Thập Niên 60 Cô Dâu Nhỏ Trong Đại Tạp Viện
-
4: Muốn Mắng Chửi Người 1
Editor: Dao Dao______________“Các người đang ở bên trong ấp gà con à, mau ra hỗ trợ.
" Lý Xuân Lan mở màn thả lại một câu rồi xoay người đi bận việc.
Cô cùng Lâm Tuệ Tuệ bắt tay dọn dẹp, lau từ trong ra ngoài, sau đó giúp Lý Xuân Lan lấy hạt dưa và đậu phộng ra, Lâm Hiểu Tuệ thật ra không có gì, cô hôm qua mới đến thế giới này, không thèm ăn, Lâm Tuệ Tuệ thì cứ nuốt nước bọt liên tục.
Cô gái mới mười lăm tuổi, ở thế giới kia cô vẫn còn đang học trung học, vô tư mà lớn lên, Lâm Hiểu Tuệ nhịn không được bóc một viên đậu phộng nhét vào miệng em ấy.
Lý Xuân Lan ở cách đó không xa nhìn thấy thì đang định mở miệng mắng chửi, mà thấy Lâm Hiểu Tuệ nhét vào miệng đứa con gái nhỏ của mình thì lời đến bên miệng nuốt trở vào, cái này mà để nguyên chủ thấy được, trong lòng lại đau xót.
“Chị hai?” Lâm Tuệ Tuệ chớp chớp mắt, kinh ngạc nhìn Lâm Hiểu Tuệ.
“Đi thôi, nhà trai tới rồi.
" Lâm Hiểu Tuệ ra hiệu cho Tuệ Tuệ mau nuốt xuống, bởi vì bị người ta nhìn thấy tổn hại hình tượng.
Hai người thu dọn đồ đạc rồi trốn vào phòng sau cùng chị cả, đây là lần đầu tiên Lâm Hiểu Tuệ thấy có người tới cửa cầu hôn, tò mò đứng ở cửa nhìn lén, hai bên gia đình đang hàn huyên, bên kia khen bên này con gái lớn xinh đẹp, hiểu chuyện lại hiếu thuận, làm việc nhanh nhẹn, bên nhà gái bên này cũng khen con trai hiểu chuyện hiếu thuận, thân thể chắc nịch, có thể lấy được 10 cái công điểm.
Lâm Hiểu Tuệ nghe quá chán, quá không thú vị, vừa vặn anh rể xua tan mùi thuốc lá bước vào, vừa liếc mắt nhìn một cái, thiếu chút nữa cô không bịt miệng lại kịp, đã hô lên thành tiếng.
Quá đáng sợ.
Cao chắc được 1,6m, thân hình cường tráng nên trông càng lùn hơn, khuôn mặt vuông, mắt nhỏ, miệng rộng, bên má phải có một nốt ruồi đen, ngay dưới mắt, khó trách, khó trách chị cả tránh nói đến hắn.
"Chị cả, thật là hắn? Chị phải gả cho hắn.
" Lâm Hiểu Tuệ toàn thân phát lạnh: "Chỉ vì 80 đồng lễ hỏi chị phải gả cho hắn sao? Không được, chị không thể giày xéo chính mình vậy được, đi, chúng ta đi tìm ba mẹ, hôn sự này không thể đáp ứng được.
"Có 80 đồng tiền liền đem bán một cô gái xinh đẹp như hoa như ngọc này á?Vốn dĩ cô còn nghĩ tốt xấu gì cũng là con gái bọn họ, chắc là không đến mức quán phận, không nghĩ đến thật sự là xem tiền chứ không xem người.
Mặc kệ là vì chị cả không đáng giá, hay là vì tính toán về sau của mình, chỉ cần chị cả phản đổi thì cô cũng bất cứ giá nào phản đối kiểu hôn nhân như này.
“Em đang nói cái gì vậy?" Lâm Đại Tuệ liếc nhìn ra ngoài cửa rồi kéo Lâm Hiểu Tuệ vào sân sau: “Ba mẹ đã hỏi qua ý của chị, chị nguyện ý.
Mặc dù Vương Đại Lực trông hơi xấu, nhưng gia đình của anh ấy điều kiện không tồi, mỗi ngày có thể ăn cơm, hơn nữa mẹ nói cũng không sai, vợ đẹp chồng xấu, như vậy hắn mới thương mình.
"Lâm Hiểu Tuệ nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Đại Tuệ, xác định chị ấy là nguyện ý, trên người không hề có sự tuyệt vọng, giờ phút này, cái gì cô cũng không muốn nói, bởi vì cô mà nói nhiều, ngược lại sẽ bị chỉ trích cô bất hiếu, sau đó nói với cô nào là phải nghe lời cha mẹ nói, vì người nhà, vì anh cả mà cống hiến v.
v.
Thấy cô không nói chuyện, Lâm Đại Tuệ lại trừng mắt nhìn cô một cái: "Sau này đừng nói nhảm nữa, cẩn thận ba đánh em, chị phải đi nấu cơm.
”Để trổ tài nấu nướng, Lâm Đại Tuệ đã phải nỗ lực rất nhiều, bốn món đồ ăn và một món canh, rau hẹ xào trứng gà, rau trộn cà tím, tóp mỡ xào rau xanh, hành tây xào thịt cùng canh trứng gà dưa chua, nhà trai ăn xong đều khen con dâu tương lai nấu cơm ngon, khen không dứt miệng.
Lâm Hiểu Tuệ liếc mắt nhìn anh rể tiện nghi kia một cái, lập tức dời đi ánh mắt, chị cả được, cô không được, nghèo chút không vấn đề gì, cô có thể nghĩ cách, xấu không được.
Đưa sính lễ, bên trên là một tờ giấy đỏ, bên trong là ngày mà nhà trai chọn, Lâm Hiểu Tuệ liếc mắt, ngày mồng mười, không phải là năm ngày sau sao? Thật là trùng hợp, Lâm Tú Chi cũng đính hôn vào ngày hôm đó.
Sau khi tiễn nhà trai và bà mối đi, Lâm Tân Sinh và Lý Xuân Lan dẹp đi gương mặt tươi cười, hai người trông không mấy vui vẻ.
Ánh mắt Lâm Hiểu Tuệ và Lâm Tuệ Tuệ chạm nhau, một người cầm chổi, người kia nhặt giẻ lau để làm việc.
Dù sao, ngàn lần vạn lần không thể đi tìm xúi quẩy, nếu không bị mắng một trận không thể tránh được.
“Mẹ, anh rể tương lai đâu? Đã đi rồi” Lão tứ Lâm gia, Lâm Chí Dũng từ bên ngoài đi vào.
"Con lại đi đâu vậy? Cả ngày với đám Thiết Đản trộn lẫn có cơm ăn à? Con đã 19 chứ không phải 9 tuổi, người ta chín tuổi đã có thể lấy được 6 cái công điểm, con thì sao? Kêu con xuống đất thì bụng đau, cứ mãi như vậy, ai nguyện ý gả cho con.
" Cuối cùng thì Lý Xuân Lan cũng bắt được người để trút giận, làm những đứa con còn lại thở phào nhẹ nhõm.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook