Tam Tai Giáng Thế
-
Chapter 13: Sao Đen Yếu Nhất (1)
Khuôn viên trường rất rộng. Tôi mất khoảng năm phút để đi từ ký túc xá đến tòa chính.
[Tòa Dorset]
Đó chính là nơi chúng tôi cần đến.
Đây là một trong bảy toà nhà của học viện, cũng là nơi các học viên năm nhất theo học.
".....Chúng ta học lớp nào?"
Toà nhà rất lớn.
Đó là một tòa nhà lớn với lối đi được bao quanh bởi những bông hoa và cây xanh rực rỡ dẫn đến lối vào, nơi có một hàng tượng đứng theo đội hình trang nghiêm.
Nơi đây tràn ngập học viên.
Điều phiền toái nhất là ánh mắt họ nhìn tôi. Một số tránh né tôi, trong khi những người khác có vẻ công khai thù địch.
Tôi thấy ổn với điều đó.
Nó là kết quả từ hành động của tôi trong ngày khai giảng.
"Lớp chúng ta là ở đó."
Leon chỉ về phía một cánh cửa. Thoạt nhìn, nó có vẻ không ấn tượng lắm.
Nhưng...
"Tại sao không ai vào đó?"
Không giống như những lớp học khác, cửa mở và rất nhiều học viên đi vào, lớp học này có vẻ khá biệt lập. Như thể mọi người đang tránh nó.
"....Ngươi không đọc hướng dẫn sao?"
"Hướng dẫn...? Ah."
Tôi lấy một tờ giấy nhỏ từ trong túi ra. Tôi nhớ là mình đã nhận được nó hôm qua, nhưng vì tập trung vào việc luyện tập nên tôi đã quên mất nó.
"Cái này hả?"
"Ừ."
Tôi đọc lướt qua nội dung.
Nói tóm lại.
"Chúng ta đến muộn rồi."
".....Chính xác."
"Tại sao ngươi không nói với ta chuyện đó?"
"Ta tưởng người đã biết rồi."
"..."
Đôi khi tôi thực sự muốn bóp cổ gã này cho chết.
Nếu không phải vì hắn giúp đỡ tôi, và hắn mạnh hơn tôi thì tôi đã làm điều đó rồi.
Có điều,
'Mình tự hỏi mục đích cuối cùng của hắn là gì...'
Tôi vẫn không biết tại sao hắn lại giúp tôi. Hắn bảo việc này có lợi cho hắn.
Sao lại thế?
'Đúng như dự đoán, mình vẫn không thể tin tưởng hắn ta.'
Với hắn, tôi cũng vậy.
Bằng một cách thần kỳ nào đó, chúng tôi giống nhau.
Nhìn chằm chằm vào cửa lớp học, tôi thở dài.
Tôi cảm thấy lo lắng lạ thường. Không hẳn là vì tôi sợ mọi người thách đấu. Tôi thấy ổn với điều đó. Điều tôi lo lắng là về khả năng của mình.
Lúc này tôi vẫn chưa làm được gì cả.
Có lẽ tôi là học viên yếu nhất ở đây.
"Huu."
Sau khi âm thầm lấy lại hơi thở, tôi cẩn thận tiến đến gần cửa một cách chậm rãi.
Creaaak--
Bên trong thật hào nhoáng; những chiếc bàn gỗ dài xếp thành hàng dọc hai bên, xếp chồng lên nhau. Tất cả đều đầy ắp, hầu như không có chỗ trống nào.
Ngay lập tức, mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi.
Chúng thật nặng nề. Nhưng nặng nề nhất là đôi mắt của người phụ nữ trước mặt tôi.
Khả năng cao đây chính là giáo sư phụ trách lớp bọn tôi.
"Các học viên."
Đôi mắt xanh trong như pha lê của người phụ nữ đảo qua lại giữa Leon và tôi. Cô ấy có mái tóc nâu ngắn và có vẻ ngoài khoảng giữa bốn mươi.
Người phụ nữ đảo mắt nhìn hai chúng tôi rồi cuối cùng mở miệng nói:
"....Các cậu đến muộn."
Tôi đã biết rồi.
Mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nếu tôi xin lỗi, nhưng tôi nhớ lại lời Leon mô tả về Julien cũ nên đã dứt khoát đáp lời.
"Hẳn là vậy."
"Hẳn là vậy...?"
Câu trả lời của tôi khiến cô bực bội và nhăn mặt lại. Tôi thấy hơi tội cho cô ấy, nhưng tôi không biểu lộ ra bên ngoài và giữ mặt lạnh.
Cô ấy định nói gì đó nhưng lại thôi.
"Cứ đi đi. Về chỗ ngồi của mình."
".....Cảm ơn."
Tôi đã làm vậy.
Tìm được chỗ ngồi gần nhất, tôi ngồi xuống và hít một hơi.
Việc này dễ hơn tôi mong đợi.
Chắc cô ấy là một giáo sư dễ tính. Hoặc ít nhất là tôi nghĩ vậy.
"Cậu đến muộn! Cút khỏi lớp cho tôi!"
Nhìn thấy một học viên vừa chạy vào lớp và bị đuổi thẳng cổ ra ngoài, tôi cạn lời.
Tại sao chứ....?
Tôi nhìn sang bên trái, nơi Leon đang ngồi. Hắn nhìn tôi rồi nhún vai.
"Chắc là do ngoại hình của chúng ta."
Oh.
Bài giảng tiếp tục.
"Tiếp tục từ phần tôi vừa nói... Như tất cả đã biết, ma thuật được chia thành ba loại khác nhau. [Tâm trí], [Nguyên tố] và [Cơ thể]."
Cả lớp học chìm vào im lặng.
Giọng nói của giáo sư vang vọng khắp lớp.
"Mỗi loại được chia thành các dạng. Lấy loại [Tâm trí] làm ví dụ. Nó bảo gồm tổng cộng bốn dạng: [Cảm xúc], [Telekinesis], [Tinh thần] và [Thần giao cách cảm]. Có một cách gọi khác là 'con đường'."
Tôi căng tai lên để nghe giảng. Mọi thông tin đều quan trọng. Tôi cần chú ý kỹ đến tất cả những gì đang được nói.
"....Như đã biết, ai cũng có thể luyện phép. Nếu bạn có thể điều khiển mana, tức là bạn có đủ điều kiện để trở thành pháp sư hoặc kiếm sĩ. Tất nhiên, đối với những người có mặt ở đây, thì điều đó không phải là vấn đề."
Cô ấy có vẻ để mắt tới vài học viên nhất định; cuối cùng ánh mắt của cô hướng về phía tôi.
"Tài năng chỉ là yếu tố nói lên tốc độ phát triển của bạn. Nó không giới hạn bạn trên những con đường khác."
Tôi ghi nhớ thông tin này vào đầu.
Tài năng hiện tại của tôi nằm ở các dạng [Lời nguyền] và [Cảm xúc].
Nếu tôi có thể học ma thuật nằm ngoài hai phạm trù đó thì cũng đáng để cân nhắc trong tương lai.
"Bây giờ đến chuyên mục đặt câu hỏi."
Giáo sư nhìn quanh lớp học. Tôi cảm thấy ánh mắt cô ấy dừng lại ở tôi trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Gì thế...?
Cô ấy mỉm cười.
"Trong tất cả các dạng, mọi người nghĩ dạng nào là yếu nhất?"
Yếu nhất?
Tiếng xì xào vang khắp lớp học khi các học viên thảo luận với nhau.
Cuối cùng, một trong những học viên giơ tay lên. Cậu ấy nổi bật ngay lập tức với thân hình cao ráo, mái tóc vàng và đôi mắt xanh.
Việc sự chú ý của mọi người đổ dồn vào cậu ấy đã cho tôi biết tất cả thông tin cần thiết.
Rằng cậu ta rất mạnh.
Chắc hẳn cậu là một trong các học viên có thứ hạng cao.
"Sao thế? Học viên Anders."
Oh?
Đột nhiên, tôi cảm nhận được ánh nhìn của cậu ta.
Miệng cậu ta hé mở, và từ tốn trả lời. Như thể cậu ta muốn tôi nghe câu trả lời đó.
"....Cảm xúc."
Một sự khiêu khích rõ ràng.
Nhiều ánh mắt đổ dồn về phía tôi.
"Cảm xúc?"
Ánh mắt của giáo sư dừng lại ở tôi một lúc. Cô ấy dường như bị ảnh hưởng bởi những người khác trong lớp học.
"Điều gì khiến cậu nghĩ vậy?"
"Đó là dạng khó học nhất. Không chỉ vậy, phải chạm vào đối thủ mới có thể tác động đến cảm xúc của họ. Nếu không thể chạm vào được thì cũng vô dụng thôi."
"Không phải đâu."
Giáo sư lắc đầu và sửa lại:
"Điều đó đúng nếu họ mới chỉ là lũ gà mờ cấp độ 1. Nhưng ở trình độ cao hơn, họ có thể tác động đến người khác bằng lời nói. Và cao hơn nữa, họ có thể đọc vị cảm xúc."
Tôi cẩn thận lắng nghe lời cô ấy.
Dạng [Cảm xúc] vẫn còn là một ẩn số đối với tôi. Không giống như dạng [Nguyền rủa], tôi không thể sử dụng nó chỉ bằng việc luyện tập lặp đi lặp lại.
Cách duy nhất để tôi tiến xa hơn trên con đường [Cảm xúc] là thông qua sự hiểu biết về cảm xúc. Tôi càng thấu hiểu nó, tôi sẽ càng tiến bộ.
Nhưng nói thì dễ hơn làm.
'Nghĩ lại thì... Cô ấy có nhắc đến điều gì đó về cấp độ 1.'
Tôi nhớ lại những thông báo mà tôi nhận được hàng ngày.
Chủ yếu là về [ Fear - Sợ Hãi ] và Exp.
'....Vậy nếu mình cải thiện nó, mình có thể tác động đến người khác chỉ bằng lời nói?'
Ý nghĩ đó khiến tôi phấn khích.
Còn gì tuyệt hơn thế chứ?
Học viên ấy lại tiếp tục nói,
"Cũng đúng, nhưng rất khó để đạt tới trình độ đó. Phải mất nhiều năm thì họ mới đạt đến trình độ có thể làm ảnh hưởng cảm xúc của người khác. Và chỉ bằng lời nói ư?"
Cậu ta chế giễu.
"...Làm được thế thì chắc họ già bằng cha tôi mất rồi."
"Không hẳn."
Giáo sư lắc đầu.
"Có nhiều người đã đạt tới trình độ cao khi vẫn còn trẻ. Và hãy nhớ rằng, còn có những cấp bậc cao hơn nữa. Và việc tác động người khác thông qua lời nói vẫn chỉ được coi là tập sự."
Tập sự...?
Việc tác động bằng lời nói chỉ là trình độ tập sự thôi sao?
Tôi nghĩ lại về sức mạnh của mình. Kể từ buổi kiểm tra, gần như tôi không thử dùng dạng ấy.
Không phải vì tôi không thích nó.
Đó là điều hoàn toàn trái với sự thật.
Thực tế là tôi không chắc mình có thể xoay xở nổi không. Hậu quả của lần trước đã để lại cho tôi một vết sẹo tinh thần.
Giống như một rào cản về mặt tinh thần, khiến tôi bất giác tránh xa nó.
Bây giờ, tôi vẫn chưa sẵn sàng.
Nhưng...
'Theo ý giáo sư thì mình chỉ mới khám phá được bề nổi của khả năng thôi sao?'
"Học viên Julien."
Cảm nhận được ánh mắt của giáo sư, tôi quay lại đối mặt với cô ấy.
"...Là một Pháp sư Cảm xúc, cậu nghĩ gì về câu trả lời của Học viên Anders?"
Tôi nghĩ gì về điều đó?
Tên đó nói đúng.
Mọi lời nói đều có lý. Theo kinh nghiệm của tôi, cậu ta hoàn toàn đúng.
Dạng [Cảm xúc] là một con đường khó khăn, có lẽ phải mất rất nhiều thời gian mới có thể thành thạo được.
Nó bao gồm tất cả những trải nghiệm trong đời người và đúc kết chúng lại thành những cảm xúc. Nếu một người không liên tục trải nghiệm những cảm xúc đó, họ sẽ không thể phát triển.
Nếu là vậy, thì đây chính là con đường yếu nhất trong số các con đường.
Thế nhưng...
Tôi xoay nhẹ cổ tay.
Ánh mắt tôi dừng lại ở hình xăm cỏ bốn lá.
Cũng giống như tôi thôi?
"...."
Cả lớp im lặng.
Dường như bọn họ đang đợi câu trả lời của tôi. 'Hắn sẽ nói gì?', 'Hắn sẽ trả lời ra sao?'
Gương mặt của họ đều nói lên cùng một điều.
Và tôi quay lại nhìn học viên đó.
Là Anders nhỉ?
Khoé môi tôi hơi nhếch lên.
"...Nhảm nhí."
Một câu trả lời tuôn ra khỏi miệng tôi.
"Yếu nhất? Chẳng có thứ gì như vậy cả."
Những lời này không phải là nói nhảm.
Nó là suy nghĩ thực sự của tôi.
"Chỉ có người yếu đuối. Chứ không hề có con đường nào yếu đuối."
Chỉ vì dạng Cảm xúc là lĩnh vực khó phát triển nhất không có nghĩa là nó là dạng yếu nhất.
Ngay từ đầu, câu hỏi đã sai.
"Ngươi nói rằng một pháp sư Cảm xúc phải mất rất nhiều thời gian để trở nên mạnh mẽ hơn. Dựa vào đâu mà ngươi nói thế?"
"Dựa vào đâu ư?"
Học viên ấy nhìn tôi như thể tôi là một thằng ngốc.
"Đó là lẽ thường tình. Hãy nhìn vào tất cả các pháp sư mạnh nhất thế giới đi. Đế quốc của chúng ta có bảy Monarch. Vậy trong số đó, có bao nhiêu người đến từ con đường Cảm xúc? Không một ai!"
Cậu ta chỉ tay vào tôi.
Và đột nhiên, tên đó bắt đầu nói sang chủ đề khác.
Có lẽ đó là điều hắn muốn nói ngay từ đầu.
".....Cậu tưởng là không ai trong chúng ta cảm nhận được sao? Mana của cậu rất yếu. Thậm chí có vẻ như cậu không thể kiểm soát được cả mana của mình. Trời ạ, tôi không hiểu tại sao cậu lại được xếp hạng nhất nữa."
Dường như lời nói của hắn cũng là suy nghĩ của nhiều người trong lớp, có khá nhiều người gật đầu hưởng ứng.
Tôi ngắm nhìn cảnh tượng đó.
"Tôi đoán là vì những thành tựu của cậu trong dạng Cảm xúc. Ngay cả thế, tôi cũng nghi ngờ rằng cậu chẳng thể làm gì được tôi."
Cuối cùng, hắn ta nói ra hết những điều mình muốn nói, và với vẻ khinh thường, hắn tiếp tục bồi thêm,
"Nói một cách đơn giản, cậu không hề xứng với vị trí ấy. Cậu quá yếu."
Một lần nữa, căn phòng lại chìm vào im lặng.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi.
"Haaa...."
Tập trung toàn bộ sự chú ý vào mình, tôi ngửa đầu ra sau và nhắm mắt lại.
'....Vậy là họ đã nhận ra.'
Không phải là tôi không mong đợi điều này.
Hẳn là mọi người đã nhận ra từ hôm khai giảng rồi. Sự thật là tôi yếu đuối. Rằng tôi không cùng đẳng cấp với họ.
Tôi hiểu điều này thậm chí còn rõ ràng hơn họ.
Chính vì thế nên tôi mới khiêu khích mọi người.
Để tôi có thể luyện tập đến mức điên loạn.
Lời nói của hắn có lý và không có gì sai cả.
Nhưng mà,
"Ngươi sai rồi."
Mắt tôi vẫn nhắm nên không thể thấy gì cả.
Tất cả những gì tôi thấy chỉ là bóng tối.
Trong bóng tối đó, bàn tay tôi di chuyển về phía cẳng tay. Nơi hình xăm cỏ bốn lá ngự trị.
Ban đầu tôi hơi do dự, nhưng sau đó, tôi nhớ lại mục tiêu của mình.
Tâm trí tôi trở nên kiên định.
Phải rồi.
Để đạt được mục tiêu, tôi cần tận dụng tối đa mọi lợi thế mình có.
Chính vì thế...
Ngón tay tôi ấn xuống cẳng tay.
'...Không ai ngoài mình có thể trở thành Sao Đen.'
#Vi
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook