Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

Chương 71: Cương Thi (3)

[Dịch giả: Khoi

Hiệu đính: Trăng treo trên cao]

 

Trong khi Cầm Dương Thần và Nam Cung Phí Nga đang say giấc, tại nơi cư ngụ của Chưởng môn trên đỉnh Hoa Sơn, ánh đèn vẫn còn sáng rực giữa màn đêm.

Bên trong căn phòng, một cây nến cháy âm ỉ, ánh sáng của nó làm ấm lên không gian u tịch.

Trên bàn, chủ nhân của nơi này đang pha một ấm trà thanh mai xanh, hương thơm dịu dàng lan tỏa trong không khí. Ấm trà này được chuẩn bị cho một vị khách sắp đến.

Khi rót trà ra chén, Mai Hoa Tiên Nhân cất tiếng, mắt vẫn khép hờ:

"Vào đi."

Ngay sau lời nói đó, cửa phòng khẽ mở.

Kẹt

Người bước vào khiến ai nấy cũng phải ngạc nhiên: đó chính là Kiếm Tôn. Nhìn dáng vẻ bình thản, có vẻ như lão đã quen thuộc với Mai Hoa Tiên Nhân từ lâu.

Không chút do dự, Kiếm Tôn bước tới và ngồi đối diện với Mai Hoa Tiên Nhân, người vẫn ung dung an tọa từ trước. Sau khi ổn định chỗ ngồi, lão cất tiếng, ánh mắt tập trung nhìn người đối diện:

"Ta xin lỗi vì đã đến muộn thế này..."

"Không sao. Dạo gần đây ta cũng cảm thấy hơi cô quạnh."

Cảm thấy cổ họng hơi khô, Kiếm Tôn nâng chén trà lên nhấp một ngụm. Mai Hoa Tiên Nhân kiên nhẫn chờ đợi, để lão có thời gian sắp xếp suy nghĩ của bản thân.

Một lúc lâu sau, khi tâm trí đã ổn định, Kiếm Tôn mới mở lời:

"Ta đến đây vì có chuyện muốn hỏi ngươi."

Mai Hoa Tiên Nhân biết. Ngay từ đầu, lão đã đoán được câu hỏi mà Kiếm Tôn sẽ đưa ra, câu hỏi khiến vị kiếm khách này phải tìm đến tận đây, giữa đêm khuya vắng lặng.

"Ngươi cứ hỏi, ta đang lắng nghe đây."

Nghe lời mời ấy, Kiếm Tôn không chút chần chừ mà hỏi thẳng:

"Ngươi có biết Thần Y đang ở đâu không?"

Lời hỏi này khiến Mai Hoa Tiên Nhân mở mắt. Dù đã dự liệu trước, nhưng sự thẳng thắn của Kiếm Tôn vẫn làm lão đôi chút bất ngờ. Nó cho thấy rõ sự tuyệt vọng mà người đối diện đang gánh chịu.

"Phải, ta biết."

Câu trả lời nhanh gọn làm ánh mắt Kiếm Tôn mở lớn trong kinh ngạc.

"Vậy... ngươi đã biết ta đang tìm Thần Y từ trước rồi sao?"

"Phải, ta biết. Hơn nữa, ta cũng biết Võ Đang và Thiếu Lâm đang truy lùng ngươi."

Tuy vậy, Mai Hoa Tiên Nhân không chắc họ đang tìm Kiếm Tôn, hay là thứ gì khác có liên quan đến lão.

"Tại sao ngươi lại nói với ta dễ dàng như vậy?"

"Vì ta biết ngươi đến đây đã nắm rõ mọi thứ."

"...Quả là như vậy."

Việc Kiếm Tôn xuất hiện tại Hoa Sơn vào giờ này không phải là vì danh tiếng của môn phái.

"Phải chăng, đó là lý do, Kiếm Tôn?"

"...Đúng vậy."

Sơn Tây là một vùng đất rộng lớn. Dù biết rằng Thần Y đang ở đâu đó trong vùng này, nhưng Kiếm Tôn hiểu rằng việc tìm kiếm sẽ không dễ dàng. Sử dụng nội lực để dò tìm chỉ khiến lão trở thành mục tiêu của những kẻ không mong muốn.

Tuy nhiên, đến lúc này, Kiếm Tôn nhận ra rằng mình đã may mắn hơn mong đợi. Khởi đầu từ Hoa Âm là quyết định đúng đắn. Từ khu vực xung quanh núi, lão cảm nhận được một luồng nội lực nồng đậm.

Thần Y không phải võ giả. Mặc dù sở hữu một ít nội lực, nhưng nó không thể nào mạnh mẽ và nặng nề đến vậy. Hơn nữa, khí tức này mang hương vị của đạo gia, hòa quyện với mùi hương hoa mai thoang thoảng.

Điều này không phải là trận pháp định vị, bởi lẽ trận pháp định vị không để lộ khí tức rõ ràng đến thế. Thay vào đó, nó giống như một loại kết giới.

Kết giới và trận pháp định vị có sự khác biệt cơ bản: trận pháp định vị thiên về ẩn giấu, còn kết giới lại nghiêng về phòng ngự. Và trong toàn bộ Sơn Tây, chỉ có một người mà Kiếm Tôn biết là có thể dựng lên một kết giới nội lực đồ sộ như vậy.

"Ta không dám chắc hoàn toàn, đó là lý do ta đến đây hỏi ngươi."

Dù kết giới có dày đặc hay bền vững đến đâu, Kiếm Tôn cũng thừa sức phá vỡ nó bằng một nhát kiếm. Nhưng thay vì hấp tấp hành động, lão quyết định tìm đến Mai Hoa Tiên Nhân để thỉnh giáo trước.

"Có vẻ như ngươi đã không chọn cách xông vào?"

"Ta nghĩ rằng việc xin phép trước sẽ tôn trọng hơn."

"...Vào giờ này sao?"

"..."

"Ta chỉ đùa với ngươi thôi."

Kiếm Tôn đang ráo riết tìm kiếm Thần Y. Đó là mục tiêu đã khiến lão vắng mặt suốt những ngày qua, và Mai Hoa Tiên Nhân biết rõ điều đó. Tuy nhiên, lý do thực sự đằng sau hành động này, lão vẫn chưa rõ.

Việc quan trọng nhất ở đây chính là… các chưởng môn của Thiếu Lâm và Võ Đang đang truy tìm Kiếm Tôn.

‘Lẩn trốn khỏi sự theo dõi của cả hai môn phái đó… đây chính là năng lực và bản lĩnh của Kiếm Tôn sao?’

Trong khi đang suy ngẫm, Mai Hoa Tiên Nhân bất ngờ cất tiếng hỏi.

“Ta có thể biết lý do vì sao ngươi lại tìm đến Thần Y không?”

Nghe câu hỏi của Mai Hoa Tiên Nhân, Kiếm Tôn khẽ cúi đầu.

“Lý do ta tìm ông ấy… cũng giống như bất kỳ ai khác.”

Mai Hoa Tiên Nhân gật đầu sau khi nghe câu trả lời của Kiếm Tôn. Ai cũng có lý do riêng để tìm kiếm vị đại y giả của thế gian, nhưng suy cho cùng, điểm chung duy nhất là để cứu lấy mạng sống của bản thân hoặc người khác.

Dù Thần Y tỏ ra không hứng thú với việc giúp đỡ người lạ, Mai Hoa Tiên Nhân hiểu rõ rằng lão luôn để lộ hành tung của chính mình dù có đi đến đâu.

Hơn nữa, lão còn biết… dù Thần Y luôn miệng bảo rằng muốn từ bỏ nghề y, tận sâu trong lòng, ông vẫn khát khao cứu người.

Ánh mắt của Mai Hoa Tiên Nhân chăm chú dõi theo Kiếm Tôn.

Dù nhìn cách nào, lão cũng không giống người đang tìm Thần Y để cứu chính bản thân mình.

Mai Hoa Tiên Nhân đã biết rõ Kiếm Tôn là một võ giả đứng trên đỉnh cao, nhưng lại không thể xác định vị trí thực sự của lão trong giới võ lâm.

Võ lâm nhân sĩ thường xếp hạng lão ngang hàng với Kiếm Tôn, nhưng chỉ có Mai Hoa Tiên Nhân… và chỉ lão, biết rõ rằng Kiếm Tôn đứng ở một cảnh giới hoàn toàn khác biệt.

Kiếm Tôn.

‘…Cái danh hiệu đáng sợ làm sao!’

Với danh xưng uy nghiêm ấy, Vy Hiếu Quân luôn toát ra khí chất không bị bất kỳ thứ gì trên thế gian lay động.

Nhưng người đàn ông mang danh hiệu ấy giờ đây lại hành xử yếu ớt, đầy vẻ chán chường, khiến Mai Hoa Tiên Nhân không tài nào hiểu được.

‘…Liệu lý do khiến Thiếu Lâm và Võ Đang truy tìm Kiếm Tôn cũng liên quan đến điều đó?’

Mai Hoa Tiên Nhân vốn có lý tưởng khác biệt với họ, nên lão không nắm rõ những âm mưu đang vây quanh Kiếm Tôn.

Nhưng hai môn phái luôn rao giảng về việc “quan tâm đến tương lai võ lâm” lại khiến lão cảm thấy có chút u ám.

Ngược lại, lão lại thấy dễ chịu hơn khi ở bên những người chỉ quan tâm đến lợi ích của chính mình, như Cầm Luân hay Thần Y.

Đó cũng là lý do vì sao lão lại kết giao với họ.

Đang đắm chìm trong suy nghĩ, Mai Hoa Tiên Nhân bị cắt ngang bởi giọng nói của Kiếm Tôn.

“…Ngươi.”

“Ừ.”

“Ta xin ngươi một điều. Hãy nói cho ta biết Thần Y đang ở đâu.”

Mai Hoa Tiên Nhân khẽ nhấp một ngụm trà, bình tĩnh đáp lại.

“Ta nghĩ quan trọng hơn là ý kiến của Thần Y trong chuyện này, không phải của ta.”

“Nếu vậy, ta sẽ tự mở cửa và đích thân đến ‘nơi đó’ để gặp ông ấy thì sao?”

Câu nói ấy rõ ràng là một lời đe dọa.

Nó ám chỉ rằng lão sẽ phá bỏ bất kỳ chướng ngại nào để đến được căn nhà nhỏ nơi Thần Y đang ở.

Mai Hoa Tiên Nhân chỉ mỉm cười chua chát.

“Vậy ngươi sẽ làm gì nếu ta nói không cho phép?”

Kiếm Tôn không trả lời, nhưng Mai Hoa Tiên Nhân đã hiểu rõ… lão ta sẵn sàng trả bất kỳ giá nào để gặp được Thần Y, kể cả việc gây ra xung đột với Hoa Sơn.

‘Điều gì có thể khiến ngươi tuyệt vọng đến thế này?’

Ngày trước, khi lãnh đạo Võ Lâm Minh, Vy Hiếu Quân không phải kiểu người dễ dãi, nhưng cũng không phải kẻ tuyệt vọng như hiện giờ.

Mai Hoa Tiên Nhân khẽ thở dài trước khi nói tiếp.

“Bây giờ chưa phải lúc.”

“…?”

“Thần Y đang chăm sóc Kiếm Chủ.”

Cầm Dương Thần là ngoại lệ bởi chính Mai Hoa Tiên Nhân đã dẫn hắn đến, và cuộc kiểm tra cũng chỉ diễn ra chớp nhoáng. Nhưng lần này… chuyện hoàn toàn khác biệt.

“Thần Y hiện đang bận, dù ngươi có đến bây giờ cũng không đạt được điều ta mong muốn.”

“…Vậy sao…”

“Tuy nhiên,”

Kiếm Tôn ngẩng đầu lên khi nghe lời nói của Mai Hoa Tiên Nhân, người vẫn im lặng nhìn chén trà của ta.

“Cũng không phải là không thể.”

“…Ý ngươi là gì…?”

Mai Hoa Tiên Nhân mỉm cười.

“Ngươi có thể làm giúp ta một việc được không?”

Kiếm Tôn không trả lời, nhưng ngươi khẽ điều chỉnh tư thế.

Rõ ràng lão đã sẵn sàng chấp nhận lời yêu cầu.

***

Sáng nay có biến rồi sao?

Vừa thức dậy mà đã cảm thấy điềm chẳng lành, ta lập tức nghĩ đến Vy Tuyết Nga.

Không có chuyện gì lớn xảy ra, nhưng một tiếng chuông cảnh báo vang lên trong đầu, báo hiệu rằng ta sắp đối mặt với một cơn khủng hoảng.

Đôi mắt của Vy Tuyết Nga hôm nay trông khác hẳn thường ngày.

Không còn là nụ cười hiền lành cùng ánh mắt như cún con nữa, thay vào đó là một gương mặt lạnh tanh, không cảm xúc.

Vy Tuyết Nga vốn luôn mỉm cười giờ đây hoàn toàn biến mất.

Sự im lặng kéo dài đến mức ngột ngạt khiến tình hình càng thêm tồi tệ.

Mồ hôi lạnh rịn ra, ta cố gắng mở lời.

“…M-Muội ngủ có ngon không?”

“Cũng tạm.”

“…Vậy sao.”

Đáp lại chỉ là một câu trả lời lạnh nhạt đến đáng sợ.

Ta cảm giác mồ hôi lạnh lại bắt đầu túa ra lần nữa.

‘...Khoan, sao ta lại để tâm đến chuyện này chứ?’

Rõ ràng là ta chẳng làm gì sai cả, đúng không?

Nam Cung Phí Nga là người cố chấp đòi ngủ chung với ta, nên rõ ràng ta chỉ là một nạn nhân vô tội ở đây…

Thế thì tại sao ta lại cảm thấy áy náy khi đối mặt với Vy Tuyết Nga thế này?

Là chủ nhân của nàng ấy, ta cảm thấy cần phải nói điều gì đó với nàng ấy.

Có vẻ như vì sự khoan dung của ta mà nàng ấy bắt đầu quên mất thân phận của ta rồi.

Cảm giác này thật sự quá vô lý, nhất là khi ta là chủ nhân của Vy Tuyết Nga.

Sau khi sắp xếp lại suy nghĩ, ta quay sang nhìn Vy Tuyết Nga.

Đôi mắt trong veo như pha lê của nàng ấy phản chiếu hình bóng của ta.

Ta cất giọng, định răn dạy nàng ấy vì hành vi vô lễ trước mặt chủ nhân.

“…Muốn ăn bánh Dược Quả không?”

“Dạ muốn.”

...Thôi được.

...Ngay cả trong tình huống này mà vẫn không từ chối đồ ăn sao?

Khi đầu óc ta bắt đầu đau nhức dữ dội vì không biết phải làm gì trong tình huống kỳ lạ này, Nam Cung Phí Nga bất chợt ngồi dậy từ phía sau.

Đôi mắt nàng ta hơi lờ đờ vì chưa tỉnh ngủ hẳn, nhưng không hiểu sao nàng ta trông khá vui vẻ.

Nam Cung Phí Nga vẫy tay chào Vy Tuyết Nga.

“…Chào.”

Vy Tuyết Nga nhíu mày khi thấy cử chỉ tay của Nam Cung Phí Nga.

Chẳng mấy chốc, mắt nàng ấy bắt đầu ngân ngấn nước.

“Tỷ… tỷ thật quá đáng.”

“…Hửm?”

Nam Cung Phí Nga trông ngơ ngác trước những lời đầy cảm xúc đột ngột của Vy Tuyết Nga.

Nước mắt rưng rưng, Vy Tuyết Nga tiếp tục nói, giọng run rẩy:

“Muội… muội cũng muốn được ngủ với công tử…”

Chỉ trong tích tắc, Vy Tuyết Nga suýt bật khóc khi nói ra câu đó.

Nam Cung Phí Nga nhanh chóng bước tới, dùng tay áo lau nước mắt cho nàng.

…Chuyện gì đang xảy ra thế này?

“Muội cũng muốn ngủ với công tử mà…”

Vy Tuyết Nga tiếp tục lẩm bẩm, nhưng không hề gạt tay Nam Cung Phí Nga ra, để nàng ta thoải mái chăm sóc.

Nàng ấy chỉ cúi đầu, mắt đỏ hoe, miệng vẫn không ngừng lầm bầm dù đang được Nam Cung Phí Nga ôm vào lòng.

Còn ta thì đứng đó, trơ như một tên ngốc.

“Vậy sao ngươi còn đứng trơ ra đó—”

“Vậy thì ngủ chung đi.”

“Hả…?”

“Hả?”

Vy Tuyết Nga mở to mắt nhìn Nam Cung Phí Nga sau khi nghe câu nói đó, trong khi ta đứng đơ người, hoàn toàn sững sờ.

“Cô nương vừa nói gì?”

Nam Cung Phí Nga nhẹ nhàng đáp lại câu hỏi của ta, giọng nói thản nhiên như chẳng có gì nghiêm trọng:

“Chúng ta có thể ngủ chung mà.”

Đầu ta như muốn nổ tung vì sự vô tư trong lời nói của nàng ta.

Không chỉ phải lo lắng về Vy Tuyết Nga, mà ta còn không hề có ý định ngủ chung với Nam Cung Phí Nga lần nữa.

Hơn nữa, Vy Tuyết Nga chắc chắn cũng không muốn làm vậy—

“Tỷ tỷ, muội thực sự có thể sao…?”

Có lẽ là không rồi…?

Nam Cung Phí Nga chỉ gật đầu đáp lại ánh mắt đầy mong chờ của Vy Tuyết Nga, đôi mắt nàng ta long lanh như ánh sao.

“Ừ…”

“Thật chứ…?”

“Thật mà. Từ giờ chúng ta ngủ chung nhé.”

Tình hình đang trở nên kỳ quái hơn từng giây.

Ta lập tức chen ngang, cảm thấy mọi chuyện đang đi theo hướng không thể chấp nhận được.

“Mấy người đang nói cái gì—”

“Công tử! Chào buổi sán—”

Người bước vào với giọng nói vang dội, cắt ngang lời ta, không ai khác chính là Vĩnh Phong.

Hắn ta tiến vào phòng với nụ cười tươi tắn, nhưng lập tức sững sờ khi bắt gặp cảnh tượng: Vy Tuyết Nga đang khóc sụt sùi, Nam Cung Phí Nga ôm nàng ấy vào lòng, còn ta thì đứng ngơ ngác nhìn hai người.

“À… ta… ta đến đây để nói một chuyện…”

Đôi mắt Vĩnh Phong bắt đầu run rẩy vì sự ngượng ngùng của tình huống.

“Có vẻ như ta đến nhầm lúc rồi, ta… ta sẽ quay lại sau.”

“Khoan đã, không, ngươi đến đúng lúc đấy— Đừng đi mà, Vĩnh Phong!”

Dù ta có gọi thế nào, hắn cũng vội vàng rút lui khỏi phòng.

– Rầm

Âm thanh cánh cửa đóng lại vang lên trong không gian yên tĩnh.

Phải mất nửa tiếng sau Vĩnh Phong mới dám quay lại…

Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương