Tang Thụ Nương Nương
-
Chương 4
Trương Trì có một người bạn làm cùng công ty là người địa phương tại thành phố C, gia đình sở hữu một hệ thống khám chữa bệnh cũng không tệ, anh định nhờ cậu ta mời bác sĩ về khám cho Tang Minh.Vị đồng nghiệp là một người vô cùng nhiệt tình, thế nhưng cũng có chút hiếu kỳ… Trương Trì vốn không muốn nói cho cậu ta cặn kẽ sự việc, nhưng cậu ta thì đâu chịu thua, thế là anh phải kể lại đầu đuôi câu chuyện, từ việc em trai anh hồi bé ra sao rồi sau này gặp lại như thế nào, tất cả đều nói hết.
Đồng nghiệp tỏ vẻ kinh ngạc: “Cậu chỉ vì y nói địa chỉ nhà cậu, nói y họ Trương, mà cậu để hắn vào nhà cậu ở? Nếu là một tên lừa đảo thì sao? Không được, cậu mau về xem, trong nhà có bị cướp mất thứ gì không!”
Nếu Tiểu Minh là một kẻ lừa đảo, thì có lẽ là kẻ lừa đảo ngốc nghếch nhất trên thế giới, chẳng phải sao?
Trương Trì cười một cái, nói: “Tôi tin tưởng cậu ấy. Nếu như tin lầm người, đó là tôi ngu muội, cũng chẳng thể oán trách được ai.”
Đồng nghiệp ngẩn ngơ, trong miệng lầm bầm: “Không nghĩ trên người còn khí khái quân tử của cố nhân… Tôi giúp cậu hỏi chuyên gia, rồi mới tới phòng khám riêng nha!”
Xem ra chuyện khám bệnh coi như đã giải quyết xong, Trương Trì nhìn đồng hồ thì đã sắp tới giờ ăn trưa, gọi điện thoại kêu một phần KFC đưa về nhà. Vì anh sợ Tang Minh không biết cách trả tiền, do vậy đã trả trên web online, sau đó mới gọi điện về. Chuông điện thoại cứ vậy reo lên, nhưng không ai bắt máy. Trương Trì bỗng lên cơn đau dạ dày, có chút nóng nảy. 15 phút sau, người đưa hàng gọi điện cho anh, nói rằng nhấn chuông cửa mãi vẫn chẳng thấy ai ra mở, hỏi Trương Trì đang ở đâu. Anh không biết làm gì đành bảo người đưa hàng gửi đồ ăn bên chỗ bảo vệ, cũng thật may Trương Trì đã trả tiền rồi, bằng không sẽ rất phức tạp.
Thật là một đứa trẻ không khiến cho người khác an tâm mà! Chẳng biết giờ đã chạy đi nơi nào…
Anh thực có dũng khí muốn nghiến răng nghiến lợi mà khóa chặt Tang Minh, nhốt trong nhà. Buổi chiều anh có cuộc họp bàn với khách hàng, mà lần này là một vị khách cao cấp, do vậy chẳng thể lùi lịch hẹn. Thế nhưng bất luận thế nào cũng không được bỏ rơi em trai! Trương Trì không thể làm gì khác, đành giao việc này cho một đồng nghiệp, rồi lại phải xin lỗi đối phương vì chuyện cá nhân mà phải rời đi. Đồng nghiệp dĩ nhiên đồng ý, còn giám đốc Phương cũng tin tưởng Trương Trì, không gây rắc rối gì cho anh.
Kể qua loa một chút, thế rồi anh vội vã rời đi…
Trương Trì về tới nhà.
Trương Trì: “Cậu là một kẻ ngốc, nằm mơ mà vẫn còn nhớ tôi!”
Tang Minh: “Bản quân như vậy là có tình có nghĩa! Ngay cả trong mộng ngươi cũng chẳng nhớ tới bản quân!”
Đồ ăn mà bảo vệ nhận hộ giờ đã nguội ngắt, anh lòng như lửa đốt mà về tới nhà, hoang mang không biết giờ Tang Minh đang ở đâu. Mở cửa, gian phòng so với lúc Trương Trì rời đi không khác biệt là mấy, duy chỉ có TV là mở, không phải là kênh truyền hình, mà là một màn hình xanh da trời trống trơn.
Anh nhíu mày, tìm một vòng trong nhà, chỉ có cửa toilet là đang đóng, những nơi khác nhìn qua là biết không có ai. Trương Trì đưa tay ra, định mở cửa.
Bị khóa?
Anh khẽ gõ: “Tiểu Minh, cậu có ở bên trong không?”
“Trương… Trì…?” Thanh âm bên trong nhỏ nhẹ từa một chú mèo con.
Anh thở phào nhẹ nhõm: “Cậu có khỏe không? Bụng khó chịu hả? Tôi gọi điện về mà sao cậu không bắt máy? Hay đã quên cách nghe điện thoại mất rồi?”
“Bản quân đâu có ngu?!” Tang Minh khịt mũi một cái, ngữ điệu có chút oan ức, “Sao ngươi đã về rồi? Ngươi… Ngươi xem hộ ta ma tóc dài đã đi chưa.”
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Anh phải suy nghĩ kịch liệt, cuối cùng mới hiểu ra. Buổi sáng sau khi Trương Trì rời đi, Tang Minh tìm mấy chiếc CD khi trước anh mua về. Kỳ thực trong nhà có máy tính, thế nhưng bên trong lại có tài liệu công việc của Trương Trì, anh lại sợ Tang Minh không biết sử dụng máy tính, nên y đã đem CD ra xem giải sầu.
Tang Minh tìm nửa ngày, bỗng nhiên xuất hiện hai chữ “Ma tóc dài”. Y nhớ có lần Trương Trì nói người trên TV chỉ là giả, duy ma tóc dài là có thể bò ra (không hẳn vậy), liền hoan hỉ chọn chiếc CD này xem.
Chuyện sau đó cũng rất dễ hiểu. Tang Minh càng xem càng sợ, đang đoạn gay cắn, chuông điện thoại reo, đúng hơn là cuộc gọi của Trương Trì về nhà. Nhưng những ai xem qua “Thất Dạ Quái Đàm” (một bộ phim kinh dị của Trung Quốc – 7 đêm kinh hoàng) đều biết, bộ phim này sợ nhất đoạn có người gọi tới, nhất là khi ma tóc dài nhanh chóng bò ra ngoài. Thế là Tang Minh hú hét sợ hãi, khiếp đảm chạy thẳng vào toilet. Dù bản thân y từng nói, y thật ra sở hữu mười bảy, mười tám loại độn thuật, có thể chạy trốn trong nháy mắt, vậy nhưng trong lúc hoảng loạn liền chẳng thể sử dụng được.
Tang Tiểu Minh đáng thương đang run cầm cập trong nhà vệ sinh, thì bỗng nhiên có tiếng chuông cửa. Không sai, chính là anh trai ship hàng, điều này khiến suy nghĩ ma tóc dài vẫn chưa rời đi của y càng chắc chắn, trong lòng thực khóc không ra nước mắt. Sau khi sợ hãi mới dịu đi một chút, y lại lo lắng ma tóc dài làm hỏng nội thất của Trương Trì, rồi lại lo ma tóc dài không may mở gas có thể biến thành cương thi. Do dự mãi, cuối cùng quyết định… Ở trong toilet khóa chặt, như vậy chắc khí gas cũng không bay vào được, phải không ta?
Đồng nghiệp tỏ vẻ kinh ngạc: “Cậu chỉ vì y nói địa chỉ nhà cậu, nói y họ Trương, mà cậu để hắn vào nhà cậu ở? Nếu là một tên lừa đảo thì sao? Không được, cậu mau về xem, trong nhà có bị cướp mất thứ gì không!”
Nếu Tiểu Minh là một kẻ lừa đảo, thì có lẽ là kẻ lừa đảo ngốc nghếch nhất trên thế giới, chẳng phải sao?
Trương Trì cười một cái, nói: “Tôi tin tưởng cậu ấy. Nếu như tin lầm người, đó là tôi ngu muội, cũng chẳng thể oán trách được ai.”
Đồng nghiệp ngẩn ngơ, trong miệng lầm bầm: “Không nghĩ trên người còn khí khái quân tử của cố nhân… Tôi giúp cậu hỏi chuyên gia, rồi mới tới phòng khám riêng nha!”
Xem ra chuyện khám bệnh coi như đã giải quyết xong, Trương Trì nhìn đồng hồ thì đã sắp tới giờ ăn trưa, gọi điện thoại kêu một phần KFC đưa về nhà. Vì anh sợ Tang Minh không biết cách trả tiền, do vậy đã trả trên web online, sau đó mới gọi điện về. Chuông điện thoại cứ vậy reo lên, nhưng không ai bắt máy. Trương Trì bỗng lên cơn đau dạ dày, có chút nóng nảy. 15 phút sau, người đưa hàng gọi điện cho anh, nói rằng nhấn chuông cửa mãi vẫn chẳng thấy ai ra mở, hỏi Trương Trì đang ở đâu. Anh không biết làm gì đành bảo người đưa hàng gửi đồ ăn bên chỗ bảo vệ, cũng thật may Trương Trì đã trả tiền rồi, bằng không sẽ rất phức tạp.
Thật là một đứa trẻ không khiến cho người khác an tâm mà! Chẳng biết giờ đã chạy đi nơi nào…
Anh thực có dũng khí muốn nghiến răng nghiến lợi mà khóa chặt Tang Minh, nhốt trong nhà. Buổi chiều anh có cuộc họp bàn với khách hàng, mà lần này là một vị khách cao cấp, do vậy chẳng thể lùi lịch hẹn. Thế nhưng bất luận thế nào cũng không được bỏ rơi em trai! Trương Trì không thể làm gì khác, đành giao việc này cho một đồng nghiệp, rồi lại phải xin lỗi đối phương vì chuyện cá nhân mà phải rời đi. Đồng nghiệp dĩ nhiên đồng ý, còn giám đốc Phương cũng tin tưởng Trương Trì, không gây rắc rối gì cho anh.
Kể qua loa một chút, thế rồi anh vội vã rời đi…
Trương Trì về tới nhà.
Trương Trì: “Cậu là một kẻ ngốc, nằm mơ mà vẫn còn nhớ tôi!”
Tang Minh: “Bản quân như vậy là có tình có nghĩa! Ngay cả trong mộng ngươi cũng chẳng nhớ tới bản quân!”
Đồ ăn mà bảo vệ nhận hộ giờ đã nguội ngắt, anh lòng như lửa đốt mà về tới nhà, hoang mang không biết giờ Tang Minh đang ở đâu. Mở cửa, gian phòng so với lúc Trương Trì rời đi không khác biệt là mấy, duy chỉ có TV là mở, không phải là kênh truyền hình, mà là một màn hình xanh da trời trống trơn.
Anh nhíu mày, tìm một vòng trong nhà, chỉ có cửa toilet là đang đóng, những nơi khác nhìn qua là biết không có ai. Trương Trì đưa tay ra, định mở cửa.
Bị khóa?
Anh khẽ gõ: “Tiểu Minh, cậu có ở bên trong không?”
“Trương… Trì…?” Thanh âm bên trong nhỏ nhẹ từa một chú mèo con.
Anh thở phào nhẹ nhõm: “Cậu có khỏe không? Bụng khó chịu hả? Tôi gọi điện về mà sao cậu không bắt máy? Hay đã quên cách nghe điện thoại mất rồi?”
“Bản quân đâu có ngu?!” Tang Minh khịt mũi một cái, ngữ điệu có chút oan ức, “Sao ngươi đã về rồi? Ngươi… Ngươi xem hộ ta ma tóc dài đã đi chưa.”
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Anh phải suy nghĩ kịch liệt, cuối cùng mới hiểu ra. Buổi sáng sau khi Trương Trì rời đi, Tang Minh tìm mấy chiếc CD khi trước anh mua về. Kỳ thực trong nhà có máy tính, thế nhưng bên trong lại có tài liệu công việc của Trương Trì, anh lại sợ Tang Minh không biết sử dụng máy tính, nên y đã đem CD ra xem giải sầu.
Tang Minh tìm nửa ngày, bỗng nhiên xuất hiện hai chữ “Ma tóc dài”. Y nhớ có lần Trương Trì nói người trên TV chỉ là giả, duy ma tóc dài là có thể bò ra (không hẳn vậy), liền hoan hỉ chọn chiếc CD này xem.
Chuyện sau đó cũng rất dễ hiểu. Tang Minh càng xem càng sợ, đang đoạn gay cắn, chuông điện thoại reo, đúng hơn là cuộc gọi của Trương Trì về nhà. Nhưng những ai xem qua “Thất Dạ Quái Đàm” (một bộ phim kinh dị của Trung Quốc – 7 đêm kinh hoàng) đều biết, bộ phim này sợ nhất đoạn có người gọi tới, nhất là khi ma tóc dài nhanh chóng bò ra ngoài. Thế là Tang Minh hú hét sợ hãi, khiếp đảm chạy thẳng vào toilet. Dù bản thân y từng nói, y thật ra sở hữu mười bảy, mười tám loại độn thuật, có thể chạy trốn trong nháy mắt, vậy nhưng trong lúc hoảng loạn liền chẳng thể sử dụng được.
Tang Tiểu Minh đáng thương đang run cầm cập trong nhà vệ sinh, thì bỗng nhiên có tiếng chuông cửa. Không sai, chính là anh trai ship hàng, điều này khiến suy nghĩ ma tóc dài vẫn chưa rời đi của y càng chắc chắn, trong lòng thực khóc không ra nước mắt. Sau khi sợ hãi mới dịu đi một chút, y lại lo lắng ma tóc dài làm hỏng nội thất của Trương Trì, rồi lại lo ma tóc dài không may mở gas có thể biến thành cương thi. Do dự mãi, cuối cùng quyết định… Ở trong toilet khóa chặt, như vậy chắc khí gas cũng không bay vào được, phải không ta?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook