Tam Tai Giáng Thế
Chapter 22: Hoạt Động Ngoại Khoá (2) - END

Hôm nay là thứ sáu.

Ngày đi học cuối cùng của tuần.

Cứ như vậy, tuần đầu tiên ở học viện đã gần kết thúc. Và hôm này cũng vừa tròn hai tuần kể từ khi tôi chuyển sinh tới thế giới này.

Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, loắng cái đã hết mất tiêu nửa tháng. Những ký ức về ngày hôm đó hãy còn sống động trong đầu tôi như thể mới chỉ là ngày hôm qua.

Nói thật là tôi mệt lắm.

Cả về thể chất lẫn tinh thần.

Nhưng... Tôi đang dần thích nghi với thế giới mới. Và khả năng của tôi cũng đang phát triển, chậm mà chắc.

Tôi chỉ cần thêm chút thời gian nữa thôi.

"Của ngươi đây."

"..."

Tôi liếc nhìn lá thư trên bàn và ngước lên. Đó là tiết học cuối cùng trong ngày, và khi tôi vừa định thu dọn đồ đạc thì hắn đột nhiên xuất hiện từ chốn khỉ ho cò gáy nào không biết.

"....Gì thế?"

"Một lời mời."

Leon trả lời một cách thẳng thừng. Tôi định bảo hắn giải thích thêm nhưng lại thôi, tôi quyết định mở lá thư ra để đọc.

Dù sao thì tôi cũng phải tự tìm hiểu thôi.

“Gửi tới Julien của gia tộc Nam tước Evenus.

Chúng tôi xin gửi lời chào trân trọng nhất tới bạn và trân trọng mời bạn tham gia buổi giao lưu của chúng tôi.

Sự hiện diện của bạn chắc chắn sẽ làm tăng thêm sự hoành tráng của sự kiện này, và chúng tôi háo hức mong đợi niềm vui của bạn cùng với các vị chức sắc và khách quý. Sự kiện hứa hẹn một buổi tối trò chuyện tinh tế, ẩm thực tinh hoa và văn nghệ tuyệt vời."

.

.

.

Tôi lướt qua nội dung của lá thư.

"Vậy tóm lại là... Một bữa tiệc?"

"Cũng gần giống vậy."

Nếu là thế thì...?

"...Và ta phải tham dự sao?"

Tôi day trán.

Đau đầu thật đấy.

"Đúng rồi."

Leon gật đầu và nói thêm,

"Ai cũng vậy cả thôi."

"...Ah."

Mẹ kiếp.

Leon nhìn xung quanh trước khi hạ giọng.

"Tốt nhất là ngươi nên tham dự buổi lễ. Tạo dựng một số mối quan hệ. Điều này sẽ giúp ích cho ngươi nếu xét về lâu dài."

"..."

Tôi im lặng và sắp xếp lại suy nghĩ của mình.

Thật vậy, hắn nói cũng có lý. Các mối quan hệ chắc chắn rất quan trọng trong xã hội. Không chỉ để khẳng định vị thế của mình tốt hơn với tư cách là 'Julien', mà còn đảm bảo cho tương lai khi đến lúc tôi rời khỏi thế giới này.

Chắc chắn nó sẽ làm cuộc sống của tôi dễ dàng hơn.

Với suy nghĩ như vậy, tôi nhìn lên Leon và cất lá thư đi.

".....Tốt thôi."

***

Khuôn viên học viện Haven rất rộng.

Trải dài trên một khu đất rộng lớn, nó có tới bảy toà nhà—Leoni, Rondeo, Dorset, Birming, Milnton, Karlson và Rottingham.

Mỗi toà nhà đều có chức năng riêng biệt.

Toà Rondeo là ký túc xá. Toà Leoni là khán phòng, Toà Rottingham là văn phòng của các giáo sư, v.v...

Và hiện tại, trong Toà Rottingham.

Tak— Tak!

Tiếng bước chân của cô vang vọng khắp toà nhà.

Delilah bước về phía trước với khuôn mặt vô cảm.

"Chào buổi chiều, thưa Hiệu trưởng."

"Rất vui được gặp ngài, thưa Hiệu trưởng."

Trên đường đi, cô được các nhân viên đi ngang qua chào đón. Liếc nhìn họ, cô chỉ gật đầu đáp lại.

Mọi chuyện cứ tiếp diễn như thế cho đến khi cô tới văn phòng.

Creaaaak...

Khi cánh cửa mở ra, đôi chân của cô dừng lại.

"....."

Lông mày cô giật giật trước cảnh tượng trước mắt. Cô gãi đầu, nhanh nhẹn bước qua những hàng tài liệu nằm rải rác khắp sàn nhà trước khi đến bàn làm việc của mình và ngồi xuống đó.

Dần dà, ánh mắt cô dừng lại ở một vài tài liệu mới nằm bên cạnh bàn làm việc.

[Tuyển chọn học viên năm nhất cho hoạt động ngoại khoá]

'Oh, đúng rồi.'

Công việc của cô là xem xét đơn xin gia nhập của họ.

Flip—

Lật giở từng trang hồ sơ, cô đóng dấu vào một vài tờ trong số chúng.

Tak. Tak—

Con dấu của cô liên tục nhô lên rồi hạ xuống.

Cho đến khi...

"..."

Ánh mắt cô dừng lại trên một tờ đơn. Nó chẳng phải thứ gì khác mà chính là đơn của Julien.

"Câu lạc bộ hài kịch...?"

Sau một hồi suy nghĩ, cô cho rằng đây cũng là một lựa chọn hợp lý.

Có lẽ việc này liên quan đến sức mạnh của cậu ta.

Khi con dấu trên tay cô chuẩn bị đóng xuống…

"Chưa được."

Cô dừng lại.

Mặc dù giả thuyết của cô ấy về cậu ta vẫn chưa được xác minh, nhưng cô cảm thấy không yên tâm khi để cậu tự quyết định mọi việc.

Chính vì thế.....

"Cứ giữ lại đã."

Delilah đã tạm dừng việc đóng dấu.

"..."

Tak. Tak—

Trong nửa giờ tiếp theo, cô dành thời gian để sắp xếp tài liệu.

Khi cô làm xong, đầu cô đau nhói. Cô với tay lấy ngăn kéo, giấy gói vương vãi khắp mặt đất khi cô mở nó ra. Không bận tâm đến chuyện đó, cô thò tay vào và lục tung đống lộn xộn ấy lên chỉ để tìm thấy thứ quan trọng nhất—Một thanh sô cô la.

Phần kỳ lạ nhất của thanh sô cô la này là nó được dán một miếng băng ghi dòng chữ “Tài sản của Delilah”.

Đúng vậy, vì nó là của cô ấy.

Cô cắn vào thanh kẹo.

"Haaa..."

Chỉ đến lúc đó, nét mặt của cô mới giãn ra, và cả vai cô cũng vậy.

Cuối cùng, cô chuyển sự chú ý của mình đến bàn làm việc, nơi có một thiết bị pha lê ở đó. Nó đang phát sáng yếu ớt. Tống nốt thanh sô cô la vào miệng, xong xuôi rồi cô mới gõ nhẹ vào thiết bị kia.

Ngay sau đó, một giọng nói vang vọng khắp phòng.

[...Delilah]

Nó sâu lắng và đầy quyền uy.

Ném tờ giấy gói đi, Delilah thẳng thắn trả lời.

"Tôi đã giải quyết xong vấn đề rồi."

[Lần này là gì thế?]

"Vẫn trong tầm kiểm soát... Chưa có gì nhiều. Hạng ‘Kinh Hoàng’."

[.....Hạng ‘Kinh Hoàng’?]

Một sự nghiêm trọng bao trùm căn phòng sau lời nói của Delilah.

Có một sự phân loại cụ thể dành cho những sinh vật đến từ Chiều Không Gian Gương.

Đây là vấn đề mà cả bốn Đế quốc đều đồng thuận.

Các hạng được phân chia như sau:  Sơ Sinh, Niên Thiếu, Kinh Hoàng, Huỷ Diệt và Nguyên Sơ.

Sự việc một con quái thú hạng 'Kinh Hoàng' xuất hiện gần Học viện như một lời cảnh tỉnh sâu sắc về mức độ nghiêm trọng của tình hình.

[Có vẻ như chúng đang ngày càng táo bạo hơn. Lần cuối cùng chúng cử đi một kẻ mạnh mẽ như thế này là khi nào?]

"Có lẽ là vài năm trước? Tôi cũng không chắc nữa."

Trong lúc nói, Delilah lại đưa tay vào ngăn kéo và lấy ra một thanh sô cô la khác.

"...Nhưng chẳng có gì đáng lưu tâm cả."

Hạng Kinh Hoàng là một loại quái vật có sức mạnh tương đương với một High Wizard.

Việc cô coi nhẹ sức mạnh của nó đã chứng minh rằng cô ấy mạnh mẽ đến mức nào.

[Còn vấn đề gì khác không...?]

Delilah suy nghĩ  một lúc trước khi cẩn thận nói,

"...Có vẻ như bọn chúng đang lên kế hoạch gì đó mà tôi không biết. Dù sao thì tôi cũng đã tăng cường an ninh cho học viện rồi, nên chúng ta sẽ không gặp vấn đề gì đâu, nhưng đâu ai biết trước được điều gì."

[Ừ... Hãy luôn giữ cảnh giác. Chúng ta đã ngăn chặn nhiều nỗ lực xâm lược của chúng trong suốt những năm vừa qua, nhưng không thể biết được khi nào chúng sẽ tạo ra được một bước đột phá.]

"Tôi hiểu rồi."

Dường như cuộc gọi sẽ dừng lại tại đây, nhưng khi Delilah định kết thúc, cô lại nghe thấy giọng nói của người kia lần nữa,

[.....Oh, tối nay có buổi họp mặt, cô có tham dự không?]

"Họp mặt gì?"

[Cô quên rồi à?]

"..."

[Vậy là cô thực sự đã quên nó luôn...]

"Không hề nhé."

Delilah kiên quyết phủ nhận.

Lòng kiêu hãnh không cho phép cô thừa nhận điều này.

Bởi vì...

Cô thực sự đã quên mất nó.

[Oh, tốt lắm. Vậy thì tôi sẽ gặp cô ở đó nhé. Bây giờ tôi phải đi rồi, và... nhớ lau miệng đi nhé.]

"....Uh?"

Cuộc gọi kết thúc ở đó.

Quá sửng sốt, Delilah đưa tay lên môi và nhận ra nó vẫn còn dính chút sô cô la.

Lông mày cô từ từ nhíu lại.

"Làm sao anh ấy biết được cơ chứ...?"

***

Khi tôi tới nơi thì đã là đêm muộn.

Vì không xa nên chúng tôi đi bộ dọc theo con đường trong khuôn viên trường để đến điểm họp mặt.

Nơi đó nằm ở ngoại ô Học viện giữa một cụm biệt thự. Địa điểm tụ họp được chọn đã tự nó nổi bật lên một cách hào nhoáng.

Căn biệt thự đặc biệt này không chỉ có kích thước ấn tượng mà còn phô trương các món đồ trang trí tinh xảo. Những ánh đèn sáng được bố trí một cách chiến lược càng làm nổi bật hơn nữa, khiến nó trở nên khác biệt hẳn so với những căn biệt thự lân cận trong khu.

"Chúng ta đến nơi rồi."

Sau khi đã tập dượt tình hình trước, Leon đi trước tôi và trao những lá thư mời của chúng tôi cho người quản gia phụ trách.

Anh ta là một chàng trai trẻ tóc đen, có lẽ cũng trạc tuổi tôi.

"Rất vui được gặp cậu, Sao Đen."

Người quản gia chào tôi sau khi đọc lướt qua thiệp mời.

Nụ cười chào đón của anh có phần hơi nặng nề khi anh đưa tay về phía cửa biệt thự và mở nó ra.

[Con trai trưởng tộc thứ ba của gia tộc Nam tước Evenus. Một học viên năm nhất được phong hiệu Sao Đen. Julien Dacre Evenus.]

Vì đã được Leon thông báo trước nên tôi không hề ngạc nhiên trước thông báo đột ngột này.

Tuy nhiên, tôi vẫn cố gắng giữ nét mặt bình tĩnh.

'Mình biết đây là việc mà quý tộc thường làm... Nhưng liệu có cần phải cường điệu đến thế không?'

Ngoài ra còn có vấn đề nữa, tất cả những người tham dự bữa tiệc đang đổ dồn ánh mắt về phía chúng tôi.

"Chúc cậu có một buổi tối vui vẻ."

Người quản gia nói thêm. Như thể anh ta đang cố xát muối vào vết thương của tôi.

"Huuuu..."

Hít một hơi thật sâu, tôi tiến về phía hội trường.

Một lần nữa, tôi nhắc nhở bản thân về danh tính của mình.

'Mình là Julien Dacre Evenus.'

'Sao Đen và là học viên năm nhất được xếp hạng 1.'

'Khi mọi người nhìn vào mình, thì chính họ mới là người trở nên lo lắng.'

'Chứ không đến lượt mình phải lo.'

Với những suy nghĩ ấy, tôi tiến sâu hơn vào địa điểm tổ chức.

Tại đây, tôi thấy rất nhiều gương mặt thân quen. Từ các thành viên trong lớp cho đến một số nhân viên trong học viện và các giáo sư mà tôi đã gặp gỡ trong suốt cả tuần qua. Cũng có rất nhiều khuôn mặt lạ. Trẻ có, già cũng có.

Nhưng có một người nổi bật hơn cả trong số họ.

Có vẻ như cô ấy đang là trung tâm của sự chú ý.

Aoife K. Megrail.

Công chúa duy nhất của Đế quốc.

Diện trên mình chiếc váy liền thân màu đỏ làm nổi bật mái tóc đỏ rực, cô nổi bật đến nỗi làm lu mờ đi những người xung quanh.

Những chuyển động duyên dáng và phong thái thanh lịch góp phần tạo nên thương hiệu của cô trong khi cô ta nói chuyện với mọi người.

"..."

Ngay khi tôi để ý đến cô ấy, thì cô ấy cũng để ý đến tôi. Tôi chẳng nghĩ gì cả và chuẩn bị quay đi thì đột nhiên Aoife mỉm cười.

Cười ư...?

Tôi sửng sốt.

Và rất nhiều người khác cũng ngạc nhiên nhìn cô.

Aoife từ từ tiến tới trước mặt tôi. Trong lúc đó, tôi cảm nhận được sự chú ý của tất cả mọi người đang đâm vào từng miếng da thớ thịt trên cơ thể mình.

…Khi tôi tự hỏi chuyện quái gì đang diễn ra, thì đôi môi bóng loáng của cô hé mở, và theo sau đó là chất giọng trong trẻo của cô ấy vang lên thật nhẹ.

"Tôi đang đợi cậu."

Aoife đưa bàn tay ra.

".....Liệu cậu có thể trao tôi vinh dự này được không?"

Mẹ kiếp—

#Vi

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương