Thập Nhật Chung Yên
-
Chapter 2: Kẻ Nói Dối
Tiếng thét chói tai của người phụ nữ ngừng lại, không gian trong phòng rơi vào trạng thái im lặng tuyệt đối.
Những người vừa rồi còn đang kêu gào, chửi bới giờ đây cũng không dám thốt một lời.
Bây giờ, vấn đề không còn là “pháp luật” nữa. Rõ ràng trước mắt họ là một kẻ điên loạn thật sự giết người không chớp mắt.
Sau khoảng hơn một phút im lặng căng thẳng, người đầu dê hơi gật đầu, giọng nói lạnh lẽo:
“Rất tốt, chín vị, xem ra mọi người đã an tĩnh lại.”
Sắc mặt mọi người tái nhợt, nhưng không một ai dám lên tiếng. Giờ đây, đúng như hắn đã nói, trong phòng thật sự chỉ còn “chín người”.
Tề Hạ run rẩy đưa tay lên mặt, gỡ xuống một mảnh vật thể màu hồng nhạt.
Mảnh não nát đó vẫn còn ấm, mang theo chút hơi thở của sự sống. Nhưng chỉ vài giây sau, nó dần xẹp lại như một quả bóng cao su xì hơi, mất đi hoàn toàn sự sống.
"Giờ thì để tôi giới thiệu về bản thân..." Người đầu dê giơ bàn tay đẫm máu lên, chỉ vào chiếc mặt nạ trên mặt mình, nói: “Tôi là Nhân Dương, còn mọi người là người tham gia.”
Mọi người sững sờ, ánh mắt hiện lên sự khó hiểu. “Nhân Dương”? “Người tham gia”? Những khái niệm này hoàn toàn xa lạ.
“Hiện tại, tôi tập hợp mọi người lại đây là để tham gia một trò chơi. Kết thúc trò chơi, chúng ta sẽ sáng tạo ra một vị Thần.” Người đầu dê thản nhiên nói.
Lời tuyên bố kỳ lạ khiến mọi người nhíu mày.
Trải qua vài phút ngắn ngủi tiếp xúc, họ nhận ra người này không chỉ điên mà còn cực kỳ nguy hiểm. Nhưng giờ đây, hắn lại nói về việc tạo một "vị thần"?
“Tạo ra… vị thần gì?” Một người đàn ông vạm vỡ có chút căng thẳng lên tiếng hỏi.
“Là một vị thần giống như Nữ Oa!
Người đầu dê vừa nói vừa cười tủm tỉm. Trên người hắn tỏa ra mùi tanh hôi hám, giọng nói cũng vô cùng man rợ: Có phải rất tuyệt vời không! Mọi người hãy cùng tôi chứng kiến lịch sử. Ngày xưa, Nữ Oa đã sáng tạo ra nhân loại, rồi hy sinh thân mình để vá trời, hóa thành cầu vồng rực rỡ… Nhưng giờ đây, chúng ta không thể để mất đi Nữ Oa! Vì vậy, ta muốn sáng tạo một Nữ Oa mới! Một nhiệm vụ vĩ đại đang chờ đợi vị thần ấy hoàn thành!”
Giọng nói của hắn mỗi lúc một cao, ánh mắt rực cháy. Hắn phấn khích đến mức cả người rung lên, tựa như đã tiêm máu gà vào người.
“Nữ Oa…” Người đàn ông vạm vỡ nhíu mày chặt hơn. Rõ ràng, tất cả những gì đang xảy ra đều vượt quá sức tưởng tượng của hắn. Sau một thoáng lưỡng lự, hắn hỏi tiếp:
“Vậy… các người là một giáo phái nào đó sao?”
“Giáo phái?” Người đầu dê thoáng ngạc nhiên, rồi lập tức nhìn thẳng vào người thanh niên, nhấn mạnh từng chữ: “Chúng tôi còn vĩ đại hơn bất kỳ giáo phái nào. Chúng tôi có hẳn một thế giới.”
Câu trả lời của hắn khiến bầu không khí trong phòng thêm nặng nề.
Mọi người lại rơi vào trạng thái trầm mặc, không ai dám nói gì thêm.
Người đàn ông vạm vỡ nghị tiếp tục truy vấn, câu hỏi của hắn rõ ràng đầy dụng ý. Hành vi của người đầu dê mang đậm màu sắc của tà giáo, nhưng hầu hết các tà giáo đều có xu hướng tạo nên một vị thần mới, chứ không dùng một nhân vật anh hùng như Nữ Oa.
“Một khi đã như vậy...” Người thanh niên hít một hơi sâu, ánh mắt nhìn thẳng vào người đầu dê, “Anh muốn chúng tôi tới đây để tham gia cái gì?”
“Ta đã nói rồi, chỉ là một trò chơi thôi." Người đầu đầu không chút suy nghĩ trả lời: :Nếu thắng, một trong số các ngươi sẽ có một người trở thành Thần.”
“Vãi! Người đàn ông xăm mình lúc này dường như bình tĩnh hơn, hắn lên tiếng chửi mắng: “Phong Thần Bảng à? Nếu chúng ta không thắng thì sao?”
"Khong thắng à..." Người đầu dê liếc nhìn đôi bàn tay còn dính đầy máu, giọng nói mang theo chút tiếc nuối: “Không thắng thì thật đáng tiếc.”
Tuy câu trả lời chỉ lửng lơ, nhưng ai nấy đều hiểu rõ ý nghĩa.
Nếu không thắng, họ phải đối mặt với cái chết.
Người đầu dê đã đặt ra hai lựa chọn duy nhất: hoặc trở thành vị thần trong trò chơi của hắn, hoặc giống như chàng trai trẻ vừa bị đập nát đầu chết ngay tại chỗ.
“Vậy thì...” Người đầu dê ngừng lại một chút, ánh mắt lạnh lẽo quét qua cả căn phòng. “Nếu tất cả đều đã hiểu rõ, tôi tuyên bố trò chơi chính thức bắt đầu. Tên trò chơi lần này là kẻ nói dối.” Hắn rút từ trong túi áo một xấp giấy trắng, chậm rãi bước quanh bàn, lần lượt thả một tờ giấy trước mặt mỗi người.
Theo sau, hắn lấy ra vài cây bút, phân phát đều cho từng người.
Những tờ giấy trắng khi chạm xuống bàn đã lập tức thấm máu loang lổ, trở nên đỏ tươi như được nhúng trong mực đỏ.
Người đầu dê đứng giữa căn phòng, giọng nói vang lên đều đều nhưng lạnh lẽo: “Kế tiếp, tôi muốn mỗi người kể một câu chuyện về những gì xảy ra trước khi các ngươi xuất hiện ở nơi này. Nhưng phải nhớ kỹ, trong số chín người, sẽ có một người nói dối.”
Hắn dừng lại một chút, ánh mắt lướt qua từng gương mặt căng thẳng:
“Khi cả chín người đã kể xong, các ngươi sẽ tiến hành bỏ phiếu. Nếu tám người đồng lòng chọn đúng kẻ nói dối, kẻ đó sẽ bị loại và những người còn lại được an toàn. Nhưng nếu chỉ một người chọn sai...” Hắn cười nhạt, giọng nói trở nên tàn khốc: “Thì kẻ nói dối vẫn sống, còn tất cả những người khác... đều sẽ chết.”
Căn phòng lại rơi vào yên lặng. Một vài người nhíu mày, biểu cảm đầy bối rối. Trong tình cảnh sinh tử trước mắt, liệu thật sự sẽ có ai dám nói dối?
“Khoan đã.” Người đàn ông vạm vỡ đột nhiên lên tiếng, phá vỡ bầu không khí im lặng. “Chúng ta có thể thảo luận trước, lên chiến thuật đúng không?”
“Đương nhiên.” Người đầu dê gật đầu, nở một nụ cười nhạt. “Trước khi trò chơi chính thức bắt đầu, các ngươi có một phút để thương lượng. Vậy muốn sử dụng thời gian này ngay bây giờ, hay đợi lát nữa?”
“Ngay bây giờ.” Người thanh niên không chút do dự trả lời.
“Xin cứ tự nhiên.”
Người đầu dê lùi lại vài bước, đứng tách khỏi chiếc bàn, để mặc những người còn lại tự quyết định.
Người đàn ông vạm vỡ mím môi, ánh mắt lướt qua mọi người trong phòng, cố gắng không để bản thân nhìn về phía thi thể với chiếc đầu đã nát bươm trên mặt bàn. Hắn chậm rãi nói:
“Tôi không biết ai trong số mọi người định nói dối, nhưng "quy tắc" này rõ ràng quá tàn khốc. Chỉ cần một người bỏ phiếu sai, tất cả chúng ta đều sẽ chết. Ngay cả khi chúng ta chọn đúng kẻ nói dối, thì hắn cũng sẽ chết. Nhìn chung, bất kể thế nào, sẽ luôn có người chết. Nhưng tôi nghĩ... có một cách để tất cả chúng ta đều sống sót.”
Mọi ánh mắt lập tức dồn về phía hắn.
Tất cả đều sống sót? Liệu điều đó có thực sự khả thi không?
“Đó chính là... tất cả chúng ta đều không nói dối.” hắn tiếp tục, giọng kiên định. “Nếu cả chín người chúng ta đều nói sự thật, thì cuối cùng chúng ta chỉ cần viết lên tờ giấy rằng ‘Không có ai là kẻ nói dối’. Như vậy, không trái quy tắc mà tất cả đều có thể sống sót.”
Lời nói của hắn khiến một số người khẽ gật đầu, nhưng ngay sau đó, người mặc áo blouse trắng gõ nhẹ lên bàn, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào hắn.
“Kế hoạch của anh nghe có vẻ ổn, nhưng nó chỉ đúng với một điều kiện: chính anh không phải là kẻ nói dối.” người mặc áo blouse trắng lạnh nhạt nói. “Nhưng làm thế nào chúng tôi có thể tin anh? Nếu anh là kẻ nói dối, thì việc chúng ta đồng loạt viết ‘Không có ai là kẻ nói dối’ chỉ khiến anh tồn tại, còn chúng tôi thì chết.”
Sắc mặt của người đàn ông vạm vỡ tối sầm, rõ ràng giận dữ:
“Nếu tôi là kẻ nói dối, làm sao tôi lại đưa ra ý tưởng như vậy? Tôi chỉ cần nghĩ cách bảo toàn mình là đủ.”
Cả hai chuẩn bị tiếp tục tranh luận thì người đầu dê giơ tay lên, giọng nói vang lên cắt ngang: “Một phút đã hết. Hãy dừng trao đổi.”
Cả hai người đàn ông hừ lạnh một tiếng, im lặng quay trở lại vị trí của mình.
Người đầu dê bước lên trước, rút từ túi ra một xấp thẻ bài nhỏ. Những tấm thẻ trông giống như bài poker, mặt sau có dòng chữ “Trò chơi Nữ Oa” nổi bật.
“Bây giờ, mỗi người sẽ rút một thẻ.” hắn nói, giọng điệu pha chút thích thú.
Người đàn ông vạm vỡ nhíu mày, hỏi:“Thứ này là gì?”
“Đây là Thẻ thân phận.” Người đầu dê bật cười, nói. “Nếu rút được thẻ Kẻ nói dối, thì buộc ngươi phải nói dối.”
Nghe vậy, người thanh niên nghiến răng, giận dữ quát lên: “Anh đang đùa với chúng tôi à?! Tại sao anh không nói về thứ này ngay từ đầu chứ?!”
Người đầu dê nheo mắt, nụ cười lạnh lẽo hiện rõ qua lớp mặt nạ:
“Đây là để dạy mọi người một bài học. Lúc tôi nói chưa xong quy tắc, anh đã cắt ngang để hỏi liệu có thể thảo luận chiến thuật hay không. Chính mọi người đã lãng phí một phút quý giá, không phải tôi giấu giếm điều gì.”
Người đàn ông vạm vỡ siết chặt nắm tay, nhưng nghĩ đến sự tàn bạo của người đầu dê, hắn chỉ có thể cố nén giận, nuốt xuống những lời phản bác.
Chỉ trong một phút ngắn ngủi, cả chín người lần lượt rút một tấm thẻ từ tay người đầu dê. Tuy nhiên, không ai dám mở ra để nhìn.
Bởi vì nếu trên thẻ viết ba chữ “Kẻ nói dối”, thì câu chuyện đã chuyển thành vấn đề sống chết, liệu mình sống hay những người khác sống.
Những đôi tay của bốn cô gái khẽ run rẩy, ánh mắt lo lắng. Những người đàn ông cũng không khá hơn bao nhiêu, nét mặt nặng nề, trầm tư.
Tấm thẻ trong tay không chỉ đơn giản là định đoạt “thân phận”, mà còn chính là quyết định “sinh tử”.
Tề Hạ hít sâu một hơi, giữ chặt tấm thẻ trong tay, rồi nhẹ nhàng kéo về phía trước mặt mình.
Hắn cẩn thận mở ra, đôi mắt lướt qua dòng chữ trên thẻ.
Trên đó, rõ ràng hiện lên ba chữ: “Kẻ nói dối”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook