Thanh Ngọc Án
-
Chương 38
“Ta……”
Y chậm chạp chưa mở miệng.
Hoàng Phủ Duật tự nói với mình phải tĩnh tâm nghe Bạt Thác Vô Nhược giải thích, có lẽ y có nổi khổ nào đó không thể nói ra, có lẽ y không muốn làm cho hắn lo lắng, có lẽ……
Sau vài lần hít sâu, biểu tình của Bạt Thác Vô Nhược cuối cùng khôi phục bình thường.
“Nói cho trẫm.”
Trù trừ mãi, rốt cuộc y cũng mở miệng trả lời vấn đề của Hoàng Phủ Duật, “Không chỉ một lần.”
“Tại sao phải cố ý giấu diếm?”
“Không phải cố ý giấu diếm, chính là ── nói với ngươi việc này thì có ích gì? Bệnh của ta đúng là trị không hết, không bằng không nói.”
“Trẫm có thể nghĩ biện pháp……”
Y lắc đầu cười khổ, “Trị không hết, cơ thể của ta, ta chính mình rõ ràng nhất, cứ như vậy sẽ chết đi…… Ta hiện tại chỉ hy vọng cơ thể của ta có thể chống đỡ được đến khi đứa nhỏ xuất thế, kỳ thật ta rất sợ…… Ngày nào ta nằm trên giường, ngày hôm sau ta liền không thể xuống khỏi giường được. Phát tác ngày càng thường xuyên, ta càng sợ hãi, ta muốn đem đứa nhỏ sinh hạ, ta muốn nhìn Bảo Bảo xuất thế……” Nói đến cuối cùng, y khóc không thành tiếng, liên tiếp nghẹn ngào.
Cảm xúc òa vỡ, vừa nghĩ tới thân thể của mình có lẽ chống đỡ không đến năm tháng nữa, vừa nghĩ tới không thể nhìn thấy bộ dáng Bảo Bảo xuất thế, tất cả kiên trì trong phút chốc hoàn toàn sụp đổ, y mơ hồ không biết mình vì cái gì mà khổ? Vì cái gì còn kiên trì đến bây giờ.
Y hy sinh sinh mệnh chỉ vì đứa nhỏ trong bụng, Nếu y ngã xuống rồi, đứa nhỏ chết trong bụng, như vậy…… y rốt cuộc, rốt cuộc là vì cái gì mà vất vả?
Một phen kéo y nhét vào trong áo, lòng bàn tay vỗ nhẹ trên lưng y, hắn ôn nhu hiếm thấy làm cho Bạt Thác Vô Nhược say lòng nhắm mắt lại.
Đang định mở miệng nói chuyện, cạnh cửa lại truyền đến tiếng đập cửa dồn dập .
“Cốc cốc ── cốc cốc cốc ──”
Trong phòng hai người lập tức tách ra, Hoàng Phủ Duật thanh thanh yết hầu.
“Ai?”
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, là nô tài.” Âm thanh công công bên ngoài vang lên .
“Tiến vào.”
“Tạ ơn Hoàng Thượng.” Cửa phòng đẩy ra, công công đi vào.
“Có cái gì gấp đến độ hiện tại phải bẩm báo?”
“Thỉnh Hoàng Thượng thứ tội, sự tình là……” Sự việc hình như không tiện nói ra trước mặt Bạt Thác Vô Nhược, công công ghé bên tai Hoàng Phủ Duật nhẹ nhàng nói mấy câu.
Bỗng nhiên, Hoàng Phủ Duật sắc mặt đại biến.
“Ngươi nói tất cả đều là thật ?!”
“Thái y đã chuẩn bệnh, hẳn là không có lầm.”
Biểu tình ngưng trọng, trầm tư trong chốc lát, mới cùng Bạt Thác Vô Nhược nói câu “Trẫm tạm thời có việc”, liền bỏ lại y một mình rời đi.
Bạt Thác Vô Nhược hai mắt nhìn theo hắn rời đi, không màng ăn uống, tâm treo ở trên người hắn, ngủ cũng không đủ giấc.
Y nghĩ Hoàng Phủ Duật rất nhanh sẽ trở lại, chính là một đêm, y đợi lại chờ, đoán rồi lại đoán, thẳng đến khi một mạt hào quang cắt qua phía chân trời đen nhánh, trong phòng cũng chưa xuất hiện thân ảnh quen thuộc.
Y trở lại trên giường, khẽ thở dài một hơi.
Một đêm chưa ngủ.
Liên tục hai ngày, cũng chưa nhìn thấy thân ảnh Hoàng Phủ Duật.
Y hỏi Liễu nhi tin tức của hắn, nhưng Liễu nhi biểu tình trở nên có chút quái dị, nói quanh nói co, không có trả lời y.
Y lập tức cảm thấy được sự tình có chút kỳ quái nói không nên lời, nhưng thấy nàng quanh co đành phải tùy ý không truy ép nàng.
Thẳng đến ngày thứ ba, vẫn như cũ không phát hiện thân ảnh Hoàng Phủ Duật, y lại hỏi Liễu nhi, “Liễu nhi, Hoàng Phủ Duật gần đây đang vội chuyện gì?”
Tầm mắt của nàng phiêu đi vô định, không biết đang suy nghĩ gì, “Liễu nhi…… Cũng không rõ ràng.”
Y giữ chặt váy áo Liễu nhi, “Liễu nhi, nhất định phát sinh sự tình gì rồi đúng không? Ngươi không phải là đã biết được gì rồi? Nói cho ta biết, ta van ngươi……”
“…… Công tử, người đừng khó xử Liễu nhi, việc này ── công tử không cần biết tới vẫn tốt hơn……”
Liễu nhi nói như thế, toàn bộ tâm tư Bạt Thác Vô Nhược như bị treo ngược, “Liễu nhi, ta van ngươi nói cho ta biết, hắn không phải là phát sinh chuyện gì đi? Sinh bệnh sao? Hay là bị thương?”
“Không phải, công tử, không phải như thế……”
“Liễu nhi ngươi nói mau, ta thực lo lắng.” Y nắm chặt lấy Liễu nhi, vẻ mặt lo lắng hỏi.
“Hoàng Thượng ── Hoàng Thượng, hắn……” Liễu nhi nhắm mắt, cắn răng nói, “Hoàng Thượng mấy ngày nay…… Đều ở tẩm cung của Dung phi.”
“A?” Y giật mình, vẻ mặt mờ mịt.
“Bởi vì ── Dung phi, nàng mang thai.”
===
Ngọt ngào chưa kịp thấm thì sóng gió lại nổi lên rồi, hức hức.
Y chậm chạp chưa mở miệng.
Hoàng Phủ Duật tự nói với mình phải tĩnh tâm nghe Bạt Thác Vô Nhược giải thích, có lẽ y có nổi khổ nào đó không thể nói ra, có lẽ y không muốn làm cho hắn lo lắng, có lẽ……
Sau vài lần hít sâu, biểu tình của Bạt Thác Vô Nhược cuối cùng khôi phục bình thường.
“Nói cho trẫm.”
Trù trừ mãi, rốt cuộc y cũng mở miệng trả lời vấn đề của Hoàng Phủ Duật, “Không chỉ một lần.”
“Tại sao phải cố ý giấu diếm?”
“Không phải cố ý giấu diếm, chính là ── nói với ngươi việc này thì có ích gì? Bệnh của ta đúng là trị không hết, không bằng không nói.”
“Trẫm có thể nghĩ biện pháp……”
Y lắc đầu cười khổ, “Trị không hết, cơ thể của ta, ta chính mình rõ ràng nhất, cứ như vậy sẽ chết đi…… Ta hiện tại chỉ hy vọng cơ thể của ta có thể chống đỡ được đến khi đứa nhỏ xuất thế, kỳ thật ta rất sợ…… Ngày nào ta nằm trên giường, ngày hôm sau ta liền không thể xuống khỏi giường được. Phát tác ngày càng thường xuyên, ta càng sợ hãi, ta muốn đem đứa nhỏ sinh hạ, ta muốn nhìn Bảo Bảo xuất thế……” Nói đến cuối cùng, y khóc không thành tiếng, liên tiếp nghẹn ngào.
Cảm xúc òa vỡ, vừa nghĩ tới thân thể của mình có lẽ chống đỡ không đến năm tháng nữa, vừa nghĩ tới không thể nhìn thấy bộ dáng Bảo Bảo xuất thế, tất cả kiên trì trong phút chốc hoàn toàn sụp đổ, y mơ hồ không biết mình vì cái gì mà khổ? Vì cái gì còn kiên trì đến bây giờ.
Y hy sinh sinh mệnh chỉ vì đứa nhỏ trong bụng, Nếu y ngã xuống rồi, đứa nhỏ chết trong bụng, như vậy…… y rốt cuộc, rốt cuộc là vì cái gì mà vất vả?
Một phen kéo y nhét vào trong áo, lòng bàn tay vỗ nhẹ trên lưng y, hắn ôn nhu hiếm thấy làm cho Bạt Thác Vô Nhược say lòng nhắm mắt lại.
Đang định mở miệng nói chuyện, cạnh cửa lại truyền đến tiếng đập cửa dồn dập .
“Cốc cốc ── cốc cốc cốc ──”
Trong phòng hai người lập tức tách ra, Hoàng Phủ Duật thanh thanh yết hầu.
“Ai?”
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, là nô tài.” Âm thanh công công bên ngoài vang lên .
“Tiến vào.”
“Tạ ơn Hoàng Thượng.” Cửa phòng đẩy ra, công công đi vào.
“Có cái gì gấp đến độ hiện tại phải bẩm báo?”
“Thỉnh Hoàng Thượng thứ tội, sự tình là……” Sự việc hình như không tiện nói ra trước mặt Bạt Thác Vô Nhược, công công ghé bên tai Hoàng Phủ Duật nhẹ nhàng nói mấy câu.
Bỗng nhiên, Hoàng Phủ Duật sắc mặt đại biến.
“Ngươi nói tất cả đều là thật ?!”
“Thái y đã chuẩn bệnh, hẳn là không có lầm.”
Biểu tình ngưng trọng, trầm tư trong chốc lát, mới cùng Bạt Thác Vô Nhược nói câu “Trẫm tạm thời có việc”, liền bỏ lại y một mình rời đi.
Bạt Thác Vô Nhược hai mắt nhìn theo hắn rời đi, không màng ăn uống, tâm treo ở trên người hắn, ngủ cũng không đủ giấc.
Y nghĩ Hoàng Phủ Duật rất nhanh sẽ trở lại, chính là một đêm, y đợi lại chờ, đoán rồi lại đoán, thẳng đến khi một mạt hào quang cắt qua phía chân trời đen nhánh, trong phòng cũng chưa xuất hiện thân ảnh quen thuộc.
Y trở lại trên giường, khẽ thở dài một hơi.
Một đêm chưa ngủ.
Liên tục hai ngày, cũng chưa nhìn thấy thân ảnh Hoàng Phủ Duật.
Y hỏi Liễu nhi tin tức của hắn, nhưng Liễu nhi biểu tình trở nên có chút quái dị, nói quanh nói co, không có trả lời y.
Y lập tức cảm thấy được sự tình có chút kỳ quái nói không nên lời, nhưng thấy nàng quanh co đành phải tùy ý không truy ép nàng.
Thẳng đến ngày thứ ba, vẫn như cũ không phát hiện thân ảnh Hoàng Phủ Duật, y lại hỏi Liễu nhi, “Liễu nhi, Hoàng Phủ Duật gần đây đang vội chuyện gì?”
Tầm mắt của nàng phiêu đi vô định, không biết đang suy nghĩ gì, “Liễu nhi…… Cũng không rõ ràng.”
Y giữ chặt váy áo Liễu nhi, “Liễu nhi, nhất định phát sinh sự tình gì rồi đúng không? Ngươi không phải là đã biết được gì rồi? Nói cho ta biết, ta van ngươi……”
“…… Công tử, người đừng khó xử Liễu nhi, việc này ── công tử không cần biết tới vẫn tốt hơn……”
Liễu nhi nói như thế, toàn bộ tâm tư Bạt Thác Vô Nhược như bị treo ngược, “Liễu nhi, ta van ngươi nói cho ta biết, hắn không phải là phát sinh chuyện gì đi? Sinh bệnh sao? Hay là bị thương?”
“Không phải, công tử, không phải như thế……”
“Liễu nhi ngươi nói mau, ta thực lo lắng.” Y nắm chặt lấy Liễu nhi, vẻ mặt lo lắng hỏi.
“Hoàng Thượng ── Hoàng Thượng, hắn……” Liễu nhi nhắm mắt, cắn răng nói, “Hoàng Thượng mấy ngày nay…… Đều ở tẩm cung của Dung phi.”
“A?” Y giật mình, vẻ mặt mờ mịt.
“Bởi vì ── Dung phi, nàng mang thai.”
===
Ngọt ngào chưa kịp thấm thì sóng gió lại nổi lên rồi, hức hức.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook