Hàn Liệt nghe Liễu Thục Vinh nói vậy liền gật đầu đáp: “Mẹ cứ yên tâm.”

Liễu Thục Vinh biết không thể chậm trễ thêm nữa, vì vậy liền hối thúc bọn họ nhanh đi, người đàn ông trung niên đánh xe bò liền vung tay lên, con bò già liền “lộc cộc” bước đi, tiếng bước chân ở buổi sáng sớm vang lên vô cùng rõ ràng, dù chậm rãi nhưng càng đi càng xa.

………………

Chờ đến khi rốt cuộc không nhìn thấy đám người Liễu Thục Vinh nữa, Liễu Tố Tố mới xoay người qua, khẽ thở dài một cái.

Hàn Liệt biết cô đang buồn, vì vậy liền nói: “Về sau có cơ hội, cô vẫn có thể mang theo bọn nhỏ trở về.”

Dù sao hai đứa nhóc bọn Trang Tiền vẫn là trẻ nhỏ, vừa lên xe là đã dựa vào ba lô mà ngủ thiếp đi rồi, Liễu Tố Tố còn sợ chúng bị cảm lạnh, cho nên cô lại lấy thêm ít quần áo phủ lên người hai đứa.

Xong xuôi Liễu Tố Tố lại quay sang nói với Hàn Liệt: “Đúng rồi, anh nói cho tôi nghe một chút về tình huống của Niệm Tô cùng Chiêu Đệ đi.”

Hàn Liệt dừng lại một chút mới nói tiếp: “Hai đứa nó là con của một người chiến hữu của tôi.”

Đối với thân nhân của liệt sĩ thì bộ đội đều sẽ có trợ cấp, sau đó sẽ giao cho người thân còn lại trong nhà nuôi nấng, nhưng cũng không phải đứa nhỏ nào cũng có thể được nuôi nấng tốt, có vài người nhà cầm tiền trợ cấp xong liền bỏ chạy, còn có vài người lại không chịu gánh vác trách nhiệm, lấy lí do là mình không muốn nuôi dưỡng trẻ con để chối bỏ.

Mẹ của Niệm Tô từ lúc chồng còn sống đã ngoại tình, người vừa mới chết là cô ta liền gả đi, Niệm Tô lại không có ông bà nội, anh em của người cha cũng đã được quân đội điều tra qua, phát hiện nhân phẩm của bọn họ đều không được, cho nên liền đem Niệm Tô mang về bộ đội.

Mà hoàn cảnh của Chiêu Đệ cũng không khá hơn là bao, mẹ chết vì sinh khó, cha thì hy sinh trên chiến trường, người nhà của Chiêu Đệ nói nghe rất hay, nhưng thực chất lại là người cực kì trọng nam khinh nữ, sau khi nhận tiền trợ cấp tới tay là chuẩn bị trực tiếp đem Chiêu Đệ bán đi để làm con dâu nuôi từ bé, tiền còn dư lại thì đưa cho con trai nhỏ cưới vợ ở trong thành.

Lúc ấy nếu không phải Hàn Liệt vừa lúc đi qua ghé thăm, có lẽ Chiêu Đệ đã sớm bị người ta làm hư.

“Hẳn là cô cũng có thể nhìn ra được, Chiêu Đệ…Nó đặc biệt phản cảm đối với tôi.’ Hàn Liệt nói.

Liễu Tố Tố nghe đến đây cũng gật gật đầu.

Cũng không phải là cô bé thấy phản cảm với Hàn Liệt, chỉ là vì sinh hoạt trong một gia đình có tư tưởng trọng nam khinh nữ nặng, từ nhỏ Chiêu Đệ đã phải làm trâu làm ngựa, hết bị đánh là lại bị mắng, ngay cả mẹ ruột cũng vì muốn sinh con trai nên mới dẫn đến chết vì khó sinh, sau đó lại bị đem đi bán, dẫn tới việc cô bé cảm thấy bài xích đối với những người khác phái, cho dù Hàn Liệt là người cứu cô bé, trên danh nghĩa là cha thì cũng không ngoại lệ.

“Mà Niệm Tô, đứa nhỏ này cũng không khác Chiêu Đệ là mấy. Nó từ nhỏ đã không thích nói chuyện, có đôi khi đi ra ngoài bị người ta đánh cho một thân bầm dập nhưng một chữ cũng không nói ra khỏi cổ họng, nếu không phải tôi đã từng nghe nó khóc, có khi còn tưởng rằng nó không biết nói nữa.” Hàn Liệt cười khổ kể.

Dưới tình huống như vậy, anh chỉ có một thân một mình căn bản không thể chăm sóc tốt cho hai đứa nhỏ, chỉ biết làm cho bọn nó càng thêm trầm mặc và trở nên hướng nội hơn.

“Mẹ tôi mất sớm, cha tôi cưới người khác, thật ra dì hai cũng đồng ý chăm sóc bọn trẻ giùm tôi, nhưng thân thể của bà ấy lại không tốt, với lại người ta còn có gia đình riêng của mình, tôi không thể lại làm phiền bà ấy được.”

Hàn Liệt nói xong, Liễu Tố Tố im lặng một lúc không đáp.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương