Hướng Trầm vừa mới mừng thầm trong lòng một cái, thì ngay sau đó lại thấy Thương Mộ không nói gì, rút ra một chiếc kẹp tóc hình hoa anh đào màu hồng đính kim cương đưa cho Tống Nhu.
Hướng Trầm: “???”
Tống Viễn Dương thấy thế liền không vui, mọi người đều là lần đầu gặp em gái của Tống Lâm, tại sao chỉ có mỗi Thương Mộ làm ra vẻ đặc biệt như vậy chứ?
Anh ta nhíu mày lẩm bẩm: “Thương Mộ, cậu thật là gian xảo! Cậu chuẩn bị quà từ khi nào vậy, sao không nói cho chúng tớ biết một tiếng?”
Thương Mộ: “……Lúc tham gia cuộc thi ở nước ngoài, Tống Lâm đã nói là ngày 1/5 sẽ đưa tôi đến Tô Thành* chơi.”
*tên gọi khác của Tô Châu, thành phố nổi tiếng tại Trung Quốc
Đã đến Tô Thành rồi thì chắc chắn sẽ gặp em gái của Tống Lâm, nên lúc thấy Tống Lâm mua quà cho em gái, anh ấy cũng mua theo.

Ban đầu có hộp đựng quà, nhưng vì tình hình đặc biệt nên anh ấy đã vứt hộp đi.
Tống Nhu nhìn Tống Lâm một cái thấy anh trai gật đầu, cô mới nhận lấy món quà, lễ phép nói: “Cảm ơn anh Thương Mộ.”

Cô không dám ngẩng đầu lên, sợ nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Thương Mộ lại xấu hổ.
Nghĩ rằng cô bé mấy ngày nay bị lũ zombie bên ngoài làm cho sợ hãi, lại lần đầu gặp họ nên có chút ngượng ngùng, Thương Mộ vô thức vỗ nhẹ lên đỉnh đầu Tống Nhu.
Lần này thì Tống Nhu lập tức ngẩng đầu lên, nhưng biểu cảm lại trở nên ngơ ngác.
Hai người nhìn nhau chằm chằm, không ai nói gì.

Cả hai đều cảm thấy đối phương đẹp, đến mức nếu trong tình cảnh khác thì sẽ rất lãng mạn.

Nhưng lúc này bầu không khí lại căng thẳng.
Tống Lâm cuối cùng cũng lên tiếng phá vỡ bầu không khí: “Nhu Nhu, nhà mình...!đây là bị trộm à?" Anh không hiểu sao nhà mình lại trống không đến vậy.
Tống Nhu suy nghĩ một lúc rồi quyết định tiết lộ khả năng đặc biệt của mình.

Cô biến cái ghế sofa ra, khiến mọi người kinh ngạc.
Tống Ngụy Dương vô cùng ngạc nhiên: "Cái này...!là dị năng không gian à???"
Hướng Trầm rất phấn khích: "Đúng rồi, chắc chắn rồi, Tống Lâm, em gái cậu thật quá lợi hại!"
Tống Lâm mỉm cười tự hào.

Anh ta biết dị năng không gian rất hiếm.
Trong suốt hành trình đến Tô Thành, họ đã rất khó khăn vì không có không gian để chứa đồ.


Mỗi lần ăn bánh quy nén và bánh mì khô, họ lại nghĩ đến những người có dị năng không gian, càng không nhịn được mà hâm mộ họ.
Nhưng giờ đây, với khả năng của em gái, họ sẽ không còn phải lo lắng về vấn đề đó nữa.
Tống Nhu tò mò hỏi: "Dị năng? Cái này gọi là dị năng không gian à? Anh, vậy các anh đều có dị năng à?"
Tống Lâm gật đầu:“Anh là song dị năng hệ phong hỏa, Thương Mộ là song dị năng hệ lôi và băng, Tống Viễn Dương là dị năng hệ kim, Hướng Trầm là dị năng hệ thổ, cộng thêm em, bây giờ chúng ta đều là dị năng giả.”
Tống Nhu có chút áy náy, cô ấy không phải là dị năng giả, nhưng lời này thì không cần nói ra, cứ để hiểu lầm tốt đẹp này tiếp diễn vậy, như vậy sẽ khiến cô ấy có vẻ không đến nỗi nào.
Nói đến đây thì thật là tuyệt vời, phía anh trai cô ấy bốn người toàn là dị năng giả không nói, thậm chí anh trai và Thương Mộ còn đều là song dị năng giả, nếu không phải kiếp trước cô ấy và ba tên phản bội kia đều không phải dị năng giả, cô ấy còn tưởng rằng dị năng giả đã trở nên phổ biến rồi.
Nghĩ đến đây, Tống Nhu có chút thất vọng, cả căn phòng đứng năm người, chỉ có mình cô ấy là người thường, may mắn là cô ấy có một không gian, nếu không cảm thấy mình cũng không xứng đứng cùng họ.
Nhưng nói đến mà xem...Hướng Trầm người có vẻ sành điệu nhất, dị năng của anh ấy lại là hệ thổ ???
Xin lỗi, là mạch não của cô ấy có chút trục trặc.
Nghĩ như vậy, cảm giác thất vọng của Tống Nhu tan đi một ít, cô ấy quét mắt một vòng xung quanh căn phòng, hỏi: “Anh trai, vậy chúng ta tiếp theo nên làm gì?”
“Đi thẳng đến Thủ đô thôi, phải đi tìm gia đình của họ.”
Nói đến gia đình, Tống Viễn Dương và Hướng Trầm có chút chán nản, không biết gia đình của mình rốt cuộc còn sống hay không, trong lòng họ mong chờ nhưng lại không nhịn được suy nghĩ về tình huống tồi tệ nhất.

Nghe vậy, Tống Nhu tinh thần sảng khoái, thu lại sô pha, sốt ruột nói: “Vậy chúng ta mau đi thôi! Tìm gia đình thì phải tranh thủ!”
Đôi khi, chậm một bước chính là chậm cả đời, không phải ai cũng có cơ hội làm lại.
Tống Viễn Dương và Hướng Trầm không ngờ Tống Nhu lại sốt ruột hơn cả họ, sững sờ một chút, ánh mắt dịu đi.
Thế giới này có lẽ không có sự đồng cảm thực sự, nhưng chỉ cần người đó quan tâm đến cảm xúc của bạn, vậy thì, người đó đáng để bạn trân trọng và yêu thương.
Thương Mộ cúi đầu không nói gì, thực tế mà nói, nếu không phải vì em trai của anh ấy còn ở trong ngôi nhà đó, anh ấy căn bản không muốn quay lại Thủ đô.
Ý kiến đã thống nhất, năm người cùng nhau ra khỏi cửa xuống lầu, Tống Lâm và Thương Mộ đi trước, Tống Viễn Dương và Hướng Trầm đi sau, bốn người bảo vệ Tống Nhu ở giữa, cùng nhau di chuyển về phía cửa thang máy.
Cũng giống như kiếp trước, khu chung cư yên tĩnh đến chết, Tống Nhu căng thẳng kéo vạt áo của Tống Lâm, mặt hơi tái nhợt.
Càng đi ra ngoài, cô ấy càng cảm thấy rõ ràng hơn nỗi đau bị zombie cắn xé trong kiếp trước.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương