Thần Y Sủng Phi Của Tà Vương
-
Chương 169: Vợ chồng trùng phùng
Năm mới chị xin chân thành tặng món quà này cho cô bé lãnh băng ( lanhbangchituyet) như một món quà đầu năm..mặc dù hơi muộn nhưng chị hy vọng năm cũ đã qua năm mới đã sang, em đã thêm một tuổi mới, đã thêm một cơ hội mới, thêm một trải nghiệm mới, mong rằng tương lai của em sẽ có tiền đồ, học hành sẽ ngày càng vươn cao bay xa đến một thời điểm nhất định...Nhân đây Chị cũng CHÚC MỪNG NĂM MỚI cả cái động đang theo dõi chị lẫn những người đang theo dõi truyện của chị (như bé hoàng ngân, bé achichi, bé nhinhi, bé anhthunguyen, nhóc laytroi, nàng NhmxLavender, nàng cuongnguyen, nàng kimsanguyen, sakurachan, thanhlien, thanhhuyen, bla bla nhiều người nữa, nhớ không hết được...) Enjoy!!!
Âu Dương Vũ chạy ra khỏi miếu cũng đã được nửa ngày, ban đầu là xe máy, sau đó đổi sang Ferrari, chạy với tốc độ nhanh nhất có thể, bởi vì đường rất vắng không có người qua lại cho nên việc chạy một chiếc xe thể thao kì quái này ở thế giới cổ đại cũng khiến nàng yên tâm rất nhiều.
Có điều nàng thật sự đã sai lầm khi đánh giá cao tình hình giao thông đường xá nơi cổ đại, đi chừng nửa canh giờ, nàng đột nhiên phát hiện con đường phía trước bắt đầu gồ ghề, dốc đá lởm chởm, cho nên đành bất đắc dĩ không tiếp tục ngồi trên con Ferrari thoải mái với hệ thống sưởi ấm bên trong, chỉ biết tiếc nuối chạy Ferrari vào trong không gian, sau đó lôi xe mô tô ra ngoài. Với tính năng siêu nhẹ, siêu bền thích hợp vận hành trên mọi địa hình có lẽ có lựa chọn hợp lý cho tình huống này. Bỗng nhiên trong đầu nàng nảy sinh một ý tưởng, sau khi cùng Trọng Hoa bình an trở về nhất định phải bàn bạc chuyện xây dựng đường xá bằng phẳng nơi vùng đất hẻo lánh này với chàng ấy để thuận tiện cho việc đi đường dài trong tương lai tới.
Cứ mãi phóng xe như vậy cho đến khi Âu Dương Vũ chợt nhận ra sắc trời bắt đầu tối, sức khoẻ của nàng cũng không còn dẻo dai bền bỉ như khi chưa mang thai, thậm chí cho dù nàng có gắng gượng cố hết sức chạy đến Bắc Mạc thì đứa con trong bụng nàng cũng không đủ khả năng chịu nổi. Hơn nữa, thời gian Âu Dương Vũ chạy xe mô tô đã rất dài, đường thì chông chênh, cơ thể nàng chịu phải xốc nảy không hề nhẹ cho nên lúc này cơ thể mới phản ứng với sự mệt mỏi quá độ, nàng cần phải tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi.
Sắc trời dần tối đen như mực thì cũng là lúc nàng trùng hợp băng qua một thị trấn nhỏ, nàng chậm rãi quan sát tình hình xung quanh, cất mô tô vào không gian tùy thân sau đó tiến vào bên trong.
Trấn nhỏ này vốn vắng vẻ, càng về đêm thị trấn càng chìm vào một bầu không khí lạnh lẽo, xơ xác, họa hằn lắm thì cũng chỉ nhìn thấy vài ngọn đuốc nhỏ lập loè. Âu Dương Vũ lặng lẽ đi vào một khách trọ nhỏ đơn sơ gần đó, ánh sáng mờ nhạt của nến bên trong chiếu lên ván cửa mang theo một cảm giác của hương vị ấm áp.
Âu Dương Vũ tiến vào, gõ tay lên bàn đánh thức vị chưởng quầy đang gật gù ngon giấc, vừa nghe tiếng động, ông ta giật mình tỉnh dậy, nhìn thấy người đang đứng trước mắt mình là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, ăn mặc rất tao nhã lịch sự, nhìn lướt qua chất liệu vải trông cũng không phải kiểu dân thường, nhất định là người có gia thế, tinh thần ông như được lên dây cót, ý cười tràn trề khắp mặt: “Cô nương cần giúp gì không?.”Âu Dương Vũ mệt mỏi nhìn tên chưởng quầy nói: “Một gian phòng rộng.”
Nói xong nàng cầm mấy thỏi bạc vụn đặt lên bàn, chưởng quầy nhìn thấy bạc như tỉnh táo hơn bao giờ hết nhiệt tình hô: “Vâng, vâng, xin cô nương đi theo tôi.”
Cái gọi là gian phòng rộng dưới đánh giá của nàng cũng chỉ là một gian phòng trống trải, sạch sẽ về mọi thứ. Dù sao thì ở cái vùng hẻo lánh, tìm được một nơi thoáng như thế này cũng không phải dễ dàng.
Sau khi chưởng quầy đưa Âu Dương Vũ đến gian phòng thì mới quay ra bưng một bát canh nóng cho Âu Dương Vũ bưng dùng. Mặc dù không có khẩu vị để thưởng thức nhưng Âu Dương Vũ vẫn cố kiên trì uống nửa bát canh đó xuống bụng.
Ánh trăng bên ngoài dần khuất sau đám mây đen mờ mịt không chút ánh sáng. Gió mạnh vẫn không ngừng thổi len vào từng ngóc ngách nơi cửa sổ khiến cho nhiệt độ trong phòng ngày càng xuống thấp. Âu Dương Vũ nằm trăn trở trên giường, mày nhíu chặt nghĩ ngợi nên làm gì tiếp theo. Trong lòng không ngừng lo lắng cho tình trạng của Dạ Trọng Hoa, không biết bao nhiêu câu hỏi tu từ được đặt ra trong đầu nàng nào là chàng ấy hiện giờ đang ở đâu nơi chốn lạnh lẽo xứ Bắc đó, bị thương có nghiêm trọng không. Nếu mà giờ này chàng vẫn chưa được tìm thấy... nàng phải nhanh chóng đến đó, nếu một ngày vẫn không biết tình hình của chàng ấy, không nhìn gương mặt yêu nghiệt của chàng ấy thì nàng sẽ phát điên mất. Nghĩ lại, ban ngày, nếu nàng tiếp tục phóng xe mô tô hay Ferrari giống như hôm nay. Sớm muộn gì nàng cũng bị người khác chú ý. Nếu như ban ngày nghỉ tạm ở đây. Ban đêm chạy đi thì cũng không có lợi với đứa bé trong bụng.
Trọng Hoa à! Chàng nhất định phải bình an cho ta, nếu không muốn bỏ lỡ mất khoảng khắc được nhìn thấy đứa con đầu lòng của hai chúng ta. Âu Dương Vũ nghĩ ngợi một hồi thì cảm thấy mệt mỏi thiếp đi.
Mà giờ phút này một đoàn kị binh từ từ xuất phát rời khỏi cung tiến thẳng về Bắc Mạc.
Thái hậu đưa mắt nhìn mảng trời tối đen bên ngoài khẽ cau mày ngồi ở trước bàn với chiếc áo ngủ mỏng manh.
Dương ma ma lo lắng tiến lên khuyên nhủ: “Thái hậu nương nương xin hãy đi nghỉ tạm đi ạ.”
Thái hậu thở dài, nói: “Ai gia không ngờ con bé lại quật cường đến mức này.”
“Thái hậu nương nương, người có thể phái người đi ngăn chặn mà. Dù sao Ninh vương phi cũng chỉ là một cô gái yếu đuối thân còn mang một sinh mạng. Không chừng nếu phái ám vệ chạy đi tìm thì có thể đưa Ninh vương phi trở về bình an.” Dương ma ma nhẹ giọng khuyên nhủ.
Từ ngày biết được tiểu nha đầu này trốn mình chạy đi tìm Trọng Hoa, Thái hậu lập tức triệu tập người ngựa chạy về hướng Bắc Mạc để ngăn chặn ý đồ điên rồ của con bé. Thoáng được Dương ma ma trấn an, trong lòng thầm nhủ Dạ Trọng Hoa đến bây giờ vẫn chưa biết sống chết thế nào mà nếu như Vũ nhi xảy ra chuyện gì, nếu đứa bé trong bụng có mệnh hệ gì...
Bà quyết sẽ không đứng nhìn thằng cháu mình tuyệt hậu!
Trong mắt Thái hậu hiện lên một tia kiên định.
Trước khi trời sáng cửa thành toàn bộ đều đóng kín. Vốn chuẩn bị rời khỏi thành đi ra ngoài thì phát hiện đoàn binh lính tập trung quanh cổng thành, còn có kiểm tra từng người đi qua đó như muốn thăm dò chuyện gì.Âu Dương Vũ đứng từ xa nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng không khỏi dấy lên một tia cảnh giác, có chút không giống với bình thường. Nàng khẽ nhíu mày đi lui sang một bên chặn một cô gái đang đi ngang qua hỏi chuyện: “Vị đại tỷ, cho hỏi phía trước đang xảy ra chuyện gì vậy?”
Cô gái kia thấy người vừa mới hỏi mình có dung mạo tuyệt mỹ, lại nhu nhược cho nên có lòng tốt trả lời: “Nghe nói là có tiểu thư nhà nào đi lạc nên toàn bộ cửa thành của các thị trấn lân cận đều bị phong tỏa, chỉ cần người bước ra khỏi cổng là phụ nữ thì sẽ bị kiểm tra, này cô xem, trong tay bọn họ đang cầm bức chân dung của vị tiểu thư đó!”
Loại thị trấn nhỏ bé này mà cũng có thể phát sinh chuyện như vậy sao? Âu Dương Vũ nhìn bọn họ vờ tỏ ra ngạc nhiên, trong lòng thầm oán: hoàng tổ mẫu vì an nguy của mình mà phải dùng đến biện pháp mạnh này...là muốn ép nàng đây mà.
Người phụ nữ kia nói xong ánh mắt vô thức đặt lên người Âu Dương Vũ, một cô gái cao ráo sáng sủa, xinh đẹp, trên người toát ra một loại khí chất cao quý đến mức người ngoài nhìn vào cũng biết vị cô nương này không phải là người tầm thường, người phụ nữ bày ra bộ mặt nghi hoặc liếc nhìn Âu Dương Vũ.
Âu Dương Vũ cười khẽ, bình tĩnh nói “ “Thì ra chuyện là như vậy, tôi thấy nhiều hộ về đứng kia nên bị dọa không ít a. Ai nha, không làm phiền cô nữa, cha còn đang chờ tôi phía trước kia.”
Nghi hoặc trong mắt dần dần tan đi, nếu như cô gái này đi cùng với phụ thân mình thì chắc không phải là vị tiểu thư đang bị thất lạc kia.
Vì nhận được mệnh lệnh quan trọng từ phía hoàng hậu cho nên đám hộ vệ bọn họ làm việc không dám lơ là. Chỉ cần nhìn thấy có phụ nữ đi qua thì bọn họ lập tức sẽ chặn đường kiểm tra đối chiếu với bức họa trong tay. Mọi sự được bọn họ làm rất cẩn thận.
Âu Dương Vũ nhanh chóng phản ứng với tình hình tồi tệ trước mắt, chạy trốn vào một con ngõ nhỏ, mắt nhìn về phía cổng thành, hai hàng lông mày nhíu chặt bực bội. Hoàng tổ mẫu ra tay quá nhanh, chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà đám tay sai của bà đã đuổi kịp nàng. Xem ra chỉ có thể chờ đến tối rồi mới có thể hành động.
Chưởng quầy thấy Âu Dương Vũ trở về thì nhanh chóng chạy đến ân cần hỏi han Âu Dương Vũ có muốn ăn gì không, trong mắt hắn Âu Dương Vũ là nữ thần hái ra tiền của ông!
“Chuẩn bị cho ta một bát canh chua cá, làm thêm hai quả trứng chiên.”
“Vâng, tôi sẽ lập tức mang đến tận phòng cho cô nương!”
Âu Dương Vũ đang định nhấc chân đi lên lầu thì đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt sắc bén nào đó đang quan sát nàng, không khỏi tò mò quay đầu đưa ánh mắt thân thiện nhìn lại thì phát hiện chủ nhân đôi mắt đó là một người đàn ông trẻ tuổi.
Người đàn ông này tướng mạo trông không tệ, từ cách ăn mặc cho đến dáng ngồi đều không giống thường dân, hẳn gia thế người này không tồi. Nhưng không hiểu sao đánh giá tên này xong, Âu Dương Vũ có một cảm giác khó chịu không nói thành lời, nhìn bộ dáng ngả ngớn của hắn khiến cho người khác nhìn vào đã biết tên này vốn thuộc dạng công tử bột ăn chơi trác táng.Quả thật, người đàn ông này là Nhị công tử của Huyện quan Vương Sư Gia trong trấn, là kẻ ăn chơi lêu lỏng, chuyên đi bắt nạt, ức hiếp con gái nhà lành, thậm chí còn ỷ lại vào địa vị của cha mình, mượn oai hùm đi trấn lột của dân khét tiếng của vùng.
Hôm nay tình cờ hắn ghé qua khách trọ này uống chút trà cho ấm bụng thì may mắn thay được nhìn thấy mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần trước mắt, một nửa linh hồn nhỏ bé của hắn như bị nàng cướp đi, hắn đưa đôi mắt si mê nhìn chằm chằm nàng, thấy ánh mắt có chút tức giận của nàng, một chút hắn cũng không bận tâm, thậm chí đến cả việc lau nước dãi đang nhỏ tong tỏng xuống nền nhà, hắn cũng không màn.
Từ ánh mắt thân thiện Âu Dương Vũ lập tức nhíu mày phẫn nộ, nhớ tới chuyện đám binh lính bên ngoài còn đang làm nhiệm vụ, nàng không được phép để bản thân mình bị người khác chú ý, phát hiện.
Nghĩ vậy, Âu Dương Vũ quay đầu, thản nhiên bước lên lầu.
Chỉ có điều, nàng mới bước chưa được mấy bước thì đã nghe thấy âm thanh lười biếng của người đàn ông phía sau: “Aida, tiểu mỹ nhân à, đừng có vội đi như thế!”
Âu Dương Vũ làm như không nghe những lời hắn vừa nói, tiếp tục nhấc chân đi đến. Bỗng nàng nghe được một loạt âm thanh chạy dồn dập truyền gần đến tai nàng, sau đó âm thanh hạ lưu vang lên nhè nhẹ bên tai: “Tiểu mỹ nhân, gia gọi nàng đấy, cùng chơi đùa với gia đi.”
Một cây quạt nhẹ nhàng nâng cằm Âu Dương Vũ lên, khuôn mặt đáng khinh bỉ từ từ phóng đại trước mắt nàng.
Đôi mắt Âu Dương Vũ khẽ híp lại, thản nhiên liếc nhìn hắn, sự phẫn nộ cùng khinh bỉ trong mắt nàng ngày một hiện rõ, còn có chút lãnh khốc.
Vương Nhị âu yếm nhìn Âu Dương Vũ, cả lồng ngực hắn như rạo rực ngứa ngáy không khống chế được, trong lòng thầm than, làm sao trên đời này lại có một cô gái xinh đẹp như vậy, nàng quả thực rất đẹp, đẹp đến nỗi hắn chỉ muốn ngắt vẻ đẹp đó của nàng giữ làm của riêng!
Một tiếng cười nửa miệng mang theo ý khinh thường từ Âu Dương Vũ vang lên, đầu ngón tay khẽ đẩy chiếc quạt trên cằm mình ra.
Đáy mắt Âu Dương Vũ hiện lên một tia sát khí đầy uy hiếp khiến người khác cảm thấy kinh hãi, nhưng ngữ điệu lại ôn nhu vài phần: “Công tử muốn làm cái gì?”
Vương Nhị tỉnh mộng đẹp, vui đến muốn nhảy cẩng lên: “Đương nhiên là muốn tiên nữ như nàng hầu hạ gia uống rượu, hay là...”
Âu Dương Vũ cũng không nhìn hắn, xoay người đi thẳng lên phòng mình, Vương Nhii nhịn không được theo sau bước chân nàng. Hắn là lão ngọc hoàng ở cái trấn nhỏ này, từ trước đến nay chưa có một mỹ nhân nào hắn muốn hầu hạ đều chối từ, phản kháng hắn! Mà mỹ nhân xinh đẹp kinh diễm như vậy, hắn nhất định phải là người đàn ông đầu tiên nếm thử!
[Này mà lão của lão ngọc hoàng biết được thì ổng cho ngươi nếm thử cái mùi của địa ngục]
Khoé môi Âu Dương Vũ cong lên ý cười tà mị, một nụ cười khiến người khác nhìn vào chỉ cảm thấy lạnh lẽo nơi sống lưng.Lúc này Vương Nhị vẫn hồn nhiên không biết nguy hiểm đang đợi mình phía trước, chỉ nghĩ đến một mảng hồng trong đầu mình thì cả người hắn lâng lâng đến tận mây.
Chưởng quầy tay mang đồ ăn lên, chứng kiến một màn này trong mắt hắn thoáng hiện lên một tia thương cảm, tiếc hận. Một cô gái xinh đẹp dịu dàng như thế lại bị tên vô tính người nhúng chàm. Có điều hắn cũng đành bất lực, Vương Nhị là khách quen của khách trọ hắn, tình huống thế này xảy ra cũng không phải hiếm hoi. Tất nhiên mọi việc hắn làm điều được cha hắn che đậy, đổi trắng thay đen, hắn ta chính là một tên bóc lột hành hạ dân thường trắng trợn, trước nay chưa có kẻ nào dám lên mặt chống đối hắn.
Âu Dương Vũ đẩy cửa ra đi thẳng vào phòng, thoải mái ngồi xuống ghế, tự mình rót một chén trà.
Vương Nhị tiến vào phòng thì lập tức nhanh tay khóa trái cửa phòng, ý cười dâm đãng ngày một hiện rõ trên gương mặt hắn.
Nhìn thấy Âu Dương Vũ tao nhã uống trà khiến con tim hắn không khỏi bồi hồi muốn ngay lập tức thưởng thức hương vị đặc biệt từ một cô gái mềm mại tuyệt diễm như nàng, khiến hắn không khống chế bản thân mình mà muốn dây dưa với nàng, muốn nàng hoàn toàn thuộc về mình, chấp nhận sự cưỡng chế của hắn, tay hắn không tự chủ chà xát nhau, chậm rãi đi lên, miệng thì thầm: “Mỹ nhân, gia đến đây!”
Nhưng vào lúc này, chén trà nóng bỏng tràn đầy trên tay Âu Dương Vũ lưu loát văng thẳng vào trán của Vương Nhị, thân thủ nhanh nhẹn lắc người tránh thoát khỏi vòng tay ôm ấp của hắn.
“Á!” Hắn bị từng giọt nước trà bỏng rát bám đầy trên mặt, hắn nhịn không được đau đớn la lên, ôm trán mà lau đi bọt nước. Cảm giác bỏng rát, nhức nhối không ngừng tra tấn hắn cho đến khi hắn phát hiện trên ống tay áo hắn vừa lau có vết máu loãng, rồi vết máu loãng đó men theo từng góc trên gương mặt hắn mà chảy xuống. Hắn lập tức nổi giận trừng mắt nhìn Âu Dương Vũ, từ nhỏ đến lớn, chưa có kẻ nào, thậm chí là ông già nhà hắn cũng không dám đối xử thế này với hắn. Hắn nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo: “Tiện nhân, dám lấy nước trà hắt vào gia, bộ cô chán sống rồi sao? Được rồi, gia sẽ lập tức cho cô biết cái cảm giác sống không bằng chết ấy nó như thế nào, khiến cho cô kêu la đến trời không hay đất không biết.!”
Dứt lời hắn chạy nhào về phía Âu Dương Vũ, một tia tàn nhẫn máu lạnh trong mắt Âu Dương Vũ lóe lên, đợi đến khi tên đó đến gần trước mặt nàng, dưới chân nàng nhanh chóng dùng sức, quét ngang đường chạy của hắn khiến hắn không kịp phòng bị ngã nhào xuống đất. Một tay Âu Dương Vũ cầm lấy ghế dùng lực mạnh mẽ nện vào người Vương Nhị sau đó dùng khung ghế giữ người hắn trong phạm vi khống chế của nàng, một chân đạp lên ghế, một tay từ từ nhấc ấm trà nóng hôi hổi lên. Tên Vương Nhị bị ăn đau rên lên một tiếng như lợn bị chọc tiết, trong mắt Âu Dương Vũ ánh lên một tia cười lạnh, nhếch miệng nói: “Có vẻ như lửa giận của công tử không hề nhỏ, cần phải được giải nhiệt gấp, nếu không sẽ có hoả hoạn.”
Ấm trà trong tay nàng từ từ nghiêng đi, từng dòng nước trà nóng bỏng chậm rãi từ vòi chảy xuống. Và vị trí rơi cũng khiến cho tên Vương Nhị kia có chết cũng không ngờ tới...là ngay đũng quần hắn.Một tiếng thét chói tai như giọng đám con trai ở tuổi chưa dậy thì rống lên vang vọng khắp phòng Âu Dương Vũ, chưởng quầy dưới lầu nghe được cũng chỉ đành buồn bã lắc lắc đầu, trong lòng sốt ruột không ngừng lo cho cô gái đó.
Cho đến khi cảm nhận được trà trong bình đã vơi đi một nửa, Âu Dương Vũ mới liếc mắt nhìn tên dâm đãng giống như lợn vừa bị luộc chín, hai chân vì đau rát mà run rẩy.
Âu Dương Vũ nhấc chân lên, đem chiếc ghế bốn chân ra khỏi người hắn, nàng từ từ ngồi xổm xuống cười lạnh hỏi: “Thế nào? Còn nóng không?”
Vương Nhị sợ hãi lắc đầu, Âu Dương Vũ thì giống như không thấy vẻ mặt khiếp đảm của hắn, tay mạnh bạo cởi thắt lưng hắn, động tác vốn rất nhanh nhẹn mà dứt khoát khiến cho vị đang nằm bất lực kia cả người lạnh run lên, lắp bắp hỏi: “Cô...cô muốn làm gì?”
“Đương nhiên là làm chuyện mà anh muốn làm rồi!” Âu Dương Vũ lạnh lùng cười, ban đầu trong tưởng tượng của Vương Nhị nàng khuynh thành bao nhiêu, mỹ mạo bao nhiêu thì người phụ nữ trước mặt hắn bây giờ là nữ hoàng địa ngục trần gian, là ác ma, rất đáng sợ!
Nàng kéo bộ xiêm y bên ngoài của hân ra một bên, để lộ bộ ngực trần ra ngoài không khí. Đột nhiên Vương Nhị hoảng sợ khi nhìn thấy Âu Dương Vũ lấy ấm trà cầm lên, hắn mặc cho nửa thân phía dưới mình bị tê liệt, vội vàng chống đỡ đứng dậy.
Ấm trà đó vừa mới vài phút trước là nỗi ám ảnh cùng cực đối với hắn.
Ngay lúc hắn đứng lên, Vương Nhị tưởng đã có thể thoát ra khỏi cửa nhưng không ngờ Âu Dương Vũ lại nhanh hơn một bước, nàng nghiêng người ngăn chặn đường sống của hắn. Vương Nhị gấp gáp xoay người thì bị Âu Dương Vũ dùng tay kéo toàn bộ xiêm y bên ngoài của hắn ra.
Vương Nhị vừa có ý định chạy trốn thì chợt phát hiện có cái gì đó đang quấn lấy mình, sau đó cả người nhẹ hẫng, rồi bay lên trời! Trời đất như quay cuồng trong đầu hắn, đau quá!
Chuyện là nữ hoàng địa ngục trần gian Âu Dương Vũ vừa dùng thắt lưng quấn gọn người hắn, đạp hắn ngã nhào ra ngoài cửa sổ.
Chỉ là lầu hai thôi, không đủ khả năng giết chết con heo bệnh đó. Tên tiểu tử thối dâm đãng nhà ngươi dám nghĩ đến chuyện muốn động ngón tay thối vào bổn vương phi!?
Hừ!Tên này rõ ràng muốn tự tìm đường chết.
Âu Dương Vũ đi tới cửa sổ phía trước, cúi đầu xem tình hình bên dưới thì thấy hắn một thân chỉ còn đồ lót bên trong, nửa thân dưới hoàn toàn ướt sũng, khó khăn nhấc chân ngẩng đầu lên chống lại ánh mắt hờ hững như không của Âu Dương Vũ, tim hắn đập lệch nhịp, không phải vì dáng vẻ xinh đẹp của nàng mà vì sợ hãi nàng, hắn lập tức cắn răng dùng sức chạy biến, vừa chạy ba bước đã ngã nhào xuống đất, tình trạng đứng không nổi, đi không xong cứ lặp lại như vậy cho đến khi thoát khỏi tầm mắt của Âu Dương Vũ, hắn mới vờ ưỡn ngực, lưng thẳng, ngẩng cao đầu tiêu sái đi về phủ.
Âu Dương Vũ thu ánh mắt về đóng cửa sổ lại, không quan tâm đến tình trạng ghế nằm ngổn ngang giữa phòng, đi thẳng một mạch đến giường, buổi tối hôm nay nàng sẽ hành động, cho nên ban ngày nàng phải nghỉ ngơi dưỡng sức.Dưới lầu, sự tò mò vẫn cứ đeo bám mãi trong đầu ông chưởng quầy, hắn không nhận ra có bất cứ động tĩnh nào trong phòng nữa, hắn càng cảm thấy tò mò hơn.
Cho đến khi trời tối chỉ thấy một mình Âu Dương Vũ ra khỏi phòng, không thấy người đàn ông kia, hắn không biết phải hình dung cảm giác của mình lúc đó là gỉ, chỉ có đứng ngẩn người mà giật mình.
Ban ngày nghỉ ngơi đã đủ, hoàng hôn dần buông, trăng bắt đầu lên cao, Âu Dương Vũ rời khỏi phòng sau đó chạy đến cổng thành.
Không ngờ không chỉ ban ngày giám sát nghiêm ngặt mà cả ban đêm cũng có hai tên cẩn thận đứng canh cổng.
Âu Dương Vũ nhìn thấy hai tên lính canh đang ngủ gà ngủ gật ngoài xa thì trong lòng thầm than có chút khó khăn, mang trong mình một sinh mạng nhỏ nhoi nàng tuyệt đối không thể mạo hiểm lấy một địch hai như trước. Nếu không đánh gục mà còn đánh động thêm những người khác, lúc đó chỉ như cá chui vào rọ.
Vậy phải làm cách nào để ra khỏi cổng thành mà không bị ai phát hiện?
Đúng rồi! Bay ra đi!
Người khác không có khả năng, nàng cũng không thể nhưng nàng biết Chúa Tể van ưng chi thần có thể làm được—— Hải Đông Thanh!
Âu Dương Vũ triệu hồi Hải Đông Thanh bay ra ngoài không gian, Hải Đông Thanh bây giờ đã không còn nhỏ bé như xưa nữa, mặc dù cơ thể hắn vẫn chưa đủ điều kiện của một Hải Đông Thanh trưởng thành.
Hải Đông Thanh vừa bay ra thì thấp đầu cọ cọ vào người Âu Dương Vũ, bây giờ nó có thể đứng cao hơn đầu của một người bình thường rồi.
Âu Dương Vũ vươn tay sờ đầu Hải Đông Thanh nói: “Tiểu thanh, mang ta ra khỏi thành.”
Hải Đông Thanh giống như có thể hiểu tiếng người, nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, âm thanh có sức vang mạnh mẽ, nó gật gù cái đầu, xoay người phục thấp thân mình để Âu Dương Vũ ngồi lên lưng mình.
Hải Đông Thanh mạnh mẽ dang đôi cánh mượt mà của mình đón gió, có chút phe phẩy, sau khi thích ứng được với trọng lượng trên lưng mình, nó chậm rãi phi thân, chân rời khỏi mặt đất, dùng sức vỗ cánh chầm chậm bay vào không trung, còn Âu Dương Vũ dùng tay cố định lên cổ Hải Đông Thanh.
Lần đầu tiên được trải qua cảm giác bay trên lưng Hải Đông Thanh, Âu Dương Vũ cảm thấy thoải mái mà vui vẻ vô cùng.
Âu Dương Vũ thu ý cười lại, đưa mắt nhìn xuống dưới thăm dò tình hình, nhìn thấy khoảng cách giữa mình với cổng thành dần xa, nàng mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng cũng đã thuận lợi rời khỏi thành.
Hai tên hộ vệ thủ thành cảm nhận được một trận gió to cùng với bóng đen khổng lồ vừa lướt qua đầu mình liền giật mình tỉnh giấc, ngẩng đầu lên không thấy bất kỳ thứ gì khả nghi nên chỉ huơ huơ lắc đầu nghĩ rằng mình bị hoa mắt nên nhìn lầm.
Vì thể lực của Hải Đông Thanh chưa sánh được với một con trưởng thành cho nên cầm cự không được lâu, thời gian bay cũng bị hạn chế. Vì muốn để cho Hải Đông Thanh dưỡng sức cho những lần vượt cổng thành tại các điểm đến khác, Âu Dương Vũ ra hiệu bảo Hải Đông Thanh đáp xuống dướiÂu Dương Vũ cẩn thận nhảy xuống khỏi lưng Hải Đông Thanh, dường như nó không muốn chấm dứt chuyến bay của mình nên có chút lưu luyến cọ đầu mình lên tay Âu Dương Vũ, trong lòng Âu Dương Vũ không khỏi dâng lên cảm giác ấm áp, khẽ cười ra hiệu cho Hải Đông Thanh bay lại vào không gian.
Màn đêm như bủa vây đen kín cả một vùng trời lạnh lẽo, ánh trăng e thẹn lặng lẽ nấp sau đám mây đen như đang trốn người thương, chỉ còn lại vài đốm nhỏ lấp lánh ánh sao trên nền trời đen mực. Gió vẫn không ngừng thổi những luồng khí lạnh khiến tán lá cây vốn muốn yên tĩnh vẫn phải ào ào gây tiếng động xào xạc. Không một ai trên đường khiến cho bóng đêm trong rừng càng trở nên tịch liêu, hiu quạnh.
Vốn đang định lấy mô tô ra thì Âu Dương Vũ chợt nghe được động tĩnh đằng sau bụi cây gần đó.
“Ai?” Âm thanh sắc bén của Âu Dương Vũ vang lên phá tan màn đêm yên tĩnh.
Xoạch một tiếng, từ trong lùm cây trước mặt nàng có một người đi ra, theo sau đó là thêm vài tên nữa, khoảng tầm mười người.
Tên đi đầu kia không ai xa lạ chính là vị Vương Nhị ban sáng mới được nàng dạy dỗ, mặt mày hắn quấn kín băng gạc, cơ bản là không nhìn rõ được diện mạo kinh khủng của hắn.
Chân của Vương nhị vẫn chưa có lành, bước đi còn khập khiễng, sáng hôm nay hắn bị con tiện nhân trước mặt này đánh đến nỗi phải ôm nhục bỏ chạy thục mạng, thù này sao hắn dễ dàng mà bỏ qua được. Điều tra qua ả ta, hắn mới biết nàng không phải là người trong thành nên cố tình bố trí người nấp bên ngoài thành để phục kích. Nhưng không ngờ trời tối cũng đã lâu, không thấy mục tiêu xuất hiện ngoài cổng thành, mấy tên thuộc hạ hắn trốn trong lùm cây cũng gật gù thiếp đi.
Vừa bị Âu Dương Vũ quát một tiếng, đám người bọn họ mới giật mình tỉnh dậy, gặp đúng phải người mà bọn họ đang tìm nên mới hùng hổ đi ra.
Vương nhị vung tay lên, tức thì đám người bọn họ tản ra vây chặt Âu Dương Vũ, hắn mang vẻ mặt phẫn nộ, nói: “Tiện nhân, đánh gia xong rồi muốn chạy sao? Tối hôm này, gia cùng đám người này sẽ khiến cô sống không bằng chết!”
Mấy người kia thấy vẻ đẹp mỹ mạo của Âu Dương Vũ, trong lòng đều bắt đầu ngứa ngáy là, nghĩ đến chuyện có thể tùy ý xử lý cô gái đẹp như tiên nữ này thì trên mặt bọn hắn không giấu được sự ham muốn cùng dục vọng đang dâng trào. Vương Nhị nhìn đám thuộc hạ biểu tình như vậy trong lòng hắn vô cùng sung sướng, hắn muốn tận mắt xem xem kẻ dám động tay động chân hại hắn ra nông nổi này bị ức hiếp thế nào. Kẻ nào khi dễ hắn thì đừng mong sống yên ổn.
Âu Dương Vũ quét đôi mắt lạnh nhìn đám người vây quanh mình, khoé môi cong lên ý cười máu lạnh.
Dám dây dưa với nàng, đương nhiên đừng nói chuyện nàng sẽ khách khí với lũ đầu heo này. Âu Dương Vũ từ trước đến nay là kiểu người có thù với kẻ nào tất sẽ báo, nay còn phải gấp gáp Dạ Trọng Hoa, kẻ nào dám cản đường nào, chỉ đành chia buồn với kẻ đó!
Nàng không muốn lãng phí thời gian, từ trong lòng lấy ra một ít bột phấn. Đây là loại thuốc bột mà dạo trước Âu Dương Vũ nghiên cứu chế tạo ra, là vì lo lắng cho sự an nguy của Dạ Trọng Hoa nên nàng mới tạo ra. Thuốc này nếu đối phương bị ảnh hưởng với liều lượng nhẹ thì chỉ điên điên khùng khùng, nặng thì giống như người thực vật, nửa chết nửa sống.
Nay Âu Dương Vũ lại có mang, đánh nhau với hết đám người này là điều không thể, nghix như vậy, nàng liền vươn tay nắm chặt bột thuốc, nhìn đám người đó nói: “Nếu kẻ nào trong đám các người đoán đúng được thứ đang nằm trong tay tôi, kẻ đó sẽ có được tôi trước, thấy thế nào?”
Hai mắt đám người bọn họ lập tức sáng lên, tiểu nương tử này thật sự rất đẹp, ai chả muốn là người đàn ông đầu tiên của nàng.
Vương Nhị thấy vậy lên tiếng nhắc nhở: “Đừng nghe ả tiện nhân này quyến rũ, cô ta rất lợi hại!”
Âu Dương Vũ chỉ khẽ cười tiếp tục nói: “Tô chỉ là một cô gái đơn thuần, sao có đủ khả năng chống lại tất cả các người được?”
Mấy người bọn họ đồng loạt tán thành gật đầu lời giải thích của Âu Dương Vũ, không đồng tình liếc mắt nhìn Vương Nhị, trong mắt lộ vẻ khinh bỉ.
“Thế nào, các người có muốn đoán hay không?” Âu Dương Vũ tiếp tục hỏi.
“Đoán, để lão tử tiên phong đ!” Một trong số đám người đó nhanh mồm lên tiếng.
Số còn lại cũng nào có chịu thua thiệt, tất cả đồng loạt nhào lên.
Âu Dương Vũ đưa tay nâng lên cao, nói: “Đứng xa như thế không ngửi được đâu, lại gần đây một chút, khả năng đoán đúng sẽ cao hơn không.”
Mấy người nghe vậy đều nghe lời tiến lên vây quanh Âu Dương Vũ xem cho rõ thứ trong tay Âu Dương Vũ, và tên Vương Nhị cũng không phải là người ngoại lệ.
Thấy đám người bọn họ đều nghe lời mình, đáy mắt Âu Dương Vũ chợt lóe, lòng bàn tay mở ra, lập tức ném bột phấn lên. Đám người đó nhất thời không kịp phòng bị, nuốt cả bột thuốc vào miệng nên cả đám ôm miệng ho khan.
Âu Dương Vũ lẳng lặng đứng nhìn đám người đó bụm miệng họ không dứt, trên gương mặt đang đắm chìm trong màn đêm quỷ dị, ý cười tàn khốc hiện lên: “Ác giả ác báo!”
Phát hiện có ý đó không đúng, đám người bọn họ mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau, sau đó đột nhiên bật cười như người điên
Thuốc đã phát huy tác dụng.
Mấy người bọn họ ngây ngô cười rộ lên, nắm tóc kéo nhau dung dăng đi vòng quanh cây cổ thụ to gần đó.
Âu Dương Vũ không hề để ý tới mấy người đó, nhanh chóng lấy mô tô ra phóng xe chạy như bay về phía trước, nàng đã mất quá nhiều thời gian, không thể trì hoãn thêm phút nào nữa, nhanh lên..phải nhanh hơn nữa...Dạ Trọng Hoa, chàng phải bình an cho ta.
Cũng khoảng trời đó, trong doanh trại, hai mắt Dạ Trọng Hoa nhắm nghiền không có dấu hiệu tỉnh dậy, hàng lông mi cong dài của hắn rủ xuống như lá liễu vào đông. Trên gương mặt điển trai của hắn giờ đây là bị thay thế bởi một mảng tái nhợt trắng bệch, đôi môi mỏng thì tím ngắt lại không còn hồng hào như trước.
Nửa thân trên của hắn trần trụi ngoài không khí, chỗ bị thương ở ngực được băng một lớp vải dày. Mười ngày trước, tại chỗ đó chính là mũi tên độc mạnh mẽ cắm thẳng vào đó.
Theo lời của thần y thì khi Dạ Trọng Hoa bị trúng tên độc, không được điều trị ngay đúng lúc đó mà vẫn còn cầm cự được cho đến bây giờ thì quả là kỳ tích.
“Đừng nói những lời vô nghĩa nữa! Các ông nhất định phải cứu sống Ninh vương cho ta!”
Vân Thương mặt mày tái xanh đứng một bên lo lắng không ngừng. Một người làm việc cẩn trọng, mưu lược hơn người như Dạ Trọng Hoa, một người vốn máu lạnh, tàn khốc như Dạ Trọng Hoa, một chiến thần uy lẫm nổi danh khắp Tây Lăng chỉ vì cứu mạng nhỏ không đáng giá này của hắn mà cậu ấy lại...
Đôi mắt Vân Thương ánh lên một tia đau khổ phẫn hận bản thân mình. Vì cớ gì lại không đối xử máu lạnh với hắn, vì cớ gì lại vì hắn mà đỡ mũi tên đó. Hắn hận bản thân mình yếu đuối, nhu nhược. Hắn đã từng thề với lòng mình đời này chỉ phụng theo mệnh của Dạ Nhị, bên cạnh làm hậu phương vững chắc cho hắn, bảo vệ tính mạng của hắn. Nhưng cuối cùng hắn xem hắn đã làm được trò trống gì, hại cậu ấy phải bị trúng độc, sống chết thế nào còn chưa rõ. Mỗi ngày trôi qua hắn đến cơm ăn không ngon, ngủ cũng không yên giấc, tóc đen trên đầu đã bạc đi vài sợi. Không ngừng tìm thần y, đại phu đến chữa trị cho hắn!
Tên thần ý thứ mười lăm nơm nớp lo sợ nhìn sắc mặt khó coi của Vân Thương, lấy can đảm lắp bắp nói: “Vân đại nhân, loại thuốc độc này chúng tôi chưa bao giờ thấy qua, là độc không thể giải....”
“Các ông dám nói thêm câu nào như thế thử xem?” Vân Thương tức giận nghiến răng quát, hai mắt trừng lớn giống như hai thanh đao phóng thẳng vào đám đại phu đó.
Mấy tên đại phu còn lại nghe xong lời cảnh cáo của Vân Thương thì hoảng sợ không thôi, run rẩy quỳ xuống, đầu cúi rạp xuống đất.
“Lang băm, lang băm! Nếu các ông không cứu được Ninh vương điện hạ thì tự chôn sống mình đi!”
Vân Thương tức giận mặt mày trắng bệch, đáy lòng có chút sợ hãi giống như hàng ngàn sợi dây vô hình cuốn lấy cổ hắn chỉ chờ thời cơ thích hợp mà siết chặt đánh cắp nguồn sống của hắn.
Dạ Trọng Hoa là chiến thần bất bại, là người của đấng thiên hạ, cậu ấy không thể xảy ra chuyện gì chỉ vì một kẻ hèn mọn như hắn?
Binh lính đã tổn hại không ít, giờ cậu ấy lại ra nông nổi này. Chủ tướng bọn họ thật không phải kiểu người có tâm phúc.
Vân Thương lo lắng liếc nhìn sang Tiểu Đạo đang đứng thẩn thờ một bên, hắn là người luôn làm bạn bên cạnh Dạ Trọng Hoa, trải qua đủ loại tình huống nguy hiểm. Hắn ta chưa bao giờ sợ bất kỳ tên sát thủ nào, thần sắc luôn lạnh lùng, vô cảm. Thế mà giờ phút này mặt mày hắn không giấu được sự hoảng sợ.
Tiểu Đao từ trong bóng tối lắc mình mạnh mẽ rút trường kiếm đặt dứt khoát lên cổ vài tên đại phu đang quỳ dưới đất, từng chữ một gằn ra khỏi họng: “Muốn chết phải không?”
Vài vị đại phu sợ tới mức không dám ngóc đầu dậy chỉ thốt lên xin tha mạng: “Không phải.. không phải ạ, chúng tiểu nhân thật sự vô năng vô lực.”
Một câu van xin của đám người đó khiến Vân Thương càng phiền não, tức giận liếc nhìn bọn họ.
“Tiểu Đao, tha cho bọn họ đi!” Hắn biết bọn họ quả thật đã hết cách.
Tất cả bọn họ đúng là một lũ vô dụng, không giống với tiểu thần y của Tây Lăng quốc...khoan...tiểu thần y...tiểu nha đầu. Vân Thương không tự chủ nhớ đến Âu Dương Vũ.Nếu cô nhóc đó có thể đến đây thì tốt rồi...
Nhưng ngay lập lắc đầu cười khổ, bây giờ cô ấy đang mang thai, sao có khả năng vượt ngàn dặm xa xôi để đến được đây? Nếu cô ấy biết được tình trạng vô phương cứu chữa của Dạ Nhị, liệu có ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng cô ấy không?
Vân Thương khẽ thở dài: “Tiểu Đao, cậu ở đây theo dõi bệnh tình của Dạ Nhị, tôi đi ra ngoài xem thử có gặp được vị thần y nào không?”
Cứ như thế ban ngày nghỉ ngơi, ban đêm lấy mô tô chạy như điên, nếu như gặp phải núi cao hay sông cách trở, nàng sẽ gọi Hải Đông Thanh cõng nàng bay qua, khi gặp thảo nguyên hay vùng cỏ rộng lớn, nàng sẽ dùng Ferrari, tốc độ nhanh nhất có thể mà nhấn ga.
Vốn đoàn binh sẽ đi ngựa mất mười ngày nhưng Âu Dương Vũ chỉ cần năm ngày đã tiến thẳng đến vùng Bắc Mạc.
Nghe được thông tin về nơi đóng quân của Dạ Trọng Hoa, Âu Dương Vũ nhanh chóng thay y phục, chạy nhanh đến quân doanh.
Vì chủ tướng của mình đang bị trọng thương cho nên nhuệ khí của binh lính lúc này vô cùng hoang mang thấp thỏm lo sợ. Đột nhiên mắt thấy có một cô gái trẻ từ từ tiến về phía bọn họ. Cô gái thân mặc một làn váy trắng thướt tha tuy trông bình dị, giản đơn nhưng lại đủ toát lên vẻ đẹp thuần khiết kiêu sa vốn có của nàng. Bên ngoài làn váy trắng chính là chiếc áo choàng màu lam thanh thiển được thêu khổng tước trên mặt. Có thể nói cô gái đó là một vị tiên nữ vừa xuống trần gian, gương mặt nàng nhỏ nhắn với gò má hơi đỏ vì lạnh, hàng lông mày lá liễu khẽ cong theo làn gió. Đôi mắ trong sáng như ngọc phỉ thúy quý giá được cất giữ trong cung điện. Từng bước chân, từng cử chỉ, từng dáng đi của nàng vô cùng trầm ổn mà uyển chuyển.
Đám người lính gác đánh giá nàng xong trong lòng có chút kinh ngạc, nhìn thoáng qua có thể nhận ra nàng là một cô gái có thân phận cao quý, nhưng vì cớ gì lại xuất hiện ở nơi chiến trường chết chóc này? Nghĩ như vậy bọn họ tiến lên ngăn chặn bước đi của nàng, mắt thấy nàng lấy thẻ bài có đề mấy chữ vàng Ninh vương phi, đặt trước mặt bọn hắn sau đó lên tiếng hỏi: “Đã tìm ra Ninh vương chưa?”
Đám binh lính bọn hắn có chút chần chờ do dự, không có ý định trả lời nàng, đường đường là Ninh vương phi, làm sao có thể chạy đến một nơi nguy hiểm như thế này? Lại có nghe đồn Ninh vương phi đang mang thai, kinh thành cách Bắc Mạc mấy ngàn dặm, cho dù có thúc ngựa chạy ngày đêm không nghỉ thì cũng phải mất bảy ngày, vậy mà nàng có thể đơn độc chạy đến tận, thậm chí không có thấy một con ngựa nào?
Trong mắt binh lính lộ rõ vẻ nghi hoặc, một cô gái trẻ đẹp một mình tiến vào quân doanh, lẽ nào là gian tế tới thăm dò tin tức?
Âu Dương Vũ thấy đám người bọn hắn lộ rõ sự hoài nghi, nàng biết bọn họ khó lòng mà tin sự thật trước mắt. Đột nhiên nhớ đến thứ gì, nàng lấy từ trong lòng mình ra tấm kim bài miễn tử mà hoàng thượng đã từng ban cho nàng.
Kim bài miễn tử là thứ đồ không thể nào làm giả được, đám binh lính cũng là những người có mắt nhìn, lập tức nhận ra thứ này do chính bút tích hoàng thượng ngự ban, lệnh bài miễn tử.
Cầm lấy kim bài miễn tử trong tay Âu Dương Vũ, mắt nhìn kỹ cẩn thận mặt hoa văn nửa tin nửa ngờ.
Dù vậy, bọn họ vẫn kiên định như cũ, không dám trực tiếp cho nàng đi vào, Ninh vương gia đang trọng thương, nếu như là gian tế do bên địch phái đến trà trộn vào quân doanh thì hậu quả sau đó bọn hắn không thể gánh nổi được.
Thời điểm cô gái này xuất hiện quá mức trùng hợp, tin tức Ninh vương bị trọng thương vừa mới gởi về kinh thành cách đây bảy ngày, thế nhưng chỉ mất chưa đầy bảy ngày sau đó, Ninh vương phi lại có thể đơn độc một mình đến đây, chuyện này quá mức vi diệu với hình dung của bọn họ
Gió lạnh thổi đến mang theo bông tuyết lác đác bay đến khiến cho từng sợi tóc của Âu Dương Vũ nghịch ngợm tung bay, vài bông tuyết trắng bướng bỉnh đậu lên mái tóc đen mượt của nàng. Chóp mũi Âu Dương Vũ vì lạnh mà ửng đỏ lên, hai tay theo phản xạ đưa lên chà xát vào nhau, trong lòng âm thầm bất đắc dĩ, thật sự là lạnh đến mức muốn đông chết người mà!
Ánh mắt nàng trầm ổn thản nhiên nói: “Như vậy đi, cậu đi gọi cái người bên cạnh Ninh vương gia đến đây...”
Lời còn chưa dứt, đôi mắt Âu Dương Vũ nhanh chóng lướt qua khoảng không sau lưng đám người bọn họ, nhìn thấy một tên mặc áo giáp màu lam đang tiến lại về phía mình, con ngươi hắn buông thỏng xuống, có chút ủ rũ, trông bộ dáng rất thương tâm phiền não.
Đáy mắt Âu Dương Vũ lập tức loé sáng, người kia không phải là —— Vân Thương sao?!
Vân Thương giống như cảm nhận được gì, ngẩng đầu lên phóng tầm mắt về phía cửa doanh trại, nếp nhăn ủ dột trên mặt từ từ dãn nở ra đầy kinh ngạc, đây...đây...chuyện...chuyện...quái gì thế này. Mình đang mơ sảng chăng, không thể tin được. Vì sao? Có thể?
Hắn sững sờ đứng tại chỗ, dùng sức trừng mắt ngây ngô nhìn được một lúc mới định thần lại nhấc chân chạy như bay về phía Âu Dương Vũ, thấy nàng bị vài tên binh lính ngăn cản, tay hắn nắm chặt thành quyền đấm vào mặt một trong số người đó: “To gan, hoang đường, Ninh vương phi đến đây mà các ngươi dám cản đường nàng, không muốn sống nữa sao?”
Vài tên binh lính hai mặt nhìn nhau, trong mắt kinh ngạc nổi lên, cô gái này thật sự là Ninh vương phi sao *!
“Tẩu tử... Sao cô có thể...đến được chỗ này!” Vân Thương vui mừng khôn xiết, Âu Dương Vũ đến đây rồi, vậy thì Dạ Nhị có cơ hội được cứu sống rồi!
Nghĩ như vậy hắn lập tức nói tiếp: “Tình trạng của Dạ Nhị bây giờ không ổn chút nào, tẩu tử, cô mau đến xem bệnh của cậu ấy đi.”
“Tìm được Trọng Hoa về rồi ?” Trên mặt Âu Dương Vũ không giấu được vui mừng bật cười thành tiếng, tảng đá nặng trong lòng cuối cùng đã được dỡ bỏ.
“Tôi cùng đội binh phải mất ba ngày để tìm cậu ấy, phát hiện cậu ấy nằm bất tỉnh dưới sơn động bị bịt kín.” Vân Thương thấp giọng kể lể, trái tim Âu Dương Vũ cũng theo từng lời nói của hắn mà run rẩy, “Thế nhưng tình trạng của cậu ấy vô cùng nghiêm trọng.”
Vân Thương vừa đi vừa kể toàn bộ sự việc Âu Dương Vũ nghe cho đến khi đứng trước doanh trại của Dạ Trọng Hoa
Âu Dương Vũ có chút do dự đứng trước lều, nàng không có đủ can đảm bước vào, mặc dù nàng rất muốn, rất muốn nhìn thấy gương mặt quen thuộc của người đàn ông mà mình hắn nhớ nhung, nhưng lại sợ...sợ nhìn thấy bộ dạng của hắn.
Vân Thương vén lều lên đi cùng với Âu Dương Vũ tiến vào trong, nhìn thấy người đàn ông bá đạo ngày nào giờ đang nhắm ghì mắt không có ý định mở ra, cả gương mặt tái nhợt không một chút sắc hồng cho dấu hiệu của sự sống, chàng gầy đi rất nhiều, trông rất tiều tụy. Âu Dương Vũ nhìn hắn như vậy, giống như ma xui quỷ khiến nhấc chân chạy đến bên giường, bàn tay run rẩy đưa lên âu yếm vuốt ve từng bộ phận trên gương mặt hắn. Đôi mắt cương nghị của chàng đâu rồi, mở ra cho ta xem đi, đôi môi hồng hào từng sưởi ấm cho gò má ta đâu rồi. Trọng Hoa, chàng gầy thế này làm sao có thể bồng hai mẹ con ta đi dạo vườn hoa được, tim chàng lạnh thế này làm sao có thể đủ ấm để xua tan giá lạnh đang bủa vây khắp người ta. Mỗi câu thì thầm của nàng là mỗi giọt nước mắt không giữ được rơi khỏi khoé mi.
Vân Thương nhìn thấy dáng vẻ khổ sở đau lòng của Âu Dương Vũ, trong lòng thầm mắng bản thân mình vô năng.
“Tẩu tử, cô đánh tôi đi, tất cả đều là lỗi của tôi, nếu không phải vì muốn cứu tôi, Dạ Nhị... Cũng sẽ không như vậy.”
Âu Dương Vũ giương mắt nhìn vào đôi mắt tiều tụy xác xơ của Vân Thương, phát hiện hắn không hề giống với bộ dáng trước đây, tóc thì đã sắp muối tiêu hết rồi, cũng không nhẫn tâm trách phạt hắn, chỉ nhẹ giọng nói: “Vân Thương, cậu đi nghỉ ngơi một chút đi, nơi này để tôi.”
Vân Thương cũng không nguyện rời đi, chỉ đứng một bên quan sát mới yên lòng.
Tiểu Đao nhanh chóng mang tách trà nóng đưa cho Âu Dương Vũ, đôi mắt vốn lo lắng giờ lại mang một tia mong chờ: “Vương gia trúng tên độc, sau ba ngày mất tích đã mời rất nhiều đại phu đến nhưng bọn họ đều nói vô phương cứu chữa, vương phi, người xem bệnh tình vương gia thế nào đi.”
Âu Dương Vũ nửa quỳ một bên, Vân Thương lập tức mang ghế tựa cho Âu Dương Vũ ngồi để tạo tư thế thoải mái cho nàng tránh ảnh hưởng đến thai nhi. Nàng vươn tay đặt lên mạch Dạ Trọng Hoa, một lúc sau mới biết rõ độc trên mũi tên đó không hề tầm thường, Dạ Trọng Hoa còn có thể sống sót đến nay, đúng là không dễ.Chàng chắc chắn phải rất cố gắng để cầm cự.
Âu Dương Vũ đau lòng lấy chút thuốc kháng sinh trong không gian đút cho Dạ Trọng Hoa uống xong, sau đó giúp hắn châm cứu đẩy máu đen ra ngoài.
Từng đợt châm cứu cẩn thận mất phải mấy canh giờ nhưng nàng không hề biết mệt mỏi là gì, nàng có thể đến đây, gặp được Dạ Trọng Hoa, tự chính tay mình chữa trị cho hắn đã là một loại hạnh phúc với nàng rồi.
Cho đến khi cây châm cuối cùng được lấy ra khỏi người hắn, Âu Dương Vũ nhẹ tay xoa hai gò má hắn. Này, chàng lạnh lắm đấy chàng biết không, ấm áp chàng từng cho ta đâu rồi. Hàng mi này, đôi mắt này, mũi chàng này, ta thật nhớ chàng a, Âu Dương Vũ khẽ áp má mình vào gò má hắn, âm thanh rất nhẹ rất nhẹ thì thầm bên tai hắn: “Trọng Hoa, chàng nhất định phải tỉnh lại, cục cưng của chúng ta đang chờ được sinh ra để nói với chàng một chữ cha đó.”
P/s: Rồi Giờ nàng nàng nào muốn băm muốn vằm ta thì cứ việc... không kể lể, không kể khổ...năm mới xông đất cho chương đó...có câu hỏi nào muốn hỏi ta cứ lên tiếng...* lấy băng keo dán miệng ngồi chờ chết*
Âu Dương Vũ chạy ra khỏi miếu cũng đã được nửa ngày, ban đầu là xe máy, sau đó đổi sang Ferrari, chạy với tốc độ nhanh nhất có thể, bởi vì đường rất vắng không có người qua lại cho nên việc chạy một chiếc xe thể thao kì quái này ở thế giới cổ đại cũng khiến nàng yên tâm rất nhiều.
Có điều nàng thật sự đã sai lầm khi đánh giá cao tình hình giao thông đường xá nơi cổ đại, đi chừng nửa canh giờ, nàng đột nhiên phát hiện con đường phía trước bắt đầu gồ ghề, dốc đá lởm chởm, cho nên đành bất đắc dĩ không tiếp tục ngồi trên con Ferrari thoải mái với hệ thống sưởi ấm bên trong, chỉ biết tiếc nuối chạy Ferrari vào trong không gian, sau đó lôi xe mô tô ra ngoài. Với tính năng siêu nhẹ, siêu bền thích hợp vận hành trên mọi địa hình có lẽ có lựa chọn hợp lý cho tình huống này. Bỗng nhiên trong đầu nàng nảy sinh một ý tưởng, sau khi cùng Trọng Hoa bình an trở về nhất định phải bàn bạc chuyện xây dựng đường xá bằng phẳng nơi vùng đất hẻo lánh này với chàng ấy để thuận tiện cho việc đi đường dài trong tương lai tới.
Cứ mãi phóng xe như vậy cho đến khi Âu Dương Vũ chợt nhận ra sắc trời bắt đầu tối, sức khoẻ của nàng cũng không còn dẻo dai bền bỉ như khi chưa mang thai, thậm chí cho dù nàng có gắng gượng cố hết sức chạy đến Bắc Mạc thì đứa con trong bụng nàng cũng không đủ khả năng chịu nổi. Hơn nữa, thời gian Âu Dương Vũ chạy xe mô tô đã rất dài, đường thì chông chênh, cơ thể nàng chịu phải xốc nảy không hề nhẹ cho nên lúc này cơ thể mới phản ứng với sự mệt mỏi quá độ, nàng cần phải tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi.
Sắc trời dần tối đen như mực thì cũng là lúc nàng trùng hợp băng qua một thị trấn nhỏ, nàng chậm rãi quan sát tình hình xung quanh, cất mô tô vào không gian tùy thân sau đó tiến vào bên trong.
Trấn nhỏ này vốn vắng vẻ, càng về đêm thị trấn càng chìm vào một bầu không khí lạnh lẽo, xơ xác, họa hằn lắm thì cũng chỉ nhìn thấy vài ngọn đuốc nhỏ lập loè. Âu Dương Vũ lặng lẽ đi vào một khách trọ nhỏ đơn sơ gần đó, ánh sáng mờ nhạt của nến bên trong chiếu lên ván cửa mang theo một cảm giác của hương vị ấm áp.
Âu Dương Vũ tiến vào, gõ tay lên bàn đánh thức vị chưởng quầy đang gật gù ngon giấc, vừa nghe tiếng động, ông ta giật mình tỉnh dậy, nhìn thấy người đang đứng trước mắt mình là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, ăn mặc rất tao nhã lịch sự, nhìn lướt qua chất liệu vải trông cũng không phải kiểu dân thường, nhất định là người có gia thế, tinh thần ông như được lên dây cót, ý cười tràn trề khắp mặt: “Cô nương cần giúp gì không?.”Âu Dương Vũ mệt mỏi nhìn tên chưởng quầy nói: “Một gian phòng rộng.”
Nói xong nàng cầm mấy thỏi bạc vụn đặt lên bàn, chưởng quầy nhìn thấy bạc như tỉnh táo hơn bao giờ hết nhiệt tình hô: “Vâng, vâng, xin cô nương đi theo tôi.”
Cái gọi là gian phòng rộng dưới đánh giá của nàng cũng chỉ là một gian phòng trống trải, sạch sẽ về mọi thứ. Dù sao thì ở cái vùng hẻo lánh, tìm được một nơi thoáng như thế này cũng không phải dễ dàng.
Sau khi chưởng quầy đưa Âu Dương Vũ đến gian phòng thì mới quay ra bưng một bát canh nóng cho Âu Dương Vũ bưng dùng. Mặc dù không có khẩu vị để thưởng thức nhưng Âu Dương Vũ vẫn cố kiên trì uống nửa bát canh đó xuống bụng.
Ánh trăng bên ngoài dần khuất sau đám mây đen mờ mịt không chút ánh sáng. Gió mạnh vẫn không ngừng thổi len vào từng ngóc ngách nơi cửa sổ khiến cho nhiệt độ trong phòng ngày càng xuống thấp. Âu Dương Vũ nằm trăn trở trên giường, mày nhíu chặt nghĩ ngợi nên làm gì tiếp theo. Trong lòng không ngừng lo lắng cho tình trạng của Dạ Trọng Hoa, không biết bao nhiêu câu hỏi tu từ được đặt ra trong đầu nàng nào là chàng ấy hiện giờ đang ở đâu nơi chốn lạnh lẽo xứ Bắc đó, bị thương có nghiêm trọng không. Nếu mà giờ này chàng vẫn chưa được tìm thấy... nàng phải nhanh chóng đến đó, nếu một ngày vẫn không biết tình hình của chàng ấy, không nhìn gương mặt yêu nghiệt của chàng ấy thì nàng sẽ phát điên mất. Nghĩ lại, ban ngày, nếu nàng tiếp tục phóng xe mô tô hay Ferrari giống như hôm nay. Sớm muộn gì nàng cũng bị người khác chú ý. Nếu như ban ngày nghỉ tạm ở đây. Ban đêm chạy đi thì cũng không có lợi với đứa bé trong bụng.
Trọng Hoa à! Chàng nhất định phải bình an cho ta, nếu không muốn bỏ lỡ mất khoảng khắc được nhìn thấy đứa con đầu lòng của hai chúng ta. Âu Dương Vũ nghĩ ngợi một hồi thì cảm thấy mệt mỏi thiếp đi.
Mà giờ phút này một đoàn kị binh từ từ xuất phát rời khỏi cung tiến thẳng về Bắc Mạc.
Thái hậu đưa mắt nhìn mảng trời tối đen bên ngoài khẽ cau mày ngồi ở trước bàn với chiếc áo ngủ mỏng manh.
Dương ma ma lo lắng tiến lên khuyên nhủ: “Thái hậu nương nương xin hãy đi nghỉ tạm đi ạ.”
Thái hậu thở dài, nói: “Ai gia không ngờ con bé lại quật cường đến mức này.”
“Thái hậu nương nương, người có thể phái người đi ngăn chặn mà. Dù sao Ninh vương phi cũng chỉ là một cô gái yếu đuối thân còn mang một sinh mạng. Không chừng nếu phái ám vệ chạy đi tìm thì có thể đưa Ninh vương phi trở về bình an.” Dương ma ma nhẹ giọng khuyên nhủ.
Từ ngày biết được tiểu nha đầu này trốn mình chạy đi tìm Trọng Hoa, Thái hậu lập tức triệu tập người ngựa chạy về hướng Bắc Mạc để ngăn chặn ý đồ điên rồ của con bé. Thoáng được Dương ma ma trấn an, trong lòng thầm nhủ Dạ Trọng Hoa đến bây giờ vẫn chưa biết sống chết thế nào mà nếu như Vũ nhi xảy ra chuyện gì, nếu đứa bé trong bụng có mệnh hệ gì...
Bà quyết sẽ không đứng nhìn thằng cháu mình tuyệt hậu!
Trong mắt Thái hậu hiện lên một tia kiên định.
Trước khi trời sáng cửa thành toàn bộ đều đóng kín. Vốn chuẩn bị rời khỏi thành đi ra ngoài thì phát hiện đoàn binh lính tập trung quanh cổng thành, còn có kiểm tra từng người đi qua đó như muốn thăm dò chuyện gì.Âu Dương Vũ đứng từ xa nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng không khỏi dấy lên một tia cảnh giác, có chút không giống với bình thường. Nàng khẽ nhíu mày đi lui sang một bên chặn một cô gái đang đi ngang qua hỏi chuyện: “Vị đại tỷ, cho hỏi phía trước đang xảy ra chuyện gì vậy?”
Cô gái kia thấy người vừa mới hỏi mình có dung mạo tuyệt mỹ, lại nhu nhược cho nên có lòng tốt trả lời: “Nghe nói là có tiểu thư nhà nào đi lạc nên toàn bộ cửa thành của các thị trấn lân cận đều bị phong tỏa, chỉ cần người bước ra khỏi cổng là phụ nữ thì sẽ bị kiểm tra, này cô xem, trong tay bọn họ đang cầm bức chân dung của vị tiểu thư đó!”
Loại thị trấn nhỏ bé này mà cũng có thể phát sinh chuyện như vậy sao? Âu Dương Vũ nhìn bọn họ vờ tỏ ra ngạc nhiên, trong lòng thầm oán: hoàng tổ mẫu vì an nguy của mình mà phải dùng đến biện pháp mạnh này...là muốn ép nàng đây mà.
Người phụ nữ kia nói xong ánh mắt vô thức đặt lên người Âu Dương Vũ, một cô gái cao ráo sáng sủa, xinh đẹp, trên người toát ra một loại khí chất cao quý đến mức người ngoài nhìn vào cũng biết vị cô nương này không phải là người tầm thường, người phụ nữ bày ra bộ mặt nghi hoặc liếc nhìn Âu Dương Vũ.
Âu Dương Vũ cười khẽ, bình tĩnh nói “ “Thì ra chuyện là như vậy, tôi thấy nhiều hộ về đứng kia nên bị dọa không ít a. Ai nha, không làm phiền cô nữa, cha còn đang chờ tôi phía trước kia.”
Nghi hoặc trong mắt dần dần tan đi, nếu như cô gái này đi cùng với phụ thân mình thì chắc không phải là vị tiểu thư đang bị thất lạc kia.
Vì nhận được mệnh lệnh quan trọng từ phía hoàng hậu cho nên đám hộ vệ bọn họ làm việc không dám lơ là. Chỉ cần nhìn thấy có phụ nữ đi qua thì bọn họ lập tức sẽ chặn đường kiểm tra đối chiếu với bức họa trong tay. Mọi sự được bọn họ làm rất cẩn thận.
Âu Dương Vũ nhanh chóng phản ứng với tình hình tồi tệ trước mắt, chạy trốn vào một con ngõ nhỏ, mắt nhìn về phía cổng thành, hai hàng lông mày nhíu chặt bực bội. Hoàng tổ mẫu ra tay quá nhanh, chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà đám tay sai của bà đã đuổi kịp nàng. Xem ra chỉ có thể chờ đến tối rồi mới có thể hành động.
Chưởng quầy thấy Âu Dương Vũ trở về thì nhanh chóng chạy đến ân cần hỏi han Âu Dương Vũ có muốn ăn gì không, trong mắt hắn Âu Dương Vũ là nữ thần hái ra tiền của ông!
“Chuẩn bị cho ta một bát canh chua cá, làm thêm hai quả trứng chiên.”
“Vâng, tôi sẽ lập tức mang đến tận phòng cho cô nương!”
Âu Dương Vũ đang định nhấc chân đi lên lầu thì đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt sắc bén nào đó đang quan sát nàng, không khỏi tò mò quay đầu đưa ánh mắt thân thiện nhìn lại thì phát hiện chủ nhân đôi mắt đó là một người đàn ông trẻ tuổi.
Người đàn ông này tướng mạo trông không tệ, từ cách ăn mặc cho đến dáng ngồi đều không giống thường dân, hẳn gia thế người này không tồi. Nhưng không hiểu sao đánh giá tên này xong, Âu Dương Vũ có một cảm giác khó chịu không nói thành lời, nhìn bộ dáng ngả ngớn của hắn khiến cho người khác nhìn vào đã biết tên này vốn thuộc dạng công tử bột ăn chơi trác táng.Quả thật, người đàn ông này là Nhị công tử của Huyện quan Vương Sư Gia trong trấn, là kẻ ăn chơi lêu lỏng, chuyên đi bắt nạt, ức hiếp con gái nhà lành, thậm chí còn ỷ lại vào địa vị của cha mình, mượn oai hùm đi trấn lột của dân khét tiếng của vùng.
Hôm nay tình cờ hắn ghé qua khách trọ này uống chút trà cho ấm bụng thì may mắn thay được nhìn thấy mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần trước mắt, một nửa linh hồn nhỏ bé của hắn như bị nàng cướp đi, hắn đưa đôi mắt si mê nhìn chằm chằm nàng, thấy ánh mắt có chút tức giận của nàng, một chút hắn cũng không bận tâm, thậm chí đến cả việc lau nước dãi đang nhỏ tong tỏng xuống nền nhà, hắn cũng không màn.
Từ ánh mắt thân thiện Âu Dương Vũ lập tức nhíu mày phẫn nộ, nhớ tới chuyện đám binh lính bên ngoài còn đang làm nhiệm vụ, nàng không được phép để bản thân mình bị người khác chú ý, phát hiện.
Nghĩ vậy, Âu Dương Vũ quay đầu, thản nhiên bước lên lầu.
Chỉ có điều, nàng mới bước chưa được mấy bước thì đã nghe thấy âm thanh lười biếng của người đàn ông phía sau: “Aida, tiểu mỹ nhân à, đừng có vội đi như thế!”
Âu Dương Vũ làm như không nghe những lời hắn vừa nói, tiếp tục nhấc chân đi đến. Bỗng nàng nghe được một loạt âm thanh chạy dồn dập truyền gần đến tai nàng, sau đó âm thanh hạ lưu vang lên nhè nhẹ bên tai: “Tiểu mỹ nhân, gia gọi nàng đấy, cùng chơi đùa với gia đi.”
Một cây quạt nhẹ nhàng nâng cằm Âu Dương Vũ lên, khuôn mặt đáng khinh bỉ từ từ phóng đại trước mắt nàng.
Đôi mắt Âu Dương Vũ khẽ híp lại, thản nhiên liếc nhìn hắn, sự phẫn nộ cùng khinh bỉ trong mắt nàng ngày một hiện rõ, còn có chút lãnh khốc.
Vương Nhị âu yếm nhìn Âu Dương Vũ, cả lồng ngực hắn như rạo rực ngứa ngáy không khống chế được, trong lòng thầm than, làm sao trên đời này lại có một cô gái xinh đẹp như vậy, nàng quả thực rất đẹp, đẹp đến nỗi hắn chỉ muốn ngắt vẻ đẹp đó của nàng giữ làm của riêng!
Một tiếng cười nửa miệng mang theo ý khinh thường từ Âu Dương Vũ vang lên, đầu ngón tay khẽ đẩy chiếc quạt trên cằm mình ra.
Đáy mắt Âu Dương Vũ hiện lên một tia sát khí đầy uy hiếp khiến người khác cảm thấy kinh hãi, nhưng ngữ điệu lại ôn nhu vài phần: “Công tử muốn làm cái gì?”
Vương Nhị tỉnh mộng đẹp, vui đến muốn nhảy cẩng lên: “Đương nhiên là muốn tiên nữ như nàng hầu hạ gia uống rượu, hay là...”
Âu Dương Vũ cũng không nhìn hắn, xoay người đi thẳng lên phòng mình, Vương Nhii nhịn không được theo sau bước chân nàng. Hắn là lão ngọc hoàng ở cái trấn nhỏ này, từ trước đến nay chưa có một mỹ nhân nào hắn muốn hầu hạ đều chối từ, phản kháng hắn! Mà mỹ nhân xinh đẹp kinh diễm như vậy, hắn nhất định phải là người đàn ông đầu tiên nếm thử!
[Này mà lão của lão ngọc hoàng biết được thì ổng cho ngươi nếm thử cái mùi của địa ngục]
Khoé môi Âu Dương Vũ cong lên ý cười tà mị, một nụ cười khiến người khác nhìn vào chỉ cảm thấy lạnh lẽo nơi sống lưng.Lúc này Vương Nhị vẫn hồn nhiên không biết nguy hiểm đang đợi mình phía trước, chỉ nghĩ đến một mảng hồng trong đầu mình thì cả người hắn lâng lâng đến tận mây.
Chưởng quầy tay mang đồ ăn lên, chứng kiến một màn này trong mắt hắn thoáng hiện lên một tia thương cảm, tiếc hận. Một cô gái xinh đẹp dịu dàng như thế lại bị tên vô tính người nhúng chàm. Có điều hắn cũng đành bất lực, Vương Nhị là khách quen của khách trọ hắn, tình huống thế này xảy ra cũng không phải hiếm hoi. Tất nhiên mọi việc hắn làm điều được cha hắn che đậy, đổi trắng thay đen, hắn ta chính là một tên bóc lột hành hạ dân thường trắng trợn, trước nay chưa có kẻ nào dám lên mặt chống đối hắn.
Âu Dương Vũ đẩy cửa ra đi thẳng vào phòng, thoải mái ngồi xuống ghế, tự mình rót một chén trà.
Vương Nhị tiến vào phòng thì lập tức nhanh tay khóa trái cửa phòng, ý cười dâm đãng ngày một hiện rõ trên gương mặt hắn.
Nhìn thấy Âu Dương Vũ tao nhã uống trà khiến con tim hắn không khỏi bồi hồi muốn ngay lập tức thưởng thức hương vị đặc biệt từ một cô gái mềm mại tuyệt diễm như nàng, khiến hắn không khống chế bản thân mình mà muốn dây dưa với nàng, muốn nàng hoàn toàn thuộc về mình, chấp nhận sự cưỡng chế của hắn, tay hắn không tự chủ chà xát nhau, chậm rãi đi lên, miệng thì thầm: “Mỹ nhân, gia đến đây!”
Nhưng vào lúc này, chén trà nóng bỏng tràn đầy trên tay Âu Dương Vũ lưu loát văng thẳng vào trán của Vương Nhị, thân thủ nhanh nhẹn lắc người tránh thoát khỏi vòng tay ôm ấp của hắn.
“Á!” Hắn bị từng giọt nước trà bỏng rát bám đầy trên mặt, hắn nhịn không được đau đớn la lên, ôm trán mà lau đi bọt nước. Cảm giác bỏng rát, nhức nhối không ngừng tra tấn hắn cho đến khi hắn phát hiện trên ống tay áo hắn vừa lau có vết máu loãng, rồi vết máu loãng đó men theo từng góc trên gương mặt hắn mà chảy xuống. Hắn lập tức nổi giận trừng mắt nhìn Âu Dương Vũ, từ nhỏ đến lớn, chưa có kẻ nào, thậm chí là ông già nhà hắn cũng không dám đối xử thế này với hắn. Hắn nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo: “Tiện nhân, dám lấy nước trà hắt vào gia, bộ cô chán sống rồi sao? Được rồi, gia sẽ lập tức cho cô biết cái cảm giác sống không bằng chết ấy nó như thế nào, khiến cho cô kêu la đến trời không hay đất không biết.!”
Dứt lời hắn chạy nhào về phía Âu Dương Vũ, một tia tàn nhẫn máu lạnh trong mắt Âu Dương Vũ lóe lên, đợi đến khi tên đó đến gần trước mặt nàng, dưới chân nàng nhanh chóng dùng sức, quét ngang đường chạy của hắn khiến hắn không kịp phòng bị ngã nhào xuống đất. Một tay Âu Dương Vũ cầm lấy ghế dùng lực mạnh mẽ nện vào người Vương Nhị sau đó dùng khung ghế giữ người hắn trong phạm vi khống chế của nàng, một chân đạp lên ghế, một tay từ từ nhấc ấm trà nóng hôi hổi lên. Tên Vương Nhị bị ăn đau rên lên một tiếng như lợn bị chọc tiết, trong mắt Âu Dương Vũ ánh lên một tia cười lạnh, nhếch miệng nói: “Có vẻ như lửa giận của công tử không hề nhỏ, cần phải được giải nhiệt gấp, nếu không sẽ có hoả hoạn.”
Ấm trà trong tay nàng từ từ nghiêng đi, từng dòng nước trà nóng bỏng chậm rãi từ vòi chảy xuống. Và vị trí rơi cũng khiến cho tên Vương Nhị kia có chết cũng không ngờ tới...là ngay đũng quần hắn.Một tiếng thét chói tai như giọng đám con trai ở tuổi chưa dậy thì rống lên vang vọng khắp phòng Âu Dương Vũ, chưởng quầy dưới lầu nghe được cũng chỉ đành buồn bã lắc lắc đầu, trong lòng sốt ruột không ngừng lo cho cô gái đó.
Cho đến khi cảm nhận được trà trong bình đã vơi đi một nửa, Âu Dương Vũ mới liếc mắt nhìn tên dâm đãng giống như lợn vừa bị luộc chín, hai chân vì đau rát mà run rẩy.
Âu Dương Vũ nhấc chân lên, đem chiếc ghế bốn chân ra khỏi người hắn, nàng từ từ ngồi xổm xuống cười lạnh hỏi: “Thế nào? Còn nóng không?”
Vương Nhị sợ hãi lắc đầu, Âu Dương Vũ thì giống như không thấy vẻ mặt khiếp đảm của hắn, tay mạnh bạo cởi thắt lưng hắn, động tác vốn rất nhanh nhẹn mà dứt khoát khiến cho vị đang nằm bất lực kia cả người lạnh run lên, lắp bắp hỏi: “Cô...cô muốn làm gì?”
“Đương nhiên là làm chuyện mà anh muốn làm rồi!” Âu Dương Vũ lạnh lùng cười, ban đầu trong tưởng tượng của Vương Nhị nàng khuynh thành bao nhiêu, mỹ mạo bao nhiêu thì người phụ nữ trước mặt hắn bây giờ là nữ hoàng địa ngục trần gian, là ác ma, rất đáng sợ!
Nàng kéo bộ xiêm y bên ngoài của hân ra một bên, để lộ bộ ngực trần ra ngoài không khí. Đột nhiên Vương Nhị hoảng sợ khi nhìn thấy Âu Dương Vũ lấy ấm trà cầm lên, hắn mặc cho nửa thân phía dưới mình bị tê liệt, vội vàng chống đỡ đứng dậy.
Ấm trà đó vừa mới vài phút trước là nỗi ám ảnh cùng cực đối với hắn.
Ngay lúc hắn đứng lên, Vương Nhị tưởng đã có thể thoát ra khỏi cửa nhưng không ngờ Âu Dương Vũ lại nhanh hơn một bước, nàng nghiêng người ngăn chặn đường sống của hắn. Vương Nhị gấp gáp xoay người thì bị Âu Dương Vũ dùng tay kéo toàn bộ xiêm y bên ngoài của hắn ra.
Vương Nhị vừa có ý định chạy trốn thì chợt phát hiện có cái gì đó đang quấn lấy mình, sau đó cả người nhẹ hẫng, rồi bay lên trời! Trời đất như quay cuồng trong đầu hắn, đau quá!
Chuyện là nữ hoàng địa ngục trần gian Âu Dương Vũ vừa dùng thắt lưng quấn gọn người hắn, đạp hắn ngã nhào ra ngoài cửa sổ.
Chỉ là lầu hai thôi, không đủ khả năng giết chết con heo bệnh đó. Tên tiểu tử thối dâm đãng nhà ngươi dám nghĩ đến chuyện muốn động ngón tay thối vào bổn vương phi!?
Hừ!Tên này rõ ràng muốn tự tìm đường chết.
Âu Dương Vũ đi tới cửa sổ phía trước, cúi đầu xem tình hình bên dưới thì thấy hắn một thân chỉ còn đồ lót bên trong, nửa thân dưới hoàn toàn ướt sũng, khó khăn nhấc chân ngẩng đầu lên chống lại ánh mắt hờ hững như không của Âu Dương Vũ, tim hắn đập lệch nhịp, không phải vì dáng vẻ xinh đẹp của nàng mà vì sợ hãi nàng, hắn lập tức cắn răng dùng sức chạy biến, vừa chạy ba bước đã ngã nhào xuống đất, tình trạng đứng không nổi, đi không xong cứ lặp lại như vậy cho đến khi thoát khỏi tầm mắt của Âu Dương Vũ, hắn mới vờ ưỡn ngực, lưng thẳng, ngẩng cao đầu tiêu sái đi về phủ.
Âu Dương Vũ thu ánh mắt về đóng cửa sổ lại, không quan tâm đến tình trạng ghế nằm ngổn ngang giữa phòng, đi thẳng một mạch đến giường, buổi tối hôm nay nàng sẽ hành động, cho nên ban ngày nàng phải nghỉ ngơi dưỡng sức.Dưới lầu, sự tò mò vẫn cứ đeo bám mãi trong đầu ông chưởng quầy, hắn không nhận ra có bất cứ động tĩnh nào trong phòng nữa, hắn càng cảm thấy tò mò hơn.
Cho đến khi trời tối chỉ thấy một mình Âu Dương Vũ ra khỏi phòng, không thấy người đàn ông kia, hắn không biết phải hình dung cảm giác của mình lúc đó là gỉ, chỉ có đứng ngẩn người mà giật mình.
Ban ngày nghỉ ngơi đã đủ, hoàng hôn dần buông, trăng bắt đầu lên cao, Âu Dương Vũ rời khỏi phòng sau đó chạy đến cổng thành.
Không ngờ không chỉ ban ngày giám sát nghiêm ngặt mà cả ban đêm cũng có hai tên cẩn thận đứng canh cổng.
Âu Dương Vũ nhìn thấy hai tên lính canh đang ngủ gà ngủ gật ngoài xa thì trong lòng thầm than có chút khó khăn, mang trong mình một sinh mạng nhỏ nhoi nàng tuyệt đối không thể mạo hiểm lấy một địch hai như trước. Nếu không đánh gục mà còn đánh động thêm những người khác, lúc đó chỉ như cá chui vào rọ.
Vậy phải làm cách nào để ra khỏi cổng thành mà không bị ai phát hiện?
Đúng rồi! Bay ra đi!
Người khác không có khả năng, nàng cũng không thể nhưng nàng biết Chúa Tể van ưng chi thần có thể làm được—— Hải Đông Thanh!
Âu Dương Vũ triệu hồi Hải Đông Thanh bay ra ngoài không gian, Hải Đông Thanh bây giờ đã không còn nhỏ bé như xưa nữa, mặc dù cơ thể hắn vẫn chưa đủ điều kiện của một Hải Đông Thanh trưởng thành.
Hải Đông Thanh vừa bay ra thì thấp đầu cọ cọ vào người Âu Dương Vũ, bây giờ nó có thể đứng cao hơn đầu của một người bình thường rồi.
Âu Dương Vũ vươn tay sờ đầu Hải Đông Thanh nói: “Tiểu thanh, mang ta ra khỏi thành.”
Hải Đông Thanh giống như có thể hiểu tiếng người, nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, âm thanh có sức vang mạnh mẽ, nó gật gù cái đầu, xoay người phục thấp thân mình để Âu Dương Vũ ngồi lên lưng mình.
Hải Đông Thanh mạnh mẽ dang đôi cánh mượt mà của mình đón gió, có chút phe phẩy, sau khi thích ứng được với trọng lượng trên lưng mình, nó chậm rãi phi thân, chân rời khỏi mặt đất, dùng sức vỗ cánh chầm chậm bay vào không trung, còn Âu Dương Vũ dùng tay cố định lên cổ Hải Đông Thanh.
Lần đầu tiên được trải qua cảm giác bay trên lưng Hải Đông Thanh, Âu Dương Vũ cảm thấy thoải mái mà vui vẻ vô cùng.
Âu Dương Vũ thu ý cười lại, đưa mắt nhìn xuống dưới thăm dò tình hình, nhìn thấy khoảng cách giữa mình với cổng thành dần xa, nàng mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng cũng đã thuận lợi rời khỏi thành.
Hai tên hộ vệ thủ thành cảm nhận được một trận gió to cùng với bóng đen khổng lồ vừa lướt qua đầu mình liền giật mình tỉnh giấc, ngẩng đầu lên không thấy bất kỳ thứ gì khả nghi nên chỉ huơ huơ lắc đầu nghĩ rằng mình bị hoa mắt nên nhìn lầm.
Vì thể lực của Hải Đông Thanh chưa sánh được với một con trưởng thành cho nên cầm cự không được lâu, thời gian bay cũng bị hạn chế. Vì muốn để cho Hải Đông Thanh dưỡng sức cho những lần vượt cổng thành tại các điểm đến khác, Âu Dương Vũ ra hiệu bảo Hải Đông Thanh đáp xuống dướiÂu Dương Vũ cẩn thận nhảy xuống khỏi lưng Hải Đông Thanh, dường như nó không muốn chấm dứt chuyến bay của mình nên có chút lưu luyến cọ đầu mình lên tay Âu Dương Vũ, trong lòng Âu Dương Vũ không khỏi dâng lên cảm giác ấm áp, khẽ cười ra hiệu cho Hải Đông Thanh bay lại vào không gian.
Màn đêm như bủa vây đen kín cả một vùng trời lạnh lẽo, ánh trăng e thẹn lặng lẽ nấp sau đám mây đen như đang trốn người thương, chỉ còn lại vài đốm nhỏ lấp lánh ánh sao trên nền trời đen mực. Gió vẫn không ngừng thổi những luồng khí lạnh khiến tán lá cây vốn muốn yên tĩnh vẫn phải ào ào gây tiếng động xào xạc. Không một ai trên đường khiến cho bóng đêm trong rừng càng trở nên tịch liêu, hiu quạnh.
Vốn đang định lấy mô tô ra thì Âu Dương Vũ chợt nghe được động tĩnh đằng sau bụi cây gần đó.
“Ai?” Âm thanh sắc bén của Âu Dương Vũ vang lên phá tan màn đêm yên tĩnh.
Xoạch một tiếng, từ trong lùm cây trước mặt nàng có một người đi ra, theo sau đó là thêm vài tên nữa, khoảng tầm mười người.
Tên đi đầu kia không ai xa lạ chính là vị Vương Nhị ban sáng mới được nàng dạy dỗ, mặt mày hắn quấn kín băng gạc, cơ bản là không nhìn rõ được diện mạo kinh khủng của hắn.
Chân của Vương nhị vẫn chưa có lành, bước đi còn khập khiễng, sáng hôm nay hắn bị con tiện nhân trước mặt này đánh đến nỗi phải ôm nhục bỏ chạy thục mạng, thù này sao hắn dễ dàng mà bỏ qua được. Điều tra qua ả ta, hắn mới biết nàng không phải là người trong thành nên cố tình bố trí người nấp bên ngoài thành để phục kích. Nhưng không ngờ trời tối cũng đã lâu, không thấy mục tiêu xuất hiện ngoài cổng thành, mấy tên thuộc hạ hắn trốn trong lùm cây cũng gật gù thiếp đi.
Vừa bị Âu Dương Vũ quát một tiếng, đám người bọn họ mới giật mình tỉnh dậy, gặp đúng phải người mà bọn họ đang tìm nên mới hùng hổ đi ra.
Vương nhị vung tay lên, tức thì đám người bọn họ tản ra vây chặt Âu Dương Vũ, hắn mang vẻ mặt phẫn nộ, nói: “Tiện nhân, đánh gia xong rồi muốn chạy sao? Tối hôm này, gia cùng đám người này sẽ khiến cô sống không bằng chết!”
Mấy người kia thấy vẻ đẹp mỹ mạo của Âu Dương Vũ, trong lòng đều bắt đầu ngứa ngáy là, nghĩ đến chuyện có thể tùy ý xử lý cô gái đẹp như tiên nữ này thì trên mặt bọn hắn không giấu được sự ham muốn cùng dục vọng đang dâng trào. Vương Nhị nhìn đám thuộc hạ biểu tình như vậy trong lòng hắn vô cùng sung sướng, hắn muốn tận mắt xem xem kẻ dám động tay động chân hại hắn ra nông nổi này bị ức hiếp thế nào. Kẻ nào khi dễ hắn thì đừng mong sống yên ổn.
Âu Dương Vũ quét đôi mắt lạnh nhìn đám người vây quanh mình, khoé môi cong lên ý cười máu lạnh.
Dám dây dưa với nàng, đương nhiên đừng nói chuyện nàng sẽ khách khí với lũ đầu heo này. Âu Dương Vũ từ trước đến nay là kiểu người có thù với kẻ nào tất sẽ báo, nay còn phải gấp gáp Dạ Trọng Hoa, kẻ nào dám cản đường nào, chỉ đành chia buồn với kẻ đó!
Nàng không muốn lãng phí thời gian, từ trong lòng lấy ra một ít bột phấn. Đây là loại thuốc bột mà dạo trước Âu Dương Vũ nghiên cứu chế tạo ra, là vì lo lắng cho sự an nguy của Dạ Trọng Hoa nên nàng mới tạo ra. Thuốc này nếu đối phương bị ảnh hưởng với liều lượng nhẹ thì chỉ điên điên khùng khùng, nặng thì giống như người thực vật, nửa chết nửa sống.
Nay Âu Dương Vũ lại có mang, đánh nhau với hết đám người này là điều không thể, nghix như vậy, nàng liền vươn tay nắm chặt bột thuốc, nhìn đám người đó nói: “Nếu kẻ nào trong đám các người đoán đúng được thứ đang nằm trong tay tôi, kẻ đó sẽ có được tôi trước, thấy thế nào?”
Hai mắt đám người bọn họ lập tức sáng lên, tiểu nương tử này thật sự rất đẹp, ai chả muốn là người đàn ông đầu tiên của nàng.
Vương Nhị thấy vậy lên tiếng nhắc nhở: “Đừng nghe ả tiện nhân này quyến rũ, cô ta rất lợi hại!”
Âu Dương Vũ chỉ khẽ cười tiếp tục nói: “Tô chỉ là một cô gái đơn thuần, sao có đủ khả năng chống lại tất cả các người được?”
Mấy người bọn họ đồng loạt tán thành gật đầu lời giải thích của Âu Dương Vũ, không đồng tình liếc mắt nhìn Vương Nhị, trong mắt lộ vẻ khinh bỉ.
“Thế nào, các người có muốn đoán hay không?” Âu Dương Vũ tiếp tục hỏi.
“Đoán, để lão tử tiên phong đ!” Một trong số đám người đó nhanh mồm lên tiếng.
Số còn lại cũng nào có chịu thua thiệt, tất cả đồng loạt nhào lên.
Âu Dương Vũ đưa tay nâng lên cao, nói: “Đứng xa như thế không ngửi được đâu, lại gần đây một chút, khả năng đoán đúng sẽ cao hơn không.”
Mấy người nghe vậy đều nghe lời tiến lên vây quanh Âu Dương Vũ xem cho rõ thứ trong tay Âu Dương Vũ, và tên Vương Nhị cũng không phải là người ngoại lệ.
Thấy đám người bọn họ đều nghe lời mình, đáy mắt Âu Dương Vũ chợt lóe, lòng bàn tay mở ra, lập tức ném bột phấn lên. Đám người đó nhất thời không kịp phòng bị, nuốt cả bột thuốc vào miệng nên cả đám ôm miệng ho khan.
Âu Dương Vũ lẳng lặng đứng nhìn đám người đó bụm miệng họ không dứt, trên gương mặt đang đắm chìm trong màn đêm quỷ dị, ý cười tàn khốc hiện lên: “Ác giả ác báo!”
Phát hiện có ý đó không đúng, đám người bọn họ mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau, sau đó đột nhiên bật cười như người điên
Thuốc đã phát huy tác dụng.
Mấy người bọn họ ngây ngô cười rộ lên, nắm tóc kéo nhau dung dăng đi vòng quanh cây cổ thụ to gần đó.
Âu Dương Vũ không hề để ý tới mấy người đó, nhanh chóng lấy mô tô ra phóng xe chạy như bay về phía trước, nàng đã mất quá nhiều thời gian, không thể trì hoãn thêm phút nào nữa, nhanh lên..phải nhanh hơn nữa...Dạ Trọng Hoa, chàng phải bình an cho ta.
Cũng khoảng trời đó, trong doanh trại, hai mắt Dạ Trọng Hoa nhắm nghiền không có dấu hiệu tỉnh dậy, hàng lông mi cong dài của hắn rủ xuống như lá liễu vào đông. Trên gương mặt điển trai của hắn giờ đây là bị thay thế bởi một mảng tái nhợt trắng bệch, đôi môi mỏng thì tím ngắt lại không còn hồng hào như trước.
Nửa thân trên của hắn trần trụi ngoài không khí, chỗ bị thương ở ngực được băng một lớp vải dày. Mười ngày trước, tại chỗ đó chính là mũi tên độc mạnh mẽ cắm thẳng vào đó.
Theo lời của thần y thì khi Dạ Trọng Hoa bị trúng tên độc, không được điều trị ngay đúng lúc đó mà vẫn còn cầm cự được cho đến bây giờ thì quả là kỳ tích.
“Đừng nói những lời vô nghĩa nữa! Các ông nhất định phải cứu sống Ninh vương cho ta!”
Vân Thương mặt mày tái xanh đứng một bên lo lắng không ngừng. Một người làm việc cẩn trọng, mưu lược hơn người như Dạ Trọng Hoa, một người vốn máu lạnh, tàn khốc như Dạ Trọng Hoa, một chiến thần uy lẫm nổi danh khắp Tây Lăng chỉ vì cứu mạng nhỏ không đáng giá này của hắn mà cậu ấy lại...
Đôi mắt Vân Thương ánh lên một tia đau khổ phẫn hận bản thân mình. Vì cớ gì lại không đối xử máu lạnh với hắn, vì cớ gì lại vì hắn mà đỡ mũi tên đó. Hắn hận bản thân mình yếu đuối, nhu nhược. Hắn đã từng thề với lòng mình đời này chỉ phụng theo mệnh của Dạ Nhị, bên cạnh làm hậu phương vững chắc cho hắn, bảo vệ tính mạng của hắn. Nhưng cuối cùng hắn xem hắn đã làm được trò trống gì, hại cậu ấy phải bị trúng độc, sống chết thế nào còn chưa rõ. Mỗi ngày trôi qua hắn đến cơm ăn không ngon, ngủ cũng không yên giấc, tóc đen trên đầu đã bạc đi vài sợi. Không ngừng tìm thần y, đại phu đến chữa trị cho hắn!
Tên thần ý thứ mười lăm nơm nớp lo sợ nhìn sắc mặt khó coi của Vân Thương, lấy can đảm lắp bắp nói: “Vân đại nhân, loại thuốc độc này chúng tôi chưa bao giờ thấy qua, là độc không thể giải....”
“Các ông dám nói thêm câu nào như thế thử xem?” Vân Thương tức giận nghiến răng quát, hai mắt trừng lớn giống như hai thanh đao phóng thẳng vào đám đại phu đó.
Mấy tên đại phu còn lại nghe xong lời cảnh cáo của Vân Thương thì hoảng sợ không thôi, run rẩy quỳ xuống, đầu cúi rạp xuống đất.
“Lang băm, lang băm! Nếu các ông không cứu được Ninh vương điện hạ thì tự chôn sống mình đi!”
Vân Thương tức giận mặt mày trắng bệch, đáy lòng có chút sợ hãi giống như hàng ngàn sợi dây vô hình cuốn lấy cổ hắn chỉ chờ thời cơ thích hợp mà siết chặt đánh cắp nguồn sống của hắn.
Dạ Trọng Hoa là chiến thần bất bại, là người của đấng thiên hạ, cậu ấy không thể xảy ra chuyện gì chỉ vì một kẻ hèn mọn như hắn?
Binh lính đã tổn hại không ít, giờ cậu ấy lại ra nông nổi này. Chủ tướng bọn họ thật không phải kiểu người có tâm phúc.
Vân Thương lo lắng liếc nhìn sang Tiểu Đạo đang đứng thẩn thờ một bên, hắn là người luôn làm bạn bên cạnh Dạ Trọng Hoa, trải qua đủ loại tình huống nguy hiểm. Hắn ta chưa bao giờ sợ bất kỳ tên sát thủ nào, thần sắc luôn lạnh lùng, vô cảm. Thế mà giờ phút này mặt mày hắn không giấu được sự hoảng sợ.
Tiểu Đao từ trong bóng tối lắc mình mạnh mẽ rút trường kiếm đặt dứt khoát lên cổ vài tên đại phu đang quỳ dưới đất, từng chữ một gằn ra khỏi họng: “Muốn chết phải không?”
Vài vị đại phu sợ tới mức không dám ngóc đầu dậy chỉ thốt lên xin tha mạng: “Không phải.. không phải ạ, chúng tiểu nhân thật sự vô năng vô lực.”
Một câu van xin của đám người đó khiến Vân Thương càng phiền não, tức giận liếc nhìn bọn họ.
“Tiểu Đao, tha cho bọn họ đi!” Hắn biết bọn họ quả thật đã hết cách.
Tất cả bọn họ đúng là một lũ vô dụng, không giống với tiểu thần y của Tây Lăng quốc...khoan...tiểu thần y...tiểu nha đầu. Vân Thương không tự chủ nhớ đến Âu Dương Vũ.Nếu cô nhóc đó có thể đến đây thì tốt rồi...
Nhưng ngay lập lắc đầu cười khổ, bây giờ cô ấy đang mang thai, sao có khả năng vượt ngàn dặm xa xôi để đến được đây? Nếu cô ấy biết được tình trạng vô phương cứu chữa của Dạ Nhị, liệu có ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng cô ấy không?
Vân Thương khẽ thở dài: “Tiểu Đao, cậu ở đây theo dõi bệnh tình của Dạ Nhị, tôi đi ra ngoài xem thử có gặp được vị thần y nào không?”
Cứ như thế ban ngày nghỉ ngơi, ban đêm lấy mô tô chạy như điên, nếu như gặp phải núi cao hay sông cách trở, nàng sẽ gọi Hải Đông Thanh cõng nàng bay qua, khi gặp thảo nguyên hay vùng cỏ rộng lớn, nàng sẽ dùng Ferrari, tốc độ nhanh nhất có thể mà nhấn ga.
Vốn đoàn binh sẽ đi ngựa mất mười ngày nhưng Âu Dương Vũ chỉ cần năm ngày đã tiến thẳng đến vùng Bắc Mạc.
Nghe được thông tin về nơi đóng quân của Dạ Trọng Hoa, Âu Dương Vũ nhanh chóng thay y phục, chạy nhanh đến quân doanh.
Vì chủ tướng của mình đang bị trọng thương cho nên nhuệ khí của binh lính lúc này vô cùng hoang mang thấp thỏm lo sợ. Đột nhiên mắt thấy có một cô gái trẻ từ từ tiến về phía bọn họ. Cô gái thân mặc một làn váy trắng thướt tha tuy trông bình dị, giản đơn nhưng lại đủ toát lên vẻ đẹp thuần khiết kiêu sa vốn có của nàng. Bên ngoài làn váy trắng chính là chiếc áo choàng màu lam thanh thiển được thêu khổng tước trên mặt. Có thể nói cô gái đó là một vị tiên nữ vừa xuống trần gian, gương mặt nàng nhỏ nhắn với gò má hơi đỏ vì lạnh, hàng lông mày lá liễu khẽ cong theo làn gió. Đôi mắ trong sáng như ngọc phỉ thúy quý giá được cất giữ trong cung điện. Từng bước chân, từng cử chỉ, từng dáng đi của nàng vô cùng trầm ổn mà uyển chuyển.
Đám người lính gác đánh giá nàng xong trong lòng có chút kinh ngạc, nhìn thoáng qua có thể nhận ra nàng là một cô gái có thân phận cao quý, nhưng vì cớ gì lại xuất hiện ở nơi chiến trường chết chóc này? Nghĩ như vậy bọn họ tiến lên ngăn chặn bước đi của nàng, mắt thấy nàng lấy thẻ bài có đề mấy chữ vàng Ninh vương phi, đặt trước mặt bọn hắn sau đó lên tiếng hỏi: “Đã tìm ra Ninh vương chưa?”
Đám binh lính bọn hắn có chút chần chờ do dự, không có ý định trả lời nàng, đường đường là Ninh vương phi, làm sao có thể chạy đến một nơi nguy hiểm như thế này? Lại có nghe đồn Ninh vương phi đang mang thai, kinh thành cách Bắc Mạc mấy ngàn dặm, cho dù có thúc ngựa chạy ngày đêm không nghỉ thì cũng phải mất bảy ngày, vậy mà nàng có thể đơn độc chạy đến tận, thậm chí không có thấy một con ngựa nào?
Trong mắt binh lính lộ rõ vẻ nghi hoặc, một cô gái trẻ đẹp một mình tiến vào quân doanh, lẽ nào là gian tế tới thăm dò tin tức?
Âu Dương Vũ thấy đám người bọn hắn lộ rõ sự hoài nghi, nàng biết bọn họ khó lòng mà tin sự thật trước mắt. Đột nhiên nhớ đến thứ gì, nàng lấy từ trong lòng mình ra tấm kim bài miễn tử mà hoàng thượng đã từng ban cho nàng.
Kim bài miễn tử là thứ đồ không thể nào làm giả được, đám binh lính cũng là những người có mắt nhìn, lập tức nhận ra thứ này do chính bút tích hoàng thượng ngự ban, lệnh bài miễn tử.
Cầm lấy kim bài miễn tử trong tay Âu Dương Vũ, mắt nhìn kỹ cẩn thận mặt hoa văn nửa tin nửa ngờ.
Dù vậy, bọn họ vẫn kiên định như cũ, không dám trực tiếp cho nàng đi vào, Ninh vương gia đang trọng thương, nếu như là gian tế do bên địch phái đến trà trộn vào quân doanh thì hậu quả sau đó bọn hắn không thể gánh nổi được.
Thời điểm cô gái này xuất hiện quá mức trùng hợp, tin tức Ninh vương bị trọng thương vừa mới gởi về kinh thành cách đây bảy ngày, thế nhưng chỉ mất chưa đầy bảy ngày sau đó, Ninh vương phi lại có thể đơn độc một mình đến đây, chuyện này quá mức vi diệu với hình dung của bọn họ
Gió lạnh thổi đến mang theo bông tuyết lác đác bay đến khiến cho từng sợi tóc của Âu Dương Vũ nghịch ngợm tung bay, vài bông tuyết trắng bướng bỉnh đậu lên mái tóc đen mượt của nàng. Chóp mũi Âu Dương Vũ vì lạnh mà ửng đỏ lên, hai tay theo phản xạ đưa lên chà xát vào nhau, trong lòng âm thầm bất đắc dĩ, thật sự là lạnh đến mức muốn đông chết người mà!
Ánh mắt nàng trầm ổn thản nhiên nói: “Như vậy đi, cậu đi gọi cái người bên cạnh Ninh vương gia đến đây...”
Lời còn chưa dứt, đôi mắt Âu Dương Vũ nhanh chóng lướt qua khoảng không sau lưng đám người bọn họ, nhìn thấy một tên mặc áo giáp màu lam đang tiến lại về phía mình, con ngươi hắn buông thỏng xuống, có chút ủ rũ, trông bộ dáng rất thương tâm phiền não.
Đáy mắt Âu Dương Vũ lập tức loé sáng, người kia không phải là —— Vân Thương sao?!
Vân Thương giống như cảm nhận được gì, ngẩng đầu lên phóng tầm mắt về phía cửa doanh trại, nếp nhăn ủ dột trên mặt từ từ dãn nở ra đầy kinh ngạc, đây...đây...chuyện...chuyện...quái gì thế này. Mình đang mơ sảng chăng, không thể tin được. Vì sao? Có thể?
Hắn sững sờ đứng tại chỗ, dùng sức trừng mắt ngây ngô nhìn được một lúc mới định thần lại nhấc chân chạy như bay về phía Âu Dương Vũ, thấy nàng bị vài tên binh lính ngăn cản, tay hắn nắm chặt thành quyền đấm vào mặt một trong số người đó: “To gan, hoang đường, Ninh vương phi đến đây mà các ngươi dám cản đường nàng, không muốn sống nữa sao?”
Vài tên binh lính hai mặt nhìn nhau, trong mắt kinh ngạc nổi lên, cô gái này thật sự là Ninh vương phi sao *!
“Tẩu tử... Sao cô có thể...đến được chỗ này!” Vân Thương vui mừng khôn xiết, Âu Dương Vũ đến đây rồi, vậy thì Dạ Nhị có cơ hội được cứu sống rồi!
Nghĩ như vậy hắn lập tức nói tiếp: “Tình trạng của Dạ Nhị bây giờ không ổn chút nào, tẩu tử, cô mau đến xem bệnh của cậu ấy đi.”
“Tìm được Trọng Hoa về rồi ?” Trên mặt Âu Dương Vũ không giấu được vui mừng bật cười thành tiếng, tảng đá nặng trong lòng cuối cùng đã được dỡ bỏ.
“Tôi cùng đội binh phải mất ba ngày để tìm cậu ấy, phát hiện cậu ấy nằm bất tỉnh dưới sơn động bị bịt kín.” Vân Thương thấp giọng kể lể, trái tim Âu Dương Vũ cũng theo từng lời nói của hắn mà run rẩy, “Thế nhưng tình trạng của cậu ấy vô cùng nghiêm trọng.”
Vân Thương vừa đi vừa kể toàn bộ sự việc Âu Dương Vũ nghe cho đến khi đứng trước doanh trại của Dạ Trọng Hoa
Âu Dương Vũ có chút do dự đứng trước lều, nàng không có đủ can đảm bước vào, mặc dù nàng rất muốn, rất muốn nhìn thấy gương mặt quen thuộc của người đàn ông mà mình hắn nhớ nhung, nhưng lại sợ...sợ nhìn thấy bộ dạng của hắn.
Vân Thương vén lều lên đi cùng với Âu Dương Vũ tiến vào trong, nhìn thấy người đàn ông bá đạo ngày nào giờ đang nhắm ghì mắt không có ý định mở ra, cả gương mặt tái nhợt không một chút sắc hồng cho dấu hiệu của sự sống, chàng gầy đi rất nhiều, trông rất tiều tụy. Âu Dương Vũ nhìn hắn như vậy, giống như ma xui quỷ khiến nhấc chân chạy đến bên giường, bàn tay run rẩy đưa lên âu yếm vuốt ve từng bộ phận trên gương mặt hắn. Đôi mắt cương nghị của chàng đâu rồi, mở ra cho ta xem đi, đôi môi hồng hào từng sưởi ấm cho gò má ta đâu rồi. Trọng Hoa, chàng gầy thế này làm sao có thể bồng hai mẹ con ta đi dạo vườn hoa được, tim chàng lạnh thế này làm sao có thể đủ ấm để xua tan giá lạnh đang bủa vây khắp người ta. Mỗi câu thì thầm của nàng là mỗi giọt nước mắt không giữ được rơi khỏi khoé mi.
Vân Thương nhìn thấy dáng vẻ khổ sở đau lòng của Âu Dương Vũ, trong lòng thầm mắng bản thân mình vô năng.
“Tẩu tử, cô đánh tôi đi, tất cả đều là lỗi của tôi, nếu không phải vì muốn cứu tôi, Dạ Nhị... Cũng sẽ không như vậy.”
Âu Dương Vũ giương mắt nhìn vào đôi mắt tiều tụy xác xơ của Vân Thương, phát hiện hắn không hề giống với bộ dáng trước đây, tóc thì đã sắp muối tiêu hết rồi, cũng không nhẫn tâm trách phạt hắn, chỉ nhẹ giọng nói: “Vân Thương, cậu đi nghỉ ngơi một chút đi, nơi này để tôi.”
Vân Thương cũng không nguyện rời đi, chỉ đứng một bên quan sát mới yên lòng.
Tiểu Đao nhanh chóng mang tách trà nóng đưa cho Âu Dương Vũ, đôi mắt vốn lo lắng giờ lại mang một tia mong chờ: “Vương gia trúng tên độc, sau ba ngày mất tích đã mời rất nhiều đại phu đến nhưng bọn họ đều nói vô phương cứu chữa, vương phi, người xem bệnh tình vương gia thế nào đi.”
Âu Dương Vũ nửa quỳ một bên, Vân Thương lập tức mang ghế tựa cho Âu Dương Vũ ngồi để tạo tư thế thoải mái cho nàng tránh ảnh hưởng đến thai nhi. Nàng vươn tay đặt lên mạch Dạ Trọng Hoa, một lúc sau mới biết rõ độc trên mũi tên đó không hề tầm thường, Dạ Trọng Hoa còn có thể sống sót đến nay, đúng là không dễ.Chàng chắc chắn phải rất cố gắng để cầm cự.
Âu Dương Vũ đau lòng lấy chút thuốc kháng sinh trong không gian đút cho Dạ Trọng Hoa uống xong, sau đó giúp hắn châm cứu đẩy máu đen ra ngoài.
Từng đợt châm cứu cẩn thận mất phải mấy canh giờ nhưng nàng không hề biết mệt mỏi là gì, nàng có thể đến đây, gặp được Dạ Trọng Hoa, tự chính tay mình chữa trị cho hắn đã là một loại hạnh phúc với nàng rồi.
Cho đến khi cây châm cuối cùng được lấy ra khỏi người hắn, Âu Dương Vũ nhẹ tay xoa hai gò má hắn. Này, chàng lạnh lắm đấy chàng biết không, ấm áp chàng từng cho ta đâu rồi. Hàng mi này, đôi mắt này, mũi chàng này, ta thật nhớ chàng a, Âu Dương Vũ khẽ áp má mình vào gò má hắn, âm thanh rất nhẹ rất nhẹ thì thầm bên tai hắn: “Trọng Hoa, chàng nhất định phải tỉnh lại, cục cưng của chúng ta đang chờ được sinh ra để nói với chàng một chữ cha đó.”
P/s: Rồi Giờ nàng nàng nào muốn băm muốn vằm ta thì cứ việc... không kể lể, không kể khổ...năm mới xông đất cho chương đó...có câu hỏi nào muốn hỏi ta cứ lên tiếng...* lấy băng keo dán miệng ngồi chờ chết*
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook