Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu!
-
Quyển 1 - Chương 42: Phương phu nhân qua đời
Chỉ cách có mấy bước chân lại như thể cách xa nghìn trùng núi non, đôi chân Sở Mộng Ly nặng trịch tựa như đổ chì, chỉ cần vượt qua mấy bước này là không còn đường rút lui nữa.
Cắn chặt cánh môi, đưa tay vuốt vuốt gương mặt, trong lòng có chút dao động, có thể tưởng tượng đến mẫu phi. . . không, là Cô cô, cô cô đã dưỡng dục nàng mười lăm năm, nàng lại sắp sửa tranh đoạt tình cảm với bà, ấy chính là vong ân phụ nghĩa.
Trong đáy mắt hiện ra sự đấu tranh, nhắm mắt lại, liền nghĩ đến mối hận với Kiều Du, cắn răng, mắt hạnh tràn đầy quyết tuyệt, cô cô thì thế nào đây, vì thân phận địa vị của mình, bà cũng đẩy nàng đi ra ngoài không phải sao ?
Nhẹ nhàng bước liên tục đi tới cửa, bị Trần công công gác đêm ngăn lại: "Công chúa ! Hoàng thượng mệt mỏi, bất luận kẻ nào cũng không gặp !" - Nhìn dấu tay màu hồng nhạt trên gò má Sở Mộng Ly, Trần công công có chút đau lòng, hắn tận mắt nhìn vị công chúa này lớn lên, hiện nay, một cô nương thật tốt bởi vì gả nhầm, liền phải hòa thân với man di, làm thế nào chịu đựng được đây ?
"Công công, xin giúp Mộng Ly một chút, Mộng Ly có chuyện quan trọng bẩm báo với phụ hoàng !" - Trên gương mặt tròn trịa xinh đẹp của Sở Mộng Ly hiện đầy đau thương, trông thấy Trần công công mềm lòng rối tinh rối mù, xoay người đi vào thông báo, không lâu sau lại ra ngoài, gật đầu nói với nàng: "Công chúa, hoàng thượng cho ngài đi vào !"
Sở Mộng Ly gật đầu, đẩy nhẹ cửa ra, ‘ken két’ một tiếng, đóng lại.
Mắt đẹp lóng lánh lệ quang, nhìn Sở Nam Kình ngồi ở trên ghế rồng phê duyệt tấu chương, quật cường cắn môi bức ngược trở lại nước mắt sắp tràn ra, giọng nói thanh lệ uyển chuyển hô: "Phụ hoàng. . ."
Nghe tiếng, Sở Nam Kình giương mắt, tròng mắt như chim ưng sắc bén quét về phía Sở Mộng Ly đứng ở cửa, khi tầm mắt kịp chạm đến dung mạo vẫn luôn khắc vào đáy lòng thì trong nháy mắt cảm thấy hoảng hốt, nhưng liếc thấy y phục nàng xỏ qua, khẽ nhíu mày, trầm giọng nói: "Ly nhi, con có lời gì muốn nói ?"
Sở Mộng Ly không bỏ qua ánh mắt lóe sáng của Sở Nam Kình trong một thoáng kia, âm thầm vui mừng sắp thành công rồi, nhưng mà quyến rũ một người được gọi là phụ hoàng trong mười lăm năm, đáy lòng vẫn cảm thấy khó chịu. Vì muốn ở lại, vì muốn sống tiếp, nàng cũng không còn kế sách khác, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn chăm chú gương mặt Sở Nam Kình có chút nếp nhăn, nhưng vẫn tuấn mỹ như năm nào, so thiếu niên nam tử thì có nhiều hơn khí chất thành thục chững chạc, càng thêm có sức quyến rũ, chút do dự cuối cùng trong lòng cũng tiêu tán.
"Phụ hoàng. . . Ly nhi không muốn đến Mạc Bắc, như vậy, Ly nhi sẽ không gặp được phụ hoàng, phụ hoàng những năm qua sủng ái Ly nhi, thật chẳng lẽ không có một tia tình cảm nào sao ? Thật sự độc ác không cần Ly nhi ư ?" - Sở Mộng Ly hai mắt đẫm lệ, trong mông lung toát ra bảy phần ái mộ, rồi đối với sự độc ác của Sở Nam Kình lại có thêm ba phân oán hận.
Sở Nam Kình đôi mắt trầm xuống, thoáng qua bóng tối, thấy trong con ngươi Sở Mộng Ly ẩn chứa sự mê hoặc yêu mến không hề được che giấu chút nào, đáy lòng thấy căng thẳng, trong lúc giật mình như thấy một cô gái mặc bộ áo đỏ, nơi nơi đưa mắt nhu tình nhìn lão.
"Phụ hoàng, tình cảm của Ly nhi đối với phụ hoàng, người vẫn không rõ sao ?" - Sở Mộng Ly thấy được ánh mắt Sở Nam Kình đắm chìm nhìn nàng, âm thầm cười một tiếng, hiểu rõ chiêu này thật hữu dụng.
"Ly nhi, ngươi chớ có nói bậy !" - Sở Nam Kình buông tấu chương xuống, thở dài mà nói: "Ly nhi ! Ngươi vẫn luôn yêu Bách Lý Ngọc, làm sao sẽ thích một cái xác già nua như phụ hoàng, huống chi, ngươi là con gái của phụ hoàng !"
"Không ! Phụ hoàng, mẫu phi đều nói hết cho ta biết rồi, ta không phải con gái của người, người cũng không phải là phụ hoàng của ta, sau khi nghe xong, ta rất kinh hãi, nhốt mình trong tẩm điện mấy canh giờ, rốt cuộc để ý rõ ràng cảm tình đối với ngươi, ngươi sủng ái ta, khiến cho ta nảy sinh ra tình cảm không được phép đối với người, trước kia chỉ cho là tình cảm mến mộ tôn kính, nhưng hôm nay lời nói của mẫu phi đã làm ta thông suốt sáng tỏ, sở dĩ ái mộ Bách Lý Ngọc chính là bởi vì trên người y có bóng dáng của phụ hoàng, khí phách bày mưu tính kế, so sánh ra, Bách Lý Ngọc vẫn có chỗ thua kém quá nhiều !" - Sở Mộng Ly mắt hạnh lưu chuyển, cúi thấp đầu, cởi xuống mảnh vải voan mỏng, chậm rãi đi tới bên cạnh Sở Nam Kình, thâm tình đưa mắt nhìn, thân thể nhỏ nhắn mềm mại dán vào Sở Nam Kình, cầm lên bàn tay của lão đặt ở bên hông, thì thầm nói: "Ly nhi không tin phụ hoàng đối với Ly nhi không có một phần tình cảm !"
Sở Nam Kình cảm thụ sự mềm mại trong ngực, sự nóng bỏng trong lòng bàn tay, hương thơm đang vấn vít ở chóp mũi , con mắt tối tăm, nhưng thủy chung vẫn bất động.
Sở Mộng Ly có chút nóng nảy, nàng đã làm được đến tận mức này, tại sao còn không động thủ đi chứ ?
Hy vọng sớm thành công sau đó sẽ rút lui, lại thấy vạn phần không cam lòng, hít sâu một cái, vòng tay nhốt chặt cổ của Sở Nam Kình, lè lưỡi liếm môi dưới, mị nhãn như tơ, nói: "Phụ hoàng, chúng ta không có quan hệ máu mủ, người đang băn khoăn cái gì vậy ? Người không cần Ly nhi sao ?"
Nói xong, khẽ hé miệng hôn lên môi Sở Nam Kình, thở một hơi nói: "Ly nhi muốn phụ hoàng. . . Cho dù, ngày mai lập tức phải lấy chồng ở Mạc Bắc xa xôi, Ly nhi cũng không hối hận. . . Ưmh. . ." Lời còn chưa dứt, ánh mắt Sở Nam Kình tĩnh mịch, trong lòng căng thẳng, nhưng ngay sau đó, lại bị ham muốn tình dục thế chỗ, thô lỗ, bá đạo đánh úp lên đôi môi đỏ mọng đang khẽ mở khẽ đóng, ý loạn tình mê, mơ hồ nỉ non: "Diên nhi. . ."
Động tác nghênh hợp của Sở Mộng Ly tạm dừng lại, đáy mắt thoáng qua nét ác độc, cắn khóe miệng Sở Nam Kình, thở gấp than nhẹ nói: "Phụ hoàng, ta là Ly nhi, là Ly nhi của người. . ."
Trong đại điện, cả đêm diễn ra cảnh xuân sắc nóng bỏng, mà Trần công công đứng ở ngoài cửa đứng im như tượng, nghe ‘khúc giao hưởng’ cả một đêm mà có khuynh hướng hóa đá, không ngừng nghĩ tới hoàng thượng cùng công chúa tằng tịu với nhau, làm ra chuyện loạn luân, đạo trời không dung a!
Nghĩ như vậy, suýt nữa thì muốn khóc lên, tại sao hoàng thượng có thể hồ đồ như vậy.
Nhưng vào lúc này, xa xa lại nhìn thấy Du quý phi mang theo trùng điệp cung tỳ hùng dũng đi tới, nhất thời giống như bị tiêm máu gà* (bị điên), cười rạng rỡ nghênh đón. Đáy lòng lại khóc như mưa tuôn, ngàn vạn lần không nên bị Du quý phi phát hiện nha.
(* đây là 1 hiện tượng có thật xảy ra những năm 1960 tại TQ, họ dùng máu gà tiêm vào cơ thể người vì nghĩ rằng nó có thể chữa bách bệnh. Cụm từ này bây giờ được dùng ám chỉ bệnh điên, động kinh. Giả sử mà tiêm máu gà có H5N1 nhỉ !!!)
Mà ở phủ hữu tướng, lại xuất hiện một tình cảnh khác, Nam Cung Thiển Trang bận rộn ứng phó Bách Lý Ngọc nổi lên tà tâm, cả đêm không ngủ, buổi sáng mới vừa hạ mí mắt xuống, lại thấy quản gia bẩm báo: tỳ nữ thân cận của Phương di nương phủ tướng quân cầu kiến.
Nam Cung Thiển Trang cho người mang vào, thấy dáng người mặc áo tơ trắng, lập tức nhớ đến đây chính là Tiểu Thúy mà hổi ở phủ tướng quân Phương Uyển Nhi đã sai tới để chăm sóc cô vài ngày.
"Thúy nhi ! Phương di nương có chuyện gì sao ?" - Nam Cung Thiển Trang ngáp liên tiếp, nghĩ đến người nào đó tinh thần sảng khoái đi ra ngoài làm việc công, vẻ mặt chợt khó chịu.
"Tiểu thư. . . Phu nhân, phu nhân..., từ đêm người xuất giá, bà liền bị trúng độc qua đời, đáng nhẽ hôm qua nô tỳ phải đến tìm người, vội vàng xử lý tang sự cho phu nhân, nên trì hoãn đến tận hôm nay !" - Hốc mắt Tiểu Thúy ửng đỏ, nghẹn ngào nói: "Phu nhân muốn nô tỳ đem đồ cưới do bà chuẩn bị mang đến cho người !"
Sắc mặt Nam Cung Thiển Trang tối sầm lại. Người nữ nhân bảo vệ cô cứ như vậy mà mất đi sao ? Trong lòng cảm thấy khác thường, không tin nổi nữ nhân thông minh như vậy lại không còn nữa, mắt phượng sóng nước lưu chuyển, nhận lấy đồ, mở ra xem, là khế đất biệt viện của phủ Nam Cung, trong đó còn có một tờ khế đất tiền trang tại Nam Chiếu quốc.
Ánh mắt tối tăm nhìn chằm chằm khế đất tại Nam Chiếu quốc, thầm nghĩ tới thân phận của Phương phu nhân. Bà thật sự là nữ nhân của kỹ viện sao ? Nếu là thật thế, vì sao bà có tiền trang ở Nam Chiếu quốc ? Và vì sao đối xử tốt với cô như vậy?
"Phu nhân còn nói gì không ?"
"Phu nhân để tiểu thư giữ một hộp gấm nhỏ !" - Nói xong, Tiểu Thúy từ trong cái bọc móc ra một hộp gấm cỡ bàn tay.
Nam Cung Thiển Trang mở ra, nhìn viên hoàn thuốc một màu xanh biếc nằm bên trong, bên rìa cạnh kẹp một mảnh giấy, lấy ra đọc, sắc mặt chấn động, con ngươi hơi co lại, gắt gao đóng chặt hộp gấm. Vội vàng nắm tayTiểu Thúy, hỏi "Ở đâu, ngươi mang bà chôn cất ở đâu?"
Cắn chặt cánh môi, đưa tay vuốt vuốt gương mặt, trong lòng có chút dao động, có thể tưởng tượng đến mẫu phi. . . không, là Cô cô, cô cô đã dưỡng dục nàng mười lăm năm, nàng lại sắp sửa tranh đoạt tình cảm với bà, ấy chính là vong ân phụ nghĩa.
Trong đáy mắt hiện ra sự đấu tranh, nhắm mắt lại, liền nghĩ đến mối hận với Kiều Du, cắn răng, mắt hạnh tràn đầy quyết tuyệt, cô cô thì thế nào đây, vì thân phận địa vị của mình, bà cũng đẩy nàng đi ra ngoài không phải sao ?
Nhẹ nhàng bước liên tục đi tới cửa, bị Trần công công gác đêm ngăn lại: "Công chúa ! Hoàng thượng mệt mỏi, bất luận kẻ nào cũng không gặp !" - Nhìn dấu tay màu hồng nhạt trên gò má Sở Mộng Ly, Trần công công có chút đau lòng, hắn tận mắt nhìn vị công chúa này lớn lên, hiện nay, một cô nương thật tốt bởi vì gả nhầm, liền phải hòa thân với man di, làm thế nào chịu đựng được đây ?
"Công công, xin giúp Mộng Ly một chút, Mộng Ly có chuyện quan trọng bẩm báo với phụ hoàng !" - Trên gương mặt tròn trịa xinh đẹp của Sở Mộng Ly hiện đầy đau thương, trông thấy Trần công công mềm lòng rối tinh rối mù, xoay người đi vào thông báo, không lâu sau lại ra ngoài, gật đầu nói với nàng: "Công chúa, hoàng thượng cho ngài đi vào !"
Sở Mộng Ly gật đầu, đẩy nhẹ cửa ra, ‘ken két’ một tiếng, đóng lại.
Mắt đẹp lóng lánh lệ quang, nhìn Sở Nam Kình ngồi ở trên ghế rồng phê duyệt tấu chương, quật cường cắn môi bức ngược trở lại nước mắt sắp tràn ra, giọng nói thanh lệ uyển chuyển hô: "Phụ hoàng. . ."
Nghe tiếng, Sở Nam Kình giương mắt, tròng mắt như chim ưng sắc bén quét về phía Sở Mộng Ly đứng ở cửa, khi tầm mắt kịp chạm đến dung mạo vẫn luôn khắc vào đáy lòng thì trong nháy mắt cảm thấy hoảng hốt, nhưng liếc thấy y phục nàng xỏ qua, khẽ nhíu mày, trầm giọng nói: "Ly nhi, con có lời gì muốn nói ?"
Sở Mộng Ly không bỏ qua ánh mắt lóe sáng của Sở Nam Kình trong một thoáng kia, âm thầm vui mừng sắp thành công rồi, nhưng mà quyến rũ một người được gọi là phụ hoàng trong mười lăm năm, đáy lòng vẫn cảm thấy khó chịu. Vì muốn ở lại, vì muốn sống tiếp, nàng cũng không còn kế sách khác, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn chăm chú gương mặt Sở Nam Kình có chút nếp nhăn, nhưng vẫn tuấn mỹ như năm nào, so thiếu niên nam tử thì có nhiều hơn khí chất thành thục chững chạc, càng thêm có sức quyến rũ, chút do dự cuối cùng trong lòng cũng tiêu tán.
"Phụ hoàng. . . Ly nhi không muốn đến Mạc Bắc, như vậy, Ly nhi sẽ không gặp được phụ hoàng, phụ hoàng những năm qua sủng ái Ly nhi, thật chẳng lẽ không có một tia tình cảm nào sao ? Thật sự độc ác không cần Ly nhi ư ?" - Sở Mộng Ly hai mắt đẫm lệ, trong mông lung toát ra bảy phần ái mộ, rồi đối với sự độc ác của Sở Nam Kình lại có thêm ba phân oán hận.
Sở Nam Kình đôi mắt trầm xuống, thoáng qua bóng tối, thấy trong con ngươi Sở Mộng Ly ẩn chứa sự mê hoặc yêu mến không hề được che giấu chút nào, đáy lòng thấy căng thẳng, trong lúc giật mình như thấy một cô gái mặc bộ áo đỏ, nơi nơi đưa mắt nhu tình nhìn lão.
"Phụ hoàng, tình cảm của Ly nhi đối với phụ hoàng, người vẫn không rõ sao ?" - Sở Mộng Ly thấy được ánh mắt Sở Nam Kình đắm chìm nhìn nàng, âm thầm cười một tiếng, hiểu rõ chiêu này thật hữu dụng.
"Ly nhi, ngươi chớ có nói bậy !" - Sở Nam Kình buông tấu chương xuống, thở dài mà nói: "Ly nhi ! Ngươi vẫn luôn yêu Bách Lý Ngọc, làm sao sẽ thích một cái xác già nua như phụ hoàng, huống chi, ngươi là con gái của phụ hoàng !"
"Không ! Phụ hoàng, mẫu phi đều nói hết cho ta biết rồi, ta không phải con gái của người, người cũng không phải là phụ hoàng của ta, sau khi nghe xong, ta rất kinh hãi, nhốt mình trong tẩm điện mấy canh giờ, rốt cuộc để ý rõ ràng cảm tình đối với ngươi, ngươi sủng ái ta, khiến cho ta nảy sinh ra tình cảm không được phép đối với người, trước kia chỉ cho là tình cảm mến mộ tôn kính, nhưng hôm nay lời nói của mẫu phi đã làm ta thông suốt sáng tỏ, sở dĩ ái mộ Bách Lý Ngọc chính là bởi vì trên người y có bóng dáng của phụ hoàng, khí phách bày mưu tính kế, so sánh ra, Bách Lý Ngọc vẫn có chỗ thua kém quá nhiều !" - Sở Mộng Ly mắt hạnh lưu chuyển, cúi thấp đầu, cởi xuống mảnh vải voan mỏng, chậm rãi đi tới bên cạnh Sở Nam Kình, thâm tình đưa mắt nhìn, thân thể nhỏ nhắn mềm mại dán vào Sở Nam Kình, cầm lên bàn tay của lão đặt ở bên hông, thì thầm nói: "Ly nhi không tin phụ hoàng đối với Ly nhi không có một phần tình cảm !"
Sở Nam Kình cảm thụ sự mềm mại trong ngực, sự nóng bỏng trong lòng bàn tay, hương thơm đang vấn vít ở chóp mũi , con mắt tối tăm, nhưng thủy chung vẫn bất động.
Sở Mộng Ly có chút nóng nảy, nàng đã làm được đến tận mức này, tại sao còn không động thủ đi chứ ?
Hy vọng sớm thành công sau đó sẽ rút lui, lại thấy vạn phần không cam lòng, hít sâu một cái, vòng tay nhốt chặt cổ của Sở Nam Kình, lè lưỡi liếm môi dưới, mị nhãn như tơ, nói: "Phụ hoàng, chúng ta không có quan hệ máu mủ, người đang băn khoăn cái gì vậy ? Người không cần Ly nhi sao ?"
Nói xong, khẽ hé miệng hôn lên môi Sở Nam Kình, thở một hơi nói: "Ly nhi muốn phụ hoàng. . . Cho dù, ngày mai lập tức phải lấy chồng ở Mạc Bắc xa xôi, Ly nhi cũng không hối hận. . . Ưmh. . ." Lời còn chưa dứt, ánh mắt Sở Nam Kình tĩnh mịch, trong lòng căng thẳng, nhưng ngay sau đó, lại bị ham muốn tình dục thế chỗ, thô lỗ, bá đạo đánh úp lên đôi môi đỏ mọng đang khẽ mở khẽ đóng, ý loạn tình mê, mơ hồ nỉ non: "Diên nhi. . ."
Động tác nghênh hợp của Sở Mộng Ly tạm dừng lại, đáy mắt thoáng qua nét ác độc, cắn khóe miệng Sở Nam Kình, thở gấp than nhẹ nói: "Phụ hoàng, ta là Ly nhi, là Ly nhi của người. . ."
Trong đại điện, cả đêm diễn ra cảnh xuân sắc nóng bỏng, mà Trần công công đứng ở ngoài cửa đứng im như tượng, nghe ‘khúc giao hưởng’ cả một đêm mà có khuynh hướng hóa đá, không ngừng nghĩ tới hoàng thượng cùng công chúa tằng tịu với nhau, làm ra chuyện loạn luân, đạo trời không dung a!
Nghĩ như vậy, suýt nữa thì muốn khóc lên, tại sao hoàng thượng có thể hồ đồ như vậy.
Nhưng vào lúc này, xa xa lại nhìn thấy Du quý phi mang theo trùng điệp cung tỳ hùng dũng đi tới, nhất thời giống như bị tiêm máu gà* (bị điên), cười rạng rỡ nghênh đón. Đáy lòng lại khóc như mưa tuôn, ngàn vạn lần không nên bị Du quý phi phát hiện nha.
(* đây là 1 hiện tượng có thật xảy ra những năm 1960 tại TQ, họ dùng máu gà tiêm vào cơ thể người vì nghĩ rằng nó có thể chữa bách bệnh. Cụm từ này bây giờ được dùng ám chỉ bệnh điên, động kinh. Giả sử mà tiêm máu gà có H5N1 nhỉ !!!)
Mà ở phủ hữu tướng, lại xuất hiện một tình cảnh khác, Nam Cung Thiển Trang bận rộn ứng phó Bách Lý Ngọc nổi lên tà tâm, cả đêm không ngủ, buổi sáng mới vừa hạ mí mắt xuống, lại thấy quản gia bẩm báo: tỳ nữ thân cận của Phương di nương phủ tướng quân cầu kiến.
Nam Cung Thiển Trang cho người mang vào, thấy dáng người mặc áo tơ trắng, lập tức nhớ đến đây chính là Tiểu Thúy mà hổi ở phủ tướng quân Phương Uyển Nhi đã sai tới để chăm sóc cô vài ngày.
"Thúy nhi ! Phương di nương có chuyện gì sao ?" - Nam Cung Thiển Trang ngáp liên tiếp, nghĩ đến người nào đó tinh thần sảng khoái đi ra ngoài làm việc công, vẻ mặt chợt khó chịu.
"Tiểu thư. . . Phu nhân, phu nhân..., từ đêm người xuất giá, bà liền bị trúng độc qua đời, đáng nhẽ hôm qua nô tỳ phải đến tìm người, vội vàng xử lý tang sự cho phu nhân, nên trì hoãn đến tận hôm nay !" - Hốc mắt Tiểu Thúy ửng đỏ, nghẹn ngào nói: "Phu nhân muốn nô tỳ đem đồ cưới do bà chuẩn bị mang đến cho người !"
Sắc mặt Nam Cung Thiển Trang tối sầm lại. Người nữ nhân bảo vệ cô cứ như vậy mà mất đi sao ? Trong lòng cảm thấy khác thường, không tin nổi nữ nhân thông minh như vậy lại không còn nữa, mắt phượng sóng nước lưu chuyển, nhận lấy đồ, mở ra xem, là khế đất biệt viện của phủ Nam Cung, trong đó còn có một tờ khế đất tiền trang tại Nam Chiếu quốc.
Ánh mắt tối tăm nhìn chằm chằm khế đất tại Nam Chiếu quốc, thầm nghĩ tới thân phận của Phương phu nhân. Bà thật sự là nữ nhân của kỹ viện sao ? Nếu là thật thế, vì sao bà có tiền trang ở Nam Chiếu quốc ? Và vì sao đối xử tốt với cô như vậy?
"Phu nhân còn nói gì không ?"
"Phu nhân để tiểu thư giữ một hộp gấm nhỏ !" - Nói xong, Tiểu Thúy từ trong cái bọc móc ra một hộp gấm cỡ bàn tay.
Nam Cung Thiển Trang mở ra, nhìn viên hoàn thuốc một màu xanh biếc nằm bên trong, bên rìa cạnh kẹp một mảnh giấy, lấy ra đọc, sắc mặt chấn động, con ngươi hơi co lại, gắt gao đóng chặt hộp gấm. Vội vàng nắm tayTiểu Thúy, hỏi "Ở đâu, ngươi mang bà chôn cất ở đâu?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook