Thần Y Sủng Phi Của Tà Vương
-
Chương 168: Trọng thương
Tặng chương đầy biến cố này cho cô bé Nhi Nhi, và Anh Đào bé nhỏ, chị hy vọng với món quà tinh thần này có thể giúp hai em vượt qua thật tốt kỳ thi sắp tới đặc biệt là Tiểu Nhi - cố gắng với môn Mác em nhé! Với tinh thần và thái độ học tập của em, chị đảm bảo khả năng thi lại của em rất thấp. Còn cô bé Sakura bé nhỏ, hy vọng một mùa thi sắp tới sẽ khiến em cảm thấy trưởng thành hơn trong con người lẫn trong học tập. Chúc hai em đạt được những gì mình đề ra. Goodluck!
Dạ Phi Ly và Liễu thị còn chưa kịp bước vào Phương Hoa điện thì bên trong đại điện, thái hậu đã ngồi nghiêm nghị trên ghế cao vẻ mặt âm trầm, ma ma bên cạnh ghé sát tai bà tường thuật lại những gì bà nghe được từ hai người đó, càng nói sắc mặt thái hậu càng biến đổi, sau đó đen lại.
Khi ma ma kia nói xong, thái hậu tức giận đập tay cạnh ghế ngồi, quát một tiếng: “Thật là quá vô liêm sỉ!”
Nói ra thật nực cười, dám mò đến đây đòi Vũ nhi phải bắt mạch cho chúng nó?
Ngay giờ phút này, Dạ Phi Ly mang Liễu thị vào bên trong, vừa nhìn thấy thái hậu, hắn nhẹ nhàng dắt tay Liễu thị đến cùng nhau hành lễ, vẻ mặt Liễu thị mảnh mai, thanh âm mềm nhẹ vang lên: “Hoàng tổ mẫu kim an.”
Thái hậu thản nhiên, mệt mỏi nâng tay: “Đứng lên đi.”
Vẻ mặt Dạ Phi Ly vô cùng vui mừng, Liễu thị nhu nhược mềm yếu như lá liễu chui rúc vào người hắn, thần sắc cung kính, dịu dàng động lòng người. Dạ Phi Ly yêu thương nhìn thoáng qua Liễu thị, sau đó ngẩng đầu lên nhìn thái hậu, hận không thể ngay lập tức thông báo tin Liễu thị mang thai cho khắp thiên hạ này biết. Hắn mừng rỡ lớn tiếng nói với thái hậu: “Hoàng tổ mẫu, hôm nay Phi Ly đến đây là để thông báo cho người một tin vui.”
Trên mặt Liễu thị bỗng chốc đỏ ửng, con ngươi rũ xuống, Dạ Phi Ly nói: “Liễu sườn phi cô ấy đã có bầu hơn một tháng rồi ạ.”
Ngay khi nói xong câu đó trên mặt Dạ Phi Ly không giấu được vẻ sung sướng, dạo trước khi thái hậu biết được Mẫn Huyên mang thai, tâm trạng của thái hậu rất vui vẻ, vốn hắn tưởng rằng sau khi thái hậu nghe được tin này sẽ vô cùng vui mừng.
Ít nhất sau mọi chuyện xảy ra với Mẫn Huyên, bà cũng nhận được chút gì đó an ủi.
Nhưng đáng tiếc thay, mọi chuyện đều không giống như mong đợi của hắn.
Trên gương mặt của Thái hậu không hề nhìn ra bất kỳ một chút vui mừng nào, chỉ thản nhiên trang nghiêm, thậm chí so với ngày thường thái độ vô cùng khó coi, giống như thái hậu không hề có ý định quan tâm đến người phụ nữ trước mặt, càng không để tâm đến tin tức vừa rồi.
Bà chỉ liếc mắt nhìn về phía Liễu thị, đáy mắt khẽ chuyển, nhìn thoáng qua chén trà của mình thấp giọng nói: “Ai gia khát nước.”
Ma ma đứng một bên còn chưa kịp động thì Liễu thị đã lập tức hiểu được, hành lễ với thái hậu: “Hoàng tổ mẫu, để tiện thiếp giúp người rót trà.”
Thái hậu cũng không nói gì, Liễu thị nhẹ nhàng bước từng bước đến trước mặt bà, ý cười ấm áp dịu dàng xuất hiện trên mặt, động tác của nàng trông tao nhã mà chậm rãi, nhấc ấm trà bạch lên giúp thái hậu rót trà, sau đó hai tay cung kính giơ chén trà lên đưa qua: “Hoàng tổ mẫu mời người dùng trà.”Tay Thái hậu định vươn tay cầm lấy thì chén trà đột nhiên rơi xuống đất, nước trà bắn đầy khắp sàn, từng mảnh vỡ sứ của chén trà rơi vãi xung quanh, âm thanh lạnh như băng của thái vang lên: “Làm càn!”
Liễu thị sợ hãi ra mặt, vội vàng quỳ xuống hốt hoảng kêu: “Hoàng tổ mẫu tha mạng!”
Dạ Phi Ly bước lên phía trước từng bước, trong lòng âm thầm nghĩ tại sao Liễu thị lại hành sự không cẩn thận như thế. Hoàng tổ mẫu vốn là người trọng lễ nghi phép tắc, bà không cho phép bất cứ sai sót nào xảy ra trước mặt bà dù chỉ một chút, hắn khẩn trương nói: “Hoàng tổ mẫu, Nhu nhi không cẩn thận!”
“Quá quắc, thật sự là quá quắc!” Thái hậu sắc mặt âm trầm, cao giọng quát: “Bộ trà cụ này là thứ mà ai gia yêu thích dùng nhất, thế mà cô dám bất cẩn làm vỡ nó? Tay chân vô dụng!”
Liễu thị cắn môi, nước mắt từ từ đọng lại nơi hốc mắt, muốn khóc cũng không dám khóc, bộ dáng cực kỳ đáng thương, trong lòng Dạ Phi Ly mềm nhũn, cố gắng cười cười giảng hòa nói: “Hoàng tổ mẫu... Nhu nhi...”
Thái hậu không thèm để tâm đến bộ dáng đáng thương của Liễu thị, cười lạnh nhìn Dạ Phi Ly khinh bỉ: “Nghe nói Liễu thị hầu hạ bên cạnh anh rất chu đáo cẩn thận, tại sao khi đến Phương Hoa điện của ai gia thì lại vô ý vô tứ như thế. Hay là cô ta nghĩ bây giờ mình có thai là không coi ai gia ra gì?” Ánh mắt Thái hậu thoáng nhìn qua bộ y phục trên người Liễu thị, vải gấm được làm bằng tơ lụa gấm Tứ Xuyên vùng Giang Nam, nhẵn bóng trơn láng vô cùng. Gấm Tứ Xuyên là một loại sản phẩm lụa cao cấp, là một trong ba loại lụa gấm đẹp nhất thời Trung Quốc bấy giờ. Loại gấm này được dệt rất đẹp, sợi tơ dọc được dệt thành hai lớp là lớp mặt và lớp đáy, vì vậy mà còn có tên gọi là “Trùng Cẩm“. Vì là loại vải rất sang trọng và rất quý cho nên mặt hàng này hiếm được tiêu thụ trong cung, ngay cả là đồ cống nạp thì cũng không nhiều. Một lần Dạ Phi Ly may mắn có được lập tức tặng cho Liễu thị, bà lạnh lùng lên tiếng: “Mẫn Huyên vừa mới mất con, một sườn phi như cô không ăn mặt cho thanh lịch giản dị còn cố tình khoe khoang rêu rao ngoài mặt như thế, quả nhiên là loại không có giáo dục!”
Liễu thị tức tưởi ngậm nuốt uất ức vào lòng chịu đựng mọi sỉ nhục từ Thái hậu.
Âu Dương Vũ trốn phía sau điện, nhịn không được bật cười, quả nhiên,thái hậu một khi đã ra tay dạy dỗ người khác thì không thể chê vào đâu được. Liễu thị quỳ xuống nền sàn chịu đựng cảm giác lạnh buốt nơi đầu gối, bị thái hậu mắng mấy câu mà không thể tìm được lời nào biện hộ cho mình, chỉ biết ủy khuất cúi đầu càng thấp, Dạ Phi Ly cũng không dám lên tiếng cầu tình với thái hậu, sắc mặt hắn trở nên vô cùng khó coi.
Ánh mắt Thái hậu khẽ liếc về phía Dạ Phi Ly, giận dữ nói: “Mấy ngày hôm nay tâm trạng của Mẫn Huyên không ổn một chút nào, nó là chính phi của anh, lẽ ra anh nên quan tâm nhiều đến con bé mới phải!”
“Vâng.” Dạ Phi Ly nhớ tới Triệu Mẫn Huyên, cũng hiểu được hành động đắc ý vênh váo của mình có chút thất thố không hợp hoàn cảnh nên lập tức nghẹn lời, xấu hổ đáp.
“Mẫn Huyên toàn tâm toàn ý trao trọn trái tim mình cho anh, mà anh, anh xem anh đã làm được gì cho nó chưa, anh mặc kệ nó nghĩ gì, nó làm gì, nó đau như thế nào để hôm nay hào hứng chạy đến cung của ai gia khoe chuyện sườn phi của anh mang thai, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, thật khiến cho người trong hoàng thất mất mặt!”Dạ Phi Ly chỉ biết vâng vâng dạ dạ, trong đầu sinh ra chút áy náy, nhịn không được nhìn thoáng qua trong điện nhưng không thấy bóng dáng của Mẫn Huyên, trong lòng hoài nghi: có phải Mẫn Huyên không muốn gặp mình, đang cố trốn tránh hắn, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm xúc rối bời không rõ ràng.
Thái hậu ngồi giảng đạo lý cho Dạ Phi Ly một phen, mắt thấy Liễu thị quỳ mỏi đến mức lưng không thẳng nổi mới buông tha, nói rằng trong người mệt mỏi muốn nghỉ ngơi. Lúc này Dạ Phi Ly mới dám nâng Liễu thị dậy, Liễu thị theo từng động tác của hắn thì cảm thấy ủy khuất, uất ức bổ nhào vào lòng hắn khóc thút thít.
Dạ Phi Ly thấp giọng quát lớn một câu: “Nàng nghĩ cái gì thế? Ở trong tẩm cung của hoàng tổ mẫu, nàng bất mãn với bà ấy?”
“Nhu nhi không dám!” Liễu thị vội vàng lau nước mắt, cùng Dạ Phi Ly đi ra ngoài, đến cửa đại điện, Liễu thị mới nhớ ra chuyện gì, lặng lẽ kéo ống tay áo Dạ Phi Ly, nhỏ giọng làm nũng: “Phi Ly,vì sao chàng không gọi Ninh vương phi đến bắt mạch cho thiếp? Không phải chàng đã nói...”
“Đủ rồi, nàng yên lặng một chút đi.” Dạ Phi Ly đang mãi đắm chìm những lời thái hậu với nói nên trong lòng có chút phiền chán ngắt lời.
Liễu thị nhất thời sửng sốt, nhưng không dám nhiều lời.
Khi Thái hậu quay ra sau điện, mắt thấy Âu Dương Vũ che miệng cười rồi chạy lên giữ chặt tay thái hậu thủ thỉ: “Hoàng tổ mẫu, người thật lợi hại.”
“Ai gia ở trong cung bao nhiêu năm, mấy việc xung đột, tranh chấp lục đục với nhau, con chưa chứng kiến hết được đâu? Loại phụ nữ như vậy ai gia gặp còn nhiều hơn cả con, nó là điển hình cho kiểu đàn bà hai mặt giả tạo, nói một đằng làm một nẻo, nếu như ai gia không dạy dỗ cô ta một bài học thì cô ta sẽ nghĩ mình được đằng chân lên đằng đầu.”
Rõ ràng là nói với Âu Dương Vũ, nhưng lại giống như đang nói cho Triệu Mẫn Huyên nghe. Lúc này nàng đang đứng một bên, có vẻ như đã nghe được tin Liễu thị mang thai, nàng buồn bực cúi đầu, lưng cứng ngắc đứng im như phỗng, nghe được câu cuối cùng, nàng có chút nhíu mày nghĩ ngợi.
Âu Dương Vũ ngẩng đầu nhìn nàng, biết trong lòng nàng đang rất khổ sở: con vừa mới mất thì người đàn ông mình yêu thương chỉ vì một người phụ nữ đã mang thai lập tức quay lưng với mình, mừng rỡ như điên, thậm chí còn tiến cung khoe khoang này nọ, mà từ đầu tới cuối hắn không hề mở miệng nhắc đến nàng một câu.
Âu Dương Vũ lên tiếng nói với thái hậu: “Chỉ sợ từ giờ trở đi địa vị của cô ta không chỉ đơn giản là một sườn phi.”
“Tất nhiên rồi, cô ta vốn được Dạ Phi Ly sủng ái nay lại có thêm tấm kim bài có đề mấy chữ mang thai kia thì chỉ sợ tình hình sẽ trầm trọng hơn thôi.” Thái hậu chậm rãi nói, “Loại phụ nữ như cô ta mới thực sự đáng sợ nhất, cô ta biết rõ mình muốn thứ gì cho nên sẽ dùng mọi thủ đoạn để đạt được. Mà gia thế nhà cô ta thì không được một tích sự gì tốt đẹp, thân phận thấp kém như thế nhưng cũng được xếp vào vị trí sườn phi, nếu mà cô ta sinh được con thì chỉ bằng sự sủng ái của Dạ Phi Ly thôi cũng đủ khiến cho địa vị của cô ta...”Lúc này, Mẫn Huyên ngẩng đầu lên, đôi mắt ôn nhu ngày nào đã được thay thế bởi sự lạnh lẽo: “Con thật khờ, thật sự rất khờ.”
“Mẫn Huyên...”
Nước mắt từ trong hốc mắt nàng khẽ rơi xuống từng giọt, từng giọt lệ mang theo nỗi đau đớn buốt tim: “Con một lòng một dạ yêu thương hắn, trái tim mình đều trao trọn hết cho hắn, nhưng cuối cùng thứ con nhận lại được là cái gì? Hoàng tổ mẫu, người nói con nghe xem, con có thực sự rất giống con ngốc không?”
Sức khỏe của Triệu Mẫn Huyên dưới sự điều trị chăm sóc chu đáo của Âu Dương đã khá lên một chút. Nàng hạ quyết tâm muốn cáo từ trở về phủ. Âu Dương Vũ còn muốn nói thêm điều gì thì nghe được âm thanh kiên định của Triệu Mẫn Huyên: “Dù sao tỷ cũng không thể ở đây lâu được, phải trở về. Hơn nữa nếu không quay về, chẳng phải tỷ đang tạo điều kiện cho người đàn bà đó sống yên ổn sao? Muội nghĩ rằng tỷ sẽ dễ dàng để mấy màn khóc, nháo, đòi sự sủng ái của Phi Ly kia kéo dài mãi sao?”
Âu Dương Vũ ngẩn ra, nhìn Triệu Mẫn Huyên có chút xa lạ nhưng trong lòng thật ra âm thầm vui mừng, thái hậu cũng khẽ gật gật đầu, dứt khoát thốt lên: “Gậy ông đập lưng ông.”
“Những gì cô ta đã cho tỷ, tỷ nhất định sẽ trả lại toàn bộ!”
Âu Dương Vũ nhìn gương mặt kiên định của Triệu Mẫn Huyên, cũng tán thành đồng ý. Trên đời này không có ai có thể bảo vệ mình cả đời được, nếu như bản thân không thể tự cường, tự lập dũng cảm đối mặt mới thách thức thì kết quả nhận được chỉ có quỳ gối trước người khác mặt họ định đoạt.
Sau khi Triệu Mẫn Huyên rời khỏi Phương Hoa điện thì Âu Dương Vũ nhịn không được thở dài một hơi, quay đầu lại thì nhìn thấy thái hậu ngoắc tay gọi nàng: “Vũ nhi, con lại đây.”
“Vâng.” Âu Dương Vũ chậm rãi đi về phía thái hậu, mắt thấy thái hậu cẩn thận đưa cho Âu Dương Vũ một chuỗi hạt tràng dặn dò: “Đây là đồ cầu may ai gia muốn đưa riêng cho con, con nhớ phải luôn mang theo bên người, giữ gìn sức khỏe.”
Âu Dương Vũ biết thái hậu là sợ nàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trong lòng vô cùng cảm động, vươn hai tay tiếp nhận, cảm tạ thái hậu.
Ở trong cung, chuyện mất con là chuyện xảy ra bình thường ở huyện,,à Vũ nhi của bà đã từng lâm vào tình cảnh đó cho nên trong lòng nàng không ngừng lo sợ: “Con của Vũ nhi phải bình an vô sự ra đời, đây mới chính là món quà quý giá nhất mà con tặng cho ai gia.”
Sau khi Triệu Mẫn Huyên rời đi ngày qua ngày Âu Dương Vũ vẫn trải qua những ngày trống trải chờ đợi mỗi ngày để được nhìn thấy hình bóng Dạ Trọng Hoa trở về. Nhưng chớp nhoáng một tháng đã trôi qua, trong khoảng thời gian đó Âu Dương Vũ không hề nhận được một bức thư tay nào của Dạ Trọng Hoa, trong lòng nàng dấy lên bất an. Vì hay lo nghĩ nhiều cho nên mỗi đêm nàng đều gặp ác mộng, nhưng khi bừng tỉnh dậy. nàng không thể nhớ ra được mình đã mơ thấy những gì, chỉ cảm thấy tim đập dồn dập, mồ hôi ướt đẫm trán.
Nhìn thấy sợi dây hạt tràng mà thái hậu đưa cho nàng đặt ở đầu giường, thực ra nàng chưa bao giờ tin vào tín ngưỡng Phật giáo, nhưng lúc này nàng không khống chế được cảm giác sợ hãi lo lắng nắm chặt sợi dây đó vào lòng bàn tay, âm thầm phù hộ cho Dạ Trọng Hoa mọi chuyện ở Bắc Mạc đều thuận lợi.Trong bóng đêm, lời cầu nguyện vừa dứt thì không hiểu tại sao sợi dây đột nhiên dứt đoạn, từng viên hạt tràng bật ra tứ phía rơi xuống nền đất tạo ra một loại âm thanh chói tai đến đáng sợ. Thấy tình huống trước mặt, sắc mặt Âu Dương Vũ trở nên trắng bệch, một đêm đó không chợp mắt cho đến hừng đông.
Giữa trưa hôm sau Âu Dương Vũ tỉnh lại gọi Trúc Lục đến tra hết tất cả hạt tràng vào dây, nàng không muốn chuyện này bị lộ ra ngoài nhất là với thái hậu. Trong lúc Trúc Lục làm chuyện này, Âu Dương Vũ phát hiện tay mình có chút khẩn trương run lên.
Không biết vì dạo gần đây nàng ngủ không đủ giấc hay vì nguyên do nào khác mà mỗi bữa sáng nàng nuốt không trôi thứ gì.
Trúc Lục vất vả lắm mới khuyên nhủ nàng ăn hai ngụm canh, bỗng chợt nhìn thấy Dương ma ma gấp gáp chạy tới, sắc mặt vô cùng không tốt: “Vương phi, vương phi! Không hay rồi!”
“Xảy ra chuyện gì?” Âu Dương Vũ tưởng rằng Dạ Trọng Hoa xảy ra chuyện, sắc mặt lập tức biến đổi.
“Là An Dương vương phi, An Dương vương phi khó sanh!”
“Cái gì?”
“Thái y trong cung đều đã mời đến nhưng vẫn không có biện pháp giải quyết. Tình trạng của vương phi nay rất nguy kịch...” Dương ma ma thở hổn hển nói một hơi cho đến câu tiếp theo vì khó thở nên nói không nên lời.
Khẽ thở phào nhẹ nhõm, chuyện An Dương vương phi khó sanh, thật ra cũng không nằm ngoài dự tính của nàng, An Dương vương phi tuổi đã lớn, lại là lần đầu tiên mang thai hơn nữa là sinh hai cho nên khó sinh là chuyện rất bình thường. Chỉ vì mấy ngày gần đây tâm tư đều đặt lên người Dạ Trọng Hoa cho nên có chút ngạc nhiên.
“Ta qua đó ngay.” Âu Dương Vũ vội vàng gọi người chuẩn bị xe ngựa, gấp rút đến phủ An Dương Vương, Thái hậu cũng không thể ngồi yên một chỗ, đi theo Âu Dương Vũ đến xem tình hình: “Vũ nhi, lẽ ra con không được phép dính vào mớ rắc rối này nhưng Tâm nhi khó sinh, tình thế nguy cấp cho nên không còn cách nào khác. Lúc trước Diêu nhi kể cho ai gia biết con có khả năng đỡ đẻ vì thế ngoài con ra không ai có thể giải quyết tình huống cấp bách bây giờ.”
“Vũ nhi hiểu mà.”
Khi Âu Dương Vũ và thái hậu đến nơi thì chứng kiến được cảnh ông chồng An Dương vương đang khẩn trương lo lắng đứng ngoài phòng đảo trái đảo phải, vì quá sốt ruột cho nên mắt hắn đỏ ngầu lên trông vô cùng đáng sợ, hai tay hắn nắm chặt thành quyền trong lòng thầm mong mẹ tròn con vuông.
Đám hạ nhân xung quanh cũng căng thẳng không kém gì chủ tử mình, đến cả thở cũng không dám, chỉ khẽ vái trời vái phật trong miệng cầu nguyện, một bầu không khí đầy ngột ngạt và khẩn trương bao phủ cả phủ An Dương vương.
Mà trong phòng không ngừng vang lên tiếng la hét đau đớn, thê lương của An Dương vương phi khiến người khác nghe xong hoảng sợ đến hồn tiêu phách lạc, còn có tiếng của bà đỡ bối rối kêu lên: “Vương phi, người cố chịu đựng một chút, dùng sức!”
An Dương vương vừa lúc xoay người thì thấy Âu Dương Vũ vội vàng đi đến, hắn mừng như điên chạy lại âm thanh có chút nghẹn: “Vũ nhi, Tâm nhi nàng... Tâm nhi nàng...”Âu Dương Vũ không có thời gian đứng trả lời hắn, chỉ vội vã đi vào phòng. Trước phòng sinh là tập hợp một hàng ngang lão thái y sắc mặt trắng bệch còn đang thương lượng tìm cách.
Hoàng thượng đã hạ thánh chỉ nếu như bọn họ không giúp An Dương Vương phi sinh con thuận lợi thì người mà bọn họ sắp phải đối mặt chính là tên bổ đầu! Nhưng vì vương phi sinh hai cho nên rất khó tìm cách để cả hai đều thuận lợi sinh ra, trong khoảng thời gian đó, bọn họ chỉ biết nhìn nhau tự hỏi phải làm sao bây giờ.
Khi vương thái y nhìn thấy Âu Dương Vũ đến thì gương mặt già nua mang vẻ lo âu của mình dịu đi một ít, hắn biết rõ y thuật của Âu Dương Vũ rất cao.
Nhìn thấy An Dương Vương phi sắc mặt tái nhợt mang theo chút đau đớn, hô hấp dần dần mỏng manh nằm bất lực trên giường. Nhưng có lẽ vì bản năng sắp được làm mẹ thúc đẩy cho nên nàng vẫn không ngừng điều chỉnh hô hấp, không ngừng dùng sức, không màng đến cảm giác đau đớn đến chết đi sống lại chỉ đơn giản muốn hai đứa con của nàng được chào đời. Nàng chờ đợi giây phút này đã lâu lắm rồi, cả chàng ấy cũng thế!
Bà đỡ gấp đến mức tim đập như đánh trống, không hay rồi, thật sự quá mạo hiểm, nếu cứ tiếp tục thế này tính mạng của An Dương vương phi sẽ bị đe dọa.
Âu Dương Vũ nhanh nhẹn vươn tay bắt mạch, việc An dương vương phi chịu khổ thì không nói nhưng cứ kiên trì thế này thì sẽ ảnh hưởng đến tính mạng của người mẹ. Khả năng ca sinh hai này nàng không chắc được phần thắng, nếu cứ tiếp tục thì không chỉ tính mạng người mẹ mà cả hai đứa con trong bụng nàng cũng không giữ được, nàng quyết định sử dụng phương pháp sinh mổ.
Nàng bình tĩnh phân phó: “Đi ra ngoài chuẩn bị nước ấm, nhanh lên!”
Bà đỡ ngẩng đầu nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp với cái bụng nhô ra phía trước có chút chần chờ.
Ánh mắt Âu Dương Vũ liếc nhanh, bà đỡ cảm thấy da đầu run lên thì đột nhiên nghe được tiếng quát tháo bên ngoài của An Dương vương: “Tất cả nghe theo lệnh của Vũ nhi, con bé nói gì thì làm cái đó.”
Bà đỡ nghe xong nhanh chóng ra ngoài chuẩn bị.
An Dương vương phi đưa đôi mắt đẫm lệ nhìn Âu Dương Vũ, tóc đen bê bếch dính lên trán, mồ hôi ướt nhẹp, đáy mắt lộ ra tia lo lắng, miệng không ngừng căn dặn: “Nhất định phải giữ lại đứa bé, đứa bé...”
Âu Dương Vũ cầm tay nàng, trấn an nói: “Yên tâm, thẩm với em bé sẽ bình an, không có việc gì.”
Dường như An Dương vương phi cố dùng hết tất cả khí lực cùng lý trí của mình vào lời dặn dò đó, nghe xong mấy câu của Âu Dương Vũ, ý thức của nàng dần dần tan rã.
Sau khi lấy toàn bộ dụng cụ mổ từ không gian tùy thân, Âu Dương Vũ bắt đầu tim thuốc mê cho An Dương vương phi.
Đêm qua vì ngủ không được ngon giấc cộng thêm việc chưa ăn bữa sáng. Lúc này tinh thần Âu Dương Vũ có chút rối loạn, nhưng nàng vẫn cố bình tâm, chăm chú thực hiện thao tác mổ.
Nửa giờ sau một đứa bé trong bụng nàng từ từ lôi ra, là một thằng nhóc khỏe mạnh mập mạp với tiếng khóc nghe thật rõ chói tai.An Dương Vương đứng bên ngoài nghe được tiếng khóc bên trong phòng thì trong lòng bắt đầu vui vẻ, rốt cuộc hắn cũng đã có con, rốt cuộc hắn cũng được làm cha. Cảm giác lo lắng như biến đâu mất trong không trung. Có lần Lý Cung cười nhạo hắn không bao giờ có khả năng làm cha, bây giờ thì nhìn xem, vương phi nhà hắn sinh con, không biết có bao nhiêu người đứng đợi ngoài cửa đoán già đoán non giới tính của hai đứa bé trong bụng, hắn còn nghe thuộc hạ bẩm báo có người còn quan tâm hỏi han tình hình vợ hắn sau đó cười nhạo chế giễu tên Lý Cung ngu xuẩn này nọ!
Vào đúng lúc lúc này bà đỡ bế đứa bé đi ra, cười chúc mừng nói: “Chúc mừng vương gia, là một tiểu thiếu gia!”
An Dương vương cẩn thận bế lấy đứa bé, khuôn mặt bởi vì nén kìm nén cảm xúc nên đỏ tấy lên, giờ phút này hắn hận không thể hét lên cho toàn thiên hạ này biết hắn đã được làm cha, hắn lớn tiếng bật cười: “Haha, con ta này, này là con của ta! Ha ha ha, rốt cuộc ta cũng được làm cha!”
Vâng, và cho dù có biết bao hạ nhân đứng đó chứng kiến tình cảnh thất thố của vương gia hắn thì hắn cũng không quan tâm.
“Thưởng, thưởng lớn! Thưởng cả nhà mỗi người tám lượng! Không, mười hai!”
Thái hậu mừng rỡ sờ sờ mặt đứa nhỏ, cao giọng nói một câu: “Thưởng!”
Một lát sau, đứa còn lại trong bụng An Dương vương phi cũng được bế ra, Âu Dương Vũ cẩn thận rửa sạch sẽ sau đó nhẹ nhàng đặt bên cạnh An Dương vương phi, vẫn là một đứa bé trai kháu khỉnh. Khi bà đỡ mang đứa bé ôm đến đưa cho An Dương vương thì ông không khống chế được vui mừng, bật cười ha hả, chỉ hận lúc này không nhảy bật lên khỏi nền nhà, bên tay phải hắn là con trai hắn, bên tay trái cũng là con trai hắn, nhìn đôi mắt nhắm chặt ngủ say sưa với khuôn mặt láng mịn trơn bóng trắng trẻo có chút hồng, hắn nghĩ ngay giây phút được bế hai đứa con trai mình trên tay chính là giây phút đẹp đẽ nhất hạnh phúc nhất đời hắn. Hắn sung sướng không biết phải giải bày như thế nào mới phải. Chỉ biết đứng đó cúi đầu xuống áp má mình vào hai đứa trẻ sau đó cười nói: “Ông trời đối xử với cha không tệ bạc nhỉ hai con!”
Âu Dương Vũ lập tức đỡ đẻ hai cái khỏe mạnh xinh đẹp đứa nhỏ, bên môi không khỏi xuất hiện mỉm cười, đầu óc lại có chút hôn trầm, nàng việc lắc lắc đầu định trụ tâm thần.
Vì phải cố gắng ngồi tỉ mỉ khâu lại miệng vết dao mổ cho An Dương vương phi nên lúc này nàng cảm thấy lưng mình đau đến đứng dậy không nổi, nàng nhẹ chống lưng mình ngồi lên ghế, mười lăm phút sau mới cảm thấy khá hơn.
Mặc dù đã tiêm thuốc gây mê cho An Dương vương phi, đầu óc không cảm nhận được đau đớn nhưng cả người nàng có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc đang trào dâng, từng giọt lệ ngắn dài lăn xuống gò má. Lúc này thuốc mê vẫn chưa hết tác dụng, nàng vẫn còn nhắm mắt, Âu Dương Vũ thoáng yên tâm gọi những người đứng ngoài cửa: “Vào đi.”
Vài cô nha hoàn nhanh chóng đẩy cửa đi vào, theo sau là An Dương vương. Hắn vui vẻ ôm hai đứa con trai mình trong lòng, chợt ngẩng đầu lên thấy sắc mặt tái nhợt của Âu Dương Vũ thì chợt cả kinh, vội vàng nói: “Vũ nhi, con làm sao vậy?”Âu Dương Vũ khoát tay áo, tự mình chống đỡ thắt lưng đứng lên: “Con không sao, chỉ là hơi mệt mà thôi, con xin phép về nghỉ ngơi trước.”
“Ờ, được được!”
Nàng gọi Trúc Lục đến đỡ nàng đi, mùi máu trong phòng có chút nồng đậm khiến Âu Dương Vũ cảm thấy khó chịu, buồn nôn. Nàng đặt toàn bộ trọng lực của mình lên người Trúc Lục, bước đi khập khiễng, ngực có chút không thoải mái, nàng chịu không được ôm lấy ngực mình, không ổn rồi ——
Ngay khi Âu Dương Vũ vừa rời khỏi cổng phủ An Dương Vương thì đột nhiên nghe được tiếng thét chói tai: “Không hay rồi, vương phi bị xuất huyết, rất nhiều máu...”
Âu Dương Vũ không thể ngoảnh mặt làm ngơ, vội vàng ra lệnh cho Trúc Lục dìu nàng quay lại, cả người An Dương vương cứng ngắc ôm hai đứa con mình trên tay, thần sắc ngây dại ra, hoảng sợ tái nhợt.
Vì trước đó vương phi sử dụng quá nhiều sức cho nên dù có dùng phương pháp mỗ vẫn để lại di chứng, máu không ngừng chảy ra. An Dương vương hắn trong lòng sợ hãi, nhưng cả người hắn đều choáng váng, không biết phải làm thế nào mới cứu được Tâm nhi.
Thái hậu nghe nói vậy sợ tới mức trắng mặt, vừa thấy Vũ nhi quay lại thì lập tức phát hoảng: “Vũ nhi, Vũ nhi, con phải cứu Tâm nhi.”
“Thái hậu yên tâm, vì thẩm thẩm dốc toàn lực trong ca sinh này cho nên mới thế.”
Qua ba giờ phẫu thuật, cuối cùng An Dương vương phi cũng được cứu chữa kịp thời, lúc này cả người Âu Dương Vũ đều ê ẩm, mồ hôi lạnh ướt cả trán, mặt mày tái nhợt đứng lên không vững.
An Dương vương lập tức bảo Âu Dương Vũ ở tại An Dương phủ nghỉ ngơi, phái thái y đến xem mạch cho nàng, thái y nói: “Vương phi vì quá ưu phiền lại trải qua một ngày mệt nhọc làm việc quá sức nên sức khỏe yếu đi, còn những thứ khác không đáng lo ngại, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt là được.”
Âu Dương Vũ hồi phục sức lực, nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ.
Thái hậu cũng thở phào nhẹ nhõm, sau khi phái vài người đến chăm sóc cho Âu Dương Vũ thì hồi cung đến khu thờ phật thắp hương cảm tạ trời đất.
Tin An Dương vương vừa có hai quý tử rất nhanh được truyền khắp kinh thành, nhiều người trên đường say sưa bàn tán về chuyện tốt này, cứ ngỡ rằng An Dương vương là cây vạn tuế, không bao giờ ra hoa, không có người nối dõi tông đường thế nhưng nay lập tức lại có được hai người con trai, quả thực là không thể tưởng tượng được!
Tin tức này cũng nhanh chóng truyền vào cung, hoàng thượng biết được kích động vô cùng ban không ít quà cáp, toàn bộ An Dương phủ đều đắm chìm trong niềm vui hân hoan!
Và đương nhiên cũng có một vài người đố kỵ mà cảm thấy mất hứng, đặc biệt là Lý Cung, vốn quyết định hôm nay tới trước cửa nhục nhã lão một phen, ai ngờ biết được kết quả này, lập tức tức giận vác mặt trở về đập phá đồ trong phòng!
Âu Dương Vũ ngủ suốt một ngày, khi tỉnh giấc thì tinh thần cũng sảng khoái đi không ít. Đến thăm hai cậu nhóc đáng yêu bên cạnh An Dương vương phi, nhìn thấy mẹ con đều bình an vô sự mới an tâm quay trở về Phương Hoa điện. Đám cung nữ thấy Âu Dương Vũ trở về, vừa định đi vào bẩm báo thái hậu một phen thì Âu Dương Vũ chỉ cười nói: “Không cần đâu, có lẽ hoàng tổ mẫu vẫn còn đang nghỉ ngơi.”Âu Dương Vũ vừa bước vào thì nghe được thứ âm thanh trầm thấp đứt quãng: “... Nhận được tin tình báo cách đây ba ngàn dặm... nói rằng... Phi Bạch trọng thương...”
Âu Dương Vũ sững người, một lúc lâu mới có phản ứng, tai nàng như ù đi theo mấy chữ không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu nàng “ Phi Bạch... Trọng thương?!
Hai chân của nàng bắt đầu mềm nhũn, muốn ngã khuỵu xuống, nếu không phải nhờ có Trúc Lục đứng bên giúp đỡ, cả người nàng sẽ ngã nằm xuống đất mất.
“Vũ nhi!” Thái hậu nhìn thấy Âu Dương Vũ đến thì trên mặt tái đi không một cắt máu, con ngươi trừng lớn lên bởi vì quá hoảng sợ.
Âu Dương Vũ cố gắng bình tĩnh nghiêm mặt nhìn về phía hoàng thượng, khó khăn mở miệng hỏi: “Phụ hoàng? Trọng Hoa...chàng ấy làm sao vậy?”
Hoàng thượng trông cũng tiều tụy đi rất nhiều, trên mặt mang theo vẻ lo lắng không giấu được, Âu Dương Vũ đứng thật lâu vẫn không nghe được câu trả lời của hắn chỉ lạnh lùng xoay người chạy thẳng ra ngoài.
“Vũ nhi, đừng quá kích động, chú ý đến đứa con trong bụng!” Thái hậu nhìn thấy dáng vẻ quá mức bình tĩnh, điềm nhiên của Âu Dương Vũ sợ rằng nó sẽ nghĩ quẩn, trong lòng sốt ruột như lửa đốt, dặn dò ma ma bên cạnh: “Đi xem Ninh vương phi thế nào, đừng để nó làm chuyện gì dại dột!”
Âu Dương Vũ dùng khinh công bay thật nhanh đến thư phòng, nàng hành tẩu như gió khiến cho Trúc Lục không cách nào đuổi theo kịp.
Nếu như có ai đó nói với nàng rằng, Dạ Trọng Hoa chàng ấy vì quá bận với việc bày mưu phá trận nên không gửi thư tay cho nàng trong một tháng qua. Âu Dương Vũ tin. Nếu có ai đó nói với nàng rằng Dạ Trọng Hoa quên mất cô vợ mang bầu là nàng đây, vật lộn trên chiến trường không thể về ngay với nàng được. Nàng tin. Thế nhưng có đánh chết nàng cũng không tin Dạ Trọng Hoa chàng ấy bị trọng thương, tính kể chuyện cười với nàng à, làm sao có thể?
Chàng là chiến thần lẫy lừng của Tây Lăng quốc, là mỹ nam tài giỏi trong lòng mọi người, không kể riêng gì nàng. Một Dạ Trọng Hoa cường ngạnh, thông minh, không có đối thủ như vậy sẽ không dễ dàng bị thương, bị áp đảo. Hai con ngươi của Âu Dương Vũ dần đen lại rồi lạnh đi, Dạ Trọng Hoa, phái người đưa tin như vậy đùa vui lắm phải không? Chàng buồn chán nơi chiến trường đẫm máu đó phải không? Hai tay nàng nắm chặt thành quyền, chàng lừa ai thì được chứ lừa ta thì chàng chuẩn bị trả giá đi.
Đột nhiên nàng cảm thấy bụng quặn đau, tay lập tức theo bản năng ôm lấy bụng, nàng dùng sức mấy lấy hơi cố gắng kiềm nén cảm giác khó chịu đau đớn đang bủa vây người mình. Cuối cùng cũng đến trước cửa ngự thư phòng. Trước cửa có mấy người đứng canh gác nhưng nhìn thấy đối phương là Ninh vương phi sợ gây tổn thương đến bụng nàng cho nên không ai dám tiến lên động thủ.
Âu Dương Vũ không cần phải tốn sức đấu kiếm với bọn họ, xông thẳng vào phòng, nhìn thấy tờ tấu chương trên bàn ghi mấy nét mực đen rõ ràng, từng chữ, từng chữ một như con dao vô hình đâm thẳng vào tim Âu Dương Vũ:... Ninh vương điện hạ trọng thương, mất tích đến bây giờ chưa tìm ra...Âu Dương Vũ nhìn dòng chữ đó ước chừng cũng hơn đến lần thứ ba, nàng không khống chế được cảm xúc hoảng loạn lúc này, đầu óc choáng váng hôn mê bất tỉnh!
“Vương phi, vương phi!” Trúc Lục vội vàng tới nơi, nhìn thấy Âu Dương Vũ hôn mê gục xuống bàn thì cả người phát hoảng lên.
Âu Dương Vũ từ từ tỉnh lại sau cơ mê, phát hiện Trúc Lục đang cúi đầu đứng khóc lóc một bên, nàng thấy Âu Dương Vũ tỉnh lại thì vỡ òa lên kể lể: “Vương phi, rốt cuộc người cũng chịu tỉnh dậy, người hù chết nô tỳ rồi, thái y nói người vẫn bình yên vô sự.”
Âu Dương Vũ trầm mặc không nói lời nào, đôi mắt ảm đạm nhìn về phương bắc, rồi phát hiện trước cửa có rất nhiều người đứng canh giữ. Thì ra thái hậu đoán được ý định của nàng, sợ nàng xúc động, chạy ra chiến trường tìm chàng cho nên mới bố trí người đến giữ chân nàng.
Nhưng cho dù có thế nào, nàng phải đến Bắc Mạc một chuyến, nàng muốn biết rõ tình hình bên đó thế nào, tại sao Dạ Trọng Hoa bị trọng thương, lại còn mất tích không tìm thấy người, chàng ấy gặp tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc như thế, làm sao nàng có thể an tâm ngu ngốc chờ đợi ở trong cung này được.
Thái hậu xuống tay thật mạnh, bao nhiêu người thế này một người mang thai như nàng rõ ràng không thể đối phó hết được, dùng lực không được thì phải dùng trí thôi.
Âu Dương Vũ đứng dậy đi thẳng đến chính điện quỳ gối trước mặt thái hậu: “Hoàng tổ mẫu, Vũ nhi muốn đi đến chùa dâng hương, cầu nguyện cho Trọng Hoa sớm ngày trở về.”
Trong mắt Thái hậu hiện lên một tia đau lòng, nhịn không được đi lên giữ chặt tay Âu Dương Vũ, chần chờ nói: “Vũ nhi, sức khỏe của con...”
“Vũ nhi không sao.” Âu Dương Vũ nhanh chóng ngắt lời thái hậu, nàng bình tĩnh nói: “Bây giờ Trọng Hoa sống hay chết còn chưa biết rõ, rơi xuống nơi nào còn chưa tìm ra, Vũ nhi chỉ muốn đến chùa khẩn cầu ông trời phù hộ cho Trọng Hoa bình an trở về.”
Thái hậu không đành lòng nhìn vào ánh mắt chờ mong của Âu Dương Vũ ngẩm nghĩ, tình huống bây giờ rất bất lợi, Dạ Trọng Hoa trọng thương mấy ngày chưa tìm ra, chỉ sợ là...lành ít dữ nhiều.
Nhưng bà không muốn nhẫn tâm hủy đi hy vọng của con bé, đành thở dài, nói: “Cũng tốt, hoàng tổ mẫu sẽ đi cùng con.”
Âu Dương Vũ gật đầu đáp: “Tạ hoàng tổ mẫu, Vũ nhi trở về trước để chuẩn bị.”
Thái hậu nhìn bóng dáng suy yếu ảm đạm của Âu Dương Vũ, trong lòng đau đớn không thôi, vừa rồi trước mặt con bé, bà cố tỏ vẻ bình tĩnh để trấn an nó, bây giờ thì bà bắt đầu lo lắng, nếu như Trọng Hoa nó thật sự xảy ra chuyện gì, vậy con bé biết phải đối mặt với chuyện này thế nào đây...
Âu Dương Vũ trở về phòng, ngồi trước bàn trang điểm, mỏi mệt lên tiếng căn dặn Trúc Lục: “Chuẩn bị ít đồ, chúng ta đi chùa.”
Thái hậu mang một số hạ nhân giúp được việc đi theo Âu Dương Vũ đến chùa, vốn là một nơi thanh tịnh đầy hương khói thì ngôi chùa lúc này chợt biến thành nơi đóng quân của hộ vệ.Âu Dương Vũ xuống xe ngựa, nhờ Trúc Lục nâng đáp vững vàng xuống đất, cùng với thái hậu đi vào trong chùa.
Trụ trì của này đã sớm đứng đón ở cửa, vừa thấy thái hậu và Âu Dương tới thì tiến lên hai tay chắp lại cúi đầu nói: “Bần tăng chào thái hậu nương nương, Ninh vương phi.”
“Trụ trì miễn lễ.” Thái hậu mỉm cười xua tay.
“Hôm nay Ai gia và Ninh vương phi đến đây cầu phúc, hy vọng đại sư có thể sắp xếp.”
“Thái hậu nương nương và Ninh vương phi an tâm, bần tăng sẽ lập tức chuẩn bị mọi thứ.”
Âu Dương Vũ đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, hộ vệ canh phòng quá nghiêm mật, ngay cổng chùa được bố trí tới mấy tầng hộ vệ.
Thái hậu kéo Âu Dương Vũ đi dạo vòng quanh chùa tham quan, được một lát sau trụ trì nhanh chóng đi đến nói: “Thái hậu nương nương, Ninh vương phi, đã chuẩn bị xong, có thể bắt đầu được rồi.”
Thái hậu gật đầu, mang Âu Dương Vũ đi theo trụ trì đến đại điện.
Mùi nhang khói lập tức xộc vào mũi Âu Dương Vũ, nàng không quan tâm đến cách bài trí xung quanh thế nào, cũng không quan tâm cái cớ của mình hôm nay đến đây, chỉ khẽ nhíu mày nghĩ ngợi, tính toán.
Thái hậu ngẩng đầu thấy sắc mặt Âu Dương Vũ có chút không tốt, lo lắng nói: “Vũ nhi mệt sao?”
Âu Dương Vũ khẽ cười, nói: “Quả thực mệt thì có, đại sư, nơi này có phòng nghỉ tạm không?”
Trụ trì vội vàng phân phó tiểu hòa thượng đưa Âu Dương Vũ đến phòng nghỉ, thái hậu cũng cảm thấy có chút mệt mỏi nên trụ trì đưa thái hậu cùng đi về phòng.
Vừa đến phòng nghỉ, Âu Dương Vũ cảm ơn qua tiểu hòa thượng sau đó ra lệnh cho vài cô nha hoàn: “Ta mệt rồi, Trúc Lục ở lại hầu hạ, những người còn lại lui xuống hết đi.”
“Vâng, thưa vương phi.” Vài cô nha hoàn kính cẩn cúi đầu, lui ra ngoài.
“Vương phi, mau nghỉ chút đi.” Trúc Lục nói xong thì tiến lên cẩn thận sửa sang lại nệm chăn trên giường. Âu Dương Vũ đứng sau lưng nàng, một quyền gọn gàng chuẩn xác đánh thẳng vào gáy Trúc Lục, Trúc Lục bất ngờ còn không kịp đã bất tỉnh nhân sự.
Âu Dương Vũ nhanh chóng cởi quần áo của Trúc Lục mặc vào, cải trang thành Trúc Lục rồi cẩn thận ngụy trang Trúc Lục thành mình, đặt cô bé ngay ngắn trên giường.
Làm xong hết thảy, Âu Dương Vũ cẩn thận mở cửa, đưa mắt đánh giá tình hình xung quanh, thấy không có ai chú ý đến nơi này liền cúi đầu nhanh chóng đi ra khỏi cổng chùa.
Đám hộ vệ canh giữ cổng chùa là những người tinh nhuệ, tinh thần cảnh giác rất cao nhằm mục đích bảo vệ an nguy cho Ninh vương phi.
Thủ lĩnh đám hộ vệ đang tuần tra ở cửa, vừa quay đầu lại thì bắt gặp bóng dáng của một cô gái bước ra khỏi cổng chùa, cô gái này không có ngẩng đầu, chỉ lặng lẽ đi ra khỏi cửa.
Âu Dương Vũ cúi đầu, biết được khoảng cách của mình với mấy tên hộ vệ đó không còn xa, bước chân có chút chậm rãi, quả nhiên, vừa mới đi tới cửa, trước mắt nàng xuất hiện một thanh đao.”Muốn ra ngoài làm cái gì?” Tên thủ lĩnh vươn tay, ngăn bước chân của cô gái đó lên tiếng hỏi.
Âu Dương Vũ cúi thấp đầu bình tĩnh nói: “Vương phi muốn ăn món bánh hoa mai ở tiệm bánh Viên Mãn cho nên kêu nô tỳ đi mua.”
Tên thủ lĩnh nhìn cô gái trước mặt đánh giá từ trên xuống dưới, trong ánh mắt ánh lên vẻ nghi hoặc, đây là nô tỳ thân cận của Ninh vương phi.
“Thái hậu ra lệnh, không kẻ nào được phép tùy tiện ra vào chùa, cô trở về đi.”
Âu Dương Vũ khóe môi cong lên, âm thanh có chút mỉa mai: “Vương phi đang mang thai, miệng rất muốn ăn bánh hoa mai, nếu như vương phi không thể ăn món đó mình thích thì tâm trạng sẽ vô cùng tồi tệ, đến lúc đó tôi xem anh gánh vác tội này thế nào?”
“Nhưng thái hậu đã...”
“Thái hậu rất yêu thương vương phi, vương phí muốn làm gì không ai được phép ngăn cản, anh cứ ngoan cố hành xử thế này không sợ bị thái hậu trách tội?” Mỗi lời nói của Âu Dương Vũ như tà khí bóp chết sự sống của người đối diện khiến cho tên thủ lĩnh á khẩu không biết phải trả lời thế nào.
Thanh đao trong tay tên thủ lĩnh dần buông xuống, vẫn còn cảm thấy do dự, thái hậu đúng là rất yêu thương Ninh vương phi, chuyện này mọi người ai cũng biết, nếu thật sự đắc tội với Ninh vương phi, chỉ sợ hậu quả hắn gánh là...
Mắt thấy thanh đao trên cổ mình dần buông, thấp thỏm trong lòng Âu Dương Vũ cũng theo đó mà dần tan đi, cố gắng trấn an tiếp tục nói: “Nô tỳ chỉ đi xuống núi mua chút điểm tâm, sẽ nhanh chóng quay về, các anh yên tâm.”
Tên thủ lĩnh đành bất đắc dĩ mở miệng nói: “Đi nhanh về nhanh.”
Khóe môi Âu Dương Vũ cong lên ý cười, cúi đầu nhìn từng bậc thang dưới chân, bước từng bước chậm rãi rời khỏi chùa.
Nàng cứ đi như vậy cho đến khi nhận ra bản thân mình đã rời khỏi tầm mắt của đám hộ vệ. Âu Dương Vũ thầm nghĩ trong lòng, may rằng trời tối, y phục của Trúc Lục to hơn của nàng cho nên không bọn họ không phát hiện cái bụng đang to dần của mình.
Âu Dương Vũ ngẩng đầu lên nhìn thấy con đường nhỏ uốn lượn trước mắt, trong lòng chợt cảm thấy quạnh hiu. Dạ Trọng Hoa, nếu như chàng không thực sự bước chân vào cuộc đời phẳng lặng của ta, thì chàng có biết bao nhiêu non xanh nước biếc, bao nhiêu thế giới tươi đẹp ngoài kia đang chờ đợi ta khám phá không?Chỉ vì tiếp nhận tấm chân tình của chàng, tình nguyện sa lưới dưới sự cường ngạnh bá đạo không ai bằng của chàng, tình nguyện ở bên cạnh chàng không màng đến hiểm nguy phía trước, và bây giờ thì tình nguyện mang thai con của hai chúng ta, cho nên ta nghĩ ta đã không còn đường để hối hận nữa rồi, bởi tình yêu của ta dành cho chàng cũng không kém gì tình cảm của chàng dành cho cho. Chính vì thế ta muốn được cùng chàng đối mặt với tất cả. Chàng phải cố cầm cự, chờ ta.
Âu Dương Vũ nghĩ ngợi một hồi sau đó mới lấy một chiếc xe mô tô hãng Icon Sheene màu đen từ trong tùy thân không gian, thay bộ váy trên người thành chiếc áo phông rộng cùng với chiếc quần đen ôm tôn lên dáng người thon gọn của nàng, Nàng sải chân bước đến xe, đầu đội mũ bảo hiểm, chân đạp ga, xe chạy vút bay trong gió với tiếng nổ động cơ giòn giã.
Âu Dương Vũ thầm nghĩ phải mau chóng chạy đến Bắc Mạc, nếu không tính mạng của Dạ Trọng Hoa sẽ bị đe dọa, nàng tăng tay ga lên, mô tô giống như tên bắn lướt nhanh về phía trước, tóc đen tung bay trong gió, một cảnh tượng không ai ngờ tới dưới thời cổ đại.
* câu cuối này đại ca chế đó mấy đứa*
Nàng tăng tốc cho đến khi phát hiện ra trước mắt mình xuất hiện một con đường rộng lớn, nàng mới dừng xe, từ trong không gian lấy con mãnh thú quen thuộc của nàng - xe Ferrari.
*Vâng và em Ferrari cuối cùng cũng được xuất hiện...kể từ lần cuối hắn có mặt ở chương đầu...tội cameo như em nó*
Dù sao không có xe mô tô tốc độ nào bằng xe thể nào yêu quý của nàng cả?
Một tay nàng kéo mở cửa xe, nghiêng người ngồi vào trong đạp ga, con mãnh thú lửa đỏ Ferrari tựa như một bóng ma tia chớp chạy biến trong khoảng không.
Ngay khi Âu Dương Vũ đang trên đường chạy đến Bắc Mạc với chiếc xe thể thao của mình thì thái hậu rốt cục cũng phát hiện ra có gì đó không đúng, chạy đến phòng nghỉ của Âu Dương Vũ, nhận ra người nằm trên giường không phải là Âu Dương Vũ, mà là nha hoàn của con bé - Trúc Lục.
Trúc Lục bừng tỉnh với hành động bất ngờ của thái hậu, hai mắt trợn lên mê mang nhìn về phía mọi người, thấy trên người mình chỉ mặc độc một chiếc áo lót thì không khỏi cả kinh, ngốc lăng ngồi trên giường.
“Vũ nhi đi đâu?” Thái hậu hỏi.
Trúc Lục bừng tỉnh lên tiếng trả lời: “Nô tỳ không biết, nô tỳ vốn đang sửa lại giường ngủ cho vương phi thì đột nhiên da đầu tê rần đau nhức, rồi lập tức ngất đi, vương phi, vương phi đi đâu rồi ạ?”
Trúc Lục ngẩng đầu mờ mịt nhìn bốn phía, không thấy bóng dáng của chủ tử mình thì trong lòng bắt đầu lo lắng.
Chính vào lúc này, tên thủ lĩnh hộ vệ cảm thấy không đúng, chạy đến bẩm báo tình hình cho thái hậu, nói là có một nha hoàn vừa mới rời khỏi đây vài canh giờ để đi mua điểm tâm nhưng vẫn chưa thấy trở về.
Cho đến bây giờ, Thái hậu mới hiểu rõ ràng mọi chuyện.
Những việc Âu Dương Vũ làm đều chỉ có một mục đích – tìm Dạ Trọng Hoa...
Thái hậu không khỏi đau lòng, trong miệng cười khổ: “Con bé ngốc nghếch này, sao lại ngoan cố như vậy chứ!”
P/s: Chương này thì đủ thứ chuyện xảy ra, nào là xử đẹp ả Liễu thị, nào là An Dương Vương phi sinh con, còn có một chuyện quan trọng nữa là mỹ nam của chúng ta đang gặp nguy hiểm và mỹ nữ đang vác bụng bầu chơi luôn xe mô tô với xe thể thao đi cứu chồng...ô mài gót...ta edit mà còn muốn ngất với ứng dụng mà không gian tùy thân mang lại. Cám ơn em đã đưa chị ấy đến nhanh hơn với chồng mình.
Giờ tới màn kể khổ: Bây giờ các nhóc tính an ủi tấm thân tả tơi khi phải ngồi đến gần 5 tiếng trước laptop để thành phẩm hơn 8k chữ cho các nhóc đọc như thế nào đây? Hửm?
Dạ Phi Ly và Liễu thị còn chưa kịp bước vào Phương Hoa điện thì bên trong đại điện, thái hậu đã ngồi nghiêm nghị trên ghế cao vẻ mặt âm trầm, ma ma bên cạnh ghé sát tai bà tường thuật lại những gì bà nghe được từ hai người đó, càng nói sắc mặt thái hậu càng biến đổi, sau đó đen lại.
Khi ma ma kia nói xong, thái hậu tức giận đập tay cạnh ghế ngồi, quát một tiếng: “Thật là quá vô liêm sỉ!”
Nói ra thật nực cười, dám mò đến đây đòi Vũ nhi phải bắt mạch cho chúng nó?
Ngay giờ phút này, Dạ Phi Ly mang Liễu thị vào bên trong, vừa nhìn thấy thái hậu, hắn nhẹ nhàng dắt tay Liễu thị đến cùng nhau hành lễ, vẻ mặt Liễu thị mảnh mai, thanh âm mềm nhẹ vang lên: “Hoàng tổ mẫu kim an.”
Thái hậu thản nhiên, mệt mỏi nâng tay: “Đứng lên đi.”
Vẻ mặt Dạ Phi Ly vô cùng vui mừng, Liễu thị nhu nhược mềm yếu như lá liễu chui rúc vào người hắn, thần sắc cung kính, dịu dàng động lòng người. Dạ Phi Ly yêu thương nhìn thoáng qua Liễu thị, sau đó ngẩng đầu lên nhìn thái hậu, hận không thể ngay lập tức thông báo tin Liễu thị mang thai cho khắp thiên hạ này biết. Hắn mừng rỡ lớn tiếng nói với thái hậu: “Hoàng tổ mẫu, hôm nay Phi Ly đến đây là để thông báo cho người một tin vui.”
Trên mặt Liễu thị bỗng chốc đỏ ửng, con ngươi rũ xuống, Dạ Phi Ly nói: “Liễu sườn phi cô ấy đã có bầu hơn một tháng rồi ạ.”
Ngay khi nói xong câu đó trên mặt Dạ Phi Ly không giấu được vẻ sung sướng, dạo trước khi thái hậu biết được Mẫn Huyên mang thai, tâm trạng của thái hậu rất vui vẻ, vốn hắn tưởng rằng sau khi thái hậu nghe được tin này sẽ vô cùng vui mừng.
Ít nhất sau mọi chuyện xảy ra với Mẫn Huyên, bà cũng nhận được chút gì đó an ủi.
Nhưng đáng tiếc thay, mọi chuyện đều không giống như mong đợi của hắn.
Trên gương mặt của Thái hậu không hề nhìn ra bất kỳ một chút vui mừng nào, chỉ thản nhiên trang nghiêm, thậm chí so với ngày thường thái độ vô cùng khó coi, giống như thái hậu không hề có ý định quan tâm đến người phụ nữ trước mặt, càng không để tâm đến tin tức vừa rồi.
Bà chỉ liếc mắt nhìn về phía Liễu thị, đáy mắt khẽ chuyển, nhìn thoáng qua chén trà của mình thấp giọng nói: “Ai gia khát nước.”
Ma ma đứng một bên còn chưa kịp động thì Liễu thị đã lập tức hiểu được, hành lễ với thái hậu: “Hoàng tổ mẫu, để tiện thiếp giúp người rót trà.”
Thái hậu cũng không nói gì, Liễu thị nhẹ nhàng bước từng bước đến trước mặt bà, ý cười ấm áp dịu dàng xuất hiện trên mặt, động tác của nàng trông tao nhã mà chậm rãi, nhấc ấm trà bạch lên giúp thái hậu rót trà, sau đó hai tay cung kính giơ chén trà lên đưa qua: “Hoàng tổ mẫu mời người dùng trà.”Tay Thái hậu định vươn tay cầm lấy thì chén trà đột nhiên rơi xuống đất, nước trà bắn đầy khắp sàn, từng mảnh vỡ sứ của chén trà rơi vãi xung quanh, âm thanh lạnh như băng của thái vang lên: “Làm càn!”
Liễu thị sợ hãi ra mặt, vội vàng quỳ xuống hốt hoảng kêu: “Hoàng tổ mẫu tha mạng!”
Dạ Phi Ly bước lên phía trước từng bước, trong lòng âm thầm nghĩ tại sao Liễu thị lại hành sự không cẩn thận như thế. Hoàng tổ mẫu vốn là người trọng lễ nghi phép tắc, bà không cho phép bất cứ sai sót nào xảy ra trước mặt bà dù chỉ một chút, hắn khẩn trương nói: “Hoàng tổ mẫu, Nhu nhi không cẩn thận!”
“Quá quắc, thật sự là quá quắc!” Thái hậu sắc mặt âm trầm, cao giọng quát: “Bộ trà cụ này là thứ mà ai gia yêu thích dùng nhất, thế mà cô dám bất cẩn làm vỡ nó? Tay chân vô dụng!”
Liễu thị cắn môi, nước mắt từ từ đọng lại nơi hốc mắt, muốn khóc cũng không dám khóc, bộ dáng cực kỳ đáng thương, trong lòng Dạ Phi Ly mềm nhũn, cố gắng cười cười giảng hòa nói: “Hoàng tổ mẫu... Nhu nhi...”
Thái hậu không thèm để tâm đến bộ dáng đáng thương của Liễu thị, cười lạnh nhìn Dạ Phi Ly khinh bỉ: “Nghe nói Liễu thị hầu hạ bên cạnh anh rất chu đáo cẩn thận, tại sao khi đến Phương Hoa điện của ai gia thì lại vô ý vô tứ như thế. Hay là cô ta nghĩ bây giờ mình có thai là không coi ai gia ra gì?” Ánh mắt Thái hậu thoáng nhìn qua bộ y phục trên người Liễu thị, vải gấm được làm bằng tơ lụa gấm Tứ Xuyên vùng Giang Nam, nhẵn bóng trơn láng vô cùng. Gấm Tứ Xuyên là một loại sản phẩm lụa cao cấp, là một trong ba loại lụa gấm đẹp nhất thời Trung Quốc bấy giờ. Loại gấm này được dệt rất đẹp, sợi tơ dọc được dệt thành hai lớp là lớp mặt và lớp đáy, vì vậy mà còn có tên gọi là “Trùng Cẩm“. Vì là loại vải rất sang trọng và rất quý cho nên mặt hàng này hiếm được tiêu thụ trong cung, ngay cả là đồ cống nạp thì cũng không nhiều. Một lần Dạ Phi Ly may mắn có được lập tức tặng cho Liễu thị, bà lạnh lùng lên tiếng: “Mẫn Huyên vừa mới mất con, một sườn phi như cô không ăn mặt cho thanh lịch giản dị còn cố tình khoe khoang rêu rao ngoài mặt như thế, quả nhiên là loại không có giáo dục!”
Liễu thị tức tưởi ngậm nuốt uất ức vào lòng chịu đựng mọi sỉ nhục từ Thái hậu.
Âu Dương Vũ trốn phía sau điện, nhịn không được bật cười, quả nhiên,thái hậu một khi đã ra tay dạy dỗ người khác thì không thể chê vào đâu được. Liễu thị quỳ xuống nền sàn chịu đựng cảm giác lạnh buốt nơi đầu gối, bị thái hậu mắng mấy câu mà không thể tìm được lời nào biện hộ cho mình, chỉ biết ủy khuất cúi đầu càng thấp, Dạ Phi Ly cũng không dám lên tiếng cầu tình với thái hậu, sắc mặt hắn trở nên vô cùng khó coi.
Ánh mắt Thái hậu khẽ liếc về phía Dạ Phi Ly, giận dữ nói: “Mấy ngày hôm nay tâm trạng của Mẫn Huyên không ổn một chút nào, nó là chính phi của anh, lẽ ra anh nên quan tâm nhiều đến con bé mới phải!”
“Vâng.” Dạ Phi Ly nhớ tới Triệu Mẫn Huyên, cũng hiểu được hành động đắc ý vênh váo của mình có chút thất thố không hợp hoàn cảnh nên lập tức nghẹn lời, xấu hổ đáp.
“Mẫn Huyên toàn tâm toàn ý trao trọn trái tim mình cho anh, mà anh, anh xem anh đã làm được gì cho nó chưa, anh mặc kệ nó nghĩ gì, nó làm gì, nó đau như thế nào để hôm nay hào hứng chạy đến cung của ai gia khoe chuyện sườn phi của anh mang thai, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, thật khiến cho người trong hoàng thất mất mặt!”Dạ Phi Ly chỉ biết vâng vâng dạ dạ, trong đầu sinh ra chút áy náy, nhịn không được nhìn thoáng qua trong điện nhưng không thấy bóng dáng của Mẫn Huyên, trong lòng hoài nghi: có phải Mẫn Huyên không muốn gặp mình, đang cố trốn tránh hắn, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm xúc rối bời không rõ ràng.
Thái hậu ngồi giảng đạo lý cho Dạ Phi Ly một phen, mắt thấy Liễu thị quỳ mỏi đến mức lưng không thẳng nổi mới buông tha, nói rằng trong người mệt mỏi muốn nghỉ ngơi. Lúc này Dạ Phi Ly mới dám nâng Liễu thị dậy, Liễu thị theo từng động tác của hắn thì cảm thấy ủy khuất, uất ức bổ nhào vào lòng hắn khóc thút thít.
Dạ Phi Ly thấp giọng quát lớn một câu: “Nàng nghĩ cái gì thế? Ở trong tẩm cung của hoàng tổ mẫu, nàng bất mãn với bà ấy?”
“Nhu nhi không dám!” Liễu thị vội vàng lau nước mắt, cùng Dạ Phi Ly đi ra ngoài, đến cửa đại điện, Liễu thị mới nhớ ra chuyện gì, lặng lẽ kéo ống tay áo Dạ Phi Ly, nhỏ giọng làm nũng: “Phi Ly,vì sao chàng không gọi Ninh vương phi đến bắt mạch cho thiếp? Không phải chàng đã nói...”
“Đủ rồi, nàng yên lặng một chút đi.” Dạ Phi Ly đang mãi đắm chìm những lời thái hậu với nói nên trong lòng có chút phiền chán ngắt lời.
Liễu thị nhất thời sửng sốt, nhưng không dám nhiều lời.
Khi Thái hậu quay ra sau điện, mắt thấy Âu Dương Vũ che miệng cười rồi chạy lên giữ chặt tay thái hậu thủ thỉ: “Hoàng tổ mẫu, người thật lợi hại.”
“Ai gia ở trong cung bao nhiêu năm, mấy việc xung đột, tranh chấp lục đục với nhau, con chưa chứng kiến hết được đâu? Loại phụ nữ như vậy ai gia gặp còn nhiều hơn cả con, nó là điển hình cho kiểu đàn bà hai mặt giả tạo, nói một đằng làm một nẻo, nếu như ai gia không dạy dỗ cô ta một bài học thì cô ta sẽ nghĩ mình được đằng chân lên đằng đầu.”
Rõ ràng là nói với Âu Dương Vũ, nhưng lại giống như đang nói cho Triệu Mẫn Huyên nghe. Lúc này nàng đang đứng một bên, có vẻ như đã nghe được tin Liễu thị mang thai, nàng buồn bực cúi đầu, lưng cứng ngắc đứng im như phỗng, nghe được câu cuối cùng, nàng có chút nhíu mày nghĩ ngợi.
Âu Dương Vũ ngẩng đầu nhìn nàng, biết trong lòng nàng đang rất khổ sở: con vừa mới mất thì người đàn ông mình yêu thương chỉ vì một người phụ nữ đã mang thai lập tức quay lưng với mình, mừng rỡ như điên, thậm chí còn tiến cung khoe khoang này nọ, mà từ đầu tới cuối hắn không hề mở miệng nhắc đến nàng một câu.
Âu Dương Vũ lên tiếng nói với thái hậu: “Chỉ sợ từ giờ trở đi địa vị của cô ta không chỉ đơn giản là một sườn phi.”
“Tất nhiên rồi, cô ta vốn được Dạ Phi Ly sủng ái nay lại có thêm tấm kim bài có đề mấy chữ mang thai kia thì chỉ sợ tình hình sẽ trầm trọng hơn thôi.” Thái hậu chậm rãi nói, “Loại phụ nữ như cô ta mới thực sự đáng sợ nhất, cô ta biết rõ mình muốn thứ gì cho nên sẽ dùng mọi thủ đoạn để đạt được. Mà gia thế nhà cô ta thì không được một tích sự gì tốt đẹp, thân phận thấp kém như thế nhưng cũng được xếp vào vị trí sườn phi, nếu mà cô ta sinh được con thì chỉ bằng sự sủng ái của Dạ Phi Ly thôi cũng đủ khiến cho địa vị của cô ta...”Lúc này, Mẫn Huyên ngẩng đầu lên, đôi mắt ôn nhu ngày nào đã được thay thế bởi sự lạnh lẽo: “Con thật khờ, thật sự rất khờ.”
“Mẫn Huyên...”
Nước mắt từ trong hốc mắt nàng khẽ rơi xuống từng giọt, từng giọt lệ mang theo nỗi đau đớn buốt tim: “Con một lòng một dạ yêu thương hắn, trái tim mình đều trao trọn hết cho hắn, nhưng cuối cùng thứ con nhận lại được là cái gì? Hoàng tổ mẫu, người nói con nghe xem, con có thực sự rất giống con ngốc không?”
Sức khỏe của Triệu Mẫn Huyên dưới sự điều trị chăm sóc chu đáo của Âu Dương đã khá lên một chút. Nàng hạ quyết tâm muốn cáo từ trở về phủ. Âu Dương Vũ còn muốn nói thêm điều gì thì nghe được âm thanh kiên định của Triệu Mẫn Huyên: “Dù sao tỷ cũng không thể ở đây lâu được, phải trở về. Hơn nữa nếu không quay về, chẳng phải tỷ đang tạo điều kiện cho người đàn bà đó sống yên ổn sao? Muội nghĩ rằng tỷ sẽ dễ dàng để mấy màn khóc, nháo, đòi sự sủng ái của Phi Ly kia kéo dài mãi sao?”
Âu Dương Vũ ngẩn ra, nhìn Triệu Mẫn Huyên có chút xa lạ nhưng trong lòng thật ra âm thầm vui mừng, thái hậu cũng khẽ gật gật đầu, dứt khoát thốt lên: “Gậy ông đập lưng ông.”
“Những gì cô ta đã cho tỷ, tỷ nhất định sẽ trả lại toàn bộ!”
Âu Dương Vũ nhìn gương mặt kiên định của Triệu Mẫn Huyên, cũng tán thành đồng ý. Trên đời này không có ai có thể bảo vệ mình cả đời được, nếu như bản thân không thể tự cường, tự lập dũng cảm đối mặt mới thách thức thì kết quả nhận được chỉ có quỳ gối trước người khác mặt họ định đoạt.
Sau khi Triệu Mẫn Huyên rời khỏi Phương Hoa điện thì Âu Dương Vũ nhịn không được thở dài một hơi, quay đầu lại thì nhìn thấy thái hậu ngoắc tay gọi nàng: “Vũ nhi, con lại đây.”
“Vâng.” Âu Dương Vũ chậm rãi đi về phía thái hậu, mắt thấy thái hậu cẩn thận đưa cho Âu Dương Vũ một chuỗi hạt tràng dặn dò: “Đây là đồ cầu may ai gia muốn đưa riêng cho con, con nhớ phải luôn mang theo bên người, giữ gìn sức khỏe.”
Âu Dương Vũ biết thái hậu là sợ nàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trong lòng vô cùng cảm động, vươn hai tay tiếp nhận, cảm tạ thái hậu.
Ở trong cung, chuyện mất con là chuyện xảy ra bình thường ở huyện,,à Vũ nhi của bà đã từng lâm vào tình cảnh đó cho nên trong lòng nàng không ngừng lo sợ: “Con của Vũ nhi phải bình an vô sự ra đời, đây mới chính là món quà quý giá nhất mà con tặng cho ai gia.”
Sau khi Triệu Mẫn Huyên rời đi ngày qua ngày Âu Dương Vũ vẫn trải qua những ngày trống trải chờ đợi mỗi ngày để được nhìn thấy hình bóng Dạ Trọng Hoa trở về. Nhưng chớp nhoáng một tháng đã trôi qua, trong khoảng thời gian đó Âu Dương Vũ không hề nhận được một bức thư tay nào của Dạ Trọng Hoa, trong lòng nàng dấy lên bất an. Vì hay lo nghĩ nhiều cho nên mỗi đêm nàng đều gặp ác mộng, nhưng khi bừng tỉnh dậy. nàng không thể nhớ ra được mình đã mơ thấy những gì, chỉ cảm thấy tim đập dồn dập, mồ hôi ướt đẫm trán.
Nhìn thấy sợi dây hạt tràng mà thái hậu đưa cho nàng đặt ở đầu giường, thực ra nàng chưa bao giờ tin vào tín ngưỡng Phật giáo, nhưng lúc này nàng không khống chế được cảm giác sợ hãi lo lắng nắm chặt sợi dây đó vào lòng bàn tay, âm thầm phù hộ cho Dạ Trọng Hoa mọi chuyện ở Bắc Mạc đều thuận lợi.Trong bóng đêm, lời cầu nguyện vừa dứt thì không hiểu tại sao sợi dây đột nhiên dứt đoạn, từng viên hạt tràng bật ra tứ phía rơi xuống nền đất tạo ra một loại âm thanh chói tai đến đáng sợ. Thấy tình huống trước mặt, sắc mặt Âu Dương Vũ trở nên trắng bệch, một đêm đó không chợp mắt cho đến hừng đông.
Giữa trưa hôm sau Âu Dương Vũ tỉnh lại gọi Trúc Lục đến tra hết tất cả hạt tràng vào dây, nàng không muốn chuyện này bị lộ ra ngoài nhất là với thái hậu. Trong lúc Trúc Lục làm chuyện này, Âu Dương Vũ phát hiện tay mình có chút khẩn trương run lên.
Không biết vì dạo gần đây nàng ngủ không đủ giấc hay vì nguyên do nào khác mà mỗi bữa sáng nàng nuốt không trôi thứ gì.
Trúc Lục vất vả lắm mới khuyên nhủ nàng ăn hai ngụm canh, bỗng chợt nhìn thấy Dương ma ma gấp gáp chạy tới, sắc mặt vô cùng không tốt: “Vương phi, vương phi! Không hay rồi!”
“Xảy ra chuyện gì?” Âu Dương Vũ tưởng rằng Dạ Trọng Hoa xảy ra chuyện, sắc mặt lập tức biến đổi.
“Là An Dương vương phi, An Dương vương phi khó sanh!”
“Cái gì?”
“Thái y trong cung đều đã mời đến nhưng vẫn không có biện pháp giải quyết. Tình trạng của vương phi nay rất nguy kịch...” Dương ma ma thở hổn hển nói một hơi cho đến câu tiếp theo vì khó thở nên nói không nên lời.
Khẽ thở phào nhẹ nhõm, chuyện An Dương vương phi khó sanh, thật ra cũng không nằm ngoài dự tính của nàng, An Dương vương phi tuổi đã lớn, lại là lần đầu tiên mang thai hơn nữa là sinh hai cho nên khó sinh là chuyện rất bình thường. Chỉ vì mấy ngày gần đây tâm tư đều đặt lên người Dạ Trọng Hoa cho nên có chút ngạc nhiên.
“Ta qua đó ngay.” Âu Dương Vũ vội vàng gọi người chuẩn bị xe ngựa, gấp rút đến phủ An Dương Vương, Thái hậu cũng không thể ngồi yên một chỗ, đi theo Âu Dương Vũ đến xem tình hình: “Vũ nhi, lẽ ra con không được phép dính vào mớ rắc rối này nhưng Tâm nhi khó sinh, tình thế nguy cấp cho nên không còn cách nào khác. Lúc trước Diêu nhi kể cho ai gia biết con có khả năng đỡ đẻ vì thế ngoài con ra không ai có thể giải quyết tình huống cấp bách bây giờ.”
“Vũ nhi hiểu mà.”
Khi Âu Dương Vũ và thái hậu đến nơi thì chứng kiến được cảnh ông chồng An Dương vương đang khẩn trương lo lắng đứng ngoài phòng đảo trái đảo phải, vì quá sốt ruột cho nên mắt hắn đỏ ngầu lên trông vô cùng đáng sợ, hai tay hắn nắm chặt thành quyền trong lòng thầm mong mẹ tròn con vuông.
Đám hạ nhân xung quanh cũng căng thẳng không kém gì chủ tử mình, đến cả thở cũng không dám, chỉ khẽ vái trời vái phật trong miệng cầu nguyện, một bầu không khí đầy ngột ngạt và khẩn trương bao phủ cả phủ An Dương vương.
Mà trong phòng không ngừng vang lên tiếng la hét đau đớn, thê lương của An Dương vương phi khiến người khác nghe xong hoảng sợ đến hồn tiêu phách lạc, còn có tiếng của bà đỡ bối rối kêu lên: “Vương phi, người cố chịu đựng một chút, dùng sức!”
An Dương vương vừa lúc xoay người thì thấy Âu Dương Vũ vội vàng đi đến, hắn mừng như điên chạy lại âm thanh có chút nghẹn: “Vũ nhi, Tâm nhi nàng... Tâm nhi nàng...”Âu Dương Vũ không có thời gian đứng trả lời hắn, chỉ vội vã đi vào phòng. Trước phòng sinh là tập hợp một hàng ngang lão thái y sắc mặt trắng bệch còn đang thương lượng tìm cách.
Hoàng thượng đã hạ thánh chỉ nếu như bọn họ không giúp An Dương Vương phi sinh con thuận lợi thì người mà bọn họ sắp phải đối mặt chính là tên bổ đầu! Nhưng vì vương phi sinh hai cho nên rất khó tìm cách để cả hai đều thuận lợi sinh ra, trong khoảng thời gian đó, bọn họ chỉ biết nhìn nhau tự hỏi phải làm sao bây giờ.
Khi vương thái y nhìn thấy Âu Dương Vũ đến thì gương mặt già nua mang vẻ lo âu của mình dịu đi một ít, hắn biết rõ y thuật của Âu Dương Vũ rất cao.
Nhìn thấy An Dương Vương phi sắc mặt tái nhợt mang theo chút đau đớn, hô hấp dần dần mỏng manh nằm bất lực trên giường. Nhưng có lẽ vì bản năng sắp được làm mẹ thúc đẩy cho nên nàng vẫn không ngừng điều chỉnh hô hấp, không ngừng dùng sức, không màng đến cảm giác đau đớn đến chết đi sống lại chỉ đơn giản muốn hai đứa con của nàng được chào đời. Nàng chờ đợi giây phút này đã lâu lắm rồi, cả chàng ấy cũng thế!
Bà đỡ gấp đến mức tim đập như đánh trống, không hay rồi, thật sự quá mạo hiểm, nếu cứ tiếp tục thế này tính mạng của An Dương vương phi sẽ bị đe dọa.
Âu Dương Vũ nhanh nhẹn vươn tay bắt mạch, việc An dương vương phi chịu khổ thì không nói nhưng cứ kiên trì thế này thì sẽ ảnh hưởng đến tính mạng của người mẹ. Khả năng ca sinh hai này nàng không chắc được phần thắng, nếu cứ tiếp tục thì không chỉ tính mạng người mẹ mà cả hai đứa con trong bụng nàng cũng không giữ được, nàng quyết định sử dụng phương pháp sinh mổ.
Nàng bình tĩnh phân phó: “Đi ra ngoài chuẩn bị nước ấm, nhanh lên!”
Bà đỡ ngẩng đầu nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp với cái bụng nhô ra phía trước có chút chần chờ.
Ánh mắt Âu Dương Vũ liếc nhanh, bà đỡ cảm thấy da đầu run lên thì đột nhiên nghe được tiếng quát tháo bên ngoài của An Dương vương: “Tất cả nghe theo lệnh của Vũ nhi, con bé nói gì thì làm cái đó.”
Bà đỡ nghe xong nhanh chóng ra ngoài chuẩn bị.
An Dương vương phi đưa đôi mắt đẫm lệ nhìn Âu Dương Vũ, tóc đen bê bếch dính lên trán, mồ hôi ướt nhẹp, đáy mắt lộ ra tia lo lắng, miệng không ngừng căn dặn: “Nhất định phải giữ lại đứa bé, đứa bé...”
Âu Dương Vũ cầm tay nàng, trấn an nói: “Yên tâm, thẩm với em bé sẽ bình an, không có việc gì.”
Dường như An Dương vương phi cố dùng hết tất cả khí lực cùng lý trí của mình vào lời dặn dò đó, nghe xong mấy câu của Âu Dương Vũ, ý thức của nàng dần dần tan rã.
Sau khi lấy toàn bộ dụng cụ mổ từ không gian tùy thân, Âu Dương Vũ bắt đầu tim thuốc mê cho An Dương vương phi.
Đêm qua vì ngủ không được ngon giấc cộng thêm việc chưa ăn bữa sáng. Lúc này tinh thần Âu Dương Vũ có chút rối loạn, nhưng nàng vẫn cố bình tâm, chăm chú thực hiện thao tác mổ.
Nửa giờ sau một đứa bé trong bụng nàng từ từ lôi ra, là một thằng nhóc khỏe mạnh mập mạp với tiếng khóc nghe thật rõ chói tai.An Dương Vương đứng bên ngoài nghe được tiếng khóc bên trong phòng thì trong lòng bắt đầu vui vẻ, rốt cuộc hắn cũng đã có con, rốt cuộc hắn cũng được làm cha. Cảm giác lo lắng như biến đâu mất trong không trung. Có lần Lý Cung cười nhạo hắn không bao giờ có khả năng làm cha, bây giờ thì nhìn xem, vương phi nhà hắn sinh con, không biết có bao nhiêu người đứng đợi ngoài cửa đoán già đoán non giới tính của hai đứa bé trong bụng, hắn còn nghe thuộc hạ bẩm báo có người còn quan tâm hỏi han tình hình vợ hắn sau đó cười nhạo chế giễu tên Lý Cung ngu xuẩn này nọ!
Vào đúng lúc lúc này bà đỡ bế đứa bé đi ra, cười chúc mừng nói: “Chúc mừng vương gia, là một tiểu thiếu gia!”
An Dương vương cẩn thận bế lấy đứa bé, khuôn mặt bởi vì nén kìm nén cảm xúc nên đỏ tấy lên, giờ phút này hắn hận không thể hét lên cho toàn thiên hạ này biết hắn đã được làm cha, hắn lớn tiếng bật cười: “Haha, con ta này, này là con của ta! Ha ha ha, rốt cuộc ta cũng được làm cha!”
Vâng, và cho dù có biết bao hạ nhân đứng đó chứng kiến tình cảnh thất thố của vương gia hắn thì hắn cũng không quan tâm.
“Thưởng, thưởng lớn! Thưởng cả nhà mỗi người tám lượng! Không, mười hai!”
Thái hậu mừng rỡ sờ sờ mặt đứa nhỏ, cao giọng nói một câu: “Thưởng!”
Một lát sau, đứa còn lại trong bụng An Dương vương phi cũng được bế ra, Âu Dương Vũ cẩn thận rửa sạch sẽ sau đó nhẹ nhàng đặt bên cạnh An Dương vương phi, vẫn là một đứa bé trai kháu khỉnh. Khi bà đỡ mang đứa bé ôm đến đưa cho An Dương vương thì ông không khống chế được vui mừng, bật cười ha hả, chỉ hận lúc này không nhảy bật lên khỏi nền nhà, bên tay phải hắn là con trai hắn, bên tay trái cũng là con trai hắn, nhìn đôi mắt nhắm chặt ngủ say sưa với khuôn mặt láng mịn trơn bóng trắng trẻo có chút hồng, hắn nghĩ ngay giây phút được bế hai đứa con trai mình trên tay chính là giây phút đẹp đẽ nhất hạnh phúc nhất đời hắn. Hắn sung sướng không biết phải giải bày như thế nào mới phải. Chỉ biết đứng đó cúi đầu xuống áp má mình vào hai đứa trẻ sau đó cười nói: “Ông trời đối xử với cha không tệ bạc nhỉ hai con!”
Âu Dương Vũ lập tức đỡ đẻ hai cái khỏe mạnh xinh đẹp đứa nhỏ, bên môi không khỏi xuất hiện mỉm cười, đầu óc lại có chút hôn trầm, nàng việc lắc lắc đầu định trụ tâm thần.
Vì phải cố gắng ngồi tỉ mỉ khâu lại miệng vết dao mổ cho An Dương vương phi nên lúc này nàng cảm thấy lưng mình đau đến đứng dậy không nổi, nàng nhẹ chống lưng mình ngồi lên ghế, mười lăm phút sau mới cảm thấy khá hơn.
Mặc dù đã tiêm thuốc gây mê cho An Dương vương phi, đầu óc không cảm nhận được đau đớn nhưng cả người nàng có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc đang trào dâng, từng giọt lệ ngắn dài lăn xuống gò má. Lúc này thuốc mê vẫn chưa hết tác dụng, nàng vẫn còn nhắm mắt, Âu Dương Vũ thoáng yên tâm gọi những người đứng ngoài cửa: “Vào đi.”
Vài cô nha hoàn nhanh chóng đẩy cửa đi vào, theo sau là An Dương vương. Hắn vui vẻ ôm hai đứa con trai mình trong lòng, chợt ngẩng đầu lên thấy sắc mặt tái nhợt của Âu Dương Vũ thì chợt cả kinh, vội vàng nói: “Vũ nhi, con làm sao vậy?”Âu Dương Vũ khoát tay áo, tự mình chống đỡ thắt lưng đứng lên: “Con không sao, chỉ là hơi mệt mà thôi, con xin phép về nghỉ ngơi trước.”
“Ờ, được được!”
Nàng gọi Trúc Lục đến đỡ nàng đi, mùi máu trong phòng có chút nồng đậm khiến Âu Dương Vũ cảm thấy khó chịu, buồn nôn. Nàng đặt toàn bộ trọng lực của mình lên người Trúc Lục, bước đi khập khiễng, ngực có chút không thoải mái, nàng chịu không được ôm lấy ngực mình, không ổn rồi ——
Ngay khi Âu Dương Vũ vừa rời khỏi cổng phủ An Dương Vương thì đột nhiên nghe được tiếng thét chói tai: “Không hay rồi, vương phi bị xuất huyết, rất nhiều máu...”
Âu Dương Vũ không thể ngoảnh mặt làm ngơ, vội vàng ra lệnh cho Trúc Lục dìu nàng quay lại, cả người An Dương vương cứng ngắc ôm hai đứa con mình trên tay, thần sắc ngây dại ra, hoảng sợ tái nhợt.
Vì trước đó vương phi sử dụng quá nhiều sức cho nên dù có dùng phương pháp mỗ vẫn để lại di chứng, máu không ngừng chảy ra. An Dương vương hắn trong lòng sợ hãi, nhưng cả người hắn đều choáng váng, không biết phải làm thế nào mới cứu được Tâm nhi.
Thái hậu nghe nói vậy sợ tới mức trắng mặt, vừa thấy Vũ nhi quay lại thì lập tức phát hoảng: “Vũ nhi, Vũ nhi, con phải cứu Tâm nhi.”
“Thái hậu yên tâm, vì thẩm thẩm dốc toàn lực trong ca sinh này cho nên mới thế.”
Qua ba giờ phẫu thuật, cuối cùng An Dương vương phi cũng được cứu chữa kịp thời, lúc này cả người Âu Dương Vũ đều ê ẩm, mồ hôi lạnh ướt cả trán, mặt mày tái nhợt đứng lên không vững.
An Dương vương lập tức bảo Âu Dương Vũ ở tại An Dương phủ nghỉ ngơi, phái thái y đến xem mạch cho nàng, thái y nói: “Vương phi vì quá ưu phiền lại trải qua một ngày mệt nhọc làm việc quá sức nên sức khỏe yếu đi, còn những thứ khác không đáng lo ngại, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt là được.”
Âu Dương Vũ hồi phục sức lực, nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ.
Thái hậu cũng thở phào nhẹ nhõm, sau khi phái vài người đến chăm sóc cho Âu Dương Vũ thì hồi cung đến khu thờ phật thắp hương cảm tạ trời đất.
Tin An Dương vương vừa có hai quý tử rất nhanh được truyền khắp kinh thành, nhiều người trên đường say sưa bàn tán về chuyện tốt này, cứ ngỡ rằng An Dương vương là cây vạn tuế, không bao giờ ra hoa, không có người nối dõi tông đường thế nhưng nay lập tức lại có được hai người con trai, quả thực là không thể tưởng tượng được!
Tin tức này cũng nhanh chóng truyền vào cung, hoàng thượng biết được kích động vô cùng ban không ít quà cáp, toàn bộ An Dương phủ đều đắm chìm trong niềm vui hân hoan!
Và đương nhiên cũng có một vài người đố kỵ mà cảm thấy mất hứng, đặc biệt là Lý Cung, vốn quyết định hôm nay tới trước cửa nhục nhã lão một phen, ai ngờ biết được kết quả này, lập tức tức giận vác mặt trở về đập phá đồ trong phòng!
Âu Dương Vũ ngủ suốt một ngày, khi tỉnh giấc thì tinh thần cũng sảng khoái đi không ít. Đến thăm hai cậu nhóc đáng yêu bên cạnh An Dương vương phi, nhìn thấy mẹ con đều bình an vô sự mới an tâm quay trở về Phương Hoa điện. Đám cung nữ thấy Âu Dương Vũ trở về, vừa định đi vào bẩm báo thái hậu một phen thì Âu Dương Vũ chỉ cười nói: “Không cần đâu, có lẽ hoàng tổ mẫu vẫn còn đang nghỉ ngơi.”Âu Dương Vũ vừa bước vào thì nghe được thứ âm thanh trầm thấp đứt quãng: “... Nhận được tin tình báo cách đây ba ngàn dặm... nói rằng... Phi Bạch trọng thương...”
Âu Dương Vũ sững người, một lúc lâu mới có phản ứng, tai nàng như ù đi theo mấy chữ không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu nàng “ Phi Bạch... Trọng thương?!
Hai chân của nàng bắt đầu mềm nhũn, muốn ngã khuỵu xuống, nếu không phải nhờ có Trúc Lục đứng bên giúp đỡ, cả người nàng sẽ ngã nằm xuống đất mất.
“Vũ nhi!” Thái hậu nhìn thấy Âu Dương Vũ đến thì trên mặt tái đi không một cắt máu, con ngươi trừng lớn lên bởi vì quá hoảng sợ.
Âu Dương Vũ cố gắng bình tĩnh nghiêm mặt nhìn về phía hoàng thượng, khó khăn mở miệng hỏi: “Phụ hoàng? Trọng Hoa...chàng ấy làm sao vậy?”
Hoàng thượng trông cũng tiều tụy đi rất nhiều, trên mặt mang theo vẻ lo lắng không giấu được, Âu Dương Vũ đứng thật lâu vẫn không nghe được câu trả lời của hắn chỉ lạnh lùng xoay người chạy thẳng ra ngoài.
“Vũ nhi, đừng quá kích động, chú ý đến đứa con trong bụng!” Thái hậu nhìn thấy dáng vẻ quá mức bình tĩnh, điềm nhiên của Âu Dương Vũ sợ rằng nó sẽ nghĩ quẩn, trong lòng sốt ruột như lửa đốt, dặn dò ma ma bên cạnh: “Đi xem Ninh vương phi thế nào, đừng để nó làm chuyện gì dại dột!”
Âu Dương Vũ dùng khinh công bay thật nhanh đến thư phòng, nàng hành tẩu như gió khiến cho Trúc Lục không cách nào đuổi theo kịp.
Nếu như có ai đó nói với nàng rằng, Dạ Trọng Hoa chàng ấy vì quá bận với việc bày mưu phá trận nên không gửi thư tay cho nàng trong một tháng qua. Âu Dương Vũ tin. Nếu có ai đó nói với nàng rằng Dạ Trọng Hoa quên mất cô vợ mang bầu là nàng đây, vật lộn trên chiến trường không thể về ngay với nàng được. Nàng tin. Thế nhưng có đánh chết nàng cũng không tin Dạ Trọng Hoa chàng ấy bị trọng thương, tính kể chuyện cười với nàng à, làm sao có thể?
Chàng là chiến thần lẫy lừng của Tây Lăng quốc, là mỹ nam tài giỏi trong lòng mọi người, không kể riêng gì nàng. Một Dạ Trọng Hoa cường ngạnh, thông minh, không có đối thủ như vậy sẽ không dễ dàng bị thương, bị áp đảo. Hai con ngươi của Âu Dương Vũ dần đen lại rồi lạnh đi, Dạ Trọng Hoa, phái người đưa tin như vậy đùa vui lắm phải không? Chàng buồn chán nơi chiến trường đẫm máu đó phải không? Hai tay nàng nắm chặt thành quyền, chàng lừa ai thì được chứ lừa ta thì chàng chuẩn bị trả giá đi.
Đột nhiên nàng cảm thấy bụng quặn đau, tay lập tức theo bản năng ôm lấy bụng, nàng dùng sức mấy lấy hơi cố gắng kiềm nén cảm giác khó chịu đau đớn đang bủa vây người mình. Cuối cùng cũng đến trước cửa ngự thư phòng. Trước cửa có mấy người đứng canh gác nhưng nhìn thấy đối phương là Ninh vương phi sợ gây tổn thương đến bụng nàng cho nên không ai dám tiến lên động thủ.
Âu Dương Vũ không cần phải tốn sức đấu kiếm với bọn họ, xông thẳng vào phòng, nhìn thấy tờ tấu chương trên bàn ghi mấy nét mực đen rõ ràng, từng chữ, từng chữ một như con dao vô hình đâm thẳng vào tim Âu Dương Vũ:... Ninh vương điện hạ trọng thương, mất tích đến bây giờ chưa tìm ra...Âu Dương Vũ nhìn dòng chữ đó ước chừng cũng hơn đến lần thứ ba, nàng không khống chế được cảm xúc hoảng loạn lúc này, đầu óc choáng váng hôn mê bất tỉnh!
“Vương phi, vương phi!” Trúc Lục vội vàng tới nơi, nhìn thấy Âu Dương Vũ hôn mê gục xuống bàn thì cả người phát hoảng lên.
Âu Dương Vũ từ từ tỉnh lại sau cơ mê, phát hiện Trúc Lục đang cúi đầu đứng khóc lóc một bên, nàng thấy Âu Dương Vũ tỉnh lại thì vỡ òa lên kể lể: “Vương phi, rốt cuộc người cũng chịu tỉnh dậy, người hù chết nô tỳ rồi, thái y nói người vẫn bình yên vô sự.”
Âu Dương Vũ trầm mặc không nói lời nào, đôi mắt ảm đạm nhìn về phương bắc, rồi phát hiện trước cửa có rất nhiều người đứng canh giữ. Thì ra thái hậu đoán được ý định của nàng, sợ nàng xúc động, chạy ra chiến trường tìm chàng cho nên mới bố trí người đến giữ chân nàng.
Nhưng cho dù có thế nào, nàng phải đến Bắc Mạc một chuyến, nàng muốn biết rõ tình hình bên đó thế nào, tại sao Dạ Trọng Hoa bị trọng thương, lại còn mất tích không tìm thấy người, chàng ấy gặp tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc như thế, làm sao nàng có thể an tâm ngu ngốc chờ đợi ở trong cung này được.
Thái hậu xuống tay thật mạnh, bao nhiêu người thế này một người mang thai như nàng rõ ràng không thể đối phó hết được, dùng lực không được thì phải dùng trí thôi.
Âu Dương Vũ đứng dậy đi thẳng đến chính điện quỳ gối trước mặt thái hậu: “Hoàng tổ mẫu, Vũ nhi muốn đi đến chùa dâng hương, cầu nguyện cho Trọng Hoa sớm ngày trở về.”
Trong mắt Thái hậu hiện lên một tia đau lòng, nhịn không được đi lên giữ chặt tay Âu Dương Vũ, chần chờ nói: “Vũ nhi, sức khỏe của con...”
“Vũ nhi không sao.” Âu Dương Vũ nhanh chóng ngắt lời thái hậu, nàng bình tĩnh nói: “Bây giờ Trọng Hoa sống hay chết còn chưa biết rõ, rơi xuống nơi nào còn chưa tìm ra, Vũ nhi chỉ muốn đến chùa khẩn cầu ông trời phù hộ cho Trọng Hoa bình an trở về.”
Thái hậu không đành lòng nhìn vào ánh mắt chờ mong của Âu Dương Vũ ngẩm nghĩ, tình huống bây giờ rất bất lợi, Dạ Trọng Hoa trọng thương mấy ngày chưa tìm ra, chỉ sợ là...lành ít dữ nhiều.
Nhưng bà không muốn nhẫn tâm hủy đi hy vọng của con bé, đành thở dài, nói: “Cũng tốt, hoàng tổ mẫu sẽ đi cùng con.”
Âu Dương Vũ gật đầu đáp: “Tạ hoàng tổ mẫu, Vũ nhi trở về trước để chuẩn bị.”
Thái hậu nhìn bóng dáng suy yếu ảm đạm của Âu Dương Vũ, trong lòng đau đớn không thôi, vừa rồi trước mặt con bé, bà cố tỏ vẻ bình tĩnh để trấn an nó, bây giờ thì bà bắt đầu lo lắng, nếu như Trọng Hoa nó thật sự xảy ra chuyện gì, vậy con bé biết phải đối mặt với chuyện này thế nào đây...
Âu Dương Vũ trở về phòng, ngồi trước bàn trang điểm, mỏi mệt lên tiếng căn dặn Trúc Lục: “Chuẩn bị ít đồ, chúng ta đi chùa.”
Thái hậu mang một số hạ nhân giúp được việc đi theo Âu Dương Vũ đến chùa, vốn là một nơi thanh tịnh đầy hương khói thì ngôi chùa lúc này chợt biến thành nơi đóng quân của hộ vệ.Âu Dương Vũ xuống xe ngựa, nhờ Trúc Lục nâng đáp vững vàng xuống đất, cùng với thái hậu đi vào trong chùa.
Trụ trì của này đã sớm đứng đón ở cửa, vừa thấy thái hậu và Âu Dương tới thì tiến lên hai tay chắp lại cúi đầu nói: “Bần tăng chào thái hậu nương nương, Ninh vương phi.”
“Trụ trì miễn lễ.” Thái hậu mỉm cười xua tay.
“Hôm nay Ai gia và Ninh vương phi đến đây cầu phúc, hy vọng đại sư có thể sắp xếp.”
“Thái hậu nương nương và Ninh vương phi an tâm, bần tăng sẽ lập tức chuẩn bị mọi thứ.”
Âu Dương Vũ đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, hộ vệ canh phòng quá nghiêm mật, ngay cổng chùa được bố trí tới mấy tầng hộ vệ.
Thái hậu kéo Âu Dương Vũ đi dạo vòng quanh chùa tham quan, được một lát sau trụ trì nhanh chóng đi đến nói: “Thái hậu nương nương, Ninh vương phi, đã chuẩn bị xong, có thể bắt đầu được rồi.”
Thái hậu gật đầu, mang Âu Dương Vũ đi theo trụ trì đến đại điện.
Mùi nhang khói lập tức xộc vào mũi Âu Dương Vũ, nàng không quan tâm đến cách bài trí xung quanh thế nào, cũng không quan tâm cái cớ của mình hôm nay đến đây, chỉ khẽ nhíu mày nghĩ ngợi, tính toán.
Thái hậu ngẩng đầu thấy sắc mặt Âu Dương Vũ có chút không tốt, lo lắng nói: “Vũ nhi mệt sao?”
Âu Dương Vũ khẽ cười, nói: “Quả thực mệt thì có, đại sư, nơi này có phòng nghỉ tạm không?”
Trụ trì vội vàng phân phó tiểu hòa thượng đưa Âu Dương Vũ đến phòng nghỉ, thái hậu cũng cảm thấy có chút mệt mỏi nên trụ trì đưa thái hậu cùng đi về phòng.
Vừa đến phòng nghỉ, Âu Dương Vũ cảm ơn qua tiểu hòa thượng sau đó ra lệnh cho vài cô nha hoàn: “Ta mệt rồi, Trúc Lục ở lại hầu hạ, những người còn lại lui xuống hết đi.”
“Vâng, thưa vương phi.” Vài cô nha hoàn kính cẩn cúi đầu, lui ra ngoài.
“Vương phi, mau nghỉ chút đi.” Trúc Lục nói xong thì tiến lên cẩn thận sửa sang lại nệm chăn trên giường. Âu Dương Vũ đứng sau lưng nàng, một quyền gọn gàng chuẩn xác đánh thẳng vào gáy Trúc Lục, Trúc Lục bất ngờ còn không kịp đã bất tỉnh nhân sự.
Âu Dương Vũ nhanh chóng cởi quần áo của Trúc Lục mặc vào, cải trang thành Trúc Lục rồi cẩn thận ngụy trang Trúc Lục thành mình, đặt cô bé ngay ngắn trên giường.
Làm xong hết thảy, Âu Dương Vũ cẩn thận mở cửa, đưa mắt đánh giá tình hình xung quanh, thấy không có ai chú ý đến nơi này liền cúi đầu nhanh chóng đi ra khỏi cổng chùa.
Đám hộ vệ canh giữ cổng chùa là những người tinh nhuệ, tinh thần cảnh giác rất cao nhằm mục đích bảo vệ an nguy cho Ninh vương phi.
Thủ lĩnh đám hộ vệ đang tuần tra ở cửa, vừa quay đầu lại thì bắt gặp bóng dáng của một cô gái bước ra khỏi cổng chùa, cô gái này không có ngẩng đầu, chỉ lặng lẽ đi ra khỏi cửa.
Âu Dương Vũ cúi đầu, biết được khoảng cách của mình với mấy tên hộ vệ đó không còn xa, bước chân có chút chậm rãi, quả nhiên, vừa mới đi tới cửa, trước mắt nàng xuất hiện một thanh đao.”Muốn ra ngoài làm cái gì?” Tên thủ lĩnh vươn tay, ngăn bước chân của cô gái đó lên tiếng hỏi.
Âu Dương Vũ cúi thấp đầu bình tĩnh nói: “Vương phi muốn ăn món bánh hoa mai ở tiệm bánh Viên Mãn cho nên kêu nô tỳ đi mua.”
Tên thủ lĩnh nhìn cô gái trước mặt đánh giá từ trên xuống dưới, trong ánh mắt ánh lên vẻ nghi hoặc, đây là nô tỳ thân cận của Ninh vương phi.
“Thái hậu ra lệnh, không kẻ nào được phép tùy tiện ra vào chùa, cô trở về đi.”
Âu Dương Vũ khóe môi cong lên, âm thanh có chút mỉa mai: “Vương phi đang mang thai, miệng rất muốn ăn bánh hoa mai, nếu như vương phi không thể ăn món đó mình thích thì tâm trạng sẽ vô cùng tồi tệ, đến lúc đó tôi xem anh gánh vác tội này thế nào?”
“Nhưng thái hậu đã...”
“Thái hậu rất yêu thương vương phi, vương phí muốn làm gì không ai được phép ngăn cản, anh cứ ngoan cố hành xử thế này không sợ bị thái hậu trách tội?” Mỗi lời nói của Âu Dương Vũ như tà khí bóp chết sự sống của người đối diện khiến cho tên thủ lĩnh á khẩu không biết phải trả lời thế nào.
Thanh đao trong tay tên thủ lĩnh dần buông xuống, vẫn còn cảm thấy do dự, thái hậu đúng là rất yêu thương Ninh vương phi, chuyện này mọi người ai cũng biết, nếu thật sự đắc tội với Ninh vương phi, chỉ sợ hậu quả hắn gánh là...
Mắt thấy thanh đao trên cổ mình dần buông, thấp thỏm trong lòng Âu Dương Vũ cũng theo đó mà dần tan đi, cố gắng trấn an tiếp tục nói: “Nô tỳ chỉ đi xuống núi mua chút điểm tâm, sẽ nhanh chóng quay về, các anh yên tâm.”
Tên thủ lĩnh đành bất đắc dĩ mở miệng nói: “Đi nhanh về nhanh.”
Khóe môi Âu Dương Vũ cong lên ý cười, cúi đầu nhìn từng bậc thang dưới chân, bước từng bước chậm rãi rời khỏi chùa.
Nàng cứ đi như vậy cho đến khi nhận ra bản thân mình đã rời khỏi tầm mắt của đám hộ vệ. Âu Dương Vũ thầm nghĩ trong lòng, may rằng trời tối, y phục của Trúc Lục to hơn của nàng cho nên không bọn họ không phát hiện cái bụng đang to dần của mình.
Âu Dương Vũ ngẩng đầu lên nhìn thấy con đường nhỏ uốn lượn trước mắt, trong lòng chợt cảm thấy quạnh hiu. Dạ Trọng Hoa, nếu như chàng không thực sự bước chân vào cuộc đời phẳng lặng của ta, thì chàng có biết bao nhiêu non xanh nước biếc, bao nhiêu thế giới tươi đẹp ngoài kia đang chờ đợi ta khám phá không?Chỉ vì tiếp nhận tấm chân tình của chàng, tình nguyện sa lưới dưới sự cường ngạnh bá đạo không ai bằng của chàng, tình nguyện ở bên cạnh chàng không màng đến hiểm nguy phía trước, và bây giờ thì tình nguyện mang thai con của hai chúng ta, cho nên ta nghĩ ta đã không còn đường để hối hận nữa rồi, bởi tình yêu của ta dành cho chàng cũng không kém gì tình cảm của chàng dành cho cho. Chính vì thế ta muốn được cùng chàng đối mặt với tất cả. Chàng phải cố cầm cự, chờ ta.
Âu Dương Vũ nghĩ ngợi một hồi sau đó mới lấy một chiếc xe mô tô hãng Icon Sheene màu đen từ trong tùy thân không gian, thay bộ váy trên người thành chiếc áo phông rộng cùng với chiếc quần đen ôm tôn lên dáng người thon gọn của nàng, Nàng sải chân bước đến xe, đầu đội mũ bảo hiểm, chân đạp ga, xe chạy vút bay trong gió với tiếng nổ động cơ giòn giã.
Âu Dương Vũ thầm nghĩ phải mau chóng chạy đến Bắc Mạc, nếu không tính mạng của Dạ Trọng Hoa sẽ bị đe dọa, nàng tăng tay ga lên, mô tô giống như tên bắn lướt nhanh về phía trước, tóc đen tung bay trong gió, một cảnh tượng không ai ngờ tới dưới thời cổ đại.
* câu cuối này đại ca chế đó mấy đứa*
Nàng tăng tốc cho đến khi phát hiện ra trước mắt mình xuất hiện một con đường rộng lớn, nàng mới dừng xe, từ trong không gian lấy con mãnh thú quen thuộc của nàng - xe Ferrari.
*Vâng và em Ferrari cuối cùng cũng được xuất hiện...kể từ lần cuối hắn có mặt ở chương đầu...tội cameo như em nó*
Dù sao không có xe mô tô tốc độ nào bằng xe thể nào yêu quý của nàng cả?
Một tay nàng kéo mở cửa xe, nghiêng người ngồi vào trong đạp ga, con mãnh thú lửa đỏ Ferrari tựa như một bóng ma tia chớp chạy biến trong khoảng không.
Ngay khi Âu Dương Vũ đang trên đường chạy đến Bắc Mạc với chiếc xe thể thao của mình thì thái hậu rốt cục cũng phát hiện ra có gì đó không đúng, chạy đến phòng nghỉ của Âu Dương Vũ, nhận ra người nằm trên giường không phải là Âu Dương Vũ, mà là nha hoàn của con bé - Trúc Lục.
Trúc Lục bừng tỉnh với hành động bất ngờ của thái hậu, hai mắt trợn lên mê mang nhìn về phía mọi người, thấy trên người mình chỉ mặc độc một chiếc áo lót thì không khỏi cả kinh, ngốc lăng ngồi trên giường.
“Vũ nhi đi đâu?” Thái hậu hỏi.
Trúc Lục bừng tỉnh lên tiếng trả lời: “Nô tỳ không biết, nô tỳ vốn đang sửa lại giường ngủ cho vương phi thì đột nhiên da đầu tê rần đau nhức, rồi lập tức ngất đi, vương phi, vương phi đi đâu rồi ạ?”
Trúc Lục ngẩng đầu mờ mịt nhìn bốn phía, không thấy bóng dáng của chủ tử mình thì trong lòng bắt đầu lo lắng.
Chính vào lúc này, tên thủ lĩnh hộ vệ cảm thấy không đúng, chạy đến bẩm báo tình hình cho thái hậu, nói là có một nha hoàn vừa mới rời khỏi đây vài canh giờ để đi mua điểm tâm nhưng vẫn chưa thấy trở về.
Cho đến bây giờ, Thái hậu mới hiểu rõ ràng mọi chuyện.
Những việc Âu Dương Vũ làm đều chỉ có một mục đích – tìm Dạ Trọng Hoa...
Thái hậu không khỏi đau lòng, trong miệng cười khổ: “Con bé ngốc nghếch này, sao lại ngoan cố như vậy chứ!”
P/s: Chương này thì đủ thứ chuyện xảy ra, nào là xử đẹp ả Liễu thị, nào là An Dương Vương phi sinh con, còn có một chuyện quan trọng nữa là mỹ nam của chúng ta đang gặp nguy hiểm và mỹ nữ đang vác bụng bầu chơi luôn xe mô tô với xe thể thao đi cứu chồng...ô mài gót...ta edit mà còn muốn ngất với ứng dụng mà không gian tùy thân mang lại. Cám ơn em đã đưa chị ấy đến nhanh hơn với chồng mình.
Giờ tới màn kể khổ: Bây giờ các nhóc tính an ủi tấm thân tả tơi khi phải ngồi đến gần 5 tiếng trước laptop để thành phẩm hơn 8k chữ cho các nhóc đọc như thế nào đây? Hửm?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook