[Thập Niên 70] Đoàn Sủng Thiên Kim Thật
-
Chương 28: Vậy Tôi Không Biết Xấu Hổ Là Thế Nào? (1)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
"Canh bồ câu phải uống, lại làm thêm cho con một phần bồ câu sữa kho tàu, được chưa? Mèo con tham ăn."
"Dạ được, con yêu mẹ nhất." Thẩm Kiều lắc lắc cánh tay Lâm Y.
Người phụ nữ liếc nhìn cô, bất đắc dĩ nói: "Con nha, thật là hết cách với con."
Diệp Tích hai mắt đờ đẫn, nghe được tiếng nói cứng ngắc xoay người, nhìn thẳng vào cô bé bên ngoài đang tươi cười rạng rỡ làm nũng với mẹ mình, váy hoa đung đưa theo gió.
Trong lòng vừa hối hận vừa may mắn.
Khóe mắt Lâm Y trong lúc vô tình xẹt qua cô gái nhỏ đi qua bên cạnh bà, bóng lưng gầy yếu đơn bạc làm cho trong lòng bà không hiểu sao lại thương tiếc.
Thẩm Kiều liếc mắt một cái liền nhận ra Tô Sính, cô ấy luôn mặc váy trắng, hai cánh tay lộ ra bên ngoài giống như ngó sen, trắng đến chói mắt.
"Mẹ, chúng ta mau lấy thuốc xong trở về đi, con thật sự không đợi được muốn ăn bồ câu sữa kho tàu!" Mỗi khi ánh mắt người bên cạnh rơi vào trên người Tô Sính, cô sẽ cảm thấy khó chịu.
"Được được được." Lâm Y đè nén cảm xúc khó hiểu trong lòng, bị con gái nửa đẩy nửa kéo đi vào cửa hiệu thuốc.
"Đồng chí Lâm, lại đến lấy dược liệu bổ khí huyết?" Dược sĩ Triệu thấy Lâm Y đi tới, cười hỏi.
"Phải rồi, mua hai con chim bồ câu muốn hầm canh cho con gái tôi." Lâm Y và dược sĩ Triệu bọn họ đã rất quen thuộc, dẫn theo con gái ngồi xuống bên cạnh, lại nhấc ấm trà rót chén nước.
"Tôi gói cho cô chút Đảng sâm, Hoàng kỳ và Đương quy, cô về tự mình thêm chút kỷ tử, táo đỏ hầm canh là được." Dược sĩ Triệu nói xong, đem ba phần thuốc đã phối xong trước đó, giao cho Diệp Mạn.
"Bác sĩ Diệp, đây là thang thuốc cho hai ngày, em gái cô nếu uống xong còn tức ngực thì tới tìm tôi, tôi kê đơn thuốc lần nữa."
"Được, cám ơn anh, dược sĩ Triệu." Diệp Mạn trả tiền xong, cũng không vội vàng đi: "Hôm nay bên ngoài trời nóng quá, tôi ngồi đây một lát anh không ngại chứ?"
Buổi trưa mặt trời rất chói chang, vừa nhìn ra bên ngoài đã cảm thấy choáng váng, dược sĩ Triệu sảng khoái nói: "Được, sao lại không được chứ, trên bàn có trà hoa cúc cam thảo, cô cứ uống tự nhiên."
"Được." Diệp Mạn lôi kéo em gái đang mất hồn mất vía đi đến bàn lớn bên cạnh, đặt túi thuốc trong tay lên bàn rồi rót hai chén trà.
Lâm Y chú ý tới ngón tay Diệp Mạn trắng nõn, móng tay tương đối ngắn, lại ngửi thấy mùi nước khử trùng trên người Diệp Mạn, kết hợp với cách xưng hô của dược sĩ Triệu đối với Diệp Mạn, đại khái đoán ra Diệp Mạn là bác sĩ của bệnh viện huyện.
Cũng không biết chuyện gì xảy ra, càng nhìn lại càng cảm thấy có chút quen mắt.
Rõ ràng chưa từng gặp qua mới đúng.
Nhưng lại không nhớ ra.
Đối mặt với sự quan sát của Lâm Y, Diệp Mạn cũng thoải mái để Lâm Y nhìn.
Diệp Mạn tự nhiên như vậy, Lâm Y ngược lại có chút ngượng ngùng.
"Bác sĩ Diệp, cô làm việc ở bệnh viện huyện à?"
"Phải." Nhìn em gái bên cạnh, Diệp Mạn có ý định tạo mối quan hệ gần gũi hơn với Lâm Y: "Ban đầu tôi đang ở khoa phụ sản của bệnh viện huyện cũ, sau đó bệnh viện di dời và xây dựng lại, được chuyển đến bệnh viện huyện bây giờ."
"Bác sĩ Diệp thăng chức rồi đấy, hiện là trưởng khoa phụ sản của bệnh viện huyện." Dược sĩ Triệu đã chuẩn bị xong những dược liệu Lâm Y cần, từ phía sau quầy mang tới cho Lâm Y.
"Trưởng khoa Phụ sản? Lâm Y rõ ràng rất kinh ngạc: "Thật trẻ tuổi."
"Cũng không còn trẻ nữa." Diệp Mạn cười ấm áp: "Con gái cô lớn lên thật xinh đẹp, cũng sinh ra ở bệnh viện huyện sao? Đứa bé nhà tôi lớn hơn con cô một chút."
"Canh bồ câu phải uống, lại làm thêm cho con một phần bồ câu sữa kho tàu, được chưa? Mèo con tham ăn."
"Dạ được, con yêu mẹ nhất." Thẩm Kiều lắc lắc cánh tay Lâm Y.
Người phụ nữ liếc nhìn cô, bất đắc dĩ nói: "Con nha, thật là hết cách với con."
Diệp Tích hai mắt đờ đẫn, nghe được tiếng nói cứng ngắc xoay người, nhìn thẳng vào cô bé bên ngoài đang tươi cười rạng rỡ làm nũng với mẹ mình, váy hoa đung đưa theo gió.
Trong lòng vừa hối hận vừa may mắn.
Khóe mắt Lâm Y trong lúc vô tình xẹt qua cô gái nhỏ đi qua bên cạnh bà, bóng lưng gầy yếu đơn bạc làm cho trong lòng bà không hiểu sao lại thương tiếc.
Thẩm Kiều liếc mắt một cái liền nhận ra Tô Sính, cô ấy luôn mặc váy trắng, hai cánh tay lộ ra bên ngoài giống như ngó sen, trắng đến chói mắt.
"Mẹ, chúng ta mau lấy thuốc xong trở về đi, con thật sự không đợi được muốn ăn bồ câu sữa kho tàu!" Mỗi khi ánh mắt người bên cạnh rơi vào trên người Tô Sính, cô sẽ cảm thấy khó chịu.
"Được được được." Lâm Y đè nén cảm xúc khó hiểu trong lòng, bị con gái nửa đẩy nửa kéo đi vào cửa hiệu thuốc.
"Đồng chí Lâm, lại đến lấy dược liệu bổ khí huyết?" Dược sĩ Triệu thấy Lâm Y đi tới, cười hỏi.
"Phải rồi, mua hai con chim bồ câu muốn hầm canh cho con gái tôi." Lâm Y và dược sĩ Triệu bọn họ đã rất quen thuộc, dẫn theo con gái ngồi xuống bên cạnh, lại nhấc ấm trà rót chén nước.
"Tôi gói cho cô chút Đảng sâm, Hoàng kỳ và Đương quy, cô về tự mình thêm chút kỷ tử, táo đỏ hầm canh là được." Dược sĩ Triệu nói xong, đem ba phần thuốc đã phối xong trước đó, giao cho Diệp Mạn.
"Bác sĩ Diệp, đây là thang thuốc cho hai ngày, em gái cô nếu uống xong còn tức ngực thì tới tìm tôi, tôi kê đơn thuốc lần nữa."
"Được, cám ơn anh, dược sĩ Triệu." Diệp Mạn trả tiền xong, cũng không vội vàng đi: "Hôm nay bên ngoài trời nóng quá, tôi ngồi đây một lát anh không ngại chứ?"
Buổi trưa mặt trời rất chói chang, vừa nhìn ra bên ngoài đã cảm thấy choáng váng, dược sĩ Triệu sảng khoái nói: "Được, sao lại không được chứ, trên bàn có trà hoa cúc cam thảo, cô cứ uống tự nhiên."
"Được." Diệp Mạn lôi kéo em gái đang mất hồn mất vía đi đến bàn lớn bên cạnh, đặt túi thuốc trong tay lên bàn rồi rót hai chén trà.
Lâm Y chú ý tới ngón tay Diệp Mạn trắng nõn, móng tay tương đối ngắn, lại ngửi thấy mùi nước khử trùng trên người Diệp Mạn, kết hợp với cách xưng hô của dược sĩ Triệu đối với Diệp Mạn, đại khái đoán ra Diệp Mạn là bác sĩ của bệnh viện huyện.
Cũng không biết chuyện gì xảy ra, càng nhìn lại càng cảm thấy có chút quen mắt.
Rõ ràng chưa từng gặp qua mới đúng.
Nhưng lại không nhớ ra.
Đối mặt với sự quan sát của Lâm Y, Diệp Mạn cũng thoải mái để Lâm Y nhìn.
Diệp Mạn tự nhiên như vậy, Lâm Y ngược lại có chút ngượng ngùng.
"Bác sĩ Diệp, cô làm việc ở bệnh viện huyện à?"
"Phải." Nhìn em gái bên cạnh, Diệp Mạn có ý định tạo mối quan hệ gần gũi hơn với Lâm Y: "Ban đầu tôi đang ở khoa phụ sản của bệnh viện huyện cũ, sau đó bệnh viện di dời và xây dựng lại, được chuyển đến bệnh viện huyện bây giờ."
"Bác sĩ Diệp thăng chức rồi đấy, hiện là trưởng khoa phụ sản của bệnh viện huyện." Dược sĩ Triệu đã chuẩn bị xong những dược liệu Lâm Y cần, từ phía sau quầy mang tới cho Lâm Y.
"Trưởng khoa Phụ sản? Lâm Y rõ ràng rất kinh ngạc: "Thật trẻ tuổi."
"Cũng không còn trẻ nữa." Diệp Mạn cười ấm áp: "Con gái cô lớn lên thật xinh đẹp, cũng sinh ra ở bệnh viện huyện sao? Đứa bé nhà tôi lớn hơn con cô một chút."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook