[Thập Niên 70] Đoàn Sủng Thiên Kim Thật
-
Chương 15: Em Gái Anh Có Phải Em Ruột Không? (2)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đã xào xong măng với thịt xông khói và cà tím kho, Tô Sính không từ chối yêu cầu của anh trai, mày cong mắt: "Một chút, còn lại ngày mai ăn."
“Được!” Tô Ngừ ném kẹp xuống, nhảy cao ba thước——
"Anh ra tủ lạnh lấy thịt!"
Vừa tới cửa phòng bếp, liền bị một đám người chặn lại.
“Anh?” Trong mắt anh hiện lên vẻ khó hiểu.
Tô Sách kéo anh ta ra ngoài: "Đây là anh em của anh, tối nay tới dùng bữa, anh nên làm gì."
“Được.” Tô Ngưng liếc mắt nhìn anh trai và nhóm anh em, đây không phải là nhóm người lúc trước đánh nhau sao?
“Anh cả?” giọng điệu của Tô Sính có chút kinh ngạc.
“A Nhuyễn, bọn họ nói đồ ăn em nấu rất ngon, tối nay anh muốn ở lại đây ăn cơm, có được không?” Người đàn ông lúc nãy còn đang rất tức giận thấp giọng hỏi cô.
Như thể sợ cô sẽ giật mình.
Đôi mắt Tô Sính cong cong, khóe môi khẽ nhếch lên: “Được chứ, em sẽ nấu nhiều một chút.”
Cô gái mặc một bộ váy dài, đôi mắt hạnh nhân sáng ngời, mái tóc dài đen nhánh được buộc ra sau đầu bằng một dải ruy băng màu xanh lá cây.
Toàn thân trắng nõn mềm mại như ngọn rau mới nhú, như chỉ cần nhéo nhẹ một cái sẽ có nước chảy ra.
Đáy mắt Trần Diễm tối lại.
Triệu Đồ nhìn đến sửng sốt, hơn nửa ngày mới hoàn hồn.
Anh ta bỗng nhiên cảm thấy sau cổ lạnh căm căm, theo bản năng giơ tay lên sờ soạng.
Không ra mồ hôi.
Trần Diễm thu hồi ánh mắt, trong lòng có chút khó chịu.
Như đồ của mình đang bị người khác nhìn vào vậy.
Lông mày của Thẩm Thanh Tuyết nhíu lại thành một đường thẳng, không biết anh ta đang suy nghĩ cái gì, nhìn chằm chằm vào mặt Tô Sính.
Bởi vì đứng ở sau cùng, cũng không ai chú ý tới anh ta.
Tô Sính cảm giác được ai đó đang nhìn mình chăm chú, cô nghiêng mắt nhìn anh ta một cái.
Trái tim Thẩm Thanh Tuyết run lên, một cảm xúc khó hiểu lặng lẽ làn tràn trong lòng anh ta, nghĩ đến lần trước anh ta gọi cô là đứa bệnh hoạn, hiện tại anh ta cảm thấy có hơi bực bội, hận không thể tát mình một cái.
Không biết vì sao, nhưng anh ta cảm thấy anh ta nên bảo vệ cô thật tốt.
Ý thức được suy nghĩ này, anh ta giật mình rồi đứng im nhìn cô.
Oa Oa Liểm là người đầu tiên phản ứng lại: “Em gái nhỏ! Anh giúp em nhóm lửa!” anh ta trực tiếp ngồi vào vị trí trước đó của Tô Ngự.
“Vâng.” Tô Sính hoàn hồn, ngượng ngùng nhấp môi: “Vậy phiền anh rồi.”
Tô Ngự lấy thịt tới, Tô Sính cắt một nửa, nhìn thấy có nhiều người như vậy nên dứt khoát nấu hết.
Tô Ngự thấy không còn chỗ cần anh ta giúp nữa nên bê đĩa đồ ăn đã nấu xong ra bàn đá, sau đó chạy tới phòng khách xem tv.
Tô Sách dựa vào bệ bếp nói chuyện với em gái: “Một tháng nữa chúng ta sẽ không cần quét sân bên ngoài, thoải mái rồi, chờ anh cả được nghỉ sẽ dẫn em vào trong thành phố chơi.”
“Vâng ạ.” Cô gái nhẹ nhàng đáp lời.
Oa Oa Liểm thật thà nhóm lửa, quân khu phía bắc ở gần núi, trong quân khu có rất nhiều lò củi nên anh ta cũng rất dễ nhóm được lửa.
Triệu Đồ nghĩ thầm tên nhóc này đúng thật biết cướp công, anh ta phải làm sao cho bớt dư thừa đây?
Anh ta nhìn Tô Sách đang đứng khoanh tay với vẻ mặt dắc ý, anh ta vô thức buột miệng nói——
Vừa mới nói xong liền hối hận, anh ta trộm nhìn Trầm Diễm với vẻ mặt u ám, nghĩ thầm anh em mình thật là vô tình mà.
Đúng là vạ miệng.
Oa Oa Liểm ló đầu ra cười hì hì hỏi: “Anh, anh có thể làm anh vợ em không?”
“Anh, anh đừng để ý cậu ta, tên nhóc này này lấm la lấm lét, vừa nhìn đã biết không phải người tốt……” Có cậu ta ngắt lời, Triệu Đồ nhẹ nhàng thở ra, bắt đầu than thở, ý đồ lảng sang chuyện khác.
Đã xào xong măng với thịt xông khói và cà tím kho, Tô Sính không từ chối yêu cầu của anh trai, mày cong mắt: "Một chút, còn lại ngày mai ăn."
“Được!” Tô Ngừ ném kẹp xuống, nhảy cao ba thước——
"Anh ra tủ lạnh lấy thịt!"
Vừa tới cửa phòng bếp, liền bị một đám người chặn lại.
“Anh?” Trong mắt anh hiện lên vẻ khó hiểu.
Tô Sách kéo anh ta ra ngoài: "Đây là anh em của anh, tối nay tới dùng bữa, anh nên làm gì."
“Được.” Tô Ngưng liếc mắt nhìn anh trai và nhóm anh em, đây không phải là nhóm người lúc trước đánh nhau sao?
“Anh cả?” giọng điệu của Tô Sính có chút kinh ngạc.
“A Nhuyễn, bọn họ nói đồ ăn em nấu rất ngon, tối nay anh muốn ở lại đây ăn cơm, có được không?” Người đàn ông lúc nãy còn đang rất tức giận thấp giọng hỏi cô.
Như thể sợ cô sẽ giật mình.
Đôi mắt Tô Sính cong cong, khóe môi khẽ nhếch lên: “Được chứ, em sẽ nấu nhiều một chút.”
Cô gái mặc một bộ váy dài, đôi mắt hạnh nhân sáng ngời, mái tóc dài đen nhánh được buộc ra sau đầu bằng một dải ruy băng màu xanh lá cây.
Toàn thân trắng nõn mềm mại như ngọn rau mới nhú, như chỉ cần nhéo nhẹ một cái sẽ có nước chảy ra.
Đáy mắt Trần Diễm tối lại.
Triệu Đồ nhìn đến sửng sốt, hơn nửa ngày mới hoàn hồn.
Anh ta bỗng nhiên cảm thấy sau cổ lạnh căm căm, theo bản năng giơ tay lên sờ soạng.
Không ra mồ hôi.
Trần Diễm thu hồi ánh mắt, trong lòng có chút khó chịu.
Như đồ của mình đang bị người khác nhìn vào vậy.
Lông mày của Thẩm Thanh Tuyết nhíu lại thành một đường thẳng, không biết anh ta đang suy nghĩ cái gì, nhìn chằm chằm vào mặt Tô Sính.
Bởi vì đứng ở sau cùng, cũng không ai chú ý tới anh ta.
Tô Sính cảm giác được ai đó đang nhìn mình chăm chú, cô nghiêng mắt nhìn anh ta một cái.
Trái tim Thẩm Thanh Tuyết run lên, một cảm xúc khó hiểu lặng lẽ làn tràn trong lòng anh ta, nghĩ đến lần trước anh ta gọi cô là đứa bệnh hoạn, hiện tại anh ta cảm thấy có hơi bực bội, hận không thể tát mình một cái.
Không biết vì sao, nhưng anh ta cảm thấy anh ta nên bảo vệ cô thật tốt.
Ý thức được suy nghĩ này, anh ta giật mình rồi đứng im nhìn cô.
Oa Oa Liểm là người đầu tiên phản ứng lại: “Em gái nhỏ! Anh giúp em nhóm lửa!” anh ta trực tiếp ngồi vào vị trí trước đó của Tô Ngự.
“Vâng.” Tô Sính hoàn hồn, ngượng ngùng nhấp môi: “Vậy phiền anh rồi.”
Tô Ngự lấy thịt tới, Tô Sính cắt một nửa, nhìn thấy có nhiều người như vậy nên dứt khoát nấu hết.
Tô Ngự thấy không còn chỗ cần anh ta giúp nữa nên bê đĩa đồ ăn đã nấu xong ra bàn đá, sau đó chạy tới phòng khách xem tv.
Tô Sách dựa vào bệ bếp nói chuyện với em gái: “Một tháng nữa chúng ta sẽ không cần quét sân bên ngoài, thoải mái rồi, chờ anh cả được nghỉ sẽ dẫn em vào trong thành phố chơi.”
“Vâng ạ.” Cô gái nhẹ nhàng đáp lời.
Oa Oa Liểm thật thà nhóm lửa, quân khu phía bắc ở gần núi, trong quân khu có rất nhiều lò củi nên anh ta cũng rất dễ nhóm được lửa.
Triệu Đồ nghĩ thầm tên nhóc này đúng thật biết cướp công, anh ta phải làm sao cho bớt dư thừa đây?
Anh ta nhìn Tô Sách đang đứng khoanh tay với vẻ mặt dắc ý, anh ta vô thức buột miệng nói——
Vừa mới nói xong liền hối hận, anh ta trộm nhìn Trầm Diễm với vẻ mặt u ám, nghĩ thầm anh em mình thật là vô tình mà.
Đúng là vạ miệng.
Oa Oa Liểm ló đầu ra cười hì hì hỏi: “Anh, anh có thể làm anh vợ em không?”
“Anh, anh đừng để ý cậu ta, tên nhóc này này lấm la lấm lét, vừa nhìn đã biết không phải người tốt……” Có cậu ta ngắt lời, Triệu Đồ nhẹ nhàng thở ra, bắt đầu than thở, ý đồ lảng sang chuyện khác.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook