Thần Kiếm Lưu Lạc Pháp Giới
-
Chương 48: Cướp
Alex hít một hơi thật sâu. Giết một đám trẻ con á?
Tâm trí của Alex vẫn lẩn quẩn nhớ đến tên cướp mà anh đã gặp phải trên đường tới thị trấn. Alex vẫn cảm thấy khó chịu mỗi khi nghĩ đến sự kiện đó.
Tuy nhiên, anh ta không hề cố ý giết họ, và hơn thế nữa, anh ta thậm chí có muốn cũng không thể dừng xe trượt lại được. Về cơ bản, chính họ đã tự vứt bỏ mạng sống của chính mình.
Tuy nhiên, lần này, mọi chuyện sẽ khác. Mạng sống của những tên cướp ma mới kia sẽ nằm gọn trong tay anh ta.
"Cảm ơn lời khuyên của anh. Tôi sẽ ghi nhớ điều đó," Alex nói.
Đội trưởng tiểu đội cảnh vệ gật đầu. "Không thành vấn đề. Dù sao thì anh cũng không thể đến được thị trấn Blizzard's Edge trong một ngày, điều đó có nghĩa là anh phải cắm trại trên đường tới đó. Nếu có kẻ cướp nào quyết định tấn công, thì chắc chắn sẽ là vào ban đêm."
"Cảm ơn một lần nữa," Alex nói thêm.
Đội trưởng đội cận vệ ra hiệu cho Alex đi vào thị trấn. "Đừng phạm sai lầm. Hoặc là mạng anh, hoặc là mạng của chúng."
Alex gật đầu lần nữa và đi vào thị trấn. Không có gì đặc biệt trong thị trấn này, và Alex chỉ đơn giản là đi qua nó trong im lặng. Một số thương nhân chào hàng anh, nhưng Alex chỉ phớt lờ họ.
Vài phút sau, Alex đi ra qua cổng phía nam của thị trấn Southern Wild.
“Mà tôi ở qua đêm gần tường thành của thị trấn này thì có ổn không?” Alex hỏi người đội trưởng. "Tôi không có tiền để ở lại trong thị trấn, và tôi cũng không muốn ở hai đêm trên đường từ đây đến thị trấn Blizzard's Edge."
Đội trưởng nhìn Alex với vẻ mặt bình thản. "Được. Lũ cướp sẽ không dám đến gần thị trấn như thế này đâu, chỉ cần anh đừng gây ồn ào quá là được."
Alex gật đầu. "Cảm ơn, tôi sẽ để ý."
Đội trưởng gật đầu đáp lại và quay lại với công việc của mình, Alex kéo chiếc xe trượt vào bên đường và vươn vai.
XOẸT!
Alex rút kiếm ra và bắt đầu luyện tập. Sau nhiều giờ luyện tập, Alex dừng lại khi mặt trời đã khuất dạng dưới đường chân trời.
Màn đêm đã buông xuống và Alex quyết định đi ngủ. Alex đã mất ngủ một đêm trên đường đến đây, và anh không muốn cảm thấy mệt mỏi trong chuyến hành trình đến thị trấn Blizzard's Edge.
‘Minh đã đi khá xa trong những ngày qua,' Alex nghĩ. 'Đầu tiên, mình đi từ khu vườn của Công tước Whirlwind đến ngôi làng Coldew. Sau đó, tôi đi từ Làng Coldew đến Central Wild và từ thị trấn Central Wild đến thị trấn Southern Wild.'
'Ngày mai, mình sẽ bắt đầu chuyến hành trình hai ngày tới Blizzard's Edge. Sau đó, mình sẽ ở khá gần Warrior's Paradise.'
Ánh mắt của Alex hướng về phía Tây Bắc. Anh không thể nhìn thấy ngọn núi lớn nào ở hướng đó nữa.
‘Mình thậm chí không thể nhìn thấy cao nguyên nữa.'
Sau đó, Alex nhìn vào chiếc xe phía sau mình.
'Không có gì ngạc nhiên khi người ta trả cả đống tiền để mua Hàn Mộc củi ở Warrior's Paradise. Mình không hề nhìn thấy cây Hàn Mộc Thụ này kể từ khi rời Làng Coldew, và hành trình dài ngoằn từ Làng Coldew đến Warrior’s Paradise vô cùng chông gai và đầy hiểm hoạ.'
'Ngay cả một chiếc xe trượt thú kéo cũng có thể phải mất từ hai đến ba ngày để đến Warrior’s Paradise từ Làng Coldew. Hơn nữa, các thương gia còn phải thuê vệ sĩ bảo vệ nếu muốn tiết kiệm thời gian đi lại.'
'Nếu họ đi xuyên đêm, một chiếc xe có lẽ sẽ chỉ mất khoảng 24 giờ đi đường, nhưng họ sẽ cần vệ sĩ để bảo vệ họ suốt.'
‘Nếu không có vệ sĩ thì mình nghĩ họ sẽ rời Làng Coldew vào lúc bình minh và qua đêm ở Southern Wild. Sau đó, họ sẽ đến Blizzard's Edge và nghỉ qua đêm ở đó. Cuối cùng, họ có thể sẽ trực tiếp đến Warrior's Paradise luôn.'
‘Chỉ mất một ngày đi đường nếu có vệ sĩ đi theo, hoặc tốn ba ngày nếu không có vệ sĩ đi theo. Mình đoán là mọi thứ đều phụ thuộc vào lượng hàng hóa có đáng để thuê vệ sĩ bảo vệ hay không.'
Tâm trí của Alex nghĩ miên man đến nhiều thứ, rồi anh dần chìm vào giấc ngủ. Đêm nay, Alex tựa lưng vào xe trượt và ngủ dưới đất.
Đêm trôi qua một cách yên bình. Alex thức dậy khi trời vẫn còn chập tối, nhưng đồng hồ sinh học của anh mách bảo rằng bình minh sẽ sớm lên.
'Được rồi, đi thôi.'
Và thế là một đi đường mệt nhọc nữa lại bắt đầu. Alex đã kéo chiếc xe trượt đi suốt trong hơn 12 giờ đồng hồ.
Hàng chục chiếc xe khác đã đi qua anh ta, và Alex cũng đã nhìn thấy một số trại của người đi đường mà không có xe kéo.
‘’Chẳng khác nào mời bọn cướp cướp cho.’
Đến lúc này, Alex không còn nhìn thấy tuyết hay bùn nữa. Thậm chí còn có một số cây có lá xanh bình thường. Alex gần như đã quên mất lá bình thường trông như thế nào vì môi trường anh thường sống chỉ có cây lá kim.
Nhiệt độ vẫn hơi se lạnh, nhưng không đến mức đóng băng. Nếu phải tính theo mùa trên Trái Đất, anh đoán rằng bây giờ sẽ là tầm tháng ba.
Mùa đông đã kết thúc, nhưng mùa xuân vẫn chưa đến.
Khi màn đêm buông xuống, Alex nhảy lên chiếc xe trượt tuyết của mình và nhắm mắt thiền định.
Alex không muốn tập luyện ngay bây giờ, vì anh phải cảnh giác cao độ nhất để đề phòng có ai tấn công lén.
Cả ngày, Alex cảm thấy không hề thoải mái, và mọi chuyện càng trở nên tồi tệ hơn khi màn đêm buông xuống. Alex không sợ bọn cướp, nhưng anh sợ phải xuống tay với một vài đứa nhóc.
Alex ở trong cơ thể của một thiếu niên, nhưng thực thế thì anh đã từng là một thanh niên trưởng thành ở kiếp trước. Nhiều thanh thiếu niên nghĩ rằng mình đã trưởng thành, nhưng khi thực sự bước sang tuổi đôi mươi, họ mới thực sự nhận ra sự khác biệt giữa thanh thiếu niên và những người trưởng thành thực sự.
Người trưởng thành luôn toát ra một thần thái tự tin nhất định mà lũ thanh thiếu niên gần như không thể bắt chước được. Một cơn gió nhẹ thổi qua xung quanh và Alex cảm nhận được mái tóc mình đung đưa.
Mọi thứ đều im lặng. Nhiều giờ trôi qua.
Alex cảm thấy hơi đói, nhưng anh có thể nhịn ăn cả ngày.
Alex tập trung vào việc vận mana khi thiền định, và thời gian trôi qua khá nhanh đối với anh. Cứ như thể anh ấy đang nửa ngủ nửa tỉnh vậy.
Đột nhiên, Alex mở đôi mắt ra. Anh đã nghe thấy âm thanh chuyển động ở phía xa.
Alex nhìn qua và thấy một cái bóng đen phóng tới sau một cái cây.
Bọn cướp đã đến!
#Darkie
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook