Tăng Sản Báo Quốc
-
Chương 6
“Bảo bối, anh yêu em, em hãy gật đầu một cái đồng ý gả cho anh đi! Để cho anh dùng tình yêu của mình bao bọc em, đem đến cho em sự ấm áp trước nay chưa từng có, hạnh phúc của em chỉ có thể là do anh mang lại…”
Đây không phải là lần đầu tiên anh cầu hôn, tâm tình của anh mỗi lúc một sâu lắng hơn, trên mặt vẫn nở nụ cười chói lọi nhưng trọng ngực anh dường như có một tảng đá đang đè xuống làm anh gần như không thở nổi.
Hôm đó nhận được điện thoại của Diệp Vân Bạch anh mới biết thì ra em gái cậu ta biết anh tìm được người trong lòng nên muốn nhanh chóng về nước. Nhưng không ngờ lại để quên hộ chiếu trong ký túc xá nên quay lại lấy.
Ai ngờ lại gặp phải một tên điên đang nổ súng trong trường, có rất nhiều sinh viên bị trúng đạn trong đó có Vân Hinh.
Cô ấy đưa vào phòng cấp cứu ngay lập tức nhưng hai ngày sau vẫn không qua khỏi.
Tận mắt chứng kiến việc bạn thân mất đi người thân, Mạt Đề Á không khỏi cảm thấy sự đời vô thường, rõ ràng là còn trẻ thế kia nhưng chưa đến một giây đã biến thành một thi thể lạnh băng.
“Bảo bối, những bông hoa này thật là nặng đó, em có muốn nhận lấy nó trước không? Tay của anh tê hết cả rồi.” Mạt Đề Á còn cố ý buông lỏng cánh tay xuống, làm ra vẻ trịnh trọng.
Mạt Đề Á giấu đi sự khổ sở trong lòng, anh làm nũng nháy mắt mấy cái, khuôn mặt tuấn mỹ thành khẩn nói.
“Cô chủ à, cô cũng đừng làm khó anh ta nữa, cô xem anh ta thành tâm thế kia, bất chấp gió mưa bảo lũ ngày nào anh ta cũng đến đây báo danh.” Một vị khách quen biết lên tiếng hộ anh đẹp trai, nửa tháng lương của anh ta đều đặt trên người Mạt Đề Á.
“Tịch Na à, người ta đã cho cô đủ mặt mũi rồi không cần làm bộ nữa, có đàn ông tốt như vậy thì nên nhanh chóng nắm lấy.” Lời nói của vị khách này rất thấm thía nhưng hai tay thì lại đang đếm tiền, lần này anh lại thắng một ván.
Từ lúc tỏ rõ lòng mình trước mộ ba của Bảo Nhi, ngày nào Mạt Đề Á cũng đến tiệm cà phê của cô ăn bánh ngọt, uống cà phê. Làm ra phong thái quyến rũ hấp dẫn cô.
Khoảng hai giờ rưỡi trưa anh sẽ tìm lý do để cầu hôn cô. Có khi là dùng tình yêu của anh có khi lại nói cún con còn nhỏ cần có người trông nom.
Nhưng cho dù anh có cầu hôn bao nhiêu lần thì băng sơn mỹ nữ vẩn lắc đầu mộ chự “không”.
“Thứ nhất, tôi không phải bảo bối của anh; thứ hai, tôi bị dị ứng phấn hoa.” Lời của cô làm người khác phải đau lòng.
Những người này đến đây chỉ muốn xem kích vui, cô tại sao phải vô duyên vô cớ đáp ứng bọn họ chứ.
Cao Bảo Nhi lạnh lùng che giấu ý xấu trong mắt, cô cố ý làm trái ý mọi người làm bọn họ phải thật vọng. Không đạt được ý nguyện sẽ tự nhiên rời đi, cô không muốn làm trò cười cho thiên hạ.
“Bảo... Chị Tịch Na, chị bị dị ứng phấn hoa khi nào, sao em không biết?” Hoa đẹp như vậy không nhận thật tiếc.
“Em dọn bàn cà của khách xong chưa?”
Ánh mắt sắc nhọn của Cao Bảo Nhi làm Trác Hương Miêu rùng mình chuồn đi: “Em lập tức dọn ngay.”
Mỗi ngày hoa tươi trên bàn không phải là bách hợp thì cũng là hoa lan, chị Tịch Na làm sao có thể dị ứng phấn hoa được. Cô đúng là tự làm khổ mình mà.
Đây rõ ràng là lý do từ chối tốt nhất trừ hai người hiểu rõ chuyện này nhất là Mạt Đề Á và Trác Hương Miêu.
“Bảo bối, hôm nay em thật là xinh đẹp động lòng người làm lòng anh thật ngứa ngáy… Anh muốn mang em về nhà quá.” Anh dùng giọng điệu không đứng đắn nói còn dùng bộ dạng câu hồn muốn đả động cô.
Mạt Đề Á biết đáp án của cô sẽ không thay đổi nhưng anh chính là tiểu cường liều chết, có chết cũng không buông tay.
Thật ra thì anh muốn cảm hóa lòng cô, đưa cô từ trong băng tuyết ra nới ánh sáng ấm áp. Lúc đó anh có thể thưởng thức nụ cười rạng rỡ của cô.
“Không.” Cao Bảo Nhi lại từ chối một lần nữa..
Tiếng động vang lên bốn phía, hơn phân nửa số khách đứng dậy ra về, lắc đầu thở dài, cô chủ tiệm không phối hợp làm họ mất không ít tiền.
Bình thường lúc chữ “Không” được nói ra cũng là lúc người cầu hôn ra về. Người nào muốn xem kịch vui thì ngày mai hãy tới sớm
Mà lúc này cũng là lúc tiệm cà phê đóng cửa nghỉ ngơi, mọi người nhanh chóng ra khỏi tiệm để tránh bị người ta đuổi ra ngoài.
Nhưng hôm nay lại khác biệt, nhân vật nam chính vốn nên sớm ra về lại buông bó hoa trong tayy xuống, đu về phía quầy bar.
“Bảo bối. Em nhẫn tâm như vậy sao? Nhớ lúc chúng ta hôn nhau và mùi hương quyến rũ của em, anh thật nhớ nó đó.” Mạt Đề Á nhìn chằm chằm cánh môi nóng bỏng của Cao Bảo Nhi.
Hôn?
Cái gì hôn? Bọn họ từ lúc nào phát triển đến mức này? Tại sao không ai thông báo tình hình hết vậy?
Một đám người đang muốn tính tiền thì bắt đầu vểnh tai lên, đặt mông ngồi xuống ghế lần nữa, bắt đầu theo dõi diễn biến câu chuyện.
Cao Bảo Nhi cứng ngắc, có chút ngoài ý muốn nói: “Chứng loạn ngôn ngữ của anh còn chưa hết sao?”
“Em nên biết anh rất nghiêm túc.” Mạt Đề Á lấy một nhánh tóc của cô mân mê trên tay không dứt.
“Gả cho anh.”
“Không.” Cao Bảo Nhi rũ mắt xuống, không muốn nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh.
Anh một lần lại một lần cầu hôn cô, lần nào cũng thật đặc sắc. Nói thật, cô cũng có chút động lòng, ai cũng có thể thấy được anh là một người đàn ông chính trực.
Nhưng cô lại không có cách nào vượt qua trở ngại trong lòng. Ba mẹ cô mỗi người đứng một bên nắm chặt tay cô muốn cướp con gái, bây giờ cô vẫn còn sợ hãi khi nhớ lại cảnh đó.
Giờ phút này con người cô cứ như bị chia làm hai.
Cô ra sứ cầu cứu nhưng không ai có thể nghe thấy. Mấy người lớn ích kỷ muốn giữ lấy cô lại hoàn toàn không hề quan tâm đến cảm nhận của cô, họ cứ nghĩ cô đi theo họ mới tốt.
“Anh không cần em thay đổi vì anh, em có thể tiếp tục làm bà chủ hoặc làm vợ của anh, chúng ta sẽ không có mâu thuẫn về vấn đề này.” Mạt Đề Á cố gắng thuyết phục cô.
Cao Bảo Nhi lại lắc đầu một lần nữa: “Tôi không nghĩ nhiều như vậy.”
Cô sợ mình sẽ thành một người phụ nữ giống mẹ, ham mê hư vinh giàu sang mà lựa chọn một người đàn ông khác.
Rất nhiều năm sau, cô mới hiểu được đối tượng mà mẹ gặp mặt bên ngoài là người đàn ông năm đó thường dẫn cô đi ăn, cô không nói cho ba biết. Ông đều cho rằng gia đình này sụp đổ là do lỗi của mình, là do mình không thể cho vợ một cuộc sống thoải mái.
“Em có nghĩ đến việc cuộc sống này không dừng lại một chỗ mà luôn tiến lên phía trước, đến khi em quay đầu lại thì nó đã biến mất.” Cơ hội không chờ người và cuộc sống thật ngắn ngủi, giống như Vân Hinh.
Mạt Đề Á nhớ tới em gái của Vân Bạch, đó là một cô gái có khí chất cao ngạo.
Vận mệnh thật sự là tàn khốc, nhẹ nhàng vung lên, một mạng người cứ như thế nhẹ nhàng biến mất.
Khuôn mặt tươi cười của Mạt Đề Á trở nên buồn bã, ánh mắt u sầu của anh càng thêm thâm trầm.
Không hiểu sao nhìn thấy gương mặt khổ sở của anh, Cao Bảo Nhi lại cảm thấy buồn: “Anh làm sao vậy? Sắc mặt rất khó coi.”
Mạt Đề Á cười miễn cưỡng: “Không có việc gì, chỉ là người thân của bạn anh vừa qua đời.”
Cao Bảo Nhi không lên tiếng, im lặng bỏ thêm vài viên đá vào ly nước.
Người đang mệt nếu được uống chút gì đó ngọt ngọt thì sẽ khỏe hơn, cô nghe người ta nói thế.
“Nếu có một ngày anh mất, em sẽ rơi nước mắt vì anh chứ?” Ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, không ai có thể đoán được.
Cao Bảo Nhi vừa nghe anh nói thế, con ngươi trong trẻo chợt lóe lên chút thần sắc phức tạp: “Loại chuyện này không được nói đùa, không thú vị chút nào.”
Cô thật sự sợ hãi, trái tim cô co rút từng đợt.
“Nói đùa sao? Chúng ta đều không biết phút tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, có lẽ là em, có lẽ là anh hoặc có thể là mọi người xung quanh, trong phút chốc sẽ biến mất.” Bọn họ thật yếu ớt, đều không chịu nổi trò đùa của số phận.
“Đừng nói nữa... ” Cô yếu ớt nói, cô cảm thấy được họng mình trào lên một vị chua xót.
Ba đột nhiên mất, cô không thể nào tiếp nhận được sự thật đó.
“Cho nên anh mới quý trọng mỗi ngày được ở bên em, anh không muốn mình phải hối hận. Tương lai là gì, anh cũng không cần biết” Mạt Đề Á nhìn cô cười.
“Cho dù là khiến đó sẽ tổn thương anh... ” Cô vô thức nói lên sự sợ hãi trong lòng.
“Sợ cái gì, có anh bên em thì mọi chuyện sẽ được giải quyết, em nên nắm chắc lúc này. Anh muốn lấy em là vì trái tim anh vì em mà đập, anh muốn dùng cả đời mình để yêu thương em.” Giờ phút này, Mạt Đề Á vẫn không buông được cô.
Khi còn bé anh chỉ là thích cô nhưng từ từ thứ tình cảm đó thay đổi. Đã khắc sâu vào tận xương tủy anh.
Sau khi gặp lại cô phần tình cảm chỉ có tăng thêm chứ không giảm mất. Phần dã thú trong người anh càng lúc càng lớn, gần như muốn phá kén thoát ra ngoài.
Rốt cục anh đã hiểu, cảm giác nảy chính là yêu. Cho dù hết lần này đến lần khác bị cô từ chối nhưng vẫn không làm giảm quyết tâm của anh.
“Nắm tay anh, không cần do dự, em là một cô gái can đảm, anh là thần hộ mệnh của em, bất luận là sống hay chết đều sẽ bên em trọn đời.” Đây là lời hứa hẹn của anh.
Cao Bảo Nhi xúc động, lời nói của anh thật ấm áp, từ từ xâm nhập vào lòng cô.
Nhưng mà cô vẫn không xác định được lòng mình.
Lúc này cô không từ chối, bàn tay mềm mại đặt lên phiên cà phê. Anh nhẹ nhàng mở lòng bàn tay cô ra.
“Em đó! Vẫn cứ bướng bỉnh như vậy, cứ thích chơi trốn tìm với anh.” Mạt Đề Á cười cười, xoa lòng bàn tay của cô.
Anh rất phong độ, dù thất bại lần thứ N nhưng trong mắt vẫn tràn ngập sự cưng chiều, anh buồn cười nhìn kẻ nhát gan trước mặt.
Nhân vật chính không để tâm nhưng khán giả lại cảm thấy thất vọng. Có ngườ nói cô chủ tiệm lòng dạ sắt đá, còn đề nghị Mạt Đề Á thay đổi mục tiêu, đừng ngốc nghếch mà đâm đầu vào khối băng này có ngày chìm ngỉm.
“Cảm ơn mọi người ủng hộ, ngày mai có thể tôi sẽ lại đến đây, mọi người lại tiếp tục đến đây ủng hộ tiệm cà phê này, cám ơn.” Mạt Đề Á tiêu sái bước ra ngoài trong tiếng vỗ tay của mọi người.
Tiếng chuông cửa vang lên, ánh mặt trời chói chang chíu vào mắt anh, anh chậm rãi bước ra ngoài.
Lúc này Cao Bảo Nhi lại phải đối mặt với rất nhiều ánh mắt không hề thân thiện trong tiệm. Mọi người bất mãn cô chủ tiệm lạnh lùng, tàn nhẫ.
“Cô nên xuống địa ngục đi.” Giọng nói lạnh lẽo vang lên.
“Được rồi, thu dọn bàn này đi, khách sắp đến đó.” Cao Bảo Nhi nhàn nhạt nói.
“Cô không có một chút áy náy nào sao? Người đàn ông tốt như vậy mà bị cô chém một nhát.”
“Hết cà phê rồi, mau lấy thêm mấy bao đến đây.” Cô nhìn bên phải nói.
“Này! Chị Bảo Nhi, chị đừng có quan tâm đến cà phê nữa được không, người ta nói gì chị không nghe thấy sao?” Cô cũng không phải là bức tường, ít nhất cũng phải trả lời lại chứ.
Cao Bảo Nhi nói: “Ly này pha sai rồi, nước đá chưa tan hết còn nữa lần sau đừng có la lớn như vậy, tai chị không có điếc.”
“Thật lạnh lùng... ” Trác Hương Miêu tủi thân nói .
“Hương Miêu.” Cao Bảo Nhi nhỏ giọng gọi.
“Dạ” Trác Hương Miêu hưng phấn tới gần, cô nghĩ rốt cuộc cô chủ cũng phản kháng
“Lấy cái ly bên tay trái em đưa cho chị.” Xa quá, cô lấy không được.
“Cái gì?” Vẻ mặt tươi cười của Trác Hương Miêu cứng lại. Cô chủ thật là quá vô tình mà.
Trác Hương Miêu không tình nguyện đem cái ly qua, có lẽ cái ly còn nóng nên cô tuột tay, đụng trúng góc tường, cái ly bay lên, sữa trong ly văng ra ngoài.
Cao Bảo Nhi phản ứng cực nhanh đỡ lấy cái chén, nó mới không bể tan tành.
“Chị Bảo Nhi, chị không sao chứ? Em không cố ý.” Trác Hương Miêu khẩn trương nói.
“Không có việc gì... ” Đột nhiên, ly cà phê nứt ra cứa vào tay Cao Bảo Nhi tạo thành vết xước khoảng 1 cm, máu ứa ra ngoài.
Cô còn chưa cảm thấy đau thì ngoài cửa vang lên rất nhiều tiếng động hỗn loạn, cô lập tức cảm thấy bất an trong lòng.
Lúc này chuông cửa vang lên rất lớn đồng thời cửa cũng bị đẩy mạnh ra, tiếng la hét bay vào trong tai mọi người…
“Nguy rồi, nguy rồi, cô chủ, bạn trai của cô bị xe đụng rồi.”
Bạn trai, cô không có bạn trai...
Đột nhiên, toàn thân Cao Bảo Nhi rét run, mặt cũng trắng bệch, ngực cô gần như cứng lại, hô hấp cũng trở nên khó khăn hơn, mười đầu ngón tay cũng cứng ngắc.
Người vào báo tin là khách quen trong tiệm, anh ta bây giờ đang rất bối rối, một câu cũng không thể nói hoàn chỉnh. Từ những lời đứt quãng của anh ta, Cao Bảo Nhi có thể đoán được người đó là ai.
Cái loại cảm giác đau đớn này lại một lần nữa tàn phá trái tim cô, thân thể nhỏ bé và yếu ớt lay động mấy cái, hai chân cô cứng như đá nhưng cô lại không có sức lực để di chuyển dù là nửa bước. Nếu không phải cô có ý chí kiên cường thì đã sớm ngã quỵ.
“Nếu có một ngày anh mất, em sẽ rơi nước mắt vì anh chứ?”
Lời tiên đoán mới vừa nói mấy phút trước vậy mà đã ứng nghiệm sao?
Không, không được. Cùng một tình huống cô không thể nào chịu đựng được lần thứ hai.
Giống như có một nguồn năng lượng ập đến, Cao Bảo Nhi chạy ra ngoài, tốc độ nhanh như tên bắn.
Người đứng xung quanh hiện trường tai nạn đều là người sống gần đó. Bọn họ nhận ra Cao Bảo Nhi quen biết với người bị tai nạn nên tự động nhường đường.
“Mạt... Đề Á, anh không sao có phải không?” Đừng chết trước mặt cô, không được như thế! Cao Bảo Nhi hét lên trong lòng.
Mạt Đề Á nghe được tiếng nói sợ hãi của cô, anh cố hết sức mở mắt ra: “Có phải… là em không? Bảo bối, anh nhìn… không được... rõ lắm.”
Cao Bảo Nhi nắm lấy tay anh: “Đồng ý với em, anh tuyệt đối không được chết sớm hơn em.”
Mạt Đề Á nghe cô nói vậy, anh rất muốn cười nhưng trong miệng lại chảy ra chất lỏng màu đỏ: “Có gì… thưởng cho…”
“Đừng nói chuyện, làm ơn.” Hốc mắt cô đỏ lên, hai tay dính đầy máu tươi của anh.
“Anh... Anh không chết... Em gả... Gả cho anh... ” Tinh thần anh càng lúc càng mơ hồ, cơ thể cũng thật mệt mỏi, giống như có cái gì đó không ngừng xói mòn cơ thề.
Người đứng trước cái chết, có thể nhìn lại cuộc đời của mình khi còn sống. Mạt Đề Á thấy anh lúc mười tuổi đang đứng trước xích đu, giúp một cô bé cột tóc. Cô bé ấy cười thật tươi, anh cũng cười theo.
Sau đó hình ảnh lại thay đổi, cô bé lớn hơn một chút, vừa khóc vừa kéo tay anh, nói không muốn rời xa anh, muốn vĩnh viễn ở cùng một chỗ với anh.
Thời gian lại trôi qua, một chàng trai ngồi trước máy vi tính nhấn bàn phim, công chúa bị cướp đi, dũng sĩ anh dũng giết địch, phá một cửa lại một cửa, giải cứu công chúa.
Đó là trò chơi đầu tiên mà anh thiết kế, là đồng tiền đầu tiên mà anh kiếm được...
“Tổn thọ quá! Máu chảy nhiều như vậy chắc không sống nổi, một người sắp chết lại không quên cầu hôn, anh ta muốn người ta làm quả phụ sao.” Một người lớn tuổi nói.
Mạt Đề Á đột nhiên há mồm thở dốc, anh cố gắng chống đỡ không cho mình tắt thở. Anh còn chưa được ôm người phụ nữ trước mắt, anh tuyệt đối không được chết.
Bằng vào ý chí kiên định, trái tim ngừng đập khoảng mười giây của anh đã quay lại nhân gian, anh cảm thấy có người đang ấn ngực mình, muốn giữ lại mạng sống của anh.
Xung quanh thật ồn ào, có rất nhiều người đang nói chuyện, anh phải cố gắng hết sức mới có thể nghe được giọng nói nghẹn ngào rất nhỏ.
Là Bảo Nhi, chỉ có cô mới có thể khóc vì anh...
“Không được chết, nghe thấy không? Nếu như anh dám thất hứa, em sẽ hận anh cả đời.”
Anh nghe được, bảo bối, anh sẽ sống, vì không muốn em hận anh, anh nhất định sẽ sống.
Nhưng mà anh mệt quá, anh có thể nghỉ ngơi một chút không, chỉ một chút thôi, anh thật sự rất mệt, mí mắt không thể mở ra được, nếu không ngủ một giấc, anh sẽ không chống đỡ nổi.
“Tim của anh ta muốn ngừng đập rồi, xe cứu thương đâu? Tại sao còn chưa tới? Nhanh lên, mau hô hấp... ”
Mạt Đề Á nằm trong vũng máu, rốt cuộc cũng không còn nghe được âm thanh gì, anh im lặng như đang ngủ say, máu chảy ra như màu đóa hoa hồng trong tiệm cà phê, màu đỏ như lửa.
“Tránh ra tránh ra, người cứu hộ đến rồi... ”
Trên mặt, trên người Cao Bảo Nhi toàn máu là máu, cô thất thần nhìn người đàn ông đang được cấp cứu, ngực anh dường như không phập phồng nữa, thân thể anh cũng lạnh như băng.
Cô trừng mắt nhìn, đột nhiên, một gương mặt già nua hiện ra trước mắt, ông cũng được người ta cấp cứu như vậy. Cô nhìn thấy hình ảnh của ba cô trước khi mất.
Máu, thật nhiều máu.
Thật là đỏ, đỏ đến chói mắt.
Cô không muốn nhớ đến nhưng hình ảnh đó lại cứ xông thẳng vào đầu, hình ảnh ba đau đớn làm lòng cô quặn đau, cô gần như không thể thở nổi.
Ông chết không nhắm mắt .
Không cam lòng cứ như vậy mà chết đi.
Thành công ngay trước mắt, vận mệnh của bọn họ xoay chuyển chỉ trong nháy mắt, ông không còn cơ hội để lên đến đỉnh vinh quang.
“Có ai muốn đến bệnh viện không?”
Người cứu hộ la lên, không biết là ai ở phía sau đẩy cô một cái, Cao Bảo Nhi mới hoàn hồn lại.
“Tôi.”
“Cô có quan hệ gì với người bị thương?”
Cao Bảo Nhi suy nghĩ hồi lâu, mới mở miệng nói: “Bạn bè.”
Trong xe cứu thương, Mạt Đề Á đã được cứu hộ viên cứu sống, tuy rằng hô hấp vẫn rất yếu nhưng vẫn còn sống.
Cao Bảo Nhi mở to hai mắt, trước mắt cô không phải là gương mặt của ba mà là gương mặt tuấn nhã của anh. Anh đã đáp lại tiếng gọi của cô, không bỏ cô đi.
Sờ lấy gương mặt vẫn còn hơi ấm của anh, Cao Bảo Nhi cảm thấy thật may mắn.
Cũng chỉ có lúc này, cô mới chịu thừa nhận đã rung động vì anh. Từ lần đầu tiên anh cầu hôn, trái tim cô đã in hình bóng anh.
Nhưng cô vẫn lùi bước, cô sợ hãi trước tình cảm mãnh liệt của anh. Để rồi bây giờ thượng đế lại muốn mang anh đi.
Đối với tình yêu, cô không có lòng tin.
“Cô không thể vào phòng phẫu thuật, mời cô đợi bên ngoài, có chuyện gì chúng tôi sẽ lập tức báo cho cô biết.”
Cao Bảo Nhi bị một y tá cản lại, cô như người mất hồn ngồi xuống ghế.
Nhìn Mạt Đề Á chảy thật nhiều máu, ký ức đã bị lãng quên lại một lần nữa quay trở về. Hình ảnh vô cùng rõ ràng cứ như mới xảy ra ngày hôm qua.
Có vui, có buồn, có người cười, có người giúp cô lau nước mắt, tuổi thơ hanh phúc không âu lo của cô, có rất nhiều người che chở cho cô.
Nhưng cô lại không được phép hạnh phúc.
Bởi vì cô là người hại chết ba mình.
“Con mặc kệ, con mặc kệ, lễ tốt nghiệp của con ba nhất định phải tham gia, ba đã làm con không có mẹ, bây giờ lại muốn người ta cười con không có ba sao?”
Vốn là hôm đó ông phải đi gặp người tài trợ triển lãm tranh nhưng vì cô mà ông dời lại một ngày.
Chiếc xe kia ông có thể tránh được nhưng vì cứu cô mà ông mới phải chết. Lúc đó cô ngây ngốc sợ hãi không động đậy được, chính ông là người đẩy cô ra.
Cho nên mọi lỗi lầm đều từ cô mà ra, cô dựa vào gì mà sống hạnh phúc, nên quên tất cả đi, cô xứng đáng bị trừng phạt.
Cao Bảo Nhi không hề khóc, cô phong bế chính mình, lựa chọn quên đi mọi thứ, một người hại chết ba ruột thì có tư cách gì mà vui vẻ.
Ý nghĩ này đã thấm sâu vào trong đầu cô. Tuy vết thương ở trán đã hồi phục nhưng lòng thì vẫn đang rỉ máu, cô như biến thành một người khác.
“Không được chết, không được chết, anh phải sống, em chỉ còn lại mình anh, anh Đề Á…”
Tai nạn giao thông đã cướp đi tư cách được phép cười vui vẻ của cô cũng đoạt đi phần trí nhớ về người bạn mà cô thích nhất.
Mạt Đề Á, là toàn bộ tuổi thơ của cô.
Em gái nhỏ, công chúa hồng phấn là tên thân mật mà anh dành cho cô. Là do có một khoảng thời gian cô rất thích mặc váy màu hồng.
Tay chân cô lạnh ngắt, mắt nhìn chằm chằm vào bóng đèn màu đỏ trước phòng cấp cứu, một giây cũng không rời.
“Không có chuyện gì, không cần lo lắng, bác sĩ sẽ dốc sức cứu bạn của cô, cô cứ yên tâm, đừng lo lắng.”
Một ly trà nóng được đặt vào tay Cao Bảo Nhi, cô cảm thấy bàn tay mình ấm ấm, cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đang mỉm cười nhìn mình.
“Cô muốn hỏi tôi là ai phải không? Tôi cũng là bệnh nhân trong bệnh viện này, trước kia từng điều trị ung thư gan ở đây, nhưng có một lần tôi chán nản tự sát…” Bà ấy vươn cổ tay ra, trên đó có một vết sẹo rất sâu ngay động mạch chủ, chứng tỏ người đó có ý chí muốn chết rất mãnh liệt: “Nhưng bây giờ tôi sống rất tốt, còn có thể giúp người khác, cho nên cô đừng nản lòng, nên kiên trì đến cùng.”
“Cám ơn.” Uống một ngụm trà nóng, Cao Bảo Nhi cảm thấy lòng mình ấm lên rất nhiều.
“Đừng khách sáo, cố gắng lên!” Người phụ nữ trung niên xác định cô đã ổn thì mới rời đi.
Phải cố lên! Trong đầu Cao Bảo Nhi không ngừng lặp lại những lời này.
Đây không phải là lần đầu tiên anh cầu hôn, tâm tình của anh mỗi lúc một sâu lắng hơn, trên mặt vẫn nở nụ cười chói lọi nhưng trọng ngực anh dường như có một tảng đá đang đè xuống làm anh gần như không thở nổi.
Hôm đó nhận được điện thoại của Diệp Vân Bạch anh mới biết thì ra em gái cậu ta biết anh tìm được người trong lòng nên muốn nhanh chóng về nước. Nhưng không ngờ lại để quên hộ chiếu trong ký túc xá nên quay lại lấy.
Ai ngờ lại gặp phải một tên điên đang nổ súng trong trường, có rất nhiều sinh viên bị trúng đạn trong đó có Vân Hinh.
Cô ấy đưa vào phòng cấp cứu ngay lập tức nhưng hai ngày sau vẫn không qua khỏi.
Tận mắt chứng kiến việc bạn thân mất đi người thân, Mạt Đề Á không khỏi cảm thấy sự đời vô thường, rõ ràng là còn trẻ thế kia nhưng chưa đến một giây đã biến thành một thi thể lạnh băng.
“Bảo bối, những bông hoa này thật là nặng đó, em có muốn nhận lấy nó trước không? Tay của anh tê hết cả rồi.” Mạt Đề Á còn cố ý buông lỏng cánh tay xuống, làm ra vẻ trịnh trọng.
Mạt Đề Á giấu đi sự khổ sở trong lòng, anh làm nũng nháy mắt mấy cái, khuôn mặt tuấn mỹ thành khẩn nói.
“Cô chủ à, cô cũng đừng làm khó anh ta nữa, cô xem anh ta thành tâm thế kia, bất chấp gió mưa bảo lũ ngày nào anh ta cũng đến đây báo danh.” Một vị khách quen biết lên tiếng hộ anh đẹp trai, nửa tháng lương của anh ta đều đặt trên người Mạt Đề Á.
“Tịch Na à, người ta đã cho cô đủ mặt mũi rồi không cần làm bộ nữa, có đàn ông tốt như vậy thì nên nhanh chóng nắm lấy.” Lời nói của vị khách này rất thấm thía nhưng hai tay thì lại đang đếm tiền, lần này anh lại thắng một ván.
Từ lúc tỏ rõ lòng mình trước mộ ba của Bảo Nhi, ngày nào Mạt Đề Á cũng đến tiệm cà phê của cô ăn bánh ngọt, uống cà phê. Làm ra phong thái quyến rũ hấp dẫn cô.
Khoảng hai giờ rưỡi trưa anh sẽ tìm lý do để cầu hôn cô. Có khi là dùng tình yêu của anh có khi lại nói cún con còn nhỏ cần có người trông nom.
Nhưng cho dù anh có cầu hôn bao nhiêu lần thì băng sơn mỹ nữ vẩn lắc đầu mộ chự “không”.
“Thứ nhất, tôi không phải bảo bối của anh; thứ hai, tôi bị dị ứng phấn hoa.” Lời của cô làm người khác phải đau lòng.
Những người này đến đây chỉ muốn xem kích vui, cô tại sao phải vô duyên vô cớ đáp ứng bọn họ chứ.
Cao Bảo Nhi lạnh lùng che giấu ý xấu trong mắt, cô cố ý làm trái ý mọi người làm bọn họ phải thật vọng. Không đạt được ý nguyện sẽ tự nhiên rời đi, cô không muốn làm trò cười cho thiên hạ.
“Bảo... Chị Tịch Na, chị bị dị ứng phấn hoa khi nào, sao em không biết?” Hoa đẹp như vậy không nhận thật tiếc.
“Em dọn bàn cà của khách xong chưa?”
Ánh mắt sắc nhọn của Cao Bảo Nhi làm Trác Hương Miêu rùng mình chuồn đi: “Em lập tức dọn ngay.”
Mỗi ngày hoa tươi trên bàn không phải là bách hợp thì cũng là hoa lan, chị Tịch Na làm sao có thể dị ứng phấn hoa được. Cô đúng là tự làm khổ mình mà.
Đây rõ ràng là lý do từ chối tốt nhất trừ hai người hiểu rõ chuyện này nhất là Mạt Đề Á và Trác Hương Miêu.
“Bảo bối, hôm nay em thật là xinh đẹp động lòng người làm lòng anh thật ngứa ngáy… Anh muốn mang em về nhà quá.” Anh dùng giọng điệu không đứng đắn nói còn dùng bộ dạng câu hồn muốn đả động cô.
Mạt Đề Á biết đáp án của cô sẽ không thay đổi nhưng anh chính là tiểu cường liều chết, có chết cũng không buông tay.
Thật ra thì anh muốn cảm hóa lòng cô, đưa cô từ trong băng tuyết ra nới ánh sáng ấm áp. Lúc đó anh có thể thưởng thức nụ cười rạng rỡ của cô.
“Không.” Cao Bảo Nhi lại từ chối một lần nữa..
Tiếng động vang lên bốn phía, hơn phân nửa số khách đứng dậy ra về, lắc đầu thở dài, cô chủ tiệm không phối hợp làm họ mất không ít tiền.
Bình thường lúc chữ “Không” được nói ra cũng là lúc người cầu hôn ra về. Người nào muốn xem kịch vui thì ngày mai hãy tới sớm
Mà lúc này cũng là lúc tiệm cà phê đóng cửa nghỉ ngơi, mọi người nhanh chóng ra khỏi tiệm để tránh bị người ta đuổi ra ngoài.
Nhưng hôm nay lại khác biệt, nhân vật nam chính vốn nên sớm ra về lại buông bó hoa trong tayy xuống, đu về phía quầy bar.
“Bảo bối. Em nhẫn tâm như vậy sao? Nhớ lúc chúng ta hôn nhau và mùi hương quyến rũ của em, anh thật nhớ nó đó.” Mạt Đề Á nhìn chằm chằm cánh môi nóng bỏng của Cao Bảo Nhi.
Hôn?
Cái gì hôn? Bọn họ từ lúc nào phát triển đến mức này? Tại sao không ai thông báo tình hình hết vậy?
Một đám người đang muốn tính tiền thì bắt đầu vểnh tai lên, đặt mông ngồi xuống ghế lần nữa, bắt đầu theo dõi diễn biến câu chuyện.
Cao Bảo Nhi cứng ngắc, có chút ngoài ý muốn nói: “Chứng loạn ngôn ngữ của anh còn chưa hết sao?”
“Em nên biết anh rất nghiêm túc.” Mạt Đề Á lấy một nhánh tóc của cô mân mê trên tay không dứt.
“Gả cho anh.”
“Không.” Cao Bảo Nhi rũ mắt xuống, không muốn nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh.
Anh một lần lại một lần cầu hôn cô, lần nào cũng thật đặc sắc. Nói thật, cô cũng có chút động lòng, ai cũng có thể thấy được anh là một người đàn ông chính trực.
Nhưng cô lại không có cách nào vượt qua trở ngại trong lòng. Ba mẹ cô mỗi người đứng một bên nắm chặt tay cô muốn cướp con gái, bây giờ cô vẫn còn sợ hãi khi nhớ lại cảnh đó.
Giờ phút này con người cô cứ như bị chia làm hai.
Cô ra sứ cầu cứu nhưng không ai có thể nghe thấy. Mấy người lớn ích kỷ muốn giữ lấy cô lại hoàn toàn không hề quan tâm đến cảm nhận của cô, họ cứ nghĩ cô đi theo họ mới tốt.
“Anh không cần em thay đổi vì anh, em có thể tiếp tục làm bà chủ hoặc làm vợ của anh, chúng ta sẽ không có mâu thuẫn về vấn đề này.” Mạt Đề Á cố gắng thuyết phục cô.
Cao Bảo Nhi lại lắc đầu một lần nữa: “Tôi không nghĩ nhiều như vậy.”
Cô sợ mình sẽ thành một người phụ nữ giống mẹ, ham mê hư vinh giàu sang mà lựa chọn một người đàn ông khác.
Rất nhiều năm sau, cô mới hiểu được đối tượng mà mẹ gặp mặt bên ngoài là người đàn ông năm đó thường dẫn cô đi ăn, cô không nói cho ba biết. Ông đều cho rằng gia đình này sụp đổ là do lỗi của mình, là do mình không thể cho vợ một cuộc sống thoải mái.
“Em có nghĩ đến việc cuộc sống này không dừng lại một chỗ mà luôn tiến lên phía trước, đến khi em quay đầu lại thì nó đã biến mất.” Cơ hội không chờ người và cuộc sống thật ngắn ngủi, giống như Vân Hinh.
Mạt Đề Á nhớ tới em gái của Vân Bạch, đó là một cô gái có khí chất cao ngạo.
Vận mệnh thật sự là tàn khốc, nhẹ nhàng vung lên, một mạng người cứ như thế nhẹ nhàng biến mất.
Khuôn mặt tươi cười của Mạt Đề Á trở nên buồn bã, ánh mắt u sầu của anh càng thêm thâm trầm.
Không hiểu sao nhìn thấy gương mặt khổ sở của anh, Cao Bảo Nhi lại cảm thấy buồn: “Anh làm sao vậy? Sắc mặt rất khó coi.”
Mạt Đề Á cười miễn cưỡng: “Không có việc gì, chỉ là người thân của bạn anh vừa qua đời.”
Cao Bảo Nhi không lên tiếng, im lặng bỏ thêm vài viên đá vào ly nước.
Người đang mệt nếu được uống chút gì đó ngọt ngọt thì sẽ khỏe hơn, cô nghe người ta nói thế.
“Nếu có một ngày anh mất, em sẽ rơi nước mắt vì anh chứ?” Ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, không ai có thể đoán được.
Cao Bảo Nhi vừa nghe anh nói thế, con ngươi trong trẻo chợt lóe lên chút thần sắc phức tạp: “Loại chuyện này không được nói đùa, không thú vị chút nào.”
Cô thật sự sợ hãi, trái tim cô co rút từng đợt.
“Nói đùa sao? Chúng ta đều không biết phút tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, có lẽ là em, có lẽ là anh hoặc có thể là mọi người xung quanh, trong phút chốc sẽ biến mất.” Bọn họ thật yếu ớt, đều không chịu nổi trò đùa của số phận.
“Đừng nói nữa... ” Cô yếu ớt nói, cô cảm thấy được họng mình trào lên một vị chua xót.
Ba đột nhiên mất, cô không thể nào tiếp nhận được sự thật đó.
“Cho nên anh mới quý trọng mỗi ngày được ở bên em, anh không muốn mình phải hối hận. Tương lai là gì, anh cũng không cần biết” Mạt Đề Á nhìn cô cười.
“Cho dù là khiến đó sẽ tổn thương anh... ” Cô vô thức nói lên sự sợ hãi trong lòng.
“Sợ cái gì, có anh bên em thì mọi chuyện sẽ được giải quyết, em nên nắm chắc lúc này. Anh muốn lấy em là vì trái tim anh vì em mà đập, anh muốn dùng cả đời mình để yêu thương em.” Giờ phút này, Mạt Đề Á vẫn không buông được cô.
Khi còn bé anh chỉ là thích cô nhưng từ từ thứ tình cảm đó thay đổi. Đã khắc sâu vào tận xương tủy anh.
Sau khi gặp lại cô phần tình cảm chỉ có tăng thêm chứ không giảm mất. Phần dã thú trong người anh càng lúc càng lớn, gần như muốn phá kén thoát ra ngoài.
Rốt cục anh đã hiểu, cảm giác nảy chính là yêu. Cho dù hết lần này đến lần khác bị cô từ chối nhưng vẫn không làm giảm quyết tâm của anh.
“Nắm tay anh, không cần do dự, em là một cô gái can đảm, anh là thần hộ mệnh của em, bất luận là sống hay chết đều sẽ bên em trọn đời.” Đây là lời hứa hẹn của anh.
Cao Bảo Nhi xúc động, lời nói của anh thật ấm áp, từ từ xâm nhập vào lòng cô.
Nhưng mà cô vẫn không xác định được lòng mình.
Lúc này cô không từ chối, bàn tay mềm mại đặt lên phiên cà phê. Anh nhẹ nhàng mở lòng bàn tay cô ra.
“Em đó! Vẫn cứ bướng bỉnh như vậy, cứ thích chơi trốn tìm với anh.” Mạt Đề Á cười cười, xoa lòng bàn tay của cô.
Anh rất phong độ, dù thất bại lần thứ N nhưng trong mắt vẫn tràn ngập sự cưng chiều, anh buồn cười nhìn kẻ nhát gan trước mặt.
Nhân vật chính không để tâm nhưng khán giả lại cảm thấy thất vọng. Có ngườ nói cô chủ tiệm lòng dạ sắt đá, còn đề nghị Mạt Đề Á thay đổi mục tiêu, đừng ngốc nghếch mà đâm đầu vào khối băng này có ngày chìm ngỉm.
“Cảm ơn mọi người ủng hộ, ngày mai có thể tôi sẽ lại đến đây, mọi người lại tiếp tục đến đây ủng hộ tiệm cà phê này, cám ơn.” Mạt Đề Á tiêu sái bước ra ngoài trong tiếng vỗ tay của mọi người.
Tiếng chuông cửa vang lên, ánh mặt trời chói chang chíu vào mắt anh, anh chậm rãi bước ra ngoài.
Lúc này Cao Bảo Nhi lại phải đối mặt với rất nhiều ánh mắt không hề thân thiện trong tiệm. Mọi người bất mãn cô chủ tiệm lạnh lùng, tàn nhẫ.
“Cô nên xuống địa ngục đi.” Giọng nói lạnh lẽo vang lên.
“Được rồi, thu dọn bàn này đi, khách sắp đến đó.” Cao Bảo Nhi nhàn nhạt nói.
“Cô không có một chút áy náy nào sao? Người đàn ông tốt như vậy mà bị cô chém một nhát.”
“Hết cà phê rồi, mau lấy thêm mấy bao đến đây.” Cô nhìn bên phải nói.
“Này! Chị Bảo Nhi, chị đừng có quan tâm đến cà phê nữa được không, người ta nói gì chị không nghe thấy sao?” Cô cũng không phải là bức tường, ít nhất cũng phải trả lời lại chứ.
Cao Bảo Nhi nói: “Ly này pha sai rồi, nước đá chưa tan hết còn nữa lần sau đừng có la lớn như vậy, tai chị không có điếc.”
“Thật lạnh lùng... ” Trác Hương Miêu tủi thân nói .
“Hương Miêu.” Cao Bảo Nhi nhỏ giọng gọi.
“Dạ” Trác Hương Miêu hưng phấn tới gần, cô nghĩ rốt cuộc cô chủ cũng phản kháng
“Lấy cái ly bên tay trái em đưa cho chị.” Xa quá, cô lấy không được.
“Cái gì?” Vẻ mặt tươi cười của Trác Hương Miêu cứng lại. Cô chủ thật là quá vô tình mà.
Trác Hương Miêu không tình nguyện đem cái ly qua, có lẽ cái ly còn nóng nên cô tuột tay, đụng trúng góc tường, cái ly bay lên, sữa trong ly văng ra ngoài.
Cao Bảo Nhi phản ứng cực nhanh đỡ lấy cái chén, nó mới không bể tan tành.
“Chị Bảo Nhi, chị không sao chứ? Em không cố ý.” Trác Hương Miêu khẩn trương nói.
“Không có việc gì... ” Đột nhiên, ly cà phê nứt ra cứa vào tay Cao Bảo Nhi tạo thành vết xước khoảng 1 cm, máu ứa ra ngoài.
Cô còn chưa cảm thấy đau thì ngoài cửa vang lên rất nhiều tiếng động hỗn loạn, cô lập tức cảm thấy bất an trong lòng.
Lúc này chuông cửa vang lên rất lớn đồng thời cửa cũng bị đẩy mạnh ra, tiếng la hét bay vào trong tai mọi người…
“Nguy rồi, nguy rồi, cô chủ, bạn trai của cô bị xe đụng rồi.”
Bạn trai, cô không có bạn trai...
Đột nhiên, toàn thân Cao Bảo Nhi rét run, mặt cũng trắng bệch, ngực cô gần như cứng lại, hô hấp cũng trở nên khó khăn hơn, mười đầu ngón tay cũng cứng ngắc.
Người vào báo tin là khách quen trong tiệm, anh ta bây giờ đang rất bối rối, một câu cũng không thể nói hoàn chỉnh. Từ những lời đứt quãng của anh ta, Cao Bảo Nhi có thể đoán được người đó là ai.
Cái loại cảm giác đau đớn này lại một lần nữa tàn phá trái tim cô, thân thể nhỏ bé và yếu ớt lay động mấy cái, hai chân cô cứng như đá nhưng cô lại không có sức lực để di chuyển dù là nửa bước. Nếu không phải cô có ý chí kiên cường thì đã sớm ngã quỵ.
“Nếu có một ngày anh mất, em sẽ rơi nước mắt vì anh chứ?”
Lời tiên đoán mới vừa nói mấy phút trước vậy mà đã ứng nghiệm sao?
Không, không được. Cùng một tình huống cô không thể nào chịu đựng được lần thứ hai.
Giống như có một nguồn năng lượng ập đến, Cao Bảo Nhi chạy ra ngoài, tốc độ nhanh như tên bắn.
Người đứng xung quanh hiện trường tai nạn đều là người sống gần đó. Bọn họ nhận ra Cao Bảo Nhi quen biết với người bị tai nạn nên tự động nhường đường.
“Mạt... Đề Á, anh không sao có phải không?” Đừng chết trước mặt cô, không được như thế! Cao Bảo Nhi hét lên trong lòng.
Mạt Đề Á nghe được tiếng nói sợ hãi của cô, anh cố hết sức mở mắt ra: “Có phải… là em không? Bảo bối, anh nhìn… không được... rõ lắm.”
Cao Bảo Nhi nắm lấy tay anh: “Đồng ý với em, anh tuyệt đối không được chết sớm hơn em.”
Mạt Đề Á nghe cô nói vậy, anh rất muốn cười nhưng trong miệng lại chảy ra chất lỏng màu đỏ: “Có gì… thưởng cho…”
“Đừng nói chuyện, làm ơn.” Hốc mắt cô đỏ lên, hai tay dính đầy máu tươi của anh.
“Anh... Anh không chết... Em gả... Gả cho anh... ” Tinh thần anh càng lúc càng mơ hồ, cơ thể cũng thật mệt mỏi, giống như có cái gì đó không ngừng xói mòn cơ thề.
Người đứng trước cái chết, có thể nhìn lại cuộc đời của mình khi còn sống. Mạt Đề Á thấy anh lúc mười tuổi đang đứng trước xích đu, giúp một cô bé cột tóc. Cô bé ấy cười thật tươi, anh cũng cười theo.
Sau đó hình ảnh lại thay đổi, cô bé lớn hơn một chút, vừa khóc vừa kéo tay anh, nói không muốn rời xa anh, muốn vĩnh viễn ở cùng một chỗ với anh.
Thời gian lại trôi qua, một chàng trai ngồi trước máy vi tính nhấn bàn phim, công chúa bị cướp đi, dũng sĩ anh dũng giết địch, phá một cửa lại một cửa, giải cứu công chúa.
Đó là trò chơi đầu tiên mà anh thiết kế, là đồng tiền đầu tiên mà anh kiếm được...
“Tổn thọ quá! Máu chảy nhiều như vậy chắc không sống nổi, một người sắp chết lại không quên cầu hôn, anh ta muốn người ta làm quả phụ sao.” Một người lớn tuổi nói.
Mạt Đề Á đột nhiên há mồm thở dốc, anh cố gắng chống đỡ không cho mình tắt thở. Anh còn chưa được ôm người phụ nữ trước mắt, anh tuyệt đối không được chết.
Bằng vào ý chí kiên định, trái tim ngừng đập khoảng mười giây của anh đã quay lại nhân gian, anh cảm thấy có người đang ấn ngực mình, muốn giữ lại mạng sống của anh.
Xung quanh thật ồn ào, có rất nhiều người đang nói chuyện, anh phải cố gắng hết sức mới có thể nghe được giọng nói nghẹn ngào rất nhỏ.
Là Bảo Nhi, chỉ có cô mới có thể khóc vì anh...
“Không được chết, nghe thấy không? Nếu như anh dám thất hứa, em sẽ hận anh cả đời.”
Anh nghe được, bảo bối, anh sẽ sống, vì không muốn em hận anh, anh nhất định sẽ sống.
Nhưng mà anh mệt quá, anh có thể nghỉ ngơi một chút không, chỉ một chút thôi, anh thật sự rất mệt, mí mắt không thể mở ra được, nếu không ngủ một giấc, anh sẽ không chống đỡ nổi.
“Tim của anh ta muốn ngừng đập rồi, xe cứu thương đâu? Tại sao còn chưa tới? Nhanh lên, mau hô hấp... ”
Mạt Đề Á nằm trong vũng máu, rốt cuộc cũng không còn nghe được âm thanh gì, anh im lặng như đang ngủ say, máu chảy ra như màu đóa hoa hồng trong tiệm cà phê, màu đỏ như lửa.
“Tránh ra tránh ra, người cứu hộ đến rồi... ”
Trên mặt, trên người Cao Bảo Nhi toàn máu là máu, cô thất thần nhìn người đàn ông đang được cấp cứu, ngực anh dường như không phập phồng nữa, thân thể anh cũng lạnh như băng.
Cô trừng mắt nhìn, đột nhiên, một gương mặt già nua hiện ra trước mắt, ông cũng được người ta cấp cứu như vậy. Cô nhìn thấy hình ảnh của ba cô trước khi mất.
Máu, thật nhiều máu.
Thật là đỏ, đỏ đến chói mắt.
Cô không muốn nhớ đến nhưng hình ảnh đó lại cứ xông thẳng vào đầu, hình ảnh ba đau đớn làm lòng cô quặn đau, cô gần như không thể thở nổi.
Ông chết không nhắm mắt .
Không cam lòng cứ như vậy mà chết đi.
Thành công ngay trước mắt, vận mệnh của bọn họ xoay chuyển chỉ trong nháy mắt, ông không còn cơ hội để lên đến đỉnh vinh quang.
“Có ai muốn đến bệnh viện không?”
Người cứu hộ la lên, không biết là ai ở phía sau đẩy cô một cái, Cao Bảo Nhi mới hoàn hồn lại.
“Tôi.”
“Cô có quan hệ gì với người bị thương?”
Cao Bảo Nhi suy nghĩ hồi lâu, mới mở miệng nói: “Bạn bè.”
Trong xe cứu thương, Mạt Đề Á đã được cứu hộ viên cứu sống, tuy rằng hô hấp vẫn rất yếu nhưng vẫn còn sống.
Cao Bảo Nhi mở to hai mắt, trước mắt cô không phải là gương mặt của ba mà là gương mặt tuấn nhã của anh. Anh đã đáp lại tiếng gọi của cô, không bỏ cô đi.
Sờ lấy gương mặt vẫn còn hơi ấm của anh, Cao Bảo Nhi cảm thấy thật may mắn.
Cũng chỉ có lúc này, cô mới chịu thừa nhận đã rung động vì anh. Từ lần đầu tiên anh cầu hôn, trái tim cô đã in hình bóng anh.
Nhưng cô vẫn lùi bước, cô sợ hãi trước tình cảm mãnh liệt của anh. Để rồi bây giờ thượng đế lại muốn mang anh đi.
Đối với tình yêu, cô không có lòng tin.
“Cô không thể vào phòng phẫu thuật, mời cô đợi bên ngoài, có chuyện gì chúng tôi sẽ lập tức báo cho cô biết.”
Cao Bảo Nhi bị một y tá cản lại, cô như người mất hồn ngồi xuống ghế.
Nhìn Mạt Đề Á chảy thật nhiều máu, ký ức đã bị lãng quên lại một lần nữa quay trở về. Hình ảnh vô cùng rõ ràng cứ như mới xảy ra ngày hôm qua.
Có vui, có buồn, có người cười, có người giúp cô lau nước mắt, tuổi thơ hanh phúc không âu lo của cô, có rất nhiều người che chở cho cô.
Nhưng cô lại không được phép hạnh phúc.
Bởi vì cô là người hại chết ba mình.
“Con mặc kệ, con mặc kệ, lễ tốt nghiệp của con ba nhất định phải tham gia, ba đã làm con không có mẹ, bây giờ lại muốn người ta cười con không có ba sao?”
Vốn là hôm đó ông phải đi gặp người tài trợ triển lãm tranh nhưng vì cô mà ông dời lại một ngày.
Chiếc xe kia ông có thể tránh được nhưng vì cứu cô mà ông mới phải chết. Lúc đó cô ngây ngốc sợ hãi không động đậy được, chính ông là người đẩy cô ra.
Cho nên mọi lỗi lầm đều từ cô mà ra, cô dựa vào gì mà sống hạnh phúc, nên quên tất cả đi, cô xứng đáng bị trừng phạt.
Cao Bảo Nhi không hề khóc, cô phong bế chính mình, lựa chọn quên đi mọi thứ, một người hại chết ba ruột thì có tư cách gì mà vui vẻ.
Ý nghĩ này đã thấm sâu vào trong đầu cô. Tuy vết thương ở trán đã hồi phục nhưng lòng thì vẫn đang rỉ máu, cô như biến thành một người khác.
“Không được chết, không được chết, anh phải sống, em chỉ còn lại mình anh, anh Đề Á…”
Tai nạn giao thông đã cướp đi tư cách được phép cười vui vẻ của cô cũng đoạt đi phần trí nhớ về người bạn mà cô thích nhất.
Mạt Đề Á, là toàn bộ tuổi thơ của cô.
Em gái nhỏ, công chúa hồng phấn là tên thân mật mà anh dành cho cô. Là do có một khoảng thời gian cô rất thích mặc váy màu hồng.
Tay chân cô lạnh ngắt, mắt nhìn chằm chằm vào bóng đèn màu đỏ trước phòng cấp cứu, một giây cũng không rời.
“Không có chuyện gì, không cần lo lắng, bác sĩ sẽ dốc sức cứu bạn của cô, cô cứ yên tâm, đừng lo lắng.”
Một ly trà nóng được đặt vào tay Cao Bảo Nhi, cô cảm thấy bàn tay mình ấm ấm, cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đang mỉm cười nhìn mình.
“Cô muốn hỏi tôi là ai phải không? Tôi cũng là bệnh nhân trong bệnh viện này, trước kia từng điều trị ung thư gan ở đây, nhưng có một lần tôi chán nản tự sát…” Bà ấy vươn cổ tay ra, trên đó có một vết sẹo rất sâu ngay động mạch chủ, chứng tỏ người đó có ý chí muốn chết rất mãnh liệt: “Nhưng bây giờ tôi sống rất tốt, còn có thể giúp người khác, cho nên cô đừng nản lòng, nên kiên trì đến cùng.”
“Cám ơn.” Uống một ngụm trà nóng, Cao Bảo Nhi cảm thấy lòng mình ấm lên rất nhiều.
“Đừng khách sáo, cố gắng lên!” Người phụ nữ trung niên xác định cô đã ổn thì mới rời đi.
Phải cố lên! Trong đầu Cao Bảo Nhi không ngừng lặp lại những lời này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook