Thanh Mai Không Lấy Trúc Mã (1802)
-
Quyển 4 - Chương 30: Cứu vớt
Tưởng cùng Đỗ tri huyện ra ngoài đồng xem qua tình hình trồng trọt của người dân. Chỉ dăm ba hôm nữa là đến kỳ thu thóc thuế nộp cho triều đình. Nhưng xem ra tình hình chẳng mấy khả quan vì năm nay có thể xã Thổ bị mất mùa.
Trên đường trở về, Đỗ tri huyện chợt nhiên nói với Tưởng rằng, ông đã biết việc Quyên đến nhà họ Triệu khăng khăng muốn làm lẽ. Khó xử, Tưởng chỉ gật đầu im lặng. Vốn là người hiểu lý lẽ nên ông không trách cậu mà chỉ thở dài:
"Đứa con gái này bị ta chiều thành hư mất rồi, sao lại nghĩ ra cái chuyện như vậy chứ. Mấy năm trước Quyên cứ van nài ta cho được về xã Thổ, hỏi ra thì mới biết là vì cậu Tưởng. Ta cũng chưa có ý định gì nhưng rồi lại nghe cậu đã cưới vợ thì biết con gái ta cũng hết cơ duyên. Ta chẳng đặng lòng để Quyên làm lẽ."
"Nếu tôi và cô Quyên đừng gặp nhau nữa thì mọi chuyện ắt sẽ ổn thôi. Dẫu sao cô ấy cũng đã có cậu Kiên kề bên, mong rằng tấm chân tình này sẽ làm lay động cô ấy."
"Nhưng hẳn ta phải làm phiền cậu Tưởng rồi. Ta có việc phải rời xã Thổ ít lâu, Quyên và cậu Kiên đành ở lại đây, vì thế mong cậu thay ta chăm nom cho cả hai. "
"Điều này thì ngài yên tâm, đây là trách nhiệm của xã trưởng tôi."
***
Chỉ vì sự đối xử lạnh nhạt của các bà lại thêm chuyện chưa tổ chức đám cưới đàng hoàng cho mọi người biết mà Ái chẳng có quyền uy gì đối với bọn người làm kẻ ở trong nhà. Ngãi và Hỷ tuy được Tằm dặn dò phải chăm sóc mợ Ái ấy vậy cũng có phần tỏ ra lơ là. Tính ra, Ái không có lấy một kẻ hầu nào bên cạnh.
Sáng nay, Ái đi ngang qua phòng bà Ba, thì nghe bà Hai hỏi sao không làm một cái đám cưới cho Liêm và Ái để cả hai danh chính môn thuận ở trong nhà họ Triệu, để người ngoài không đàm tếu. Bà Ba quả quyết, mình còn chưa xem cô đào đó là con dâu thì cưới hỏi cái chi. Cô ta là nhờ đứa con mà được ở lại, chứ đâu phải vợ chính thức của Liêm! Ái nghe thế, nửa ấm ức nửa khinh ghét.
Ái ra chợ phiên, không có dự định mua gì mà chỉ để khuây khỏa tâm trạng đang đè nặng. Đang đi bỗng Ái nghe tiếng la thất thanh cùng lúc một bóng dáng nhỏ bé lao đến gần. Cú kéo giật thật mạnh, để rồi khi hoàn hồn lại cô mới nhận ra đứa bé gái tầm mười sáu đang đứng núp sau lưng mình với đôi tay bấu chặt lấy vạt áo lụa. Gương mặt lấm lem, ánh mắt đầy hoảng sợ, nó run rẩy nói:
"Xin ông tha cho con... xin tha cho con..."
Tiếp đến, gã đàn ông mặt mày bặm trợn từ xa hầm hầm đi lại, chỉ con bé rồi hét:
"Mày đứng ra đây! Dám cãi lời ông à? Tao đập chết!"
"Xin tha cho con ông ơi! Đừng bắt con đi làm kĩ nữ! Con van ông!"
"Cha mẹ mày thiếu nợ không trả nên bán mày cho tao! Tao muốn mày làm cái gì thì mày phải nghe cái đấy!"
Dứt lời, ông ta bước sấn tới cầm lấy bàn tay nhỏ bé đang run lẩy bẩy kia và kéo cô bé đi một cách thô bạo. Đứa bé gái vẫn giữ siết vạt áo lụa, nhìn Ái bằng đôi mắt đầm đìa nước, sự kêu cứu vô vọng không thể bật ra thành lời.
"Con van ông! Chỉ cần ông không bắt con làm kĩ nữ thì con nguyện làm thân trâu ngựa trả nợ cho ông, kể cả mạng sống này cũng dâng cho ông...!"
Khi nghe câu nói nghẹn ngào đó bất giác Ái thoáng im lặng. Khi người ta rơi vào đường cùng, nếu có ai dang tay ra giúp đỡ thì họ sẽ dành cả đời để báo đáp. Cô liền đi đến đặt tay lên vai đứa bé gái cốt giữ lại. Nó nức nở, quay qua nhìn. Còn người đàn ông cau mày hỏi Ái muốn làm gì, đừng xen vào chuyện người khác!
"Cha mẹ đứa bé thiếu ông bao nhiêu tiền?"
"Thiếu bao nhiêu là chuyện của tôi, liên quan gì cô?"
Ái hướng ánh mắt vào cô bé đang nhìn mình đầy cầu khẩn, chậm rãi nói lời dứt khoát, "tôi sẽ mua đứa bé này. Ông đưa giá đi". Người đàn ông ngạc nhiên chốc lát rồi bảo, "tôi không bán mà đem nó đi làm kĩ nữ kiếm nhiều tiền hơn".
"Con bé này vừa xấu vừa gầy, chắc gì kiếm được tiền như ông muốn. Chưa kể nó mà bỏ trốn thì xem như ông mất cả chì lẫn chày. Thôi thì bây giờ ông ra giá, tôi sẽ trả. Ông vừa nhận tiền vừa chẳng phải tốn cơm nước nuôi nó."
Ông ta nghĩ thấy cũng chí lí. Không gì chắc chắn bằng tiền đã cầm trong tay cả, bán con bé xấu xí đó may ra còn dễ hơn là bắt đi làm kĩ nữ. Sau cùng, ông ta đưa ra một cái giá khá cao. Ái chẳng ngại ngần rút ra xấp giấy bạc. Giải quyết xong xuôi, ông ta đủng đỉnh bỏ đi còn cô bé nọ quỳ xuống dập đầu cảm tạ Ái.
"Ngươi tên gì?" Ái đỡ nó đứng dậy.
"Con tên Ni ạ..."
"Được rồi, từ giờ ngươi sẽ đi theo hầu hạ ta, làm bất cứ việc gì ta sai bảo."
Ái mỉm cười, bảo Ni theo mình về nhà. Trên đường đi, Ni nghe Ái nói mới biết cô chính là mợ Hai của nhà họ Triệu.
***
Tằm thấy Liêm ngồi trầm ngâm suy tư một mình ở dưới mái đình ngoài hè liền chậm rãi bước đến cất tiếng hỏi: "Cậu có chuyện gì phiền lòng ư?"
Sực tỉnh, Liêm xoay qua thấy Tằm nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh.
"Em đừng gọi anh bằng cậu nữa, nghe thế lại không thuận tai." Liêm nhắc, "Giờ em lấy Tưởng rồi, là em dâu của anh nên cứ xưng hô cho hợp lẽ."
"Em quen rồi thưa cậu, suốt bao nhiêu năm gọi như vậy nên chưa sửa được."
"Cũng phải, ba anh em ta đã ở bên cạnh nhau ngần ấy thời gian. Điều anh không ngờ là em và Tưởng lại trở thành vợ chồng, ghét nhau rồi cũng hóa thành thương yêu."
Tằm không nói gì như thể cũng đồng thuận theo. Ngày trước Tưởng ghét bỏ Tằm, còn Tằm lại cảm mến Liêm, vậy mà sau cùng nhân duyên đi theo một hướng mới. Âu cũng vì cô và Liêm có duyên không phận. Và cũng bởi những năm tháng đó, cô đâu biết Tưởng lại âm thầm mang một mối tình si đối với mình.
"Dù biết Tưởng đối xử với em rất tốt nhưng anh vẫn muốn hỏi, em có hạnh phúc không?" Liêm ân cần hỏi.
"Đương nhiên là em hạnh phúc, em và Tưởng đều toàn tâm toàn ý đối với nhau."
"Nghe em nói thế anh yên tâm rồi." Giọng Liêm đều đều, "Anh luôn thấy mình có lỗi với em, nếu em hạnh phúc cùng Tưởng thì gánh nặng trong lòng anh như được vơi bớt khi không thể đáp lại tình cảm em dành cho anh."
Tằm tròn xoe mắt, hóa ra ngày ấy Liêm cũng đã nhận ra tâm tư tình cảm trong lòng cô. Vậy mà cứ nghĩ, anh chẳng hề hay biết gì về điều này nên mới thành ra thờ ơ vô tâm như thế. Hẳn Liêm đã từng rất khó xử và khổ tâm như Tằm, như Tưởng thôi. Chung quy sự lạnh nhạt đó lại là điều tốt, nhờ vậy mà Tằm mới có thể để cảm xúc thuở ban đầu ấy ngủ yên và tìm thấy người thương thực sự.
"Em biết cậu không thương em, từ lâu rồi." Tằm mỉm cười, "Cậu đối với mọi người kể cả em đều giống nhau, ân cần hòa nhã, cứ nghĩ đó là sự ôn nhu nhưng kỳ thực lại là lãnh đạm. Vì không để tâm đến ai nên cậu mới thờ ơ với tất thảy."
Nghe thế Liêm đâm ra buồn cười, từ trước đến nay Tằm luôn nghĩ về Liêm như vậy ư? Tưởng tỏ rõ thái độ căm ghét Tằm nhưng suy cho cùng hóa ra lại là quan tâm. Dù thương hay ghét một người thì cũng đã có sự để tâm ở trong đó rồi. Giờ thì Liêm mới hiểu. Cậu nhìn qua Tằm, bỗng chốc bật cười.
Trong khi Tằm và Liêm mải trò chuyện vui vẻ thì đằng sau bức tường gạch gần đó, Ái lặng thầm quan sát với đôi mắt lạnh băng.
***
Ni ở nhà họ Triệu cũng được nửa con trăng. Ai nấy đều biết nhỏ được Ái mua về và trở thành con hầu kề cận bên cô sớm tối. Tuy nhỏ tuổi nhưng Ni rất tháo vát, chăm chỉ lại lễ phép. Hầu như mọi người khá vừa ý với con bé này. Tuy nhiên, đấy chỉ là vẻ bề ngoài thôi. Vì gia cảnh nghèo khó, Ni từ nhỏ đã sớm bươn trải, lăn lê đầu đường xó chợ nên bản tính thực vốn không hề hiền lành đến thế. Nhỏ đủ gai góc và đủ tinh ranh. Chính điều ấy khiến Ái vô cùng hài lòng.
Dạo này thấy Ái không mấy vui vẻ, Ni đang rót trà rồi tự dưng cất tiếng hỏi:
"Mợ có chuyện gì phiền lòng ạ?"
Ái hướng mắt ra ngoài ô cửa sổ, không nhìn Ni mà bảo rằng:
"Dạo này, Tằm khiến ta thấy gai mắt. Chỉ mỗi việc mang thai cũng làm mọi người xúm xít vây quanh. Còn tên Triệu Tưởng thì ngày càng có uy trong nhà này, hôm qua còn nhắc nhở ta đủ điều. Thật là chẳng thể chịu nổi hai vợ chồng đó!"
"Chẳng qua là hai người họ được các bà với xã trưởng ưu ái từ nhỏ đến lớn, nên bọn người làm cũng vị nể. Giá mà chia cắt được cậu Tưởng với mợ Tằm thì thật tốt".
Im lặng một lúc, Ái dời mắt sang con bé hầu, bỗng nhiên lại cười khẽ:
"Ngươi đúng là hiểu ý ta nhất đấy."
"Mợ đã có kế sách gì sao? Chỉ cần mợ lên tiếng, con sẽ đi làm ngay."
Đôi mắt trở nên sắc sảo, Ái nói khẽ tránh để người khác nghe được:
"Chia rẽ một đôi vợ chồng thì dễ dàng thôi. Nhất là tình cảm sâu nặng như giữa Tằm và Tưởng, lợi dụng yếu điểm ấy mà đánh ắt sẽ thắng."
Ái ra dấu cho Ni kề tai lại gần, thì thầm. Nghe xong, Ni gật đầu:
"Kế hay lắm thưa mợ. Nhưng phải tìm ra một cô gái giúp ta thực hiện nó."
"Vậy thì phải xem, ngươi có đủ bản lĩnh giúp ta hay không."
Ni hiểu ý của Ái qua cái nhìn điềm nhiên đó. Chẳng hề do dự, Ni rành rọt:
"Mợ yên tâm, mọi chuyện con sẽ dàn xếp theo đúng ý mợ."
HẾT QUYỂN IV.
Trên đường trở về, Đỗ tri huyện chợt nhiên nói với Tưởng rằng, ông đã biết việc Quyên đến nhà họ Triệu khăng khăng muốn làm lẽ. Khó xử, Tưởng chỉ gật đầu im lặng. Vốn là người hiểu lý lẽ nên ông không trách cậu mà chỉ thở dài:
"Đứa con gái này bị ta chiều thành hư mất rồi, sao lại nghĩ ra cái chuyện như vậy chứ. Mấy năm trước Quyên cứ van nài ta cho được về xã Thổ, hỏi ra thì mới biết là vì cậu Tưởng. Ta cũng chưa có ý định gì nhưng rồi lại nghe cậu đã cưới vợ thì biết con gái ta cũng hết cơ duyên. Ta chẳng đặng lòng để Quyên làm lẽ."
"Nếu tôi và cô Quyên đừng gặp nhau nữa thì mọi chuyện ắt sẽ ổn thôi. Dẫu sao cô ấy cũng đã có cậu Kiên kề bên, mong rằng tấm chân tình này sẽ làm lay động cô ấy."
"Nhưng hẳn ta phải làm phiền cậu Tưởng rồi. Ta có việc phải rời xã Thổ ít lâu, Quyên và cậu Kiên đành ở lại đây, vì thế mong cậu thay ta chăm nom cho cả hai. "
"Điều này thì ngài yên tâm, đây là trách nhiệm của xã trưởng tôi."
***
Chỉ vì sự đối xử lạnh nhạt của các bà lại thêm chuyện chưa tổ chức đám cưới đàng hoàng cho mọi người biết mà Ái chẳng có quyền uy gì đối với bọn người làm kẻ ở trong nhà. Ngãi và Hỷ tuy được Tằm dặn dò phải chăm sóc mợ Ái ấy vậy cũng có phần tỏ ra lơ là. Tính ra, Ái không có lấy một kẻ hầu nào bên cạnh.
Sáng nay, Ái đi ngang qua phòng bà Ba, thì nghe bà Hai hỏi sao không làm một cái đám cưới cho Liêm và Ái để cả hai danh chính môn thuận ở trong nhà họ Triệu, để người ngoài không đàm tếu. Bà Ba quả quyết, mình còn chưa xem cô đào đó là con dâu thì cưới hỏi cái chi. Cô ta là nhờ đứa con mà được ở lại, chứ đâu phải vợ chính thức của Liêm! Ái nghe thế, nửa ấm ức nửa khinh ghét.
Ái ra chợ phiên, không có dự định mua gì mà chỉ để khuây khỏa tâm trạng đang đè nặng. Đang đi bỗng Ái nghe tiếng la thất thanh cùng lúc một bóng dáng nhỏ bé lao đến gần. Cú kéo giật thật mạnh, để rồi khi hoàn hồn lại cô mới nhận ra đứa bé gái tầm mười sáu đang đứng núp sau lưng mình với đôi tay bấu chặt lấy vạt áo lụa. Gương mặt lấm lem, ánh mắt đầy hoảng sợ, nó run rẩy nói:
"Xin ông tha cho con... xin tha cho con..."
Tiếp đến, gã đàn ông mặt mày bặm trợn từ xa hầm hầm đi lại, chỉ con bé rồi hét:
"Mày đứng ra đây! Dám cãi lời ông à? Tao đập chết!"
"Xin tha cho con ông ơi! Đừng bắt con đi làm kĩ nữ! Con van ông!"
"Cha mẹ mày thiếu nợ không trả nên bán mày cho tao! Tao muốn mày làm cái gì thì mày phải nghe cái đấy!"
Dứt lời, ông ta bước sấn tới cầm lấy bàn tay nhỏ bé đang run lẩy bẩy kia và kéo cô bé đi một cách thô bạo. Đứa bé gái vẫn giữ siết vạt áo lụa, nhìn Ái bằng đôi mắt đầm đìa nước, sự kêu cứu vô vọng không thể bật ra thành lời.
"Con van ông! Chỉ cần ông không bắt con làm kĩ nữ thì con nguyện làm thân trâu ngựa trả nợ cho ông, kể cả mạng sống này cũng dâng cho ông...!"
Khi nghe câu nói nghẹn ngào đó bất giác Ái thoáng im lặng. Khi người ta rơi vào đường cùng, nếu có ai dang tay ra giúp đỡ thì họ sẽ dành cả đời để báo đáp. Cô liền đi đến đặt tay lên vai đứa bé gái cốt giữ lại. Nó nức nở, quay qua nhìn. Còn người đàn ông cau mày hỏi Ái muốn làm gì, đừng xen vào chuyện người khác!
"Cha mẹ đứa bé thiếu ông bao nhiêu tiền?"
"Thiếu bao nhiêu là chuyện của tôi, liên quan gì cô?"
Ái hướng ánh mắt vào cô bé đang nhìn mình đầy cầu khẩn, chậm rãi nói lời dứt khoát, "tôi sẽ mua đứa bé này. Ông đưa giá đi". Người đàn ông ngạc nhiên chốc lát rồi bảo, "tôi không bán mà đem nó đi làm kĩ nữ kiếm nhiều tiền hơn".
"Con bé này vừa xấu vừa gầy, chắc gì kiếm được tiền như ông muốn. Chưa kể nó mà bỏ trốn thì xem như ông mất cả chì lẫn chày. Thôi thì bây giờ ông ra giá, tôi sẽ trả. Ông vừa nhận tiền vừa chẳng phải tốn cơm nước nuôi nó."
Ông ta nghĩ thấy cũng chí lí. Không gì chắc chắn bằng tiền đã cầm trong tay cả, bán con bé xấu xí đó may ra còn dễ hơn là bắt đi làm kĩ nữ. Sau cùng, ông ta đưa ra một cái giá khá cao. Ái chẳng ngại ngần rút ra xấp giấy bạc. Giải quyết xong xuôi, ông ta đủng đỉnh bỏ đi còn cô bé nọ quỳ xuống dập đầu cảm tạ Ái.
"Ngươi tên gì?" Ái đỡ nó đứng dậy.
"Con tên Ni ạ..."
"Được rồi, từ giờ ngươi sẽ đi theo hầu hạ ta, làm bất cứ việc gì ta sai bảo."
Ái mỉm cười, bảo Ni theo mình về nhà. Trên đường đi, Ni nghe Ái nói mới biết cô chính là mợ Hai của nhà họ Triệu.
***
Tằm thấy Liêm ngồi trầm ngâm suy tư một mình ở dưới mái đình ngoài hè liền chậm rãi bước đến cất tiếng hỏi: "Cậu có chuyện gì phiền lòng ư?"
Sực tỉnh, Liêm xoay qua thấy Tằm nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh.
"Em đừng gọi anh bằng cậu nữa, nghe thế lại không thuận tai." Liêm nhắc, "Giờ em lấy Tưởng rồi, là em dâu của anh nên cứ xưng hô cho hợp lẽ."
"Em quen rồi thưa cậu, suốt bao nhiêu năm gọi như vậy nên chưa sửa được."
"Cũng phải, ba anh em ta đã ở bên cạnh nhau ngần ấy thời gian. Điều anh không ngờ là em và Tưởng lại trở thành vợ chồng, ghét nhau rồi cũng hóa thành thương yêu."
Tằm không nói gì như thể cũng đồng thuận theo. Ngày trước Tưởng ghét bỏ Tằm, còn Tằm lại cảm mến Liêm, vậy mà sau cùng nhân duyên đi theo một hướng mới. Âu cũng vì cô và Liêm có duyên không phận. Và cũng bởi những năm tháng đó, cô đâu biết Tưởng lại âm thầm mang một mối tình si đối với mình.
"Dù biết Tưởng đối xử với em rất tốt nhưng anh vẫn muốn hỏi, em có hạnh phúc không?" Liêm ân cần hỏi.
"Đương nhiên là em hạnh phúc, em và Tưởng đều toàn tâm toàn ý đối với nhau."
"Nghe em nói thế anh yên tâm rồi." Giọng Liêm đều đều, "Anh luôn thấy mình có lỗi với em, nếu em hạnh phúc cùng Tưởng thì gánh nặng trong lòng anh như được vơi bớt khi không thể đáp lại tình cảm em dành cho anh."
Tằm tròn xoe mắt, hóa ra ngày ấy Liêm cũng đã nhận ra tâm tư tình cảm trong lòng cô. Vậy mà cứ nghĩ, anh chẳng hề hay biết gì về điều này nên mới thành ra thờ ơ vô tâm như thế. Hẳn Liêm đã từng rất khó xử và khổ tâm như Tằm, như Tưởng thôi. Chung quy sự lạnh nhạt đó lại là điều tốt, nhờ vậy mà Tằm mới có thể để cảm xúc thuở ban đầu ấy ngủ yên và tìm thấy người thương thực sự.
"Em biết cậu không thương em, từ lâu rồi." Tằm mỉm cười, "Cậu đối với mọi người kể cả em đều giống nhau, ân cần hòa nhã, cứ nghĩ đó là sự ôn nhu nhưng kỳ thực lại là lãnh đạm. Vì không để tâm đến ai nên cậu mới thờ ơ với tất thảy."
Nghe thế Liêm đâm ra buồn cười, từ trước đến nay Tằm luôn nghĩ về Liêm như vậy ư? Tưởng tỏ rõ thái độ căm ghét Tằm nhưng suy cho cùng hóa ra lại là quan tâm. Dù thương hay ghét một người thì cũng đã có sự để tâm ở trong đó rồi. Giờ thì Liêm mới hiểu. Cậu nhìn qua Tằm, bỗng chốc bật cười.
Trong khi Tằm và Liêm mải trò chuyện vui vẻ thì đằng sau bức tường gạch gần đó, Ái lặng thầm quan sát với đôi mắt lạnh băng.
***
Ni ở nhà họ Triệu cũng được nửa con trăng. Ai nấy đều biết nhỏ được Ái mua về và trở thành con hầu kề cận bên cô sớm tối. Tuy nhỏ tuổi nhưng Ni rất tháo vát, chăm chỉ lại lễ phép. Hầu như mọi người khá vừa ý với con bé này. Tuy nhiên, đấy chỉ là vẻ bề ngoài thôi. Vì gia cảnh nghèo khó, Ni từ nhỏ đã sớm bươn trải, lăn lê đầu đường xó chợ nên bản tính thực vốn không hề hiền lành đến thế. Nhỏ đủ gai góc và đủ tinh ranh. Chính điều ấy khiến Ái vô cùng hài lòng.
Dạo này thấy Ái không mấy vui vẻ, Ni đang rót trà rồi tự dưng cất tiếng hỏi:
"Mợ có chuyện gì phiền lòng ạ?"
Ái hướng mắt ra ngoài ô cửa sổ, không nhìn Ni mà bảo rằng:
"Dạo này, Tằm khiến ta thấy gai mắt. Chỉ mỗi việc mang thai cũng làm mọi người xúm xít vây quanh. Còn tên Triệu Tưởng thì ngày càng có uy trong nhà này, hôm qua còn nhắc nhở ta đủ điều. Thật là chẳng thể chịu nổi hai vợ chồng đó!"
"Chẳng qua là hai người họ được các bà với xã trưởng ưu ái từ nhỏ đến lớn, nên bọn người làm cũng vị nể. Giá mà chia cắt được cậu Tưởng với mợ Tằm thì thật tốt".
Im lặng một lúc, Ái dời mắt sang con bé hầu, bỗng nhiên lại cười khẽ:
"Ngươi đúng là hiểu ý ta nhất đấy."
"Mợ đã có kế sách gì sao? Chỉ cần mợ lên tiếng, con sẽ đi làm ngay."
Đôi mắt trở nên sắc sảo, Ái nói khẽ tránh để người khác nghe được:
"Chia rẽ một đôi vợ chồng thì dễ dàng thôi. Nhất là tình cảm sâu nặng như giữa Tằm và Tưởng, lợi dụng yếu điểm ấy mà đánh ắt sẽ thắng."
Ái ra dấu cho Ni kề tai lại gần, thì thầm. Nghe xong, Ni gật đầu:
"Kế hay lắm thưa mợ. Nhưng phải tìm ra một cô gái giúp ta thực hiện nó."
"Vậy thì phải xem, ngươi có đủ bản lĩnh giúp ta hay không."
Ni hiểu ý của Ái qua cái nhìn điềm nhiên đó. Chẳng hề do dự, Ni rành rọt:
"Mợ yên tâm, mọi chuyện con sẽ dàn xếp theo đúng ý mợ."
HẾT QUYỂN IV.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook