Thập Niên 70 Hệ Thống Manh Bảo Sinh Hoạt
-
Chương 25: Cái Búa 1
Ban đầu Lục Cường đứng bên cạnh đắc chí cười toe toét khi nhìn thấy Tiểu Lục Đào té ngã. Không ngờ vậy mà lúc cười như thế thì Lục Đào bắt được môt con cá nằm dưới mông của mình.
Cậu bé ngay lập tức há hốc mồm: “Như vậy cũng được sao?”
Lục Huy đã lớn như thế này rồi vẫn chưa bao giờ thấy ai lại dùng mông để bắt cá, biểu cảm rất khó mà nói hết được.
Nhưng may mà cậu bé vẫn còn nhớ đến việc trước khi em gái mình khóc lóc thảm thiết, thì cậu bé nhanh chóng định thần lại hỏi: “Đào Đào, người em đau hay không?”
“Không đau.” Cô gái bé nhỏ tóm được con cá đó thì cười đến nỗi híp cả mắt lại, thỉnh thoảng lại lấy ngón tay út chọc vào một lúc.
Thứ Lục Cường ném đến chỉ là một miếng vỏ cây, chứ lấy đâu ra đỉa chứ, vừa rồi cô bé khóc chỉ đơn thuần là bị dọa sợ.
Lục Huy xác định là em gái không sao thì đầu tiên là thở phào, tiếp sau đó là vẻ mặt không nói nên lời: “Không sao? Em còn nói là em bị cắn mà.”
Cô bé cười hi hi mà không có chút áy náy nào: “Anh ơi, anh ơi, là của Đào Đào bắt được.”
“Biết rồi, là của em bắt.” Lục Huy đỡ cô bé đứng dậy: “Trong nước rất lạnh, em đừng ngồi trong nước như vậy.”
Tiểu Lục Đào muốn gật đầu, nhưng đột nhiên con cá đang sống dở chết dở kia động đậy. Cô bé kêu lên một tiếng rồi dùng tay khác cũng vội vàng tóm lấy, hai bàn tay bé nhỏ nắm chặt lại: “Anh ơi, thùng, thùng nước.”
Lục Huy chỉ đành bất đắt dĩ chạy lên bờ: “Em đợi anh, để anh đi lấy thùng giúp em.”
Lúc này, hệ thống 250 cả nửa ngày trời không phản hồi mới chầm chậm thốt ra một câu : [Trời đất, đây là vận may chết tiệt gì vậy?]
Lục Cường cũng muốn biết vận may chết tiệt nào sẽ đến với Lục Đào.
Thậm chí cậu ta còn nhớ đến trước đó mình đã từng nói: “Mày mà cũng đòi bắt cá? Nói cá bắt mày còn đúng hơn! Nếu mày mà bắt được cá, tao sẽ gọi mày là bà.”
Cậu bé cảm thấy mặt mình có chút đau đớn, lòng tự tôn không cho phép cậu ta cúi đầu, chỉ có thể tiếp tục chê cười Lục Đào đang hào hứng thả cá vào thùng nước: “Chỉ là một con cá bé tí sắp chết thì có gì hay ho mà khoe khoang chứ? Có bản lĩnh thì mày đi bắt con cá lớn đi, không phải mày đã xách thùng nước đến rồi sao?”
Giây tiếp theo, đột nhiên có một con cá to dài khoảng ba mươi phân trồi lên mặt nước. Vảy trên người con cá lớn phản chiếu ánh nắng, với dũng khí anh dũng cực lớn và tinh thần hi sinh không ai khác ngoài tôi, nó đã xoay người trên không trung ba vòng rưỡi và tự nó nhảy vào trong thùng nước của Tiểu Lục Đào.
Một tiếng ‘tõm’ vang lên, Lục Huy và Lục Đào bị nước bắn đầy mặt còn Lục Cường cũng hoàn toàn choáng váng.
Thế, thế mà cũng được sao?
Không phải là người bắt cá sao? Lại có cả chuyện con cá sẽ ngu ngốc nhảy vào thùng của mình ư?
Song, chưa kịp đợi cậu bé phản ứng lại thì tạch, lại thêm một con cá lớn lao ra khỏi nước.
Và tiếp tục sau đó là con thứ ba...
Lục Cường há hốc mồm, hoàn toàn hóa đá thành một tên ngốc ở trong gió.
Lục Huy cũng giật mình, nơi sâu nhất của con sông nhỏ này cũng mới sâu khoảng ngang lưng người lớn, nhưng ở đâu ra cá to như thế chứ?
Nhưng phản ứng của cậu bé cũng khá nhanh nhẹn, cũng không muốn giúp em gái mình giữ vững cái thùng nước để đề phòng cá bơi đi mất.
Hai anh em luống cuống một lúc, mãi cho đến khi mặt nước hoàn toàn tĩnh lặng mới thở phào, toàn thân Tiểu Lục Đào nhếch nhác lại chạy đến ôm lấy thùng nước cười không thấy mặt trời: “Anh ơi, cá to như thế này thì chúng ta làm thế nào để ăn được đây?”
“Ăn như thế nào... em muốn ăn như thế nào thì ăn như thế đó.” Lục Huy vẫn có chút hoài nghi nhân sinh.
Cậu bé cảm thấy bản thân vẫn còn là một đứa trẻ không nên hưởng nhiều như thế, cần phải chầm chậm lại.
Tiểu Lục Đào nghe xong thì suy nghĩ nghiêm túc hỏi: “Em có thể ép vào trong bánh quy để ăn không?”
Lục Huy còn chưa kịp trả lời thì giọng nói của hệ thống 250 vang loạn xạ lên bên tai cô trước: [Ép vào trong bánh quy, sao con không làm nó thành ngửa mặt nhìn bầu trời luôn đi? Cha đây cho con cá là để cho con lãng phí như vậy sao?]
“Ngửa mặt nhìn bầu trời sao?” Cô bé nghi ngờ chớp chớp mắt: “Tức là lúc có sao thì mới có thể ăn hả?”
[Con cứ cho là như vậy đi, mà đúng rồi, sao con lại không sợ nước?]
Cậu bé ngay lập tức há hốc mồm: “Như vậy cũng được sao?”
Lục Huy đã lớn như thế này rồi vẫn chưa bao giờ thấy ai lại dùng mông để bắt cá, biểu cảm rất khó mà nói hết được.
Nhưng may mà cậu bé vẫn còn nhớ đến việc trước khi em gái mình khóc lóc thảm thiết, thì cậu bé nhanh chóng định thần lại hỏi: “Đào Đào, người em đau hay không?”
“Không đau.” Cô gái bé nhỏ tóm được con cá đó thì cười đến nỗi híp cả mắt lại, thỉnh thoảng lại lấy ngón tay út chọc vào một lúc.
Thứ Lục Cường ném đến chỉ là một miếng vỏ cây, chứ lấy đâu ra đỉa chứ, vừa rồi cô bé khóc chỉ đơn thuần là bị dọa sợ.
Lục Huy xác định là em gái không sao thì đầu tiên là thở phào, tiếp sau đó là vẻ mặt không nói nên lời: “Không sao? Em còn nói là em bị cắn mà.”
Cô bé cười hi hi mà không có chút áy náy nào: “Anh ơi, anh ơi, là của Đào Đào bắt được.”
“Biết rồi, là của em bắt.” Lục Huy đỡ cô bé đứng dậy: “Trong nước rất lạnh, em đừng ngồi trong nước như vậy.”
Tiểu Lục Đào muốn gật đầu, nhưng đột nhiên con cá đang sống dở chết dở kia động đậy. Cô bé kêu lên một tiếng rồi dùng tay khác cũng vội vàng tóm lấy, hai bàn tay bé nhỏ nắm chặt lại: “Anh ơi, thùng, thùng nước.”
Lục Huy chỉ đành bất đắt dĩ chạy lên bờ: “Em đợi anh, để anh đi lấy thùng giúp em.”
Lúc này, hệ thống 250 cả nửa ngày trời không phản hồi mới chầm chậm thốt ra một câu : [Trời đất, đây là vận may chết tiệt gì vậy?]
Lục Cường cũng muốn biết vận may chết tiệt nào sẽ đến với Lục Đào.
Thậm chí cậu ta còn nhớ đến trước đó mình đã từng nói: “Mày mà cũng đòi bắt cá? Nói cá bắt mày còn đúng hơn! Nếu mày mà bắt được cá, tao sẽ gọi mày là bà.”
Cậu bé cảm thấy mặt mình có chút đau đớn, lòng tự tôn không cho phép cậu ta cúi đầu, chỉ có thể tiếp tục chê cười Lục Đào đang hào hứng thả cá vào thùng nước: “Chỉ là một con cá bé tí sắp chết thì có gì hay ho mà khoe khoang chứ? Có bản lĩnh thì mày đi bắt con cá lớn đi, không phải mày đã xách thùng nước đến rồi sao?”
Giây tiếp theo, đột nhiên có một con cá to dài khoảng ba mươi phân trồi lên mặt nước. Vảy trên người con cá lớn phản chiếu ánh nắng, với dũng khí anh dũng cực lớn và tinh thần hi sinh không ai khác ngoài tôi, nó đã xoay người trên không trung ba vòng rưỡi và tự nó nhảy vào trong thùng nước của Tiểu Lục Đào.
Một tiếng ‘tõm’ vang lên, Lục Huy và Lục Đào bị nước bắn đầy mặt còn Lục Cường cũng hoàn toàn choáng váng.
Thế, thế mà cũng được sao?
Không phải là người bắt cá sao? Lại có cả chuyện con cá sẽ ngu ngốc nhảy vào thùng của mình ư?
Song, chưa kịp đợi cậu bé phản ứng lại thì tạch, lại thêm một con cá lớn lao ra khỏi nước.
Và tiếp tục sau đó là con thứ ba...
Lục Cường há hốc mồm, hoàn toàn hóa đá thành một tên ngốc ở trong gió.
Lục Huy cũng giật mình, nơi sâu nhất của con sông nhỏ này cũng mới sâu khoảng ngang lưng người lớn, nhưng ở đâu ra cá to như thế chứ?
Nhưng phản ứng của cậu bé cũng khá nhanh nhẹn, cũng không muốn giúp em gái mình giữ vững cái thùng nước để đề phòng cá bơi đi mất.
Hai anh em luống cuống một lúc, mãi cho đến khi mặt nước hoàn toàn tĩnh lặng mới thở phào, toàn thân Tiểu Lục Đào nhếch nhác lại chạy đến ôm lấy thùng nước cười không thấy mặt trời: “Anh ơi, cá to như thế này thì chúng ta làm thế nào để ăn được đây?”
“Ăn như thế nào... em muốn ăn như thế nào thì ăn như thế đó.” Lục Huy vẫn có chút hoài nghi nhân sinh.
Cậu bé cảm thấy bản thân vẫn còn là một đứa trẻ không nên hưởng nhiều như thế, cần phải chầm chậm lại.
Tiểu Lục Đào nghe xong thì suy nghĩ nghiêm túc hỏi: “Em có thể ép vào trong bánh quy để ăn không?”
Lục Huy còn chưa kịp trả lời thì giọng nói của hệ thống 250 vang loạn xạ lên bên tai cô trước: [Ép vào trong bánh quy, sao con không làm nó thành ngửa mặt nhìn bầu trời luôn đi? Cha đây cho con cá là để cho con lãng phí như vậy sao?]
“Ngửa mặt nhìn bầu trời sao?” Cô bé nghi ngờ chớp chớp mắt: “Tức là lúc có sao thì mới có thể ăn hả?”
[Con cứ cho là như vậy đi, mà đúng rồi, sao con lại không sợ nước?]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook