Thanh Mai Trúc Mã Chi Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân
-
Chapter 82: Đại Ác Quỷ (2)
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Chương 82: Đại Ác Quỷ (2)
[Dịch giả: Khoi
Hiệu đính: Trăng treo trên cao]
– Tiếng sột soạt
– Tiếng sột soạt
Dư Hiền Trích đọc từng lá thư mà Bách Chinh dâng lên.
Bách Chinh biết Dư Hiền Trích ghét đọc chữ nên hắn đã tóm tắt mọi thứ vào lá thư cuối cùng.
Và Dư Hiền Trích, người biết rằng hắn sẽ làm điều đó thay mình, chỉ lướt qua các lá thư, chỉ thực sự chú ý đến lá thư cuối cùng.
"Đây là tất cả những gì ngươi thu được."
Sau khi đọc xong, Dư Hiền Trích ném lá thư đó đến bên cạnh Bách Chinh.
“Một đứa trẻ của Cầm Gia sao?”
“Đúng thế.”
“Cầm Gia không phải là gia tộc của tên khốn đó sao?”
“Vâng thưa ngài, Cầm Gia ở Sơn Tây do Hổ Hiệp Khách lãnh đạo.”
“Cút khỏi đây với cái trò Hổ Hiệp Khách vớ vẩn đó đi…”
Dư Hiền Trích tự hỏi ai là người có thể giết chết cấp dưới của mình bằng lửa, và bây giờ đã phát hiện ra rằng đó là một người có quan hệ huyết thống với Cầm Gia.
Với hắn, điều này có lý vì không có nhiều người sử dụng hỏa công pháp.
'Cầm Thiết Vân.'
Dư Hiền Trích mỉm cười khi nhớ lại cái tên đó.
Cầm Thiết Vân được gọi là Hổ Hiệp Khách trong chính phái, nhưng ông ấy được các thành viên của chính phái biết đến bằng một cái tên khác.
Hỏa Ma Đế.
Một võ giả tàn bạo thiêu sống đối thủ của mình bằng hỏa diệm dữ dội.
Nếu bạn tập hợp mọi thành viên của tà phái đã ngã xuống dưới ngọn lửa của ông ấy, có lẽ bạn sẽ dựng được một ngọn núi nhỏ từ những xác chết.
“Và ngươi chắc chắn chứ?”
“…Vâng thưa ngài, tôi đã xác nhận rằng hắn ta đến thăm Hoa Sơn phái với tư cách là khách.”
“Hoa Sơn phái à, người của Cầm Gia đến đó có việc gì?”
Từ Sơn Tây đến Hoa Sơn, nằm ở Hoa Âm, tỉnh Thiểm Tây là một chặng đường rất dài, nên thật khó hiểu khi cố gắng suy luận tại sao đứa con của Cầm Thiết Vân lại đi cả một chặng đường dài đến Thiểm Tây.
“Tôi tin rằng ở Hoa Sơn còn có một người nữa cũng có quan hệ huyết thống với Cầm Gia, cho nên có lẽ là vì lý do đó.”
Dư Hiền Trích nghĩ rằng hắn đã từng nghe điều gì đó tương tự như vậy trước đây nhưng lại quên mất vì nó không thực sự quan trọng với hắn.
“Ngươi có định bắt hắn ta không?”
“…”
Bách Chinh không thể trả lời câu hỏi của Dư Hiền Trích.
Bắt giữ một người có quan hệ huyết thống với Cầm Gia là một hành động vô cùng liều lĩnh.
Việc bắt giữ những người của phái Hoa Sơn đã đủ khó khăn rồi và họ phải có hệ thống rất chặt chẽ thì kế hoạch của họ mới có thể thành công.
Nhưng kế hoạch đó không thể tiếp tục được nữa khi một đứa con của Cầm Gia đã ở trên núi Hoa Sơn.
'...Mẹ kiếp, tại sao lại phải là một gia tộc như Cầm Gia cơ chứ?'
Vì đó là Cầm Gia nên Bách Chinh mới có thể dễ dàng có được thông tin về họ, nhưng cũng vì họ là Cầm Gia nên việc loại bỏ họ cũng khó khăn hơn nhiều.
Nếu một hậu duệ trực tiếp của Cầm Gia bị giết một cách liều lĩnh mà không có sự hậu thuẫn của một kế hoạch tốt,
'…Cầm Thiết Vân có thể sẽ tự mình hành động.'
Đó là lý do tại sao ngay từ đầu họ đã có kế hoạch rất có hệ thống để bắt giữ người dân núi Hoa Sơn; họ phải đảm bảo rằng cái đuôi họ cài vào không bị tóm.
Tất nhiên, họ cũng nhận được lệnh từ trụ sở chính phải làm như vậy, nhưng Cầm Gia lại là một thế lực hoàn toàn khác.
'Mình phải làm gì đây…?'
Bách Chinh nuốt nước bọt.
Hắn ta phải tìm cách.
Bởi vì nếu không làm được, hắn biết rằng con lợn trước mặt hắn có thể cắt đứt cổ hắn ngay tức khắc.
Dư Hiền Trích nhìn Bách Chinh khi tiếng cười của hắn ta vang vọng khắp hang động.
“Ta chỉ đùa thôi mà, đừng tỏ ra buồn bã thế chứ.”
Sau khi nói ra những lời đó, hắn ta tiếp tục cười.
Bách Chinh nắm chặt tay vì Dư Hiền Trích đã quên mất việc hắn ta đã cắt đứt một cánh tay của Bách Chinh.
Thằng khốn này …
Bách Chinh thầm nghĩ.
“Ngoài tên của Cầm Gia kia ra, còn Thần Y thì sao?”
“…Về chuyện đó.”
“Trong thư này không có gì đảm bảo. Ngươi chỉ viết rằng hắn ta có thể đang ở trong túp lều thôi, Bách Chinh.”
“Sau khi xem xét việc Thần Y đã đến Thiểm Tây cũng như quan sát dấu vết của hắn ta, tôi tin rằng hắn ta đang trú ngụ bên trong Hoa Sơn.”
"Và?"
“Nhìn vào địa điểm gần đây nhất hắn ta ở, tôi phát hiện ra rằng hắn ta cố tình xóa đi những dấu vết mình để lại… điều này khiến tôi tin rằng hắn ta đang trú ngụ trong kết giới do Mai Hoa Tiên Nhân thiết lập.”
Mệnh lệnh từ trụ sở chính là bắt giữ Thần Y đang ở Thiểm Tây và giam giữ ông ta dưới tầng hầm.
Vậy nên Bách Chinh chạy khắp nơi, thu thập mọi thông tin có thể có, và đi đến kết luận rằng nơi duy nhất mà Thần Y có thể ở vào lúc này, chính là nơi hắn ta nhìn thấy đứa con của Cầm Gia lần cuối.
“Nhưng đó chỉ là suy đoán của ngươi thôi, Bách Chinh.”
Bách Chinh im lặng trước lời nói của Dư Hiền Trích.
Như Dư Hiền Trích đã nói, Bách Chinh không chắc chắn.
“Ngươi có chắc chắn rằng Mai Hoa Tiên Nhân là người dựng nên kết giới đó không?”
“…Tôi kết luận rằng, Mai Hoa Tiên Nhân là ngươi duy nhất ở toàn bộ Thiểm Tây có khả năng dựng nên một kết giới như vậy.”
“Đó cũng chỉ là suy đoán của ngươi thôi, đồ vô dụng.”
“…”
Ba ngày là thời gian quá ít để Bách Chinh có được thông tin cụ thể, tuy nhiên, hắn biết rằng khu vực gần kết giới là nơi cựu chưởng môn của phái Hoa Sơn đã xây dựng một túp lều.
Vậy nên với hắn ta, điều hợp lý duy nhất là chính Mai Hoa Tiên Nhân đã tạo nên một kết giới mạnh mẽ tại đó.
“Bách Chinh.”
“Vâng, thưa ngài …”
“Ngươi biết là nếu ngươi phạm sai lầm thì ngươi sẽ chết phải không?”
"…Tôi biết."
Bách Chinh biết rằng hắn ta sẽ chết nếu không có được thông tin gì trong vòng 4 ngày.
Bởi vì đó chính là kiểu tính cách tồi tệ của Dư Hiền Trích.
“Ừm… Gửi thuộc hạ đi cũng chẳng có tác dụng gì, vậy nên ta tự mình đi, đúng không?”
“…”
“Ta không hiểu… ở đó thậm chí không có một người lính nào đứng canh sao?”
“Ít nhất thì đó là những gì tôi thấy…”
Dư Hiền Trích tự hỏi tại sao lại không có lính canh nào gần kết giới, bởi vì nếu Thần Y thực sự ở bên trong kết giới thì việc bố trí lính canh gần khu vực đó là điều hợp lý.
Dư Hiền Trích tự hỏi liệu Mai Hoa Tiên Nhân có quá tự tin vào sức mạnh của mình không,
Có lẽ hắn ta tin rằng không ai có thể phá vỡ được kết giới dù có thế nào đi nữa.
Dù sao đi nữa, sự thật là võ giả ở cấp độ của Bách Chinh không có khả năng phá vỡ kết giới.
Vì vậy, cuối cùng, người duy nhất có khả năng làm được điều đó chính là Dư Hiền Trích.
Sau khi đi đến kết luận này, Dư Hiền Trích từ từ đứng dậy và cầm thanh kiếm khổng lồ của mình.
Một luồng khí nguy hiểm và chết chóc lan tỏa khắp khu vực gần đó ngay lập tức.
Tuy nhiên, trái ngược với luồng khí dữ dội mà hắn ta tỏa ra, biểu cảm của Dư Hiền Trích có vẻ khá thờ ơ.
Hắn ta không thích những thứ phức tạp.
Nếu không biết phải làm gì, hắn ta sẽ phá hủy nó để tìm hiểu.
Đó chính là cách Dư Hiền Trích hành động.
Bách Chinh sau khi nhìn thấy động tĩnh của hắn liền thận trọng nói.
“Mai Hoa Tiên Nhân có thể sẽ di chuyển ngay lập tức… ngay khi ngài phá vỡ kết giới, thưa ngài.”
Dư Hiền Trích cau mày ngay sau khi nghe những lời đó.
“Mẹ kiếp, ngươi giải thích thêm làm gì? Ta chỉ cần phá vỡ kết giới, bắt lão già kia lại là được. Hay là ngươi cho rằng ta không hiểu được? Hay là ngươi muốn ra lệnh cho ta?”
“Không hề, thưa ngài!”
Dư Hiền Trích ăn miếng bọ cạp cuối cùng rồi quay sang Bách Chinh.
“Bảo thuộc hạ canh chừng đám người của Cầm Gia kia.”
“Hả…? Ngài đang cố làm gì thế…?”
“Chúng ta không thể làm việc ở đây nếu chúng ta sợ con tiểu xích hổ kia, thậm chí còn không phải là Thiên Tôn.”
Dư Hiền Trích bắt đầu cười ngay sau đó, như thể hắn ta đã tìm thấy điều gì đó buồn cười.
Sau khi tiếng cười lắng xuống, hắn ta đột nhiên chuyển sang vẻ mặt nghiêm túc và nhìn chằm chằm vào Bách Chinh.
Bách Chinh run rẩy vì sợ hãi khi nhìn thấy bóng tối trong mắt hắn.
“Nếu ta đến đó và nơi đó chẳng có gì cả, ngươi biết chuyện gì sẽ xảy ra, Bách Chinh… đúng không?”
“…Vâng, thưa ngài.”
Dư Hiền Trích vỗ nhẹ vào vai Bách Chinh bằng bàn tay to lớn của mình và đi ra khỏi hang với thanh kiếm khổng lồ của mình.
Ngay khi hắn ta rời đi, chân của Bách Chinh khuỵu xuống và hắn ta ngã gục xuống đất.
Hắn phải tìm cách sống sót bằng mọi giá.
* * * *
Cầm Linh Hoa đã ngủ thiếp đi sau khi vung kiếm đến tận nửa đêm, và khi nàng ấy tỉnh dậy thì trời đã sáng.
Nàng ấy cảm thấy mình chưa ngủ được nhiều vì nàng ấy nhận thấy mình vẫn còn mệt, nhưng nàng ấy vẫn đứng dậy mà không do dự.
“…Ồ.”
Khi cố gắng đứng dậy bằng tay để chống đỡ, Cầm Linh Hoa cảm thấy một cơn đau chạy dọc chân tay.
Bởi vì nàng ấy vẫn tiếp tục vung kiếm vào ngày hôm trước mà không để ý đến vết thương, nên bây giờ tay nàng ấy đã dính đầy máu khô.
Nàng ấy cẩn thận rửa tay bằng nước và quấn một miếng vải mới quanh tay.
Quá trình này vô cùng đau đớn, nhưng Cầm Linh Hoa vẫn kiên trì chịu đựng.
Sau khi quấn xong, nàng ấy thay quần áo.
Nàng ấy đang ở trong túp lều mà sư phụ nàng ấy đã ở trước khi đến gặp Thần Y, nên may mắn là có một số quần áo mà nàng ấy có thể thay.
Sau khi thay quần áo mới, nàng ấy rửa mặt và ra khỏi cửa.
Cầm Linh Hoa có thể vui vẻ đi xuống vì nàng ấy đã chờ đợi ngày này.
Khi xuống núi, nàng nhìn thấy các đệ tử của phái Hoa Sơn đang hăng hái luyện tập.
Nàng ấy quan sát họ một lúc rồi lén lút đi qua.
Cầm Linh Hoa không muốn dính líu tới các môn đồ.
Trong lúc đi, nàng ấy nhìn thấy nơi Cầm Dương Thần đang ở.
Cầm Linh Hoa đã cân nhắc đến việc đến đó một lần vì Nam Cung Phí Nga.
Nhưng cuối cùng nàng ất ma thạchết định không làm vậy.
Nàng ấy biết ơn vì Nam Cung Phí Nga đã giúp mình, nhưng nàng ấy cũng nghĩ rằng họ vẫn chưa thân thiết đến vậy.
Sau khi nhìn vào khách điếm trong vài giây, nàng ấy tiếp tục bước đi.
Đi bộ dọc các con phố của Hoa Âm không mất nhiều thời gian chút nào.
Và khi nàng ấy bước qua con phố đông đúc, mùi thơm của những món ăn ngon cứ liên tục làm nàng ấy phải dừng bước.
Bởi vì nàng ấy hầu như không ăn gì trong suốt mấy ngày qua.
Do quá đói sau quá trình tập luyện, cuối cùng nàng ấy đã phải đầu hàng và dừng lại ở một cửa hàng để mua cho mình vài xiên thịt.
Nàng ấy nhớ rằng trước đây nàng ấy thường ăn chúng cùng với sư phụ của mình.
'…Sư phụ có thể ăn được những thứ này không nhỉ?'
Nàng ấy đã mua chúng vì nàng ấy đói, nhưng bây giờ ký ức về sư phụ của nàng ấy lại hiện lên trong đầu nàng ấy.
Nàng ấy biết rằng sư phụ của nàng ấy chỉ có thể ăn cháo, và cũng biết rằng mang xiên thịt cho bà ấy có thể có hại nhiều hơn là có lợi.
Nàng ấy hối hận vì đã mua xiên thịt khi nhớ lại căn bệnh của sư phụ.
Nàng ấy cảm thấy mình vẫn chưa trưởng thành.
Bởi vì tất cả những suy nghĩ hiện lên trong đầu nàng ấy, mặc dù nàng ấy vẫn đói, nàng ấy đã mất hết cảm giác thèm ăn bất cứ thứ gì.
Cuối cùng, nàng ấy đã đưa xiên thịt cho một đứa trẻ nào đó trên phố.
Nàng ấy cảm thấy tệ về số tiền mình đã chi nhưng nghĩ rằng tốt hơn là nên cho đi vì nàng ấy không muốn ăn nó, cũng không muốn vứt nó đi.
'…Mình muốn ăn cùng sư phụ.'
Thay vì tự mình thưởng thức món ăn ngon, nàng ấy thà vui vẻ ăn cháo cùng sư phụ.
Cầm Linh Hoa nghĩ vậy rồi chạy một lúc lâu.
Nàng ấy mệt mỏi nhưng cảm thấy tràn đầy năng lượng khi nghĩ đến việc được gặp sư phụ của mình.
Khi đến gần nàng ấy hơn, nàng ấy cảm thấy những suy nghĩ phức tạp trong đầu mình bắt đầu trôi đi.
'Nhanh hơn một chút!'
Nàng ấy có rất nhiều điều muốn kể với sư phụ của mình về những chuyện đã xảy ra trong vài ngày qua.
Về việc nàng ấy đã đấu tay đôi với Nam Cung Phí Nga như thế nào, nàng ta đã giúp nàng ấy khỏe hơn ra sao, và… Cầm Dương Thần đã đến cứu nàng ấy như thế nào.
Cầm Linh Hoa nghĩ rằng có lẽ sư phụ của nàng ấy sẽ mỉm cười khi nàng ấy kể những câu chuyện này.
Sau khi chạy một hồi lâu, cuối cùng nàng ấy cũng nhìn thấy túp lều.
Có một ít khói bốc ra từ túp lều, trông giống như cháu của Thần Y đang nấu ăn vào lúc này.
Cầm Linh Hoa mỉm cười, định tiếp tục chạy về phía túp lều, nhưng đột nhiên có người kéo nàng ấy lại bằng cách nắm lấy vai nàng ấy.
“Ồ!”
Cầm Linh Hoa hét lên trong lúc loạng choạng nhưng cảm thấy có thứ gì đó lướt qua tóc mình.
– Vù vù-!
Dù không biết thứ gì vừa lướt qua, Cầm Linh Hoa vẫn nhận thấy vài sợi tóc của nàng ấy rơi xuống.
Khi nàng ấy ngã xuống đất trong lúc run rẩy, nàng ấy nhìn thấy người đã nắm lấy vai mình.
“…Tỷ tỷ?”
Người đứng cạnh nàng ấy với vẻ mặt nghiêm túc là Nam Cung Phí Nga.
“Sao tỷ lại ở đây-”
“… Đứng yên.”
“Hả?”
Cầm Linh Hoa cảm thấy sốc khi nhìn thấy Nam Cung Phí Nga xuất hiện đột ngột.
Và việc để ý đến đôi mắt run rẩy của Nam Cung Phí Nga cũng như mồ hôi chảy dài trên má nàng ta chỉ khiến Cầm Linh Hoa cảm thấy lo lắng.
Nàng ta đang nhìn vào đâu thế?
Nam Cung Phí Nga có vẻ như đang nhìn về phía khu rừng.
Cầm Linh Hoa, sau khi hướng mắt về phía đó, bắt đầu run rẩy vì cảm thấy ớn lạnh đột ngột.
– Ồ, cô ta né nó bằng cách nào?
Một giọng nói vang lên từ phía khu rừng.
Và kèm theo đó là một luồng khí dày đặc, ghê rợn chứa đầy sự chết chóc, khiến Cầm Linh Hoa run rẩy vì sợ hãi.
-… Ừm, ta đã không ngờ tới chuyện này.
Giọng nói phát ra từ trong rừng đang đến gần hơn.
Cầm Linh Hoa cảm thấy việc thở ngày càng khó khăn hơn khi sự hiện diện kinh khủng đó đang tiến gần đến họ.
Nam Cung Phí Nga, người đang giữ vai nàng ấy, đột nhiên rút kiếm ra và vung nó vào không khí.
– Keng-!
“…!”
Và âm thanh của thứ gì đó va chạm vang lên từ hướng nàng ta xoay người tới.
Đó có thực sự là âm thanh của một nhát kiếm va chạm với thứ gì đó không?
“Tỷ ơi…!”
Cầm Linh Hoa dừng lại sau khi gọi Nam Cung Phí Nga,
Nàng ấy có thể nhìn thấy bàn tay mà Nam Cung Phí Nga cầm kiếm ─ nó đang run rẩy.
– Rầm…!
Cùng với tiếng động như ai đó đánh rơi một vật gì đó rất nặng, có ai đó xuất hiện từ trong bụi cây.
Hắn ta trông cao gần ba thước và có thân hình to lớn.
Và hắn ta đang cầm một khối thép khổng lồ mà nàng ấy tự hỏi liệu người ta có thể gọi nó là một thanh kiếm hay không.
Và khi sức mạnh áp đảo tỏa ra từ người đàn ông to lớn kia bao trùm cả khu vực, sắc mặt Cầm Linh Hoa ngày càng tái nhợt.
"Cô ta chặn nó, thậm chí không né nó sao? Ồ, cái này vui đấy."
Người đàn ông nói chuyện với giọng điệu có vẻ thích thú nhưng thực ra cơ thể hắn đang tràn đầy đầy dục vọng và những ham muốn xấu xa.
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook