Thanh Thanh Dẫn Nhĩ
-
Chương 11
Gân xanh trên trán Chu Từ Dẫn nổi lên, cười như không cười nói, "Vậy sao."
"Cậu tức giận sao?" Thẩm Du vô tội chớp mắt, "Không phải cậu nói cậu có tính tình tốt, không dễ tức giận hả?"
Chu Từ Dẫn miễn cưỡng nhịn xuống lửa giận, lần nay ngay cả cười cũng cười không nổi: "Tức giận cái gì, sao cậu lại có suy nghĩ như vậy chứ."
Lý Dục Đức ở một bên cười đến điên cuồng.
"Không tức giận là được rồi, tớ thật ra vẫn còn một chút ý kiến." Thẩm Du nhịn cười nói, "Hôm qua lúc cậu chuyển sách dùm tớ tớ đã phát hiện, tố chất cơ thể của cậu không tốt lắm, trên người một khối cơ bụng cũng không có. Bình thường chắc là rất ít khi tập thể dục, tớ không cảm thấy một chút hoocmon nam tính nào trên người cậu."
Lý Dục Đức gật đầu đồng ý, phụ họa nói: "Tớ còn cảm thấy loại con trai như tớ so ra hương vị còn ngon hơn cậu ấy."
Nói xong, Lý Dục Đức đưa bàn tay lên hướng về phía Thẩm Du, hai người vui vẻ đập tay.
Lần này Chu Từ Dẫn không nhịn được nữa, anh ra vẻ hung ác, bộ dáng xù lông, vừa định thốt ra một câu "Cậu sờ qua chưa?".
Ngay sau đó, Dư Tiêu Tiêu mở miệng. Biểu tình của cô thập phần sáng sủa, giọng nói cũng nghe không ra ác ý: "Thẩm Du, trách không được các cậu lại có quan hệ tốt như vậy, cậu thoạt nhìn bình thường cũng không rèn luyện nhiều."
Bầu không khí trong lúc nhất thời bị kéo xuống.
Thẩm Du sửng sốt một chút, chú ý tới vẻ mặt của Dư Tiêu Tiêu tựa hồ không có ý nhắm vào cô. Cô thoáng thở phào nhẹ nhõm, miễng cưỡng nhếch khóe miệng, "Ha ha" hai tiếng, làm bộ không để ý lời nói của cô.
Một phút chốc yên tĩnh.
Tựa như nhận ra sự xấu hổ của Thẩm Du.
Chu Từ Dẫn đột nhiên dừng bước, biểu tình hung ác trên mặt cố ý thu lại. Anh nâng tay xoa xoa cổ, hơi thở áp bức, trong mắt tựa như xen lẫn một trận bão tuyết, băng vụn rơi thẳng xuống, làm người ta nhìn mà sợ.
Anh cơ hồ là từ trước đến nay không phải loại người hay để ý đến cảm thụ của người khác, nói chuyện thẳng thắn, không biết làm thế nào để cho người khác bậc thang đi xuống. Anh có thể cảm nhận rõ ràng lời nói của người khác có ác ý hay không, nếu như cảm nhận được, anh sẽ không lùi bước, không chút khách khí mà đáp trả.
Như ngày hôm qua anh đối xử với Đường Chiêu Văn.
Cũng giống như bây giờ, anh cũng đối xử với Dư Tiêu Tiêu như vậy.
Chu Từ Dẫn đột nhiên nhếch khóe môi, thấp giọng, gằn từng chữ nói: "Liên quan gì đến cậu."
Phản ứng của anh làm cho Dư Tiêu Tiêu giật mình. Một lát sau, cô nhíu mày, nghi hoặc hỏi: "Tớ chỉ đùa giỡn một chút, Thẩm Du cũng không nói gì, có phải cậu xen vào chuyện của người khác nhiều quá rồi không?"
Chu Từ Dẫn thu hồi độ cong ở khóe môi, không nói gì.
Đang giữa mùa hè, hơi nóng theo nền xi măng bốc hơi lên, cả thế giới giống như biến thành một cái lò nướng. Bốn người họ vừa vặn dừng ngay giữa đường, bị ánh mặt trời chói mắt phơi, hai má đều đỏ lên, nhưng vẫn không lựa chọn di chuyển đến một nơi râm mát.
Tất cả mọi người đi ngang qua nhìn chằm chằm vào họ với đôi mắt kỳ lạ.
Sau đó, Dư Tiêu Tiêu quay đầu nhìn về phía Thẩm Du. Như vừa mới phản ứng lại, vẻ mặt cô có chút áy náy, mím môi nói: "Thẩm Du, con người tớ nói chuyện có chút thẳng thắn, nhưng tớ không có ác ý, tớ không có ý muốn nói cậu béo, chỉ là đùa giỡn với cậu.. Cậu có tức giận không?"
Thẩm Du không biết nên trả lời cái gì, theo bản năng nhìn về phía Chu Từ Dẫn.
Đường nét sườn mặt của anh rất đẹp, bị ánh mặt trời phác họa tỏa ra ánh sáng màu vàng. Hốc mắt sâu, sống mũi thẳng tắp, môi mím chặt, không hề che giấu cảm xúc của mình.
Đây giống như một câu hỏi lựa chọn.
Nếu đáp án của cô là có, chứng tỏ cô đứng về phía Chu Từ Dẫn. Nhưng, nếu đáp án của cô là không, thì như lập tức tát vào mặt Chu Từ Dẫn một cái, làm cho câu nói mới vừa rồi của anh vì cô như một trò đùa.
Thẩm Du vốn chuẩn bị lắc đầu lập tức dừng lại, gật gật đầu, rất đứng đắn nói: "Có một chút."
Vốn dĩ Chu Từ Dẫn còn có chút không vui, nghiêng đầu chú ý tới bộ dáng trẻ con của Thẩm Du đang đứng xếp hàng, không hiểu sao lại cảm thấy vui vẻ. Băng trên mặt dần tan ra, chỉ còn thưa thớt vài vụn băng, lộ ra vẻ mặt nhu hòa.
"..."
Hiển nhiên, Dư Tiêu Tiêu không nghĩ tới, sau khi cô nói như vậy, Thẩm Du còn có thể thừa nhận trực tiếp như thế. Biểu tình của cô trong nháy mắt có chút khó chịu, chỉ trong chốc lát sau lại khôi phục như bình thường, bất đắc dĩ nói, "Được rồi. Xin lỗi cậu, lần sau tớ sẽ chú ý hơn."
Lại một phút chốc yên tĩnh.
Thẩm Du lại nhìn Chu Từ Dẫn một cái, thấy anh không có ý muốn nói chuyện, liền do dự mở miệng: "Ừ, không sao. Đi ăn thôi."
Thấy bầu không khí cuối cùng cũng ấm lên, Lý Dục Đức thở phào nhẹ nhõm, cũng nhảy ra hòa giải, hi hi ha ha nói: "Đúng vậy, mấy giờ rồi, buổi trưa các cậu ăn gì vậy? Tớ muốn ăn một bữa ăn nhẹ."
Chu Từ Dẫn liếc anh một cái, vẻ mặt lãnh đạm, đột nhiên nói ra một câu khiến Lý Dục Đức bất ngờ không kịp đề phòng: "Các cậu đi ăn đi, tớ cùng Thẩm Du ăn mì." Nói xong liền tiếp tục sải bước về phía căn tin, cũng không sợ Thẩm Du không đuổi theo.
Thẩm Du vội vàng chạy theo, đi tới bên cạnh Chu Từ Dẫn, mới quay đầu khoát tay với hai người, nói câu tạm biệt.
Chờ khi cô lần nữa nhìn về phía Chu Từ Dẫn, mới phát hiện khoảng cách giữa hai người họ lại xa hơn. Lần này cô chạy thẳng qua, kéo góc áo anh rồi nói: "Cậu đi chậm lại đi."
Nghe vậy, bước chân Chu Từ Dẫn chậm lại, khóe miệng hơi nhếch lên, cười nhạo cô: "Chân cậu thật ngắn."
Để lại Dư Tiêu Tiêu và Lý Dục Đức nhìn nhau đằng sau.
Lý Dục Đức trong lòng hung hăng mắng Chu Từ Dẫn phản bội đồng đội vào thời khắc mấu chốt này, sau đó lúng túng hỏi Dư Tiêu Tiêu: "Cậu còn muốn ăn không?"
"..."
Dư Tiêu Tiêu tựa hồ còn chưa phản ứng lại, sững sờ nói, "Lời tớ nói có quá đáng như vậy sao? Tớ cũng đã xin lỗi rồi, cậu ấy sao vẫn có thái độ như vậy chứ."
Lý Dục Đức nuốt nước miếng, quăng toàn bộ nồi lên đầu Chu Từ Dẫn: "Không có, không có, chỉ tại người Chu Từ Dẫn tính tình quá xấu, chuyện gì cũng phải so đo nửa ngày, cậu không cần quan tâm đâu."
Dư Tiêu Tiêu cúi đầu, đột nhiên hạ thấp âm thanh nói một câu: "Hơn nữa tớ cũng không phải đang nói cậu ấy."
Lý Dục Đức không nghe rõ, a một tiếng, hỏi: "Cái gì?"
Dư Tiêu Tiêu không lặp lại, thu hồi biểu tình vừa rồi, giương một khuôn mặt tươi cười lên, khoát khoát tay với anh: "Không có gì. Xin lỗi cậu, tớ không ăn nữa."
-
Bên kia, Thẩm Du và Chu Từ Dẫn đã đến căn tin năm ba.
Bởi vì đến trễ, những người khác đã sớm ăn xong, cho nên hầu hết các ô cửa lấy thức ăn cơ bản không có ai xếp hàng. Hai người nhanh chóng gọi hai phần mì sườn, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống.
Tốc độ ăm cơm của Thẩm Du rất chậm, mỗi một ngụm đều phải nhai mấy chục lần mới nuốt xuống.
Trên bàn vẫn trầm mặc, không biết là lúc hai người ăn cơm đều không có thói quen nói chuyện, hay là tâm tình Chu Từ Dẫn vẫn không tốt lắm.
Không đợi Thẩm Du ăn hết một nửa, bát của Chu Từ Dẫn đã trống rỗng, ngay cả nước canh cũng không còn. Anh một tay nâng cằm, đôi mắt lạnh nhạt bị mi mắt che đi một nửa, bình tĩnh nhìn cô, trên mặt không nhìn ra cảm xúc gì.
Thẩm Du bị anh nhìn chằm chằm không biết làm sao, có chút ăn không vô: "Cậu có thể đừng nhìn chằm chằm tớ không?"
Chu Từ Dẫn lấy lại tinh thần, nhíu mày: "Không nhìn cậu, tớ đang ngẩn người."
"À." Thẩm Du cũng không xấu hổ, rất thẳng thắn nói, "Vậy cậu đổi hướng khác được không?"
Chu Từ Dẫn không nói gì, nghe lời ngồi thẳng dậy, vẫn nhìn thẳng về phía cô, chẳng qua lần này, ánh mắt trực tiếp nhìn qua đỉnh đầu cô.
"..."
Thẩm Du nuốt thức ăn xuống, cúi đầu. Nhớ tới chuyện vừa rồi, suy nghĩ của cô có chút loạn, tùy ý lấy nó làm đề tài nói chuyện, "Kỳ thật có rất nhiều người nói tớ như vậy, Dư Tiêu Tiêu còn đỡ. Những người khác còn nói khó nghe hơn vậy nhiều. Mỗi lần tớ nghe thấy đều giả vờ là không nghe được gì."
Chu Từ Dẫn nhíu mày: "Khi nào?"
"Trước kia khi nghe được mấy lời này." Thẩm Du không trả lời câu hỏi của anh, tiếp tục nói, "Trước kia tớ cũng không cảm thấy tớ như vậy có gì không tốt, những thứ người khác có tớ đều có, chỉ so với người khác nhiều hơn một chút thịt."
Cô không trả lời, Chu Từ Dẫn cũng không truy vấn nữa. Anh liếm liếm khóe môi, ánh mắt chân thành tha thiết, nhìn không ra sự có lệ.
"Đúng là không có gì không tốt."
Thẩm Du thở dài, phủ định lại lời nói trước đó, giọng nói chua chát: "Nhưng bị người khác nói nhiều lần, suy nghĩ của tớ liền chậm rãi thay đổi. Khi nhìn vào gương nhớ lại những lời nói ghê tởm của người khác, tớ cũng sẽ đột nhiên cảm thấy mình trong gương, tựa như.. cũng có hơi buồn nôn."
"Có thể lời Dư Tiêu Tiêu nói thật sự không có ý gì, nhưng bây giờ sau khi tớ nghĩ xong, trong lòng quả thật sẽ cảm thấy không thoải mái, cũng không cảm thấy đây là một câu nói đùa."
Giọng nói Chu Từ Dẫn nhàn nhạt, tựa như không cảm thấy suy nghĩ của cô có gì không đúng: "Chọc vào chỗ đau của người khác để đùa giỡn vốn không phải là đùa giỡn."
Thẩm Du đột nhiên không nói nên lời. Một lúc lâu sau, cô hít mũi, cười nói: "Cậu nói đúng."
"Đúng chứ." Chu Từ Dẫn đột nhiên đến gần cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô, cười khẽ, "Có phải cảm thấy lời nói của tớ rất triết lý, giống như một nhà triết học không?"
"..."
Cảm xúc của Thẩm Du lập tức biến mất. Cô suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói, "Ừm, nghe không giống người thi chỉ có sáu mười điểm môn Văn."
Chu Từ Dẫn nghẹn lời, hừ nhẹ một tiếng, cũng không so đo với cô: "Ăn nhanh đi."
Thẩm Du ngoan ngoãn cúi đầu ăn mì.
Chu Từ Dẫn ngồi đối diện với cô, vẫn duy trì tư thế vừa rồi nhìn cô. Mí mắt của anh rũ xuống, con ngươi màu đen bị ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào tạo ra một màu sắc loang lổ.
Hốc mắt Thẩm Du còn có chút đỏ, như là bởi vì đoạn đối thoại vừa rồi mà sinh ra cảm xúc. Cô trời sinh có đôi môi cười, giờ phút này cô nhếch khóe miệng, không hiểu sao có vẻ đáng thương.
Chu Từ Dẫn lắc đầu.
Anh đột nhiên nhớ đến lúc học năm nhất, lần đầu tiên anh chân chính chú ý tới Thẩm Du.
Cô gái một giây trước còn tươi cười vỗ vai anh bảo anh phải học tập chăm chỉ, giây sau lại ngồi tại chỗ, nhịn nức nở dùng cục tẩy bôi sạch chữ trên giấy, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống nhuộm ướt cả giấy.
Rõ ràng cả người tươi sáng như ánh trăng, nhưng bởi vì lời nói của người khác, lại ảm đạm như ánh sáng bị dập tắt.
Khi đó anh liền nghĩ, nếu anh là người trong lòng Thẩm Du, vậy anh tuyệt đối sẽ không để cô lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan* kia. Hiện tại cô rụt rè ngồi trước mặt anh, mặt mũi không còn tươi sáng sinh động như lúc đó.
*Tiến thoái lưỡng nan: Tình huống bế tắc, khó xử, tiến không được mà lùi cũng không xong. (Wiktionary)
Chu Từ Dẫn đột nhiên cảm thấy trái tim đau như bị đâm một nhát, cảm giác chua xót mãnh liệt ùn ùn kéo đến.
Nhớ lại ngày đó khi đang học năm nhất, thái độ của Đường Chiêu Văn đối với Thẩm Du, cùng với nhưng lời Thẩm Du vừa nói, anh đột nhiên nghĩ thông suốt điều gì đó.
Chu Từ Dẫn lấy ngón tay cọ cọ môi, khẽ thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu gọi cô: "Thẩm Du."
Thẩm Du ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt sáng như sao của anh: "Hả?"
Thần sắc của anh mờ ảo, ánh sáng và bóng tối lồng vào nhau. Từ ánh mắt của anh nhìn không ra cảm xúc gì, nhưng không hiểu sao lại có chút ái muội.
Thật lâu sau, Chu Từ Dẫn nhẹ giọng hỏi.
"Hiện tại chúng ta là quan hệ gì?"
"Cậu tức giận sao?" Thẩm Du vô tội chớp mắt, "Không phải cậu nói cậu có tính tình tốt, không dễ tức giận hả?"
Chu Từ Dẫn miễn cưỡng nhịn xuống lửa giận, lần nay ngay cả cười cũng cười không nổi: "Tức giận cái gì, sao cậu lại có suy nghĩ như vậy chứ."
Lý Dục Đức ở một bên cười đến điên cuồng.
"Không tức giận là được rồi, tớ thật ra vẫn còn một chút ý kiến." Thẩm Du nhịn cười nói, "Hôm qua lúc cậu chuyển sách dùm tớ tớ đã phát hiện, tố chất cơ thể của cậu không tốt lắm, trên người một khối cơ bụng cũng không có. Bình thường chắc là rất ít khi tập thể dục, tớ không cảm thấy một chút hoocmon nam tính nào trên người cậu."
Lý Dục Đức gật đầu đồng ý, phụ họa nói: "Tớ còn cảm thấy loại con trai như tớ so ra hương vị còn ngon hơn cậu ấy."
Nói xong, Lý Dục Đức đưa bàn tay lên hướng về phía Thẩm Du, hai người vui vẻ đập tay.
Lần này Chu Từ Dẫn không nhịn được nữa, anh ra vẻ hung ác, bộ dáng xù lông, vừa định thốt ra một câu "Cậu sờ qua chưa?".
Ngay sau đó, Dư Tiêu Tiêu mở miệng. Biểu tình của cô thập phần sáng sủa, giọng nói cũng nghe không ra ác ý: "Thẩm Du, trách không được các cậu lại có quan hệ tốt như vậy, cậu thoạt nhìn bình thường cũng không rèn luyện nhiều."
Bầu không khí trong lúc nhất thời bị kéo xuống.
Thẩm Du sửng sốt một chút, chú ý tới vẻ mặt của Dư Tiêu Tiêu tựa hồ không có ý nhắm vào cô. Cô thoáng thở phào nhẹ nhõm, miễng cưỡng nhếch khóe miệng, "Ha ha" hai tiếng, làm bộ không để ý lời nói của cô.
Một phút chốc yên tĩnh.
Tựa như nhận ra sự xấu hổ của Thẩm Du.
Chu Từ Dẫn đột nhiên dừng bước, biểu tình hung ác trên mặt cố ý thu lại. Anh nâng tay xoa xoa cổ, hơi thở áp bức, trong mắt tựa như xen lẫn một trận bão tuyết, băng vụn rơi thẳng xuống, làm người ta nhìn mà sợ.
Anh cơ hồ là từ trước đến nay không phải loại người hay để ý đến cảm thụ của người khác, nói chuyện thẳng thắn, không biết làm thế nào để cho người khác bậc thang đi xuống. Anh có thể cảm nhận rõ ràng lời nói của người khác có ác ý hay không, nếu như cảm nhận được, anh sẽ không lùi bước, không chút khách khí mà đáp trả.
Như ngày hôm qua anh đối xử với Đường Chiêu Văn.
Cũng giống như bây giờ, anh cũng đối xử với Dư Tiêu Tiêu như vậy.
Chu Từ Dẫn đột nhiên nhếch khóe môi, thấp giọng, gằn từng chữ nói: "Liên quan gì đến cậu."
Phản ứng của anh làm cho Dư Tiêu Tiêu giật mình. Một lát sau, cô nhíu mày, nghi hoặc hỏi: "Tớ chỉ đùa giỡn một chút, Thẩm Du cũng không nói gì, có phải cậu xen vào chuyện của người khác nhiều quá rồi không?"
Chu Từ Dẫn thu hồi độ cong ở khóe môi, không nói gì.
Đang giữa mùa hè, hơi nóng theo nền xi măng bốc hơi lên, cả thế giới giống như biến thành một cái lò nướng. Bốn người họ vừa vặn dừng ngay giữa đường, bị ánh mặt trời chói mắt phơi, hai má đều đỏ lên, nhưng vẫn không lựa chọn di chuyển đến một nơi râm mát.
Tất cả mọi người đi ngang qua nhìn chằm chằm vào họ với đôi mắt kỳ lạ.
Sau đó, Dư Tiêu Tiêu quay đầu nhìn về phía Thẩm Du. Như vừa mới phản ứng lại, vẻ mặt cô có chút áy náy, mím môi nói: "Thẩm Du, con người tớ nói chuyện có chút thẳng thắn, nhưng tớ không có ác ý, tớ không có ý muốn nói cậu béo, chỉ là đùa giỡn với cậu.. Cậu có tức giận không?"
Thẩm Du không biết nên trả lời cái gì, theo bản năng nhìn về phía Chu Từ Dẫn.
Đường nét sườn mặt của anh rất đẹp, bị ánh mặt trời phác họa tỏa ra ánh sáng màu vàng. Hốc mắt sâu, sống mũi thẳng tắp, môi mím chặt, không hề che giấu cảm xúc của mình.
Đây giống như một câu hỏi lựa chọn.
Nếu đáp án của cô là có, chứng tỏ cô đứng về phía Chu Từ Dẫn. Nhưng, nếu đáp án của cô là không, thì như lập tức tát vào mặt Chu Từ Dẫn một cái, làm cho câu nói mới vừa rồi của anh vì cô như một trò đùa.
Thẩm Du vốn chuẩn bị lắc đầu lập tức dừng lại, gật gật đầu, rất đứng đắn nói: "Có một chút."
Vốn dĩ Chu Từ Dẫn còn có chút không vui, nghiêng đầu chú ý tới bộ dáng trẻ con của Thẩm Du đang đứng xếp hàng, không hiểu sao lại cảm thấy vui vẻ. Băng trên mặt dần tan ra, chỉ còn thưa thớt vài vụn băng, lộ ra vẻ mặt nhu hòa.
"..."
Hiển nhiên, Dư Tiêu Tiêu không nghĩ tới, sau khi cô nói như vậy, Thẩm Du còn có thể thừa nhận trực tiếp như thế. Biểu tình của cô trong nháy mắt có chút khó chịu, chỉ trong chốc lát sau lại khôi phục như bình thường, bất đắc dĩ nói, "Được rồi. Xin lỗi cậu, lần sau tớ sẽ chú ý hơn."
Lại một phút chốc yên tĩnh.
Thẩm Du lại nhìn Chu Từ Dẫn một cái, thấy anh không có ý muốn nói chuyện, liền do dự mở miệng: "Ừ, không sao. Đi ăn thôi."
Thấy bầu không khí cuối cùng cũng ấm lên, Lý Dục Đức thở phào nhẹ nhõm, cũng nhảy ra hòa giải, hi hi ha ha nói: "Đúng vậy, mấy giờ rồi, buổi trưa các cậu ăn gì vậy? Tớ muốn ăn một bữa ăn nhẹ."
Chu Từ Dẫn liếc anh một cái, vẻ mặt lãnh đạm, đột nhiên nói ra một câu khiến Lý Dục Đức bất ngờ không kịp đề phòng: "Các cậu đi ăn đi, tớ cùng Thẩm Du ăn mì." Nói xong liền tiếp tục sải bước về phía căn tin, cũng không sợ Thẩm Du không đuổi theo.
Thẩm Du vội vàng chạy theo, đi tới bên cạnh Chu Từ Dẫn, mới quay đầu khoát tay với hai người, nói câu tạm biệt.
Chờ khi cô lần nữa nhìn về phía Chu Từ Dẫn, mới phát hiện khoảng cách giữa hai người họ lại xa hơn. Lần này cô chạy thẳng qua, kéo góc áo anh rồi nói: "Cậu đi chậm lại đi."
Nghe vậy, bước chân Chu Từ Dẫn chậm lại, khóe miệng hơi nhếch lên, cười nhạo cô: "Chân cậu thật ngắn."
Để lại Dư Tiêu Tiêu và Lý Dục Đức nhìn nhau đằng sau.
Lý Dục Đức trong lòng hung hăng mắng Chu Từ Dẫn phản bội đồng đội vào thời khắc mấu chốt này, sau đó lúng túng hỏi Dư Tiêu Tiêu: "Cậu còn muốn ăn không?"
"..."
Dư Tiêu Tiêu tựa hồ còn chưa phản ứng lại, sững sờ nói, "Lời tớ nói có quá đáng như vậy sao? Tớ cũng đã xin lỗi rồi, cậu ấy sao vẫn có thái độ như vậy chứ."
Lý Dục Đức nuốt nước miếng, quăng toàn bộ nồi lên đầu Chu Từ Dẫn: "Không có, không có, chỉ tại người Chu Từ Dẫn tính tình quá xấu, chuyện gì cũng phải so đo nửa ngày, cậu không cần quan tâm đâu."
Dư Tiêu Tiêu cúi đầu, đột nhiên hạ thấp âm thanh nói một câu: "Hơn nữa tớ cũng không phải đang nói cậu ấy."
Lý Dục Đức không nghe rõ, a một tiếng, hỏi: "Cái gì?"
Dư Tiêu Tiêu không lặp lại, thu hồi biểu tình vừa rồi, giương một khuôn mặt tươi cười lên, khoát khoát tay với anh: "Không có gì. Xin lỗi cậu, tớ không ăn nữa."
-
Bên kia, Thẩm Du và Chu Từ Dẫn đã đến căn tin năm ba.
Bởi vì đến trễ, những người khác đã sớm ăn xong, cho nên hầu hết các ô cửa lấy thức ăn cơ bản không có ai xếp hàng. Hai người nhanh chóng gọi hai phần mì sườn, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống.
Tốc độ ăm cơm của Thẩm Du rất chậm, mỗi một ngụm đều phải nhai mấy chục lần mới nuốt xuống.
Trên bàn vẫn trầm mặc, không biết là lúc hai người ăn cơm đều không có thói quen nói chuyện, hay là tâm tình Chu Từ Dẫn vẫn không tốt lắm.
Không đợi Thẩm Du ăn hết một nửa, bát của Chu Từ Dẫn đã trống rỗng, ngay cả nước canh cũng không còn. Anh một tay nâng cằm, đôi mắt lạnh nhạt bị mi mắt che đi một nửa, bình tĩnh nhìn cô, trên mặt không nhìn ra cảm xúc gì.
Thẩm Du bị anh nhìn chằm chằm không biết làm sao, có chút ăn không vô: "Cậu có thể đừng nhìn chằm chằm tớ không?"
Chu Từ Dẫn lấy lại tinh thần, nhíu mày: "Không nhìn cậu, tớ đang ngẩn người."
"À." Thẩm Du cũng không xấu hổ, rất thẳng thắn nói, "Vậy cậu đổi hướng khác được không?"
Chu Từ Dẫn không nói gì, nghe lời ngồi thẳng dậy, vẫn nhìn thẳng về phía cô, chẳng qua lần này, ánh mắt trực tiếp nhìn qua đỉnh đầu cô.
"..."
Thẩm Du nuốt thức ăn xuống, cúi đầu. Nhớ tới chuyện vừa rồi, suy nghĩ của cô có chút loạn, tùy ý lấy nó làm đề tài nói chuyện, "Kỳ thật có rất nhiều người nói tớ như vậy, Dư Tiêu Tiêu còn đỡ. Những người khác còn nói khó nghe hơn vậy nhiều. Mỗi lần tớ nghe thấy đều giả vờ là không nghe được gì."
Chu Từ Dẫn nhíu mày: "Khi nào?"
"Trước kia khi nghe được mấy lời này." Thẩm Du không trả lời câu hỏi của anh, tiếp tục nói, "Trước kia tớ cũng không cảm thấy tớ như vậy có gì không tốt, những thứ người khác có tớ đều có, chỉ so với người khác nhiều hơn một chút thịt."
Cô không trả lời, Chu Từ Dẫn cũng không truy vấn nữa. Anh liếm liếm khóe môi, ánh mắt chân thành tha thiết, nhìn không ra sự có lệ.
"Đúng là không có gì không tốt."
Thẩm Du thở dài, phủ định lại lời nói trước đó, giọng nói chua chát: "Nhưng bị người khác nói nhiều lần, suy nghĩ của tớ liền chậm rãi thay đổi. Khi nhìn vào gương nhớ lại những lời nói ghê tởm của người khác, tớ cũng sẽ đột nhiên cảm thấy mình trong gương, tựa như.. cũng có hơi buồn nôn."
"Có thể lời Dư Tiêu Tiêu nói thật sự không có ý gì, nhưng bây giờ sau khi tớ nghĩ xong, trong lòng quả thật sẽ cảm thấy không thoải mái, cũng không cảm thấy đây là một câu nói đùa."
Giọng nói Chu Từ Dẫn nhàn nhạt, tựa như không cảm thấy suy nghĩ của cô có gì không đúng: "Chọc vào chỗ đau của người khác để đùa giỡn vốn không phải là đùa giỡn."
Thẩm Du đột nhiên không nói nên lời. Một lúc lâu sau, cô hít mũi, cười nói: "Cậu nói đúng."
"Đúng chứ." Chu Từ Dẫn đột nhiên đến gần cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô, cười khẽ, "Có phải cảm thấy lời nói của tớ rất triết lý, giống như một nhà triết học không?"
"..."
Cảm xúc của Thẩm Du lập tức biến mất. Cô suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói, "Ừm, nghe không giống người thi chỉ có sáu mười điểm môn Văn."
Chu Từ Dẫn nghẹn lời, hừ nhẹ một tiếng, cũng không so đo với cô: "Ăn nhanh đi."
Thẩm Du ngoan ngoãn cúi đầu ăn mì.
Chu Từ Dẫn ngồi đối diện với cô, vẫn duy trì tư thế vừa rồi nhìn cô. Mí mắt của anh rũ xuống, con ngươi màu đen bị ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào tạo ra một màu sắc loang lổ.
Hốc mắt Thẩm Du còn có chút đỏ, như là bởi vì đoạn đối thoại vừa rồi mà sinh ra cảm xúc. Cô trời sinh có đôi môi cười, giờ phút này cô nhếch khóe miệng, không hiểu sao có vẻ đáng thương.
Chu Từ Dẫn lắc đầu.
Anh đột nhiên nhớ đến lúc học năm nhất, lần đầu tiên anh chân chính chú ý tới Thẩm Du.
Cô gái một giây trước còn tươi cười vỗ vai anh bảo anh phải học tập chăm chỉ, giây sau lại ngồi tại chỗ, nhịn nức nở dùng cục tẩy bôi sạch chữ trên giấy, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống nhuộm ướt cả giấy.
Rõ ràng cả người tươi sáng như ánh trăng, nhưng bởi vì lời nói của người khác, lại ảm đạm như ánh sáng bị dập tắt.
Khi đó anh liền nghĩ, nếu anh là người trong lòng Thẩm Du, vậy anh tuyệt đối sẽ không để cô lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan* kia. Hiện tại cô rụt rè ngồi trước mặt anh, mặt mũi không còn tươi sáng sinh động như lúc đó.
*Tiến thoái lưỡng nan: Tình huống bế tắc, khó xử, tiến không được mà lùi cũng không xong. (Wiktionary)
Chu Từ Dẫn đột nhiên cảm thấy trái tim đau như bị đâm một nhát, cảm giác chua xót mãnh liệt ùn ùn kéo đến.
Nhớ lại ngày đó khi đang học năm nhất, thái độ của Đường Chiêu Văn đối với Thẩm Du, cùng với nhưng lời Thẩm Du vừa nói, anh đột nhiên nghĩ thông suốt điều gì đó.
Chu Từ Dẫn lấy ngón tay cọ cọ môi, khẽ thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu gọi cô: "Thẩm Du."
Thẩm Du ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt sáng như sao của anh: "Hả?"
Thần sắc của anh mờ ảo, ánh sáng và bóng tối lồng vào nhau. Từ ánh mắt của anh nhìn không ra cảm xúc gì, nhưng không hiểu sao lại có chút ái muội.
Thật lâu sau, Chu Từ Dẫn nhẹ giọng hỏi.
"Hiện tại chúng ta là quan hệ gì?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook