Y tá mới nói xong ba chữ thì Hạ Khởi tới. Khi nhìn đến khuôn mặt của Thời Diệc Nam ngồi trên sofa ở phòng khách, hắn hơi ngẩn ra: "Thời tiên sinh?"
"Bác sĩ Hạ." Thời Diệc Nam thu điện thoại về.
"Anh cũng chưa hẹn trước với tôi." Hạ Khởi vừa vừa khoác áo choàng trắng vừa hỏi: "Có chuyện gì không?"
Thời Diệc Nam trả lời: "Tôi muốn tới hỏi anh xem Nhất Trần đang uống những loại thuốc gì."
Hạ Khởi nhíu mày, hỏi lại: "Điều này cũng là việc riêng tư của bệnh nhân mà nhỉ? Tôi không có quyền trả lời. Lần trước anh tới tôi đã nói qua, về vấn đề tình trạng bệnh của Bạch tiên sinh, không có sự đồng ý của cậu ấy thì tôi sẽ không nói cho anh."
"Lần trước anh có bảo tôi... Nhất Trần không chỉ có mỗi bệnh trầm cảm, em ấy vẫn còn mắc bệnh khác." Thời Diệc Nam rũ mắt, thanh âm khàn khàn, "Vậy có phải em ấy còn mắc ED không?"
Hạ Khởi nghe thấy câu này bèn hơi kinh ngạc xoay người: "Cậu ấy không đề cập với tôi, nhưng chính bệnh trầm cảm cũng sẽ sẽ dần giảm bớt dục vọng của bệnh nhân, dục vọng khó sản sinh, càng miễn bàn đến những cái khác. Hơn nữa, quả thật một phần thuốc trị bệnh trầm cảm có tác dụng phụ dẫn tới bệnh liệt dương." Nhưng càng khiến Hạ Khởi kinh ngạc là, "Có điều, vấn đề này...anh không nên tới hỏi tôi. Hai người tái hợp cũng đã được mấy tháng rồi, chẳng lẽ anh vẫn luôn không hề phát hiện ra sao?"
"Tôi nghĩ anh đã biết." Cuối cùng Hạ Khởi nói như vậy. Mọi người đều đã trưởng thành, Hạ Khởi cũng không tin trong mấy tháng này Bạch Nhất Trần và Thời Diệc Nam không làm gì cả. Việc giường chiếu, có lẽ một hai ngày, ba bốn tuần vẫn chưa nhận ra, nhưng không thể đã trôi qua mấy tháng mà vẫn chưa phát hiện chứ?
Thời Diệc Nam nghe vậy thì nở nụ cười, bờ môi run run, giọng nói và nụ cười cùng run rẩy: "...Không hề."
Hạ Khởi lắc đầu, than nhẹ một tiếng rồi cũng bật cười theo, còn vỗ tay hai cái: "Anh thật lợi hại, tôi nên vỗ tay ủng hộ anh không đây?"
"Tôi..." Thời Diệc Nam đứng đơ người, muốn giải thích theo bản năng, lại phát hiện hắn vốn không cần giải thích. Loại chuyện này thì có cái gì cần giải thích chứ?
Sự thật là như thế, hoang đường lại nực cười.
"Những thuốc đó có thể không uống được không?" Thời Diệc Nam hỏi Hạ Khởi, "Không phải do em ấy mắc ED, là do tôi tra cứu trên đường đến đây, tất cả thuốc trầm cảm đều cực kỳ có hại cho sức khỏe, những tác dụng phụ đó gần như là không thể ngăn ngừa..."
Giọng Thời Diệc Nam khàn vô cùng, lại đang run rẩy, khiến người nghi ngờ liệu ngay sau đó hắn có nghẹn ngào thành tiếng không: "Sức khỏe của Nhất Trần vẫn luôn không tốt lắm. Em ấy mới hai mươi sáu tuổi, em ấy còn trẻ như vậy... Bây giờ em ấy uống nhiều thuốc, về sau sẽ phải làm thế nào..."
"Đúng vậy, tôi cũng chỉ lớn hơn cậu ấy sáu bảy tuổi. Tôi cũng biết cậu ấy rất trẻ." Hạ Khởi đi đến trước mặt Thời Diệc Nam, "Nhưng sinh bệnh thì cần uống thuốc. Tôi biết tác dụng phụ của thuốc rất lớn, lần uống đầu tiên sẽ hành hạ con người ta, thậm chí mấy lần tiếp theo cũng sẽ khó chịu, cần thời gian dài xây dựng sự chịu đựng, quá trình này vô cùng giày vò."
"Song nếu không uống thuốc, e rằng cậu ấy không chịu nổi đến lần sinh nhật kế tiếp. Vả lại, đột nhiên dừng thuốc thì tác dụng phụ sẽ gia tăng mạnh mẽ. Hậu quả không phải là thứ tôi và anh có thể chịu đựng được."
Thời Diệc Nam nghe Hạ Khởi nói, cơ thể bỗng cứng ngắc, một lát sau hắn chậm rãi ngẩng đầu rồi hỏi: "Lần uống đầu tiên sẽ rất khó chịu à?"
"Phải." Hạ Khởi trả lời hắn.
Thời Diệc Nam kinh ngạc sững sờ tại chỗ vài giây, sau đó hắn chợt xoay người rời đi, mặc kệ Hạ Khởi và y tá Trương gọi hắn đằng sau.
Hắn đã không cần phải ở lại nơi đó nữa. Hạ Khởi sẽ không nói cho hắn biết bất kỳ tư liệu gì liên quan đến bệnh tình của Bạch Nhất Trần, hắn tiếp tục ở đó có lẽ cũng không hỏi ra cái gì.
Thời Diệc Nam bình tĩnh ngồi lên xe, lái về biệt thự. Lúc này Bạch Nhất Trần đã đến phòng tranh Vật Sưu Tầm nên trong biệt thự không một bóng người.
Thời Diệc Nam tiến vào, cửa chưa đóng đã lập tức bước đến tủ thuốc. Hắn thậm chí không quan tâm việc mình chạm vào thuốc của Bạch Nhất Trần có thể bị phát hiện hay không, hắn lấy ra những lọ thuốc nhỏ không nhãn mác, lục lọi ký ức, đổ ra vài viên rồi nuốt thẳng xuống không cần nước.
Hắn nhớ rồi.
Vào lần đầu tiên hắn thấy Bạch Nhất Trần uống thuốc, anh không chỉ bảo hắn đây là thuốc bổ sức khỏe, còn cho hắn uống mấy viên.
Đêm đó hắn vẫn luôn không thoải mái, chóng mặt buồn nôn, dù nhắm mắt lại cũng cảm giác toàn bộ thế giới đang xoay tròn. Giống như bộ phận khống chế sự cân bằng của cơ thể hắn hoàn toàn hư hại, hắn bị hút vào một vòng xoáy vô tận, điên cuồng xoay tròn không ngừng nghỉ.
Hắn khó chịu cả đêm, mà Bạch Nhất Trần cũng chăm sóc hắn suốt buổi tối. Hôm sau hốc mắt anh đỏ bừng, anh run rẩy nói "xin lỗi" với hắn, luôn nhận lỗi với hắn.
Bạch Nhất Trần vẫn luôn xin lỗi hắn, anh bảo hắn: "Em thật sự...đang rất cố gắng để trở nên bình thường..."
Anh nói: "Em sẽ kiên trì chữa bệnh... Em sẽ không tổn thương anh... Xin anh... Xin anh đừng rời khỏi em..."
Thời Diệc Nam cười khe khẽ, sức lực cả người bị rút sạch theo tiếng cười ấy. Hắn dần vô lực trượt xuống mặt đất, năm ngón tay nắm chặt lọ tuốc. Hắn cười, cười đến khi tầm mắt mờ mịt, trái tim đau đến độ gần như ngừng đập. Hắn ngơ ngác quỳ trên sàn, lệ rơi đầy mặt.
Hắn bi thương hỏi Hạ Khởi xem có thể để Bạch Nhất Trần dừng thuốc được không, vì tác dụng phụ lớn như thế, mà Bạch Nhất Trần còn trẻ, không chịu nổi thuốc men hành hạ. Nhưng hắn đã quên, Bạch Nhất Trần trẻ mà cũng đã thử tự sát ba lần —— trước khi tuổi già và bệnh tật cướp đi tính mạng của anh, anh cũng đã chết ba lần.
Với anh, cái chết không đáng sợ, thứ đáng sợ nhất là một người đàn ông tên Thời Diệc Nam, người đàn ông này mới là hung thủ giết chết anh.
"Xin lỗi..." Thời Diệc Nam quỳ trên đất và thì thào, "Nhất Trần... Xin lỗi..."
Song hắn cũng chỉ dám xin lỗi ở thời khắc này, vì hắn không dám để Bạch Nhất Trần nghe thấy —— Bạch Nhất Trần từng nói anh không cần hắn xin lỗi.
Đến câu xin lỗi của hắn, anh cũng không cần.
Thời Diệc Nam xuyên qua tầm mắt mờ mịt nhìn lọ thuốc trong tay. Lúc này hắn có cảm giác xúc động khó nén, hắn muốn đổ hết thuốc trong lọ ra rồi nuốt sạch, nhấm nháp một lần toàn bộ đau đớn và khó chịu Bạch Nhất Trần đã uống.
Nhưng hắn không thể.
Đây là thuốc của Nhất Trần, hắn uống vào thì sẽ bị Nhất Trần phát hiện.
Thời Diệc Nam chậm rãi đứng dậy, hai chân tê dại vì quỳ lâu khiến hắn lảo đảo va phải bàn. Mà chiếc bình cổ cao bụng tròn xanh nhạt trong suốt cắm hoa hồng vàng trên bàn cũng rơi khi bàn lung lay, nó lăn xuống mặt bàn rồi đập vào ghế, phát ra tiếng nứt lanh lảnh rồi vỡ toang trên thảm trải sàn.
Nước trong bình tung tóe đầy đất, màu xanh của mảnh vỡ bình hoa và màu vàng của hoa hồng đan xen nhau, tứ tung khắp nơi. Tờ giấy "Anh yêu em" hắn đặt trên khăn trải bàn lúc sáng sớm cũng bay xuống, bị nước thấm ướt, làm nhòe bốn chữ "em cũng yêu anh" mà Bạch Nhất Trần trả lời hắn thành màu đen.
Thời Diệc Nam sửng sốt, quỳ xuống muốn nhặt tờ giấy kia, nhưng góc giấy ướt mềm bị hắn kéo khẽ đã rách, chỉ còn một chữ "em" được hắn nắm chặt trong lòng bàn tay.
Thời Diệc Nam đông cứng tại chỗ, chờ đến khi thảm sàn hút hết nước, hắn mới thất tha thất thểu đứng dậy vào bếp tìm một chiếc túi to đựng mảnh vỡ của bình hoa, sau đó hắn để túi ở chỗ ngồi phía sau, lần thứ hai lái tới phòng tư vấn tâm lý của Hạ Khởi.
"Có thể bán cho tôi một lọ thuốc này không? Thời Diệc Nam cầm một viên thuốc hắn đã uống trong lòng bàn tay, mở ra cho Hạ Khởi xem.
Hạ Khởi vừa tiễn một bệnh nhân, còn đang vùi đầu viết bệnh án, nghe vậy bèn ngước nhìn thoáng qua: "Đây là thuốc kê đơn. Anh không bệnh, tôi không thể kê cho anh."
"Tôi đã uống ba viên, còn mang đến một viên. Anh không cho tôi thì lúc về Nhất Trần sẽ phát hiện thiếu thuốc mất." Thời Diệc Nam nói, thậm chí còn dùng từ ngữ cầu xin, "Tôi xin anh... Bác sĩ Hạ/"
"Anh uống ba viên?!" Hạ Khởi ngẩng phắt đầu lên kinh ngạc nhìn Thời Diệc Nam. Sau khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt và thân hình gần như đứng không vững của hắn, Hạ Khởi lần đầu tiên không giữ bình tĩnh được, "Anh đã uống thuốc này mà còn lái xe tới đây? Anh điên rồi à!"
Hạ Khởi đoạt lấy viên thuốc trong tay Thời Diệc Nam, cũng gọi y tá đi chuẩn bị thuốc gây nôn khẩn cấp.
"Đây là Olanzapine(1), uống ba viên một lần, anh muốn chết hả!" Hạ Khởi thấy rõ thuốc kia thì rốt cuộc không nhịn được, bắt đầu mắng Thời Diệc Nam.
(1) Olanzapine: Olanzapine được sử dụng để điều trị các bệnh lý tâm thần/ tâm trạng (như tâm thần phân liệt, rối loạn lưỡng cực). Nó cũng có thể được sử dụng kết hợp với các thuốc khác để điều trị trầm cảm. Thuốc này có thể giúp giảm ảo giác và giúp bạn suy nghĩ rõ ràng hơn và tích cực hơn về bản thân, cảm thấy ít bị kích động, và hoạt bát hơn trong cuộc sống hàng ngày.
Ngoại trừ dùng để trị bệnh tâm thần phân liệt trong y học, loại thuốc này còn dùng để giúp ổn định cảm xúc và dễ ngủ, vì thuốc ngủ thông thường đã không thể giúp Bạch Nhất Trần ngủ được nữa. Có điều liều lượng tối đa một ngày không quá 20mg, may mắn hắn kê cho Bạch Nhất Trần loại 5mg một viên, dẫu Thời Diệc Nam uống ba viên cũng chưa vượt qua được mức tối đa.
Tuy nhiên, Thời Diệc Nam đã uống nó rồi còn lái xe, hắn không ngủ trên đường dẫn đến tai nạn giao thông thì đúng là kỳ tích.
"Olanzapine phải không..." Mà giây phút này, Thời Diệc Nam vẫn cười được, lặp lại một lần: "Kê cho tôi một lọ."
"Bách sĩ Hạ, thuốc gây nôn đây ạ ——" Lúc này y tá cũng đã chuẩn bị xong thuốc gây nôn khẩn cấp.
"Anh mau uống hết cái này cho tôi." Hạ Khởi tiếp nhận chiếc cốc, định ép Thời Diệc Nam uống vào.
Nhưng không cần Hạ Khởi làm gì, Thời Diệc Nam vốn không bệnh mà uống nhiều viên Olanzapine một lúc, cố gắng gượng đến giờ đã là cực hạn. Hắn vừa gửi thấy mùi thuốc gây nôn là đã không nhịn được nữa, ôm thùng rác nôn thốc nôn tháo.
Thời Diệc Nam nôn xong bèn dùng giấy lau miệng rồi chìa tay cho Hạ Khởi, kiên trì nói: "Kê cho tôi một lọ."
"Kê cho anh một lọ? Nằm mơ đi." Hạ Khởi nghiến răng đi tới trước tủ thuốc mở một lọ mới, đưa ba viên cho Thời Diệc Nam, "Tính cả viên anh mang tới là tổng cộng bốn viên, anh trả lại đi. Tôi sẽ không cho anh nhiều hơn dù chỉ một viên."
"Cảm ơn bác sĩ Hạ." Thời Diệc Nam nhếch môi, nhận thuốc rồi đi ra ngoài.
Hạ Khởi thấy thế, vội vàng gọi giật hắn: "Anh muốn đi đâu? Bây giờ anh không thể lái xe!"
Nhưng Thời Diệc Nam nhận được thuốc thì rõ ràng không định để ý đến Hạ Khởi nữa, hắn đi thẳng không ngoái đầu lại.
Cho tới giờ Hạ Khởi chưa từng gặp người yêu bệnh nhân nào mà còn khó đối phó hơn chính bệnh nhân như Thời Diệc Nam, hắn bất đắc dĩ uy hiếp: "Anh dám lái xe thì tôi lập tức gọi điện nói cho Bạch Nhất Trần!"
Cái tên của Bạch Nhất Trần dùng để trị Thời Diệc Nam, khi Hạ Khởi nói ra ba chữ này thì Thời Diệc Nam dừng bước, nói một câu không đầu không đuôi: "Tôi muốn đi mua bình hoa."
"Bác sĩ Hạ." Thời Diệc Nam thu điện thoại về.
"Anh cũng chưa hẹn trước với tôi." Hạ Khởi vừa vừa khoác áo choàng trắng vừa hỏi: "Có chuyện gì không?"
Thời Diệc Nam trả lời: "Tôi muốn tới hỏi anh xem Nhất Trần đang uống những loại thuốc gì."
Hạ Khởi nhíu mày, hỏi lại: "Điều này cũng là việc riêng tư của bệnh nhân mà nhỉ? Tôi không có quyền trả lời. Lần trước anh tới tôi đã nói qua, về vấn đề tình trạng bệnh của Bạch tiên sinh, không có sự đồng ý của cậu ấy thì tôi sẽ không nói cho anh."
"Lần trước anh có bảo tôi... Nhất Trần không chỉ có mỗi bệnh trầm cảm, em ấy vẫn còn mắc bệnh khác." Thời Diệc Nam rũ mắt, thanh âm khàn khàn, "Vậy có phải em ấy còn mắc ED không?"
Hạ Khởi nghe thấy câu này bèn hơi kinh ngạc xoay người: "Cậu ấy không đề cập với tôi, nhưng chính bệnh trầm cảm cũng sẽ sẽ dần giảm bớt dục vọng của bệnh nhân, dục vọng khó sản sinh, càng miễn bàn đến những cái khác. Hơn nữa, quả thật một phần thuốc trị bệnh trầm cảm có tác dụng phụ dẫn tới bệnh liệt dương." Nhưng càng khiến Hạ Khởi kinh ngạc là, "Có điều, vấn đề này...anh không nên tới hỏi tôi. Hai người tái hợp cũng đã được mấy tháng rồi, chẳng lẽ anh vẫn luôn không hề phát hiện ra sao?"
"Tôi nghĩ anh đã biết." Cuối cùng Hạ Khởi nói như vậy. Mọi người đều đã trưởng thành, Hạ Khởi cũng không tin trong mấy tháng này Bạch Nhất Trần và Thời Diệc Nam không làm gì cả. Việc giường chiếu, có lẽ một hai ngày, ba bốn tuần vẫn chưa nhận ra, nhưng không thể đã trôi qua mấy tháng mà vẫn chưa phát hiện chứ?
Thời Diệc Nam nghe vậy thì nở nụ cười, bờ môi run run, giọng nói và nụ cười cùng run rẩy: "...Không hề."
Hạ Khởi lắc đầu, than nhẹ một tiếng rồi cũng bật cười theo, còn vỗ tay hai cái: "Anh thật lợi hại, tôi nên vỗ tay ủng hộ anh không đây?"
"Tôi..." Thời Diệc Nam đứng đơ người, muốn giải thích theo bản năng, lại phát hiện hắn vốn không cần giải thích. Loại chuyện này thì có cái gì cần giải thích chứ?
Sự thật là như thế, hoang đường lại nực cười.
"Những thuốc đó có thể không uống được không?" Thời Diệc Nam hỏi Hạ Khởi, "Không phải do em ấy mắc ED, là do tôi tra cứu trên đường đến đây, tất cả thuốc trầm cảm đều cực kỳ có hại cho sức khỏe, những tác dụng phụ đó gần như là không thể ngăn ngừa..."
Giọng Thời Diệc Nam khàn vô cùng, lại đang run rẩy, khiến người nghi ngờ liệu ngay sau đó hắn có nghẹn ngào thành tiếng không: "Sức khỏe của Nhất Trần vẫn luôn không tốt lắm. Em ấy mới hai mươi sáu tuổi, em ấy còn trẻ như vậy... Bây giờ em ấy uống nhiều thuốc, về sau sẽ phải làm thế nào..."
"Đúng vậy, tôi cũng chỉ lớn hơn cậu ấy sáu bảy tuổi. Tôi cũng biết cậu ấy rất trẻ." Hạ Khởi đi đến trước mặt Thời Diệc Nam, "Nhưng sinh bệnh thì cần uống thuốc. Tôi biết tác dụng phụ của thuốc rất lớn, lần uống đầu tiên sẽ hành hạ con người ta, thậm chí mấy lần tiếp theo cũng sẽ khó chịu, cần thời gian dài xây dựng sự chịu đựng, quá trình này vô cùng giày vò."
"Song nếu không uống thuốc, e rằng cậu ấy không chịu nổi đến lần sinh nhật kế tiếp. Vả lại, đột nhiên dừng thuốc thì tác dụng phụ sẽ gia tăng mạnh mẽ. Hậu quả không phải là thứ tôi và anh có thể chịu đựng được."
Thời Diệc Nam nghe Hạ Khởi nói, cơ thể bỗng cứng ngắc, một lát sau hắn chậm rãi ngẩng đầu rồi hỏi: "Lần uống đầu tiên sẽ rất khó chịu à?"
"Phải." Hạ Khởi trả lời hắn.
Thời Diệc Nam kinh ngạc sững sờ tại chỗ vài giây, sau đó hắn chợt xoay người rời đi, mặc kệ Hạ Khởi và y tá Trương gọi hắn đằng sau.
Hắn đã không cần phải ở lại nơi đó nữa. Hạ Khởi sẽ không nói cho hắn biết bất kỳ tư liệu gì liên quan đến bệnh tình của Bạch Nhất Trần, hắn tiếp tục ở đó có lẽ cũng không hỏi ra cái gì.
Thời Diệc Nam bình tĩnh ngồi lên xe, lái về biệt thự. Lúc này Bạch Nhất Trần đã đến phòng tranh Vật Sưu Tầm nên trong biệt thự không một bóng người.
Thời Diệc Nam tiến vào, cửa chưa đóng đã lập tức bước đến tủ thuốc. Hắn thậm chí không quan tâm việc mình chạm vào thuốc của Bạch Nhất Trần có thể bị phát hiện hay không, hắn lấy ra những lọ thuốc nhỏ không nhãn mác, lục lọi ký ức, đổ ra vài viên rồi nuốt thẳng xuống không cần nước.
Hắn nhớ rồi.
Vào lần đầu tiên hắn thấy Bạch Nhất Trần uống thuốc, anh không chỉ bảo hắn đây là thuốc bổ sức khỏe, còn cho hắn uống mấy viên.
Đêm đó hắn vẫn luôn không thoải mái, chóng mặt buồn nôn, dù nhắm mắt lại cũng cảm giác toàn bộ thế giới đang xoay tròn. Giống như bộ phận khống chế sự cân bằng của cơ thể hắn hoàn toàn hư hại, hắn bị hút vào một vòng xoáy vô tận, điên cuồng xoay tròn không ngừng nghỉ.
Hắn khó chịu cả đêm, mà Bạch Nhất Trần cũng chăm sóc hắn suốt buổi tối. Hôm sau hốc mắt anh đỏ bừng, anh run rẩy nói "xin lỗi" với hắn, luôn nhận lỗi với hắn.
Bạch Nhất Trần vẫn luôn xin lỗi hắn, anh bảo hắn: "Em thật sự...đang rất cố gắng để trở nên bình thường..."
Anh nói: "Em sẽ kiên trì chữa bệnh... Em sẽ không tổn thương anh... Xin anh... Xin anh đừng rời khỏi em..."
Thời Diệc Nam cười khe khẽ, sức lực cả người bị rút sạch theo tiếng cười ấy. Hắn dần vô lực trượt xuống mặt đất, năm ngón tay nắm chặt lọ tuốc. Hắn cười, cười đến khi tầm mắt mờ mịt, trái tim đau đến độ gần như ngừng đập. Hắn ngơ ngác quỳ trên sàn, lệ rơi đầy mặt.
Hắn bi thương hỏi Hạ Khởi xem có thể để Bạch Nhất Trần dừng thuốc được không, vì tác dụng phụ lớn như thế, mà Bạch Nhất Trần còn trẻ, không chịu nổi thuốc men hành hạ. Nhưng hắn đã quên, Bạch Nhất Trần trẻ mà cũng đã thử tự sát ba lần —— trước khi tuổi già và bệnh tật cướp đi tính mạng của anh, anh cũng đã chết ba lần.
Với anh, cái chết không đáng sợ, thứ đáng sợ nhất là một người đàn ông tên Thời Diệc Nam, người đàn ông này mới là hung thủ giết chết anh.
"Xin lỗi..." Thời Diệc Nam quỳ trên đất và thì thào, "Nhất Trần... Xin lỗi..."
Song hắn cũng chỉ dám xin lỗi ở thời khắc này, vì hắn không dám để Bạch Nhất Trần nghe thấy —— Bạch Nhất Trần từng nói anh không cần hắn xin lỗi.
Đến câu xin lỗi của hắn, anh cũng không cần.
Thời Diệc Nam xuyên qua tầm mắt mờ mịt nhìn lọ thuốc trong tay. Lúc này hắn có cảm giác xúc động khó nén, hắn muốn đổ hết thuốc trong lọ ra rồi nuốt sạch, nhấm nháp một lần toàn bộ đau đớn và khó chịu Bạch Nhất Trần đã uống.
Nhưng hắn không thể.
Đây là thuốc của Nhất Trần, hắn uống vào thì sẽ bị Nhất Trần phát hiện.
Thời Diệc Nam chậm rãi đứng dậy, hai chân tê dại vì quỳ lâu khiến hắn lảo đảo va phải bàn. Mà chiếc bình cổ cao bụng tròn xanh nhạt trong suốt cắm hoa hồng vàng trên bàn cũng rơi khi bàn lung lay, nó lăn xuống mặt bàn rồi đập vào ghế, phát ra tiếng nứt lanh lảnh rồi vỡ toang trên thảm trải sàn.
Nước trong bình tung tóe đầy đất, màu xanh của mảnh vỡ bình hoa và màu vàng của hoa hồng đan xen nhau, tứ tung khắp nơi. Tờ giấy "Anh yêu em" hắn đặt trên khăn trải bàn lúc sáng sớm cũng bay xuống, bị nước thấm ướt, làm nhòe bốn chữ "em cũng yêu anh" mà Bạch Nhất Trần trả lời hắn thành màu đen.
Thời Diệc Nam sửng sốt, quỳ xuống muốn nhặt tờ giấy kia, nhưng góc giấy ướt mềm bị hắn kéo khẽ đã rách, chỉ còn một chữ "em" được hắn nắm chặt trong lòng bàn tay.
Thời Diệc Nam đông cứng tại chỗ, chờ đến khi thảm sàn hút hết nước, hắn mới thất tha thất thểu đứng dậy vào bếp tìm một chiếc túi to đựng mảnh vỡ của bình hoa, sau đó hắn để túi ở chỗ ngồi phía sau, lần thứ hai lái tới phòng tư vấn tâm lý của Hạ Khởi.
"Có thể bán cho tôi một lọ thuốc này không? Thời Diệc Nam cầm một viên thuốc hắn đã uống trong lòng bàn tay, mở ra cho Hạ Khởi xem.
Hạ Khởi vừa tiễn một bệnh nhân, còn đang vùi đầu viết bệnh án, nghe vậy bèn ngước nhìn thoáng qua: "Đây là thuốc kê đơn. Anh không bệnh, tôi không thể kê cho anh."
"Tôi đã uống ba viên, còn mang đến một viên. Anh không cho tôi thì lúc về Nhất Trần sẽ phát hiện thiếu thuốc mất." Thời Diệc Nam nói, thậm chí còn dùng từ ngữ cầu xin, "Tôi xin anh... Bác sĩ Hạ/"
"Anh uống ba viên?!" Hạ Khởi ngẩng phắt đầu lên kinh ngạc nhìn Thời Diệc Nam. Sau khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt và thân hình gần như đứng không vững của hắn, Hạ Khởi lần đầu tiên không giữ bình tĩnh được, "Anh đã uống thuốc này mà còn lái xe tới đây? Anh điên rồi à!"
Hạ Khởi đoạt lấy viên thuốc trong tay Thời Diệc Nam, cũng gọi y tá đi chuẩn bị thuốc gây nôn khẩn cấp.
"Đây là Olanzapine(1), uống ba viên một lần, anh muốn chết hả!" Hạ Khởi thấy rõ thuốc kia thì rốt cuộc không nhịn được, bắt đầu mắng Thời Diệc Nam.
(1) Olanzapine: Olanzapine được sử dụng để điều trị các bệnh lý tâm thần/ tâm trạng (như tâm thần phân liệt, rối loạn lưỡng cực). Nó cũng có thể được sử dụng kết hợp với các thuốc khác để điều trị trầm cảm. Thuốc này có thể giúp giảm ảo giác và giúp bạn suy nghĩ rõ ràng hơn và tích cực hơn về bản thân, cảm thấy ít bị kích động, và hoạt bát hơn trong cuộc sống hàng ngày.
Ngoại trừ dùng để trị bệnh tâm thần phân liệt trong y học, loại thuốc này còn dùng để giúp ổn định cảm xúc và dễ ngủ, vì thuốc ngủ thông thường đã không thể giúp Bạch Nhất Trần ngủ được nữa. Có điều liều lượng tối đa một ngày không quá 20mg, may mắn hắn kê cho Bạch Nhất Trần loại 5mg một viên, dẫu Thời Diệc Nam uống ba viên cũng chưa vượt qua được mức tối đa.
Tuy nhiên, Thời Diệc Nam đã uống nó rồi còn lái xe, hắn không ngủ trên đường dẫn đến tai nạn giao thông thì đúng là kỳ tích.
"Olanzapine phải không..." Mà giây phút này, Thời Diệc Nam vẫn cười được, lặp lại một lần: "Kê cho tôi một lọ."
"Bách sĩ Hạ, thuốc gây nôn đây ạ ——" Lúc này y tá cũng đã chuẩn bị xong thuốc gây nôn khẩn cấp.
"Anh mau uống hết cái này cho tôi." Hạ Khởi tiếp nhận chiếc cốc, định ép Thời Diệc Nam uống vào.
Nhưng không cần Hạ Khởi làm gì, Thời Diệc Nam vốn không bệnh mà uống nhiều viên Olanzapine một lúc, cố gắng gượng đến giờ đã là cực hạn. Hắn vừa gửi thấy mùi thuốc gây nôn là đã không nhịn được nữa, ôm thùng rác nôn thốc nôn tháo.
Thời Diệc Nam nôn xong bèn dùng giấy lau miệng rồi chìa tay cho Hạ Khởi, kiên trì nói: "Kê cho tôi một lọ."
"Kê cho anh một lọ? Nằm mơ đi." Hạ Khởi nghiến răng đi tới trước tủ thuốc mở một lọ mới, đưa ba viên cho Thời Diệc Nam, "Tính cả viên anh mang tới là tổng cộng bốn viên, anh trả lại đi. Tôi sẽ không cho anh nhiều hơn dù chỉ một viên."
"Cảm ơn bác sĩ Hạ." Thời Diệc Nam nhếch môi, nhận thuốc rồi đi ra ngoài.
Hạ Khởi thấy thế, vội vàng gọi giật hắn: "Anh muốn đi đâu? Bây giờ anh không thể lái xe!"
Nhưng Thời Diệc Nam nhận được thuốc thì rõ ràng không định để ý đến Hạ Khởi nữa, hắn đi thẳng không ngoái đầu lại.
Cho tới giờ Hạ Khởi chưa từng gặp người yêu bệnh nhân nào mà còn khó đối phó hơn chính bệnh nhân như Thời Diệc Nam, hắn bất đắc dĩ uy hiếp: "Anh dám lái xe thì tôi lập tức gọi điện nói cho Bạch Nhất Trần!"
Cái tên của Bạch Nhất Trần dùng để trị Thời Diệc Nam, khi Hạ Khởi nói ra ba chữ này thì Thời Diệc Nam dừng bước, nói một câu không đầu không đuôi: "Tôi muốn đi mua bình hoa."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook