Tam Tai Giáng Thế
Chapter 14: Sao Đen Yếu Nhất (2)

Bóng tối quen thuộc bao trùm lấy tôi.

Vạn vật hoá hư vô, và rồi một vòng quay xuất hiện.

Trrrrr—!

Nó xoay tròn.

Các màu sắc xen kẽ với nhau.

Cảnh tượng quen thuộc, và tôi nín thở đợi chờ. Một lần nữa, tôi nhớ lại trải nghiệm kinh khủng đó, nhớ lại nỗi đau mà tôi đã nếm trải. Tôi bắt đầu lo lắng. Cảm xúc nào sẽ dừng lại đây...?

'Xin đừng là Fear - Sợ Hãi.'

Gì cũng được ngoại trừ nó ra.

Cuối cùng vòng quay cũng dừng lại, và ánh mắt tôi hướng tới mũi tên dài màu đỏ.

'Ah.'

Là màu xanh lam.

Sadness - Đau Buồn.

Thế giới rung chuyển. Cảnh vật xung quanh tôi dần thay đổi, và cơ thể tôi chìm xuống thứ có vẻ như là... ghế sofa?

Uh?

Dần dần, một khung cảnh mới bắt đầu được hình thành.

Đột nhiên, tôi cảm thấy ngực mình nặng trĩu.

"Huuu."

Đủ để khiến tôi muốn hít một hơi thật sâu.

"....Tại sao?"

Tôi liếm môi.

Chúng thật khô khốc.

Và miệng tôi run rẩy.

"T-tại sao mình lại trở về đây...?"

Nhà.

Một nơi hết sức quen thuộc với tôi.

Đây chính là nhà.

Nơi tôi từng sống trước khi tới thế giới trong trò chơi.

"H-hah."

Cơn đau ở ngực tôi dữ dội hơn. Cơn đau đi kèm với cảm giác trống rỗng. Tôi... nhớ nơi này. Tôi biết nó chỉ là giả. Một thứ sinh ra từ kỹ năng mà tôi đang sử dụng.

....Đó là lý do tại sao tôi lại cảm thấy đau đớn đến vậy.

Bởi vì tôi biết nó không phải là thật.

"Chết tiệt."

Click—

Cánh cửa mở ra và một bóng người thân quen bước vào.

"Noel...?"

"Anh ơi, em về rồi."

Thằng bé trông không khác gì so với hình ảnh trong ký ức cuối cùng của tôi. Nở nụ cười như thường lệ, em ấy bước đến chiếc bàn được kê trong phòng khách.

Ngón tay tôi xoắn lại.

"Em có mua đồ ăn về đây. Hơi đắt tý, nhưng vẫn đáng. Đồ ăn của phố người Hoa ngon quá~... Em nghĩ là em nghiện nó mất rồi."

"Oh."

Phố người Hoa.

Phải rồi.

Đó là địa điểm thằng bé thích nhất.

Nó liếc nhìn tôi và mỉm cười.

"Này~ Em cũng mang một ít về cho anh đấy. Đừng làm vẻ mặt đó chứ."

"...."

Tôi mở miệng nhưng không nói được. Những lời nói cứ thế không chịu rời khỏi miệng tôi.

Tất cả mọi thứ...

Nó quá “thật”.

'Chẳng lẽ những gì mình đã trải qua đều là giả...?'

Sâu thẳm trong tâm, tôi biết chuyện này thật vô lý. Nỗi đau. Sự thất vọng. Và mọi thứ tôi đã trải qua.

Chỉ là giả thôi sao?

Tất cả?

"Anh?"

Noel quay lại. Nụ cười thường lệ của thằng bé vẫn ở đó. Em ấy cầm đĩa, bước về phía tôi, và rồi dừng lại trước mặt tôi.

"..."

Tôi quan sát kỹ khuôn mặt của thằng bé.

"Đây nè."

Và tôi đã nhận ra.

"Ăn ngon nhé."

Em ấy không hề nhìn tôi.

Chiếc đĩa lướt qua người tôi, được đặt lên trên ghế sofa.

".....Nhớ ăn uống đầy đủ nhé."

Sau đó, em ấy bình tĩnh quay lại bàn và bắt đầu ăn, quay lưng lại với tôi.

"Hah."

Tim tôi thắt lại. Những cảm xúc hiện tại hoàn toàn là của tôi. Không giống như lần trước, chúng không hề cưỡng chế gieo vào tôi.

Tim tôi đau nhói tựa hồ bị đâm bởi hàng ngàn cây kim. Hơi thở của tôi nghẹn lại, như thể đường dẫn khí của tôi đã bị nghiền nát...

Tất cả chỉ vì một sự thật giản đơn,

"...Tốt rồi, phải không anh?"

Vai của em trai tôi run rẩy.

Thật kỳ lạ. Trong đầu tôi biết đây là giả. Không đời nào thằng bé lại hành động như vậy. Nhưng... có thực sự như vậy không?

Những gì tôi đang thấy có thực sự là giả hay không?...Hay đây chính là sự thật trong cuộc sống của em ấy hiện tại?

"A-anh thích đồ ăn chứ?"

Em ấy không bao giờ ngoảnh lại nhìn.

Hay có lẽ là thằng bé không thể.

Nhưng tôi có thể nhìn thấy nó.

Vai em ấy... Chúng đang run rẩy. Thậm chí còn run hơn trước.

".....Tại sao?"

Tôi thở không ra hơi, và tầm nhìn của tôi mờ đi. Một cơn đau không gì sánh được đang xâm chiếm cơ thể tôi.

Tại sao mọi chuyện lại phải như thế này?

Rustle

Âm thanh ấy thu hút sự chú ý của tôi.

"...!"

Nếu không phải vì đang bị giam tại chỗ, thì có lẽ tôi đã bật dậy ngay lập tức.

"Noel!"

Tôi hét lên. Hoảng loạn, tôi cố gắng chống lại những sợi xích trói chặt tôi trên ghế.

Nhưng...

Giọng nói của tôi không đến được với em ấy.

"Dừng lại! Dừng lại ngay!!! Em không thể...!"

"H-hah..."

Nó không thể chạm tới thằng bé.

"....."

Noel chĩa súng vào thái dương.

"Không, không, không, không, không..."

Chuyện quái gì thế này?

Tôi đang nhìn thấy cái quái gì thế?

Tại sao em ấy...

Ahhhh.

"Nàyyyy!!!"

Giống như một mảnh tim của tôi bị xé toạc. Bị gọt đi. Cổ tôi vặn vẹo, và các tĩnh mạch trên cổ tôi nổi lên.

"Em đang làm cái đéo gì thế!?"

Dừng lại!

Dừng lại đi....!

".....Mệt mỏi quá."

Noel vẫn đứng im.

Giọng nói của thằng bé nghe thật vô hồn. Như thể em ấy đã đánh mất chính mình.

"Không, đừng! K... Ah!"

"Anh ơi..."

Cuối cùng, thằng bé quay lại nhìn tôi.

Vào lúc đó, tôi đã ngừng chống cự.

Drip... Drip...

Khuôn mặt em ấy đẫm nước mắt. Nhưng điều đáng sợ hơn cả là đôi mắt của thằng bé... Chúng trống rỗng. Không còn chút sức sống nào cả.

Ah, không...

".....Sao anh lại bỏ rơi em?"

Tôi biết thằng bé không nói chuyện với tôi. Không có ai trong phòng cả. Chỉ có một mình nó. Và, nó chỉ đang nói chuyện với chính mình.

Thế nhưng...

Tôi cảm thấy mình bắt buộc phải lên tiếng.

"Anh không chọn rời đi."

"Đúng, anh không có lựa chọn nào khác."

Thằng bé trả lời như thể em ấy nghe thấy lời tôi. Nhưng tôi biết, nó không thể.

Rốt cuộc, em ấy không hề nhìn tôi.

"Lạnh lẽo quá. Cô đơn quá. Em chẳng còn ai cả. Cha mẹ đã mất. Anh là người duy nhất còn lại. Nhưng giờ anh cũng đã đi xa rồi... Chẳng còn ai quan tâm nữa."

"....Ah."

Ngực tôi đập thình thịch.

Cơn đau dường như bóp nghẹt tôi.

"Em sợ quá..."

Drip.

"Em không biết phải làm gì cả... Sao mọi người lại bỏ rơi em...? Em đã làm gì sai sao? Hay em chính là… vấn đề?"

Không, không phải...

"Hehe..."

Một tiếng cười khan thoát ra từ miệng em ấy,

".....Nên dừng lại thôi, đúng chứ? Nếu vậy... em sẽ không còn cô đơn nữa. Cùng lắm thì chỉ đắm chìm vào bóng tối. Chẳng khác bây giờ là bao."

"Không!!"

Cuối cùng, tôi cũng thoát ra được.

Một cảm xúc khác thay thế nỗi đau đang quấn chặt lấy trái tim tôi.

Phẫn nộ.

Tôi biết em ấy không thể nghe thấy, nhưng tôi vẫn nói.

À không, là hét lên.

"Đồ ngốc chết tiệt này...!! Anh đã dừng mọi thứ lại là để em có thể sống tốt hơn cơ mà."

Quá trình hóa trị của tôi.

.....Tôi đã dừng nó lại vì tôi muốn thằng bé có một cuộc sống tốt đẹp hơn. Em ấy sẽ có đủ tiền tiết kiệm để sống cho đến khi tốt nghiệp. Vậy mà...tại sao nó lại định kết thúc như thế?

Sự hy sinh của tôi chẳng là gì sao!?

Không, không...!

"Mẹ kiếp!!! Dừng lại!"

".....Nếu anh vẫn còn ở đây, có lẽ anh sẽ mắng em mất. Mắng em là tên ngốc hết thuốc chữa đến mức nào, phải không?"

Thời khắc đó, tôi mất giọng.

"Em có yêu cầu anh ngừng hóa trị đâu? Anh nghĩ em quan tâm đến tiền sao...?"

Không, điều đó...

"Đó chỉ là lời bào chữa của anh thôi, phải chứ?"

"....Gì cơ?"

"Anh đã sợ."

Tôi cảm thấy mình như thể hụt hơi.

".....Không."

"Anh ngừng hóa trị vì anh không còn nhìn thấy chính mình nữa. Anh sợ rằng mình sẽ sống những tháng ngày vô nghĩa, khi biết rằng mình không còn tương lai. Anh đã chọn cách ra đi nhanh nhất. Để lại tiền cho em... Đó chỉ là một cái cớ mà có lẽ anh đã tự nhủ với chính mình."

"Không, đó là..."

".....Em biết mà. Dẫu sao thì em cũng giống anh mà."

Cái đó...

Tôi đưa tay về phía ngực mình.

Đau quá.

Đau quá.

Cơn đau đang xâm chiếm lấy tôi.

"Haaa.... Haaa...."

Tầm nhìn của tôi trở nên mờ đi, và mỗi hơi thở đều kèm theo cơn đau dữ dội.

Bàn tay của Noel run rẩy.

"...Nếu anh có thể bỏ trốn, thì em cũng có thể làm thế, phải không?"

Thằng bé nhìn tôi.

Lần này, tôi thực sự cảm thấy như thể em ấy đang nhìn thấy tôi.

"...."

Nước mắt trào ra, và miệng tôi run rẩy. Chuyện gì thế này? Tại sao chỉ nói thôi cũng đau đớn đến vậy...?

"Anh sẽ không phiền nếu em tham gia cùng anh chứ?"

"....Không, không."

Giọng nói của tôi trở nên yếu ớt.

Tôi không còn có thể hét lên được nữa. Sức lực tôi cạn kiệt dần. Cảm giác bất lực ấy…

Nó khắc sâu vào tâm trí tôi.

Và nỗi đau cũng vậy.

"H-hah..."

Noel mỉm cười. Theo một cách nào đó, nụ cười của thằng bé thật nhẹ nhõm. Nhưng tất cả những gì tôi có thể cảm nhận được chỉ có sự bất lực. Tôi thấy mình như thể đang vụn vỡ.

Và, màu sắc bắt đầu biến mất khỏi thế giới.

Tôi có thể thấy phiên bản nhỏ hơn của thằng bé đang đứng trước mặt tôi, đòi tôi mua kem cho nó. Có lẽ lúc này cha mẹ đã mất được vài tháng, bỏ lại hai đứa chúng tôi.

Em ấy mới có mười tuổi. Tôi vẫn nhớ như in ngày hôm đó, bởi vì... Đó là ngày thằng bé lấy lại được nụ cười.

Tôi đã cố gắng hết sức để duy trì điều đó.

Để em ấy không ngừng mỉm cười.

Vì thế...

Chúng kiến cảnh tượng trước mắt, dường như tôi ngạt thở.

Nụ cười của em trai tôi. Nụ cười mà tôi đã hứa sẽ giữ.

Nó đã không còn nữa rồi.

Chính tôi đã lấy nó đi khỏi em.

"Đau… quá."

Clank—!

"...!"

Tôi giật mình. Hơi thở của tôi nghẹn lại trong cổ họng khi nhìn thấy khẩu súng rơi khỏi tay Noel. Đôi mắt em ấy, dường như không còn chút ánh sáng nào, cụp xuống.

Drip... Drip...

Và nước mắt liên tục chảy dài trên má.

Cắn môi, thằng bé yếu ớt ngả người về phía sau.

"Em... em sợ quá."

Thằng bé lấy cả hai tay che mặt lại.

"Em không muốn chết."

Vai nó run rẩy.

"...Nhưng em cũng chẳng muốn sống nữa."

Thế giới mờ dần đi…

"E-em phải làm gì đây...?"

Ngay trước khi mọi thứ tan biến, thằng bé đã quay đầu về phía tôi một lần nữa.

"....Nói cho em biết đi, anh trai. Rốt cuộc em phải làm gì đây?"

Đó là lần cuối cùng tôi nghe thấy giọng nói của em ấy.

Ánh sáng loé lên, bao phủ toàn bộ tầm nhìn của tôi. Tôi thấy mình đang ở một nơi quen thuộc.

Mọi ánh mắt đều đang đổ dồn về phía tôi.

"H-hah..."

Nhưng tất cả những gì tôi có thể cảm thấy chỉ là nỗi đau buồn.

Ngực tôi cảm thấy tức và nặng trĩu.

Mỗi hơi thở đều dần trở nên nặng nề hơn.

Và thị lực của tôi trở nên mờ mờ ảo ảo.

Đúng lúc đó, tôi nhắm mắt lại và nhìn thấy một thông báo.

∎ Cấp độ 2. [ Sadness - Đau Buồn ] EXP + 15%

'Cấp độ 2...?'

Ban đầu tôi rất ngạc nhiên, nhưng sau đó tôi đã hiểu.

Không giống như nỗi sợ hãi, tôi quen thuộc với nỗi buồn hơn. Đó là tất cả những gì tôi biết trong kiếp trước. Chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi sự hiểu biết của tôi về nó lớn hơn nỗi sợ hãi hay bất kỳ cảm xúc nào khác.

Và với những suy nghĩ đó, tôi mở mắt ra.

"...Lần cuối cùng ngươi khóc là khi nào?"

Những lời nói đột nhiên tuôn ra khỏi miệng tôi. Chúng tuôn ra trôi chảy hơn tôi nghĩ.

Ánh nhìn của mọi người thay đổi, chuyển hướng tới một người duy nhất.

"Uh...?  Cái gì—Huh? Eh... Ah..."

Hắn ta ngập ngừng.

Một sự im lặng kỳ lạ bao trùm tất thảy..

Và nó đã bị tôi phá vỡ, tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Trước sự chứng kiến ​​của mọi người, tôi bước lên lối đi trước khi dừng lại trước mặt hắn.

Hắn không hề để ý tới tôi.

"C-cái này... Cái gì thế này...?"

Hắn ta bối rối đưa tay chạm lên má mình.

Chúng đẫm lệ.

Hắn bấu chặt vào áo và đưa mắt nhìn tôi.

"C-chuyện gì đang xảy ra vậy? Cậu đã làm gì tôi?"

Tôi không trả lời.

Thay vào đó, tôi hỏi lại,

"Ta đã chạm vào ngươi chưa?"

"Ah... H-ah."

Nước mắt chảy dài hơn nữa khi khuôn mặt hắn trở nên tái nhợt.

Tôi nghiến răng và ngẩng đầu lên. Ký ức về khung cảnh vừa rồi đang tái hiện trong tâm trí tôi, thúc ép nước mắt tôi trào ra ngoài.

Nhưng tôi đã kìm chúng lại.

Tôi mặc kệ cơn đau đang hoành hành trong ngực, nơi chất chứa bao cảm xúc.

Thay vào đó, tôi hướng sự chú ý của mình về phía Anders.

Tôi dang rộng vòng tay ra.

"....Ngươi vừa nói ta yếu đuối nhỉ."

Không hề xứng với vị trí ấy nữa.

"Cơ hội của ngươi đấy. Đánh ta đi."

"Uekh... Tôi..."

Hắn ta đặt tay lên ngực và chỉ nhìn tôi.

Và, tôi cũng nhìn lại hắn.

"Vậy là ngươi không thể...?"

Tôi đưa tay về phía trước để nắm lấy vai hắn. Hắn giật mình khi bị tôi chạm vào nhưng không thể thoát ra được.

"Nói ta nghe xem."

Có vẻ như hắn đang quá đau đớn nên chẳng thể trả lời.

Tôi có thể hiểu.

Cơ thể tôi bị ăn mòn từ bên trong. Cơn đau không thể chịu đựng được, và mỗi giây tôi đứng đều như đang bị tra tấn.

Nhưng tôi vẫn giữ vững tinh thần.

Tôi không thể tỏ ra yếu đuối.

Khi ấy, chợt tôi nhớ lại lời hắn nói;  ‘Ngay cả thế, tôi cũng nghi ngờ rằng cậu chẳng thể làm gì được tôi.’

Vậy nên tôi đã hỏi,

"....Ta đang làm gì đó với ngươi, phải chứ?"

Hắn không đáp lại.

Và, tôi lẩm bẩm khi tay mình bóp chặt lấy vai hắn,

"Ta cũng nghĩ vậy đấy."

#Vi

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương