Thanh Mai Trúc Mã Chi Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân
Chapter 62: Không Phải Ngươi (1)

Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

Chương 62: Không Phải Ngươi (1)

[Dịch giả: Khoi

Hiệu đính: Trăng treo trên cao]

Một tháng.

Đó là khoảng thời gian đã trôi qua kể từ khi chúng ta rời khỏi Cầm Gia để lên đường đến Sơn Tây.

Dọc đường, chúng ta ghé qua vài trấn nhỏ để bổ sung nhu yếu phẩm và đôi khi cũng chạm trán với một số Ma Cảnh Môn,

Tuy nhiên, hành trình này vẫn trôi qua yên bình, không hề có thương vong hay chấn thương nào xảy ra.

Thành thật mà nói, sẽ thật kỳ lạ nếu chúng ta gặp phải bất kỳ rắc rối nào khi đi cùng các hộ vệ của Cầm Gia và các kiếm khách của Hoa Sơn Phái.

Trong khoảng thời gian dài hành tẩu, ta đã có cơ hội rèn luyện thân thể và suy ngẫm về nhiều điều.

Dẫu vậy, ta vẫn cảm thấy buồn chán bởi quãng đường phải đi tiếp vẫn còn khá xa, ngay cả sau hàng chục ngày hành trình.

Tuy nhiên, nếu phải kể đến một sự thay đổi lớn nhất so với lúc bắt đầu chuyến đi, thì đó chính là việc mối bận tâm lớn nhất của ta không còn là sự nhàm chán nữa.

Mặc dù vẫn đáng lưu ý, nhưng việc Nam Cung Phí Nga bất ngờ gia nhập đoàn không hẳn là điều khiến ta lo ngại nhất,

Cũng không phải tình huống phiền phức khi Vi Tuyết Nga thỉnh thoảng hờn dỗi vô cớ.

“Công tử!”

Không biết ta đã đề cập đến điều này chưa,

Nhưng ta nhớ mình từng nói rằng Vĩnh Phong là một người khá thích nói chuyện.

Để ta sửa lại câu nói đó:

“Có muốn tập chân hôm nay không?”

Người này không chỉ thích trò chuyện mà còn có thể nói chuyện đạt đến mức độ phi thường.

***

Hoa Sơn Phái.

Đây là một trong những môn phái danh tiếng nhất võ lâm, nổi bật với kiếm pháp và sự am hiểu tường tận về kiếm đạo của họ.

Tuy vậy, vẫn còn vô số môn phái khác cũng tinh thông kiếm thuật.

Thế nhưng, điều khiến Hoa Sơn vượt trội so với các môn phái tương tự chính là sự hiện diện của Hoa Sơn Thần Kiếm và môn chủ đương thời của họ, Mai Hoa Tiên Nhân.

「Khụ.」

Lão tiền bối Thân chợt ho khẽ, có vẻ ngượng ngùng khi nghe điều này.

Dẫu ta không muốn thừa nhận, nhưng đó là thực tế không thể chối cãi.

Trong quá khứ, Hoa Sơn Thần Kiếm đã chứng minh sức mạnh vượt trội của mình khi đóng vai trò quan trọng trong sự kiện Huyết Ma.

Và Mai Hoa Tiên Nhân của Hoa Sơn Phái, trong thời kỳ đỉnh cao của mình, cũng từng đối đầu vô số nhân vật của các tà phái.

Kiếm thủ vĩ đại nhất của thời đại hiện nay không ai khác ngoài Kiếm Tôn,

Tuy nhiên, Mai Hoa Tiên Nhân vẫn thường được nhắc đến cùng với Kiếm Tôn vì kỹ năng của ngài sánh ngang với ngôi vị đó.

Theo ý kiến cá nhân, có lẽ ngài không phải là người thích hợp nhất để đảm nhiệm vai trò chưởng môn,

Nhưng không thể phủ nhận ngài hoàn toàn đủ khả năng để so tài với các Thiên Tôn trong võ lâm.

「Cuối cùng cũng nói được điều gì đó hợp lý. Đúng là đáng ngạc nhiên.」

‘...’

Ta thực sự không ưa giọng nói cứ lải nhải trong đầu mình.

Dù sao thì, điều ta muốn nhấn mạnh ở đây là, Hoa Sơn Phái không chỉ có một lãnh đạo mạnh mẽ, mà họ còn sở hữu một biểu tượng đặc trưng của môn phái:

Mai Hoa Kiếm Pháp.

Trong vô số kiếm pháp trên thế gian, Mai Hoa Kiếm Pháp – cùng với Nguyệt Thiểm Kiếm Vũ của Kiếm Tôn – được xem là hai kiếm pháp đẹp và mê hoặc bậc nhất trong võ lâm.

Tuy nhiên, vì Nguyệt Quang Vũ do Kiếm Tôn sáng tạo, nên nó không mang bề dày lịch sử như kiếm pháp của Hoa Sơn.

Kiếm pháp của Hoa Sơn Phái đã được các thế hệ môn nhân của họ sử dụng qua hàng thế kỷ,
và, theo một cách nào đó, nó tiến hóa và phát triển cùng với môn phái.

Ta đã thấy một thoáng điều đó trong trận đấu với Kiếm Long.

Những cánh mai bay lượn xung quanh Vĩnh Phong khi hắn vung kiếm không phải do gió thổi, mà là nhờ vào nội lực và sự điều khiển tinh tế của hắn.

Điều đó có nghĩa là, những cánh mai này di chuyển theo ý chí của người sử dụng.

Và vẻ đẹp của kiếm pháp Hoa Sơn nằm trong chính những cánh hoa mai đang nở rộ ấy.

Những chuyển động uyển chuyển của kiếm pháp không chỉ sắc bén mà còn mang đến cảm giác tập trung tuyệt đối.

Không phải ngẫu nhiên mà Mai Hoa Kiếm Pháp được gọi là một trong những kiếm pháp thượng thừa và đồng thời cũng là một môn võ khó học bậc nhất.

Bởi lẽ, không chỉ cần tập trung vào dòng chảy của hoa mai, mà người sử dụng còn phải chú ý đến điệu múa kiếm đầy tinh xảo.

Ta cho rằng để tinh thông kiếm pháp này, cần một quá trình khổ luyện không hề nhỏ.

“...Không biết có phải do thiếu luyện tập hay không, mà ta cảm giác ngực mình dường như nhỏ đi một chút.”

“Sư huynh, làm ơn đừng phô bày bộ ngực của mình khi nói những lời như vậy… Thật sự rất ghê tởm.”

“Thế còn đệ thì sao? Mặc thêm gì vào đi. Người ta quay mặt đi là vì không chịu nổi cơ thể của đệ đấy.”

“…Họ chỉ hơi ngại ngùng một chút thôi mà.”

“Này, đó gọi là nói dối trắng trợn đấy.”

Mỗi lần nhìn đám điên này, ta lại suýt bị dọa chết khiếp.

Ta hiểu rằng Cầm Gia không nổi danh vì thân hình cường tráng, nhưng những người thuộc Hoa Sơn Phái thì… bắp tay của họ ít nhất cũng to bằng bắp đùi của người thường.

Ta từng nghĩ môn phái này đại diện cho vẻ đẹp thanh cao.

Nhưng mà, cái thứ quỷ gì đây…?

"Nhìn mà xem, thế mới ra dáng một võ giả chân chính chứ."

Rõ ràng là do lão già hư hỏng này mà ra cả.

Thế hệ trước vốn là nền tảng của thế hệ sau. Gốc rễ đã mục nát thì làm sao cây cối có thể xanh tươi?

Triết Trưởng Lão, lão quên rằng mình là một đạo sĩ rồi sao?

"Ta không thể tin nổi là mình đang nghe những lời vô lễ như vậy… Ngươi dám nói thế với chưởng môn của một môn phái…!"

Ờ thì, lão đâu còn là chưởng môn nữa, đúng không?

"…"

Ta gần như nghe được tiếng lão lẩm bẩm một cách buồn bã: "…Đúng là thế thật."

Tự dưng ta lại thấy hơi có lỗi vì câu nói của mình chẳng khác nào một cú đấm thẳng vào lòng tự trọng của lão.

Nhớ lại quãng thời gian ở cùng Vĩnh Phong trong mười ngày qua, ta nhận ra tên này cũng chẳng phải người bình thường.

“Huấn luyện thể chất của ngươi chắc khác với ta, đúng không? Ta khá hứng thú đấy. Nếu không phiền, thì chúng ta—”

“Không, phiền lắm.”

Ta nghĩ cái sự khác thường này bắt đầu từ ngày diễn ra trận đấu.

Bỗng dưng tên này—không, đúng hơn là kẻ điên cuồng cơ bắp này—xuất hiện từ đâu đó với một tảng đá to bằng cái xe ngựa trên lưng. Làm sao ta không kinh hãi cho được…

“…Ngươi đang làm gì với cái đó vậy, Vĩnh Phong sư huynh?”

“À, ta không tìm được thứ nào khác để luyện tập, nên tiện tay nhặt đại ở đâu đó gần đây.”

Nhặt đại? Với một tảng đá như vậy sao…?

“…À, ra thế…”

“Ồ, có lẽ đệ cũng hứng thú với nó? Ta nghĩ ta thấy một tảng khác ở đằng kia, để ta mang—”

“Không! Không hứng thú.”

Hắn thật sự định luyện tập với thứ đó?

Và hắn làm như vậy mỗi ngày sao…?

Cứ ngỡ rằng ta đã khổ luyện rất chăm chỉ kể từ khi được tái sinh, nhưng so với kiểu huấn luyện của Vĩnh Phong, cảm giác như mình chẳng làm được gì ra hồn.

Không có nghĩa là ta muốn bắt chước phương pháp tập luyện của hắn đâu.

“Vĩnh Phong sư huynh, ngươi dùng chân khí kết hợp với sức mạnh để luyện tập với tảng đá đó, đúng chứ?”

“Hả? Tại sao ta phải dùng chân khí để tập thể lực…?”

“À… đúng rồi… Ta hỏi một câu hơi ngớ ngẩn, nhỉ?”

Vậy là hắn không hề sử dụng chân khí khi luyện tập với cái thứ quái vật đó sao?

Quả thật là kinh ngạc khi hắn có thể chịu đựng được cường độ huấn luyện như thế.

Điều làm ta kinh ngạc không kém, hoặc chính xác hơn là sốc, chính là cách những con người cơ bắp này vẫn có thể thi triển kiếm pháp đẹp đến vậy.

Vĩnh Phong còn trẻ, nên chưa gặp phải trở ngại,

Nhưng ai cũng biết cơ thể quá to lớn và cường tráng sẽ cản trở những chuyển động linh hoạt cần thiết khi sử dụng kiếm.

Nguyên tắc này cũng áp dụng cho các võ công khác chứ không riêng gì kiếm pháp.

Quá nhiều cơ bắp đôi khi trở thành liều độc dược.

“Mọi thứ tự nhiên mà hòa hợp.”

Lão đang nói gì vậy?

“Thể chất của võ giả luôn tương ứng với phong cách võ công mà họ sử dụng.”

Thể chất của võ giả thay đổi tùy theo loại võ công mà họ học và rèn luyện.

Ví dụ, lý do các võ giả của Bành gia sở hữu thân hình đồ sộ là bởi đây là điều kiện tiên quyết để họ thâm nhập vào những tuyệt học của gia tộc mình. Điều này càng làm cho Bành Vũ Trân trở nên đặc biệt giữa những người Bành gia, khi hắn sở hữu vóc dáng thanh thoát như một vị công tử trẻ tuổi, trong khi những thành viên khác vẫn giữ nguyên cơ thể vạm vỡ đặc trưng.

Đối với một võ giả thuộc phái Hoa Sơn, việc duy trì chế độ tự luyện tập nghiêm ngặt là điều rất quan trọng để xây dựng nền tảng cho tương lai.

‘Tự luyện tập sao?’

Đúng vậy. Mọi thứ đều nhằm đảm bảo cái cây có thể lớn lên vững chắc, để rồi sau này nở ra những đóa mai đẹp hơn.

Liệu cơ thể khổng lồ của họ cũng liên quan đến điều này chăng?

Đó chỉ là một phần trong quá trình mà thôi. Các đệ tử đời đầu của Hoa Sơn, hay thậm chí là các trưởng lão, đều trải qua chuyện này.

Ký ức của ta về Mai Hoa Tiên Nhân có phần mơ hồ, nhưng ta chắc chắn ngài ấy không hề sở hữu một thân hình đồ sộ như thế. Ngược lại, vóc dáng của ngài ấy khá giống với Kiếm Tôn.

Vậy có phải khi đạt đến một cảnh giới nhất định, cơ thể sẽ trở lại bình thường?

Khi chân khí của một võ giả chạm đến giới hạn trong tâm và họ vượt qua bức tường của cảnh giới, đó có lẽ là lúc sự thay đổi cơ thể bắt đầu, như một sự thích nghi của cảnh giới mới. Thân thể biến đổi khi họ vượt qua đỉnh cao của võ đạo.

Trong khi ta còn đang suy nghĩ về hiện tượng này, Triết Trưởng Lão lên tiếng.

Không cần phải nghĩ quá phức tạp. Thân thể của họ chỉ đang phản ứng với sự thay đổi của chân khí mà thôi.

Có thật là lão nên nói những bí mật này với một người ngoài như ta không?

Ngươi có làm gì với nó đâu, nên cũng chẳng quan trọng.

Ngẫm lại thì cũng đúng.

Nói tóm lại, sau khi đặt nền móng đủ vững chắc, cơ thể sẽ thay đổi tương ứng khi đạt đến cảnh giới thức tỉnh. Ta lơ đãng tự hỏi môn võ công của gia tộc kia là gì mà có thể khiến thân thể biến đổi lớn đến vậy. Tuy nhiên, ta không có thời gian để bận tâm đến môn công pháp của người khác khi trong cơ thể ta vẫn đang tồn tại một con thú mà ta cần chú ý.

“Lần sau, hãy cùng nhau tập luyện nhé.”

“…Ừ.”

Dù ta đã trả lời, nhưng trong lòng chẳng hề có ý định thực hiện. Ta chỉ định hoàn thành buổi luyện tập nhẹ nhàng của mình, rồi quay lại xe ngựa ngay khi Vĩnh Phong rời đi. Thế nhưng, ta bỗng nhận ra có ai đó đang lén nhìn mình từ sau một gốc cây.

Đó là một cô bé với cái đầu nhỏ và đôi mắt tròn to, chăm chú hướng về phía ta. Không ai khác, chính là Vy Tuyết Nga, đang lén lút theo dõi ta với dáng vẻ kỳ quái.

“…Hửm?”

Khi ánh mắt chúng ta chạm nhau, nàng ấy giật mình, vội núp hẳn sau thân cây. Tuy nhiên, mái tóc của nàng ấy vẫn lộ ra một chút, không thể che giấu được.

Gì thế này—Muội ấy định trốn sao?

Cô nhóc này đúng là nghịch ngợm thật đáng yêu.

Ta bước lại gần để xem cô đang làm gì, và thấy cô bé đang quay lưng về phía ta, mân mê hai bàn tay.

“Muội đang làm gì vậy?”

“…!”

Cả người nàng ấy khẽ giật lên khi nghe ta gọi.

Ta không nhìn thấy khuôn mặt nàng ấy, nhưng khá chắc nàng ấy đang nghĩ điều gì đó như “Sao huynh ấy phát hiện ra mình?” trong đầu.

“Muội làm gì ở đây?”

Sau lần gọi thứ hai, Vy Tuyết Nga từ từ quay lại, tránh ánh mắt của ta, đôi môi vẫn mím chặt đầy giận dỗi. Nhưng trên tay nàng ấy lại cầm một bình nước và một chiếc khăn khô.

Nhìn cảnh đó, ta khẽ mỉm cười.

Ta cứ tưởng mình đã làm gì sai khiến nàng ấy không nói chuyện với ta mấy ngày qua. Nhưng nhìn nàng ấy dù đang giận dỗi vẫn mang những thứ này đến cho ta, thật sự rất đáng yêu.

Đến ngươi mà cũng biết nói chữ đáng yêu sao?

Lão nghĩ ta vô cảm lắm à?

Cũng hơi nghĩ vậy. Chút chút thôi.

…Lão già này.

“Muội không định trả lời sao?”

“…K… hông.”

Nàng ấy vẫn không nói gì thêm, chắc vì còn giận dỗi, nhưng vẫn cẩn thận đưa những món đồ mang theo cho ta.

Ta uống nước mát mà nàng ấy đã mang. Dù mồ hôi với ta chẳng là vấn đề, vì có thể dùng hỏa khí để hong khô, nhưng ta vẫn giả vờ lau bằng chiếc khăn nàng ấy mang tới.

Ta nhẹ nhàng xoa đầu Vy Tuyết Nga trong khi nàng ấy len lén liếc nhìn ta. Nàng ấy cố gắng giữ vẻ mặt giận dỗi, nhưng cuối cùng không thể nhịn được mà nở một nụ cười tươi tắn hơn.

Mỗi lần nhìn nàng ấy như vậy, ta cảm thấy lồng ngực mình như được sưởi ấm.

Đó gọi là thích ai đó đấy.

Thích? Ta sao?

Ta lập tức rút tay khỏi mái tóc nhỏ nhắn của nàng ấy. Vy Tuyết Nga nhìn ta với vẻ thất vọng, nhưng ta phớt lờ.

“Muội đã ăn gì chưa?”

Ta cố gắng bắt chuyện nhẹ nhàng. Mấy ngày nay, ta không dám trò chuyện vì cảm thấy không đúng thời điểm.

“Rồi.”

Vẫn trả lời lạnh nhạt nhỉ? Nhưng ta không bỏ cuộc và tiếp tục hỏi.

“Muội ăn gì thế?”

“Cá… Thịt… Rau… và khoai tây Hồng Oa tỷ tỷ mang cho…”

“Vậy à… Xem ra muội ăn khá đầy đủ nhỉ.”

Dường như tâm trạng chẳng ảnh hưởng gì đến khẩu vị của nàng ấy.

Sau khi trò chuyện thêm một lúc, đôi môi giận dỗi của Vy Tuyết Nga dần dần giãn ra, và ánh mắt từng hướng về cây cỏ nay lại nhìn thẳng vào ta. Nàng ấy thậm chí còn nở một nụ cười mỉm.

Dĩ nhiên, nét mặt nàng ấy chưa hoàn toàn trở lại bình thường, nhưng như vậy đã là đủ… đúng chứ?

“Đi thôi, chúng ta phải lên đường.”

“Vâng!”

Ta trả lại bình nước và chiếc khăn cho Vy Tuyết Nga, rồi cả hai cùng đi về phía xe ngựa. Trong khi ta tiến qua khu rừng để quay lại xe, Vy Tuyết Nga dừng lại một chút, nhìn theo bóng dáng ta rời đi.

Đứng một mình, nàng ấy nhẹ nhàng xoa đầu mình, cảm giác ấm áp từ bàn tay ta như vẫn còn lưu lại.

“Ồ, Vy cô nương?”

Nàng ấy quay lại khi nghe thấy tiếng gọi từ phía sau. Người gọi là Vĩnh Phong, toàn thân ướt đẫm mồ hôi sau buổi luyện tập.

Hắn ta cười tươi khi nhìn thấy đồ vật trong tay Vy Tuyết Nga.

“Ồ, tôi khát quá, có thể uống cái này được không?”

Vy Tuyết Nga im lặng nhìn Vĩnh Phong một lúc, rồi trả lời lạnh lùng.

“Không, cái này dành cho Công Tử.”

Vĩnh Phong hơi khựng lại trước câu trả lời đó.

“…Ồ! Là của Cầm Công Tử? Vậy ra cô đợi Cầm Công Tử tập luyện xong sao? Tốt lắm.”

Nói xong, hắn ta định xoa đầu Vy Tuyết Nga. Nhưng nàng ấy lập tức né ra và lùi lại, khiến tay hắn ta lơ lửng trong không trung một cách lúng túng.

“Ta đi đây.”

Nàng ấy cúi đầu chào rồi nhanh chóng chạy theo hướng Cầm Dương Thần vừa đi.

Vĩnh Phong gãi má, đứng lại một mình.

“…Cô nương ấy lúc nào cũng thế này sao?”

Bình thường, Vy Tuyết Nga luôn vui vẻ và rạng rỡ khi ở cạnh Cầm Công Tử. Nhưng Vy Tuyết Nga mà hắn ta vừa gặp lại lạnh lùng đến mức khiến hắn hoàn toàn bối rối.

Thậm chí, hắn còn cảm giác như có ai đó đang nhìn mình. Có lẽ chỉ là ảo giác.

Đó là điều Vĩnh Phong tự nhủ trong lòng.

***

Thời điểm đó, cái nóng mùa hè đang ở đỉnh điểm. Chiếc xe ngựa từ từ di chuyển trên con đường và cuối cùng dừng lại.

Giữa đám đông ồn ào, Nam Cung Phí Nga bước ra khỏi xe ngựa, trên mặt đeo một loại khăn che.

Ta cho rằng nàng ta đã đeo thứ gì đó để che mình vì nàng ta luôn thu hút mọi ánh nhìn bất kể nàng ta đi đâu.

Khi ta ngước lên, cảnh tượng một ngọn núi cao ngất ngưởng đập vào mắt ta.

「Hoa Sơn vẫn như xưa. Ta đã có thể cảm nhận được sự hùng vĩ và cảm giác công lý mà nó tỏa ra một cách tự nhiên.」

Trong khi Triết Trưởng Lão ngày càng trở nên tình cảm với những lời nói của mình, ta chỉ gật đầu và nhẹ nhàng đáp lại lão ta.

“…Đúng vậy, nó to khủng khiếp.”

Hoa Sơn.

Cuối cùng chúng ta cũng đến được nơi có vị trí quan trọng trong trái tim ta… theo nhiều cách.

Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương