Thần Kiếm Lưu Lạc Pháp Giới
Chương 732: Không có gì quan trọng hết

 

Shang nhìn vào cơ thể mình và nhận ra rằng hắn vẫn còn phải cố gắng thêm một chút nữa. Tuy nhiên, lần này, việc tinh thông Vô Hư Khống dường như không còn là điều bất khả thi nữa.

Shang đã hoàn thành được 80% rồi.

Chỉ còn khoảng 40 năm nữa thôi. Chỉ còn hai hoặc ba phiên nữa ở phòng cách ly nữa. Sau đó, cuối cùng hắn cũng tinh thông được pháp thuật Vô Hư Khống.

Tuy nhiên, Shang chỉ lơ đễnh tập trung vào hư không. Hắn chỉ ở trong kết giới cô lập mà không làm gì cả.

Hắn không luyện tập. Hắn không suy nghĩ. Hắn chỉ ở đó thôi.

Chỉ thế thôi.

Hắn không còn quan tâm nữa.

Việc huấn luyện quá là mệt mỏi, cả việc di chuyển cũng rất mệt mỏi. Chỉ suy nghĩ thôi cũng thấy mệt mỏi rồi.

Mọi thứ quá sức mệt mỏi.

Hắn không muốn làm gì nữa.

Quá khứ của hắn quá đau khổ. Cả hiện tại, tương lai của hắn cũng khốn khổ không kém.

Tại sao phải đau khổ như vậy? Tại sao lúc nào cũng phải đau khổ? Tại sao thế gian lại bắt hắn phải chịu nhiều đau khổ như vậy?

Trong tâm trí của Shang, không có cách nào thoát khỏi nỗi đau khổ tột cùng này.

Không thể dừng lại được. Chỉ cần còn sống thì hắn vẫn phải tiếp tục chịu đau khổ.

Mục đích là gì?

Shang cứ nhìn chằm chằm vào hư không. Và rồi, hắn từ từ quay đầu sang một bên.

Một tháp bằng thịt từng là cơ thể của Shang đổ xuống.

Shang tập trung chú ý đến ngọn đồi mà hắn đang ở.

Thịt.

Máu.

Các cơ quan nội tạng vươn vãi khắp nơi.

Kết giới cô lập không đủ rộng để chứa hết lượng thịt đã tích tụ trong suốt thế kỷ qua, và các mảnh thịt cùng nội tạng bắt đầu chồng lên nhau.

Đó là lúc Shang nhận ra rằng thực ra hắn không đứng trên mặt đất mà là trên một phần cơ thể cũ của mình.

Không khí có mùi hôi khó tả, tràn ngập thứ gì đó đáng sợ và rất nguy hiểm.

Trước đây Shang không để ý đến nó, nhưng ngay lúc này, hắn có thể cảm nhận được điều gì đó rất sâu sắc trong không khí.

Một ngọn đồi chỉ toàn máu, đau khổ và oán hận trong suốt một thế kỷ trong sự cô lập hoàn toàn.

Không có chút ánh sáng, không khí trong lành hay sự sống nào có thể tràn vào từ bên ngoài.

Mọi thứ đều bị cô lập.

Giống như đây là một thế giới thu bé ấy, một địa ngục thu nhỏ.

Không có gì tươi sáng, tích cực hay vui vẻ ở đây.

Và không khí…

Thật là… lạ…

Shang có thể cảm thấy không khí đã có được những đặc tính kỳ lạ nhưng rất mạnh mẽ. Nhưng chúng là gì?

Thứ gì đang ở trong không khí?

Shang đưa tay phải ra và tập trung vào nó.

Sau đó, hắn truyền một ít Mana ở xung quanh vào tay mình.

Trong chốc lát, có chuyện gì đó xảy ra với bàn tay của Shang.

Trời bắt đầu chuyển sang màu xám.

Và rồi, Shang mất kiểm soát bàn tay của mình, và nó chỉ treo lủng lẳng trên cánh tay hắn ta một cách vô hồn.

Shang cố gắng di chuyển nó nhưng không được. Shang đã cố gắng chữa lành vết thương nhưng cũng không thể. Bàn tay của hắn đã chết rồi.

Tuy nhiên, không hiểu sao Shang lại không hề lo lắng hay sợ hãi, hắn chỉ nhìn vào bàn tay đã chết của mình.

Hắn không biết đó là gì, nhưng hắn cảm thấy nó rất sâu sắc và vĩ đại.

Cảm giác này rất bí ẩn.

Shang chưa bao giờ trải qua điều gì giống như thế này trước đây.

Nó không giống như Hệ Bóng Tối, nhưng cũng không giống như Hỗn Cực.

Nó rất khác biệt.

Vài giây sau, bàn tay của Shang chuyển sang màu đen và bắt đầu phân hủy.

Phải nhớ rằng, cơ thể của những người có sức mạnh như vậy không dễ phân hủy, dù sao tất cả các bộ phận cơ thể của Shang vẫn còn trên đồi và chưa bị phân hủy chút nào.

Tuy nhiên, bàn tay của hắn đã bắt đầu phân hủy rồi.

Shang chỉ nhìn chằm chằm vào nó. Trong những giây tiếp theo, bàn tay của Shang bắt đầu biến mất khi quá trình phân hủy tự nhiên biến nó thành đất, chất lỏng và khí.

Shang tập trung vào môi trường xung quanh khi quá trình phân hủy từ từ lan lên cánh tay hắn, và phá hủy ngày càng nhiều thứ.

Hắn có thể cảm thấy rằng nếu hấp thụ thêm nữa, hắn chắc chắn sẽ chết.

Mana xung quanh rất nguy hiểm.

Và rồi, Shang nảy ra một ý tưởng.

Hắn đã hấp thụ được bao nhiêu loại Mana này?

Nếu mọi thứ ở đây đều chứa loại Mana này thì nó sẽ tác động thế nào đến hắn?

Tất nhiên, cách Shang hấp thụ Mana trước đó rất khác so với những gì hắn đã làm với bàn tay của mình lúc nãy.

Vừa rồi, Shang đã hấp thụ Mana trong môi trường xung quanh mà không chuyển hóa thành Mana của bản thân. Về bản chất, Shang đang sử dụng phiên bản đơn giản và yếu hơn của Vô Hư Khống.

Quá trình hấp thụ Mana tự nhiên của Shang đầu tiên là phải kết hợp ý chí của Shang vào Mana.

Nhờ vậy, thân thể và tâm trí của Shang không bị phân hủy như cánh tay của mình.

Nhưng mà, Shang vẫn hấp thu không biết bao nhiêu Mana này. Quả nhiên, hắn đã áp ý chí của mình vào, nhưng như vậy có nghĩa là không có tác dụng sao?

Ngay cả khi Shang phải đối mặt với điều gì đó bí ẩn như thế này, vì lý do nào đó, hắn vẫn cảm thấy đầu óc hắn rất uể oải.

Giống như thể hắn chẳng quan tâm gì hết.

Cảm giác rất là mệt mỏi.

Một lát sau, Shang nghe thấy tiếng gì đó, hắn nhìn xuống.

Má phải của hắn đã biến thành chất lỏng màu đen nhỏ giọt xuống ngực đang phân hủy. Shang vô tình nhìn khuôn mặt của hắn ta đang dần phân hủy.

Ngực của hắn ta đã biến thành một khối chất giống như bùn màu xám đen với nhiều lỗ thủng, thậm chí cả chân của Shang cũng bắt đầu biến mất dần.

Cơ thể của Shang không thể lành lại, và sinh lực của hắn cũng đang dần biến mất.

Nhưng Shang không nghĩ gì cả. Giống như không có chuyện gì bất thường xảy ra vậy. Đây chỉ là thêm đau khổ mà thôi.

Có gì khác biệt giữa việc cơ thể hắn bị phân hủy như vậy, và việc hắn dùng Luyện Dược đâu?

Ai quan tâm chứ?

Shang không còn quan tâm nữa. Điều quan trọng không phải là chuyện gì đang xảy ra.

Sự sống, cái chết, niềm vui, nỗi buồn, nỗi đau, sự nhẹ nhõm, ai quan tâm đến chúng nữa?

Tất cả đều như nhau.

Quá mệt mỏi thật. Tất cả những điều này quá là mệt mỏi.

Cơ thể của Shang ngã xuống và chân phải của hắn rơi xuống lớp bùn đang phân hủy.

Vậy thì sao?

Đứng hay nằm cũng chẳng có gì khác biệt hết.

Mọi thứ vẫn như cũ.

Không có gì quan trọng cả.

Sự phân hủy tiếp tục lan khắp cơ thể Shang, thậm chí còn bắt đầu lan đến tâm trí hắn. Càng đi sâu, mọi thứ dường như càng trở nên mệt mỏi với Shang.

Hắn quá mệt mỏi rồi. Hắn không còn quan tâm nữa.

Chuyện gì đến cứ đến.

Điều đó không quan trọng.

Cứ để nó đến đi. Và rồi Shang từ từ ngừng suy nghĩ.

Hắn chỉ lặng lẽ tiếp tục phân hủy.

Không còn gì quan trọng cả.

#Darkie

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương