Gần đến giờ, Tống Nhu gọi điện cho anh trai Tống Lâm, Tống Lâm cũng dặn dò cô y hệt như kiếp trước:
“Nhu Nhu đừng sợ, anh bây giờ rất an toàn.

Bên ngoài tình hình phức tạp lắm, em ở nhà đừng đi đâu cả.

Có thể anh sẽ về nhà muộn hơn dự kiến một chút nhưng anh nhất định sẽ quay lại đón em.

Em phải tự bảo vệ mình nhé!”
Tống Nhu đáp lại một cách nghiêm túc: “Dạ.”
Trừ việc không còn ba người kia ở nhà cô thì mọi chuyện đều diễn ra giống y như kiếp trước.

Bên ngoài cứ vang lên tiếng gõ cửa đập cửa inh ỏi, thậm chí còn nghe thấy tiếng chửi bới điên cuồng nhưng Tống Nhu cứ làm như không nghe thấy gì.
Ngày thứ ba của ngày tận thế, nhà mất điện nhưng Tống Nhu không hề bận tâm.


Dù sao cô cũng chẳng biết nấu nướng gì, nấu mì nấu cháo là giới hạn của cô rồi.

Cô chỉ bình tĩnh lấy hết đồ trong tủ lạnh ra và cất vào không gian, để tránh rau củ bị hỏng.
Đến ngày thứ năm, tối hôm đó, hiếm hoi Tống Nhu không nghe bản nhạc ru ngủ.

Bởi vì chỉ cần nghĩ đến việc ngày mai anh trai sẽ về, Tống Nhu liền cảm thấy yên tâm hơn
Sáng hôm sau, Tống Nhu chưa ăn sáng đã bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Bây giờ, những nơi đông người càng nguy hiểm, chắc chắn thành phố sẽ có rất nhiều zombie.

Vì vậy, cô và anh trai nhất định phải rời khỏi đây.

Cô phải mang theo tất cả mọi thứ ở nhà, để khi tìm được nơi ở mới có thể sắp xếp lại một ngôi nhà khác.
Thực ra cũng chẳng có gì để thu dọn nhiều.

Trong không gian của cô đã có rất nhiều ngôi nhà ở nông thôn.

Cô chỉ cần tìm một căn nhà và cất hết đồ đạc vào là xong.
Tống Nhu đi lòng vòng một hồi, mất khá nhiều thời gian, một căn nhà vốn dĩ rất ấm cúng bỗng trở nên trống trải.
Sau khi làm việc vất vả như vậy, Tống Nhu đứng trong căn nhà trống trải, lấy ra một chai sữa chua, vừa mở ra uống một ngụm thì cánh cửa bỗng nhiên bật mở.

Tống Nhu quay đầu lại, chỉ thấy anh trai Tống Lâm bước vào.
Tống Nhu ngây người nhìn anh một lúc lâu, cho đến khi Tống Lâm bất lực gọi cô: “Nhu Nhu, anh về rồi.”
Tống Nhu lúc này mới hoàn hồn, nỗi nhớ nhung và tủi hờn ào ạt ập đến như những con sóng.
Cô không khóc khi bị zombie cắn, cũng không khóc khi được tái sinh, nhưng vào khoảnh khắc này, cô lại bật khóc nức nở trong lòng anh trai Tống Lâm.
Tống Lâm đau lòng vuốt ve gáy của Tống Nhu, đây là người thân yêu quý nhất của anh trên đời kể từ khi bố mẹ mất.
Hồi trước, khi sinh ra em gái, bố mẹ đặt tên là Tống Nhu, mong rằng suốt đời em sẽ được sống trong vòng tay yêu thương của gia đình, lớn lên trở thành một cô bé xinh xắn đáng yêu.

Em gái đúng như mong đợi của bố mẹ, xinh đẹp và tốt bụng, vì vậy khi ngày tận thế đến, Tống Lâm càng hối hận vô cùng.
Nếu biết trước, anh đã nghe lời em gái mà về tìm em sớm hơn.

Những ngày qua, anh không ngủ được một giấc, lúc nào cũng lo lắng em gái sẽ gặp chuyện không hay.

Nhưng thật may, em vẫn bình an như bây giờ, vẫn có thể chạy vào lòng anh như thế này.
Cho dù có khóc hay cười, chỉ cần em an toàn là được.
Tống Lâm vỗ về lưng Tống Nhu, dịu dàng dỗ dành: “Được rồi, Nhu Nhu ngoan, đừng khóc nữa để người khác cười cho.”
Người khác????
Tống Nhu nghe vậy thì ngừng khóc, từ trong lòng Tống Lâm nhích ra một chút, lén lút ngó ra phía sau anh.
Quả nhiên, đằng sau Tốnng Lâm còn có ba chàng trai điển trai, Tống Nhu lập tức nuốt nước mắt vào trong, rồi không kìm được mà ợ lên một cái...
Ba chàng trai đó cứ thế nhìn Tống Nhu khiến cô cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Vừa lúc cô chuẩn bị rúc đầu vào lòng anh trai để che giấu sự xấu hổ của mình, thì một chàng trai có khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu trong số họ cười với cô: “Nhà các cậu...!quả thật là quá đơn sơ rồi, ha ha ha ha ha!”
Một chàng trai khác bên cạnh anh ta, mặc bộ trông rất sành điệu, nghe vậy liền bịt miệng cậu ta lại, rồi cũng cười với Tống Nhu, nhưng là nụ cười nịnh nọt: “Em gái đừng nghe cậu ta nói linh tinh, cậu ấy nói chuyện không suy nghĩ đâu.”
Tống Nhu ngước nhìn Tống Lâm, Tống Lâm đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô, chỉ vào chàng trai mặt bầu bĩnh giới thiệu: “Cậu ấy cũng họ Tống giống chúng ta, tên là Tống Viêm Dương.'
Tống Nhu gật đầu.
Tống Lâm tiếp tục giới thiệu chàng trai mặc bộ đồ thời trang:”'Cậu ấy tên là Hướng Thần”
Tống Nhu nhìn về phía người cuối cùng, đồng thời nghe thấy giọng nói của anh trai Song Lâm vang lên bên tai: “Cậu ấy là Thương Mộ, ba người họ đều là bạn cùng phòng của anh.”
Lúc này, Tống Nhu đã không còn tâm trí để gật đầu hay lắc đầu nữa, cô ngây ngốc nhìn chằm chằm vào Thương Mộ.

Trước đây, Tống Nhu nghĩ rằng anh trai Tống Lâm là người đàn ông dịu dàng và đẹp trai nhất thế giới, nhưng Thương Mộ lại mang đến một cảm giác tươi trẻ và trong sáng đến mức khiến cô không thể rời mắt.
Tống Nhu cảm thấy mình hình như chưa ăn sáng nên có chút đói bụng, đó là lý do tại sao lúc này cô nhìn Thương Mộ lại không tự chủ được mà nuốt nước miếng.
Cô chắc chắn mình không hề cường điệu, bởi vì có một câu nói là “mỹ sắc khả ẩm”, Thương Mộ không chỉ có thể ăn được mà còn vô cùng ngon miệng nữa!!!
Tuy nhiên, Tống Nhu vẫn còn lý trí.

Cô nghe thấy anh trai vừa nói những người này đều là bạn cùng phòng của anh, làm sao có thể để bạn bè của anh trai thấy mình mất mặt được?
Cô cúi đầu, ngoan ngoãn gọi: 'Chào các anh ạ.'
Tống Viêm Dương nghe vậy liền kích động: “Rất tốt, rất tốt, lần đầu gặp mặt, anh....”
Cậu ta lục lọi túi quần, nhưng chỉ toàn là không khí.

Nhìn thấy ánh mắt trêu chọc của Hướng Thần, Tống Viêm Dương không phục: “Cậu có ý kiến gì à? Cứ như là cậu có thể lấy ra được món quà gì đó ý.”
Hướng Thần bị nghẹn họng: “........”
Thôi vậy, dù sao thì cả hai đều không chuẩn bị gì, cùng nhau xấu hổ một lần cũng được, vì tình hình hiện tại mà.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương