Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu!
-
Quyển 1 - Chương 41: Hòa thân Mạc Bắc
Động phòng rồi sao ?
Không, không phải vậy. . . Sở Mộng Ly khó có thể tin, mặt trắng bệch, thụt lùi lại mấy bước, hốc mắt đong đầy những giọt nước trong suốt, một dáng vẻ ai oán, giống như là Bách Lý Ngọc quay lưng phản bội lại nàng!
Trong con mắt tràn đầy kỳ vọng của Sở Mộ Cẩn thoáng hiện đau đớn, kinh ngạc nhìn Nam Cung Thiển Trang, xác nhận không phải là nghe nhầm, xiết chặt quả đấm, lạnh lùng khó chịu nhìn về phía Bách Lý Ngọc toàn thân áo trắng, sát ý chợt lộ ra. Y không thương nàng, vì sao còn phải đoạt lấy nàng ?
Mà ngồi ở trên cao, Sở Nam Kình lại đăm chiêu, ánh mắt quỷ quyệt.
Nam Cung Thiển Trang thu hết vẻ mặt của mọi người vào trong mắt, thấy Sở Mộ Cẩn thật lâu không nói gì chỉ tức giận nhìn chòng chọc Bách Lý Ngọc, trên gương mặt kiều diễm tươi đẹp đều là vẻ giễu cợt: "Cần vương cần phải hiểu rõ, cưới ta, đối với ngươi ngày sau cũng không có điểm tốt gì, ngươi nguyện ý bị người ta chỉ vào lỗ mũi mắng, để cho người ta ở sau lưng vụng trộm châm chọc sao ?"
"Trang nhi ! Ta trước kia hồ đồ, hiện tại đã biết rõ tâm ý, ngươi không cần phải gạt ta !" - Sở Mộ Cẩn trong lòng còn lắng lại chút hi vọng, cho là Nam Cung Thiển Trang vì chuyện trước kia mà làm khó cho hắn thôi.
"Lừa ngươi làm chi ?" - Nam Cung Thiển Trang nhíu mày, trong lòng không nhịn được cười lạnh, "Cần vương ngoài miệng nói yêu, khi biết ta không phải xử nữ liền thất vọng, yêu như vậy thì thật là rẻ mạt !"
Sắc mặt Sở Mộ Cẩn biến hóa, có chút do dự. Hắn hiểu được hiện giờ mình có cảm tình với Nam Cung Thiển Trang đã từng bị chán ghét, nghĩ đến không thể có được cô, trong lòng quặn đau, nhưng nếu thật sự kết hôn với cô, cô cũng không còn là xử nữ, ngày sau tranh đoạt ngôi vị hoàng đế sẽ khó khăn, dù sao cũng không có hoàng hậu một nước nào lại là cô gái không còn sạch sẽ, huống chi, trong lòng hắn không e ngại là không thể nào, nhưng thấy đáy mắt lạnh lùng cùng giễu cợt của cô, lại bật thốt lên: "Ta có thể cho ngươi vị trí thứ phi !"
Nam Cung Thiển Trang phụt cười ra tiếng, đôi mắt sáng vụt sáng, "Trắc phi cơ à, ngươi cho ta là người ngu hả ? Vị trí chính phòng tự do rất tốt không làm lại chạy đi làm thiếp sao ?"
Sở Mộ Cẩn quýnh lên, muốn giải thích, nhưng Sở Mộng Ly vừa nghe Nam Cung Thiển Trang cự tuyệt, nhào lên nắm tay của Nam Cung Thiển Trang, nhỏ giọng cầu khẩn: "Ta van cầu ngươi gả cho Cẩn ca ca đi, ngươi không phải là rất thích Cẩn ca ca sao ? Cẩn ca ca không ngại ngươi là giày rách, ngươi hãy đem Ngọc của ta trả lại cho ta, ta sẽ nhờ mẫu phi cầu cạnh phụ hoàng, đặc xá ngươi đắc tội giết Nam Cung Tiểu !"
"Công chúa Mộng Ly ! Ta tuy là giày rách có thể sánh với kỹ nữ lục trà nổi tiếng, hắn muốn, vậy ta lập tức phải thắp hương bái Phật để gả sao ? Đừng quên, Sở Mộ Cẩn là do Nam Cung Thiển Trang ta vứt bỏ không cần ! Còn nữa, quy củ của Hắc Phong Lâu là đưa người vào phòng đấu giá, bất luận chết hay sống, Hoàng thất thân thích đều không được tham dự. Bàn về tội, ta lại muốn thay gia tỷ xin phủ Thượng Thư kiến giải, một cô gái lành lặn lại bị biếm làm tiện nô, quả thật là chèn ép phủ tướng quân ta không có người nào sao ?" - Nam Cung Thiển Trang nói xong lời cuối cùng, tiếng nói chuyển một cái, lạnh lùng hất vung tay của Sở Mộng Ly ra, vừa đúng liếc đến móng tay thon nhọn phát ra ánh sáng màu xanh đen lấp lánh của Sở Mộng Ly, trong lòng chợt lóe, cúi đầu nhìn tay áo bị cào rách nát, da thịt trắng nõn nổi lên sắc đen, đôi môi đỏ mọng hơi cong lên lộ ra nụ cười gian tà mê hoặc.
"Hoàng thượng nếu muốn hỏi tội vậy hãy phá hủy Hắc Phong Lâu !" - Bách Lý Ngọc đưa tay nắm lấy cánh tay bị thương của Nam Cung Thiển Trang, âm thầm xoa lên thuốc mỡ, lạnh giọng nói: "Danh dự của công chúa đã bị hủy, vừa đúng lúc Mạc Bắc muốn giao hảo với Tuyết Lâm, Hoàng thượng có thể để công chúa gả cho Mạc Bắc, giao kết trăm năm thân thiết!"
Sở Nam Kình quét qua cái nắm chặt tay này, con ngươi thoáng qua vẻ hài lòng, ánh mắt nhàn nhạt nhìn tới Sở Mộng Ly nói: "Trẫm sẽ bảo phủ Thượng thư trả lại công lý cho phủ tướng quân, Mộng Ly lên nhầm kiệu hoa, đó là tội của phu khiêng kiệu, ít ngày nữa sẽ tiến về phía Mạc Bắc hòa thân, củng cố trăm năm bang giao !"
"Hoàng thượng. . ."
"Phụ hoàng. . ."
Sở Mộng Ly và Du quý phi đồng thời kêu lên.
Sở Mộng Ly quỳ trên mặt đất, nước mắt ướt thẫm cái khăn che mặt, dập đầu nói: "Phụ hoàng, nhi thần không muốn đến vùng đất hoang vu dã man, nhi thần tình nguyện gả cho phủ Thượng thư, cầu xin phụ hoàng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra !"
"Mộng Ly !" - Du quý phi sắc mặt nhanh chóng biến đổi, nghiêm nghị quát lớn: "Ngươi không được chọc giận phụ hoàng nữa, gả vào phủ Thượng Thư là không thể nào, khắp kinh đô đã ầm ĩ xôn xao rồi, mau trở về tẩm điện mà tỉnh lại đi!" - Du quý phi âm thầm kinh hãi, trước đồng ý Sở Mộng Ly là bởi vì gia nhập phủ Thượng thư chỉ là một màn ngụy trang, hiện tại, phủ Thượng Thư đã bị đẩy lên đầu gió ngọn sóng, đích thị là không thể tái hôn, huống chi thân phận của nàng cũng không cho phép. Nếu ở trong đó chọn ra chỉ một mà thôi, như vậy, tất nhiên là phải bỏ qua nàng.
"Mẫu phi ! Vì sao, vì sao không thể ? Chẳng lẽ người muốn giết chết nhi thần sao ?" - Sở Mộng Ly đáy mắt chứa đầy oán hận, tức giận tháo bỏ cái khăn che mặt, dung mạo tuyệt mỹ bại lộ ở trước mặt mọi người.
Du quý phi mặt trắng bệch nhìn về phía Sở Nam Kình, thấy đáy mắt lão ta mờ tối ngầm tóe ra sóng lớn, chăm chú nhìn thẳng gương mặt của Sở Mộng Ly, toát ra một tia kỳ dị, kinh hoảng xiết chặt khăn gấm, hô lớn: "Người đâu mang công chúa về tẩm cung, không cho bước ra ngoài một bước !"
"Không. . . Ta không muốn ! Phụ hoàng, nhi thần không muốn gả, nguyện chết già trong cung !" - Sở Mộng Ly cực kỳ bi ai kêu gào. Mạc Bắc chẳng những cùng khổ, lại còn thô bạo, dân phong cởi mở, có thể trao đổi thê tử giữa các huynh đệ, nếu muốn nàng đến Mạc Bắc, không bằng chết cho xong.
Nam Cung Thiển Trang nhìn chằm chằm gương mặt đó, cũng hiện lên một tia kinh ngạc. Nàng không phải là anh em cùng một mẹ với Kiều Phi sao ? Vì sao dung mạo không giống, ngược lại hình dáng có vẻ tương tự với nghĩa mẫu ?
Sở Nam Kình thu gom hết thần sắc lại, khoát tay áo, "Hôm nay trẫm mệt mỏi, các ngươi lui ra, Hữu Tướng theo trẫm đến Ngự Thư Phòng !"
Lúc sắp sửa rời đi, Nam Cung Thiển Trang ngẫu nhiên liếc mắt nhìn Dạ vương đứng một mình một chỗ, lập tức thấy dáng người đong đưa lắc lư của hắn đi tới, ghé vào lỗ tai, nói: "Thừa tướng phu nhân thật có bản lãnh, trò chơi của chúng ta chính thức bắt đầu !"
Nam Cung Thiển Trang dừng bước chân đưa mắt nhìn hắn rời đi, nhếch môi cười lạnh. Chính thức bắt đầu sao ? Ta sẽ chờ, nhưng cũng chớ làm cho ta quá thất vọng.
"Hắn nói gì ?" - Bách Lý Ngọc lạnh nhạt hỏi.
"Hắn nói muốn cùng huynh đấu trí so dũng khí !" - Nam Cung Thiển Trang nhoẻn miệng cười, ngay sau đó, nụ cười biến mất, nghiêm túc hỏi: "Sở Mộng Ly có quan hệ gì với nghĩa mẫu hả ?"
"Quan hệ không nhỏ !" - Bách Lý Ngọc ánh mắt tràn ra quầng sáng nhạt, ngắm nhìn về phương xa, hiện ra sóng ngầm.
Nam Cung Thiển Trang thầm nghĩ, chẳng lẽ là con gái của nghĩa mẫu sao ? Nhưng chưa từng nghe Thái Dung nói qua nghĩa mẫu có đứa con, nghĩ đến thái độ cẩu hoàng đế khi nhìn thấy gương mặt đó phút chốc liền có vẻ luống cuống thất thố, cảm thấy hoặc ít hoặc nhiều cũng có liên quan.
Lưu Ly Cung
Sở Mộng Ly đập vỡ tan tành vài món đồ cho hả giận, gương mặt tròn tuyệt mỹ vặn vẹo, không hề có chút mỹ cảm nào, ngược lại làm cho người ta sợ hãi.
Bỗng nhiên, cánh cửa đang khép chặt chợt mở ra, Du quý phi lạnh băng đi vào, vung một cái tát về phía Sở Mộng Ly.
"Bốp ——" – thanh âm giòn tan rõ ràng vang vọng trong cung điện xa hoa, cung tỳ núp ở góc run lẩy bẩy, chỉ sợ ở khớp xương mắt phạm sai lầm bị dùng gậy đánh chết.
"Mẫu phi ! Ngài không thương Ly nhi nữa ư ? Biểu ca mặc dù tính tình thô bạo, nhưng mà Ly nhi là biểu muội của hắn, nhìn vào mặt mũi của người, hắn cũng sẽ không động thủ với con, vậy tại sao không muốn con gả vào đó ?" - Sở Mộng Ly dung nhan như hoa lê đẫm lệ, réo rắt thảm thiết khóc lóc kể lể.
Trong mắt Du quý phi không còn trông thấy sự cưng chiều, chỉ có lửa giận nồng đậm, diện mạo dữ tợn quát lên: "Bản cung dạy ngươi như thế nào ? Dặn đi dặn lại, không được cởi bỏ cái khăn che mặt ở trước mắt người đời. Ngươi đổi ngược lại, vì một người đàn ông, nói cái gì cũng không để vào trong lòng, trở nên chật vật như vậy, đều là chính bản thân ngươi tự mình phá hủy, một người đàn ông mà cũng không bắt được, quả thật chính là phế vật ! Ngươi bây giờ thì tốt rồi, còn muốn gieo họa cho phủ Thượng Thư hả ?"
"Mẫu phi ! Nhi thần không muốn hại cữu cữu (cậu), nhi thần biết sai rồi, cầu xin mẫu phi đừng để cho nhi thần hòa thân với Mạc Bắc !" - Sở Mộng Ly luống cuống cầu khẩn, đáy mắt tràn đầy nỗi sợ hãi.
Du quý phi lửa giận hơi hơi lắng dịu, thấy trên bộ mặt tuyệt mỹ sưng đỏ một mảng, đáy mắt thương tiếc cùng hận ý đan vào, nghĩ đến lời ca ca dặn dò, rất nhanh thu lại bàn tay xoay đầu đi, "Ly nhi, ngươi vốn nên có một tương lai thật tốt, lại vì một Bách Lý Ngọc mà làm hỏng, mẫu phi cũng không muốn ngươi gả đến Mạc Bắc, ngươi nên là nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ, nhưng bây giờ bởi vì ngươi nhất thời hồ đồ nên mất ráo !" -Trên gương mặt được trang điểm tinh xảo lộ ra ưu sầu, quay đầu lại nói: "Ngươi không thể đến phủ Thượng thư, Kiều Phi là anh ruột của ngươi, là anh trai cùng một mẹ sinh ra, ngươi không phải là con gái của Bản cung và hoàng thượng !"
Sở Mộng Ly sững sờ quỳ trên mặt đất, kinh ngạc nhìn Du quý phi, muốn biết bà có phải là đang nói dối vì không nguyện ý giúp mình hay không, nhưng nàng nhìn thấy trong đáy mắt của mẫu phi đã thương yêu nàng mười lăm năm chỉ có sự bất đắc dĩ và oán hận. . .
"Không, không thể nào, mẫu phi, người là đang gạt ta, ta là con gái của phụ hoàng, là công chúa được ông ấy sủng ái nhất !" - Sở Mộng Ly rối loạn, hoảng hốt, tay chân luống cuống chụp lấy tay của Du quý phi, "Mẫu phi, người nói cho ta biết là người đang gạt ta đúng không, nếu không tại sao phụ hoàng có thể thương yêu ta như vậy ?"
"Ngươi không phải ! Phụ hoàng của người cũng biết ngươi không phải, ông ấy giữ ngươi ở trong cung này chỉ là bởi vì ánh mắt của ngươi giống với tiện nhân kia, ông ấy mới mắt nhắm mắt mở !" – Du quý phi mở choang đôi mắt, sự oán hận trong đó không che giấu chút nào vỡ toang ra, hận không được xé nát gương mặt tương tự với tiện nhân kia. Rõ ràng diện mạo anh trai và chị dâu của bà không có nửa phần tưởng tượng với tiện nhân kia, vì sao sinh ra đứa con gái lại như vậy cơ chứ ? Là bà tạo nghiệt sao ?
Sở Mộng Ly nhìn Du quý phi đang tức giận không kìm nén được, ngược lại từ từ tỉnh táo hơn, bà ấy nói dáng dấp của mình tương tự với một người nên hoàng thượng mới để nàng ở lại trong cung, cho nàng cực hạn sủng ái. . . Bỗng nhiên, trong đầu thoáng qua một tia sáng, Sở Mộng Ly bỗng chốc rùng mình, ngay cả bản thân mình cũng bị dọa cho phát sợ, nhưng so với phải đến Mạc Bắc, đây đã coi là cái gì chứ ?
Trong lòng có một cuộc giao chiến ác liệt, mắt hạnh sưng đỏ ánh lên kiên định, tiễn Du quý phi đi, sau đó đến hồ tắm tắm rửa, tìm được một mảnh vải che ngực cùng với chiếc váy vải lụa cực mỏng màu trắng, phủ thêm một mảnh voan đỏ, rồi cho cung tỳ lui đi, chậm rãi đi về hướng Ngự Thư Phòng.
Không, không phải vậy. . . Sở Mộng Ly khó có thể tin, mặt trắng bệch, thụt lùi lại mấy bước, hốc mắt đong đầy những giọt nước trong suốt, một dáng vẻ ai oán, giống như là Bách Lý Ngọc quay lưng phản bội lại nàng!
Trong con mắt tràn đầy kỳ vọng của Sở Mộ Cẩn thoáng hiện đau đớn, kinh ngạc nhìn Nam Cung Thiển Trang, xác nhận không phải là nghe nhầm, xiết chặt quả đấm, lạnh lùng khó chịu nhìn về phía Bách Lý Ngọc toàn thân áo trắng, sát ý chợt lộ ra. Y không thương nàng, vì sao còn phải đoạt lấy nàng ?
Mà ngồi ở trên cao, Sở Nam Kình lại đăm chiêu, ánh mắt quỷ quyệt.
Nam Cung Thiển Trang thu hết vẻ mặt của mọi người vào trong mắt, thấy Sở Mộ Cẩn thật lâu không nói gì chỉ tức giận nhìn chòng chọc Bách Lý Ngọc, trên gương mặt kiều diễm tươi đẹp đều là vẻ giễu cợt: "Cần vương cần phải hiểu rõ, cưới ta, đối với ngươi ngày sau cũng không có điểm tốt gì, ngươi nguyện ý bị người ta chỉ vào lỗ mũi mắng, để cho người ta ở sau lưng vụng trộm châm chọc sao ?"
"Trang nhi ! Ta trước kia hồ đồ, hiện tại đã biết rõ tâm ý, ngươi không cần phải gạt ta !" - Sở Mộ Cẩn trong lòng còn lắng lại chút hi vọng, cho là Nam Cung Thiển Trang vì chuyện trước kia mà làm khó cho hắn thôi.
"Lừa ngươi làm chi ?" - Nam Cung Thiển Trang nhíu mày, trong lòng không nhịn được cười lạnh, "Cần vương ngoài miệng nói yêu, khi biết ta không phải xử nữ liền thất vọng, yêu như vậy thì thật là rẻ mạt !"
Sắc mặt Sở Mộ Cẩn biến hóa, có chút do dự. Hắn hiểu được hiện giờ mình có cảm tình với Nam Cung Thiển Trang đã từng bị chán ghét, nghĩ đến không thể có được cô, trong lòng quặn đau, nhưng nếu thật sự kết hôn với cô, cô cũng không còn là xử nữ, ngày sau tranh đoạt ngôi vị hoàng đế sẽ khó khăn, dù sao cũng không có hoàng hậu một nước nào lại là cô gái không còn sạch sẽ, huống chi, trong lòng hắn không e ngại là không thể nào, nhưng thấy đáy mắt lạnh lùng cùng giễu cợt của cô, lại bật thốt lên: "Ta có thể cho ngươi vị trí thứ phi !"
Nam Cung Thiển Trang phụt cười ra tiếng, đôi mắt sáng vụt sáng, "Trắc phi cơ à, ngươi cho ta là người ngu hả ? Vị trí chính phòng tự do rất tốt không làm lại chạy đi làm thiếp sao ?"
Sở Mộ Cẩn quýnh lên, muốn giải thích, nhưng Sở Mộng Ly vừa nghe Nam Cung Thiển Trang cự tuyệt, nhào lên nắm tay của Nam Cung Thiển Trang, nhỏ giọng cầu khẩn: "Ta van cầu ngươi gả cho Cẩn ca ca đi, ngươi không phải là rất thích Cẩn ca ca sao ? Cẩn ca ca không ngại ngươi là giày rách, ngươi hãy đem Ngọc của ta trả lại cho ta, ta sẽ nhờ mẫu phi cầu cạnh phụ hoàng, đặc xá ngươi đắc tội giết Nam Cung Tiểu !"
"Công chúa Mộng Ly ! Ta tuy là giày rách có thể sánh với kỹ nữ lục trà nổi tiếng, hắn muốn, vậy ta lập tức phải thắp hương bái Phật để gả sao ? Đừng quên, Sở Mộ Cẩn là do Nam Cung Thiển Trang ta vứt bỏ không cần ! Còn nữa, quy củ của Hắc Phong Lâu là đưa người vào phòng đấu giá, bất luận chết hay sống, Hoàng thất thân thích đều không được tham dự. Bàn về tội, ta lại muốn thay gia tỷ xin phủ Thượng Thư kiến giải, một cô gái lành lặn lại bị biếm làm tiện nô, quả thật là chèn ép phủ tướng quân ta không có người nào sao ?" - Nam Cung Thiển Trang nói xong lời cuối cùng, tiếng nói chuyển một cái, lạnh lùng hất vung tay của Sở Mộng Ly ra, vừa đúng liếc đến móng tay thon nhọn phát ra ánh sáng màu xanh đen lấp lánh của Sở Mộng Ly, trong lòng chợt lóe, cúi đầu nhìn tay áo bị cào rách nát, da thịt trắng nõn nổi lên sắc đen, đôi môi đỏ mọng hơi cong lên lộ ra nụ cười gian tà mê hoặc.
"Hoàng thượng nếu muốn hỏi tội vậy hãy phá hủy Hắc Phong Lâu !" - Bách Lý Ngọc đưa tay nắm lấy cánh tay bị thương của Nam Cung Thiển Trang, âm thầm xoa lên thuốc mỡ, lạnh giọng nói: "Danh dự của công chúa đã bị hủy, vừa đúng lúc Mạc Bắc muốn giao hảo với Tuyết Lâm, Hoàng thượng có thể để công chúa gả cho Mạc Bắc, giao kết trăm năm thân thiết!"
Sở Nam Kình quét qua cái nắm chặt tay này, con ngươi thoáng qua vẻ hài lòng, ánh mắt nhàn nhạt nhìn tới Sở Mộng Ly nói: "Trẫm sẽ bảo phủ Thượng thư trả lại công lý cho phủ tướng quân, Mộng Ly lên nhầm kiệu hoa, đó là tội của phu khiêng kiệu, ít ngày nữa sẽ tiến về phía Mạc Bắc hòa thân, củng cố trăm năm bang giao !"
"Hoàng thượng. . ."
"Phụ hoàng. . ."
Sở Mộng Ly và Du quý phi đồng thời kêu lên.
Sở Mộng Ly quỳ trên mặt đất, nước mắt ướt thẫm cái khăn che mặt, dập đầu nói: "Phụ hoàng, nhi thần không muốn đến vùng đất hoang vu dã man, nhi thần tình nguyện gả cho phủ Thượng thư, cầu xin phụ hoàng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra !"
"Mộng Ly !" - Du quý phi sắc mặt nhanh chóng biến đổi, nghiêm nghị quát lớn: "Ngươi không được chọc giận phụ hoàng nữa, gả vào phủ Thượng Thư là không thể nào, khắp kinh đô đã ầm ĩ xôn xao rồi, mau trở về tẩm điện mà tỉnh lại đi!" - Du quý phi âm thầm kinh hãi, trước đồng ý Sở Mộng Ly là bởi vì gia nhập phủ Thượng thư chỉ là một màn ngụy trang, hiện tại, phủ Thượng Thư đã bị đẩy lên đầu gió ngọn sóng, đích thị là không thể tái hôn, huống chi thân phận của nàng cũng không cho phép. Nếu ở trong đó chọn ra chỉ một mà thôi, như vậy, tất nhiên là phải bỏ qua nàng.
"Mẫu phi ! Vì sao, vì sao không thể ? Chẳng lẽ người muốn giết chết nhi thần sao ?" - Sở Mộng Ly đáy mắt chứa đầy oán hận, tức giận tháo bỏ cái khăn che mặt, dung mạo tuyệt mỹ bại lộ ở trước mặt mọi người.
Du quý phi mặt trắng bệch nhìn về phía Sở Nam Kình, thấy đáy mắt lão ta mờ tối ngầm tóe ra sóng lớn, chăm chú nhìn thẳng gương mặt của Sở Mộng Ly, toát ra một tia kỳ dị, kinh hoảng xiết chặt khăn gấm, hô lớn: "Người đâu mang công chúa về tẩm cung, không cho bước ra ngoài một bước !"
"Không. . . Ta không muốn ! Phụ hoàng, nhi thần không muốn gả, nguyện chết già trong cung !" - Sở Mộng Ly cực kỳ bi ai kêu gào. Mạc Bắc chẳng những cùng khổ, lại còn thô bạo, dân phong cởi mở, có thể trao đổi thê tử giữa các huynh đệ, nếu muốn nàng đến Mạc Bắc, không bằng chết cho xong.
Nam Cung Thiển Trang nhìn chằm chằm gương mặt đó, cũng hiện lên một tia kinh ngạc. Nàng không phải là anh em cùng một mẹ với Kiều Phi sao ? Vì sao dung mạo không giống, ngược lại hình dáng có vẻ tương tự với nghĩa mẫu ?
Sở Nam Kình thu gom hết thần sắc lại, khoát tay áo, "Hôm nay trẫm mệt mỏi, các ngươi lui ra, Hữu Tướng theo trẫm đến Ngự Thư Phòng !"
Lúc sắp sửa rời đi, Nam Cung Thiển Trang ngẫu nhiên liếc mắt nhìn Dạ vương đứng một mình một chỗ, lập tức thấy dáng người đong đưa lắc lư của hắn đi tới, ghé vào lỗ tai, nói: "Thừa tướng phu nhân thật có bản lãnh, trò chơi của chúng ta chính thức bắt đầu !"
Nam Cung Thiển Trang dừng bước chân đưa mắt nhìn hắn rời đi, nhếch môi cười lạnh. Chính thức bắt đầu sao ? Ta sẽ chờ, nhưng cũng chớ làm cho ta quá thất vọng.
"Hắn nói gì ?" - Bách Lý Ngọc lạnh nhạt hỏi.
"Hắn nói muốn cùng huynh đấu trí so dũng khí !" - Nam Cung Thiển Trang nhoẻn miệng cười, ngay sau đó, nụ cười biến mất, nghiêm túc hỏi: "Sở Mộng Ly có quan hệ gì với nghĩa mẫu hả ?"
"Quan hệ không nhỏ !" - Bách Lý Ngọc ánh mắt tràn ra quầng sáng nhạt, ngắm nhìn về phương xa, hiện ra sóng ngầm.
Nam Cung Thiển Trang thầm nghĩ, chẳng lẽ là con gái của nghĩa mẫu sao ? Nhưng chưa từng nghe Thái Dung nói qua nghĩa mẫu có đứa con, nghĩ đến thái độ cẩu hoàng đế khi nhìn thấy gương mặt đó phút chốc liền có vẻ luống cuống thất thố, cảm thấy hoặc ít hoặc nhiều cũng có liên quan.
Lưu Ly Cung
Sở Mộng Ly đập vỡ tan tành vài món đồ cho hả giận, gương mặt tròn tuyệt mỹ vặn vẹo, không hề có chút mỹ cảm nào, ngược lại làm cho người ta sợ hãi.
Bỗng nhiên, cánh cửa đang khép chặt chợt mở ra, Du quý phi lạnh băng đi vào, vung một cái tát về phía Sở Mộng Ly.
"Bốp ——" – thanh âm giòn tan rõ ràng vang vọng trong cung điện xa hoa, cung tỳ núp ở góc run lẩy bẩy, chỉ sợ ở khớp xương mắt phạm sai lầm bị dùng gậy đánh chết.
"Mẫu phi ! Ngài không thương Ly nhi nữa ư ? Biểu ca mặc dù tính tình thô bạo, nhưng mà Ly nhi là biểu muội của hắn, nhìn vào mặt mũi của người, hắn cũng sẽ không động thủ với con, vậy tại sao không muốn con gả vào đó ?" - Sở Mộng Ly dung nhan như hoa lê đẫm lệ, réo rắt thảm thiết khóc lóc kể lể.
Trong mắt Du quý phi không còn trông thấy sự cưng chiều, chỉ có lửa giận nồng đậm, diện mạo dữ tợn quát lên: "Bản cung dạy ngươi như thế nào ? Dặn đi dặn lại, không được cởi bỏ cái khăn che mặt ở trước mắt người đời. Ngươi đổi ngược lại, vì một người đàn ông, nói cái gì cũng không để vào trong lòng, trở nên chật vật như vậy, đều là chính bản thân ngươi tự mình phá hủy, một người đàn ông mà cũng không bắt được, quả thật chính là phế vật ! Ngươi bây giờ thì tốt rồi, còn muốn gieo họa cho phủ Thượng Thư hả ?"
"Mẫu phi ! Nhi thần không muốn hại cữu cữu (cậu), nhi thần biết sai rồi, cầu xin mẫu phi đừng để cho nhi thần hòa thân với Mạc Bắc !" - Sở Mộng Ly luống cuống cầu khẩn, đáy mắt tràn đầy nỗi sợ hãi.
Du quý phi lửa giận hơi hơi lắng dịu, thấy trên bộ mặt tuyệt mỹ sưng đỏ một mảng, đáy mắt thương tiếc cùng hận ý đan vào, nghĩ đến lời ca ca dặn dò, rất nhanh thu lại bàn tay xoay đầu đi, "Ly nhi, ngươi vốn nên có một tương lai thật tốt, lại vì một Bách Lý Ngọc mà làm hỏng, mẫu phi cũng không muốn ngươi gả đến Mạc Bắc, ngươi nên là nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ, nhưng bây giờ bởi vì ngươi nhất thời hồ đồ nên mất ráo !" -Trên gương mặt được trang điểm tinh xảo lộ ra ưu sầu, quay đầu lại nói: "Ngươi không thể đến phủ Thượng thư, Kiều Phi là anh ruột của ngươi, là anh trai cùng một mẹ sinh ra, ngươi không phải là con gái của Bản cung và hoàng thượng !"
Sở Mộng Ly sững sờ quỳ trên mặt đất, kinh ngạc nhìn Du quý phi, muốn biết bà có phải là đang nói dối vì không nguyện ý giúp mình hay không, nhưng nàng nhìn thấy trong đáy mắt của mẫu phi đã thương yêu nàng mười lăm năm chỉ có sự bất đắc dĩ và oán hận. . .
"Không, không thể nào, mẫu phi, người là đang gạt ta, ta là con gái của phụ hoàng, là công chúa được ông ấy sủng ái nhất !" - Sở Mộng Ly rối loạn, hoảng hốt, tay chân luống cuống chụp lấy tay của Du quý phi, "Mẫu phi, người nói cho ta biết là người đang gạt ta đúng không, nếu không tại sao phụ hoàng có thể thương yêu ta như vậy ?"
"Ngươi không phải ! Phụ hoàng của người cũng biết ngươi không phải, ông ấy giữ ngươi ở trong cung này chỉ là bởi vì ánh mắt của ngươi giống với tiện nhân kia, ông ấy mới mắt nhắm mắt mở !" – Du quý phi mở choang đôi mắt, sự oán hận trong đó không che giấu chút nào vỡ toang ra, hận không được xé nát gương mặt tương tự với tiện nhân kia. Rõ ràng diện mạo anh trai và chị dâu của bà không có nửa phần tưởng tượng với tiện nhân kia, vì sao sinh ra đứa con gái lại như vậy cơ chứ ? Là bà tạo nghiệt sao ?
Sở Mộng Ly nhìn Du quý phi đang tức giận không kìm nén được, ngược lại từ từ tỉnh táo hơn, bà ấy nói dáng dấp của mình tương tự với một người nên hoàng thượng mới để nàng ở lại trong cung, cho nàng cực hạn sủng ái. . . Bỗng nhiên, trong đầu thoáng qua một tia sáng, Sở Mộng Ly bỗng chốc rùng mình, ngay cả bản thân mình cũng bị dọa cho phát sợ, nhưng so với phải đến Mạc Bắc, đây đã coi là cái gì chứ ?
Trong lòng có một cuộc giao chiến ác liệt, mắt hạnh sưng đỏ ánh lên kiên định, tiễn Du quý phi đi, sau đó đến hồ tắm tắm rửa, tìm được một mảnh vải che ngực cùng với chiếc váy vải lụa cực mỏng màu trắng, phủ thêm một mảnh voan đỏ, rồi cho cung tỳ lui đi, chậm rãi đi về hướng Ngự Thư Phòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook