Thập Niên 70 Hệ Thống Manh Bảo Sinh Hoạt
-
Chương 24: Bắt Cá 3
Lục Cường biết vì bác gái mà bà nội bị bắt, nhìn thấy hai anh em Lục Huy lập tức nở nụ cười trào phúng, nói hai anh em ngu ngốc.
Tiểu Lục Đào tức giận phùng hai má: "Đào Đào không ngốc."
Lục Huy xem thường: "Cũng không biết ai mới ngu, phép tính cộng trừ trong phạm vi mười cũng không biết tính." Sau đó cậu bé kéo em gái rời đi.
Lục Cường bị nói mặt đỏ bừng, tức không nói lên lời.
Hai anh em đi tới ven sông, Lục Cường cũng đi theo: "Đừng nói hai đứa mày định bắt cá ở đây nha."
"Bắt, bắt cá thì làm sao?" Tiểu Lục Đào lườm cậu ta: "Bắt cá cũng không cho anh ăn."
Lục Cường cười lớn: "Mày mà cũng đòi bắt cá? Nói cá bắt mày còn đúng hơn! Nếu mày mà bắt được cá, tao sẽ gọi mày là bà."
Lời nói chế nhạo làm tổn thương tới lòng tự trọng của cô bé.
Lục Đào túm lấy anh trai tức giận: "Anh, đi bắt cá, cho anh ấy tức chết."
Sau đó, cô bé thấy anh mình bắt được cá thật, chẳng qua nó chỉ to hơn ngón tay người lớn một xíu.
"Con này..." Cô bé hoài nghi: "Cần phải bắt bao nhiêu cá mới có thể đầy cái xô này nhỉ."
Hệ thống 250: [Không cần phải bắt đầy, con trước tiên cứ hoàn thành nhiệm vụ đã, cha có dự cảm không tốt.]
"Vâng." Tiểu Lục Đào học theo anh trai cởi giày, đi chân trần giẫm lên tảng đá, hì hục xắn gấu quần. Xắn xong bên trái, rồi tới bên phải. Ống quần bên trái lại rơi xuống, xắn bên phải xong, xắn tới bên trái, ống bên phải thế mà lại rơi xuống.
Lặp lại mấy lần vẫn không được, cô bé hụt hẫng, hai tay túm lấy ống quần khom người bước xuống nước.
Lục Cường đứng gần đó xem nào nhiệt cười chế nhạo: "Đồ ngốc, có việc như vậy cũng không làm được, còn đòi bắt cá."
Hệ thống 250 cũng không biết nên nói gì [Hai tay con cầm ống quần, lấy cái gì để bắt cá? Dùng chân ư?]
Cuối cùng vẫn là Lục Huy nhìn không nổi, đành phải lội qua bên này giúp em gái xắn ống quần.
Cô bé vừa mới lội ven bờ sông, thử thăm dò thả một chân vào trong nước.
Ngón chân nhỏ bé trắng trẻo vừa mới chạm vào nước, bé lập tức kêu lên một tiếng, thu chân về.
Lục Huy bị dọa sợ: "Làm sao thế?"
Lục Đào nhẹ giọng nói: "Anh ơi, em sợ...."
[Đã đến sông rồi, con, meo meo meo còn nói con sợ? Cha meo meo meo meo....]
Sau mấy ngày làm quen, Lục Đào nhận ra, lúc tức giận hệ thống thường phát ra những âm thanh mà bé không hiểu hoặc là kêu meo meo meo.
Giọng nói bên tai có chút cáu kỉnh, nhưng ngay lập tức lại đổi giọng: "Đào Đào đừng sợ, Đào Đào cái gì cũng không sợ!"
Cô bé nhắm mắt lại, tiến lên một bước, giọng nói run run: "Đào Đào, Đào Đào làm được..."
Lục Huy nhìn không nổi nữa: " Nếu không em đừng bắt nữa, đứng bên tảng đá chơi đi."
"Không được!"
Lục Đào kiên quyết, vì chứng minh mình có thể làm được, bé đi lại vài bước, bộ dáng như bắt cá.
Vừa đúng lúc này, một đàn cá nhỏ bơi tới, nhẹ nhàng chạm vào bàn chân nhỏ của bé.
Bé sững sờ rồi bất ngờ hét lên, quay người bỏ chạy vào bờ.
Hệ thống 250 vô cùng đau đớn [Xong rồi xong rồi, nhiệm vụ này nhất định sẽ thất bại. Tại sao cha lại bị trói buộc với ký chủ ngu ngốc như con?]
Lúc này, Lục Cường nhảy lên ném vật gì đó về phía Lục Đào: "Con đỉa này thật là lớn!"
"A! A! Có đỉa!" Cô bé vội lùi lại, không để ý, ngã nhào vào trong nước.
Giây sau, ở bờ sông bên này, cô bé khóc lớn: "Đào Đào bị cắn, Đào Đào sắp chết rồi…"
Lục Huy sợ tới mức tái mặt, cũng không quan tâm tới Lục Cường, vội vàng chạy tới, hỏi: "Em bị cắn ở đâu?"
Tiếng khóc của cô bé nhỏ đột ngột ngừng lại, đôi mi ướt rung rung sững sờ.
Lục Huy sốt ruột: "Rốt cục nó cắn ở chỗ nào? Để anh xem."
Lục Đào không nói, lấy tay sờ mông, sờ qua sờ lại.
Lục Huy tưởng em bị cắn ở mông, nhưng giây tiếp theo, bé giơ bàn tay nhỏ lên, trong tay cầm một con cá sắp chết.
Giọng nói của cô bé mừng rỡ: "Bắt được rồi! Đào Đào bắt được cá rồi!"
Tiểu Lục Đào tức giận phùng hai má: "Đào Đào không ngốc."
Lục Huy xem thường: "Cũng không biết ai mới ngu, phép tính cộng trừ trong phạm vi mười cũng không biết tính." Sau đó cậu bé kéo em gái rời đi.
Lục Cường bị nói mặt đỏ bừng, tức không nói lên lời.
Hai anh em đi tới ven sông, Lục Cường cũng đi theo: "Đừng nói hai đứa mày định bắt cá ở đây nha."
"Bắt, bắt cá thì làm sao?" Tiểu Lục Đào lườm cậu ta: "Bắt cá cũng không cho anh ăn."
Lục Cường cười lớn: "Mày mà cũng đòi bắt cá? Nói cá bắt mày còn đúng hơn! Nếu mày mà bắt được cá, tao sẽ gọi mày là bà."
Lời nói chế nhạo làm tổn thương tới lòng tự trọng của cô bé.
Lục Đào túm lấy anh trai tức giận: "Anh, đi bắt cá, cho anh ấy tức chết."
Sau đó, cô bé thấy anh mình bắt được cá thật, chẳng qua nó chỉ to hơn ngón tay người lớn một xíu.
"Con này..." Cô bé hoài nghi: "Cần phải bắt bao nhiêu cá mới có thể đầy cái xô này nhỉ."
Hệ thống 250: [Không cần phải bắt đầy, con trước tiên cứ hoàn thành nhiệm vụ đã, cha có dự cảm không tốt.]
"Vâng." Tiểu Lục Đào học theo anh trai cởi giày, đi chân trần giẫm lên tảng đá, hì hục xắn gấu quần. Xắn xong bên trái, rồi tới bên phải. Ống quần bên trái lại rơi xuống, xắn bên phải xong, xắn tới bên trái, ống bên phải thế mà lại rơi xuống.
Lặp lại mấy lần vẫn không được, cô bé hụt hẫng, hai tay túm lấy ống quần khom người bước xuống nước.
Lục Cường đứng gần đó xem nào nhiệt cười chế nhạo: "Đồ ngốc, có việc như vậy cũng không làm được, còn đòi bắt cá."
Hệ thống 250 cũng không biết nên nói gì [Hai tay con cầm ống quần, lấy cái gì để bắt cá? Dùng chân ư?]
Cuối cùng vẫn là Lục Huy nhìn không nổi, đành phải lội qua bên này giúp em gái xắn ống quần.
Cô bé vừa mới lội ven bờ sông, thử thăm dò thả một chân vào trong nước.
Ngón chân nhỏ bé trắng trẻo vừa mới chạm vào nước, bé lập tức kêu lên một tiếng, thu chân về.
Lục Huy bị dọa sợ: "Làm sao thế?"
Lục Đào nhẹ giọng nói: "Anh ơi, em sợ...."
[Đã đến sông rồi, con, meo meo meo còn nói con sợ? Cha meo meo meo meo....]
Sau mấy ngày làm quen, Lục Đào nhận ra, lúc tức giận hệ thống thường phát ra những âm thanh mà bé không hiểu hoặc là kêu meo meo meo.
Giọng nói bên tai có chút cáu kỉnh, nhưng ngay lập tức lại đổi giọng: "Đào Đào đừng sợ, Đào Đào cái gì cũng không sợ!"
Cô bé nhắm mắt lại, tiến lên một bước, giọng nói run run: "Đào Đào, Đào Đào làm được..."
Lục Huy nhìn không nổi nữa: " Nếu không em đừng bắt nữa, đứng bên tảng đá chơi đi."
"Không được!"
Lục Đào kiên quyết, vì chứng minh mình có thể làm được, bé đi lại vài bước, bộ dáng như bắt cá.
Vừa đúng lúc này, một đàn cá nhỏ bơi tới, nhẹ nhàng chạm vào bàn chân nhỏ của bé.
Bé sững sờ rồi bất ngờ hét lên, quay người bỏ chạy vào bờ.
Hệ thống 250 vô cùng đau đớn [Xong rồi xong rồi, nhiệm vụ này nhất định sẽ thất bại. Tại sao cha lại bị trói buộc với ký chủ ngu ngốc như con?]
Lúc này, Lục Cường nhảy lên ném vật gì đó về phía Lục Đào: "Con đỉa này thật là lớn!"
"A! A! Có đỉa!" Cô bé vội lùi lại, không để ý, ngã nhào vào trong nước.
Giây sau, ở bờ sông bên này, cô bé khóc lớn: "Đào Đào bị cắn, Đào Đào sắp chết rồi…"
Lục Huy sợ tới mức tái mặt, cũng không quan tâm tới Lục Cường, vội vàng chạy tới, hỏi: "Em bị cắn ở đâu?"
Tiếng khóc của cô bé nhỏ đột ngột ngừng lại, đôi mi ướt rung rung sững sờ.
Lục Huy sốt ruột: "Rốt cục nó cắn ở chỗ nào? Để anh xem."
Lục Đào không nói, lấy tay sờ mông, sờ qua sờ lại.
Lục Huy tưởng em bị cắn ở mông, nhưng giây tiếp theo, bé giơ bàn tay nhỏ lên, trong tay cầm một con cá sắp chết.
Giọng nói của cô bé mừng rỡ: "Bắt được rồi! Đào Đào bắt được cá rồi!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook