Tặng Quân Một Đời Bình An Bạc Đầu Chẳng Xa Rời
-
Chương 31:
Đêm đó, trời đã khuya nhưng khuê phòng của Lưu Vũ Quỳnh vẫn sáng trưng, nàng đang ngâm mình trong dược liệu, vận công điều tức, thời gian kéo dài dược hiệu quá lâu bây giờ khi phát tác hậu quả tăng gấp mấy lần, toàn thân vẫn khô nóng khó nhịn, hơi nóng toàn thân đều tập trung về phía bụng, hạ thân tê ngứa giống như có ma thú đang chiếm đoạt thần trí của nàng, trong miệng bật ra từng tiếng rên rỉ khó chịu, nàng vẫn cắn răng chịu đựng. Cầm Hương và Y Hương đứng bên cạnh, người thêm nước nóng, người thêm dược liệu, đều lo lắng nhìn Lưu Vũ Quỳnh. Cầm Hương vẫn không nhịn được lên tiếng, trong thanh âm nghẹn ngào nức nở:
– Y Hương, ngươi làm gì đi, tiểu thư đang rất khó chịu.
– Ta cố hết sức rồi, thời gian kìm hãm dược tính quá lâu, giờ tiểu thư mới bị hành hạ khó chịu như vậy – Y Hương cũng đau lòng bất lực nhưng chẳng thể làm gì nữa, chỉ có thể dựa vào ý chí của tiểu thư thôi.
Qua đêm hôm đó, Cầm Hương và Y Hương lần nữa khâm phục ý chí và sức chịu đựng của Lưu Vũ Quỳnh. Lúc đầu khi được đưa đến hầu hạ Lưu Vũ Quỳnh, họ đều có chút không tình nguyện vì nghi ngờ bản lĩnh đệ tử mới nhận này của giáo chủ, võ công thậm chí không bằng họ. Nhưng khi tiếp xúc với nàng, lại trải qua vô số nhiệm vụ sống chết, cách nhìn của họ đã hoàn toàn thay đổi. Lưu Vũ Quỳnh không ngại gian nan, đổ máu rèn luyện bản thân, võ công nhanh chóng tiến bộ vượt bậc hơn hẳn họ. Nàng kiên trì quyết đoán, làm chủ tình hình rất tốt, là một chủ nhân tốt, quan tâm thuộc hạ, dù nguy hiểm cỡ nào nàng cũng tự thân mạo hiểm. Đặc biệt, Lưu Vũ Quỳnh che giấu suy nghĩ rất sâu, nàng dùng gương mặt thanh thuần vô hại để ẩn giấu những mưu tính, sắp xếp của bản thân ngay cả người thân lớn lên cùng nàng cũng chưa hề phát hiện gì. Vì thế, cả Cầm Hương và Y Hương thậm chí thuộc hạ của Vũ Ngôn đường đều khâm phục Lưu Vũ Quỳnh, cam tâm tình nguyện đi theo nàng, làm việc cho nàng dù có hi sinh tính mạng cũng không tiếc và họ cũng thật lòng quan tâm Lưu Vũ Quỳnh.
Bị hành hạ cả một đêm, Lưu Vũ Quỳnh ngủ rất sâu tới giờ tị mới tỉnh dậy, cảm thấy cơ thể còn chút mệt mỏi nhưng tinh thần thì tốt hơn nhiều. Trong lúc hầu hạ nàng trang điểm, Thi Hương nhân cơ hội nói với nàng:
– Tiểu thư, Âu Dương thế tử đã đến, biết người còn đang nghỉ ngơi nên không cho nô tì gọi, vẫn đợi người ở thư phòng của đại thiếu gia.
Vì thế, Lưu Vũ Quỳnh vừa trang điểm xong, đã nhanh chóng đến Tinh Vũ Hiên gặp Âu Dương Minh Tuấn. Nàng tất nhiên đoán được mục đích của hắn nhưng vẫn phải hỏi một chút:
– Minh Tuấn ca ca, hôm nay huynh đến tìm muội có chuyện gì?
– Hôm qua xảy ra chuyện lớn như vậy, không biết muội có sao không, ta đến xem một chút – Âu Dương Minh Tuấn trả lời.
Lưu Vũ Quỳnh hiển nhiên không thể nói tình hình thực tế, qua loa cho qua chuyện:
– Muội thì có chuyện gì chứ, muội vẫn không hiểu đã xảy ra chuyện gì, cũng may muội lúc đó không ở cung Phượng Nghi đó.
Một đêm trôi qua, Âu Dương Minh Tuấn đã tìm hiểu rõ ràng hôm qua ở cung Phượng Nghi đã xảy ra chuyện gì nhưng hắn không cách nào nói rõ với Lưu Vũ Quỳnh mỉm cười nói:
– Không có gì là tốt, mấy chuyện này muội không cần biết nhiều làm gì – Rồi chuyển chủ đề nói sang chuyện khác, Âu Dương Minh Tuấn không hề biết rằng hắn đã bỏ qua một cơ hội đi sâu hiểu thêm người nữ tử hắn dành suốt kiếp chăm sóc bảo vệ.
Đêm đó, vẫn ở khu rừng ngoại ô, Lưu Vũ Quỳnh đã đến từ sớm, trong bóng đêm bóng lưng cô độc quạnh hiu, nàng dường như đang đợi ai đó. Quả nhiên người đó đã xuất hiện, nếu có ai đó ở đây sẽ nhận ra người đến chính là Thống lĩnh cấm vệ quân Phó Cẩn Du.
– Nhị sư huynh, huynh đến rồi sao? – Lưu Vũ Quỳnh lên tiếng gọi, đúng vậy, Phó Cẩn Du là nhị đệ tử của giáo chủ Ẩn Tịch giáo – Phó Tịch Lâm. Ẩn Tịch giáo sỡ dĩ trở thành môn phái đứng đầu về ám sát và thu thập tình báo bởi vì họ trải đều thế lực ở khắp mọi nơi. Phó Cẩn Du chính là người Ẩn Tịch giáo sắp xếp ẩn giấu vào triều, bên ngoài còn sắp xếp một thân phận giả, xuất thân hàn vi lại giành được võ trạng nguyên, không kết giao với các thế lực trong triều, nhanh chóng trở thành thân tín của Hoàng Thượng, nắm giữ cấm vệ quân quan trọng. Đây vốn là cơ mật của Ẩn Tịch giáo, khi sư phụ biết nàng nhúng tay khuấy vào vũng bùn của cuộc tranh đấu hoàng vị đã nói cho nàng biết chuyện này, không ngờ hôm nay lại giúp cho nàng.
Phó Cẩn Du thật sự kinh ngạc tiểu sư muội của hắn lại có thân phận như vậy, Lưu đại tiểu thư tập trung mọi sự cưng chiều, ngây thơ trong sáng lại có thể là tiểu sư muội bí ẩn khắc khổ, chỉ trong thời gian ngắn tiến bộ vượt bậc, sư phụ luôn luôn tán thưởng. Nếu không phải hôm nay Lưu Vũ Quỳnh liên hệ với hắn muốn hắn giúp nàng làm nhân chứng thời gian lại có tín vật thì hắn nhất định không tin. Phó Cẩn Du mỉm cười đáp lại:
– Hàn Mai, là ta đến sớm thôi, nói thật ta có chút kinh ngạc đó.
Hàn Mai là biệt danh của Lưu Vũ Quỳnh khi ở Ẩn Tịch giáo, thân phận của nàng đặc biệt nên nàng chưa từng lộ mặt thật ở tổng đàn, người biết nàng là ai chỉ có phụ tử Phó gia, đại sư huynh, bây giờ lại thêm nhị sư huynh Phó Cẩn Du. Vì thế nàng không hề bất ngờ khi hắn có phản ứng này nói:
– Nhị sư huynh, chuyện lần này phải đa tạ huynh rồi, vẫn phải phiền huynh giúp ta che giấu bí mật này.
– Được, ta biết rồi. Chuyện hôm qua rõ ràng là nhắm vào muội, muội phải cẩn thận đó, tiểu sư muội – Phó Cẩn Du đồng ý và cẩn thận nhắc nhở.
Hai người gặp nhau quá lâu bị người khác phát hiện sẽ không tốt nên nói thêm vài câu hai người họ liền tách ra, khi Lưu Vũ Quỳnh quay về Hàn Mai các thì đã giữa khuya, Cầm Hương giúp nàng trải đệm xong rồi mới lui ra.
Ngày hôm sau là bắt đầu những chuỗi ngày tháng yến tiệc đầu xuân, Lưu Vũ Quỳnh phải theo Mẫn thị tham gia cũng từ đây danh tiếng nữ nhi Trung Nghĩa công trầm tĩnh ôn nhu, tinh thông cầm kì thi họa lan xa. Nói thật nàng có chút mệt mỏi khi phải nhiều ngày khoác lên cái bộ mặt giả tạo đó. Lưu Vũ Quỳnh chỉ thật sự thả lỏng bản thân khi ở Định Nam vương phủ và Kính Dương Hầu phủ.
Ở Định Nam vương phủ, bọn tiểu bối lần lượt chúc tết, Mẫn lão phu nhân miệng cười tươi như hoa, phát tiền lì xì cho họ. Lưu Gia Huy tạo không khí giả vờ giận dỗi:
– Ngoại tổ mẫu, sao phong bì của Quỳnh nhi lại dày hơn bọn con thế? Người quá bất công.
– Đúng vậy, mấy con khỉ con các con lúc nào cũng ồn ào gây chuyện, đâu có đáng yêu như Quỳnh nhi chứ – Mẫn lão phu nhân không hề nể mặt nói thẳng.
Lưu Gia Huy cùng mấy tôn tử đồng loạt chép chép miệng bất mãn, Lưu Vũ Quỳnh thì hếch mũi kiêu ngạo, mấy người khác cũng bật cười, Mộ Dung Vũ lâu lắm mới ra khỏi viện nắm lấy tay của nàng, vuốt ve một lát khẽ hỏi:
– Sao ngọc châu lần trước ta tặng con không thấy con đeo? Con không thích sao?
– Không phải, con rất thích, nhưng ngọc châu quý trọng con sợ sẽ làm hỏng – Lưu Vũ Quỳnh đáp.
Mộ Dung Vũ cũng mỉm cười dịu dàng nói:
– Ngọc châu ta sai người đặt làm sao dễ hỏng như vậy, nó phải được đeo vào tay con mới đẹp, để không thì có tác dụng gì, nếu lỡ hỏng ta tặng cho con cái khác là được rồi.
– Được, về nhà con sẽ lấy đeo – Ngọc châu đó đẹp mắt Lưu Vũ Quỳnh thật sự thích lại không muốn khiến nhị cữu mẫu thất vọng nên nàng tất nhiên đồng ý.
– Y Hương, ngươi làm gì đi, tiểu thư đang rất khó chịu.
– Ta cố hết sức rồi, thời gian kìm hãm dược tính quá lâu, giờ tiểu thư mới bị hành hạ khó chịu như vậy – Y Hương cũng đau lòng bất lực nhưng chẳng thể làm gì nữa, chỉ có thể dựa vào ý chí của tiểu thư thôi.
Qua đêm hôm đó, Cầm Hương và Y Hương lần nữa khâm phục ý chí và sức chịu đựng của Lưu Vũ Quỳnh. Lúc đầu khi được đưa đến hầu hạ Lưu Vũ Quỳnh, họ đều có chút không tình nguyện vì nghi ngờ bản lĩnh đệ tử mới nhận này của giáo chủ, võ công thậm chí không bằng họ. Nhưng khi tiếp xúc với nàng, lại trải qua vô số nhiệm vụ sống chết, cách nhìn của họ đã hoàn toàn thay đổi. Lưu Vũ Quỳnh không ngại gian nan, đổ máu rèn luyện bản thân, võ công nhanh chóng tiến bộ vượt bậc hơn hẳn họ. Nàng kiên trì quyết đoán, làm chủ tình hình rất tốt, là một chủ nhân tốt, quan tâm thuộc hạ, dù nguy hiểm cỡ nào nàng cũng tự thân mạo hiểm. Đặc biệt, Lưu Vũ Quỳnh che giấu suy nghĩ rất sâu, nàng dùng gương mặt thanh thuần vô hại để ẩn giấu những mưu tính, sắp xếp của bản thân ngay cả người thân lớn lên cùng nàng cũng chưa hề phát hiện gì. Vì thế, cả Cầm Hương và Y Hương thậm chí thuộc hạ của Vũ Ngôn đường đều khâm phục Lưu Vũ Quỳnh, cam tâm tình nguyện đi theo nàng, làm việc cho nàng dù có hi sinh tính mạng cũng không tiếc và họ cũng thật lòng quan tâm Lưu Vũ Quỳnh.
Bị hành hạ cả một đêm, Lưu Vũ Quỳnh ngủ rất sâu tới giờ tị mới tỉnh dậy, cảm thấy cơ thể còn chút mệt mỏi nhưng tinh thần thì tốt hơn nhiều. Trong lúc hầu hạ nàng trang điểm, Thi Hương nhân cơ hội nói với nàng:
– Tiểu thư, Âu Dương thế tử đã đến, biết người còn đang nghỉ ngơi nên không cho nô tì gọi, vẫn đợi người ở thư phòng của đại thiếu gia.
Vì thế, Lưu Vũ Quỳnh vừa trang điểm xong, đã nhanh chóng đến Tinh Vũ Hiên gặp Âu Dương Minh Tuấn. Nàng tất nhiên đoán được mục đích của hắn nhưng vẫn phải hỏi một chút:
– Minh Tuấn ca ca, hôm nay huynh đến tìm muội có chuyện gì?
– Hôm qua xảy ra chuyện lớn như vậy, không biết muội có sao không, ta đến xem một chút – Âu Dương Minh Tuấn trả lời.
Lưu Vũ Quỳnh hiển nhiên không thể nói tình hình thực tế, qua loa cho qua chuyện:
– Muội thì có chuyện gì chứ, muội vẫn không hiểu đã xảy ra chuyện gì, cũng may muội lúc đó không ở cung Phượng Nghi đó.
Một đêm trôi qua, Âu Dương Minh Tuấn đã tìm hiểu rõ ràng hôm qua ở cung Phượng Nghi đã xảy ra chuyện gì nhưng hắn không cách nào nói rõ với Lưu Vũ Quỳnh mỉm cười nói:
– Không có gì là tốt, mấy chuyện này muội không cần biết nhiều làm gì – Rồi chuyển chủ đề nói sang chuyện khác, Âu Dương Minh Tuấn không hề biết rằng hắn đã bỏ qua một cơ hội đi sâu hiểu thêm người nữ tử hắn dành suốt kiếp chăm sóc bảo vệ.
Đêm đó, vẫn ở khu rừng ngoại ô, Lưu Vũ Quỳnh đã đến từ sớm, trong bóng đêm bóng lưng cô độc quạnh hiu, nàng dường như đang đợi ai đó. Quả nhiên người đó đã xuất hiện, nếu có ai đó ở đây sẽ nhận ra người đến chính là Thống lĩnh cấm vệ quân Phó Cẩn Du.
– Nhị sư huynh, huynh đến rồi sao? – Lưu Vũ Quỳnh lên tiếng gọi, đúng vậy, Phó Cẩn Du là nhị đệ tử của giáo chủ Ẩn Tịch giáo – Phó Tịch Lâm. Ẩn Tịch giáo sỡ dĩ trở thành môn phái đứng đầu về ám sát và thu thập tình báo bởi vì họ trải đều thế lực ở khắp mọi nơi. Phó Cẩn Du chính là người Ẩn Tịch giáo sắp xếp ẩn giấu vào triều, bên ngoài còn sắp xếp một thân phận giả, xuất thân hàn vi lại giành được võ trạng nguyên, không kết giao với các thế lực trong triều, nhanh chóng trở thành thân tín của Hoàng Thượng, nắm giữ cấm vệ quân quan trọng. Đây vốn là cơ mật của Ẩn Tịch giáo, khi sư phụ biết nàng nhúng tay khuấy vào vũng bùn của cuộc tranh đấu hoàng vị đã nói cho nàng biết chuyện này, không ngờ hôm nay lại giúp cho nàng.
Phó Cẩn Du thật sự kinh ngạc tiểu sư muội của hắn lại có thân phận như vậy, Lưu đại tiểu thư tập trung mọi sự cưng chiều, ngây thơ trong sáng lại có thể là tiểu sư muội bí ẩn khắc khổ, chỉ trong thời gian ngắn tiến bộ vượt bậc, sư phụ luôn luôn tán thưởng. Nếu không phải hôm nay Lưu Vũ Quỳnh liên hệ với hắn muốn hắn giúp nàng làm nhân chứng thời gian lại có tín vật thì hắn nhất định không tin. Phó Cẩn Du mỉm cười đáp lại:
– Hàn Mai, là ta đến sớm thôi, nói thật ta có chút kinh ngạc đó.
Hàn Mai là biệt danh của Lưu Vũ Quỳnh khi ở Ẩn Tịch giáo, thân phận của nàng đặc biệt nên nàng chưa từng lộ mặt thật ở tổng đàn, người biết nàng là ai chỉ có phụ tử Phó gia, đại sư huynh, bây giờ lại thêm nhị sư huynh Phó Cẩn Du. Vì thế nàng không hề bất ngờ khi hắn có phản ứng này nói:
– Nhị sư huynh, chuyện lần này phải đa tạ huynh rồi, vẫn phải phiền huynh giúp ta che giấu bí mật này.
– Được, ta biết rồi. Chuyện hôm qua rõ ràng là nhắm vào muội, muội phải cẩn thận đó, tiểu sư muội – Phó Cẩn Du đồng ý và cẩn thận nhắc nhở.
Hai người gặp nhau quá lâu bị người khác phát hiện sẽ không tốt nên nói thêm vài câu hai người họ liền tách ra, khi Lưu Vũ Quỳnh quay về Hàn Mai các thì đã giữa khuya, Cầm Hương giúp nàng trải đệm xong rồi mới lui ra.
Ngày hôm sau là bắt đầu những chuỗi ngày tháng yến tiệc đầu xuân, Lưu Vũ Quỳnh phải theo Mẫn thị tham gia cũng từ đây danh tiếng nữ nhi Trung Nghĩa công trầm tĩnh ôn nhu, tinh thông cầm kì thi họa lan xa. Nói thật nàng có chút mệt mỏi khi phải nhiều ngày khoác lên cái bộ mặt giả tạo đó. Lưu Vũ Quỳnh chỉ thật sự thả lỏng bản thân khi ở Định Nam vương phủ và Kính Dương Hầu phủ.
Ở Định Nam vương phủ, bọn tiểu bối lần lượt chúc tết, Mẫn lão phu nhân miệng cười tươi như hoa, phát tiền lì xì cho họ. Lưu Gia Huy tạo không khí giả vờ giận dỗi:
– Ngoại tổ mẫu, sao phong bì của Quỳnh nhi lại dày hơn bọn con thế? Người quá bất công.
– Đúng vậy, mấy con khỉ con các con lúc nào cũng ồn ào gây chuyện, đâu có đáng yêu như Quỳnh nhi chứ – Mẫn lão phu nhân không hề nể mặt nói thẳng.
Lưu Gia Huy cùng mấy tôn tử đồng loạt chép chép miệng bất mãn, Lưu Vũ Quỳnh thì hếch mũi kiêu ngạo, mấy người khác cũng bật cười, Mộ Dung Vũ lâu lắm mới ra khỏi viện nắm lấy tay của nàng, vuốt ve một lát khẽ hỏi:
– Sao ngọc châu lần trước ta tặng con không thấy con đeo? Con không thích sao?
– Không phải, con rất thích, nhưng ngọc châu quý trọng con sợ sẽ làm hỏng – Lưu Vũ Quỳnh đáp.
Mộ Dung Vũ cũng mỉm cười dịu dàng nói:
– Ngọc châu ta sai người đặt làm sao dễ hỏng như vậy, nó phải được đeo vào tay con mới đẹp, để không thì có tác dụng gì, nếu lỡ hỏng ta tặng cho con cái khác là được rồi.
– Được, về nhà con sẽ lấy đeo – Ngọc châu đó đẹp mắt Lưu Vũ Quỳnh thật sự thích lại không muốn khiến nhị cữu mẫu thất vọng nên nàng tất nhiên đồng ý.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook