Thanh Mai Trúc Mã Chi Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân
Chapter 63: Không Phải Ngươi (2)

Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

Chương 63: Không Phải Ngươi (2)

[Dịch giả: Khoi

Hiệu đính: Trăng treo trên cao]

 

Khi vừa đặt chân đến Hoa Âm thành, nơi tọa lạc của Hoa Sơn, ta đã mường tượng rằng chúng ta sẽ lập tức trèo lên ngọn núi vĩ đại để đến được tông môn.

Tuy nhiên, lúc chúng ta đến khu vực gần núi thì trời đã nhá nhem tối, thành ra chẳng còn cách nào khác ngoài việc tìm một chỗ nghỉ chân qua đêm.

Hoa Âm là trung tâm giao thương của Hoa Sơn, nên không thiếu người của tông môn tỏ ra nhiệt tình chào đón chúng ta. Nhờ vậy, việc tìm chỗ trọ cũng dễ dàng hơn hẳn.

Sau khi nhóm người của Thần Hiền giúp chúng ta tìm được nơi nghỉ ngơi, lão ta lập tức rời đi để quay lại Hoa Sơn, để lại một vài đệ tử đời thứ hai ở lại cùng chúng ta. Thần Hiền nói rằng sáng mai lão ta sẽ quay lại đón chúng ta lên núi.

Đề phòng trường hợp, ta hỏi liệu có nên leo núi ngay trong đêm để sớm giao bảo vật, nhưng lão ta bảo rằng sắp xếp hiện tại sẽ an toàn hơn cho chúng ta.

Ta không thật sự hiểu ý lão ta, nhưng vẫn quyết định làm theo chỉ dẫn. Thú thực, với tình trạng mệt mỏi hiện giờ, ta cũng chẳng hứng thú gì với việc leo núi ngay. Vì vậy, ta đành im lặng làm theo.

“Bánh bột nhồi của quý khách đây~!”

Khi ta đang chờ ở bàn ăn, từng món chúng ta gọi lần lượt được mang ra. Không chần chừ chút nào, ta vùi đầu vào ăn ngấu nghiến đến no căng bụng. Trong lúc ta đang say sưa với đĩa bánh bột nhồi trước mặt, Vy Tuyết Nga, ngồi bên cạnh, đưa cho ta một cốc nước.

Dạo gần đây, nàng ấy dường như đã cố gắng hết sức mình.

“Cảm ơn. Nhưng muội cũng nên ăn chút đi.”

“M-Muội no rồi.”

“…?”

Ta nhìn Vy Tuyết Nga với vẻ nghi hoặc, nhưng nàng ấy chỉ phồng má lên, tỏ vẻ giận dỗi. Hành động ấy thật buồn cười, nên ta không kìm được mà đưa tay ra ấn nhẹ vào hai má phồng phồng ấy.

"Pffft-!"

Âm thanh phát ra thật buồn cười, khiến ta bật cười sảng khoái. Nhưng Vy Tuyết Nga ngay lập tức trưng ra vẻ mặt hờn dỗi.

“H… Huynh!”

“Xin lỗi, xin lỗi, ta không làm thế nữa đâu.”

Tất nhiên, đó là một lời nói dối.

Ta nhất định sẽ làm lại lần nữa. Trông buồn cười như vậy cơ mà.

Khi ta đang trêu đùa Vy Tuyết Nga, một người ngồi xuống cạnh ta cùng với bát mì trên tay. Đó là Vĩnh Phong.

“…Ta thật sự thất vọng với bản thân. Đáng lẽ ta nên giới thiệu một nhà hàng ngon hơn cho ngài.”

Hắn ta hẳn đang nói về quán bánh bột nhồi ngon nhất Sơn Tây mà hắn từng đề cập.

Dù điều đó có hơi đáng thất vọng, nhưng ta chẳng mấy quan tâm. Miễn sao ta hoàn thành công việc ở đây càng nhanh càng tốt là được.

“Ngươi không đi cùng họ sao?”

Dù Thần Hiền và những người khác đã lên Hoa Sơn, Vĩnh Phong lại ở lại cùng chúng ta.

Ta nghĩ chắc có liên quan đến bảo vật trong tay ta, nhưng nghĩ kỹ lại thì lý do đó không mấy hợp lý.

“Không vấn đề gì cả…”

Vĩnh Phong trả lời, nhưng vẻ mặt hắn ta thoáng chút u sầu.

Ta không muốn đào sâu vào lý do khiến hắn ta có vẻ mặt ấy, nên đành lờ đi.

Quay lại nhìn Vy Tuyết Nga, ta thấy nàng ấy đang cố nhồi thêm thức ăn vào miệng dù bụng ta đã no căng.

Nam Cung Phí Nga đặt thêm thức ăn vào đĩa của Vy Tuyết Nga, nhưng nàng ấy chỉ "Hừm!" một tiếng, như muốn tỏ vẻ không hài lòng.

Cảnh tượng ấy lặp đi lặp lại mấy ngày nay.

Vấn đề với tất cả những điều này là… sau khi cư xử với Nam Cung Phí Nga như vậy, Vy Tuyết Nga sẽ luôn cảm thấy tội lỗi vì hành động của mình.

Điều kỳ lạ là… dù tỏ ra không thích, Vy Tuyết Nga vẫn ăn hết đồ ăn mà Nam Cung Phí Nga đưa.

Hành động của nàng ấy làm ta liên tưởng đến một chú chim nhỏ đang lưỡng lự không biết nên làm gì.

Có vẻ như nàng ấy cố tình giả vờ không ưa gì Nam Cung Phí Nga, nhưng vì còn nhỏ nên chẳng giấu giếm được.

「Thật đáng yêu khi mọi cảm xúc hiện lên rõ ràng đến vậy.」

Ừm…

Nhìn nàng ấy một lúc, ta bất giác đưa tay lên xoa đầu Vy Tuyết Nga.

…Tất nhiên, đó chỉ là cái cớ. Thực ra ta chỉ muốn xoa đầu nàng ấy thôi.

Khi ta chạm vào mái tóc mềm mượt, Vy Tuyết Nga khẽ giật mình.

Ta lập tức định rụt tay lại, nhưng Vy Tuyết Nga nhanh chóng nắm lấy tay ta.

…Có vẻ như nàng ấy muốn ta xoa thêm.

Ta tiếp tục xoa đầu nàng ấy, cảm nhận mái tóc mềm mượt trong tay mình. Đôi môi nhỏ của Vy Tuyết Nga cong lên thành nụ cười nhẹ.

「Quả nhiên, ngươi cũng chỉ là đàn ông thôi.」

Triết Lão đột nhiên nói một câu khó hiểu.

Gì cơ?

「Ngươi đang giả vờ không biết, hay chính trái tim ngươi đang tự thú nhận?」

Ta thử chú ý đến nhịp tim của mình và nhận ra nó đang đập nhanh hơn bình thường.

…Có vẻ như lý trí và cơ thể ta đang không đồng nhất.

Ta gạt suy nghĩ vô lý ấy đi, tiếp tục xoa đầu Vy Tuyết Nga. Nhưng ngay lúc đó, ta cảm nhận được ánh mắt của ai đó.

“…Hả?”

Ngồi cạnh Vy Tuyết Nga, Nam Cung Phí Nga nghiêng đầu về phía ta, ánh mắt chăm chú nhìn tay ta.

“Sao nhìn ta chằm chằm vậy?”

“….”

Nàng ta không đáp.

Ánh mắt Nam Cung Phí Nga không rời khỏi tay ta, rồi chậm rãi chuyển xuống sàn nhà.

「…Hả?」

Triết Lão đột nhiên thốt lên đầy ngạc nhiên.

“Cô nương đang làm gì vậy…”

Lúc ấy, một ý nghĩ lóe lên trong đầu ta—chẳng lẽ nàng ta muốn ta xoa đầu?

Không thể nào.

Nhưng để chắc chắn, ta đưa tay về phía Nam Cung Phí Nga.

Ngay lúc đó, ta nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ cầu thang.

“Có người trên tầng hai sao?”

“Giọng nói này là…”

Vĩnh Phong ngồi bên cạnh ta bắt đầu run rẩy khi nghe thấy giọng nói đó.

Ta vội thu tay lại ngay khi cảm nhận được có người đang lên tầng này. Nam Cung Phí Nga cũng quay đầu về phía cầu thang.

Dựa vào phản ứng của hắn ta… có vẻ như Vĩnh Phong biết rõ danh tính những người đang tiến lên.

Những người vừa xuất hiện có vẻ quen thuộc. Điều này chủ yếu là do bộ đồng phục giống hệt của Vĩnh Phong.

Người của Hoa Sơn Phái?

Các võ giả của Hoa Sơn Phái lại xuống núi vào giờ này sao? Điều đó có ổn không?

Dù không hiểu rõ lắm về quy tắc của họ, nhưng ta vẫn cảm thấy hành động này có phần không thích hợp.

“...Hửm? Còn ai khác ngoài chúng ta—”

Người đứng đầu nhóm vừa lên dừng bước ngay khi nhìn thấy chúng ta, đặc biệt là khi ánh mắt của hắn ta dừng lại ở Vĩnh Phong.

Vĩnh Phong đứng dậy.

“...Sư huynh.”

“Hừm.”

Cách Vĩnh Phong gọi hắn ta cho thấy đây cũng là đệ tử đời thứ ba. Đây là lần đầu tiên ta thấy đệ tử đời ba khác ngoài Vĩnh Phong.

Nhìn kỹ hơn, họ đúng là trẻ hơn những đệ tử đời hai.

“...Vĩnh Phong.”

Người thanh niên nhìn Vĩnh Phong với vẻ kinh ngạc. Tại sao lại có phản ứng đó?

“Sư huynh, có chuyện gì sao?”

“Ngươi là người mà…”

Những võ giả đứng sau người thanh niên cũng ngẩn người khi nhìn thấy Vĩnh Phong.

Chuyện gì đang xảy ra thế?

Trong không khí đầy ngượng ngùng, người thanh niên lên tiếng hỏi Vĩnh Phong.

“...Ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ được giao chưa?”

“Vâng…”

“Những người còn lại đâu?”

“Họ có việc nên đã đi trước. Còn sư huynh Thần Bích và sư huynh Thần Từ đang nghỉ ở tầng khác.”

“Ta hiểu rồi…”

“...”

“...”

Cuộc trò chuyện dừng lại.

Dù cảm nhận của ta rất kém, ta vẫn nhận ra rằng tình hình này thật khó chịu.

‘Chủ nhân, ít nhất người cũng tự biết mình không có chút tinh tế nào.’

...Triết Lão.

Sau một hồi im lặng, Vĩnh Phong dường như lấy lại tinh thần, liếc nhìn ta rồi giới thiệu:

“Đây là Cầm Công Tử của Cầm Gia. Ngài ấy là khách quý của Hoa Sơn Phái.”

Nghe lời giới thiệu, người thanh niên quay sang nhìn ta. Nhưng trước đó, ánh mắt hắn ta dừng lại ở Nam Cung Phí Nga rồi đến Vy Tuyết Nga.

Tên khốn này…?

“Ta là Minh Thành, đệ tử đời ba của Hoa Sơn Phái.”

Giọng của Minh Thành run rẩy khi nói.

Cứ nhìn chằm chằm vào Nam Cung Phí Nga như thế, hắn làm ta liên tưởng đến Vĩnh Phong.

‘Ngừng nhìn cô bé đó và quay sang vị hôn thê của ngươi đi.’

Hả?

Nghe lời của Triết Lão, ta quay sang Nam Cung Phí Nga, chỉ thấy nàng ta đang nhìn Minh Thành bằng ánh mắt sắc lạnh.

...Lườm? Cô gái trầm lặng này lại lườm ai đó sao?

Rất nhẹ thôi.

Chỉ vì quen biết nàng ta đã lâu nên ta mới nhận ra. Người lần đầu gặp chắc chắn không thể phát hiện. Nhưng đúng là nàng ta đang lườm hắn.

Nhận ra hành động khiếm nhã của Minh Thành, Vĩnh Phong khẽ ho một tiếng. Minh Thành chỉnh lại thái độ và nói:

“Có lẽ ngươi được giao nhiệm vụ tiếp đón khách vì có lý do. Được rồi, chúng ta cũng sẽ chào hỏi họ.”

“Hừm…”

“Ta đi đây, nghỉ ngơi tốt nhé.”

Ta đáp lại cái cúi chào của Minh Thành bằng một cái gật đầu.

Có vẻ như có chuyện gì đó đang diễn ra khi đám võ giả rời đi ngay sau lời chào.

Sắc mặt Vĩnh Phong u ám hơn hẳn, khiến ta nhớ đến lời hắn ta từng nói:

– Các sư huynh không thích đấu luyện với ta.

Ta nhớ lại ánh mắt buồn bã của hắn ta khi thốt lên điều đó.

Bị bắt nạt? Một người như Kiếm Long lại bị bắt nạt sao?

Triết Lão lên tiếng:

‘Kẻ có thiên phú vượt trội thường gặp chuyện này.’

Hả?

‘Rồng không thể sống trong cái ao đầy cá chép.’

Ta hiểu lời của lão.

Vĩnh Phong là thiên tài, trẻ nhất nhóm, lại trở thành Kiếm Khách của Hoa Sơn dù nhỏ tuổi. Đố kỵ là điều khó tránh khỏi.

Vậy nên hắn bị cô lập…

Triết Lão tặc lưỡi:

‘Dẫu vậy, đến mức này thì phía trên không thể không biết. Thật thất vọng! Thời ta không thế này…!’

‘Sao lão luôn so sánh mình với người khác thế nhỉ?’

‘Hừ…’

Lời lão đầy thất vọng.

Ta nhìn sang Vĩnh Phong. Hắn nở nụ cười gượng gạo:

“Ăn đi thôi!”

Hắn cố tỏ ra vui vẻ, nhưng bữa ăn kết thúc sớm.

Ta đã no. Nam Cung Phí Nga cũng ăn rất ít. Vy Tuyết Nga dừng ăn vì không khí ngượng ngùng.

Sau khi ăn xong, Vĩnh Phong rời đi gặp các đệ tử đời hai. Ta cũng đứng dậy, nhưng Nam Cung Phí Nga chắn trước mặt ta.

“Nam Cung tiểu thư?”

Gọi tên nàng ta, ta đoán cô muốn nói gì đó. Nhưng nàng ta chỉ đứng đó, không nói gì.

‘Đưa tay ra, đồ ngốc.’

Hả?

‘Ngừng suy nghĩ với cái đầu vô dụng đó và đưa tay lên đầu nàng ta.’

Ta chỉ lặng lẽ lắng nghe lời của Triết Lão và từ từ đưa tay về phía nàng ta.

Cảm giác như nếu không nghe lời lão ta ngay lúc này, ta sẽ gặp rắc rối to, nên lựa chọn sáng suốt nhất là cứ làm theo những gì lão ta bảo.

Khi ta chậm rãi vươn tay về phía Nam Cung Phí Nga, đôi mắt nàng bỗng mở lớn, thoáng hiện nét ngạc nhiên.

Khi bàn tay ta chạm gần đến nàng, Nam Cung Phí Nga khẽ nghiêng đầu về phía bàn tay ta. Nhưng ngay khi tay ta chuẩn bị chạm vào đầu nàng ta, một bàn tay khác bất ngờ xuất hiện và thay ta làm điều đó.

Đó là bàn tay trắng nhỏ nhắn của Vy Tuyết Nga.

“…?”

Nam Cung Phí Nga thoáng ngơ ngác khi nhận ra đó không phải bàn tay ta, nhưng sau khi nhìn rõ là Vy Tuyết Nga, nàng ấy nhẹ nhàng hạ gối xuống để điều chỉnh chiều cao.

Có vẻ nàng ta không nỡ để Vy Tuyết Nga kiễng chân để với tới đầu mình. Dẫu sao, Nam Cung Phí Nga cũng khá cao so với những cô gái khác, trong khi Vy Tuyết Nga vẫn còn nhỏ bé.

Sau khi xoa đầu nàng ta một lúc, Vy Tuyết Nga ngừng tay.

Nam Cung Phí Nga ngước đầu lên một lần nữa sau khi được xoa đầu, và Vy Tuyết Nga nói với giọng đầy tự hào:

“Muội làm được rồi!”

Nhìn thấy sự tự mãn đáng yêu ấy, Nam Cung Phí Nga dịu dàng vuốt nhẹ má Vy Tuyết Nga. Nhưng sau đó, nàng ấy lại quay sang nhìn ta với ánh mắt mơ màng.

Có phải nàng ấy ngăn ta chỉ để làm chuyện này thôi sao?

“…Lần sau…”

Nam Cung Phí Nga định nói gì đó, nhưng rồi lại thôi, chỉ khẽ cúi đầu trước khi trở về phòng.

Ta tự hỏi, nàng ta đang nghĩ gì vậy nhỉ?

"Ngươi có nhìn thấy tai của nàng không?"

Triết Lão đột nhiên lên tiếng.

Tai?

"Tai của vị hôn thê của ngươi, đỏ lên kìa."

Tai của Nam Cung Phí Nga?

Ta không nhận ra được điều đó, có lẽ vì nàng ta đã bước đi khá nhanh.

Trong lúc ta còn đứng đấy, bối rối vì hành động vừa rồi của nàng ta, thì…

“Muội thích tỷ ấy…”

“Hả?”

Ta nghe Vy Tuyết Nga lẩm bẩm điều gì đó.

“Nhưng muội sẽ không để tỷ ấy lấy mất đâu.”

Giọng nàng ấy nghe rất nghiêm túc. Ta định hỏi nàng ấy vừa lẩm bẩm gì, bởi hành động kỳ lạ này khiến ta thêm tò mò.

Nhưng Vy Tuyết Nga nhanh chóng nói, “Ngủ ngon nhé!” rồi nhảy tót ra xa.

Dường như nàng ấy đang chạy về phía phòng của những người hầu.

“…Gì thế này.”

Ta chỉ còn lại một mình, đứng đó với hàng loạt câu hỏi không lời giải.

Sau một lúc lơ đễnh, ta quyết định trở về phòng mình. Cơ thể ta kiệt sức đến mức không muốn nghĩ thêm gì nữa.

Ta còn một nhiệm vụ lớn lao phía trước—leo lên ngọn núi huyền thoại, hoàn trả bảo vật, và đưa muội muội ta trở về.

Nhưng những điều đó, để mai tính đi. Giờ thì, ngủ thôi.

"Haizz…"

Ta nghe tiếng thở dài của Triết Lão, nhưng không còn sức để hỏi nguyên do.

Ta sẽ lo liệu mọi thứ vào sáng mai…

Với suy nghĩ đó, ta nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

***

– Chíp! Chíp!

Ta thức giấc bởi tiếng chim hót ngoài cửa sổ, cùng những tia nắng đầu ngày len qua khung rèm.

Đêm qua, ta đã ngủ sâu đến mức không gặp phải những cơn ác mộng thường trực trong giấc ngủ của mình. Nhờ vậy, hôm nay ta tỉnh dậy với tâm trạng sảng khoái lạ thường.

Đã bao lâu rồi kể từ lần cuối cùng ta được ngủ ngon như vậy?

Vừa bước xuống giường, ta vừa vươn vai, tiếng xương kêu lách cách vang lên từ khắp cơ thể.

“Phù… Sảng khoái thật.”

“Ngủ ngon chứ?”

Một giọng nói vang lên.

Ban đầu, ta cứ ngỡ đó là Triết Lão đang nói chuyện trong đầu ta.

Nhưng ngay sau đó, ta giật mình dừng lại.

Có gì đó không ổn. Giọng nói này… rõ ràng hơn hẳn mọi khi. Bình thường, ta chỉ nghe giọng lão ta vang trong đầu, nhưng lần này, âm thanh ấy lại truyền đến qua đôi tai.

Và điều đó còn chưa hết lạ.

"…Không phải ta."

Lời của Triết Lão khiến mồ hôi lạnh toát ra sau gáy ta.

Cơ thể ta cứng đờ khi nhận ra điều đó. Ta chậm rãi quay về hướng phát ra giọng nói.

Một lão nhân, với nụ cười điềm đạm, đang ngồi ngay trong phòng ta.

“…Ngài là ai?”

Lão nhân chỉ mỉm cười, từ tốn đáp:

“Ta đã sống lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu bị coi là hồn ma…”

Mỗi lời nói, mỗi cử động của lão, khiến luồng khí trong đan điền ta chợt khuấy động mãnh liệt.

"…Ồ."

Giọng Triết Lão thoáng ngạc nhiên, khi khí tức của hoa mai mà lão ta đã đè nén bấy lâu nay bất ngờ rò rỉ.

Ta chỉ nghĩ rằng đầu óc mình đang chơi khăm.

Nhưng ánh sáng từ khung cửa sổ mang theo hương thơm dịu nhẹ của mai.

Lão nhân chậm rãi vuốt râu, điềm nhiên nói:

“Ta nghe nói Cầm Luân đã gửi ngươi đến đây.”

Nghe đến tên Nhị trưởng lão, ta chỉ biết nuốt khan, cố giấu đi cảm giác bất an.

Khi lão đặt tay xuống, ta nhận ra biểu tượng hoa mai trên ngực áo lão.

Ánh mắt ta rung động mãnh liệt, như thể một cơn động đất vừa bùng nổ bên trong.

Bỏ qua sự run rẩy trong mắt ta, lão nhân nhẹ nhàng giới thiệu:

“Hân hạnh được gặp, ta là Chưởng môn phái Hoa Sơn, Đỗ Hoa.”

Tim ta như ngừng đập khi nghe câu nói đó.

…Tại sao người này lại ở trong phòng ta?

Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương