Tam Tai Giáng Thế
-
Chapter 15: Sao Đen Yếu Nhất (3) - END
Drip. Drip.
Nước mắt thấm đẫm sàn nhà.
Tiếng nhỏ giọt nhẹ nhàng của chúng vang vọng khắp căn phòng yên tĩnh.
Những giọt nước mắt đó...
"Ah... Tôi..."
Chúng không phải là nước mắt của tôi.
"...Ngươi vẫn cho rằng ta yếu đuối?"
Mỗi lời nói thoát ra khỏi miệng tôi dường như giải thoát tôi khỏi nỗi đau đang nhấn chìm lồng ngực.
Nhưng thế vẫn còn chưa đủ.
Đó là lý do tại sao tôi bóp vai hắn. Điều này giúp tôi giảm bớt cơn đau hơn nữa, và đồng thời, nó cũng giúp tôi không ngã khuỵu. Chỉ đứng thôi cũng thật khó khăn với tôi của hiện tại.
"Ukh... Ah... C-cậu đã làm gì...?"
Vẻ bất lực hiện rõ trên mặt khi hắn nhìn tôi.
Tôi nghiến chặt răng. Mắt tôi ươn ướt. Nước mắt cố trào ra khỏi mắt tôi. Nhưng tôi kìm chúng lại.
Tôi vẫn nhìn chằm chằm vào hắn.
"Chỉ có người yếu đuối. Chứ không hề có con đường nào yếu đuối."
Tôi lặp lại những lời mà tôi đã nói trước đó.
Biểu cảm của hắn thay đổi, và nước mắt vẫn tiếp tục chảy dài trên khuôn mặt hắn. Thế nhưng... tôi có thể thấy được cơn giận dữ đan xen với nỗi buồn.
"Cậu, cậu..."
Môi hắn run rẩy.
Hắn cố gắng nhìn thẳng vào mắt tôi. Nhưng chẳng được bao lâu, hàm răng hắn nghiến chặt lại, và biểu cảm trở nên méo mó.
Sau đó...
Bang—!
Mặt tôi đau nhói, và tôi quay đầu lại. Nắm đấm của hắn chạm vào má tôi, đẩy nó lệch sang bên. Dẫu vậy, khi tôi quay đầu lại, tôi vẫn không nhìn đi chỗ khác. Tôi vẫn chỉ nhìn hắn ta.
Đau thật đấy.
Nhưng đó giờ tôi vẫn luôn bị nỗi đau hành hạ.
Điều này chẳng là cái đinh gì so với những gì tôi đã trải qua.
"...Ta yếu đuối, hở?"
Tôi hỏi lại.
Ánh mắt hắn chùng xuống, cơn giận dữ dường như đã tan biến. Và một cảm xúc mới bắt đầu xâm chiếm tâm trí hắn ta.
Nó chính là tác phẩm của tôi.
Fear - Sợ Hãi.
Hiệu quả không mạnh bằng lần đầu tiên tôi sử dụng. Cũng không mạnh bằng Sadness - đau buồn, nhưng trong hoàn cảnh này, chỉ thế thôi là đủ.
"H-hah."
Cơn giận dần dần được thay thế bằng nỗi sợ hãi.
Môi hắn run rẩy, nắm đấm hạ xuống. Cuối cùng, hắn quay đi tránh ánh nhìn của tôi.
Và cuối cùng, tôi lẩm bẩm,
".....Thật thảm hại."
***
"....."
Rời khỏi lớp, Aoife dừng lại trước bức tượng toạ lạc phía trước toà Dorset. Nó cao hơn cô rất nhiều, là một bức tượng uy nghiêm. Một bức tượng mà mọi học viên đi qua đều không thể không chú ý.
Đó là bức tượng của vị hoàng đế đầu tiên.
Dorset Gaius Megrail.
Tổ tiên của cô và cũng là Zenith đệ nhất.
Thật vậy, dòng máu của một Zenith đang chảy trong cô. Một vinh dự lớn đi kèm với trách nhiệm nặng nề.
Đã nhiều thế kỷ trôi qua kể từ khi một thành viên Zenith được sinh ra trong gia tộc.
Những nỗ lực nuôi dưỡng một Zenith mới của họ đều vô ích, và bất chấp các chính sách kiểm soát, các gia tộc khác vẫn đang đuổi kịp họ.
Đặc biệt là...
'Delilah Venice Rosemberg.'
Một cái tên hiện lên trong tâm trí cô. Cô ta là người tiến gần đến Zenith nhất, và cũng là người sở hữu sức mạnh có thể chấm dứt sự thống trị của hoàng gia.
"...Mình sẽ không thất bại."
Để trở thành Zenith.
Aoife sẵn sàng làm bất cứ điều gì.
Đó là bổn phận và mục tiêu của cô với tư cách là một công chúa.
"..."
Các học viên ùa ra khỏi toà nhà, nhiều người liếc nhìn cô khi đi qua. Không quan tâm tới họ, cô chỉ cúi đầu và nhìn tay mình.
Nó đang khẽ run rẩy.
"Sao lại thế?"
Câu hỏi duy nhất của Aoife là "Sao lại thế?".
Nhưng trong thâm tâm, cô biết rõ lý do của việc này.
Cô nhắm mắt lại, thả lỏng đầu óc khi cô hồi tưởng lại những gì xảy ra lúc trước.
Anders Richmond.
...Anh ta là một trong những học viên nổi bật. Nằm trong top 100, anh là một cá nhân rất tài năng và là người mà Aoife luôn ghi nhớ.
Cô rất muốn chiêu mộ anh về phe của mình.
Cô đặc biệt hài lòng với sự táo bạo của anh.
"Nói một cách đơn giản, cậu không hề xứng với vị trí ấy. Cậu quá yếu."
Những lời nói táo bạo của anh ta đã nêu lên suy nghĩ của tất cả mọi người.
Sao Đen yếu nhất.
Chính là Julien Dacre Evenus.
'Yếu đuối.'
Hắn thực sự yếu đuối.
Đến mức người ta tự hỏi làm sao hắn có thể vào được vị trí đó. Đây là một dấu hỏi chấm đã ám ảnh tâm trí Aoife trong suốt tuần qua.
Làm sao một kẻ yếu đuối như hắn có thể trở thành Sao Đen được chứ?
Cô nhớ lại biểu cảm của hắn lúc đó. Dưới sự công kích của Anders, hắn vẫn bình tĩnh. Không hề nao núng chút nào.
Như thể hắn không hề quan tâm.
Thật vậy sao...?
Thực sự là hắn không hề quan tâm ư?
Và khi đó, khi cô thấy hắn nhắm mắt lại, Aoife đã nghĩ, 'Hắn đang chạy trốn.' Một lần nữa, hành vi của cậu ta lại khiến cô thấy thật hỏi chấm,
'Tên đó thì có gì đặc biệt thế...?'
Thái độ tệ hại, mana thì yếu và hắn cũng chẳng phải là người thuộc dòng dõi quý tộc cấp cao.
".....Tại sao?"
Cô tự tin rằng nếu hai người họ đấu tay đôi, cô có thể đánh bại hắn ta chỉ bằng một cú hất tay nhẹ.
Trong mắt cô, hắn thật yếu đuối.
Người duy nhất mà cô coi là mạnh mẽ không phải Julien, mà là hiệp sĩ của hắn.
Leon Rowan Ellert.
Anh ta xếp thứ hai, và không giống như Julien, Aoife có thể thấy anh rất mạnh. Cô không nghĩ mình có thể dễ dàng đánh bại anh. Nếu muốn thắng anh ta, cô sẽ phải chơi hết sức.
"...Lần cuối cùng ngươi khóc là khi nào?"
Tới tận bây giờ, cô vẫn nhớ giọng nói của hắn. Chất giọng, sự mượt mà và trôi chảy của nó. Đó là điều cô không thể quên.
Không bao giờ.
"Uh...? Cái gì—Huh? Eh... Ah..."
Khuôn mặt Ander thay đổi khi nghe những lời hắn nói, và nước mắt anh trào ra...
Cô nhớ rất rõ.
Sự thay đổi quá đột ngột đến nỗi gần như không ai phản ứng kịp. Aoife là một trong số ít người có thể hiểu được chuyện gì đang diễn ra.
Tuy nhiên, khi cô kịp tiếp thu thì Julien đã đứng trước mặt anh ta rồi.
"Ta đã chạm vào ngươi chưa?"
Hắn chưa từng làm thế.
Mọi hành động của hắn đều như được tính toán trước. Có vẻ hắn đang khơi lên một dòng chảy nào đó.
Đầu tiên, hắn gợi lên nỗi đau buồn.
"...Lần cuối cùng ngươi khóc là khi nào?"
Theo sau đó là cơn giận dữ.
"Cơ hội của ngươi đấy. Đánh ta đi."
"Cậu, cậu..."
Bang—!
Và sau đó...
".....Thật thảm hại."
Hắn gợi lên nỗi sợ hãi.
"Huuu."
Aoife mở mắt.
"Suốt thời gian đó, hắn hoàn toàn kiểm soát được tình hình."
Đó là một sự thật không thể chỗi cãi.
Điều gì khiến Pháp sư Cảm xúc lại trở nên đáng sợ đến vậy? Đáp án không nằm ở sức mạnh của họ. Hoàn toàn không phải. Họ rất yếu. Ngay cả những pháp sư yếu nhất cũng có thể giết họ.
.....Nhưng điều đó chỉ đúng nếu ta không bị ảnh hưởng bởi lời nói của họ.
Thông qua việc khai thác một cảm xúc duy nhất, Pháp sư Cảm xúc có thể gợi lên và điều khiển những cảm xúc khác. Mặc dù khác nhau, nhưng chúng lại đan xen lẫn vào nhau. Và Pháp sư Cảm xúc càng điều khiển được nhiều cảm xúc thì họ càng mạnh.
Cảm xúc chính là điểm yếu.
Aoife hiểu rất rõ điều này.
Tay cô từ từ siết chặt lại thành nắm đấm.
"Hắn yêu đuối."
Điều này không sai.
Thế nhưng...
".....Hắn cũng rất mạnh."
Yếu đuối nhưng mạnh mẽ.
"Julien."
Một cái tên mới được khắc sâu vào tâm trí cô.
Nó sánh ngang với Delilah.
***
Một cảm giác quen thuộc.
Một điều mà tôi đã quen.
Chân tôi bủn rủn.
"Haaa..."
Mỗi hơi thở đều cảm thấy mệt mỏi.
Và thế giới trở nên trống rỗng.
Vô sắc.
Nó chỉ... vô nghĩa. Không có gì khiến tôi phấn khích. Mọi hành động của tôi đều có vẻ tầm thường. Một chuyện vặt vãnh.
Những giọt nước mắt suýt trào ra khỏi mắt tôi lúc nãy đã biến mất từ lâu.
"...Vô vị."
Thức ăn cũng vô vị.
Thậm chí trông nó chẳng có vẻ gì là ngon miệng.
Tôi đặt thìa xuống và nhìn xung quanh. Tôi đang ngồi một mình trong căng tin. Có rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía tôi, liếc trộm mỗi khi tôi không để ý.
Thường thì tôi không bận tâm lắm.
Nhưng mà...
Nó phản ánh chính xác hoàn cảnh thực tế của tôi.
Tôi là một người xa lạ đối với thế giới này. Một kẻ lạc loài. Một viên sỏi trôi dạt trên biển dữ, cố gắng hết sức để không bị nhấn chìm.
Thế giới...
Thật là ngột ngạt.
'Mình muốn trở về.'
Tôi không mong gì hơn thế.
....Tôi đang vật lộn. Thực sự tôi đang phải vật lộn.
Nhặt con dao gần đó lên, ngón tay tôi nhẹ nhàng lướt trên lưỡi dao.
"...."
Một đường máu đỏ hình thành trên ngón tay tôi.
Có điều...
"...Không đau chút nào."
Nếu tôi cắt nó thì sao...? Sẽ đau chứ?
Những dòng suy nghĩ bắt đầu làm lu mờ tâm trí tôi. Chúng trở nên nguy hiểm hơn theo từng giây từng phút. Tôi vẫn đang tỉnh táo. Tôi biết những suy nghĩ của mình thật ngu ngốc và dại dột.
Thế nhưng... bên trong tôi trống rỗng.
Chỉ vì tôi còn tỉnh táo không có nghĩa là tôi quan tâm.
Phải rồi…
Tôi chỉ muốn cảm nhận điều gì đó.
Ngay cả khi những gì tôi cảm nhận được chỉ là nỗi đau. Thứ gì đó. Tôi cần một thứ gì đó. Sự trống rỗng đang dần nuốt chửng tôi, bào mòn tôi... Tôi chỉ thoát khỏi nó.
"H-hah."
Ánh mắt tôi vẫn tiếp tục dõi theo con dao, cũng như ngón tay tôi vậy.
Thật là hấp dẫn.
Chỉ một chút thôi...? Dẫu sao thì cơ thể này cũng đâu phải của tôi...
"Chỉ..."
Tôi nắm chặt tay lại và nghiến chặt răng. Mọi bộ phận trên cơ thể tôi đều căng thẳng.
'Mình không thể.'
Giống như nỗi sợ hãi, nỗi buồn đang nuốt chửng tôi. Nó sắp sửa nuốt chửng mọi thứ trong tôi. Đây chính là hậu quả của kỹ năng tôi đã sử dụng.
Nhưng không giống với nỗi sợ hãi, cơn đau không thể cứu tôi được.
Ngay lúc này.
Tôi muốn đau đớn..
Một thứ gì đó.
"Hah."
Tôi hít một hơi thật sâu và nhắc nhở bản thân về mục tiêu của mình.
'.....Noel.'
Phải rồi.
Có người đang đợi tôi. Thằng bé cũng đang vật lộn. Có lẽ còn hơn thế nữa. Tôi không quan tâm đến bản thân mình, nhưng tôi thực sự quan tâm đến em ấy.
Vì thằng bé.
.....Tôi có thể chịu đựng nỗi đau.
Nhìn xung quanh, cuối cùng âm thanh cũng lọt vào tai tôi.
Tôi đã có thể nghe.
Sắc màu cũng bắt đầu trở lại.
Cùng với đó là cơn đau dữ dội. Nó siết chặt ngực tôi. Tôi che mắt bằng cả hai tay để không ai thấy tôi của hiện tại, và có thứ gì đó ướt át chạm vào ngón tay tôi.
Phải mất một lúc tôi mới nhận ra nó là gì.
Cuối cùng, môi tôi run rẩy.
"Chết tiệt."
Nước mắt của tôi.
Chúng đã trở lại.
#Vi
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook