[Thập Niên 70] Đoàn Sủng Thiên Kim Thật
-
Chương 29: Vậy Tôi Không Biết Xấu Hổ Là Thế Nào? (2)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ngoại hình Thẩm Kiều chỉ có thể nói là đẹp vừa phải, không thể coi là rất đẹp, nhưng có người khen con gái mình Lâm Y rất vui vẻ, lập tức thân thiết hơn rất nhiều: "Đúng vậy, sinh ra ở bệnh viện huyện, lúc trước giúp tôi đỡ đẻ là bác sĩ Hứa."
"Hứa Tri Ý?" Diệp Mạn uống một ngụm nước trà: "Trước kia cô ấy là đồng nghiệp với tôi, sau đó chuyển đến bệnh viện Đông Thành."
"Đúng đúng đúng, chính là bác sĩ Hứa Tri Ý." Đáy mắt Lâm Y chứa ý cười: "Thì ra là đi Đông Thành, thảo nào sau này tôi không nhìn thấy cô ấy nữa."
Hai người bọn họ nói chuyện rất vui vẻ, Thẩm Kiều lại có chút không được tự nhiên.
Cầm ly men nhấp một ngụm, cuối cùng vẫn nhịn không được: "Dì này, vì sao dì cứ nhìn chằm chằm vào con? Trên mặt con dính gì hả?" Cô theo bản năng giơ tay lên.
"... Không có." Giọng Diệp Tích khàn khàn, muốn nói cái gì, thấy chị mình lơ đãng liếc tới vẫn nhịn xuống: "Chỉ là dì cảm thấy con rất xinh đẹp, con gái dì nếu còn ở đây bây giờ cũng lớn cỡ con vậy."
Thẩm Kiều có chút nghi ngờ, cô nghiêng đầu nhìn về phía mẹ mình.
Lâm Y lắc đầu, ý bảo cô không nên hỏi nhiều, miễn cho gợi lên chuyện buồn của người ta.
Nhìn sự ăn ý của hai người trước mặt, trong lòng Diệp Tích trào lên một nỗi chua xót.
Cầm gói thuốc, Lâm Y đặt ly men xuống: "Dược sĩ Triệu, bác sĩ Diệp, tôi còn phải về nhà hầm canh, không quấy rầy nữa."
"Được, đi thong thả." Dược sĩ Triệu ngồi xuống nói chuyện phiếm với một dược sĩ khác.
Chờ Lâm Y và Thẩm Kiều đi rồi, Diệp Mạn chào hỏi dược sĩ Triệu rồi cũng xách túi thuốc đi ra ngoài.
Vừa mới ra khỏi hiệu thuốc, Diệp Tích lau khóe mắt: "Nhìn thấy đứa nhỏ sống tốt thì em cũng yên tâm." Cô ta đã mười lăm năm không trở về thành Bắc, mấy năm nay chỉ có thể dựa vào sự miêu tả của chị gái trong thư để tưởng tượng ra dáng vẻ của con gái.
Diệp Mạn nhíu mày, nhắc nhở cô: "Sau này nếu muốn gặp con nói trước với chị, chị đi với em, bằng không nếu để Kinh Nghiệp nhà em biết..."
"Không thể để anh ấy biết!" Diệp Tích ngắt lời chị mình: "Chị yên tâm, sau này em tuyệt đối sẽ không tự mình đến thăm con bé."
Thư Kinh Nghiệp là người chồng hiện tại của cô ta, họ có với nhau hai đứa con trai.
Năm 1955, ở tuổi mười chín, cô ta hưởng ứng lời kêu gọi đến Đại Tây Bắc khai hoang sản xuất, quen biết con trai của một hộ nông dân địa phương, Từ Tư Viễn.
Bởi vì Từ Tư Viễn thường xuyên tiết kiệm khẩu phần ăn của mình cho cô ta ăn, lại thường xuyên giúp đỡ cô ta trong cuộc sống hằng ngày, hai người rất nhanh rơi vào bể tình, Diệp Tích không có nói cho người nhà biết, tự mình gả cho Từ Tư Viễn.
Không bao lâu, thông qua quan hệ trong nhà cô ta lấy được chỉ tiêu trở về thành phố, thư người nhà thúc giục cô ta trở về giống như bông tuyết bay tới, cô ta không chịu nổi sự nghèo khổ của Tây Bắc hoang vắng, do dự nhiều lần cuối cùng vẫn nhẫn tâm không để ý sự cầu xin của Từ Tư Viễn, quyết định trở về thành phố.
Không lâu sau, cô ta phát hiện mình có thai, không dám nói với gia đình, chỉ có thể nhờ chị gái giúp đỡ.
Diệp Mạn lập tức khuyên cô ta không nên sinh đứa bé này, nhưng Diệp Tích không nỡ, cuối cùng Diệp Mạn vẫn không gay gắt với cô ta, để cô ta sinh đứa bé.
Nhưng đứa bé này cô ta không thể nuôi, Diệp Mạn đã sắp xếp tốt mọi chuyện để đưa đứa bé cho người khác, cặp vợ chồng kia đã kiểm tra sức khỏe ở bệnh viện huyện, không thể sinh con. Nhưng Diệp Tích ghét bỏ gia đình kia điều kiện không tốt, không muốn con gái mình lại chịu khổ, lâm thời nảy sinh ý định đem con của mình và đứa trẻ sinh đôi của người khác đổi cho nhau.
Ngoại hình Thẩm Kiều chỉ có thể nói là đẹp vừa phải, không thể coi là rất đẹp, nhưng có người khen con gái mình Lâm Y rất vui vẻ, lập tức thân thiết hơn rất nhiều: "Đúng vậy, sinh ra ở bệnh viện huyện, lúc trước giúp tôi đỡ đẻ là bác sĩ Hứa."
"Hứa Tri Ý?" Diệp Mạn uống một ngụm nước trà: "Trước kia cô ấy là đồng nghiệp với tôi, sau đó chuyển đến bệnh viện Đông Thành."
"Đúng đúng đúng, chính là bác sĩ Hứa Tri Ý." Đáy mắt Lâm Y chứa ý cười: "Thì ra là đi Đông Thành, thảo nào sau này tôi không nhìn thấy cô ấy nữa."
Hai người bọn họ nói chuyện rất vui vẻ, Thẩm Kiều lại có chút không được tự nhiên.
Cầm ly men nhấp một ngụm, cuối cùng vẫn nhịn không được: "Dì này, vì sao dì cứ nhìn chằm chằm vào con? Trên mặt con dính gì hả?" Cô theo bản năng giơ tay lên.
"... Không có." Giọng Diệp Tích khàn khàn, muốn nói cái gì, thấy chị mình lơ đãng liếc tới vẫn nhịn xuống: "Chỉ là dì cảm thấy con rất xinh đẹp, con gái dì nếu còn ở đây bây giờ cũng lớn cỡ con vậy."
Thẩm Kiều có chút nghi ngờ, cô nghiêng đầu nhìn về phía mẹ mình.
Lâm Y lắc đầu, ý bảo cô không nên hỏi nhiều, miễn cho gợi lên chuyện buồn của người ta.
Nhìn sự ăn ý của hai người trước mặt, trong lòng Diệp Tích trào lên một nỗi chua xót.
Cầm gói thuốc, Lâm Y đặt ly men xuống: "Dược sĩ Triệu, bác sĩ Diệp, tôi còn phải về nhà hầm canh, không quấy rầy nữa."
"Được, đi thong thả." Dược sĩ Triệu ngồi xuống nói chuyện phiếm với một dược sĩ khác.
Chờ Lâm Y và Thẩm Kiều đi rồi, Diệp Mạn chào hỏi dược sĩ Triệu rồi cũng xách túi thuốc đi ra ngoài.
Vừa mới ra khỏi hiệu thuốc, Diệp Tích lau khóe mắt: "Nhìn thấy đứa nhỏ sống tốt thì em cũng yên tâm." Cô ta đã mười lăm năm không trở về thành Bắc, mấy năm nay chỉ có thể dựa vào sự miêu tả của chị gái trong thư để tưởng tượng ra dáng vẻ của con gái.
Diệp Mạn nhíu mày, nhắc nhở cô: "Sau này nếu muốn gặp con nói trước với chị, chị đi với em, bằng không nếu để Kinh Nghiệp nhà em biết..."
"Không thể để anh ấy biết!" Diệp Tích ngắt lời chị mình: "Chị yên tâm, sau này em tuyệt đối sẽ không tự mình đến thăm con bé."
Thư Kinh Nghiệp là người chồng hiện tại của cô ta, họ có với nhau hai đứa con trai.
Năm 1955, ở tuổi mười chín, cô ta hưởng ứng lời kêu gọi đến Đại Tây Bắc khai hoang sản xuất, quen biết con trai của một hộ nông dân địa phương, Từ Tư Viễn.
Bởi vì Từ Tư Viễn thường xuyên tiết kiệm khẩu phần ăn của mình cho cô ta ăn, lại thường xuyên giúp đỡ cô ta trong cuộc sống hằng ngày, hai người rất nhanh rơi vào bể tình, Diệp Tích không có nói cho người nhà biết, tự mình gả cho Từ Tư Viễn.
Không bao lâu, thông qua quan hệ trong nhà cô ta lấy được chỉ tiêu trở về thành phố, thư người nhà thúc giục cô ta trở về giống như bông tuyết bay tới, cô ta không chịu nổi sự nghèo khổ của Tây Bắc hoang vắng, do dự nhiều lần cuối cùng vẫn nhẫn tâm không để ý sự cầu xin của Từ Tư Viễn, quyết định trở về thành phố.
Không lâu sau, cô ta phát hiện mình có thai, không dám nói với gia đình, chỉ có thể nhờ chị gái giúp đỡ.
Diệp Mạn lập tức khuyên cô ta không nên sinh đứa bé này, nhưng Diệp Tích không nỡ, cuối cùng Diệp Mạn vẫn không gay gắt với cô ta, để cô ta sinh đứa bé.
Nhưng đứa bé này cô ta không thể nuôi, Diệp Mạn đã sắp xếp tốt mọi chuyện để đưa đứa bé cho người khác, cặp vợ chồng kia đã kiểm tra sức khỏe ở bệnh viện huyện, không thể sinh con. Nhưng Diệp Tích ghét bỏ gia đình kia điều kiện không tốt, không muốn con gái mình lại chịu khổ, lâm thời nảy sinh ý định đem con của mình và đứa trẻ sinh đôi của người khác đổi cho nhau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook