Thanh Mai Không Lấy Trúc Mã (1802)
-
Quyển 7 - Chương 66: Trời sẽ cùng, đất sẽ tận, nhưng nghĩa tình chẳng bao giờ vơi...
Sau khi thừa nhận mình là thủ phạm giết Kiên, lão Sâm nói rõ lý do rằng do Kiên đang điều tra về việc biển thủ của lão nên lão ra tay diệt trừ đồng thời đổ tội cho Tưởng. Lúc nghe xong, Trịnh tri phủ không nói gì, lẳng lặng rời phòng giam. Dĩ nhiên, ông căm phẫn trước kẻ đã giết con trai nhưng hơn hết, bản thân đang tự trách vì đã hàm oan Tưởng. Ông giận mình quá hồ đồ, để rồi gây nên lỗi lầm không thể cứu vãn.
Đứng từ xa quan sát dáng vẻ ăn năn của Trịnh tri phủ, Quyên thở dài buồn bã. Cô nghĩ, hẳn lúc này ông đang tự trách sau khi đã biết ra sự thật. Có lẽ đến thời điểm thuận tiện nào đấy, cô sẽ cho ông biết Tằm vẫn chưa chết. Rất nhanh, Quyên chợt nghe:
"Ngài ấy đang trách mình đã hàm oan Tưởng, nhưng hung thủ thực sự giết cậu Kiên không phải lão Sâm mà là Dự, con trai của lão."
Quyên quay qua thấy Hảo mặc áo lụa thướt tha trông rất khác thường ngày, gương mặt tô son đánh phấn, ánh mắt hướng về một nơi xa xăm. Nhưng điều Quyên quan tâm là câu nói kỳ lạ lúc nãy, liền hỏi thế nghĩa là gì. Bấy giờ mới dời mắt sang đối phương, Hảo thuật lại lời kể của Dự trong lúc say. Hiển nhiên, Quyên đã kinh ngạc đến dường nào. Vậy ra, lão Sâm nhận tội thay con! Tiếng Hảo lại vang lên đều đều:
"Lão Sâm tuyệt đối không khai ra con trai lão, mà muốn tên Dự thừa nhận lại càng khó hơn vì vậy hắn mãi mãi không phải chịu tội."
"Lý nào lại để hắn sống ung dung như vậy?"
"Xin cô đừng lo, em sẽ trả thù cho cậu Kiên. Sự trả thù tàn nhẫn nhất là kéo kẻ thù xuống địa ngục trong lúc hắn đang ở trên cao. Chính tay em sẽ phá nát gia đình hắn."
Nhìn không chớp mắt, Quyên hỏi Hảo muốn làm gì. Trông dáng vẻ lo lắng đó, nhỏ chậm rãi nắm lấy tay Quyên và cất giọng nhẹ nhàng:
"Cô Quyên, lúc còn sống, người cậu Kiên lo lắng nhất chính là cô. Dù không được đền đáp tình cảm nhưng cậu ấy vẫn mong cô hạnh phúc. Thế nên, cô đừng tìm cách trả thù cho cậu Kiên, mà hãy sống vui vẻ vì chính mình. Cô cũng đừng lo cho em, đây là điều em đã lựa chọn..."
Bất động chốc lát, Quyên chớp nhẹ hàng mi, giọt lệ đắng chảy nhẹ nhàng xuống. Cả đời này Kiên luôn lo lắng cho cô vậy mà cô không thể làm gì trước cái chết oan ức của cậu. Bởi, đó là mong muốn của Kiên! Nhưng có lẽ Quyên hiểu rằng, dù có giết tên Dự kia cả trăm nghìn lần thì cũng chẳng thể mang Kiên trở về. Cô đau đớn nhìn Hảo và thấy nhỏ mỉm cười. Cô gái bé nhỏ này đã chấp nhận đi theo con đường mình chọn, dẫu phải đánh đổi cả đời để trả thù một người.
***
Tằm bất ngờ khi nghe Tưởng nói lão Sâm là hung thủ giết Kiên, lão cũng mua chuộc tên Lý làm nhân chứng giả. Tằm ngạc nhiên vì sao lão lại làm vậy. Tưởng lắc đầu, ngầm đoán là do chuyện mình và Kiên điều tra lão biển thủ. Tằm thở nhẹ một tiếng, sự thật cuối cùng cũng bại lộ, đáng mừng là oan tình của chồng đã được giải.
"Nạn này qua đi, chẳng rõ nạn nào lại đến nữa." Tưởng hạ giọng, "Sau những chuyện đã trải qua, ta tự thấy mọi sự đều xuất phát từ lòng tham của con người. Từ ngày ta giữ chức xã trưởng, bao nhiêu sóng gió ập đến nhà họ Triệu. Thiết nghĩ, nếu ta từ bỏ nó thì có lẽ sẽ tốt hơn. Tằm à, ta không mong gì nhiều chỉ muốn ở cạnh mình và con, sống cuộc đời yên bình."
Tằm nhìn sâu vào đôi mắt phẳng lặng và tha thiết ấy, nhận ra một tấm lòng thanh thản đã sẵn sàng rũ bỏ mọi điều tầm thường khác. Tằm cười, ngả đầu vào lòng Tưởng, chỉ cần cả hai được sống cùng nhau thì cô sẽ chấp nhận những mong muốn của cậu.
Liêm đang đứng nhìn tượng Phật thì nghe tiếng thầy lang Phiệc cất lên bên cạnh:
"Hẳn, cậu Tưởng và mợ Tằm sẽ rời khỏi nhà họ Triệu, đến nơi nào đó sống một cuộc đời bình yên."
Liêm im lặng, không đáp. Có lẽ, cậu cũng đoán được điều này. Con người, sau khi trải qua nhiều sóng gió và kiếp nạn thì điều cuối cùng mà bản thân mong muốn chính là sống một cuộc sống yên bình bên cạnh những người thân yêu nhất. Trải qua một lần sinh, một lần tử, ai mà chẳng ngộ ra mọi lẽ thường ở đời. Rất nhanh, Liêm lại nghe thấy lang Phiệc hỏi bản thân định làm gì tiếp theo.
"Mọi người đã tìm thấy cuộc sống họ mong ước, vậy cậu thì sao, Triệu Liêm?"
Cái cách ông gọi tên Liêm thật nhẹ nhàng làm sao, cả câu hỏi đó giống như cơn gió dịu mát thổi vào tâm hồn cậu chủ trẻ đã từng trải qua những mất mát, thương đau trong đời. Làm gì ư? Liêm liên tục tự hỏi chính mình đồng thời ngẩng mặt lên nhìn Phật Thích Ca đang mỉm cười từ bi.
***
Ngãi, Hỷ và tất cả những người trong nhà họ Triệu đều tập hợp ở phòng lớn chờ nghe một quyết định quan trọng. Nhìn qua hết tất cả, Tưởng khẽ khàng bảo:
"Mọi người đã sống trong Triệu gia nhiều năm, đã chăm sóc hầu hạ chu đáo chủ nhân. Ta thật lòng cảm ơn nhưng ta không thể để mọi người ở đây được nữa."
"Cậu muốn đuổi bọn con sao?" Ngãi ngạc nhiên.
"Không phải là ta đuổi mà vì ta và các bà sẽ rời xã Thổ."
Lời Tưởng vừa dứt, đồng loạt đám người làm già trẻ lớn bé đều lên tiếng. Cậu đưa tay lên ngăn âm thanh huyên náo lại, từ tốn rằng:
"Thời gian qua nhà họ Triệu xảy ra rất nhiều chuyện đau buồn, ta không muốn tiếp tục ở lại đây cũng như sẽ bãi miễn chức xã trưởng. Ta chỉ mong sống bình yên bên cạnh người thân."
"Cậu đã quyết định như thế rồi ạ?" Hỷ hỏi.
Tưởng gật đầu. Bấy giờ, đám người làm lần lượt nhìn nhau, buồn bã hiểu rằng đã không còn có thể ở lại nhà họ Triệu nữa. Họ không trách Tưởng, bởi cũng biết cậu chủ vừa trải qua nhiều chuyện thương đau. Nhưng phải rời xa ngôi nhà đã sống suốt nhiều năm qua, khiến ai cũng không khỏi chạnh lòng. Tiếp theo, họ thấy Tưởng đưa cho mỗi người một số tiền, dặn dò:
"Đây xem như lời cảm ơn của nhà họ Triệu, tất cả hãy nhận lấy, chăm chỉ làm ăn."
Cầm lấy những tờ bạc, đám người làm vừa gật đầu vừa khóc.
Sau khi họ rời đi, còn lại một mình, Tưởng đưa mắt nhìn khắp phòng lớn. Từ bàn thờ trang nghiêm, đến hai cây cột khắc dòng thơ Nôm và từng cái bàn, cái ghế. Mọi món đồ quen thuộc ở đây đều nằm trong trí nhớ của cậu. Căn phòng này là nơi người nhà họ Triệu quây quần, vui vẻ nói cười cùng nhau.
Tưởng nhìn về phía bàn trà, chiếc ghế bên phải, cha từng ngồi. Còn chiếc ghế bên trái là bà Hai, tiếp theo là bà Ba và bà Tư. Sau đó, cậu lại như thấy hình ảnh mình và Liêm thuở ấu thơ đang chạy nhảy vui đùa quanh cha mẹ. Rồi cuối cùng là Tằm lúc mười tuổi, lần đầu tiên bước chân vào nơi này với dáng vẻ ngơ ngác, rụt rè.
Tưởng nhắm mắt lại. Tất cả hồi ức đẹp đẽ đó, mãi mãi không tan biến...
Đêm hôm ấy ở xã Thổ, một ngọn lửa lớn đột nhiên cháy bùng. Điều đáng ngạc nhiên là lửa bốc lên từ nhà họ Triệu. Những người dân kháo nhau mang nước đến dập lửa, tuy nhiên ngọn lửa quá lớn đã nhấn chìm hoàn toàn ngôi nhà có uy quyền lâu đời nhất vùng. Ai nấy đều đứng nhìn bóng dáng ngôi nhà đổ sụp trong màu đỏ rực. Bụi tro bay khắp trời. Mãi đến tận sáng hôm sau lửa mới được dập tắt. Nhà họ Triệu chẳng còn gì ngoài đống tro tàn đổ nát. Không tìm thấy bất cứ thi thể chết cháy nào...
***
Sương sớm vẫn chưa tan, cứ trôi lãng đãng. Trước cổng Chùa, những bóng người đứng nói chuyện khe khẽ, dường như sắp có một cuộc đưa tiễn. Họ không ai xa lạ chính là Tưởng, Tằm, Liêm và hai bà. Ngôi nhà họ Triệu đã bị đốt, tất cả cũng quyết định tìm đến cuộc sống mới. Liêm không đi theo Tưởng mà ở lại xã Thổ, xuất gia tu hành, nửa đời còn lại nương nhờ nơi cửa Phật. Bà Ba muốn bên cạnh con trai nên cũng ở lại Chùa tụng kinh niệm Phật.
Hai bà vừa khóc vừa dặn dò người kia nhớ bảo trọng. Bên cạnh, Tưởng và Tằm thì nhìn Liêm trong hình dáng của người xuất gia, buồn bã không biết nên nói gì. Biết nên Liêm chỉ mỉm cười bảo:
"Mọi người lên đường bình an, ở nơi xa xôi xin hãy bảo trọng."
Tằm gật đầu đáp dạ. Bên cạnh, Tưởng thấy bồi hồi nên không kìm được mà gọi "anh ơi" thế nhưng Liêm nhẹ nhàng chắp hai bàn tay vào nhau, khẽ cúi đầu mà rằng:
"Nam mô a di đà Phật, tôi đã không còn là Triệu Liêm nữa."
Dứt lời, Liêm quay lưng bước đi cùng mẹ, trông dáng vẻ phía sau thật thanh thản. Tưởng vẫn đứng dõi mắt trông theo cho đến khi nghe anh trai nói vọng lại:
"Xin thí chủ lên đường sớm. Ngã Phật từ bi, nếu có duyên ngày sau sẽ gặp lại."
Tằm nhìn Tưởng, gật khẽ. Hiểu mọi cơ duyên đã cắt đứt nên cậu đành quay bước.
Lúc ra đến bờ sông, Tưởng thấy Quyên đứng đó như thể đã chờ từ rất lâu. Khéo léo, Tằm nói mình và bà Tư sẽ lên đò trước còn chồng ở lại nói chuyện với Quyên. Tiến đến trước mặt nhau, Tưởng hỏi cô muốn đến đưa tiễn? Quyên gật đầu, lần biệt ly này biết đến bao giờ mới tương phùng, mà giả như chẳng bao giờ gặp lại nữa thì sao.
"Thời gian tới, cô Quyên sẽ làm gì?" Tưởng hỏi.
"Tất nhiên ta sẽ về nhà và tiếp tục sống."
Tưởng thấy nụ cười của Quyên sao buồn thế. Cô gái này đã từng toàn tâm toàn ý thương cậu, làm mọi chuyện vì cậu nhưng tiếc thay, cậu không thể đáp đền. Cứ ngỡ Quyên có thể tìm được hạnh phúc mới nào ngờ Trịnh Kiên lại ra đi vội vã như thế. Im lặng một lúc, Tưởng chợt nói:
"Cảm ơn cô, kiếp sau mong rằng hai ta sẽ có duyên."
"Nếu đã không thương nhau thì đừng mong có kiếp sau làm gì."
Tưởng nhìn Quyên, phản chiếu trong đáy mắt đó là sự kiên định lẫn bình thản. Rất nhanh, Quyên nói khẽ: "Ngươi đi đi". Khẽ mỉm cười, Tưởng gửi lại cô một câu bảo trọng rồi chậm rãi bước lên đò. Chiếc đò dần đi ra xa, cậu vẫn hướng mắt lên bến sông.
Quyên dõi mắt theo bóng người đã khuất xa, lòng nhớ lại lời của Liêm ngày hôm đó. Cậu kể về việc đã gặp Kiên ở Chùa. Lúc nghe Liêm hỏi cậu đến Chùa có việc gì, Kiên đáp mình đến xin quẻ săm bình an.
"Tôi muốn chị Quyên sẽ quên hết đau buồn, vui vẻ trở lại. Và tôi cũng cầu mong cho vợ chồng tiên nữ mãi bền lâu, tình cảm giữa họ thật đáng ngưỡng mộ, chẳng như tôi và chị Quyên. Thế nhưng cho dù chị ấy có đón nhận tôi hay không thì ở bất cứ phương trời xa xôi nào, tôi đều cầu chúc chị ấy hạnh phúc."
Tấm chân tình cảm động từ Kiên đã giúp Quyên ngộ ra, vào khi ấy, cô giữ chặt miếng ngọc kỷ vật mà khóc. Quyên chính là tâm nguyện một đời của Kiên. Cô đã hoàn thành một trong hai mong mỏi của cậu, giúp Tằm và Tưởng mãi mãi bên nhau. Giờ đến lượt bản thân, Quyên tự hứa mình sẽ sống thật tốt. Kiên từng hỏi, cậu có vị trí gì trong trái tim cô. Hẳn, Quyên đã có câu trả lời...
Thiên trường địa cửu, chỉ mong có kiếp sau, Quyên được gặp lại Kiên. Nhất định khi đó, cô sẽ luôn chờ cậu.
Dù biết rằng, duyên phận chỉ có ở một kiếp và rồi hai người đã lỡ hẹn.
***
Khi đó, Tằm và Tưởng cùng đứng trên chiếc đò xuôi giữa dòng. Cả hai đứng tựa vào nhau, mỉm cười hạnh phúc đồng thời cùng nhìn về phía xa xăm, nơi sẽ bắt đầu một cuộc sống bình yên mới.
Trên bầu trời rộng bao la, cánh chim nhỏ bé lại chao nghiêng như đang mở ra chương mới cho bản tình ca thiên trường địa cửu./.
HẾT.
Đứng từ xa quan sát dáng vẻ ăn năn của Trịnh tri phủ, Quyên thở dài buồn bã. Cô nghĩ, hẳn lúc này ông đang tự trách sau khi đã biết ra sự thật. Có lẽ đến thời điểm thuận tiện nào đấy, cô sẽ cho ông biết Tằm vẫn chưa chết. Rất nhanh, Quyên chợt nghe:
"Ngài ấy đang trách mình đã hàm oan Tưởng, nhưng hung thủ thực sự giết cậu Kiên không phải lão Sâm mà là Dự, con trai của lão."
Quyên quay qua thấy Hảo mặc áo lụa thướt tha trông rất khác thường ngày, gương mặt tô son đánh phấn, ánh mắt hướng về một nơi xa xăm. Nhưng điều Quyên quan tâm là câu nói kỳ lạ lúc nãy, liền hỏi thế nghĩa là gì. Bấy giờ mới dời mắt sang đối phương, Hảo thuật lại lời kể của Dự trong lúc say. Hiển nhiên, Quyên đã kinh ngạc đến dường nào. Vậy ra, lão Sâm nhận tội thay con! Tiếng Hảo lại vang lên đều đều:
"Lão Sâm tuyệt đối không khai ra con trai lão, mà muốn tên Dự thừa nhận lại càng khó hơn vì vậy hắn mãi mãi không phải chịu tội."
"Lý nào lại để hắn sống ung dung như vậy?"
"Xin cô đừng lo, em sẽ trả thù cho cậu Kiên. Sự trả thù tàn nhẫn nhất là kéo kẻ thù xuống địa ngục trong lúc hắn đang ở trên cao. Chính tay em sẽ phá nát gia đình hắn."
Nhìn không chớp mắt, Quyên hỏi Hảo muốn làm gì. Trông dáng vẻ lo lắng đó, nhỏ chậm rãi nắm lấy tay Quyên và cất giọng nhẹ nhàng:
"Cô Quyên, lúc còn sống, người cậu Kiên lo lắng nhất chính là cô. Dù không được đền đáp tình cảm nhưng cậu ấy vẫn mong cô hạnh phúc. Thế nên, cô đừng tìm cách trả thù cho cậu Kiên, mà hãy sống vui vẻ vì chính mình. Cô cũng đừng lo cho em, đây là điều em đã lựa chọn..."
Bất động chốc lát, Quyên chớp nhẹ hàng mi, giọt lệ đắng chảy nhẹ nhàng xuống. Cả đời này Kiên luôn lo lắng cho cô vậy mà cô không thể làm gì trước cái chết oan ức của cậu. Bởi, đó là mong muốn của Kiên! Nhưng có lẽ Quyên hiểu rằng, dù có giết tên Dự kia cả trăm nghìn lần thì cũng chẳng thể mang Kiên trở về. Cô đau đớn nhìn Hảo và thấy nhỏ mỉm cười. Cô gái bé nhỏ này đã chấp nhận đi theo con đường mình chọn, dẫu phải đánh đổi cả đời để trả thù một người.
***
Tằm bất ngờ khi nghe Tưởng nói lão Sâm là hung thủ giết Kiên, lão cũng mua chuộc tên Lý làm nhân chứng giả. Tằm ngạc nhiên vì sao lão lại làm vậy. Tưởng lắc đầu, ngầm đoán là do chuyện mình và Kiên điều tra lão biển thủ. Tằm thở nhẹ một tiếng, sự thật cuối cùng cũng bại lộ, đáng mừng là oan tình của chồng đã được giải.
"Nạn này qua đi, chẳng rõ nạn nào lại đến nữa." Tưởng hạ giọng, "Sau những chuyện đã trải qua, ta tự thấy mọi sự đều xuất phát từ lòng tham của con người. Từ ngày ta giữ chức xã trưởng, bao nhiêu sóng gió ập đến nhà họ Triệu. Thiết nghĩ, nếu ta từ bỏ nó thì có lẽ sẽ tốt hơn. Tằm à, ta không mong gì nhiều chỉ muốn ở cạnh mình và con, sống cuộc đời yên bình."
Tằm nhìn sâu vào đôi mắt phẳng lặng và tha thiết ấy, nhận ra một tấm lòng thanh thản đã sẵn sàng rũ bỏ mọi điều tầm thường khác. Tằm cười, ngả đầu vào lòng Tưởng, chỉ cần cả hai được sống cùng nhau thì cô sẽ chấp nhận những mong muốn của cậu.
Liêm đang đứng nhìn tượng Phật thì nghe tiếng thầy lang Phiệc cất lên bên cạnh:
"Hẳn, cậu Tưởng và mợ Tằm sẽ rời khỏi nhà họ Triệu, đến nơi nào đó sống một cuộc đời bình yên."
Liêm im lặng, không đáp. Có lẽ, cậu cũng đoán được điều này. Con người, sau khi trải qua nhiều sóng gió và kiếp nạn thì điều cuối cùng mà bản thân mong muốn chính là sống một cuộc sống yên bình bên cạnh những người thân yêu nhất. Trải qua một lần sinh, một lần tử, ai mà chẳng ngộ ra mọi lẽ thường ở đời. Rất nhanh, Liêm lại nghe thấy lang Phiệc hỏi bản thân định làm gì tiếp theo.
"Mọi người đã tìm thấy cuộc sống họ mong ước, vậy cậu thì sao, Triệu Liêm?"
Cái cách ông gọi tên Liêm thật nhẹ nhàng làm sao, cả câu hỏi đó giống như cơn gió dịu mát thổi vào tâm hồn cậu chủ trẻ đã từng trải qua những mất mát, thương đau trong đời. Làm gì ư? Liêm liên tục tự hỏi chính mình đồng thời ngẩng mặt lên nhìn Phật Thích Ca đang mỉm cười từ bi.
***
Ngãi, Hỷ và tất cả những người trong nhà họ Triệu đều tập hợp ở phòng lớn chờ nghe một quyết định quan trọng. Nhìn qua hết tất cả, Tưởng khẽ khàng bảo:
"Mọi người đã sống trong Triệu gia nhiều năm, đã chăm sóc hầu hạ chu đáo chủ nhân. Ta thật lòng cảm ơn nhưng ta không thể để mọi người ở đây được nữa."
"Cậu muốn đuổi bọn con sao?" Ngãi ngạc nhiên.
"Không phải là ta đuổi mà vì ta và các bà sẽ rời xã Thổ."
Lời Tưởng vừa dứt, đồng loạt đám người làm già trẻ lớn bé đều lên tiếng. Cậu đưa tay lên ngăn âm thanh huyên náo lại, từ tốn rằng:
"Thời gian qua nhà họ Triệu xảy ra rất nhiều chuyện đau buồn, ta không muốn tiếp tục ở lại đây cũng như sẽ bãi miễn chức xã trưởng. Ta chỉ mong sống bình yên bên cạnh người thân."
"Cậu đã quyết định như thế rồi ạ?" Hỷ hỏi.
Tưởng gật đầu. Bấy giờ, đám người làm lần lượt nhìn nhau, buồn bã hiểu rằng đã không còn có thể ở lại nhà họ Triệu nữa. Họ không trách Tưởng, bởi cũng biết cậu chủ vừa trải qua nhiều chuyện thương đau. Nhưng phải rời xa ngôi nhà đã sống suốt nhiều năm qua, khiến ai cũng không khỏi chạnh lòng. Tiếp theo, họ thấy Tưởng đưa cho mỗi người một số tiền, dặn dò:
"Đây xem như lời cảm ơn của nhà họ Triệu, tất cả hãy nhận lấy, chăm chỉ làm ăn."
Cầm lấy những tờ bạc, đám người làm vừa gật đầu vừa khóc.
Sau khi họ rời đi, còn lại một mình, Tưởng đưa mắt nhìn khắp phòng lớn. Từ bàn thờ trang nghiêm, đến hai cây cột khắc dòng thơ Nôm và từng cái bàn, cái ghế. Mọi món đồ quen thuộc ở đây đều nằm trong trí nhớ của cậu. Căn phòng này là nơi người nhà họ Triệu quây quần, vui vẻ nói cười cùng nhau.
Tưởng nhìn về phía bàn trà, chiếc ghế bên phải, cha từng ngồi. Còn chiếc ghế bên trái là bà Hai, tiếp theo là bà Ba và bà Tư. Sau đó, cậu lại như thấy hình ảnh mình và Liêm thuở ấu thơ đang chạy nhảy vui đùa quanh cha mẹ. Rồi cuối cùng là Tằm lúc mười tuổi, lần đầu tiên bước chân vào nơi này với dáng vẻ ngơ ngác, rụt rè.
Tưởng nhắm mắt lại. Tất cả hồi ức đẹp đẽ đó, mãi mãi không tan biến...
Đêm hôm ấy ở xã Thổ, một ngọn lửa lớn đột nhiên cháy bùng. Điều đáng ngạc nhiên là lửa bốc lên từ nhà họ Triệu. Những người dân kháo nhau mang nước đến dập lửa, tuy nhiên ngọn lửa quá lớn đã nhấn chìm hoàn toàn ngôi nhà có uy quyền lâu đời nhất vùng. Ai nấy đều đứng nhìn bóng dáng ngôi nhà đổ sụp trong màu đỏ rực. Bụi tro bay khắp trời. Mãi đến tận sáng hôm sau lửa mới được dập tắt. Nhà họ Triệu chẳng còn gì ngoài đống tro tàn đổ nát. Không tìm thấy bất cứ thi thể chết cháy nào...
***
Sương sớm vẫn chưa tan, cứ trôi lãng đãng. Trước cổng Chùa, những bóng người đứng nói chuyện khe khẽ, dường như sắp có một cuộc đưa tiễn. Họ không ai xa lạ chính là Tưởng, Tằm, Liêm và hai bà. Ngôi nhà họ Triệu đã bị đốt, tất cả cũng quyết định tìm đến cuộc sống mới. Liêm không đi theo Tưởng mà ở lại xã Thổ, xuất gia tu hành, nửa đời còn lại nương nhờ nơi cửa Phật. Bà Ba muốn bên cạnh con trai nên cũng ở lại Chùa tụng kinh niệm Phật.
Hai bà vừa khóc vừa dặn dò người kia nhớ bảo trọng. Bên cạnh, Tưởng và Tằm thì nhìn Liêm trong hình dáng của người xuất gia, buồn bã không biết nên nói gì. Biết nên Liêm chỉ mỉm cười bảo:
"Mọi người lên đường bình an, ở nơi xa xôi xin hãy bảo trọng."
Tằm gật đầu đáp dạ. Bên cạnh, Tưởng thấy bồi hồi nên không kìm được mà gọi "anh ơi" thế nhưng Liêm nhẹ nhàng chắp hai bàn tay vào nhau, khẽ cúi đầu mà rằng:
"Nam mô a di đà Phật, tôi đã không còn là Triệu Liêm nữa."
Dứt lời, Liêm quay lưng bước đi cùng mẹ, trông dáng vẻ phía sau thật thanh thản. Tưởng vẫn đứng dõi mắt trông theo cho đến khi nghe anh trai nói vọng lại:
"Xin thí chủ lên đường sớm. Ngã Phật từ bi, nếu có duyên ngày sau sẽ gặp lại."
Tằm nhìn Tưởng, gật khẽ. Hiểu mọi cơ duyên đã cắt đứt nên cậu đành quay bước.
Lúc ra đến bờ sông, Tưởng thấy Quyên đứng đó như thể đã chờ từ rất lâu. Khéo léo, Tằm nói mình và bà Tư sẽ lên đò trước còn chồng ở lại nói chuyện với Quyên. Tiến đến trước mặt nhau, Tưởng hỏi cô muốn đến đưa tiễn? Quyên gật đầu, lần biệt ly này biết đến bao giờ mới tương phùng, mà giả như chẳng bao giờ gặp lại nữa thì sao.
"Thời gian tới, cô Quyên sẽ làm gì?" Tưởng hỏi.
"Tất nhiên ta sẽ về nhà và tiếp tục sống."
Tưởng thấy nụ cười của Quyên sao buồn thế. Cô gái này đã từng toàn tâm toàn ý thương cậu, làm mọi chuyện vì cậu nhưng tiếc thay, cậu không thể đáp đền. Cứ ngỡ Quyên có thể tìm được hạnh phúc mới nào ngờ Trịnh Kiên lại ra đi vội vã như thế. Im lặng một lúc, Tưởng chợt nói:
"Cảm ơn cô, kiếp sau mong rằng hai ta sẽ có duyên."
"Nếu đã không thương nhau thì đừng mong có kiếp sau làm gì."
Tưởng nhìn Quyên, phản chiếu trong đáy mắt đó là sự kiên định lẫn bình thản. Rất nhanh, Quyên nói khẽ: "Ngươi đi đi". Khẽ mỉm cười, Tưởng gửi lại cô một câu bảo trọng rồi chậm rãi bước lên đò. Chiếc đò dần đi ra xa, cậu vẫn hướng mắt lên bến sông.
Quyên dõi mắt theo bóng người đã khuất xa, lòng nhớ lại lời của Liêm ngày hôm đó. Cậu kể về việc đã gặp Kiên ở Chùa. Lúc nghe Liêm hỏi cậu đến Chùa có việc gì, Kiên đáp mình đến xin quẻ săm bình an.
"Tôi muốn chị Quyên sẽ quên hết đau buồn, vui vẻ trở lại. Và tôi cũng cầu mong cho vợ chồng tiên nữ mãi bền lâu, tình cảm giữa họ thật đáng ngưỡng mộ, chẳng như tôi và chị Quyên. Thế nhưng cho dù chị ấy có đón nhận tôi hay không thì ở bất cứ phương trời xa xôi nào, tôi đều cầu chúc chị ấy hạnh phúc."
Tấm chân tình cảm động từ Kiên đã giúp Quyên ngộ ra, vào khi ấy, cô giữ chặt miếng ngọc kỷ vật mà khóc. Quyên chính là tâm nguyện một đời của Kiên. Cô đã hoàn thành một trong hai mong mỏi của cậu, giúp Tằm và Tưởng mãi mãi bên nhau. Giờ đến lượt bản thân, Quyên tự hứa mình sẽ sống thật tốt. Kiên từng hỏi, cậu có vị trí gì trong trái tim cô. Hẳn, Quyên đã có câu trả lời...
Thiên trường địa cửu, chỉ mong có kiếp sau, Quyên được gặp lại Kiên. Nhất định khi đó, cô sẽ luôn chờ cậu.
Dù biết rằng, duyên phận chỉ có ở một kiếp và rồi hai người đã lỡ hẹn.
***
Khi đó, Tằm và Tưởng cùng đứng trên chiếc đò xuôi giữa dòng. Cả hai đứng tựa vào nhau, mỉm cười hạnh phúc đồng thời cùng nhìn về phía xa xăm, nơi sẽ bắt đầu một cuộc sống bình yên mới.
Trên bầu trời rộng bao la, cánh chim nhỏ bé lại chao nghiêng như đang mở ra chương mới cho bản tình ca thiên trường địa cửu./.
HẾT.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook