Thanh Mai Trúc Mã Chi Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân
-
Chapter 83: Đại Ác Quỷ (3)
Chương 83: Đại Ác Quỷ (3)
[Dịch giả: Khoi
Hiệu đính: Trăng treo trên cao]
Khi thức dậy vào buổi sáng, ta uống nước mà Vy Tuyết Nga đưa cho ta.
“…Ugh… Ta cảm thấy như mình sắp chết đến nơi mất.”
Việc ta cảm thấy khát nước ngay khi thức dậy vào buổi sáng có phải là do hôm qua ta đổ mồ hôi quá nhiều không?
「Tất nhiên là ngươi cảm thấy như vậy. Ngươi có mong đợi mình sẽ cảm thấy khỏe mạnh sau khi để cơ thể rơi vào tình trạng quá tải trong vài ngày qua không?」
“…Ngươi mắng ta cái gì, võ giả luyện một chút không phải là tốt sao?”
Ta trả lời lão Triết trong khi xoa bóp đôi vai đau nhức của mình.
Vì trong vài ngày qua, ta thường ngủ sau khi luyện nên ta cảm thấy mệt mỏi hơn là sảng khoái sau khi thức dậy.
Tuy nhiên, điều khó chịu là cơ thể ta thực sự được cải thiện nhờ phương pháp này.
Cơ bắp của ta nổi rõ hơn.
Ta nhận thấy cơ bắp của mình đang nhanh chóng trở nên mạnh mẽ hơn nhờ nội lực của ta… nhưng liệu như thế có hơi quá nhanh không?
Ta cố gượng cơ thể đau nhức của mình đứng dậy và đi ra ngoài.
Sau khi bước ra ngoài, ta nhìn lên bầu trời trong xanh và thấy rằng thời tiết hôm nay có lẽ sẽ đẹp.
'Không có một đám mây nào.'
Bầu trời luôn đẹp vào cuối mùa hè.
Và vì nơi ở hiện tại của ta nằm trên núi cao nên không cảm thấy nóng; đây thực sự là một sự thay đổi đáng hoan nghênh.
'Nam Cung Phí Nga đã đi đâu vậy?'
Ta không thể tìm thấy nàng ta ở đâu cả, có vẻ như nàng ta đã ra ngoài.
Ta đoán rằng nàng ta lại đi gặp Cầm Linh Hoa lần nữa.
Ta đã cân nhắc đến việc đi gặp họ, nhưng nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ đó.
Ta cảm thấy rằng nếu ta đến đó thêm một lần nữa, ta sẽ chỉ làm mọi chuyện trở nên căng thằng hơn.
“Bây giờ thì… Hôm nay mình nên làm gì đây nhỉ?”
Cầm Linh Hoa đã nói rằng nàng ấy không muốn về nhà nên ta có thể rời đi mà không cần chờ giải đấu bắt đầu, nhưng…
Kiếm Tôn vẫn chưa trở về.
Không phải là ta lo lắng về một trong những vị Thiên Tôn nào đó… Ta chỉ cảm thấy rằng ta không thể để lão nhân ấy ở lại đây được.
Có lẽ… Ta có thể đi tìm một số viên ma thạch vì hôm qua ta không tìm thấy viên nào.
'Vì có rất nhiều núi ở đây nên ta cảm thấy mình có thể tìm thấy một ngọn núi nếu ta tìm kiếm xung quanh.'
Hoặc có lẽ ta nên tập luyện nhiều hơn…
Không hiểu sao ta cảm thấy mình được rèn luyện nhiều hơn ở các gia tộc và môn phái mà ta đến thăm so với khi ta trở về nhà.
「Ngươi chỉ tập luyện nhiều như vậy vì ngươi nhận thấy những thay đổi mà thôi.」
“Cũng đúng.”
Ta không muốn thừa nhận, nhưng chế độ luyện tập của phái Hoa Sơn chắc chắn đã giúp ta tiến bộ.
Ta nên diễn tả thế nào nhỉ… ta cảm thấy cơ bắp của mình đang dần to ra nhờ quá trình tập luyện.
Mặc dù ta cảm thấy trạng thái tinh thần của mình đang chết dần vì điều đó.
「Vậy hôm nay ngươi cũng tập luyện à?」
“Đó là kế hoạch… nhưng ta sẽ thực hiện sau khi hoàn thành công việc của mình.”
Nếu ta phải về nhà trước khi giải đấu bắt đầu, ta cảm thấy mình phải đến thăm Mai Hoa Kiếm Hậu trước, vì bà ấy đã nói rằng muốn gặp ta thêm một lần nữa trước khi ta rời đi.
Bây giờ là thời điểm lý tưởng với ta vì hôm nay ta không có nhiều việc phải làm và ta cảm thấy mình không nên trì hoãn vấn đề này thêm nữa.
Sau khi quay vào trong và thay quần áo, ta bước ra ngoài lần nữa, nhìn thấy Vy Tuyết Nga dường như đang đi ngang qua và nói chuyện với Hồng Oa tỷ tỷ.
“Ta sẽ quay lại sau.”
“Ngài định đi đâu vậy?”
“Ta có một số việc phải giải quyết.”
“Ta có thể đi cùng không…?”
Ta không nghĩ là Cầm Linh Hoa hay Thần Y sẽ thích nếu ta mang ai đó đi cùng.
Thêm nữa…
Lần này ta thực sự muốn cố gắng lấy được thứ gì đó từ Tử Kiệt Cách.
“Hôm nay ta sẽ đi một mình.”
“Ồ… Chúc ngài đi đường bình an nhé…”
“Ta sẽ quay lại với vài xiên thịt nướng.”
“Chúc ngài có chuyến đi an toàn!”
“…”
Ta cảm thấy nàng ấy vui hơn nhiều sau khi ta hứa sẽ mua cho nàng ấy xiên thịt.
Có lẽ là lỗi của ta phải không…?
* * * *
Ta phải làm gì?
Nam Cung Phí Nga thầm nghĩ trong khi che bàn tay đau nhức của mình.
Nàng ta chỉ muốn bịt mũi lại vì mùi hôi thối nồng nặc mà nàng ta có thể ngửi thấy lúc này.
Nhưng, bỏ qua mùi hôi thối đó, nàng ta tự hỏi cảm giác khó chịu bao trùm khu vực đó là gì.
'…Sát ý sao?'
Gọi là nội lực thì có vẻ quá kinh tởm, nhưng đồng thời, nó lại khác với sát ý.
Và rồi gã khổng lồ đứng trước mặt nàng ta, cầm một khối kim loại lớn đến nỗi nàng ta tự hỏi liệu nó có thể được gọi là một thanh kiếm hay không.
Và Nam Cung Phí Nga biết ngay khoảnh khắc nàng ta nhìn thấy hắn,
Đến mức nàng ta thậm chí không dám đối mặt với hắn trong một cuộc chiến.
Nàng ta biết rằng chỉ cần cảm nhận được luồng khí xấu xa mà hắn ta tỏa ra,
Và nàng ta đã chặn được nhát kiếm theo bản năng.
Nàng ta có thể biết hắn mạnh đến mức nào chỉ bằng cách cảm nhận tác động của cuộc đụng độ đó.
Cánh tay nàng ta vẫn còn run rẩy vì cú va chạm, và điều đó càng củng cố thêm suy đoán của nàng ta về sức mạnh của hắn ta.
Hắn ta là một võ giả đạt đến cảnh giới tuyệt đỉnh hoặc cao hơn.
Nàng ta tự hỏi mình sẽ chịu được bao lâu nếu chiến đấu với hắn ta.
Nàng ta không chắc chắn, nhưng nàng ta biết mình sẽ không chịu được lâu như vậy.
'…Điều này tệ quá.'
Nam Cung Phí Nga chỉ đến đây vì nàng ta nhìn thấy Cầm Linh Hoa đi đến đây.
Lúc đầu nàng ta định gọi nàng ấy, nhưng sau đó quyết định lặng lẽ đi theo vì cảm giác bất an mà nàng ta cảm thấy.
Nhưng nàng ta không ngờ mình lại gặp phải một quái vật như vậy.
Lúc này nàng ta tự hỏi liệu việc nàng ta đến đây có thực sự là điều tốt hay không.
Nàng ta không chắc chắn về điều đó.
Không giống như Nam Cung Phí Nga với đôi mắt run rẩy, người đàn ông vẫn tiếp tục nhìn nàng ta và Cầm Linh Hoa một cách im lặng.
Ánh mắt của hắn ta từ từ lướt qua cơ thể họ, di chuyển từ đầu đến chân.
Như thể hắn ta đang quan sát họ.
Nam Cung Phí Nga phải kìm nén cảm giác buồn nôn bùng phát vì cách hắn ta nhìn chằm chằm vào nàng ta; quan sát nàng ta từ đầu, mắt, mũi, cổ, đến ngực và xuống đến ngón chân.
Và khi hắn ta cuối cùng cũng nhìn lại mắt Nam Cung Phí Nga, hắn ta nói với một nụ cười khiến họ rùng mình.
“Đẹp, đẹp… Cô nương xinh đẹp như vậy từ đâu ra thế?”
Nam Cung Phí Nga cảm thấy nổi da gà khắp người sau khi nghe những lời hắn ta nói,
Bởi vì nàng ta biết chính xác hắn ta đang nghĩ gì.
“Nếu có thời gian, ta sẽ nếm thử nàng ngay tại đây và ngay bây giờ… nhưng thật đáng tiếc, phải không? Rằng ta đang hơi bận rộn vào lúc này.”
Hắn ta nhấc thanh kiếm đã đâm xuống đất lên và nâng nó lên vai.
Ngay cả với một chuyển động nhỏ của hắn ta, Nam Cung Phí Nga cũng cảm thấy bị đe dọa và cắn môi.
Người đàn ông nhìn nàng ta rồi lên tiếng.
"Ngay cả vẻ mặt sợ hãi của nàng cũng khiến nàng trông đẹp một cách kỳ lạ. Nghiêm túc đấy, vẻ đẹp như vậy đến từ đâu vậy, ta bắt đầu thấy nóng vì nó."
“Ngươi… ngươi là ai?”
“Woah… ngay cả giọng nói của nàng cũng hay nữa… Nếu ta nói cho nàng biết, liệu nàng có biết ta là ai không? Ta tên là Dư Hiền Trích.”
Nam Cung Phí Nga từ từ vào tư thế chiến đấu trong khi nhìn hắn ta cười khúc khích.
Sau đó Dư Hiền Trích từ từ nhíu mày.
“Ta không muốn thấy người đẹp bị tổn thương. Ta muốn nàng vẫn xinh đẹp đến khoảnh khác cuối cùng.”
Dư Hiền Trích nói vậy chỉ để hắn ta có thể nếm thử mùi vị của nàng ta sau khi hoàn thành công việc của mình.
Và sau khi nghe Dư Hiền Trích nói những lời đó, Nam Cung Phí Nga giơ thanh kiếm của mình lên.
“Tỷ tỷ.”
Khi Nam Cung Phí Nga nghe Cầm Linh Hoa gọi nàng ta một cách lo lắng, nàng ta thì thầm với nàng ấy,
"…Chạy đi."
“Không! Chúng ta cùng chạy!”
Cầm Linh Hoa, người cũng cảm nhận được sức mạnh của đối thủ, đã phản ứng một cách lo lắng với Nam Cung Phí Nga.
Nhưng vẻ mặt của Nam Cung Phí Nga lại rất ảm đạm.
Bởi vì nàng ta biết rằng nàng ta không thể chạy trốn được.
Nàng ta biết rằng mặc dù người đàn ông đó ban đầu không đến tìm nàng ta nhưng kế hoạch của hắn ta rất có thể đã thay đổi.
'…Ta nên làm gì đây?'
Sau khi tự hỏi điều này, Nam Cung Phí Nga tập trung hơi thở và phát động nội lực quanh người.
Nàng ta đã bảo Cầm Linh Hoa chạy trốn, nhưng nàng ta tự hỏi liệu người đàn ông đó có thực sự cho phép điều đó không.
Sau khi phát động nội lực quanh người, nàng ta lại nói với Cầm Linh Hoa một lần nữa,
“Nhanh lên… Đi báo cho người ở Hoa Sơn.”
"Nhưng…"
Cầm Linh Hoa liếc nhìn phía sau với đôi mắt run rẩy.
Không quá xa họ là túp lều nơi sư phụ của nàng ấy đang ở.
Sư phụ của nàng ấy đang trong tình trạng gần như không thể đi lại được chứ đừng nói đến chạy.
Vậy nếu… nếu người đàn ông đó đến được túp lều…
"Tỉnh táo lên!"
“…!”
Cầm Linh Hoa rất ngạc nhiên sau khi nghe Nam Cung Phí Nga nói.
“Nhìn kỹ tình hình hiện tại, muội không giúp được gì ở đây. Nếu muội có thứ gì đó cần bảo vệ, hãy nghĩ xem muội nên làm gì trước.”
Đó không phải là những lời ngắn gọn thường phát ra từ Nam Cung Phí Nga.
Nam Cung Phí Nga không biết Cầm Linh Hoa đang lo lắng điều gì, nàng ta chỉ nói những lời đó với Cầm Linh Hoa vì nàng ấy đang khó khăn trong việc quyết định nên làm gì.
Ngay cả khi nói chuyện, Nam Cung Phí Nga vẫn nhìn chằm chằm vào người đàn ông.
– Phùùùù…
Âm thanh đó phát ra từ miệng Nam Cung Phí Nga.
Tiếng thở sâu và nặng nề.
Thay vì thanh kiếm gỗ, nàng ta rút thanh kiếm thật ra và chĩa về phía người đàn ông.
“Nàng thật sự định làm vậy sao? Ta bận lắm, sẽ không dễ dãi với nàng đâu, tiểu cô nương ạ, hãy suy nghĩ kỹ đi.”
Dư Hiền Trích nói với giọng điệu vui tươi, và Cầm Linh Hoa nghiến chặt răng để che giấu sự thật rằng đôi môi nàng ấy đang run rẩy vì sợ hãi.
Hơi thở của nàng ấy không thể bình tĩnh như Nam Cung Phí Nga, nhưng Cầm Linh Hoa vẫn cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh.
Tuy Cầm Linh Hoa đã cố gắng hết sức, nhưng sau khi tưởng tượng đến cảnh thanh kiếm khổng lồ kia đang nhắm vào mình, nàng ấy không thể hoàn toàn bình tĩnh được.
Ngay lúc đó, khi Dư Hiền Trích tiến lên một bước, Nam Cung Phí Nga bắn về phía hắn ta như một mũi tên như thể nàng ta đã chờ đợi khoảnh khắc đó từ lâu.
– Vù!
Âm thanh của một thanh kiếm chém mạnh vào không khí vang vọng.
Thanh kiếm của Nam Cung Phí Nga vừa nhanh vừa chính xác.
Nhanh đến nỗi Cầm Linh Hoa thậm chí còn không thể nhìn rõ.
Nhưng ngay cả khi đó, Dư Hiền Trích vẫn né tránh như không có chuyện gì xảy ra.
Thật không thể tin được, làm sao hắn ta có thể di chuyển nhanh như vậy với một thân hình to lớn như vậy.
Nhưng Nam Cung Phí Nga vẫn tiếp tục tấn công như thể nàng ta đã lường trước được điều đó sẽ xảy ra.
Bởi vì nội lực mà nàng ta đã truyền vào thanh kiếm của mình, nên mỗi nhát kiếm đều có thể nhìn thấy rõ vết chém.
Trông nó đẹp đến mức vô lý, nhưng Cầm Linh Hoa không có thời gian để nghĩ về những điều đó.
– Nhanh lên… Đi báo cho người của phái Hoa Sơn biết.
Nàng ấy nhớ lại những gì Nam Cung Phí Nga đã nói với nàng ấy.
Và khi Dư Hiền Trích nghiêng người để né tránh, Cầm Linh Hoa bắt đầu bỏ chạy.
“…Chậc.”
Dư Hiền Trích lè lưỡi khi nhận thấy chuyển động của nàng ấy.
Thanh kiếm mà hắn ta chưa sử dụng vì bận né tránh, đột nhiên nhắm vào cô gái đang bỏ chạy.
Hắn ta đã lường trước được điều này sẽ xảy ra vì hắn ta biết rằng các cô gái sẽ không thể làm được gì nhiều trong hoàn cảnh hiện tại.
Hắn ta đã hơi ngạc nhiên khi thanh kiếm mà cô gái tóc trắng xinh đẹp vung lên lại dữ dội hơn hắn ta nghĩ,
Nhưng chỉ thế thôi.
Hắn biết rằng nàng ta nhiều nhất cũng chỉ mới ngoài hai mươi và không thể là mối đe dọa đối với hắn.
'Vì vậy ta không muốn làm sẹo khuôn mặt nàng.'
Hắn ta liếc nhìn cô gái đang vung kiếm về phía hắn.
Từ khi sinh ra đến giờ, hắn chưa từng thấy cô gái nào xinh đẹp đến thế.
Hắn ta nghĩ đến cảm giác của nàng ta khi bị đưa lên giường.
Chỉ cần tưởng tượng thôi cũng đủ khiến máu hắn sôi lên và hắn không thể ngăn được nụ cười dâm đãng hiện lên trên khuôn mặt.
Tuy nhiên, để làm được điều đó…
'Ta phải loại bỏ mọi thứ gây phiền nhiễu.'
Hắn ta không thể làm gì nàng ta ngay lúc này, nên hắn ta định sẽ đánh nàng ta bất tỉnh ngay bây giờ và đưa nàng ta đến hang động sau khi giải quyết xong việc ở đây.
Cùng với Thần Y, nếu lão ta ở đây.
Và để làm được điều đó, hắn phải loại bỏ mọi thứ có thể quay lại ám ảnh hắn trong tương lai.
Dư Hiền Trích đưa nội lực vào thanh kiếm của mình và chuẩn bị vung nó…
Đường kiếm chém ra là thứ Cầm Linh Hoa không thể né tránh được, và chắc chắn sẽ chặt đứt đầu nàng ấy.
Nhưng ngay lúc đó, ngay khi Dư Hiền Trích sắp vung kiếm-
– Vù!
“…!”
Thanh kiếm của Nam Cung Phí Nga đâm vào lỗ hổng nhỏ đó.
Dư Hiền Trích đột nhiên cảm thấy một cảm giác nặng nề bao quanh khu vực đó và cảm thấy cơ thể mình trở nên chậm chạp.
Hắn ta cố gắng phản ứng kịp thời nhưng không thể và kết quả là bụng hắn bị rạch một vết dài.
“…Ồ.”
Hắn ta cảm thấy rất ấn tượng.
Sau khi xem xét vết thương, Dư Hiền Trích xoa bụng.
Hắn ta nhận thấy có một ít máu chảy ra.
Nó không cắt sâu vào hắn ta nên không phải là vấn đề lớn đối với hắn, nhưng tâm trí hắn ta lại quay trở lại với sự xuất hiện đột ngột của luồng khí nặng nề từ Nam Cung Phí Nga.
Lúc đó hắn ta mới nhận ra rằng nàng ta đã che giấu kỹ năng của mình trong khoảnh khắc đó.
Một nụ cười gượng gạo hiện trên khuôn mặt hắn ta khi nhận ra mình đã tìm được điều gì đó thú vị.
Vì thế, hắn ta đã để Cầm Linh Hoa trốn thoát, nhưng tâm trạng của Dư Hiền Trích chỉ tươi lên khi hắn ta tìm thấy thứ gì đó có thể giúp hắn ta giải trí.
Hắn ta tự hỏi trong giây lát rằng liệu hắn ta có nên đuổi theo và giết Cầm Linh Hoa không,
Nhưng lại cảm thấy lo lắng hơn về cô gái xinh đẹp đang đứng trước mặt mình.
“Tiểu cô nương… Nàng và Nam Cung thế gia có quan hệ thế nào?”
Khí tức nặng nề mà hắn cảm nhận được lúc nãy chắc chắn là của Kiếm Chủ.
Hắn ta không thể nhầm được vì hắn ta đã từng cảm thấy cảm giác tương tự trong những trận chiến mà hắn ta đã trải qua trong quá khứ.
Cuối cùng hắn ta cũng nhận ra sau khi bị vẻ đẹp của nàng ta làm cho mất tập trung,
Mái tóc trắng xanh, đôi mắt xanh và luồng khí sắc lạnh tỏa ra từ nàng ta.
Đây là những đặc điểm độc đáo chỉ có ở con cháu của Nam Cung thế gia.
“…Ngoài Cầm gia, còn có một cô gái của Nam Cung thế gia cũng ở Hoa Sơn, có chuyện gì vậy?”
Dư Hiền Trích mỉm cười rùng rợn và nghĩ đến Bách Chinh.
Bởi vì hắn ta chưa bao giờ nghe nói đến việc có một thành viên của Nam Cung thế gia ở bản báo cáo mà Bách Chinh dâng cho hắn.
'Đồ vô dụng, ta sẽ giết chết hắn ngay khi ta trở về.'
Hắn ta đã nghĩ đến việc giết Bách Chinh sau chuyện này vì hắn ta không thích sự vô dụng của hắn ta,
Nhưng Dư Hiền Trích nghĩ rằng có lẽ tốt hơn là nên trì hoãn việc đó lại.
– Phùùùù ….
Cùng với hơi thở của nàng ta, kiếm khí của Nam Cung Phí Nga trở nên dày đặc hơn.
Bởi vì đòn tấn công chớp nhoáng của nàng ta không thể đánh trúng hắn ta một cách chính xác nên nàng ta phải tập trung hơn.
Nàng ta phải trở nên nghiêm túc hơn nữa khi đã bị phát hiện.
'Ta có thể cầm cự được trong bao lâu?'
Trong khi che giấu sự lo lắng bên trong, nàng ta đã nghĩ đến việc tấn công lần nữa, nhưng lại cảm thấy một cảm giác bất an và theo bản năng giơ kiếm lên để chặn lại.
Nàng ta biết rằng đã quá muộn để nàng ta có thể né tránh.
– Rầm!
Sau cú va chạm cực mạnh, cơ thể của Nam Cung Phí Nga bay lên không trung.
“Ồ!”
Nàng ta bị hất bay lên một cái cây và khi va chạm mạnh vào cây, nàng ta rên lên và ngã xuống đất.
“Ồ, ta không kiểm soát được sức mạnh của mình, cho ta xin lỗi nhé.”
Nam Cung Phí Nga nôn ra máu trong khi Dư Hiền Trích nói, cố gắng giữ lại ý thức.
'Đó là cái gì thế…?'
Nàng ta thậm chí còn không thể nhìn thấy cách hắn ta tấn công.
Nhìn cách Dư Hiền Trích lắc tay, có vẻ như hắn ta đã tấn công bằng nắm đấm.
'Một nắm đấm…?'
Nàng ta không nghĩ hắn ta là một võ giả sử dụng quyền pháp vì hắn ta luôn mang theo một thanh kiếm và giờ đây nàng ta rất sốc khi biết rằng một cú đánh mạnh đến vậy lại đến từ một nắm đấm.
“Ồ…!”
Nam Cung Phí Nga rên rỉ vì cơn đau nhói đột ngột mà nàng ta cảm thấy ở cánh tay trái.
Có vẻ như cánh tay trái của nàng ta đã bị gãy.
Bất chấp điều đó, nàng ta vẫn cố gắng đứng dậy ngay khi cảm thấy Dư Hiền Trích đang từ từ thu hẹp khoảng cách giữa họ.
Dư Hiền Trích sau đó hỏi trong khi nhìn nàng ta.
“Mặt của nàng vẫn ổn chứ?”
Nam Cung Phí Nga cắn chặt môi khi nghe thấy giọng nói của Dư Hiền Trích vọng đến từ xa.
* * * *
Ta đi bộ trên phố với tâm trạng thoải mái.
Ta đã hỏi lại về ma thạch nhưng không có kết quả, rồi hỏi khi nào cửa hàng thịt xiên ngon lành đó đóng cửa.
Ta hỏi như vậy để không bị trễ trong trường hợp ta muốn mua chúng lần nữa.
May mắn thay, họ nói rằng họ làm việc đến tận đêm.
Ta mua một xiên thịt để lấp đầy bụng rồi đi đến túp lều nơi Mai Hoa Kiếm Hậu và Thần Y đang ở.
Khi ta di chuyển, cuối cùng ta rời khỏi đường phố và tiến vào khu rừng.
Đường đến đó hơi khó tìm, nhưng ta có thể nhớ ra đường đi vì ta đã từng đến đó vài lần rồi.
'Thần Y có lẽ sẽ trừng mắt nhìn mình lần nữa nếu mình đến đó…'
Ta hơi ngần ngại khi đi vì lão ta luôn có vẻ mặt khó chịu mỗi khi ta đến đó.
「…Ta không thể tin rằng trong số tất cả mọi người, ngươi lại là người nói ra những lời khó nghe đó.」
'Lão lúc nào cũng xen vào những lúc thế này nhỉ.'
「Tại sao ta lại không làm thế khi ngươi đang nghĩ những điều vô lý như vậy?」
Trong lúc ta đang trò chuyện với lão Triết, ta thấy có người đang tuyệt vọng chạy về phía ta từ đằng xa.
“Cầm Linh Hoa…?”
Thật ngạc nhiên, đó lại là Cầm Linh Hoa, người mà ta nghĩ lúc này đang ở trên núi Hoa Sơn.
Ta nghĩ muội ấy sẽ ở cùng Nam Cung Phí Nga…
Lúc đó muội ấy đã tới thăm túp lều chưa?
'Nhưng mà, Nam Cung Phí Nga đâu rồi…?'
Trong khi ta đang nghĩ ngợi thì Cầm Linh Hoa vẫn chạy hết tốc lực, cố gắng thở đều trong khi chạy.
Ngay khi ý thức của muội ấy bắt đầu suy yếu, ánh mắt chúng ta chạm nhau,
Và rồi Cầm Linh Hoa hét lên như thể muội ấy sắp bật khóc.
“Huynh… Huynh ơi!”
“Hả?”
Huynh…?
Ta cảm thấy như tâm trí mình như đóng băng ngay khi nghe muội ấy gọi ta như vậy.
Đây là từ đầu tiên ta nghe được từ Cầm Linh Hoa sau nhiều thập kỷ.
Huynh ơi! Huynh ơi!”
“Này, chuyện gì thế-”
“Tỷ-tỷ tỷ…!”
Khoảnh khắc ta nghe thấy tiếng kêu tuyệt vọng của Cầm Linh Hoa, tâm trí ta lập tức trở nên lạnh lẽo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook