Thanh Ngọc Án
-
Chương 39
Bạt Thác Vô Nhược trong óc trống rỗng, sau một lúc lâu cũng không có phản ứng, giống như là đang cố gắng tiêu hóa những gì Liễu nhi vừa mới nói.
Cũng không biết qua bao lâu, thẳng đến khi y lấy lại tinh thần, miệng có thể nói chuyện, y mới thốt ra âm thanh: “Ngươi, ngươi là nói…… Dung phi, Dung phi nàng ──”
“Dung phi mang thai long loại của Hoàng thượng, Hoàng Thượng hiện tại đang ở tẩm cung của Dung phi.”
Lại từ miệng Liễu nhi nói ra, vẫn như cũ làm y rung động.
Y kinh ngạc đến nói không ra lời, ngẩn người, cảm giác chua xót nồng đậm dâng lên.
Y muốn cười, lại cười không nổi, chậm chạp mở miệng, “Đúng là như thế a…… Chuyện xảy ra vào lúc nào?”
Liễu nhi lo lắng nhìn y.
“Ba ngày trước, do Trần thái y chẩn đoán. Công tử, người không sao chứ?”
Cười không nổi, ngay cả cái lắc đầu đơn giản cũng không làm được, khuôn mặt tựa hồ cứng ngắc, làm không ra biểu tình gì. Mà ngực như bị hung hăng xả nhéo, đau đến làm cho người ta nghĩ muốn rơi lệ.
Y hy sinh nhiều như thế rốt cuộc vì cái gì?
Vì có thể mang thai, y phá hủy cảm tình của Hoàng Phủ Duật dành cho y, khiến cho Hoàng Phủ Duật đối với y ôm lấy ánh mắt khác thường.
Khi biết được tình cảm của y, Hoàng Phủ Duật ngay từ đầu đối với y phản cảm đến cực điểm.
Trải qua nhiều cực khổ như vậy, bao nhiêu lần Hoàng Phủ Duật nhìn y với con mắt xem thường, lần lượt ngụy trang, lần lượt miễn cưỡng cười vui, lần lượt ủy khuất.
Năng lực duy nhất y có thể vì Hoàng Phủ Duật làm, lại bị người khác thay thế được.
Y có thể hay không sẽ bị đuổi ra khỏi nơi này? Nơi này có thể hay không sẽ bị một nữ nhân khác tiến vào chiếm giữ? Y có thể hay không ── sẽ không còn được gặp lại Hoàng Phủ Duật, rốt cuộc không còn cảm nhận được sự ôn nhu của hắn, nhiệt độ cơ thể hắn, bờ ngực vững chắc của hắn?
Tất cả, hết thảy, hết thảy, đều vì một nữ nhân khác?
Chống đỡ không nổi nữa, y sắp không xong.
Làn da bị thương, chỉ cần bôi dược cao là có thể khép lại, cho dù không để ý tới, không chăm sóc tới, nó vẫn sẽ lại tốt đẹp như cũ. Nhưng nếu bị thương từ trong tâm thì sao? Một ngày nào đó có thể chuyển biến tốt đẹp không?
Trái tim bị thương, bị đâm không chỉ một đao, máu, từng giọt rơi xuống, cảm giác cũng dần dần tê liệt.
Tê liệt, chết lặng……
Hoàng Phủ Duật đã hơn ba ngày không có tới tìm y, kỳ thật đáp án đã muốn thực rõ ràng.
Hai tay xoa xoa trên bụng, run rẩy.
“Hài nhi, chúng ta bị từ bỏ.”
“Hài nhi, con có trách ta không?”
“Hài nhi, thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi……”
Y nghĩ, y thật sự đã sai lầm.
Huyên náo .
Một đám người.
Ồn ào.
Hoàng Phủ Duật lạnh lẽo nhìn những kẻ liên can chen chúc chờ đợi trong tẩm cung Dung phi, bên môi mang một ý cười biến hoá kỳ lạ, làm người ta khó có thể nắm bắt.
“Chúc mừng Hoàng Thượng, vì Viêm Di quốc có được long tử……”
Không biết là gã đại thần thứ mấy đi đến trước mặt Hoàng Phủ Duật chúc mừng.
Từ khi biết được Dung phi mang thai, buổi chiều hôm đó, đại thần cả nước tranh tiên khủng hậu (*) vào trong cung hướng hắn chúc mừng.
Một ngày, hai ngày, ba ngày trôi qua, đám đông vẫn nối liền không dứt, tất cả dồn dập kéo vào tẩm cung Dung phi, hắn muốn đi cũng đi không được, ở lại cũng không xong.
Bất quá như vậy cũng tốt, tin tức truyền đi mau, càng hợp ý hắn.
Đang lúc các đại thần tiến đến chúc mừng, bóng gió ám chỉ hắn nên lập hậu, vì Viêm Di quốc tìm một quốc gia chi mẫu.
Hoàng Phủ Duật phản ứng chỉ là cười trừ, tươi cười mang theo vài tia lãnh ý.
Đột nhiên lúc ấy, hắn đứng lên.
“Tất cả đều im miệng.”
Thoáng chốc, tạp âm trong tẩm phòng im bặt.
Đôi mắt rét lạnh đảo qua mọi người một lượt, hắn hướng bên giường Dung phi đi đến.
“Ái phi, thân thể của ngươi như thế nào?”
Hắn mỉm cười, nhưng trong con ngươi không có ý cười, chính là Dung phi nằm ở trên giường lại không hề hay biết, nàng ngồi dậy nửa người trên, giống như rất suy yếu cười cười. “Tạ ơn hoàng thượng quan tâm, có hoàng thượng quan tâm, có khó chịu bao nhiêu nô tỳ cũng vượt qua được.”
“Phải không, thật sự là quá tốt.” Hoàng Phủ Duật khom người, ôn nhu sờ sờ gương mặt Dung phi, cũng không quá để ý ở trước mặt đám đại thần bày ra cử chỉ thân mật.
Dung phi ngượng ngùng cúi đầu.
“Hoàng Thượng……”
“Một khi đã như vậy, cũng nên nói cho trẫm biết, trong bụng đứa nhỏ là của ai ?”
===
(*) Tranh tiên khủng hậu: tưởng tượng cứ như mấy ông đại thần nì đi mua hàng giảm giá ý, giành đi trước sợ mình thành kẻ đến sau.
Chúc mừng nàng Jen, nàng đã đoán trúng 1 nửa ^^
Cũng không biết qua bao lâu, thẳng đến khi y lấy lại tinh thần, miệng có thể nói chuyện, y mới thốt ra âm thanh: “Ngươi, ngươi là nói…… Dung phi, Dung phi nàng ──”
“Dung phi mang thai long loại của Hoàng thượng, Hoàng Thượng hiện tại đang ở tẩm cung của Dung phi.”
Lại từ miệng Liễu nhi nói ra, vẫn như cũ làm y rung động.
Y kinh ngạc đến nói không ra lời, ngẩn người, cảm giác chua xót nồng đậm dâng lên.
Y muốn cười, lại cười không nổi, chậm chạp mở miệng, “Đúng là như thế a…… Chuyện xảy ra vào lúc nào?”
Liễu nhi lo lắng nhìn y.
“Ba ngày trước, do Trần thái y chẩn đoán. Công tử, người không sao chứ?”
Cười không nổi, ngay cả cái lắc đầu đơn giản cũng không làm được, khuôn mặt tựa hồ cứng ngắc, làm không ra biểu tình gì. Mà ngực như bị hung hăng xả nhéo, đau đến làm cho người ta nghĩ muốn rơi lệ.
Y hy sinh nhiều như thế rốt cuộc vì cái gì?
Vì có thể mang thai, y phá hủy cảm tình của Hoàng Phủ Duật dành cho y, khiến cho Hoàng Phủ Duật đối với y ôm lấy ánh mắt khác thường.
Khi biết được tình cảm của y, Hoàng Phủ Duật ngay từ đầu đối với y phản cảm đến cực điểm.
Trải qua nhiều cực khổ như vậy, bao nhiêu lần Hoàng Phủ Duật nhìn y với con mắt xem thường, lần lượt ngụy trang, lần lượt miễn cưỡng cười vui, lần lượt ủy khuất.
Năng lực duy nhất y có thể vì Hoàng Phủ Duật làm, lại bị người khác thay thế được.
Y có thể hay không sẽ bị đuổi ra khỏi nơi này? Nơi này có thể hay không sẽ bị một nữ nhân khác tiến vào chiếm giữ? Y có thể hay không ── sẽ không còn được gặp lại Hoàng Phủ Duật, rốt cuộc không còn cảm nhận được sự ôn nhu của hắn, nhiệt độ cơ thể hắn, bờ ngực vững chắc của hắn?
Tất cả, hết thảy, hết thảy, đều vì một nữ nhân khác?
Chống đỡ không nổi nữa, y sắp không xong.
Làn da bị thương, chỉ cần bôi dược cao là có thể khép lại, cho dù không để ý tới, không chăm sóc tới, nó vẫn sẽ lại tốt đẹp như cũ. Nhưng nếu bị thương từ trong tâm thì sao? Một ngày nào đó có thể chuyển biến tốt đẹp không?
Trái tim bị thương, bị đâm không chỉ một đao, máu, từng giọt rơi xuống, cảm giác cũng dần dần tê liệt.
Tê liệt, chết lặng……
Hoàng Phủ Duật đã hơn ba ngày không có tới tìm y, kỳ thật đáp án đã muốn thực rõ ràng.
Hai tay xoa xoa trên bụng, run rẩy.
“Hài nhi, chúng ta bị từ bỏ.”
“Hài nhi, con có trách ta không?”
“Hài nhi, thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi……”
Y nghĩ, y thật sự đã sai lầm.
Huyên náo .
Một đám người.
Ồn ào.
Hoàng Phủ Duật lạnh lẽo nhìn những kẻ liên can chen chúc chờ đợi trong tẩm cung Dung phi, bên môi mang một ý cười biến hoá kỳ lạ, làm người ta khó có thể nắm bắt.
“Chúc mừng Hoàng Thượng, vì Viêm Di quốc có được long tử……”
Không biết là gã đại thần thứ mấy đi đến trước mặt Hoàng Phủ Duật chúc mừng.
Từ khi biết được Dung phi mang thai, buổi chiều hôm đó, đại thần cả nước tranh tiên khủng hậu (*) vào trong cung hướng hắn chúc mừng.
Một ngày, hai ngày, ba ngày trôi qua, đám đông vẫn nối liền không dứt, tất cả dồn dập kéo vào tẩm cung Dung phi, hắn muốn đi cũng đi không được, ở lại cũng không xong.
Bất quá như vậy cũng tốt, tin tức truyền đi mau, càng hợp ý hắn.
Đang lúc các đại thần tiến đến chúc mừng, bóng gió ám chỉ hắn nên lập hậu, vì Viêm Di quốc tìm một quốc gia chi mẫu.
Hoàng Phủ Duật phản ứng chỉ là cười trừ, tươi cười mang theo vài tia lãnh ý.
Đột nhiên lúc ấy, hắn đứng lên.
“Tất cả đều im miệng.”
Thoáng chốc, tạp âm trong tẩm phòng im bặt.
Đôi mắt rét lạnh đảo qua mọi người một lượt, hắn hướng bên giường Dung phi đi đến.
“Ái phi, thân thể của ngươi như thế nào?”
Hắn mỉm cười, nhưng trong con ngươi không có ý cười, chính là Dung phi nằm ở trên giường lại không hề hay biết, nàng ngồi dậy nửa người trên, giống như rất suy yếu cười cười. “Tạ ơn hoàng thượng quan tâm, có hoàng thượng quan tâm, có khó chịu bao nhiêu nô tỳ cũng vượt qua được.”
“Phải không, thật sự là quá tốt.” Hoàng Phủ Duật khom người, ôn nhu sờ sờ gương mặt Dung phi, cũng không quá để ý ở trước mặt đám đại thần bày ra cử chỉ thân mật.
Dung phi ngượng ngùng cúi đầu.
“Hoàng Thượng……”
“Một khi đã như vậy, cũng nên nói cho trẫm biết, trong bụng đứa nhỏ là của ai ?”
===
(*) Tranh tiên khủng hậu: tưởng tượng cứ như mấy ông đại thần nì đi mua hàng giảm giá ý, giành đi trước sợ mình thành kẻ đến sau.
Chúc mừng nàng Jen, nàng đã đoán trúng 1 nửa ^^
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook