Editor: Dao Dao______________“Mẹ, quần áo mới của chị cả có phải làm gần xong rồi không?" Chị cả có quần áo mới thì quần áo cũ kia cũng của cô, tốt xấu đỡ hơn trần truồng nằm trên giường.

Nông thôn mỗi năm mỗi nhà có 4m vải, nhà bọn họ có bảy người, đáng lẽ không đến nỗi cả quần áo cũng không đủ mà mặc, nhưng vì nhà quá nghèo mỗi năm vải đến tay là phải bán đi, năm trước thật ra không bán, cơ mà cũng chẳng đến phiên Lâm Hiểu Tuệ, đó là lưu trữ để cấp cho con trai cả cưới vợ.

À không, vì để kiếm được lễ hỏi cho con trai, con gái lớn phải gả chồng thu được lễ hỏi cho nên miếng vải này cấp cho Lâm Đại Tuệ trước.

Nghe cô nhắc đến quần áo mới, Lý Xuân Lan cảnh giác nói: "Quần áo là quần áo cưới của chị cả, không ai có thể mặc.

"Lâm Hiểu Tuệ dở khóc dở cười: "Mẹ nói cái gì vậy, con nói chị cả có quần áo mới thì bộ quần áo của chị cả cho con, như vậy không cần đi ra ngoài mượn quần áo.

"Lý Xuân Lan suy nghĩ một chút, vẫn lắc đầu, bộ quần áo mới phải mặc khi Lâm Đại Tuệ kết hôn, bây giờ mà mặc đến lúc kết hôn đã cũ đã sờn rồi, bà liếc mắt nhìn Lâm Hiểu Tuệ: "Các con nhịn một chút, chờ chị cả kết hôn thì con với Tuệ Tuệ sẽ có quần áo để mặc.


"Trong lúc nói chuyện, hai chị em Lâm Đại Tuệ và Lâm Tuệ Tuệ nắm tay nhau trở lại, nhìn thấy Lý Xuân Lan ở đây, Lâm Tuệ Tuệ lập tức hất tay chị cả ra, chạy đến bên cạnh Lý Xuân Lan nắm tay làm nũng: "Mẹ giữa buổi ăn cái gì, con đã sắp đói chết rồi.

"“Ăn chỉ biết ăn.

” Lý Xuân Lan chọc vào trán Lâm Tuệ Tuệ một cái, xoay người đi nấu cơm, đối với Lâm Hiểu Tuệ nói: “Mẹ đi nấu cơm trước, ăn xong lại đi mượn quần áo cho con.

"Lâm Tuệ Tuệ đi theo sau lưng mẹ, miệng thì ngọt ngào mẹ tốt nhất linh tinh, khó trách Lý Xuân Lan thương cô con gái út hơn hẳn.

Lâm Hiểu Tuệ quay đầu lại nhìn Lâm Đại Tuệ, ngoại trừ hơi đen thôi chứ ngũ quan đoan chính, khó trách nhà trai nguyện ý ra 80 khối lễ hỏi cùng nửa mét vải, cơ mà biểu tình của chị ấy vẫn như trước, một chút bộ dạng cô dâu mới cũng không có.

“Chị cả, anh rể tương lai như thế nào.

" Lâm Hiểu Tuệ cảm thấy bầu không khí có chút xấu hổ, cho nên tìm cái vấn đề để hỏi.

Nghe câu hỏi này, Lâm Đại Tuệ sửng sốt: "Chỉ như vậy thôi, thân thể em tốt hơn chút nào chưa? Chị đi sắc thuốc cho em.

"“Không cần, em ngủ một giấc khá hơn nhiều.

" Lâm Hiểu Tuệ thấy chị cả chuyển đề tài, không tiếp tục hỏi nữa.

Rốt cuộc là dạng nam nhân gì, làm chị cả nhắc đến cũng không muốn nói? Không được cô cần thiết phải lập tức hành động.


Lâm Hiểu Tuệ chớp chớp mắt, cười hỏi: "Chị cả ơi, chị có biết khi nào đối tượng của Lâm Tú Chi sẽ đến cầu hôn không?"Anh rể muốn cầu hôn thì phải đến cùng bà mai, vậy thì Lý Hướng Đông đến cầu hôn cũng phải mang theo bà mai, vậy thì cô có thể cầu bà mai giới thiệu đối tượng cho cô, đúng không?Đến nỗi có thành hay không thì làm đã rồi nói.

Chú của Lâm Hiểu Tuệ chỉ có hai con trai và một con gái, điều kiện của nhà chú khá hơn nhà bọn họ một chút, con gái lớn lớn hơn Lâm Hiểu Tuệ một tuổi, hai người thân hình gần giống nhau, Lý Xuân Lan là tìm đến đó mượn quần áo.

Chiếc áo sơ mi ngắn tay họa tiết hoa nền trắng và quần tây xanh mới 60%, xem như là quần áo tốt nhất rồi, chị họ Lâm Chí Hồng mang quần áo đến, còn ngàn dặn vạn dò, sợ Lâm Hiểu Tuệ làm hư mất bộ quần áo.

Người ta có thể cho cô mượn đã tốt lắm rồi, nói vài câu thôi, chuyện bình thường, Lâm Hiểu Tuệ không có vì vậy mà tức giận, đảm bảo không làm hư, giặt sạch sẽ trả trở về.

“Không cần giặt, giặt nhiều hư nhiều, em cẩn thận đừng làm dơ là được.

Nói xong Lâm Chí Hồng đưa một túi hạt dưa đưa cho Lý Xuân Lan rồi rời đi.

Đợi mọi người đi rồi, Lâm Tuệ Tuệ cong môi: "Không phải chỉ là một bộ quần áo sao, có gì đặc biệt hơn người.

"“Em dám nói trước mặt chị ấy không?" Lâm Hiểu Tuệ nhìn nghiêng liếc mắt một cái, mặc xong quần áo, tết cho chính mình hai bím tóc, nhìn kỹ gương mặt mình trong gương, làn da trắng nõn, mặt mày như họa, có cái là hơi gầy, cũng là cô gái xinh đẹp.


“Chị hai, sao em cảm thấy chị biến thành xinh đẹp.

" Lâm Tuệ Tuệ nhìn Lâm Hiểu Tuệ dừng lại một chút: “Không phải trước đây chị không đẹp, cũng đẹp, chính là chỗ nào thay đổi rồi đó, hơn nữa ! thôi, dù sao là thật xinh đẹp.

"Lâm Hiểu Tuệ mím môi cười thầm, cô biết Lâm Tuệ Tuệ muốn biểu đạt điều gì, không phải là bởi vì cô bề ngoài đẹp, là khí chất thay đổi.

Nguyên chủ chưa bao giờ đọc sách, đi xa nhất là chỗ nhà bà ngoại bên kia thôn, cả ngày không phải xuống đất làm việc thì là ở nhà nấu cơm, mà Lâm Hiểu Tuệ thì sao, cô là học đại học chính quy, đi không ít nơi du lịch, quan trọng là cô đến từ một cái thế thới mà không cần ra cửa cũng biết chuyện thiên hạ, không quan tâm hiểu hay không, chuyện gì cũng biết một chút, tới cái niên đại này, là đả kích duy nhất.

Tất nhiên, Lâm Hiểu Tuệ không bởi vì vậy mà sinh ra cảm giác sự ưu việt, cô từ trong xương cốt phát ra sự tự tin, không phải là người niên đại này, đặc biệt là cô gái nông thôn nào có thể có được.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương