“Bảo bối, vết thương của anh ngứa quá, em có thể gãi giúp anh một chút không… Lên trên một chút... Bên trái bên trái... A! Chính là chỗ đó, đã quá... ”

Vết thương của Mạt Đề Á thoạt nhìn rất nghiêm trọng nhưng thật ra cũng không đến mức nằm liệt giường không dậy được. Anh bị gãy chân trái, gãy hai cái xương sườn, vai trái bị trật khớp, dây chằng cũng bị thương, cả người xây xát bầm tím.

Tim anh bị ngừng đập vài giây phải dùng đến máy kích tim mới lấy lại được hơi thở.

Ở phòng bệnh quan sát thêm ba ngày, anh hồi phục rất nhanh không cần phải lo lắng nhiều.

Nhưng da thịt anh thì chịu khổ không ít, ngày nào anh cũng phải chích không ít thuốc giảm đau thì mới ngủ được. Nhưng mà xem như gặp họa lại được phúc, ngày nào cũng có người đẹp ở bên chăm sóc.

“Bảo bối, chân anh hình như không có cảm giác, nó có thể bị liệt không, sau này không thể đi được nữa?” Anh là một người giàu tàn phế, đi đâu cũng phải chống gậy.

Trên mặt Mạt Đề Á không có một tia hối hận hoặc uể oải nhưng lâu lâu lại xuất hiện một tia phức tạp. Nhìn cứ như không phải là anh mà là người khác thế thân vào.

Nhưng đó là chuyện không có khả năng xảy ra, từ khi anh có thể nói chuyện thì nói không dứt, y hệt trước đây.

Mạt Đề Á chỉ là lợi dụng tai nạn này để lại gần Bảo Nhi hơn.

Nếu như tấn công dồn dập không có hiệu quả vậy thì đổi biện pháp khác, phải lấy được lòng thương người của cô ấy trước, sau đó… ha ha…

Tương lai tốt đẹp đang chờ anh.

“Chân anh đang bó thạch cao, sau này lấy ra sẽ cử động được.” Tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Cao Bảo Nhi vang lên, vẻ mặt cô vẫn lạnh băng như mọi ngày.

“Thật không? Anh thấy em cả ngày cứ im lặng như thế thì chắc chắn chân anh bị thương rất nặng.” Mạt Đề Á cố làm ra vẻ đáng thương.

“Dây thần kinh mặt của tôi không hoạt động.” Cô lạnh lùng nói.

Khóe mắt anh khẽ run rẩy, cô có thật nhiều lý do đó: “Em không cần phải an ủi anh, anh nghĩ chắc mình hết hy vọng rồi, anh nghĩ anh sắp chết rồi.”

Lúc này gương mặt xinh đẹp của Cao Bảo Nhi nhíu lại: “Anh rốt cuộc muốn gì?”

“Anh... Anh sắp thành người tàn phế rồi, còn có thể làm gì chứ? Nhưng mà nhìn biểu tình của em nghiêm trọng như vậy, anh không khỏi cảm thấy buồn bã.” Mạt Đề Á thở dài.

“Tôi không có làm ra vẻ trầm trọng với lại vết thương của anh không có gì đáng ngại nhưng cần phải mất một thời gian mới hồi phục được như xưa.” Cao Bảo Nhi nhẫn nại giải thích.

Đối với một người nằm trên giường bệnh đưa ra yêu cầu vô lý cô chỉ có thể cho qua. Anh nên cảm ơn trời đất là mình đang bị thương nếu không cô đã cho anh một trận.

Từ khi anh bị tai nạn tới nay, cô không rời bệnh viện nữa bước. Quần áo là do Hương Miêu mang tới, không nhìn thấy anh không bị gì, cô không yên tâm.

Cũng bởi vì trí nhớ của cô đã hồi phục nên cô càng muốn tự tay chăm sóc anh. Năm đó cô yêu cầu anh cưới cô, anh chưa từng quên, nói không cảm động là gạt người .

Cô rất để ý anh, rất thích anh, còn rất quyến luyến sự sủng ái của anh.

“Nhưng em lúc nào cũng nhíu mày, khuôn mặt xinh đẹp cũng nhăn nhúm làm anh nghĩ là bệnh anh rất nghiêm trọng.” Vẻ mặt anh tuyệt vọng.

Nhìn anh như vậy, cô bất đắc dĩ hỏi: “Anh rốt cuộc muốn tôi làm gì?”

Mạt Đề Á chậm rãi quay đầu lại giống như một ông lão: “Ít nhất em cũng phải cười với anh một cái, đừng có làm vẻ mặt như anh sắp chết đến nơi chứ.”

“Tôi sẽ không cười.” Không có chuyện gì làm sao cười, cô cũng không phải là kẻ điên.

“Cười rất đơn giản, ai cũng có thể làm được, em chỉ cần nghĩ đến chuyện cười…” Anh rất hưng phấn, anh chờ mong nụ cười ngọt ngào này của cô rất lâu rồi.

Cao Bảo Nhi lãnh khốc trả lời một câu: “Không có chuyện gì đáng cười.”

“Cái gì?” Tại sao có thể như vậy? Trong phút chốc Mạt Đề Á thất vọng ngã quỵ.

Không được, không được, anh nhất định phải chỉnh sửa lại sai lầm của cô, anh không được dừng tay. Cô rõ ràng cười đẹp như thế, mặt trăng mặt trời đều nguyện xoay quanh cô.

“Còn sống chính là một việc tốt, em không vui vẻ muốn cười sao?” Cười rất có ích cho tinh thần và cơ thể.

“Còn sống... ” Cao Bảo Nhi vỗ vỗ vị trí ngay trái tim mình, nó muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

“Vậy em hy vọng anh chết đi để khỏi phải quấn quýt lấy em à?” Mạt Đề Á hạ giọng kích thích cô.

“Đừng nói bậy, anh sẽ không chết.” Cô kích động nói.

“Ai nói bây giờ không chết thì sau này cũng như vậy, sinh tử có số, con người không thể tránh khỏi, có một số việc chúng ta không thể điều khiển.”

Tìm được đường sống trong chỗ chết, Mạt Đề Á cảm thấy kế hoạch của anh đang tiến triển rất tốt.

Việc ngoài ý muốn thường làm người ta trở tay không kịp, cũng như tai nạn lần này, nó đến một cách bất ngờ.

Anh phải làm cô đồng ý gật đầu làm người phụ nữ của anh. Nếu có thể anh muốn dùng cả đời này sủng cô nhưng nếu anh bất hạnh gặp chuyện không may, anh cũng muốn chuẩn bị chu toàn nửa đời sau của cô.

“Vậy anh phải cố gắng sống sót, không thể khuất phục.” Nhân định thắng thiên.

Miệng anh bất giác méo xệch, lộ ra vẻ mặt muốn khóc: “Anh cũng muốn sống. Nhưng em suốt ngày không cười, anh cảm thấy rất buồn…”

“Được rồi, anh muốn tôi cười, tôi cười cho anh xem.” Cô thở dài, mắc công anh suốt ngày làm phiền cô.

Thật lâu không cười, cô đã quên làm thế nào để cười. Cô miễn cưỡng nhếch miệng lên thực cố gắng cười cho anh xem.

“Bảo bối, em đang khóc sao?” Vì sao anh cảm thấy vết thương thật đau, trái tim cũng thật đau.

“Đang cười.” Miệng cô đã lâu không cười, có thể làm đến vậy đã là hay lắm rồi.

“Em cười so với khóc còn khó coi hơn.” Mạt Đề Á kết luận.

“Khó coi?” Mặt Cao Bảo Nhi cứng đờ.

“Thật là khó coi! Như là cung nữ bị bắt uống thuốc độc tự sát, không muốn chết nhưng không thể không tuân mệnh.” Vẻ mặt thật cứng ngắc.

“Anh nói tôi tưởng tượng chuyện vui vẻ.” Bị bắt cười khi không có chuyện gì đáng cười, cô không hiểu tại sao lại phải cười.

Anh cười khổ trong lòng nhưng ngoài mặt lại làm bộ như không sao: “Quên đi, anh chắc chắn là bệnh rất nặng nên em mới không cười được, em cũng không cần miễn cưỡng, cứ để mặc anh chết đi, đừng quan tâm đến chuyện của anh.”

“Anh... ” Nếu cô không quan tâm anh thì cũng không cần chịu khổ như vậy “Tôi sẽ tập cười nhiều hơn.”

Ít nhất sẽ không làm cho người ta nghĩ cô đang khóc .

Bị hình dung là “Cười so với khóc còn khó coi hơn”, Cao Bảo Nhi thật sự bị đả kích, lòng kiêu ngạo của cô bị tổn thương. Cô không tin cười lại khó như vậy, cô chỉ là không cười mà thôi.

Lời an ủi của cô hiển nhiên không có tác dụng, không hề vực dậy nổi tinh thần của anh: “Bảo bối, anh nghĩ anh có khả năng sẽ không kết hôn.”

“Vậy thì tốt.” Cô gật đầu nói.

Hôn nhân là chính là nấm mồ của tình yêu, bao nhiêu ví dụ trước mắt thế mà anh cứ muốn kết hôn. Không kết hôn thì có gì không tốt, khỏi làm con số ly hôn ngày càng tăng.

Trên nguyên tắc, cô không tán thành việc kết hôn. Trên đời này tình yêu lúc nào cũng có thể thay đổi, đến một lúc nào đó tờ giấy hôn thú lại là thứ tra tấn hai người.

Một câu “Vậy thì tốt” của cô làm Mạt Đề Á trợn tròn mắt: “Làm sao tốt chứ, không thể ôm ấp nhau, không thể nối dõi tông đường, nhân loại này sẽ tuyệt vong, thời gian tận thế sắp đến.”

“Nói chuyện giật gân.” Anh thật là phóng đại vấn đề, Cao Bảo Nhi nghĩ.

Lời tiên đoán năm 2012 sẽ tận thế, khí hậu thất thường, đất xói mòn, rừng thưa thớt.

Mọi người chết hết cũng tốt, không khí sẽ không bị ô nhiễm, tất cả trở về hình dạng nguyên thủy.

“Bảo bối, em không làm đàn ông nên không biết, mấy hôm nay anh phát hiện nó không đứng lên, anh không được rồi.” Hai vai anh rũ xuống, còn có chút run run.

“Không được?” Cô nhíu mày lại, có chút khó hiểu nhìn anh.

Cái gì gọi là nó không đứng lên, chân trái bị gãy xương vốn là đang nằm yên trên giường nghỉ ngơi, nó đứng lên làm gì...

Đột nhiên, cô nhìn giữa hai chân anh, hiểu ra vấn đề.

“Anh muốn đi toilet sao?”

Mạt Đề Á nghe vậy cười ngất. Đây là khả năng duy nhất mà cô có thể nghĩ đến sao?

“Không, không phải, anh là nói... ” Nói đến một nửa, Mạt Đề Á liền ấp úng, nói không nên lời.

“Có thể tìm y tá giúp anh không?”

Cao Bảo Nhi nhướn mày, biểu tình làm người khác phải sợ hãi: “Tôi không thể giúp anh sao? Anh tình nguyện để người phụ nữ khác nhìn nửa thân dưới của mình sao?”

Mạt Đề Á đột nhiên rùng mình một cái, không dám gật đầu: “Anh nói là y tá nam.”

“Anh thấy qua có đàn ông làm y tá sao?” Cô lạnh lùng hỏi.

“À, cái này... ” Mạt Đề Á cười ngượng, kẹp chặt hai chân: “Bằng không... Em gọi Vương Hữu Dân đến đây đi.”

Anh muốn nói là cậu học sinh vừa làm vừa học Vương Hữu Dân làm việc ở quá cà phê. Mấy ngày nay quan hệ của hai người rất tốt, cậu ta còn mang trò chơi điện tử đến cho anh chơi đỡ buồn.

“Cậu ta không rảnh.” Cao Bảo Nhi từ chối.

“Anh có thể trả tiền gấp đôi nhờ cậu ta tới giúp.” Có tiền có thể sai khiến quỷ, lời lẽ rất chí lý.

“Anh muốn lấy người từ tay tôi sao?” Cô âm trầm hỏi.

“... ” Mạt Đề Á bị điểm huyệt .

Cao Bảo Nhi lấy ra vật dụng dưới gầm giường quăng cho anh: “Dùng cái này đi, đừng nói nhiều.”

“Bô... đi tiểu?” Miệng anh co rúm, chỉ còn không rơi nước mắt là đủ bộ.

“Anh cho là anh có thể lựa chọn sao?” Cô không lưu tình nói ra sự thật.

Mạt Đề Á chua xót nói: “Em... Ừ! Xoay người lại đi, anh có chút tự ti.”

Cao Bảo Nhi trừng mắt nhìn Mạt Đề Á, lúc cô lau người cho anh thì chỗ không nên nhìn cũng đã nhìn rồi. Mạt Đề Á nhất thời đỏ mặt, anh cũng không thể cứ ở đây mà đi rồi nhờ cô cầm cái đó vào toilet.

“Anh vừa rồi nói nó không cứng rắn... ” Mạt Đề Á thông minh đổi chữ.

“Anh nói là nó không đứng lên.” Cô sửa lại lời anh nói, lo lắng não bộ của anh có vấn đề, để lại di chứng sau tại nạn.

Mạt Đề Á bị chính lời nói của mình bắt bẻ: “Chúng nó là một, có liên quan đến hạnh phúc tương lai của em.”

Cô bình tĩnh chờ anh nói tiếp.

“Chỗ này của đàn ông sáng nào cũng phải có phản sinh lý.” Mạt Đề Á trực tiếp đem tay cô đặt ở hạ thân, muốn cô hiểu anh đang nói gì.

Đương nhiên, anh cũng có cố nén, làm cho “nó” không xao động, chứng minh là anh bị thương rất nặng.

“Anh... Anh thật sự một chút cảm giác cũng không có?” Mặt cô ửng đỏ, tầm mắt dời đi hướng khác.

“Bảo bối, em nghĩ anh không được sao?” Mau cầu hôn anh đi, dùng hành động của em xóa bỏ sự nghi ngờ của anh.

Mạt Đề Á giả bộ, muốn cô mở miệng cầu hôn mình.

Nhưng tính toán của anh không được chính xác cho lắm.

“Bây giờ y học rất phát triển, sẽ chữa khỏi cho anh, anh sẽ không sợ không dậy nổi.” Kỳ thật trong lòng cô cũng có nghi hoặc, anh thật sự không hề cảm giác sao?

Cô muốn thí nghiệm một chút, cách một tầng vải, cô dùng ngón tay nhẹ nhàng chà sát, “Hải sâm” đang mềm nhũn giống như uống no nước, phồng lên một cách nhanh chóng.

Cao Bảo Nhi cực kỳ kinh ngạc, cô muốn rút tay về nhưng một bàn tay to khác nhanh chóng chụp lên, tiếng rên rỉ của đàn ông cũng phát ra.

“Bảo bối, đừng có ngừng, nó chỉ có phản ứng với em... ”

Trên chữ sắc có một cây đao, sắc đẹp trước mặt làm sao có thể nhịn, mặc kệ địa điểm bây giờ không thích hợp, Mạt Đề Á dùng sức kéo cô lên giường...

“Ông chủ, nghe nói anh bị xe đụng, chúng tôi đến thăm anh đây! Hoa tươi này như lòng thành của chúng tôi, mong anh vui lòng nhận cho... A! Anh... Hai người... Chúng tôi ra ngoài đợi, hai người cứ tiếp tục…”

Một đám người xông vào, nam có nữ có đang muốn cười nhạo ông chủ bị xe đụng cũng không chết được không ngờ lại thấy hình ảnh làm người ta há hốc mồm, vì vậy mà đám người đó cứ như nước thủy triều dâng, rút sạch không còn một bóng.

Làm người xấu phá hỏng chuyện tốt của người khác sẽ bị chó cắn, phải chạy nhanh thôi.

“Ông chủ?”

“A, anh có thể giải thích, anh chỉ mở một công ty nho nhỏ, cộng thêm anh cũng chỉ có hai mươi người à.”

Anh không phải cố ý giấu cô, chỉ là vừa vặn quên nói cho cô biết thôi.

“Tôi nghĩ anh ở nhà thiết kế trò chơi điện tử.” Cho nên anh mới có nhiều thời gian rãnh rỗi đến quấy phá cô.

“Đúng vậy! Em xem này “Kỵ sĩ hồng”, “Chu công mộng du”, “Rừng rậm bí ẩn”... Đều do anh thiết kế, anh chỉ tạo cơ hội cho người khác kiếm thêm thu nhập thôi.” Thành lập công ty chỉ là một việc trùng hợp.

“Anh chắc là kiếm không ít tiền.” Tuy cô không chơi trò chơi điện tử nhưng những game mà anh nói đều rất nổi tiếng.

Mạt Đề Á rất đắc ý nhưng lại làm ra vẻ khiêm tốn: “Cũng được, đủ nuôi vợ và con, em có muốn ghi danh không? Em sẽ là người đầu tiên.”

“Ý anh là còn có người dự bị. Người đầu tiên không được thì sẽ có người thứ hai, thứ ba, anh thật là có diễm phúc.” Vĩnh viễn cũng không cần lo vị trí đó bị để trống.

Mạt Đề Á vừa nghe thì mồ hôi lạnh xém chút nữa chảy ra: “Trời đất làm chứng! Trong lòng anh chỉ có em, anh không hề liếc mắt nhìn người phụ nữ khác.”

Anh nổi danh giữ thân như ngọc, đừng làm anh oan ức chứ.

“Phải không? Vậy cô gái trừng mắt nhìn tôi là ai? Cứ như thể tôi giựt bạn trai của cô ấy vậy.” Địch ý rõ ràng như vậy, cô muốn không thấy cũng khó.

“Ai dám trừng em, cô ta không muốn làm việc nữa phải không?” Ngay cả vợ của ông chủ cũng dám đắc tội, muốn về nhà ngồi không rồi à.

Vợ là lớn nhất chính là đạo làm chồng, những người khác chẳng là gì hết.

“Tôi nghĩ... À, hình như mấy người khác gọi cô ta là Tiểu Mai.” Cao Bảo Nhi lơ đãng nhắc tới như thể cô không hề để tâm tới.

“Là Bảo Mai, Ngọc Mai hay là Ái Mai? Để anh nhớ lại xem mấy cô ta có tới không?” Anh thật sự vắt óc hồi tưởng nhưng lại không có một chút ấn tượng nào, bởi vì lúc đó lực chú ý của anh đều đặt vào người phụ nữ mà anh yêu nhất.

Khuôn mặt xinh đẹp bỗng chốc giăng đầy sương mù: “Công ty của anh có rất nhiều người tên Mai đó, “Trò chơi sâu tây” không phải là lấy ý tưởng từ tên mấy cô ấy chứ.”

Cô không phải ghen, cũng không phải là so đo, chỉ là có chút... không thích, anh và đàn ông trên thế giới này đều giống nhau, nói một đằng làm một nẻo.

“Trùng hợp, thật sự là trùng hợp, anh cũng không đoán được là sẽ có nhiều nhân viên tên “Mai” như vậy.” Thật ra thì anh là cố ý tuyển nhiều nhân viên tên Mai, bởi vì… “Không phải trước kia em rất thích dâu tây sao? Anh nhớ đến em nên mới lấy tên đó đặt tên trò chơi.”

“Tại tôi sao?” Cao Bảo Nhi có chút kinh ngạc, nhưng trong lòng lại rất vui sướng.

“Đúng vậy! Ai bảo em cắt đứt liên lạc, viết cho em bao nhiêu bức thư đều bị trả về.” Anh nói một cách ai oán giống như cô nợ anh rất nhiều.

Cao Bảo Nhi tránh đi ánh mắt của anh, không muốn anh biết cô đã nhớ lại tất cả.

Năm đó hai người rời đi, chỗ ở không được cố định, có khi còn bị chủ nhà đuổi đi, ngủ dưới gầm cầu.

Năm ấy thời tiết rất lạnh, bọn họ không tìm được lò sưởi nên đành đem toàn bộ thư anh viết đốt lên tìm chút hơi ấm.

Sau đó cô muốn viết thư cho anh nhưng lại quên mất địa chỉ, thư gửi đi cũng không có ai trả lời, dần dần hai người mất liên lạc với nhau.

“Nhưng mà nếu như em không thích người tên “Mai” làm việc trong công ty anh sẽ làm một công văn sa thải mấy cô ấy.” Chỉ cần cô vui bất cứ chuyện gì anh cũng có thể làm được.

Không phạm lỗi mà bị sa thải.

“Cái đó thì không cần, tôi không nhẫn tâm đến thế.” Cô không đành lòng hại người khác mất việc làm.

Đầu năm nay kiếm việc rất khó, không nên đạp đổ bát cơm của người khác.

“Cái này sao có thể gọi là nhẫn tâm chứ, cô ta trừng em có nghĩa là coi thường sự tồn tại của anh, anh làm sao có thể để một con sâu làm rầu nồi canh được chứ.” Anh biết rõ, ai đang vọng tưởng vị trí vợ của ông chủ.

Đổng Ngọc Mai, nhân viên của bộ phận thiết kế, là con gái thứ hai của ông chủ tiệm bán hoa đầu ngõ, ông ta cũng thường xuyên muốn gán ghép anh với cô ta.

Nhìn anh hình như còn tức giận, cô buồn cười nói: “Anh đã lớn thế này mà còn hờn dỗi như con nít à?”

Nằm viện gần hai tuần, sau khi được bác sĩ đồng ý, rốt cuộc Mạt Đề Á cũng có thể xuất viện .

Nhưng mà chân anh vẫn phải bó thạch cao, vai trái bị trật khớp cũng không thể hoạt động mạnh. Cho nên khi anh về nhà cũng kéo theo “Quản lý đặc biệt” chăm lo cho cuộc sống cho anh.

“Mái nhà màu đỏ, em nhất định sẽ rất thích, còn có phòng trẻ con ở sát vách, phòng tắm thì…”

Cao Bảo Nhi đảo mắt một vòng, cô lười nghe anh thao thao bất tuyệt về căn nhà này. Trước tiên cô thu dọn một số vật trong nhà rồi quay lại đỡ anh.

Không thể phủ nhận, khu vườn này có cây cảnh, thềm đá hoa cương không cao không thấp, rất thích hợp cho trẻ em chơi đùa.

Phòng ngủ bài trí không nhiều lắm, trần nhà cao, rộng làm cho người ta cảm thấy thật thoải mái.

“Có phải em rất cảm động, muốn gả cho anh không?” Mạt Đề Á lại một lần nữa thuận tiện cầu hôn, không buông tha bất kỳ một cơ hội nào.

Cô vỗ vỗ trán anh: “Nếu tôi ném anh đi, anh cũng không trách tôi chứ.”

Mạt Đề Á thở dài một hơi: “Anh biết là em ghét bỏ anh không có khả năng sinh con, nên mới không đồng ý lời cầu hôn của anh.”

“Không sinh được con với kết hôn có liên quan gì với nhau.” Ngoài đường đầy người làm mẹ mà không kết hôn.

“Làm sao có thể không có quan hệ, nếu không có con em sẽ không gả cho anh, không cho anh làm chồng em, chúng ta làm sao có thể tạo nên một gia đình lớn.” Có thật nhiều con, anh không quên tâm nguyện này của cô.

Anh đương nhiên là muốn dùng đứa nhỏ này buộc cô bước vào lễ đường, có con rồi thì cô phải kết hôn với anh thôi.

Mạt Đề Á suy nghĩ rất đơn giản, người bình thường nếu có con, đương nhiên là nhân dịp bụng còn chưa lộ ra mà kết hôn.

Đáng tiếc người phụ nữ anh yêu là sợ kết hôn, chỉ cần không kết hôn, cô không ngại làm người mẹ độc thân. Dù sao một mình cô cũng có thể nuôi con.

“Ai nói không kết hôn thì không thể có con.”

“Nhưng mà... Bảo bối, cái gọi là gia đình, chính là có ba, có mẹ còn có đứa nhỏ, không có ba thì không phải là một gia đình... ” Anh sợ cô chỉ cần đứa nhỏ không cần ba của nó, anh càng sợ ba của nó không phải là anh.

Cao Bảo Nhi lười biếng trả lời: “Nói cũng phải.”

“Nếu vậy, có phải chúng ta nên kết hôn trước để đứa nhỏ có một gia đình hạnh phúc không?” Chờ đợi thật lâu mới đợi được lúc cô vui vẻ, anh còn không nhân cơ hội này mồi chài cô thì thật là không phải với bản thân.

“Nhưng mà không phải anh lúc nào cũng là hét không có khả năng sinh con sao? Nếu thật như thế thì làm sao anh cho tôi đứa con đây.” Cô nổi ý xấu muốn trêu đùa anh.

Sĩ khả sát bất khả nhục, bị chính người phụ nữ mình yêu nhất nghi ngờ năng lực của bản thân, không người đàn ông nào có thể chịu nổi. Vẻ mặt Mạt Đề Á phút chốc biến đổi, anh cúi người xuống cắn vành tay cô: “Anh sẽ cho em biết, anh có được hay không?”

“A!” Cao Bảo Nhi thở gấp một tiếng nhưng không hề chống cự.

Anh cảm thấy cô hoàn toàn thuận theo mình thì hành động càng trở nên cuồng dã. Anh cắn đứt khuy áo sơ mi của cô, tay chân cũng không hề yên phận mà khiêu khích khắp nơi.

Sự ràng buột cuối cùng cũng rơi xuống đất, anh nhẹ nhàng mút, liếm, hút lấy nhị hoa đỏ thắm. Tiếng thở gấp vang vọng khắp nơi, cảnh xuân tràn ngập trong phòng. Anh cũng không thể chịu đựng đến khi lên tới phòng ngủ lầu hai.

“Em... Phía sau có một căn phòng dành cho khách, chúng ta…” Mạt Đề Á gần như đã cởi hết quần áo trên người, nửa thân trên trần truồng ôm lấy cô.

Cao Bảo Nhi biết anh muốn làm gì, cô thở gấp ưm lên một tiếng như cổ vũ anh tiến tới.

“Đúng rồi, anh là lần đầu tiên, xin chỉ giáo nhiều.” Mạt Đề Á vội vàng cởi quần lót của hai người rồi ngả người ôm cô nằm xuống chiếc giường mềm mại.

Cao Bảo Nhi kinh ngạc trợn tròn mắt: “Anh là lần đầu tiên sao?”

Mạt Đề Á cười nhẹ, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô: “Lời của vợ anh nào dám không nghe, anh là một người chồng rất chuẩn mực đấy.”

Cao Bảo Nhi đỏ mặt: “Anh cũng không chịu thiệt, anh là người đàn ông đầu tiên của em.”

Cùng là tay mới như nhau nhưng cả hai phối hợp rất nhịp nhàng, mồ hôi đã thấm ướt cả hai tấm thân. Lần đầu tiên ai cũng cảm thấy đau nhưng hai người lại sờ soạng, đốt cháy nhau, cùng nhau lên thiên đường hoan lạc, tiếng va chạm làm người khác nghe mà cảm thấy ngượng ngùng.

Mới nếm thử tình dục lần đầu tiên nên hai người không biết mệt mỏi là gì. Ánh mặt trời mùa hạ đã chiếu rọi khắn nơi nhưng hai người một lần rồi lại một lần quấn lấy nhau, không ai muốn tách ra, cho đến khi ông mặt trời xấu hổ lặn xuống.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương