Tặng Quân Một Đời Bình An Bạc Đầu Chẳng Xa Rời
-
Chương 30:
Đoàn người vừa rời yến hội đã nhanh chóng hướng tới điểm đến sườn điện cung Phượng Nghi, mới bước vào đã ngửi thấy mùi xạ hương thoang thoảng không quá nồng, ở đây toàn là cáo già thành tinh, liền lập tức đoán được ở đây vừa xảy ra chuyện gì, sắc mặt của mọi người biến chuyển đủ kiểu. Có tức giận đỏ gay của Hoàng Thượng, có vẻ mặt vui mừng chờ xem kịch vui của Lưu Hoàng hậu, có bất an bồn chồn của Thẩm quý phi khi nhìn thấy thái độ bàng quang của Hoàng Hậu, còn có khó hiểu hoang mang của phu thê Thẩm Tả tướng khi được mời đến đây. Thắc mắc nhanh chóng được giải đáp khi vừa bước vào sườn điện đã thấy Thẩm Văn Sơn trên người chỉ mặc trung y, bên cạnh còn có một cung tì quần áo xốc xếch. Thẩm quý phi khó thở công tâm muốn ngất xỉu, được ma ma bên cạnh đỡ lấy, bà thật không hiểu chuyện gì đã xảy ra, sao kế hoạch lại hoàn toàn thay đổi, nhân vật chính sao lại biến thành cháu trai của bà, khoan đã, bà chợt nhận ra có điều không đúng, Lưu Vũ Quỳnh đáng lẽ phải ở đây đã biến đâu mất rồi. Xem ra bây giờ chỉ có thể cắn chặt điều này mới mong xoay chuyển tình thế, Thẩm quý phi liền lên tiếng nắm lấy cơ hội:
– Không phải lúc nãy Hoàng Hậu nương nương sai cung nữ này đưa Lưu đại tiểu thư tới đây thay đổi trang phục sao, Lưu đại tiểu thư đâu mà chỉ có hai người bọn họ? Lẽ nào… – Thẩm quý phi cố ý dẫn dắt mọi người rằng cháu trai của bà là bị người hãm hại, người đó là người đã biến mất, Lưu Vũ Quỳnh.
Hoàng Thượng cũng mang đầy thắc mắc, lập tức ra lệnh:
– Tiểu Quý tử, mau gọi Lưu đại tiểu thư đến đây.
Đợi một lát, rốt cuộc Lưu Vũ Quỳnh đã đến thỉnh an mọi người, Hoàng Thượng liền lên tiếng hỏi:
– Lưu Vũ Quỳnh, Hoàng Hậu không phải bảo ngươi đến đây thay trang phục sao, tại sao ngươi không có ở đây, ngươi đã đi đâu?
– Tâu Hoàng Thượng, thần nữ đi được nửa đường cảm thấy vết ướt cũng không nghiêm trọng nên đi dạo cho khô là được rồi – Lưu Vũ Quỳnh nói.
– Ai có thể chứng minh ngươi chưa từng đến đây? – Thẩm quý phi lớn tiếng chất vấn.
Lưu Vũ Quỳnh vô cùng trấn tĩnh trả lời:
– Nửa canh giờ trước, thần nữ đã từng gặp một đội cấm vệ quân ở phía tây Ngự hoa viên, người đi đầu có lẽ là thống lĩnh cấm vệ quân Phó đại nhân, sau đó gặp mặt nữ nhi của Hoàng đại nhân, Hoàng Linh Nhi ở Xuân Ba đình đến khi bị Hoàng Thượng gọi đến.
– Hoàng Thượng, vậy chúng ta gọi Phó thống lĩnh và Hoàng Linh Nhi đến hỏi xem sao – Hoàng Hậu đề nghị, Hoàng Thượng tất nhiên đồng ý.
Thống lĩnh cấm vệ quân Phó Cẩn Du và Hoàng Linh Nhi đã xác nhận chứng minh Lưu Vũ Quỳnh hoàn toàn không hề liên quan đến chuyện này. Hoàng Thượng liền quay lại chất vấn kẻ gây chuyện:
– Thẩm Văn Sơn, tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây lại còn làm việc vô sỉ ở đây? Ngươi có biết ở đây là đâu không?
– Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, thần thật sự bị oan, có một cung nữ đã dẫn thần đến đây sau đó xảy ra chuyện gì thần không rõ, mong Hoàng Thượng minh giám – Thẩm Văn Sơn run lẩy bẩy, vội vàng muốn giải thích.
– Cung nữ? Cung nữ đó tên gì và là cung nữ của cung nào? – Hoàng Hậu hỏi, đã xác định không liên quan đến cháu gái, thanh âm của bà cũng tự tin sắc bén hơn.
Câu hỏi của Lưu Hoàng hậu quả thật làm khó Thẩm Văn Sơn, ánh mắt hắn len lén liếc nhìn Thẩm quý phi muốn nói lại thôi. Điều này đã nói cho Thẩm quý phi biết, cung nữ đó là cung nữ trong cung của bà, phản đồ, nghĩ đến điều này sắc mặt xanh mét, tức giận đến nỗi nắm chặt bàn tay, móng tay ghim vào lòng bàn tay muốn chảy máu. Chuyện này tạm thời gác lại, xử lí chuyện trước mắt cái đã, trừng mắt cảnh cáo Thanh Lam. Đã đến nước này, bà chỉ có thể cố gắng bảo hộ cháu trai, khổ nỗi danh tiếng Thẩm Văn Sơn trước giờ khá xấu, háo sắc phong lưu dù nói hắn nổi lên sắc tâm với cung tì vẫn có người tin. Kẻ chết thay bà chọn chính là người có người nhà bị bà nắm trong tay, Thanh Lam. Thanh Lam lập tức hiểu được chủ nhân định hi sinh bản thân, nhưng phận nô tì làm gì có cách nào phản kháng, cúi đầu nhận tội:
– Nô tì nhận tội, trước giờ nô tì ngưỡng mộ Thẩm nhị công tử, chuyện ngày hôm nay là một tay nô tì bày ra. Xin Hoàng Thượng tha mạng, xin Hoàng Thượng tha mạng.
– Người đâu, lập tức lôi con tiện tì này ra ngoài chém. Thẩm Văn Sơn, tư thông cung nữ, giam vào ngục sau thu xử chém – Chuyện hôm nay lại xảy ra ở sườn điện cung Phượng Nghi lại vào đêm trừ tịch, nhiều người biết chuyện chẳng khác nào đánh vào mặt của ông, Hoàng Thượng rất tức giận, chỉ muốn giết người thôi.
Vừa dứt lời, Thẩm phu nhân Tề thị đã kinh hãi, khó thở công tâm ngất xỉu, Thẩm Lịch Quần liền quỳ xuống, cúi rạp người cầu xin:
– Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, xin khoan hồng, nể mặt thần trước nay tận tâm tận lực vì triều đình, tha cho nhi tử của thần một mạng.
– Hoàng Thượng, Người hãy thương thần thiếp, tha cho cháu trai của thần thiếp – Thẩm quý phi cũng quỳ xuống, gương mặt đẫm lệ, hoa dung thất sắc chọc người thương.
Hoàng Thượng không muốn lạnh tâm triều thần, đè nén cơn giận quyết định:
– Nể mặt của Tả tướng và quý phi, trẫm tha cho hắn tội chết nhưng tội sống khó tha, lưu đày Tây Bắc. Thẩm Tả tướng, dạy con không nghiêm, phạt bổng lộc một năm. Hoàng Hậu, chuyện xảy ra trong cung Phượng Nghi, cung nữ cũng là người của nàng, nàng khó thoát trách nhiệm, cũng phạt bổng lộc một năm, để cho quý phi hiệp trợ xử lí cung vụ, để nàng bớt vất vả.
Quyết định này vận dụng nhuần nhuyễn thuật cân bằng của đế vương, đồng thời tổn hại cả hai bên nhưng vẫn giữ gìn lực lượng hai bên, để họ tranh đấu nhau, ông ở giữa mới là người có lợi nhất. Tất nhiên không có ai dám lên tiếng ý kiến nữa, Hoàng Thượng phất tay bỏ đi, phu thê Thẩm Lịch Quần, Lưu Vũ Quỳnh và Hoàng Linh Nhi đều lần lượt xuất cung.
Trên đường đi, Y Hương cẩn thận đỡ Lưu Vũ Quỳnh, nhỏ giọng hỏi:
– Tiểu thư, người cảm thấy sao rồi? – Thời gian kéo dài quá lâu đã gần hết ba canh giờ, nàng thật sự lo tiểu thư không chịu nổi.
– Ta không sao, ngươi yên tâm đi – Sắc mặt Lưu Vũ Quỳnh hơi trắng nhợt, trán đổ mồ hôi lạnh, âm thầm điều tức đè nén khô nóng từ dưới thân truyền đến, miệng vẫn mỉm cười trấn an Y Hương.
Hai người vừa đi ra, người nhà đã đợi họ trước cửa cung, ai cũng đang lo lắng không biết xảy ra chuyện gì mà bị giữ lại trong cung, liên tục truy hỏi. Lưu Vũ Quỳnh biết thời gian không còn nhiều, không đúng chỗ không đúng lúc nàng không thể tường tận giải thích, trả lời vài câu hỏi qua loa rồi viện cớ mệt mỏi đợi ngày sau sẽ nói rõ, lên xe ngựa nhà mình trở về trước.
Âu Dương Minh Tuấn tất nhiên nhìn thấy sắc mặt Lưu Vũ Quỳnh không tốt, hỏi người bị giữ lại còn lại:
– Biểu muội, trong cung đã xảy ra chuyện gì, sao hai người bị giữ lại?
– Không có gì, Hoàng Thượng có chuyện muốn hỏi bọn muội thôi. Ở cung Phượng Nghi xảy ra chuyện, Thẩm Văn Sơn tư thông cung nữ, bị phán lưu đày Tây Bắc – Hoàng Linh Nhi thuật lại mọi chuyện.
– Hả? Rốt cuộc là có chuyện gì? – Âu Dương Minh An nãy giờ vẫn đứng bên cạnh kinh ngạc kêu lên.
Hoàng Linh Nhi lắc đầu, mê man đáp lại:
– Ta không biết, ta và Vũ Quỳnh đang nói chuyện ở Xuân Ba đình thì Hoàng Thượng gọi chúng ta đến, chính ta còn không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Âu Dương Minh Tuấn và Âu Dương Minh An liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt mang đầy thắc mắc khó hiểu.
– Không phải lúc nãy Hoàng Hậu nương nương sai cung nữ này đưa Lưu đại tiểu thư tới đây thay đổi trang phục sao, Lưu đại tiểu thư đâu mà chỉ có hai người bọn họ? Lẽ nào… – Thẩm quý phi cố ý dẫn dắt mọi người rằng cháu trai của bà là bị người hãm hại, người đó là người đã biến mất, Lưu Vũ Quỳnh.
Hoàng Thượng cũng mang đầy thắc mắc, lập tức ra lệnh:
– Tiểu Quý tử, mau gọi Lưu đại tiểu thư đến đây.
Đợi một lát, rốt cuộc Lưu Vũ Quỳnh đã đến thỉnh an mọi người, Hoàng Thượng liền lên tiếng hỏi:
– Lưu Vũ Quỳnh, Hoàng Hậu không phải bảo ngươi đến đây thay trang phục sao, tại sao ngươi không có ở đây, ngươi đã đi đâu?
– Tâu Hoàng Thượng, thần nữ đi được nửa đường cảm thấy vết ướt cũng không nghiêm trọng nên đi dạo cho khô là được rồi – Lưu Vũ Quỳnh nói.
– Ai có thể chứng minh ngươi chưa từng đến đây? – Thẩm quý phi lớn tiếng chất vấn.
Lưu Vũ Quỳnh vô cùng trấn tĩnh trả lời:
– Nửa canh giờ trước, thần nữ đã từng gặp một đội cấm vệ quân ở phía tây Ngự hoa viên, người đi đầu có lẽ là thống lĩnh cấm vệ quân Phó đại nhân, sau đó gặp mặt nữ nhi của Hoàng đại nhân, Hoàng Linh Nhi ở Xuân Ba đình đến khi bị Hoàng Thượng gọi đến.
– Hoàng Thượng, vậy chúng ta gọi Phó thống lĩnh và Hoàng Linh Nhi đến hỏi xem sao – Hoàng Hậu đề nghị, Hoàng Thượng tất nhiên đồng ý.
Thống lĩnh cấm vệ quân Phó Cẩn Du và Hoàng Linh Nhi đã xác nhận chứng minh Lưu Vũ Quỳnh hoàn toàn không hề liên quan đến chuyện này. Hoàng Thượng liền quay lại chất vấn kẻ gây chuyện:
– Thẩm Văn Sơn, tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây lại còn làm việc vô sỉ ở đây? Ngươi có biết ở đây là đâu không?
– Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, thần thật sự bị oan, có một cung nữ đã dẫn thần đến đây sau đó xảy ra chuyện gì thần không rõ, mong Hoàng Thượng minh giám – Thẩm Văn Sơn run lẩy bẩy, vội vàng muốn giải thích.
– Cung nữ? Cung nữ đó tên gì và là cung nữ của cung nào? – Hoàng Hậu hỏi, đã xác định không liên quan đến cháu gái, thanh âm của bà cũng tự tin sắc bén hơn.
Câu hỏi của Lưu Hoàng hậu quả thật làm khó Thẩm Văn Sơn, ánh mắt hắn len lén liếc nhìn Thẩm quý phi muốn nói lại thôi. Điều này đã nói cho Thẩm quý phi biết, cung nữ đó là cung nữ trong cung của bà, phản đồ, nghĩ đến điều này sắc mặt xanh mét, tức giận đến nỗi nắm chặt bàn tay, móng tay ghim vào lòng bàn tay muốn chảy máu. Chuyện này tạm thời gác lại, xử lí chuyện trước mắt cái đã, trừng mắt cảnh cáo Thanh Lam. Đã đến nước này, bà chỉ có thể cố gắng bảo hộ cháu trai, khổ nỗi danh tiếng Thẩm Văn Sơn trước giờ khá xấu, háo sắc phong lưu dù nói hắn nổi lên sắc tâm với cung tì vẫn có người tin. Kẻ chết thay bà chọn chính là người có người nhà bị bà nắm trong tay, Thanh Lam. Thanh Lam lập tức hiểu được chủ nhân định hi sinh bản thân, nhưng phận nô tì làm gì có cách nào phản kháng, cúi đầu nhận tội:
– Nô tì nhận tội, trước giờ nô tì ngưỡng mộ Thẩm nhị công tử, chuyện ngày hôm nay là một tay nô tì bày ra. Xin Hoàng Thượng tha mạng, xin Hoàng Thượng tha mạng.
– Người đâu, lập tức lôi con tiện tì này ra ngoài chém. Thẩm Văn Sơn, tư thông cung nữ, giam vào ngục sau thu xử chém – Chuyện hôm nay lại xảy ra ở sườn điện cung Phượng Nghi lại vào đêm trừ tịch, nhiều người biết chuyện chẳng khác nào đánh vào mặt của ông, Hoàng Thượng rất tức giận, chỉ muốn giết người thôi.
Vừa dứt lời, Thẩm phu nhân Tề thị đã kinh hãi, khó thở công tâm ngất xỉu, Thẩm Lịch Quần liền quỳ xuống, cúi rạp người cầu xin:
– Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, xin khoan hồng, nể mặt thần trước nay tận tâm tận lực vì triều đình, tha cho nhi tử của thần một mạng.
– Hoàng Thượng, Người hãy thương thần thiếp, tha cho cháu trai của thần thiếp – Thẩm quý phi cũng quỳ xuống, gương mặt đẫm lệ, hoa dung thất sắc chọc người thương.
Hoàng Thượng không muốn lạnh tâm triều thần, đè nén cơn giận quyết định:
– Nể mặt của Tả tướng và quý phi, trẫm tha cho hắn tội chết nhưng tội sống khó tha, lưu đày Tây Bắc. Thẩm Tả tướng, dạy con không nghiêm, phạt bổng lộc một năm. Hoàng Hậu, chuyện xảy ra trong cung Phượng Nghi, cung nữ cũng là người của nàng, nàng khó thoát trách nhiệm, cũng phạt bổng lộc một năm, để cho quý phi hiệp trợ xử lí cung vụ, để nàng bớt vất vả.
Quyết định này vận dụng nhuần nhuyễn thuật cân bằng của đế vương, đồng thời tổn hại cả hai bên nhưng vẫn giữ gìn lực lượng hai bên, để họ tranh đấu nhau, ông ở giữa mới là người có lợi nhất. Tất nhiên không có ai dám lên tiếng ý kiến nữa, Hoàng Thượng phất tay bỏ đi, phu thê Thẩm Lịch Quần, Lưu Vũ Quỳnh và Hoàng Linh Nhi đều lần lượt xuất cung.
Trên đường đi, Y Hương cẩn thận đỡ Lưu Vũ Quỳnh, nhỏ giọng hỏi:
– Tiểu thư, người cảm thấy sao rồi? – Thời gian kéo dài quá lâu đã gần hết ba canh giờ, nàng thật sự lo tiểu thư không chịu nổi.
– Ta không sao, ngươi yên tâm đi – Sắc mặt Lưu Vũ Quỳnh hơi trắng nhợt, trán đổ mồ hôi lạnh, âm thầm điều tức đè nén khô nóng từ dưới thân truyền đến, miệng vẫn mỉm cười trấn an Y Hương.
Hai người vừa đi ra, người nhà đã đợi họ trước cửa cung, ai cũng đang lo lắng không biết xảy ra chuyện gì mà bị giữ lại trong cung, liên tục truy hỏi. Lưu Vũ Quỳnh biết thời gian không còn nhiều, không đúng chỗ không đúng lúc nàng không thể tường tận giải thích, trả lời vài câu hỏi qua loa rồi viện cớ mệt mỏi đợi ngày sau sẽ nói rõ, lên xe ngựa nhà mình trở về trước.
Âu Dương Minh Tuấn tất nhiên nhìn thấy sắc mặt Lưu Vũ Quỳnh không tốt, hỏi người bị giữ lại còn lại:
– Biểu muội, trong cung đã xảy ra chuyện gì, sao hai người bị giữ lại?
– Không có gì, Hoàng Thượng có chuyện muốn hỏi bọn muội thôi. Ở cung Phượng Nghi xảy ra chuyện, Thẩm Văn Sơn tư thông cung nữ, bị phán lưu đày Tây Bắc – Hoàng Linh Nhi thuật lại mọi chuyện.
– Hả? Rốt cuộc là có chuyện gì? – Âu Dương Minh An nãy giờ vẫn đứng bên cạnh kinh ngạc kêu lên.
Hoàng Linh Nhi lắc đầu, mê man đáp lại:
– Ta không biết, ta và Vũ Quỳnh đang nói chuyện ở Xuân Ba đình thì Hoàng Thượng gọi chúng ta đến, chính ta còn không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Âu Dương Minh Tuấn và Âu Dương Minh An liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt mang đầy thắc mắc khó hiểu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook