Thần Kiếm Lưu Lạc Pháp Giới
-
Chương 4: Chết
Thời gian dường như đóng băng khi nắm đấm của Alex trúng vào mũi chàng trai trẻ.
"Ặc, mẹ nó chứ!" Alex đột nhiên hét toáng lên và lắc nắm đấm. Anh nhìn vào thì thấy ngón trỏ và ngón giữa của mình đã bị gãy.
Alex vừa đấm vào mũi thanh niên kia, nhưng có cảm giác như anh ta vừa đấm vào một chiếc đinh làm bằng thép!
Thanh niên kia chỉ nhếch mép cười nham hiểm. "Và đó chính xác là lý do tại sao ta chọn ngươi đấy!" Gã nói. Lúc này, giọng nói của gã có vẻ bình tĩnh nhưng vẫn còn khá kiêu ngạo.
Alex sửng sốt nhìn thanh niên ấy.
Cái quái gì đang xảy ra thế này?!
"Bất kỳ người bình thường nào," gã nói và chỉ tay về phía đại sảnh của mình, "những người nhìn thấy những gì ngươi đã thấy đều sẽ hạ mình trong sợ hãi. Mọi thứ ta đã thể hiện cho đến nay, sức mạnh điều khiển không gian, khả năng chém đứt chân của ngươi ngay lập tức, ngay cả chính đại sảnh này cũng sẽ khiến bất kỳ kẻ bình thường nào cũng phải kinh ngạc, sợ hãi, và kính trọng."
"Tuy nhiên!" Gã hét lên, giọng có vẻ hài lòng. "Ngươi không giống người bình thường. Không, ngươi rất khác biệt."
Người đàn ông tiến lên một bước và Alex bắt đầu đổ mồ hôi. Bản năng chiến đấu hoặc bỏ chạy của anh trỗi dậy. Thông thường, anh luôn chọn chiến đấu, nhưng ngay lúc này, anh cảm thấy bỏ chạy là lựa chọn tốt nhất trong lúc này.
"Những kẻ khác sẽ quỳ xuống cầu xin ta đừng đùa giỡn với mạng sống của họ nữa."
Một bước nữa.
“Đúng là lũ nhàm chán,” người đàn ông nói với vẻ mặt trung lập. "Ta muốn sự phấn khích, một kẻ bạo gan dám chống trả, một kẻ không sợ bất cứ ai."
"Ta muốn hỗn loạn!" Người đàn ông nói với nụ cười tự mãn khi nhìn sâu vào mắt Alex.
Alex nuốt nước bọt.
“Được chọn để làm gì?” Alex hỏi, cố giấu đi sự hoảng sợ trong giọng nói.
"Được chọn để thay đổi thế giới!" Người đàn ông nói với một nụ cười tự mãn. Sau đó, gã cười lạnh một tiếng, xoay người đi về phía ngai vàng vừa mới xuất hiện sau lưng gã. Gã ngồi xuống và nhìn Alex với nụ cười tự mãn, giống hệt như lần đầu tiên Alex đến đây.
Alex im lặng vài giây để trấn tĩnh bản thân lại, cố gắng phân tích tình hình này.
'Rõ ràng đây không phải là một giấc mơ. Nỗi đau quá thật, và để ý kỹ thì thấy rằng suy nghĩ của mình rất logic và quá thông suốt. Thông thường, trong giấc mơ, mình không bao giờ nhận ra rằng đó là giấc mơ vì phần lớn bộ não của mình đang ngủ yên.'
‘Mình phải vứt bỏ những suy nghĩ rằng đâu mới là thực tế ra khỏi tâm trí và học cách chấp nhận rằng tất cả điều này đều là sự thật.'
Alex nhìn người đàn ông ngồi trước mặt mình.
'Và điều đó có nghĩa là hắn cũng có thật. Hắn ta là thứ gì vậy? Hắn ta không thể nào là một con người bình thường được.”
"Đây đây rồi, cuối cùng thì ngươi thực sự cũng chịu nghĩ về tình hình hiện tại của mình," người đàn ông nói. “Tốn đủ lâu rồi đấy.”
Bây giờ Alex đã bình tĩnh lại, anh cũng nhận thấy gã ta đã trả lời suy nghĩ của anh nhiều lần.
'Điều này có nghĩa là gã có thể đọc được suy nghĩ của mình á?'
“Ừ, ta có thể,” người đàn ông nói. "Cuộc sống của một con người phàm trần có thể quá phức tạp đối với ngươi, nhưng đối với ta mà nói, nó không phức tạp lắm. Tâm trí và tâm hồn của ngươi tuân theo các quy tắc nhất định, và khi điều gì đó tuân theo các quy tắc, ngươi hoàn toàn có thể suy đoán xem điều gì sẽ xảy ra vào bất kỳ thời điểm nào, đó là nếu tâm trí ngươi đủ sức mạnh để tính toán hết mọi thứ."
Alex hít một hơi thật sâu.
Quá nhiều điều kỳ lạ đã xảy ra trong những phút vừa qua, và anh không thể chắc chắn về bất cứ điều gì ngoại trừ việc cuộc sống của anh có lẽ sắp thay đổi nghiêm trọng.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Alex hỏi, bình tĩnh hơn trước. Đến bây giờ, anh đã nhận ra rằng chàng trai trẻ này không muốn giết hay tra tấn mình. Nếu không, gã sẽ không mất nhiều thời gian đến vậy để chứng minh rằng Alex thực sự ở đây.
“Nhìn ngươi kìa,” chàng trai nói với một nụ cười tự mãn. "Ngươi biết rằng đây là thực tế, và ngươi biết rằng sức mạnh của ta làm lu mờ sức mạnh của ngươi. Ngươi biết rằng ta có thể giết ngươi như một con ruồi nếu ta thật sự muốn."
“Tuy nhiên, ngươi không cúi đầu hay bợ đít ta,” gã cười khúc khích nói. "Thay vào đó, ngươi vẫn nói chuyện với ta như thể chúng ta ngang hàng bình đẳng với nhau vậy."
Nụ cười nhếch mép của gã càng mở rộng. "Hôm nay ta thực sự đã tìm được một con hàng rất tốt rồi."
Alex nhíu mày. "Được rồi, nhưng chuyện gì đã xảy ra vậy?" Alex hỏi lại.
Gã cười khúc khích và tựa lưng vào ngai vàng của mình. “Chết,” gã nói.
Vù!
Đột nhiên, đại sảnh biến mất khi Alex xuất hiện trong một con hẻm tối.
Trong một giây, Alex nghĩ rằng mình vừa mơ thấy tất cả những điều này, nhưng ý nghĩ đó nhanh chóng lặng đi khi anh nhận thấy chiếc ngai khổng lồ trong con hẻm với người đàn ông kia vẫn đang ngồi trên đó.
“Đây là nơi ngươi đã chết,” người đàn ông vừa nói vừa chỉ tay xuống đất.
Alex hít một hơi thật sâu và nhìn xuống. Những gì anh nhìn thấy khiến trong lòng anh rùng mình. Trước mặt anh, trong con hẻm tối tăm, là hai xác chết.
Tất cả ký ức của Alex về cái chết của mình ngay lập tức ùa vào đầu anh.
Một xác chết là của người đàn ông mà anh ta đã vô tình giết chết, trong khi xác còn lại chính là của Alex. Hiện tại chỉ có hai thi thể này nằm trong ngõ. Con chó bị thương đã ngủ quên, đã chết hoặc bất tỉnh, Alex không biết nữa.
"Làm sao tôi chết được?" Alex hỏi. Anh không thể nhớ điều gì đã giết chết mình, nhưng dựa vào hình dáng phía sau đầu của chính mình, anh có thể phần nào đoán được.
“Nạn nhân của ngươi đã có anh em đứng thủ ở phía sau trong trường hợp có bất trắc gì đó xảy ra,” gã giải thích. "Khi hắn nhìn thấy ngươi giết bạn mình, hắn ta đã cầm xà beng lao tới, và ngươi có thể tự nghĩ ra phần còn lại."
Alex nhìn hai xác chết với vẻ mặt phức tạp.
"Thật mỉa mai ha?" Gã hỏi. "Đối thủ của ngươi chết vì bị đánh vào đầu, còn ngươi cũng chết vì bị đánh vào đầu. Ngươi chết giống hệt như người bị ngươi giết."
“Tôi không hề muốn điều này,” Alex chậm rãi nói. "Tôi không muốn giết gã ta. Tôi chỉ muốn hạ gã mà thôi."
Gã cười khúc khích. "Và đó chính là lý do tại sao tình huống này lại thú vị đến vậy. Có rất nhiều người sẵn sàng giết ai đó, và giết nhau thì rất chi là đơn giản. Tuy nhiên, khi ngươi VÔ TÌNH giết chết ai đó thì nó lại khác."
"Bây giờ, tình huống này có chút phức tạp. Ngươi không thể thực sự đổ lỗi cho bất kỳ ai cả. Một thảm kịch đã xảy ra, nhưng không ai có lỗi, không ai phải tức giận cả."
"Gia đình của gã kia sẽ làm gì? Họ sẽ đổ lỗi cho ngươi à? Tuy nhiên, ngươi cũng đã chết, và ngươi cũng đã bị gã đẩy vào tình thế nguy hiểm. Họ không thể trách ngươi được. Vậy liệu họ có đổ lỗi cho hành động của tên thanh niên kia không? Chắc có chút, nhưng chuyện như thế này có đáng để hắn ta chết không?”
Chàng trai trẻ lại cười khúc khích. "Không hề có cách nào dễ dàng để thoát khỏi tình huống này cả. Đó chính là điều khiến tình huống này trở nên thú vị."
"Vậy giờ sao giờ?" Alex hỏi.
“Xác của ngươi sẽ ở đó suốt đêm vì không có nhiều người qua đây vào ban đêm,” gã giải thích. "Một người phụ nữ trung niên nghe điện thoại sẽ nhìn thấy xác của ngươi vào buổi sáng và lập tức gọi cảnh sát."
Lúc này, gã nhíu mày, ngón tay cử động một chút. Cử chỉ này làm Alex liên tưởng đến ai đó đang tính toán gì đó trong đầu.
“Tên sát nhân sẽ chạy trốn sang một thành phố khác, cách đây tương đối xa,” gã lơ đãng nói. "Tuy nhiên, hắn ta sẽ bị bắt trong khoảng bốn tuần. Sau đó, hắn ta sẽ hầu tòa vì tội giết người cấp độ một, nhưng rồi hắn sẽ chỉ bị kết tội giết người cấp độ hai vì hắn ta đã giết ngươi để trả thù."
"Hắn ta sẽ lãnh mức án 25 năm tù."
Lúc đó, lời nói của chàng trai trẻ chậm rãi hơn khi gã tập trung hơn.
"Sau khi mãn hạn tù, gã ta sẽ quay trở lại đường phố và cuối cùng sẽ chết vì dùng thuốc quá liều."
Gã lại thư giãn khi ngả người ra sau. Trong khi đó, Alex hít một hơi thật sâu.
Hiển nhiên, gã không biết trước được tương lai. Nếu không, gã có thể nói mọi thứ ngay lập tức. Nếu gã thực sự có thể nhìn thấy tương lai, gã sẽ không phải suy nghĩ nhiều như vậy.
Điều này có nghĩa là gã đã tính toán hết mọi thứ trông rất đơn giản như đang giỡn vậy. Tuy nhiên, điều đó còn đáng sợ hơn.
Vù!
Thực tại lại thay đổi và họ quay trở lại đại sảnh.
"Dù sao thì, quay lại chủ đề thôi," gã nói. "Trong khi ngươi bận rộn giết chóc và bị giết, ta đang tìm kiếm một ứng cử viên thích hợp. Ta đã tìm thấy khoảng 2.000 người phù hợp trên Trái Đất và ta chọn ngươi vì ngươi đơn giản là người đầu tiên chết. Nếu ngươi chết vài ngày sau, ngươi sẽ không đến được đây đâu."
“Đúng là may mắn quá ha?” Gã hỏi với nụ cười tự mãn.
Alex hít một hơi thật sâu. Anh phải nhanh chóng thích nghi với hoàn cảnh mới. Đúng, anh đã chết và lẽ ra anh phải sang thế giới bên kia. Tuy nhiên, “kẻ” này đã đưa anh đến đây.
Alex bây giờ phải nhìn về phía trước thay vì nhìn về quá khứ nữa.
“Ứng cử viên cho cái gì?” Alex hỏi.
“Như ta đã nói, thay đổi thế giới,” gã lặp lại.
Đôi mắt của Alex nheo lại.
"Thế giới nào?" Anh ấy hỏi.
Gã nở một nụ cười nhếch mép càng mở rộng. “Ái chà, thông minh đấy chứ?” Gã hỏi. "Ta có hơi ngạc nhiên khi ngươi hiểu được mọi chuyện khá nhanh chóng đấy."
“Không phải ông có khả năng tính toán mọi thứ sao?” Alex hỏi. "Vậy tại sao ông lại ngạc nhiên về hành động của tôi?"
Gã cười khúc khích. "Đúng là ta có khả năng đó, nhưng ta đã hơi bẻ cong quy tắc đối với ngươi," gã nói. "Ta đã đặt lên người ngươi một kết giới nhỏ, khiến cho ta không có cách nào tính toán ra tương lai của ngươi. Ta vẫn có thể nhìn thấy ngươi hiện tại đang nghĩ gì, nhưng ta không thể nhìn thấy ngươi sẽ nghĩ gì hay làm gì tiếp theo."
Chàng trai lại ngả người ra sau. "Tất nhiên, ta có thể phá hủy kết giới đó bất cứ khi nào ta muốn, nhưng vậy thì còn gì là vui nữa?"
"Ta không muốn biết ngay ngươi sẽ làm gì. Ta muốn tận mắt quan sát và cảm thấy ngạc nhiên", chàng trai nói.
Alex gật đầu. “Tôi có thể hiểu được điều đó,” anh nói. “Vậy, thế giới nào?”
“Thế giới của ta,” gã nói. "Ý ta là thế giới chính của ta, chứ không phải Trái Đất."
Alex nhìn gã trong vài giây.
"Thế giới của ông?" Anh hỏi. "Tôi cho rằng điều đó có nghĩa là ông chính là một vị thần gì đó, phải không?"
"Chính xác," gã nói và tựa đầu vào tay phải. "Ta đã tạo ra một thế giới nơi tất cả mọi sinh linh đều có thể đạt tới sức mạnh tối cao. Ta đã thêm vào thế giới ấy một loại năng lượng đặc biệt mà tất cả các sinh vật đều có thể hấp thụ, gia tăng sức mạnh của chúng một cách đáng kể."
“Trên lý thuyết, ngươi thậm chí có thể đạt tới trình độ của ta trong thế giới đó,” gã nói.
Alex ngay lập tức suy ngẫm trong đầu.
'Nghe giống như một thế giới giả tưởng nào đó, giống như trong anime hay video game ấy,' anh nghĩ.
Gã cười khúc khích. “Ừ, ngươi có thể coi nó như thế,” anh nói.
"Và tôi phải làm cách nào để thay đổi thế giới này?" Alex hỏi. "Tôi chỉ là một người bình thường, không phải là một vị thần như ông."
“Bây giờ chúng ta mới đến phần thú vị nhất,” gã nói.
#Darkie
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook