Thần Kiếm Lưu Lạc Pháp Giới
-
Chương 21: Đại Thú
CRRR! CRRRR!
Âm thanh của thứ gì đó nặng nề bị kéo dọc theo mặt đất vang vọng khắp khu rừng. Ngoại trừ âm thanh này ra, thì cả cánh rừng chìm trong im lặng tĩnh mịch. Đây là tiếng xác của Truy Hắc Báo bị kéo lê xuyên qua khu rừng.
Những bông tuyết trắng rơi xuống xung quanh Alex khi anh bước đi trong bóng tối đen kịt. Đột nhiên, Alex nhìn thấy một luồng ánh sáng vàng nhẹ phát ra từ bầu trời. Nếu thị giác anh không được cường hoá thì anh sẽ không đời nào phát hiện ra được chút ánh sáng này.
Phía trên tầng mây là một ngôi sao băng màu vàng vút qua, ánh sáng vàng của nó lé loi khó có thể nhìn thấy được.
'Một ngôi sao băng vàng sáng đến mức mình có thể nhìn thấy nó qua một lớp mây dày luôn á?' Alex nhíu mày suy nghĩ.
'Thật kỳ lạ nhỉ? Mà thế giới này đã đủ kỳ lạ rồi. Đây chỉ là thêm một điều kỳ lạ nữa thôi ấy mà.'
Alex nhìn xuống. Ngôi sao băng vàng này không làm anh bận tâm.
Một lúc sau, Alex đã đến nơi trú ẩn của mình. Anh ấy không hề nhìn thấy bất kỳ một con vật hay sinh vật nào khác bén mảng lại gần suốt thời gian qua. Nếu là một tháng trước, Alex hẳn đã gặp ít nhất một sinh vật bị thu hút bởi âm thanh này, nhưng vị thế của Alex đã thay đổi.
Anh không còn là kẻ sinh tồn chân ướt chân ráo dễ bị tổn thương nữa. Hiện tại, anh là một trong những thợ săn nguy hiểm trong rừng.
Một con vật bình thường sẽ sợ hãi khi thấy xác của Truy Hắc Báo, và một sinh vật mạnh mẽ sẽ cảm nhận được mức độ sức mạnh của Alex. Truy Hắc Báo không phải là sinh vật mạnh nhất trong cánh rừng này, nhưng chúng cũng không hề yếu.
Alex vẫn còn nhớ hai con quái vật khổng lồ mà anh đã nhìn thấy khi mới đến.
Nếu Alex cố gắng tấn công chúng, anh ấy thậm chí sẽ không biết mình đã chết như thế nào. Anh ta không thể chiến đấu với những con quái vật khổng lồ như vậy với sức mạnh hiện tại của mình.
Từ khoá quan trọng ở đây là ‘hiện tại’.
Khi Alex đến bãi đất trống, anh thả cái xác ra và ngồi xuống bên cạnh.
Xoẹt! Xoẹt!
Alex rút kiếm ra và bắt đầu lột da xác chết. Trong màn đêm tĩnh mịch, lạnh lẽo, chỉ có thể nghe thấy tiếng cắt từ anh. Giống như Alex là sinh vật duy nhất trên thế giới chìm trong bóng tối lạnh lẽo này.
Sau khi Alex lột da con Truy Hắc Báo xong, anh lấy tấm da ra và đặt nó gần túp lều của mình.
Sau đó, Alex lấy ra một ít gỗ khô từ kho gỗ của mình. Alex đã tích trữ được một tấn gỗ trong vài ngày qua. Suy cho cùng, khi mùa đông thực sự đến, tuyết sẽ làm ướt hết cây cối. Alex cần củi khô để nhóm lửa và anh ấy cần đủ củi để vượt qua mùa đông băng giá này.
Ngay khi Alex đặt những khúc củi đầu tiên xuống, đầu anh quay sang một trong những rìa mảng đất trống.
Đôi mắt xanh dã. Alex đương nhiên biết đôi mắt này.
Chính con thằn lằn đã hơn một lần cướp thức ăn của anh, con thằn lằn đã bắn những hoả cầu dữ dội vào bầy sói.
Tuy nhiên, tất cả đã thay đổi.
Khi hai bên gặp nhau lần đầu, con thằn lằn đã chiếm ưu thế áp đảo. Nếu nó không kiệt sức vì bầy sói, nó đã có thể đã giết chết Alex.
Lần thứ hai họ gặp nhau, cả hai gần như ngang bằng nhau.
Bây giờ, Alex rõ ràng là kẻ mạnh hơn.
Alex rất tự tin vào khả năng né tránh những quả hoả cầu ấy, và dù không thể né được chúng, anh vẫn có thể dùng kiếm hoặc áo choàng để chặn chúng. Con thằn lằn nguy hiểm nhưng gần như không nguy hiểm bằng Truy Hắc Báo.
Cả hai đều biết rằng Alex là kẻ mạnh mẽ hơn. Alex gãi cằm suy nghĩ khi nhìn con thằn lằn từ xa.
Alex muốn thử điều gì đó.
Bộp!
Alex nắm lấy chiếc chân bị đứt lìa của con Truy Hắc Báo và ném nó cho con thằn lằn. Con thằn lằn nhảy sang một bên và cảnh giác nhìn Alex. Alex không cử động và chỉ nhìn con thằn lằn một lúc.
Sau đó, Alex quay lại và đánh lửa nhóm củi. Con thằn lằn có chút bối rối, nhưng nó không thể cưỡng lại được bản năng của mình. Nó cẩn thận bước lại gần cái chân, liên tục để mắt tới Alex.
PHỤP!
Con thằn lằn cắn vào chân và bỏ chạy hết tốc lực. Alex chỉ cười khẩy.
'Loài bò sát trên Trái Đất là những sinh vật sống đơn độc. Chúng không hề có bất kỳ mối quan hệ cộng sinh nào cả, ngay cả khi người ta thường nuôi chúng như thú cưng trong nhiều năm.”
'Tuy nhiên, thế giới này khác với Trái Đất. Con Truy Hắc Báo cũng rất thông minh và có thể nhận ra rằng mình yếu thế hơn nếu không có vũ khí. Mình nghĩ các sinh vật thường sẽ thông minh hơn các động vật hoang dã kia.'
'Ai biết được đâu? Có lẽ nếu mình cố đủ nhiều, mình có thể tạo được mối quan hệ cộng sinh với con thằn lằn đó thì sao. Nếu sức mạnh của nó tăng lên, mình thậm chí có thể sử dụng nó để làm một lò nướng hoặc máy sấy sống. Nếu được như vậy thì mình sẽ có thể sống sót qua mùa đông dễ dàng hơn nhiều.”
“Thực ra, mình khá ngạc nhiên khi tìm thấy loài bò sát sống ở vùng khí hậu lạnh như vậy. Hầu hết các loài bò sát đều là thú máu lạnh và chúng sẽ chết cóng ở nhiệt độ này. Mình đoán con thằn lằn đó có thể sử dụng lửa của nó để giữ ấm cho nó vào mùa đông.”
'Dù sao thì, đó là chuyện của tương lai. Ngay bây giờ, mình cần xem liệu điều này có thực sự hiệu quả hay không,' Alex vừa nghĩ vừa tiếp tục nhóm lửa.
Alex đã đặt ngọn lửa cách túp lều của mình hơn mười mét vì các lý do cụ thể. Sau vài phút, một ngọn lửa khá lớn bùng lên trước mặt Alex.
Alex cắt một số bộ phận trên cơ thể con Truy Hắc Báo và nướng chúng quanh đống lửa. Tuy nhiên, anh vẫn chưa phơi khô tấm da.
Tại sao không?
Anh ấy có lý do chính đáng. Alex tiếp tục dựng túp lều của mình trong giờ tiếp theo.
Bùm!
Một tiếng dộng nặng nề của thứ gì đó rơi xuống đất vang vọng lên. Alex nhếch mép cười.
'Nó thực sự có tác dụng luôn này. Mình nên vui hay sợ đây?'
Âm thanh ầm ầm ngày càng lớn hơn trong hai phút tiếp theo cho đến khi có thứ gì đó xuất hiện ở rìa khu đất trống. Nó cực kỳ to lớn và có những chiếc gai khổng lồ màu xanh lá cây.
Đó là con nhím!
Đây là lý do tại sao Alex lại đốt lửa cách xa túp lều của mình đến vậy. Alex cho rằng lần trước con nhím đã có thể tìm thấy mình nhờ lửa và mùi thịt, và quả nhiên, con nhím đã xuất hiện một lần nữa.
Alex không trốn mà ngồi cách đống lửa vài mét, chừa đủ không gian cho con nhím. Nó nhìn Alex một giây rồi tập trung vào ngọn lửa.
Cũng giống như lần trước, con nhím sưởi ấm trên ngọn lửa trong vài phút. Trong khi sưởi ấm bản thân, nó đã ăn thịt toàn bộ Truy Hắc Báo. Sau vài phút nữa, con nhím bước ra khỏi ngọn lửa và lần này không phá hủy đống lửa. Sau vài mét, nó dừng lại và lắc lư cơ thể lần nữa.
Lần này nó thả ra nhiều trái cây hơn.
Sau khi rũ đống trái cây xuống, con nhím lại rời khỏi bãi đất trống.
‘Dâng thịt lên cho Thần rừng và ta sẽ được thưởng trái cây.’ Alex nghĩ và nở một nụ cười tự mãn.
Alex nhìn con nhím đang bỏ đi và thấy hàng trăm quả kia nằm đầy trên những chiếc gai của nó. Sức mạnh của anh ta sẽ tăng lên bao nhiêu nếu anh ta có thể dứt hết tất cả những thứ đó?
Tuy nhiên, Alex sẽ không bao giờ có ý định ăn trộm những thứ trái cây này.
Con nhím kia to khổng lồ, rất dễ bị chú ý và cực kỳ chậm chạp. Alex biết rằng Truy Hắc Báo không phải là sinh vật mạnh mẽ trong khu rừng này, điều đó có nghĩa là phải có những sinh vật khác mạnh mẽ hơn.
Tuy nhiên, con nhím vẫn bước đi với tốc độ vô cùng nhàn nhã. Không con thú nào là không thấy con nhím đó vì chúng có thể nghe thấy nó từ cách xa hàng trăm mét.
Điều này chỉ có nghĩa là không có bất kỳ sinh vật nào cố gắng giết con nhím, hoặc bất kỳ con thú nào dám cả gan tấn công con nhím đều đã chết.
Con nhím này không hề đơn giản như vẻ ngoài chút nào. Hơn thế nữa, Alex còn nhớ đến con thằn lằn khổng lồ mà anh đã nhìn thấy trên ngọn núi vào ngày đầu tiên. Con thằn lằn đó chỉ quanh quẩn ở trên núi, mặc dù nó có thể vào rừng này. Thứ nó giết cũng ở trong rừng chứ không phải trên núi.
Không có lý do gì mà con thằn lằn khổng lồ lại không vào rừng. Rốt cuộc, ở đây có nhiều đồ ăn hơn cho nó.
Tuy nhiên, nó đã không tiến vào đây.
Alex cho rằng con nhím này chính là nguyên nhân chính. Con thằn lằn khổng lồ chắc chắn đã nhìn thấy con nhím, nhưng nó không tấn công con nhím.
Gộp tất cả những manh mối này lại, Alex kết luận rằng con nhím có lẽ là sinh vật thống trị toàn bộ lưu vực.
Chỉ một trong hàng trăm trái cây của nó đã khiến cơ thể Alex gần như nổ tung vì tràn đầy Mana. Thứ này là một con quái vật thực sự, là Đại Thú thống trị thực sự của lưu vực này!
Alex vẫn nhớ rằng Thần đã từng căng dặn rằng anh chỉ nên đến một vùng hoang dã khác khi nơi này không còn gây nguy hiểm nữa. Điều này có lẽ có nghĩa là vùng hoang dã xung quanh lưu vực này còn nguy hiểm hơn gấp nhiều lần.
Vậy tại sao không hề có sinh vật nào khác đi vào lưu vực này? Những ngọn núi kia không thể nào ngăn cản chúng được, vì các ngọn núi đó đâu có cao lắm đâu.
Đây chính là lãnh thổ của con nhím.
Tuy nhiên, vậy điều đó dấy lên một câu hỏi khác là, không có sinh vật nào dám tiến vào…
Hay mọi sinh vật bước vào đều chết hết cả?
Alex không chắc lắm, nhưng anh nhanh chóng chú ý đến những loại trái cây trên mặt đất.
Alex nhếch mép cười.
Lần này có rất nhiều trái cây!
#Darkie
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook