Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

Chương 81: Đại Ác Quỷ (1)

[Dịch giả: Khoi

Hiệu đính: Trăng treo trên cao]

 

Ta biết chắc chắn rằng có nhiều hơn một cửa hàng ở Hoa Âm bán các vật phẩm liên quan đến loài quỷ, nhưng sau khi đi khắp mọi nơi trong thành phố, ta nhận ra rằng…

Việc tìm kiếm một viên đá quỷ để mua ngay lúc này cũng giống như cố gắng câu một ngôi sao trên trời vậy.

Bất kể ta hỏi ở đâu, ta đều nhận được câu trả lời tương tự.

Rằng sự xuất hiện của quỷ dữ đã trở nên ít thường xuyên hơn trước rất nhiều,

Cùng với thực tế là không ai trong số họ thu thập được đá quỷ vì chúng hầu như không có giá trị gì.

Vì vậy, cuối cùng ta phải trở về Hoa Sơn tay không.

“Ta đoán tất cả những gì ta nhận được từ chuyến đi đó là một vài xiên gà…”

“Ngon lắm phải không?”

“Đúng vậy.”

Nhân tiện, ta đã trả tiền cho Mậu Diễn cho món gà xiên khi chúng ta trở về nhà nghỉ.

Mặc dù tất cả những gì ta nhận được chỉ là vẻ mặt hắn ta khi nói rằng, 'Nhưng điều đó chẳng giống ngài chút nào.' khiến ta phải suy nghĩ một lúc.

Tại sao ta lại bị đối xử như thế này…

Ta không nên trả tiền lại cho hắn ta từ lần sau nữa.

'Liệu mình có nên từ bỏ những viên đá quỷ này không?'

Có lẽ sẽ có một số con quỷ ẩn núp trong những ngọn núi ở Sơn Tây,

Vậy có lẽ đã đến lúc phải dùng đến giải pháp đó?

Đó gần như là nỗ lực cuối cùng của ta nếu các lựa chọn khác không mang lại kết quả nào.

Nhìn quanh nhà nghỉ và nhận thấy có điều gì đó thiếu sót, ta không thể không hỏi.

“Ả điên ấy vẫn chưa về à?”

Ta đang hỏi về Nam Cung Phí Nga.

Khi ta hỏi người hầu, họ chỉ trả lời rằng họ không thấy nàng ta quay trở lại nhà trọ.

Ta nghe nói nàng ta đã ra ngoài tập luyện khá sớm vào sáng nay, nhưng sắp đến giờ ăn tối rồi.

Ta đã biết về tình yêu của nàng ta dành cho việc tập luyện, nhưng lần này có vẻ vẫn dài hơn thời gian tập luyện thông thường của nàng ta…

「Ngươi lo lắng à?」

'…Không đời nào.'

Tại sao ta lại phải lo lắng về nàng ta chứ…

「Ngươi tìm nàng ta vì nàng ta vẫn chưa về và tò mò không biết nàng ta đã ăn gì chưa, đúng không? Không phải là ngươi đang lo lắng cho nàng ta sao?」

'… Ờ.'

Ta giả vờ ho khi nghe những lời đó.

Ta không thể nói rằng Lão Triết đã sai khi nghĩ như vậy.

Khi ta đang ngồi trên sàn và nghỉ ngơi một chút, ta thấy Vy Tuyết Nga tiến lại gần ta từ xa.

Nhìn trang phục của nàng ấy, có vẻ như nàng ấy đã nấu bữa tối cho đến tận bây giờ.

“Có chuyện gì thế?”

“Hồng Hoa tỷ tỷ bảo muội hỏi ngài muốn ăn gì!”

“…Ta muốn ăn gì sao?”

Điều đầu tiên xuất hiện trong đầu ta là sủi cảo, nhưng ở nơi này, họ không thể nào có thể triệu hồi sủi cảo một cách kỳ diệu từ hư không được, nên ta chỉ bảo nàng ấy làm món ăn như thường lệ.

“Tỷ ấy nói rằng chúng ta cũng có cá.”

“Ồ, vậy thì ăn cá đi.”

“Được rồi!”

Nàng ấy nhảy đi sau khi cuộc trò chuyện của chúng ta kết thúc.

Ngay sau đó, ta cũng đứng dậy khỏi mặt đất…

「Ngươi đang định đi đâu vậy?」

Lão Triết có vẻ như đang nở một nụ cười gian xảo khi hỏi ta câu hỏi đó.

Ta lờ lão ta đi và chỉ ho giả vờ vài tiếng trước khi đi tiếp.

Ta chỉ nghĩ rằng nàng ta cần ăn gì đó vì nàng ta không thể sống mà thiếu thức ăn.

「Vậy nên ngươi định mang nàng ta trở về đây vì không muốn nàng ta chết đói đúng không?」

'…'

Lão ta nói đúng, nhưng tại sao ta lại không muốn thừa nhận điều đó?

Có lẽ là do Lão Triết là người nói những câu đó?

Ta đứng dậy và lập tức đi đến ngọn núi nơi nàng ta thường luyện tập để tìm Nam Cung Phí Nga.

Ta vẫn còn chút thời gian trước khi mặt trời lặn.

Tốt nhất là ta nên đưa nàng ta trở lại thật nhanh vì bữa ăn sắp sẵn sàng rồi.

'Ta không thể tin là ta lại lo lắng cho nàng ta.'

Ta không hiểu tại sao ta lại lo lắng cho một người như nàng ta khi nàng ta có thể ăn cỏ hoặc bất cứ thứ gì nàng ta muốn.

Ta đoán một cái cớ ta có thể dùng trong tình huống này là nàng ta trông giống như người sẽ chết đói nếu kiếp trước ta không ép nàng ta ăn.

Đó là lý do chính đáng khiến ta lo lắng về nàng ta ngay lúc này,

'…Nhưng đó không phải là lý do duy nhất khiến ta làm điều này.'

Ta không thể tự lừa mình nghĩ như vậy dù có cố gắng thế nào đi nữa.

Sau khi leo núi một lúc, ta đã đến nơi Nam Cung Phí Nga thường tập luyện.

– Xoẹt! Xoẹt!

Đúng như mong đợi, ta có thể nghe thấy tiếng vung kiếm.

Và ta biết ngay đó là nàng ta vì ta đã quen với sự hiện diện của nàng ta.

Mặc dù ta nhận thấy có sự hiện diện khác ngoài Nam Cung Phí Nga ở đó khi leo lên núi hướng tới địa điểm đó.

Sự hiện diện thứ hai cũng rất quen thuộc với ta.

Giống như ngày hôm qua, họ lại đấu tay đôi với nhau.

– Vù!

– Khốn…!

Ta nghe thấy tiếng ai đó thất vọng khi nhận ra thanh kiếm gỗ của họ chỉ chém được vào không khí.

– Chân… chuyển động quá nhiều…

– M-Một lần nữa thôi, làm ơn…

- Được rồi.

Ta đi qua địa hình phủ đầy bụi cây trong khi lắng nghe giọng nói của họ.

Cảnh tượng này giống hệt cảnh ta thấy ngày hôm qua.

Ta có thể thấy Cầm Linh Hoa lấm lem đất từ đầu đến chân sau khi lăn lộn trên mặt đất một thời gian dài.

Trong khi Nam Cung Phí Nga thậm chí còn chưa đổ một giọt mồ hôi.

Cầm Linh Hoa nhìn về phía ta sau khi nhận thấy sự có mặt của ta khi ta bước vào.

Và khi muội ấy nhận ra đó là ta, muội ấy lập tức nhíu mày.

“…Sao huynh lại ở đây?”

Làm sao muội ấy có thể nói những lời như thế với một người vừa mới tới đây?

“À… Ta chỉ đi ngang qua thôi.”

“Vậy thì cứ đi qua đi.”

“Ta dừng lại vì thấy một khuôn mặt quen thuộc.”

Ta nhìn về phía Nam Cung Phí Nga trong khi nói vậy, mong đợi một câu trả lời từ nàng ta bằng ánh mắt.

Yêu cầu giải thích lý do tại sao nàng ta vẫn còn ở nơi này khi đã muộn như vậy.

“…”

Ngay lập tức, Nam Cung Phí Nga tránh nhìn vào mắt ta.

Hả?

Vì nàng ta có vẻ không để ý đến tín hiệu bằng mắt của ta nên lần này ta quyết định hỏi thẳng nàng ta.

“Sao muộn thế này rồi mà ngươi vẫn còn ở đây, và đã ăn gì chưa?”

Cho đến bây giờ nàng ta vẫn tránh giao tiếp bằng mắt với ta…

"Này-"

“Đừng mắng tỷ ấy.”

"Cái gì?"

Ta nhìn về phía Cầm Linh Hoa, người vừa ngắt lời ta.

Thành thực mà nói, những gì muội ấy vừa nói còn vô lý hơn bất cứ điều gì ta nghe được hôm nay.

Tỷ ấy…? Tỷ ấy sao?

Tại sao bây giờ nàng ta lại là muội muội của ta thế?

Nhận ra ý nghĩ của ta, khuôn mặt của Cầm Linh Hoa lập tức ửng đỏ.

“…Muội chỉ cầu xin tỷ ấy huấn luyện muội vì tỷ ấy đã đến gặp muội vào buổi sáng.”

“Này… sáng nay ngươi đến thăm muội muội ta à?”

Nam Cung Phí Nga chậm rãi gật đầu trước câu hỏi đó.

Tuy nhiên, Cầm Linh Hoa lại ngay lập tức cắt ngang lời thẩm vấn của ta vì muội ấy không thích những gì ta vừa nói.

“Ai là muội muội của huynh?”

“Vậy ta là gì, tỷ tỷ của muội chắc?”

“…”

Rốt cuộc muội ấy muốn ta làm gì?

Nam Cung Phí Nga vẫn kiên quyết giữ im lặng trong khi tránh giao tiếp bằng mắt với ta.

“Vậy là ngươi đã ở đây từ sáng à?”

Nàng ta gật đầu thêm lần nữa.

Nàng ta đã ở đây từ sáng sớm, nhịn đói cho đến bây giờ, chỉ vì Cầm Linh Hoa đã cầu xin nàng ta dạy muội ấy.

Ta không thể không thở dài khi nghĩ đến điều đó và quyết định lên tiếng.

“Giờ đi về được rồi chứ.”

"…Được."

Nam Cung Phí Nga ngay lập tức cất thanh kiếm gỗ đi và chuẩn bị rời đi.

Cầm Linh Hoa có vẻ không mấy vui vẻ về điều đó, nhưng muội ấy thực sự không thể làm gì được vì Nam Cung Phí Nga đã đồng ý rời đi.

Sau khi họ dọn dẹp xong, Cầm Linh Hoa cúi đầu thật sâu về phía Nam Cung Phí Nga.

“Tỷ… Cảm ơn tỷ vì ngày hôm nay.”

“Không có gì đâu… Ta cũng thấy vui mà.”

Sau khi Cầm Linh Hoa nói chuyện xong với Nam Cung Phí Nga và lau sạch bụi bẩn trên quần áo, muội ấy bắt đầu rời khỏi nơi này nhưng ta đã ngăn muội ấy lại trước khi muội ấy có thể đi.

“Muội định đi đâu thế?”

“Hãy lo chuyện của mình đi.”

“Có lẽ muội cũng chưa ăn gì, vậy thì muội—”

Ta đã cố gắng mời muội ấy đi ăn tối cùng chúng ta, nhưng ta không thể nói hết được những lời mình muốn nói.

Ta có thể thấy vai của Cầm Linh Hoa bắt đầu run rẩy khi ta nắm lấy nó bằng tay để ngăn muội ấy lại.

- Vỗ nhẹ-!

Cầm Linh Hoa đánh mạnh vào tay ta rồi hất nó ra khỏi vai muội ấy và tránh xa ta ra.

“Đ-Đừng chạm vào muội…!”

Sau khi nhìn ta, đôi mắt muội ấy run rẩy vì cảm xúc không rõ, muội ấy lập tức chạy về phía bụi cây.

Ta không thể nói gì với muội ấy sau khi chứng kiến những gì vừa xảy ra.

'...Có lẽ là ta quá mất kiên nhẫn.'

Ta đã không để ý đến cảm xúc của Cầm Linh Hoa về mối quan hệ của chúng ta vì thời gian ta dành để suy nghĩ về quá khứ còn lâu hơn thời gian muội ấy dành ra.

Ta thở dài khi nói chuyện với Nam Cung Phí Nga.

“Đi thôi.”

Nam Cung Phí Nga nhìn về hướng Cầm Linh Hoa biến mất khi ta nói những lời đó, nhưng nàng ta chỉ gật đầu xác nhận mà không nói gì thêm khi nghe ta nói.

Khi chúng ta xuống núi, chúng ta có thể thấy bữa ăn đã được chuẩn bị xong, và Vy Tuyết Nga trông rất tự hào,

Nói rằng nàng ấy đã nướng cá hay gì đó.

“Có phải vì thế mà cái này lại bị cháy nhiều đến vậy không…?”

“Đây là món ngon nhất đấy.”

Không… Dù nhìn thế nào thì nó cũng có vẻ là món kém ngon nhất.

Ta cắn một miếng cá nhỏ với sự hồi hộp và lo lắng trong lòng.

Con cá có hình dáng giống như một con quỷ nhưng bỏ qua điều đó thì nó lại có hương vị cực kỳ ngon.

Trong khi khuôn mặt ta trở nên kinh ngạc, Vy Tuyết Nga lại tỏ ra kiêu ngạo và tự hào hơn khiến ta khá khó chịu.

Trong lúc tiếp tục ăn, ta quyết định nói chuyện với Nam Cung Phí Nga.

Về những gì đã xảy ra ở đó để nàng ta có thể ở bên muội muội ta.

“Chỉ là…”

Lời giải thích mà nàng ta đưa ra cho ta khá đơn giản.

Nàng ta cảm thấy tệ về những gì đã xảy ra giữa họ ngày hôm qua.

Vì vậy, khi Cầm Linh Hoa cầu xin nàng ta đấu tay đôi với mình một lần nữa, nàng ta đã chấp nhận yêu cầu của muội ấy.

Và thế là họ cùng nhau luyện tập từ sáng sớm cho đến tận khuya.

Ta hiểu tính cách của Cầm Linh Hoa, nhưng việc Nam Cung Phí Nga hướng dẫn muội ấy luyện tập khiến ta khá sốc.

Rốt cuộc, ở kiếp trước, muội ấy là người chưa bao giờ quan tâm đến bất kỳ ai ngoài những người sử dụng kiếm mạnh mẽ.

"…Ngày mai."

“Hửm?”

“Ngày mai ta tiếp tục được không?”

Nam Cung Phí Nga hỏi ta với giọng cầu xin.

Hỏi ta xem ngày mai nàng ta có thể đến chỉ dẫn cho Cầm Linh Hoa lần nữa không.

Để làm gì?

Ta không tin rằng nàng ta giúp muội ấy vì nàng ta thấy việc đó vui.

Vì ta biết Cầm Linh Hoa không ở đẳng cấp có thể giúp Nam Cung Phí Nga giải trí.

Nàng ta sẽ cần một người như Vĩnh Phong hoặc Mậu Diễn để nàng ta có thể có khoảng thời gian vui vẻ khi đấu tay đôi với họ.

Vì vậy, khi nàng ta nói rằng nàng ta muốn đến gặp muội ấy lần nữa vào ngày mai có nghĩa là nàng ta muốn hoàn thành những gì nàng ta đã bắt đầu.

“…Tùy ngươi thôi.”

"Được."

Nam Cung Phí Nga nhấp một ngụm nước với vẻ mặt nhẹ nhõm sau khi được ta cho phép.

Nhìn thấy nàng ta, ta thì thầm bằng giọng nhỏ nhẹ.

“Xin hãy chăm sóc muội ấy nhé…”

Mắt Nam Cung Phí Nga mở to sau khi nghe ta nói.

Ta chỉ yêu cầu nàng ta làm những gì ta không thể làm cho Cầm Linh Hoa, nhưng Nam Cung Phí Nga chỉ nhìn ta như thể nàng ta bị sốc khi ta yêu cầu nàng ta làm điều như vậy.

"Các hạ…"

"Ta thì sao."

“Các hạ… đã yêu cầu ta.

“Vậy thì, ta cũng sẽ…

“Cố gắng hết sức nhé.”

“Không cần phải cố gắng hết sức đâu.”

Ta ngừng động đũa sau khi cảm thấy xấu hổ vì một lý do nào đó.

Ta không thể không cảm thấy xấu hổ.

Khi Nam Cung Phí Nga đang mỉm cười lúc này.

Ta đã từng thấy nàng ta cười trước đó, nhưng nụ cười đó luôn khiến ta vô cùng xúc động.

“Cgh… Khụ!”

Vì nụ cười bất ngờ mà nàng ta dành cho ta, một ít thức ăn đã trôi vào khí quản của ta.

Ta nhanh chóng uống một cốc nước để nuốt trôi nó.

Ta cũng thấy lạnh sống lưng vì nụ cười của nàng ta.

Điều này cho thấy nụ cười của Nam Cung Phí Nga thực sự nguy hiểm đến mức nào.

'Giờ thì ta đã quen với nụ cười của Vy Tuyết Nga rồi nhưng…'

Ta có linh cảm rằng mình sẽ phải mất một thời gian dài để làm quen với điều này.

* * * * *

Ngay cả khi mặt trời đã lặn ở đường chân trời, Cầm Linh Hoa vẫn chưa trở về nơi của mình và nàng ấy vẫn đang vung kiếm.

– Xoẹt! Xoẹt-!

Sau khi vung kiếm trên không một lúc lâu với luồng gió mạnh đập vào cơ thể,

“Ồ…!”

Nàng ấy buông thanh kiếm gỗ ra với tiếng rên rỉ ngắn ngủi phát ra từ đôi môi.

Cầm Linh Hoa nhìn bàn tay mình sau khi đánh rơi thanh kiếm.

Bàn tay nắm lấy chuôi kiếm đã bị rách và đứt, khiến máu chảy liên tục.

“…Đau quá…”

Khi nàng ấy vung kiếm gần như liên tục trong vài ngày qua,

Bàn tay cầm kiếm của nàng ấy đã đạt đến giới hạn.

Nhưng dù vậy, không lâu sau đó, Cầm Linh Hoa lại cầm thanh kiếm gỗ lên lần nữa.

Nàng ấy quấn tay mình bằng một số mảnh vải mà nàng ấy đã mang theo trước đó. Làm như vậy khiến nàng ấy cảm thấy tốt hơn nhiều.

Nàng ấy tưởng tượng ra những chuyển động mà Nam Cung Phí Nga đã chỉ cho nàng ấy trong tâm trí.

Tránh thực hiện những chuyển động thừa thãi,

Không nên dùng quá nhiều sức lực vào các cú đánh,

Trong khi vẫn tập trung vào đòn tấn công của mình.

Đó là những điều cơ bản nhất của kiếm thuật, nhưng đó là lời khuyên hữu ích nhất mà nàng ấy có thể nhận được trong hoàn cảnh hiện tại của mình.

Và nhờ trải nghiệm những điểm đó trong một cuộc đấu tay đôi thực sự, nàng ấy cảm thấy mình dễ dàng hiểu được ý nghĩa thực sự của chúng hơn.

Cầm Linh Hoa tự hỏi tại sao Nam Cung Phí Nga lại trông có vẻ lo lắng như vậy khi nàng ta đến gặp nàng ấy vào buổi sáng,

Nhưng nàng ấy sớm nhận ra lý do sau khi Nam Cung Phí Nga chấp nhận bất cứ yêu cầu nào mà Cầm Linh Hoa đưa ra vào lúc đó.

Vì một lý do nào đó, Nam Cung Phí Nga đang cố gắng lấy lòng nàng ấy.

'Nhưng tại sao…?'

Cầm Linh Hoa tự hỏi tại sao nàng ta lại hành động như vậy khi nàng ta là một võ sư có trình độ cao như vậy và lại có một vẻ đẹp siêu phàm đến mức khiến người ta phải chết mê chết mệt.

Nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, muội ấy lại nhớ đến Cầm Dương Thần, người huynh trưởng của mình.

Cầm Linh Hoa không hiểu tại sao nhưng nàng ấy biết chắc rằng Nam Cung Phí Nga có tình cảm với Cầm Dương Thần.

Đó chính là lý do tại sao nàng ta cố gắng đối xử tốt với muội muội của hắn, điều mà Cầm Linh Hoa không ngờ tới.

Nàng ấy tự hỏi tại sao một người tuyệt vời và tài năng như vậy lại thích một người như Cầm Dương Thần.

'Ta không hiểu.'

Có lẽ nàng ấy có thể hiểu được đôi chút nếu đó là Cầm Dương Thần mà nàng ấy từng biết trong quá khứ.

Nhưng bây giờ thì không còn như vậy nữa, đó chính xác là lý do tại sao Cầm Linh Hoa không thể hiểu nổi lý do tại sao Nam Cung Phí Nga lại thích sư huynh của mình.

– Đừng có ngẩng mặt lên thế, nhìn thôi là ta đã thấy khó chịu rồi.

– Ta đã bảo đừng gọi ta là huynh rồi mà!

– Câm miệng lại… Và cút khỏi mắt ta.

“…Ồ…”

Những lời Cầm Linh Hoa nghe được lúc đó vẫn khiến trái tim nàng ấy đau nhói dù đã nhiều năm trôi qua.

Chỉ cần nghĩ đến thôi cũng khiến nàng ấy run rẩy vì sợ hãi và đau đớn.

Sau một hồi, bằng cách nào đó, nàng ấy đã có thể ngừng khóc và tiếp tục vung kiếm như thể mạng sống của nàng ấy phụ thuộc vào nó.

'Tại sao bây giờ huynh ấy lại…'

– Chào … sáng nay ngươi đến thăm muội muội của ta à?

– Vậy ta là ai, tỷ tỷ của muội chắc?

Nàng ấy không để ý đến cơn đau đang hành hạ bàn tay mình và tiếp tục vung vẩy.

Để thoát khỏi giọng nói của Cầm Dương Thần đang vang vọng trong tâm trí nàng ấy và không có dấu hiệu dừng lại.

Và nó làm cho muội ấy cảm thấy khó chịu.

Cảm thấy khó chịu vì chỉ cần một từ "Muội" thốt ra từ đôi môi của tên khốn đó thôi cũng đủ khiến nàng ấy run sợ, khiến nàng ấy phải chạy trốn khỏi hắn.

Muội ấy ghét việc nàng ấy vẫn còn hy vọng trong lòng rằng có lẽ nàng ấy và hắn có thể quay lại cuộc sống như trước kia chỉ vì khoảnh khắc ngắn ngủi đó.

'Đừng quên Linh Hoa… Con cần phải tự mình làm cho hoa mai nở.'

Dành cho người Sư phụ đã chăm sóc nàng ấy cho đến tận bây giờ.

Và để an ủi bà với sự hiểu biết rằng học trò của bà đã có thể làm cho hoa mai nở trước khi bà trút hơi thở cuối cùng,

Cầm Linh Hoa vẫn vung kiếm với quyết tâm không gì lay chuyển được dưới ánh trăng cô đơn.

Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương