Thanh Mai Trúc Mã Chi Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân
-
Chapter 61: Kiếm Long Gục Ngã (4)
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Chương 61: Kiếm Long Gục Ngã (4)
[Dịch giả: Kim Anh
Hiệu đính: Trăng treo trên cao]
–Sột soạt.
Ta giẫm mạnh xuống nền đất phủ đầy cỏ xanh.
Dưới mỗi bước chân của ta, lớp cỏ mềm mịn nơi mặt đất bị ép nát. Ta chậm rãi dồn lực xuống đôi chân. Từ lòng bàn chân, luồng lực dâng lên mắt cá, qua cẳng chân, tới đùi, rồi cuối cùng là hông.
Mỗi một bộ phận của hạ thân, đều được ta tăng cường sức mạnh, từng chút một.
Bất kể là kiếm thủ, quyền sư, hay ngay cả cung thủ, việc tập trung sức mạnh vào hạ thân luôn là yếu tố quan trọng nhất trong võ đạo.
Bởi lẽ, đó chính là cốt lõi của một nhân sĩ luyện võ.
Khi đã hài lòng với việc chuẩn bị hạ thân, ta bắt đầu chậm rãi luân chuyển nội khí…
– Vù!
Ngọn lửa bùng lên từ mặt đất, trườn dọc cơ thể ta.
Nhận thấy hỏa diễm có dấu hiệu vượt tầm kiểm soát, ta mạnh mẽ áp chế bản chất hoang dại của nó.
Quá nhiều sức mạnh, đôi khi lại là gánh nặng không cần thiết.
Từ tốn, ta vận chuyển Hỏa Diễm Cầm Luân Công, để nội khí luân chuyển bên trong cơ thể.
Đáp ứng với sự khởi động, một vòng lửa nóng rực hình thành xung quanh ta.
『Vẫn chưa đủ.』
Lắng nghe lời của lão Tín trong tâm trí, ta tiếp tục rút nội khí từ đan điền, gia tăng tốc độ xoay chuyển của vòng lửa.
– Vù vù!
Ta cảm nhận nội khí đang rời khỏi cơ thể với tốc độ chóng mặt.
Nhưng đồng thời, vòng lửa quanh ta càng lúc càng trở nên nóng rực.
『Cũng vẫn chưa đủ.』
Dẫu ngọn lửa đang ngày càng mạnh mẽ, ta vẫn phải lưu tâm kiềm chế cường độ của nó, để tránh việc phá hủy không gian xung quanh.
Ta chắc chắn rằng phương pháp luyện tập này sẽ giúp ta làm chủ ngọn lửa—dù để điều chỉnh cường độ hay dập tắt hoàn toàn nếu cần—trong những trận chiến thực sự.
Một lúc sau, khi nội khí trong ta vận chuyển, nó chạm tới một điểm sâu thẳm trong cơ thể.
Đó là nơi gần trái tim.
"…Mình đã chạm đến rồi sao?"
Ta cũng ngạc nhiên với nhận thức này.
Những công pháp hủy diệt thường tạo ra sức mạnh bùng nổ, nhưng đổi lại, việc chạm đến ranh giới của cảnh giới tiếp theo khó khăn gấp bội.
Nếu không phải nhờ hấp thu sức mạnh từ báu vật của Hoa Sơn phái, ta chắc chắn không thể nào đạt tới tầng thứ tư của Hỏa Diễm Cầm Luân Công, bởi đặc tính ấy.
Nhưng giờ đây, nội khí của ta đã chạm tới tâm mạch.
"Không phải vậy."
Ta khẽ gật đầu, đáp lại lời lão Tín trong tâm trí.
Ta chỉ làm theo những gì lão ấy chỉ dạy.
Hiện tại, ta không thể nóng vội hay liều lĩnh cố gắng mở ra tâm mạch.
Tiếng cười nhạt của lão ta vang lên, thể hiện sự kinh ngạc không kém gì ta trước việc đạt đến cảnh giới này.
『…Quả thật, nội khí của ngươi đã chạm đến tâm mạch… Tài năng quái vật như vậy cũng đủ khiến lão phu nổi da gà khắp người.』
Tài năng ư? Trong mắt lão Tín, cảnh giới hiện tại của ta có lẽ là nhờ tài năng, nhưng chỉ mình ta hiểu rằng điều này chỉ có thể đạt được nhờ những trải nghiệm từ kiếp trước.
Để một nhân sĩ võ lâm đạt đến cảnh giới Đỉnh Phong, họ cần mở ra tâm mạch, để nội khí có thể luân chuyển bên trong và từ đó cảm nhận được dòng khí lưu chảy qua trái tim mình.
Nếu thiếu lượng nội khí cần thiết, họ sẽ không thể mở tâm mạch. Ngay cả khi may mắn mở được, nếu không thể chịu đựng cảm giác nội khí luân chuyển trong tâm mạch, cơ thể sẽ phát nổ vì phản phệ.
Do đó, dù đã chuẩn bị kỹ lưỡng, trước tiên họ cần sở hữu nội khí dồi dào để tiến bước.
Ngược lại, nếu đã có nội khí cần thiết, họ phải rèn luyện tâm trí để sẵn sàng đối mặt với thử thách.
"Hà…"
Vòng lửa bao quanh ta giờ đã đạt đến mức tương tự như khi ta giao đấu với Vĩnh Phong tối qua.
Khởi đầu của cảnh giới tầng bốn.
Tại điểm này, việc kiểm soát nhiệt lượng của ta để không gây tổn hại khu vực xung quanh trở nên vô cùng khó khăn.
Khi ta bắt đầu thắc mắc phải duy trì trạng thái này trong bao lâu,
『…Ngừng lại.』
Theo tín hiệu của lão Tín, ta thu hồi toàn bộ nội khí về cơ thể.
Dòng chảy nội khí ngừng lại, nhưng sức nóng còn sót lại từ Hỏa Diễm Khí khiến hơi nước bốc lên từ cơ thể ta.
"Thế nào rồi?"
『Đây là giới hạn hiện tại của ngươi.』
Vậy là chỉ đến mức này thôi sao?
Muốn biết chuyện tôi đang làm là gì không?
Ta đang thử nghiệm giới hạn lượng nội khí trong cơ thể mình, bởi lẽ lão Tín từng nói rằng có một thứ trong cơ thể ta thường nổi loạn mỗi khi ta tiêu hao quá nhiều nội khí.
Qua những gì ta nhận thấy, hiện tại ta chỉ có thể vận dụng nội khí tập trung vào đôi tay. Nếu cố gắng vượt qua mức đó, cơ thể ta sẽ không chịu đựng nổi.
"…Hửm."
Dẫu suy nghĩ đến đâu, ta vẫn không tìm ra giải pháp nào cho vấn đề này.
Liệu khi đến Hoa Sơn phái, ta có thể tìm ra câu trả lời? Ta cũng chẳng dám chắc.
Nhưng hiện tại, ta đâu còn lựa chọn nào khác, phải không? Vậy thì, ta chỉ có thể tiến đến đó để tự mình tìm hiểu.
『Ngươi cứ mãi lo lắng không đâu, hãy cứ đến đó rồi hẵng tính tiếp.』
Lão Tín nói đúng.
Ta thừa hiểu rằng việc lo nghĩ chẳng thể giải quyết được gì.
Nhưng đây vốn là thói quen cũ khó bỏ—một tật xấu hình thành từ những rắc rối ta luôn gặp phải ở bất cứ nơi đâu.
Ta phủi bụi bám trên y phục, định thực hiện một vài bài luyện tập nhẹ nhàng.
Nhưng ngay lúc đó, ta cảm nhận được một luồng khí tức phía sau mình.
Quay lại kiểm tra, may thay, đó là một gương mặt quen thuộc.
"Thiếu gia, ngài ngủ có ngon giấc không?"
Là Vĩnh Phong, hắn xuất hiện với nụ cười sảng khoái trên khuôn mặt.
『Ồ…』
Lão Tín thốt lên đầy ngạc nhiên.
Phản ứng của ta cũng không khác gì lão ấy.
Ta đã nghĩ rằng có lẽ hắn không thể vượt qua nỗi thất bại đêm qua…
Nhưng Vĩnh Phong lại trông thoải mái đến mức hành xử như thể chẳng có gì xảy ra giữa ta và hắn.
Hắn đã vượt qua cảm giác thất bại nhanh như vậy, hay vốn dĩ ngay từ đầu hắn không hề bận tâm sao?
『Ngươi nghĩ sao?』
Ta không khỏi cau mày trước câu hỏi đầy ý nhị của lão Tín.
Cả lão và ta đều biết rõ câu trả lời. Vĩnh Phong đã hoàn toàn gạt bỏ mọi suy nghĩ chỉ trong một đêm.
Có vẻ như hắn chưa hoàn toàn ngộ ra mọi thứ, nhưng từ khí chất đến biểu cảm của hắn đều đã tĩnh tại hơn nhiều so với trước.
"Đây chính là lý do ta ghét những kẻ là thiên tài…"
Ta ghét tất cả bọn họ, không ngoại lệ.
Dẫu biết hay không biết suy nghĩ của ta, Vĩnh Phong vẫn cúi đầu chào ta.
"Vĩnh Phong Thiếu gia…?"
"Đa tạ ngài."
"Sao lại đột nhiên nói ra lời ấy chứ?"
Hắn chỉ cười gượng gạo trước câu hỏi của ta.
"Ta hiểu rằng, dẫu không rõ mình đã làm gì để xứng đáng, ngài vẫn cố ý truyền dạy cho ta một bài học."
『Ồ! Ồ!』
Lão Tín dường như muốn reo lên, nhưng ta thật sự mong lão giữ im lặng vào lúc này.
Ông có thể im lặng giùm tôi được không?
Điều này lại càng khiến ta càng thêm khó chịu, khi biểu cảm của ta dần trở nên chua
chát.
"…Thiếu gia?"
Vĩnh Phong lên tiếng, vẻ bối rối trước sự thay đổi trong nét mặt của ta. Nhưng điều đó chẳng khiến ta cảm thấy dễ chịu hơn chút nào.
Thú thật, ta đã cố ý giúp hắn một chút, nhưng không ngờ chỉ trong vòng một đêm, hắn lại thay đổi nhiều đến vậy.
Hơn nữa, hắn không chút do dự khi cúi đầu trước một kẻ trẻ tuổi hơn mình.
Sự chân thành mà ta cảm nhận được từ lời cảm tạ của hắn chỉ càng khiến ta thấy khó xử hơn mà thôi.
Dĩ nhiên, không có gì đảm bảo rằng Vĩnh Phong sẽ vượt qua được bức tường mà hắn phải đối mặt trong tương lai chỉ nhờ một lần giác ngộ.
Nhưng chắc chắn rằng, cơ hội để hắn vượt qua đã nhiều hơn so với trước.
Điều này ta hoàn toàn chắc chắn.
Cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng.
Thật sự rất khó chịu.
Có kẻ đây phải ngày đêm gắng sức, dẫu đã trải qua một kiếp người mới đạt được chút thành tựu…
Còn hắn, chỉ vì bị đánh bại trong một trận đấu mà liền giác ngộ, chỉ vỏn vẹn một đêm thôi sao? Ta không thể không nổi cơn giận trong lòng.
『Tiểu tử.』
‘…Sao?’
『Bên trong ngươi trống trải quá, tốt nhất là nên dừng lại đi…』
‘…’
Ta chặc lưỡi, cố gắng chôn giấu suy nghĩ trong lòng, rồi cất lời với Vĩnh Phong.
"Ta không có ý đó… nhưng cũng mừng khi cậu rút ra được điều gì đó."
Vĩnh Phong mỉm cười đáp lại lời ta.
Nếu Nam Cung Thiên Tuấn toát ra thứ khí tức âm u khiến ta gai người, thì khí chất của Vĩnh Phong chỉ có thể mô tả là "sảng khoái."
Không những có tài năng, hắn còn có vẻ ngoài ưa nhìn và tính cách tốt đẹp…
…Phải rồi, ta chắc chắn không thích tên này chút nào.
『…Tuyệt vời.』
"…Ta từng tự cao, nghĩ rằng mình là thiên tài xuất chúng nhất thế gian, nhưng sau trận đấu với ngài, ta nhận ra thế giới này rộng lớn hơn ta tưởng rất nhiều."
Vĩnh Phong nói không sai.
Dẫu Cầm Hi Phi được ca tụng là thiên tài vĩ đại nhất hiện thời, nhưng vì khoảng cách tuổi tác, dễ hiểu tại sao Vĩnh Phong lại nghĩ bản thân mình là đệ nhất.
"Ngài hẳn đã nỗ lực rất nhiều, đến mức ta không thể tưởng tượng nổi."
Vì lý do nào đó, hắn tự đưa ra một kết luận kỳ lạ.
Ta, dẫu sao, cũng chẳng ở vị trí để nói gì thêm về điều đó cả.
Làm sao mình có thể nói rằng tất cả chuyện này là nhờ có cơ hội sống lại sau khi đã
trải qua một kiếp khác, đúng không…?
Vậy nên, ta để hắn muốn nghĩ sao thì nghĩ.
"Cảm ơn suông thôi thì cũng không đủ để báo đáp ân tình này… Nếu ngài có yêu cầu gì, xin cứ nói, ta sẽ làm bất cứ điều gì để đáp ứng."
"Yêu cầu sao?"
Một yêu cầu mà mình có thể đưa ra với thiên tài kiệt xuất nhất của phái Hoa Sơn—Kiếm Long à…
Ý nghĩ đầu tiên chợt lóe lên trong đầu ta khi nghe lời đề nghị của hắn.
Vừa hay ta cũng có chuyện muốn hỏi hắn, nên đây là thời điểm thích hợp.
"Ồ, nếu vậy, Vĩnh Phong Thiếu gia, ta có thể hỏi ngươi điều này được không?"
"Ồ…? Tất nhiên rồi. Ngài muốn hỏi ta bất cứ điều gì cũng được, trừ bí kíp võ công của môn phái…"
"Không, không phải chuyện gì to tát vậy đâu…"
Bí kíp võ công cái con khỉ…Thứ vô dụng đó mình cần để làm gì cơ chứ?
『Vô dụng ư?!! Tiểu tử sao ngươi dám…! Kiếm pháp Hoa Sơn là—』
"Vĩnh Phong Thiếu gia, ta muốn hỏi một điều."
"Vâng!"
"…Chưởng môn phái hiện tại của các cậu thuộc đời thứ mấy rồi?"
"…Hả?"
『…Hả?』
"Ta chỉ tò mò thôi mà…"
Ta nhớ lão Tín từng hỏi ta về đời của Chưởng môn phái hiện tại của phái Hoa Sơn.
Lúc đó, ta không tiện bắt ai để hỏi trực tiếp, nhưng nay gặp cơ hội này thì hỏi cũng chẳng mất gì.
"…Vâng…?"
Vĩnh Phong trông như vừa trải qua một cú sốc, đôi mắt hắn dường như mất đi hồn vía và thứ gì đó vừa tan vỡ trong lòng hắn.
Hắn lặp lại câu hỏi, tựa như muốn chắc rằng mình không nghe nhầm.
"…Đó… là yêu cầu của ngài sao?"
"Đúng vậy, chỉ như vậy thôi."
"…Ồ."
Vĩnh Phong làm một gương mặt vô hồn, như thể linh hồn vừa rời khỏi thể xác.
Cậu ta bị làm sao vậy?
Đây chẳng phải là một yêu cầu quá dễ dàng sao?
"Chẳng lẽ ta đã hỏi điều gì kỳ quặc sao?"
Ta hỏi lão Tín, ta nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao một yêu cầu đơn giản như vậy lại khiến hắn trông bối rối đến thế.
Sau một hồi im lặng, lão Tín cuối cùng cũng đáp lời.
『Đừng nói chuyện với ta nữa, ngươi làm ta cảm thấy xấu hổ đấy.』
…Cái gì cơ, tại sao chứ?
Dẫu vậy, cuối cùng Vĩnh Phong cũng đáp ứng yêu cầu của ta, dẫu cho khuôn mặt hắn vẫn đầy vẻ bàng hoàng.
Chưởng môn phái hiện tại thuộc đời thứ mười sáu.
Hắn còn nói thêm rằng sẽ không tính điều này là một yêu cầu và khuyên ta nên đưa ra yêu cầu khác vào lần sau.
Ta vui vẻ đồng ý, bởi điều đó cũng chỉ có lợi cho ta mà thôi.
* * *
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
* * *
Nếu phải liệt kê điều khiến ta bận tâm sau trận đấu với Kiếm Long, thì đó chính là ánh mắt tò mò, đầy hàm ý của những thành viên từ phái Hoa Sơn.
Phải thừa nhận rằng, trước khi trở thành Kiếm Long, Vĩnh Phong vẫn còn là một võ giả non nớt. Nhưng điều đó không phủ nhận sự thật rằng hắn vẫn là một Mai Hoa Kiếm Sĩ.
Thế mà, trong trận đấu, hắn bị ta đánh cho tơi tả, thảm bại hoàn toàn.
Một chàng trai còn rất nhiều tiềm năng phát triển.
Ta đã dự đoán trước chuyện này, nhưng không ngờ ánh mắt của bọn họ lại mãnh liệt hơn ta tưởng.
"Vĩnh Phong bị hạ gục ư? Bởi tên tiểu tử đó sao?"
"Ta vẫn không thể tin nổi. Cậu ta bị đánh bại hoàn toàn trong trận đấu mà."
"Ta nghe nói cậu ta còn bị gãy tay nữa."
"Ta cũng nghe là cậu ấy gãy cả chân."
"Nhưng vừa nãy ta thấy Vĩnh Phong vẫn đi lại bình thường mà…?"
"Vậy thôi bỏ qua đi."
"…Cậu có thật sự xem trận đấu không đấy?"
Những lời đồn kỳ lạ bắt đầu lan ra, nhưng ta tin rằng chúng sẽ sớm biến mất, bởi đây chỉ là một trận giao đấu đơn giản, chẳng có gì hơn.
…Hoặc là chỉ có mình nghĩ vậy.
Ta được thông báo rằng đoàn sẽ khởi hành đến Thiểm Tây sau khi dùng xong bữa trưa.
Nhờ vậy, ta có thêm thời gian để thử nghiệm thêm vài thứ, vậy nên cũng không hẳn là tệ.
Từ xa, ta thấy các gia nhân của Cầm gia đang chuẩn bị bữa ăn.
Vì đây là một chuyến đi dài, nên họ không chuẩn bị món gì quá cầu kỳ.
Nhưng chỉ cần no bụng là được, ta chẳng bận tâm điều gì khác.
"…Hửm?"
Nhưng khi tiến lại gần, ta cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Ta nhìn thấy Nam Cung Phí Nga hòa vào nhóm người một cách vô cùng tự nhiên.
Và cạnh nàng ta, Vy Tuyết Nga đang ngồi nhấm nháp thức ăn thức ăn một cách chậm rãi.
Việc nàng ấy ăn trước ta cũng không phải là chuyện hiếm, nhưng đó không phải điều quan trọng ở đây.
Nhưng đấy không phải là chuyện ta muốn nói tới.
Điều đáng chú ý nhất là… Vy Tuyết Nga đang "nhấm nháp" thức ăn một cách từ tốn.
"…Chẳng lẽ muội ấy bị ốm ư?"
Có phải nàng ấy đang cảm thấy rất mệt chăng?
Nam Cung Phí Nga cũng nhìn nàng ấy bằng ánh mắt có chút run rẩy, rõ ràng nàng ta cũng nhận ra điều gì đó khác thường.
Nhưng có vẻ nàng không tiện mở lời, nên chỉ đành lặng lẽ tiếp tục ăn.
Khi đôi đũa của Nam Cung Phí Nga sắp gắp một món ăn,
Vy Tuyết Nga bất thình lình cướp mất món đó.
Ờ… Có lẽ muội ấy không bị bệnh chút nào đâu.
Ta thở phào nhẹ nhõm, thầm cảm thấy may mắn vì điều đó, nhưng cũng không thể không để ý rằng mỗi khi Nam Cung Phí Nga định gắp thức ăn, Vy Tuyết Nga lại nhanh tay cướp trước.
Sau vài lần lặp lại, trên đầu Nam Cung Phí Nga như xuất hiện một dấu hỏi lớn, nàng ta không còn nghĩ rằng đây chỉ là sự trùng hợp nữa.
"…??"
Nàng ta nghiêng đầu, tự hỏi Vy Tuyết Nga đang cố làm trò gì.
Sau một lúc im lặng suy nghĩ, Nam Cung Phí Nga gật đầu, rồi nhanh như chớp, nàng dùng đũa gắp lấy món ăn trước mặt.
Lần này, Vy Tuyết Nga không kịp phản ứng.
Nàng ấy trông sững sờ khi không thể cướp được thức ăn.
Nhưng thay vì ăn, Nam Cung Phí Nga lại đưa món ăn ấy đến miệng của Vy Tuyết Nga.
"Muội muốn ăn à…?"
Ờ, ta không nghĩ là muội ấy hành xử như thế này vì muội ấy muốn ăn đâu, nhưng mà…?
Nam Cung Phí Nga dường như không suy nghĩ nhiều về hành động kỳ quặc của Vy Tuyết Nga.
Thấy vậy, nàng ấy bắt đầu rơm rớm nước mắt.
"Tỷ ngốc quá! Tỷ thật là ngốc!"
Sau khi hét lên câu đó, nàng ấy chạy vụt đi đâu đó.
Nhưng chưa chạy được bao xa, nàng ấy đã bị Hồng Oa giữ lại, nói rằng còn phải giặt đồ.
…Hửm?
Ta có cảm giác vừa chứng kiến một cảnh phim kịch tính nào đó.
Nam Cung Phí Nga vẫn giữ đôi đũa ở vị trí ban nãy, liếc nhìn về hướng Vy Tuyết Nga chạy đi, rồi quay sang nhìn ta.
Nàng ta dường như muốn ta giải thích chuyện vừa xảy ra, nhưng ta đâu có biết gì hơn nàng ta đâu mà giải thích chứ.
"…Đừng nhìn ta như vậy, ta cũng chẳng rõ chuyện gì đang diễn ra nữa."
Ta suy nghĩ mãi nhưng không tìm ra lý do gì cho hành động của nàng ấy.
À, có khi nào là do… tuổi dậy thì không?
『Hầy, ngươi đúng là đồ ngốc.』
Tiếng lão Tín chê trách vang lên trong đầu ta, nhưng ta đã quen với việc đó nên cứ phớt lờ đi thôi.
Sau đó, trên đường tới Thiểm Tây,
Vy Tuyết Nga cứ bám chặt lấy ta hơn bình thường, chẳng rõ vì lý do gì.
…Nhưng ta chẳng dám đẩy nàng ấy ra, vì linh cảm rằng hôm nay nếu làm vậy, nàng ấy sẽ thực sự giận ta mất.
* * *
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
* * *
Đã Chuyển Sang TK Bank Mới, Anh Em Chú Ý Nha!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook