Thanh Thanh Dẫn Nhĩ
-
Chương 12
"..."
Thẩm Du sửng sốt một chút, ngẩng đầu lên, theo bản năng trả lời, "Bạn, bạn cùng lớp."
Chu Từ Dẫn mặt không đổi sắc, thẳng thắn nói: "Tớ chưa bao giờ ăn cơm chung với bạn cùng lớp."
Thẩm Du thiếu chút nữa bị sặc, hoàn toàn không biết anh muốn nói gì. Cô cố ngăn cản bản thân liên tưởng theo hướng khác, nhưng nhìn bộ dạng này của anh, cô hoàn toàn không kiềm chế được suy nghĩ không hiểu sao lại nổi lên trong lòng mình.
Kỳ thật cô hoàn toàn không nghĩ đến anh sẽ có loại tâm tư này đối với mình.
Nhưng không hiểu sao, trước kia mặc kệ là ai đối xử thân mật với cô, cô cũng không nảy ra suy nghĩ này trong đầu, nhưng chỉ với vài câu nói của anh thì loại tư tưởng này liền xuất hiện.
Một lúc lâu sau, Thẩm Du che giấu cảm xúc tiếp tục ăn, mơ hồ nói: "Học tập thật tốt đi."
"..."
Chu Từ Dẫn hoang mang, "Tớ hỏi cậu quan hệ của chúng ta, cậu lại đột nhiên bảo tớ học tập thật tốt là có ý gì?"
Lần này Chu Từ Dẫn không đợi cô mở miệng nữa, nâng cằm lên, trực tiếp đưa ra kết luận: "Hai chúng ta là bạn bè, biết chưa?"
Bầu không khí yên tĩnh trong chốc lát.
Hai má Thẩm Du đỏ bừng, cô lập tức cúi đầu, dùng tóc che giấu một bên mặt của mình, lắp bắp nói: "Đúng rồi, tớ, tớ chính là nghĩ như vậy. Hai chúng ta là bạn bè, là bạn.."
Cô còn chưa nói xong, đột nhiên hiẻu được ý tứ của câu nói này, ngước mắt lên nhìn anh, ấp úng nói: "Chúng, chúng ta là bạn bè sao?"
Chu Từ Dẫn lập tức trầm mặc xuống, hừ nhẹ một tiếng: "Cậu lại có ý kiến?"
Vốn dĩ cô đúng là xem anh như bạn bè.
Nhưng không biết anh đang nghĩ gì, cũng bởi vì vậy mà mỗi lần trong lòng nghĩ đến khi ấy, đều sẽ thêm từ "có lẽ"
Họ có lẽ là bạn bè.
Giờ phút này, lời nói từ trong miệng anh nói ra làm Thẩm Du giật mình, ngơ ngác lắc đầu: "Không có." Nói xong, cô lặp đi lặp lại một lần nữa, giống như một đứa ngốc: "Chúng ta là bạn bè."
Nhìn bộ dáng ngốc nghếch này của Thẩm Du, Chu Từ Dẫn bỗng nhiên có chút buồn cười, anh nhếch khóe miệng, thấp giọng chuyển đề tài: "Mau ăn đi, lát nữa cứ trực tiếp trở về lớp học, bây giờ ký túc xá cũng đóng cửa rồi."
"Tớ ăn xong rồi."
Thẩm Du vừa nói vừa lấy một bịch khăn giấy từ cặp sách ra, đưa một tờ cho Chu Từ Dẫn. Tâm tình của cô hiển nhiên rất tốt, còn có cảm xúc muốn trêu chọc anh. Biểu tình ra vẻ ghét bỏ, ý cười lại không giấu được: "Tớ lúc nãy muốn hỏi cậu, cậu ăn cơm xong sao không lau miệng."
Chu Từ Dẫn: "..."
Anh bị cô làm cho tức giận cười gằn, nhận lấy khăn giấy, tức giận lau miệng, động tác vừa thô ráp vừa mạnh, như đang biểu đạt ý kiến với cô. Sau đó mạnh mẽ đứng dậy, bưng bát lên đi về phía một cái thùng, đổ thức ăn thừa vào trong đó.
Thẩm Du ngồi tại chỗ, không sốt ruột đuổi theo anh như trước, cô nhìn Chu Từ Dẫn giả bộ tức giận, cảm thấy có chút buồn cười.
Chu Từ Dẫn quay đầu lại, nhìn thấy cô vẫn còn ngồi ở chỗ đó, buồn bực thúc giục nói: "Mau lại đây."
Cô đứng dậy đi về phía anh: "Đến đây."
* * *
Nguyện vọng của Thẩm Du cũng không nhiều.
Cô có một cặp cha mẹ ân ái cũng rất yêu thương cô, có một gia cảnh tốt, thành tích cũng không kém, tính cách coi như không tệ, tuy rằng béo, nhưng diện mạo cũng không tính là khó coi.
Cô cảm thấy cô có rất nhiều thứ, vì vậy cô không muốn nhiều.
Nhân duyên của cô từ trước đến nay không tệ, nhưng trong một năm ngắn ngủi, bên người đột nhiên trở nên không còn một ai. Như có một đạo lá chắn, đem cô cùng bạn bè trước đây của cô chia cách, còn thi triển ma pháp làm cho bạn bè của cô không thích cô nữa.
Là một đạo lá chắn chỉ cần người khác nhẹ nhàng phá vỡ, là có thể lập tức vỡ vụn.
Thẩm Du ở trong đó thống khổ không chịu nổi, không cách nào thoát ra, cũng không ai cứu vớt.
Không ai muốn phá vỡ rào cản này cho cô. Họ như nhìn thấy một thứ khủng khiếp và không thể chấp nhận nhất trên đời này. Rõ ràng là một việc rất nhỏ, rõ ràng là một hành động rất nhỏ, lại bởi vì không có ai nguyện ý đến gần, mà phóng đại lên rất nhiều. đam mỹ hài
Cô thực sự không có nguyện vọng khác, chỉ mong muốn có một người bạn.
Miễn là có một người bạn, cô sẽ không cô đơn như bây giờ, thời gian chắc hẳn sẽ không khó khăn như bây giờ.
Chỉ cần có một là đủ.
Có lẽ không ai hiểu cảm nhận của cô vào lúc này. Đối với những người khác, đó thực sự chỉ là một mong muốn nhỏ không đáng kể và không đáng để đề cập đến. Đó là một việc gì đó mà không cần phải chân thành cầu khẩn.
Nhưng cô đã chờ đợi một năm.
Trong một thời gian dài chờ đợi như vậy.
Nguyện vọng không đáng kể như vậy, lại chỉ có Chu Từ Dẫn thay cô thực hiện.
-
Hai người trở lại lớp học.
Tại thời điểm này, trường học đã bước vào giờ nghỉ trưa. Phần lớn học sinh nội trú đều trở về ký túc xá nghỉ ngơi, chỉ còn vài học sinh ở lại lớp tự học, hoặc là nằm sấp trên bàn ngủ. Lớp học rất yên tĩnh.
Bọn họ ngừng nói chuyện phiếm, rón rén đi vào.
Chu Từ Dẫn tựa như vĩnh viễn không ngủ đủ giấc, vừa ngồi vào chỗ liền nằm sấp trên bàn ngủ.
Thẩm Du bị bầu không khí như vậy ảnh hưởng có chút mệt mỏi, hai mắt đau nhức, không khống chế được mà nhắm lại. Cô ngáp một cái, cũng không muốn tranh thủ một chút thời gian này mà để buổi chiều học cũng không có tinh thần. Cô chất đống đồ đạc sang bên cạnh, nằm sấp trên giấy thi rồi ngủ thiếp đi.
Vừa ngủ một cái liền ngủ say như chết, tiếng chuông vào học vang lên Thẩm Du cũng không tỉnh dậy.
Thẳng đến khi Chu Từ Dẫn nghiêng người, đưa tay chọt chọt lưng cô, Thẩm Du mới lập tức tỉnh dậy. Cô quay đầu lại mê mang nhìn Chu Từ Dẫn, đôi mắt vẫn còn buồn ngủ, mái tóc bên mặt bởi vì bị đè mà vểnh lên.
Bộ dáng Chu Từ Dẫn ngược lại rất có tinh thần, đôi mắt đen trong trẻo, mang theo một chút khí chất cà lơ phất phơ. Nhìn thấy ánh mắt đờ đẫn của cô, anh không khỏi bật cười: "Bạn học, ngủ một giấc liền không nhận ra tớ nữa sao?"
Đầu óc Thẩm Du còn mơ mơ màng màng, theo bản năng gật gật đầu.
Khuỷu tay Chu Từ Dẫn đặt trên cuốn sách bên cạnh, cánh tay thon dài trắng nõn, cong lên, phác họa ra đường nét mạnh mẽ có lực, có thể nhìn thấy rõ ràng gân xanh cùng mạch máu ở trên cánh tay anh. Mí mắt anh rũ xuống, ánh sáng chiếu vào mặt anh, lông mi như lông quạ cong cong, ở dưới mắt hình thành một cái bóng mờ mờ.
Hai mí mắt mờ nhạt, đuôi mắt nhếch lên, đôi mắt đen sẫm, từ góc nhìn của cô, như nhuộm một tầng ánh sáng ôn nhu. Chu Từ Dẫn cong môi, cười ha ha đùa giỡn một tiếng, lười biếng nói: "Tớ là ban thảo* của cậu."
*Ban thảo: Nam sinh đẹp trai nhất lớp.
"..."
Thẩm Du còn chưa kịp phản ứng, chần chờ hỏi, "Chọn từ khi nào?"
Chu Từ Dẫn lý lẽ đương nhiên nói: "Được công nhận đó."
Thẩm Du nghiêng đầu suy nghĩ: "Ai là Công?"
Chu Từ Dẫn: "..."
-
Chuông chuẩn bị kết thúc giờ nghỉ trưa vang lên, qua năm phút lại vang lên tiếng chuông chính thức. Giáo viên còn chưa tới, phòng học lại yên tĩnh khác thường, đang bị cơn buồn ngủ còn chưa tan bao phủ.
Nói xong vài lời với Chu Từ Dẫn, Thẩm Du quay lại, nằm sấp trên bàn ngẩn người.
Chỉ chốc lát sau, Dư Tiêu Tiêu đang vẽ trên giấy đột nhiên nghiêng người, đầu ngón tay cầm một tờ giấy ghi chú, đặt ở trước mặt cô. Thẩm Du dụi dụi mắt, rũ mắt nhìn thoáng qua.
【Thẩm Du, các cậu còn đang giận sao.. 】
Dư Tiêu Tiêu không đề cập tới, Thẩm Du cũng sắp quên chuyện này rồi. Nhìn vẻ mặt có chút khẩn trương của cô, Thẩm Du do dự một chút, phản ứng đầu tiên chính là quay đầu lại nhìn Chu Từ Dẫn.
Dư quang chú ý tới tầm mắt của cô, Chu Từ Dẫn giương mắt lên.
Tầm mắt hai người đụng phải nhau.
Anh liếc mắt một cái, trong nháy mắt đã nhìn thấy nội dung trên tờ giấy, sau đó lại nhìn vào mắt cô, rồi làm như không có chuyện gì thu hồi tầm mắt, phảng phất như không quá để ý.
Không hiểu rõ ý nghĩa anh muốn biểu đạt, Thẩm Du không suy nghĩ đến những thứ khác, trực tiếp dựa theo suy nghĩ của mình mà làm. Cô đặt tờ giấy lại trước mặt Dư Tiêu Tiêu, nghiêm túc trả lời: "Không có."
Nghe cô nói vậy, Dư Tiêu Tiêu nhẹ nhàng nói một câu "Như vậy sao?", nhưng thần sắc lại không buông lỏng, mí mắt vừa nhấc lên, con người màu nâu xoay chuyển, ra vẻ lơ đãng nhìn về phía Chu Từ Dẫn.
Chú ý tới biểu tình của Dư Tiêu Tiêu, Thẩm Du đột nhiên hiểu ra điều gì đó, không xen vào chuyện này. Cô đưa tay, lục lọi tìm sách giáo khoa vật lý cần dùng cho tiết học này, không chú ý tới động tĩnh bên cạnh nữa.
Chuông lớp đã vang lên vài phút, giáo viên vẫn chưa tới, phòng học vốn yên tĩnh dần dần xôn xao, động tĩnh càng lúc càng lớn.
Thẩm Du kỳ thật không bị bên ngoài ảnh hưởng, nhưng lần này cô muốn tĩnh tâm làm đề thi, tâm tư lại không tự chủ được mà đặt ở phía sau. Cô có chút không hiểu được cảm xúc hiện tại của mình, dừng bút lại, thở dài rầu rĩ.
Cô cúi đầu, nhìn chằm chằm vào bài tập trên giấy, sống lưng thẳng tắp.
Bất tri bất giác, toàn bộ sự chú ý của Thẩm Du đã đặt ở phía sau, đồ vật trước mắt tựa như đều biến thành bột nhão, làm cô không phân biệt được.
Thẩm Du có thể nghe được, Chu Từ Dẫn không có bất kỳ động tĩnh gì.
Lý Dục Đức trò chuyện với nam sinh phía sau, cợt nhả, chiếm hơn phân nửa tiếng ồn ào trong lớp học. Không biết là nói đến đề tài gì, anh giống như bị đâm trúng huyệt cười, cười đến nỗi cả người đều co giật, bàn học theo động tác của anh rung lên.
Chu Từ Dẫn đang viết chữ trên bàn, bị anh làm ảnh hưởng, lập tức duỗi chân đạp xuống ghế của anh, không kiên nhẫn chậc một tiếng: "Cậu có bệnh à?"
Lý Dục Đức không thèm để ý chút nào, anh một tay nắm lấy cánh tay Chu Từ Dẫn, cười đến thở không nổi, cho đến khi thầy giáo đến cũng không dừng lại được. Anh muốn kiềm chế tiếng cười của mình, nhưng lại phản tác dụng, trong nháy mắt phòng học lặng ngắt như tờ, bị một tiếng cười như heo kêu phi thường vang dội khắp phòng.
"..."
Âm thanh như vậy ở trong phòng học yên tĩnh cực kỳ đột ngột, làm cho giáo viên vật lý lúc này đang đứng trên bục giảng chuẩn bị nói chuyện sợ tới mức lùi về sau hai bước.
Thời gian như đang ngừng lại, trầm mặc hai giây, lớp học cười vang cả lên.
Đoạn nhạc đệm nhỏ này khiến Lý Dục Đức vốn vẫn đang không ngừng cười trong nháy mắt ngừng lại.
Mà Chu Từ Dẫn vừa mới mắng Lý Dục Đức lại cười đến toàn thân phát run, trên mặt sáng sủa, cười đến hơi thở nhợt nhạt. Anh lấy tay nắm lấy vai Lý Dục Đức.
Như tìm được một trụ cột, lại như lặp lại động tác vừa rồi của Lý Dục Đức.
Lý Dục Đức kiềm nén cảm xúc muốn đánh chết anh, trực tiếp đẩy tay Chu Từ Dẫn ra, xấu hổ cúi đầu, khóc không ra nước mắt.
Giáo viên vật lý cũng cười hai tiếng, nói đùa: "Lớp các em nuôi lợn à?"
Chu Từ Dẫn hoàn toàn không nể mặt Lý Dục Đức, cũng không có ý muốn cho anh một bậc thang đi xuống. Anh trời sinh ham chơi, ở trong một đám choai choai sắp lớn luôn người dẫn đầu. Nghe giáo viên vật lý nói, anh cười điên cuồng hơn, kiềm nén tiếng cười của mình rồi nói: "Lúc đang chuẩn bị giết nó thì thầy tới rồi, nó đang cầu cứu thầy đó."
Lý Dục Đức đưa tay đánh Chu Từ Dẫn một quyền, nghiến răng nghiến lợi nói: "Câu mau câm miệng lại cho tớ, chuyện buổi trưa tớ còn chưa tính sổ với cậu đâu!"
Dùng dư quang chú ý tới hành động của hai người họ, Thẩm Du nhìn thầy giáo một cái, nhịn không được quay đầu lại nhắc nhở Chu Từ Dẫn: "Đừng cười nữa, cẩn thận lát nữa cậu cũng bị như vậy đó."
Lý Dục Đức không hiểu sao lại bị đâm một đao: "..."
Thẩm Du sửng sốt một chút, ngẩng đầu lên, theo bản năng trả lời, "Bạn, bạn cùng lớp."
Chu Từ Dẫn mặt không đổi sắc, thẳng thắn nói: "Tớ chưa bao giờ ăn cơm chung với bạn cùng lớp."
Thẩm Du thiếu chút nữa bị sặc, hoàn toàn không biết anh muốn nói gì. Cô cố ngăn cản bản thân liên tưởng theo hướng khác, nhưng nhìn bộ dạng này của anh, cô hoàn toàn không kiềm chế được suy nghĩ không hiểu sao lại nổi lên trong lòng mình.
Kỳ thật cô hoàn toàn không nghĩ đến anh sẽ có loại tâm tư này đối với mình.
Nhưng không hiểu sao, trước kia mặc kệ là ai đối xử thân mật với cô, cô cũng không nảy ra suy nghĩ này trong đầu, nhưng chỉ với vài câu nói của anh thì loại tư tưởng này liền xuất hiện.
Một lúc lâu sau, Thẩm Du che giấu cảm xúc tiếp tục ăn, mơ hồ nói: "Học tập thật tốt đi."
"..."
Chu Từ Dẫn hoang mang, "Tớ hỏi cậu quan hệ của chúng ta, cậu lại đột nhiên bảo tớ học tập thật tốt là có ý gì?"
Lần này Chu Từ Dẫn không đợi cô mở miệng nữa, nâng cằm lên, trực tiếp đưa ra kết luận: "Hai chúng ta là bạn bè, biết chưa?"
Bầu không khí yên tĩnh trong chốc lát.
Hai má Thẩm Du đỏ bừng, cô lập tức cúi đầu, dùng tóc che giấu một bên mặt của mình, lắp bắp nói: "Đúng rồi, tớ, tớ chính là nghĩ như vậy. Hai chúng ta là bạn bè, là bạn.."
Cô còn chưa nói xong, đột nhiên hiẻu được ý tứ của câu nói này, ngước mắt lên nhìn anh, ấp úng nói: "Chúng, chúng ta là bạn bè sao?"
Chu Từ Dẫn lập tức trầm mặc xuống, hừ nhẹ một tiếng: "Cậu lại có ý kiến?"
Vốn dĩ cô đúng là xem anh như bạn bè.
Nhưng không biết anh đang nghĩ gì, cũng bởi vì vậy mà mỗi lần trong lòng nghĩ đến khi ấy, đều sẽ thêm từ "có lẽ"
Họ có lẽ là bạn bè.
Giờ phút này, lời nói từ trong miệng anh nói ra làm Thẩm Du giật mình, ngơ ngác lắc đầu: "Không có." Nói xong, cô lặp đi lặp lại một lần nữa, giống như một đứa ngốc: "Chúng ta là bạn bè."
Nhìn bộ dáng ngốc nghếch này của Thẩm Du, Chu Từ Dẫn bỗng nhiên có chút buồn cười, anh nhếch khóe miệng, thấp giọng chuyển đề tài: "Mau ăn đi, lát nữa cứ trực tiếp trở về lớp học, bây giờ ký túc xá cũng đóng cửa rồi."
"Tớ ăn xong rồi."
Thẩm Du vừa nói vừa lấy một bịch khăn giấy từ cặp sách ra, đưa một tờ cho Chu Từ Dẫn. Tâm tình của cô hiển nhiên rất tốt, còn có cảm xúc muốn trêu chọc anh. Biểu tình ra vẻ ghét bỏ, ý cười lại không giấu được: "Tớ lúc nãy muốn hỏi cậu, cậu ăn cơm xong sao không lau miệng."
Chu Từ Dẫn: "..."
Anh bị cô làm cho tức giận cười gằn, nhận lấy khăn giấy, tức giận lau miệng, động tác vừa thô ráp vừa mạnh, như đang biểu đạt ý kiến với cô. Sau đó mạnh mẽ đứng dậy, bưng bát lên đi về phía một cái thùng, đổ thức ăn thừa vào trong đó.
Thẩm Du ngồi tại chỗ, không sốt ruột đuổi theo anh như trước, cô nhìn Chu Từ Dẫn giả bộ tức giận, cảm thấy có chút buồn cười.
Chu Từ Dẫn quay đầu lại, nhìn thấy cô vẫn còn ngồi ở chỗ đó, buồn bực thúc giục nói: "Mau lại đây."
Cô đứng dậy đi về phía anh: "Đến đây."
* * *
Nguyện vọng của Thẩm Du cũng không nhiều.
Cô có một cặp cha mẹ ân ái cũng rất yêu thương cô, có một gia cảnh tốt, thành tích cũng không kém, tính cách coi như không tệ, tuy rằng béo, nhưng diện mạo cũng không tính là khó coi.
Cô cảm thấy cô có rất nhiều thứ, vì vậy cô không muốn nhiều.
Nhân duyên của cô từ trước đến nay không tệ, nhưng trong một năm ngắn ngủi, bên người đột nhiên trở nên không còn một ai. Như có một đạo lá chắn, đem cô cùng bạn bè trước đây của cô chia cách, còn thi triển ma pháp làm cho bạn bè của cô không thích cô nữa.
Là một đạo lá chắn chỉ cần người khác nhẹ nhàng phá vỡ, là có thể lập tức vỡ vụn.
Thẩm Du ở trong đó thống khổ không chịu nổi, không cách nào thoát ra, cũng không ai cứu vớt.
Không ai muốn phá vỡ rào cản này cho cô. Họ như nhìn thấy một thứ khủng khiếp và không thể chấp nhận nhất trên đời này. Rõ ràng là một việc rất nhỏ, rõ ràng là một hành động rất nhỏ, lại bởi vì không có ai nguyện ý đến gần, mà phóng đại lên rất nhiều. đam mỹ hài
Cô thực sự không có nguyện vọng khác, chỉ mong muốn có một người bạn.
Miễn là có một người bạn, cô sẽ không cô đơn như bây giờ, thời gian chắc hẳn sẽ không khó khăn như bây giờ.
Chỉ cần có một là đủ.
Có lẽ không ai hiểu cảm nhận của cô vào lúc này. Đối với những người khác, đó thực sự chỉ là một mong muốn nhỏ không đáng kể và không đáng để đề cập đến. Đó là một việc gì đó mà không cần phải chân thành cầu khẩn.
Nhưng cô đã chờ đợi một năm.
Trong một thời gian dài chờ đợi như vậy.
Nguyện vọng không đáng kể như vậy, lại chỉ có Chu Từ Dẫn thay cô thực hiện.
-
Hai người trở lại lớp học.
Tại thời điểm này, trường học đã bước vào giờ nghỉ trưa. Phần lớn học sinh nội trú đều trở về ký túc xá nghỉ ngơi, chỉ còn vài học sinh ở lại lớp tự học, hoặc là nằm sấp trên bàn ngủ. Lớp học rất yên tĩnh.
Bọn họ ngừng nói chuyện phiếm, rón rén đi vào.
Chu Từ Dẫn tựa như vĩnh viễn không ngủ đủ giấc, vừa ngồi vào chỗ liền nằm sấp trên bàn ngủ.
Thẩm Du bị bầu không khí như vậy ảnh hưởng có chút mệt mỏi, hai mắt đau nhức, không khống chế được mà nhắm lại. Cô ngáp một cái, cũng không muốn tranh thủ một chút thời gian này mà để buổi chiều học cũng không có tinh thần. Cô chất đống đồ đạc sang bên cạnh, nằm sấp trên giấy thi rồi ngủ thiếp đi.
Vừa ngủ một cái liền ngủ say như chết, tiếng chuông vào học vang lên Thẩm Du cũng không tỉnh dậy.
Thẳng đến khi Chu Từ Dẫn nghiêng người, đưa tay chọt chọt lưng cô, Thẩm Du mới lập tức tỉnh dậy. Cô quay đầu lại mê mang nhìn Chu Từ Dẫn, đôi mắt vẫn còn buồn ngủ, mái tóc bên mặt bởi vì bị đè mà vểnh lên.
Bộ dáng Chu Từ Dẫn ngược lại rất có tinh thần, đôi mắt đen trong trẻo, mang theo một chút khí chất cà lơ phất phơ. Nhìn thấy ánh mắt đờ đẫn của cô, anh không khỏi bật cười: "Bạn học, ngủ một giấc liền không nhận ra tớ nữa sao?"
Đầu óc Thẩm Du còn mơ mơ màng màng, theo bản năng gật gật đầu.
Khuỷu tay Chu Từ Dẫn đặt trên cuốn sách bên cạnh, cánh tay thon dài trắng nõn, cong lên, phác họa ra đường nét mạnh mẽ có lực, có thể nhìn thấy rõ ràng gân xanh cùng mạch máu ở trên cánh tay anh. Mí mắt anh rũ xuống, ánh sáng chiếu vào mặt anh, lông mi như lông quạ cong cong, ở dưới mắt hình thành một cái bóng mờ mờ.
Hai mí mắt mờ nhạt, đuôi mắt nhếch lên, đôi mắt đen sẫm, từ góc nhìn của cô, như nhuộm một tầng ánh sáng ôn nhu. Chu Từ Dẫn cong môi, cười ha ha đùa giỡn một tiếng, lười biếng nói: "Tớ là ban thảo* của cậu."
*Ban thảo: Nam sinh đẹp trai nhất lớp.
"..."
Thẩm Du còn chưa kịp phản ứng, chần chờ hỏi, "Chọn từ khi nào?"
Chu Từ Dẫn lý lẽ đương nhiên nói: "Được công nhận đó."
Thẩm Du nghiêng đầu suy nghĩ: "Ai là Công?"
Chu Từ Dẫn: "..."
-
Chuông chuẩn bị kết thúc giờ nghỉ trưa vang lên, qua năm phút lại vang lên tiếng chuông chính thức. Giáo viên còn chưa tới, phòng học lại yên tĩnh khác thường, đang bị cơn buồn ngủ còn chưa tan bao phủ.
Nói xong vài lời với Chu Từ Dẫn, Thẩm Du quay lại, nằm sấp trên bàn ngẩn người.
Chỉ chốc lát sau, Dư Tiêu Tiêu đang vẽ trên giấy đột nhiên nghiêng người, đầu ngón tay cầm một tờ giấy ghi chú, đặt ở trước mặt cô. Thẩm Du dụi dụi mắt, rũ mắt nhìn thoáng qua.
【Thẩm Du, các cậu còn đang giận sao.. 】
Dư Tiêu Tiêu không đề cập tới, Thẩm Du cũng sắp quên chuyện này rồi. Nhìn vẻ mặt có chút khẩn trương của cô, Thẩm Du do dự một chút, phản ứng đầu tiên chính là quay đầu lại nhìn Chu Từ Dẫn.
Dư quang chú ý tới tầm mắt của cô, Chu Từ Dẫn giương mắt lên.
Tầm mắt hai người đụng phải nhau.
Anh liếc mắt một cái, trong nháy mắt đã nhìn thấy nội dung trên tờ giấy, sau đó lại nhìn vào mắt cô, rồi làm như không có chuyện gì thu hồi tầm mắt, phảng phất như không quá để ý.
Không hiểu rõ ý nghĩa anh muốn biểu đạt, Thẩm Du không suy nghĩ đến những thứ khác, trực tiếp dựa theo suy nghĩ của mình mà làm. Cô đặt tờ giấy lại trước mặt Dư Tiêu Tiêu, nghiêm túc trả lời: "Không có."
Nghe cô nói vậy, Dư Tiêu Tiêu nhẹ nhàng nói một câu "Như vậy sao?", nhưng thần sắc lại không buông lỏng, mí mắt vừa nhấc lên, con người màu nâu xoay chuyển, ra vẻ lơ đãng nhìn về phía Chu Từ Dẫn.
Chú ý tới biểu tình của Dư Tiêu Tiêu, Thẩm Du đột nhiên hiểu ra điều gì đó, không xen vào chuyện này. Cô đưa tay, lục lọi tìm sách giáo khoa vật lý cần dùng cho tiết học này, không chú ý tới động tĩnh bên cạnh nữa.
Chuông lớp đã vang lên vài phút, giáo viên vẫn chưa tới, phòng học vốn yên tĩnh dần dần xôn xao, động tĩnh càng lúc càng lớn.
Thẩm Du kỳ thật không bị bên ngoài ảnh hưởng, nhưng lần này cô muốn tĩnh tâm làm đề thi, tâm tư lại không tự chủ được mà đặt ở phía sau. Cô có chút không hiểu được cảm xúc hiện tại của mình, dừng bút lại, thở dài rầu rĩ.
Cô cúi đầu, nhìn chằm chằm vào bài tập trên giấy, sống lưng thẳng tắp.
Bất tri bất giác, toàn bộ sự chú ý của Thẩm Du đã đặt ở phía sau, đồ vật trước mắt tựa như đều biến thành bột nhão, làm cô không phân biệt được.
Thẩm Du có thể nghe được, Chu Từ Dẫn không có bất kỳ động tĩnh gì.
Lý Dục Đức trò chuyện với nam sinh phía sau, cợt nhả, chiếm hơn phân nửa tiếng ồn ào trong lớp học. Không biết là nói đến đề tài gì, anh giống như bị đâm trúng huyệt cười, cười đến nỗi cả người đều co giật, bàn học theo động tác của anh rung lên.
Chu Từ Dẫn đang viết chữ trên bàn, bị anh làm ảnh hưởng, lập tức duỗi chân đạp xuống ghế của anh, không kiên nhẫn chậc một tiếng: "Cậu có bệnh à?"
Lý Dục Đức không thèm để ý chút nào, anh một tay nắm lấy cánh tay Chu Từ Dẫn, cười đến thở không nổi, cho đến khi thầy giáo đến cũng không dừng lại được. Anh muốn kiềm chế tiếng cười của mình, nhưng lại phản tác dụng, trong nháy mắt phòng học lặng ngắt như tờ, bị một tiếng cười như heo kêu phi thường vang dội khắp phòng.
"..."
Âm thanh như vậy ở trong phòng học yên tĩnh cực kỳ đột ngột, làm cho giáo viên vật lý lúc này đang đứng trên bục giảng chuẩn bị nói chuyện sợ tới mức lùi về sau hai bước.
Thời gian như đang ngừng lại, trầm mặc hai giây, lớp học cười vang cả lên.
Đoạn nhạc đệm nhỏ này khiến Lý Dục Đức vốn vẫn đang không ngừng cười trong nháy mắt ngừng lại.
Mà Chu Từ Dẫn vừa mới mắng Lý Dục Đức lại cười đến toàn thân phát run, trên mặt sáng sủa, cười đến hơi thở nhợt nhạt. Anh lấy tay nắm lấy vai Lý Dục Đức.
Như tìm được một trụ cột, lại như lặp lại động tác vừa rồi của Lý Dục Đức.
Lý Dục Đức kiềm nén cảm xúc muốn đánh chết anh, trực tiếp đẩy tay Chu Từ Dẫn ra, xấu hổ cúi đầu, khóc không ra nước mắt.
Giáo viên vật lý cũng cười hai tiếng, nói đùa: "Lớp các em nuôi lợn à?"
Chu Từ Dẫn hoàn toàn không nể mặt Lý Dục Đức, cũng không có ý muốn cho anh một bậc thang đi xuống. Anh trời sinh ham chơi, ở trong một đám choai choai sắp lớn luôn người dẫn đầu. Nghe giáo viên vật lý nói, anh cười điên cuồng hơn, kiềm nén tiếng cười của mình rồi nói: "Lúc đang chuẩn bị giết nó thì thầy tới rồi, nó đang cầu cứu thầy đó."
Lý Dục Đức đưa tay đánh Chu Từ Dẫn một quyền, nghiến răng nghiến lợi nói: "Câu mau câm miệng lại cho tớ, chuyện buổi trưa tớ còn chưa tính sổ với cậu đâu!"
Dùng dư quang chú ý tới hành động của hai người họ, Thẩm Du nhìn thầy giáo một cái, nhịn không được quay đầu lại nhắc nhở Chu Từ Dẫn: "Đừng cười nữa, cẩn thận lát nữa cậu cũng bị như vậy đó."
Lý Dục Đức không hiểu sao lại bị đâm một đao: "..."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook