Tam Sinh Tam Thế Bộ Sinh Liên
Chương 25: Ngươi làm sao biết ta nhất định không có ở đây?

Ngày hôm sau, Thành Ngọc không có dậy sớm liền đi tới Cự Sương viện như mọi hôm. Bởi vì đêm qua cùng Thanh Linh đối ẩm, Thanh Linh nói với nàng chim Oanh hót ở Thanh Tước sơn trang ngoại ô Hạm thành chính là cảnh xuân tuyệt nhất ở phủ Lệ Xuyên, nói rằng chỗ đó không hề tầm thường, hàng năm có rất nhiều tài tử kiêu khách tới đó nghe tiếng oanh hót.

Thanh Linh không nói nhiều, nhưng vô cùng hấp dẫn, khi nói đến việc đi chơi tết thanh minh ở chỗ này sẽ làm người ta có cảm giác như lạc vào tiên cảnh, khiến nàng như thực sự nhìn thấy du khách lấy rượu bình thơ, tài tử ngâm thơ liên cú (1), mà giai nhân gảy đàn ca hát tạo nên một khung cảnh hòa hợp.

Thành Ngọc đối với tài tử làm thơ không có hứng thú, nhưng đối với ca cơ xướng họa lại rất hứng thú, bị Thanh Linh nói như vậy khiến trong lòng ngứa ngáy, sáng sớm hôm sau liền cùng Thanh Linh đi tới Thanh Tước sơn trang nghe chim oanh hót, tới gần giờ Thân canh ba mới trở lại trong phủ.

Bởi vì nàng là một thiếu nữ hoạt bát, không yểu điệu như các tiểu thư khác, đi chơi hơn nửa ngày cũng không cảm thấy mệt mỏi. Trở về trong phủ, nghĩ tới ngày thường ở Nam thư phòng đọc sách tới tận giờ Dậu, lúc này nàng đi qua vẫn có thể đuổi kịp Quý Minh Phong, nghĩ vậy liền đi tới Cự Sương viện.

Đúng là ngày cực tốt, Thành Ngọc bước vào Cự Sương viện, từ xa đã trông thấy Quý Minh Phong. Nam thư phòng nằm sát Yên Vũ hồ, ven hồ là hàng liễu tươi tốt cùng mấy gốc hạnh, màu xanh tươi mát, hoa hạnh ngào ngạt, đúng là khung cảnh mùa xuân tươi đẹp.

Thành Ngọc tới gần một chút, nhìn thấy Quý thế tử toàn thân áo lam, tay cầm quyển sách, ngồi gần cửa sổ, vô cùng tuấn tú. Nhưng ánh mắt Thế tử lại không nhìn vào sách, Thế tử hơi nhăn mày nhìn về cảnh hồ phía xa, không biết đang nghĩ gì.

Thành Ngọc từ xa quơ tay chào hỏi Quý Minh Phong: "Thế tử ca ca!"

Âm thanh nàng lọt vào tai, Quý thế tử hơi ngẩn ra, thu hồi ánh mắt từ mặt hồ quay lại nhìn nàng. Nhưng Thế tử cũng không có trả lời nàng, ánh mắt chỉ dừng trên người nàng trong phút chốc, rồi lại lần nữa quay trở lại phía hồ.

Thành Ngọc xoa xoa lỗ mũi, không chút để ý bước vào trong thư phòng. Thế tử không đáp lại nàng là chuyện bình thường, nàng cũng không sao cả, nhưng mới vừa rồi Thế tử cau mày nhìn hồ nước...Quý thế tử hôm nay có vẻ không vui nha.

Nàng nghĩ mình không nên tới quấy rầy hắn, nên để hắn một mình, người đang không vui không phải đều thích ở một mình sao? Nhưng đã tới rồi, xoay người rời đi cũng không tốt, hay là cứ tiến vào thư phòng hỏi thăm sức khỏe Quý thế tử một chút, sau đó mượn cớ rời đi? Đúng rồi, làm như vậy có vẻ ổn thỏa.

Nàng liền đẩy cửa thư phòng, hỏi thăm Quý Minh Phong một chút, tiếp đó ngồi trên ghế của mình qua loa hai cái, ra vẻ chợt nhớ ra: "A, đã hứa với Thanh Linh tỷ hôm nay cùng nàng thêu thùa, thế mà lại chạy tới nam thư phòng, thế tử ca ca, ta còn có chút chính sự khác phải làm, hôm nay ta liền..."

Quý Minh Phong nhìn nàng một cái, không khách khí cắt đứt lời nàng: "Cái đấy có gì mà chính sự." Ngừng một lát, đưa tay gõ lên mặt bàn, "Tới uống chè đi."

Thành Ngọc sững sờ một chút, quả nhiên thấy trên mặt bàn sách trước mặt Quý Minh Phong đang đặt một ấm sứ trắng cùng một chén trắng cũng bằng sứ. Nàng không hiểu hắn kêu nàng uống chè là vì lý do gì. Chẳng lẽ vì hôm qua nàng chỉ bảo hắn đáng yêu mà hắn ghi hận đến tận hôm nay, biết được nàng ghét chè ngọt, nên đã chuẩn bị sẵn chờ nàng? Hắn không đến mức như vậy chứ...

Thành Ngọc nghi hoặc, Quý Minh Phong đã múc sẵn chè, bày ra trước mặt nàng. Bản thân hắn thì cầm bút mở cuốn sách ra, ghi chép cái gì đó.

Thành Ngọc liếc một cái, Thế tử nhận ra ánh mắt nàng, cũng giương mắt nhìn nàng, nàng vội vàng thu hồi tầm mắt, liếc trái liếc phải tán dương thư pháp của Thế tử: "Thường nói bút lông mềm sẽ khiến nét chữ nhỏ không có sức sống, nhưng Thế tử ca ca viết ra nét chữ lại rất cứng cáp, quả là lợi hại!"

Thế tử không để ý tới nàng, tay phải cầm bút vẫn không ngừng nghỉ, ngón trỏ tay trái gõ trên chén chè vừa múc, lời ít ý nhiều: "Uống."

Thành Ngọc lại kỳ kèo một hồi, lúc sau, nàng nói: "Thế tử ca ca, thật sự ta không quá thích đồ ngọt..."

Thế tử dừng bút, ngẩng đầu nhìn nàng: "Cho nên?"

"Cho nên ta cảm thấy," mới nói đến đây lại thấy Quý Minh Phong nhíu mày, nàng đột nhiên nghĩ hôm nay Thế tử không vui. Không phải là hôm qua đã tự kiểm điểm rồi sao, nhưng mà không có Tần Tố Mi ở đây đoán ý, nàng cũng không ngu mà lúc này đi chọc lửa a. Nàng lập tức dừng lại, xoay hướng câu chuyện, trên mặt cố nặn ra nụ cười, "Cho nên ta cảm thấy...Mặc dù lúc bình thường ta không thích đồ ngọt," nàng vắt óc suy nghĩ ra được một câu, "Nhưng cái này là chè ngươi cho ta, nếu là Thế tử ca ca đặc biệt cho ta, ta cũng không nên kén chọn a." Vừa nói vừa quan sát thần sắc Quý Minh Phong rồi bưng chén sứ lên, thấy Quý thế tử nhìn mình không chớp mắt, nàng không thể làm gì khác đành hớp một ngụm nhỏ.

Chè dính trên môi, nàng di một tiếng: "Chè hạt sen bách hợp này sao lại lạnh như vậy?

Quý thế tử nhàn nhạt: "Ngươi đến muộn, chè lạnh, là chè này không đúng sao?"

Nàng nhận sai: "Là ta không đúng." Nhưng chung quy vẫn không muốn uống.

Nàng trù trừ hồi lâu, lại tìm cho mình một lý do thoái lui: "Bất quá ta nghĩ, nếu lạnh, ta vẫn không nên uống chè này mới thỏa đáng," thần sắc nàng chân thành: "Đây cũng là vì lo nghĩ cho Thế tử ca ca, bởi vì," nàng để ý nét mặt hắn, cố gắng chống chế một chút: "Ngươi nhìn a, chè lạnh như này, nếu ta uống vào, mà bị bệnh, cuối cùng lại phải phiền toái người nào tới chăm sóc ta, đương nhiên là Thế tử ca ca a, há chẳng phải là lại khiến ngươi thêm phiền toái?"

Quý thế tử không nhìn nàng một cái, cử bút chấm mực, không gợn sóng trả lời: "Phiền toái cũng không phải ta, Tề đại phu ở cách vách viện của ngươi, hắn chữa đau bụng rất tốt."

Trong lòng Thành Ngọc bộp một tiếng. Ách, nàng quá là sơ ý, Thế tử không giống tiểu Hoa cùng Lê Hưởng dễ lừa gạt như vậy, nàng ở bên trong hang ổ sơn phỉ vẫn có thể bình chân như vại, lại cùng hắn một ngày một đêm đi đường cũng không có việc gì, muốn hắn tin nàng đột nhiên yểu điệu có thể bị chén nước lạnh đánh ngã, đúng là làm khó hắn.

Nàng bưng chén sứ lên, bắt đắc dĩ lẩm bẩm: "Vậy ta uống là được."

Nhưng khi chè vào bụng, mới phát hiện uống khá tốt. Thành Ngọc giật mình, nghi hoặc hướng Quý thế tử: "Hôm nay sao không quá ngọt nhỉ? Là ngươi nói Tần cô nương không nấu quá ngọt sao? Không đúng, hôm nay Tần cô nương không phải đi dâng hương sao?"

Quý thế tử nghe vậy dừng bút một chút: "Trên đời này chỉ có mỗi Tần Tố Mi biết nấu sao?"

"Nga, không phải là Tần cô nương, vậy là người nào làm?" Cái miệng nhỏ của nàng vừa uống vừa hỏi, nhìn Quý thế tử không trả lời, nàng đùa giỡn, "Không có khả năng chính Thế tử ca ca làm nha."

Quý thế tử đột nhiên ngẩng đầu: "Sao lại không thể là ta?"

Thành Ngọc không có trả lời ngay. Nàng bị sặc. Thành Ngọc ho khan hỏi Quý thế tử một vấn đề: "Thế tử ca ca đặc biệt làm cho ta?"

Thế tử không trả lời.

Thành Ngọc vỗ ngực làm dịu cơn ho: "Thật, có thật không?"

Quý thế tử rốt cuộc không chịu nổi liền trả lời: "Tự hầm cho mình uống, hầm có chút nhiều."

Thành Ngọc rốt cuộc ngừng ho khan, không hiểu: "Nhưng ngươi thích ăn ngọt mà, cái loại ngọt một cách đáng yêu ý."

Quý thể tử nhếch mi: "Ngươi nói lại cái từ đáng yêu nữa xem."

Thành Ngọc không nói.

Quý thế tử nhàn nhạt: "Hôm nay ta không muốn uống ngọt như vậy, không được sao?"

Thành Ngọc gật đầu một cái: "Vậy được thôi, đúng là có thể."

Nhưng khẩu vị ngọt của Thế tử khiến nàng tò mò, Thành Ngọc không nhịn được hỏi: "Ngươi ngọt cũng uống được mà không quá ngọt cũng uống được, vậy ngươi cảm thấy uống ngọt ngon hơn hay không quá ngọt ngon hơn?"

Hôm nay, Thế tử hoàn toàn không ngại nói nhiều với nàng, còn hỏi ngược lại nàng: "Ngươi cảm thấy loại nào thì ngon hơn?"

Nàng nâng chén sứ trong tay: "Đương nhiên cái này uống ngon hơn rồi." Lại một lời nối tiếp một lời, "Từ trước ta luôn cho là nếu bàn về nấu chè, Lê Hưởng của chúng ta nấu mới tính là ngon nhất, không nghĩ tới Thế tử ca ca cũng làm rất tốt a."

Quý thế tử cúi đầu ở trên mặt sách viết mấy cái, đợi nàng uống hết chén chè, mới nói: "Vậy ta cùng thị nữ của ngươi thế nào? Ai tốt hơn?"

Thành Ngọc bật thốt lên: "Đương nhiên là Lê Hưởng..." Mắt thấy thần sắc Quý Minh Phong trở nên không tốt, nàng nhanh trí dừng lại, "Nàng không thể so được với Thế tử ca ca."

Quý Minh Phong dừng bút nhìn nàng một lúc. Ở trong lòng Thành Ngọc tự tát mình một cái, Quý Minh Phong không phải người ngu, nàng nói như vậy chỉ lừa gạt được tiểu hoa ngốc ngếch thôi, làm sao có thể qua được Quý Minh Phong.

Nhìn sắc mặt Quý Minh Phong lạnh như băng, nội tâm Thành Ngọc không khỏi cảm khái, hôm nay, nàng lại chọc Quý Minh Phong mất hứng, nàng đúng là thiên tài a. Tính toán, hôm nay sau khi trở về, phải tìm Thanh Linh học hỏi kinh nghiệm, ngày mai lại không ngừng cố gắng. Nàng trả lại cái chén không, dưới tầm mắt có thể khiến đối phương đông cứng người của Quý Minh Phong, nàng cúi thấp đầu: "Ta còn có chút chuyện, ta trước..."

Quý Minh Phong lạnh lùng nói: "Trở về chỗ ngồi, ngoan ngoãn mà đọc sách." Đem cuốn sách vừa mới ghi ghi chú chú ném cho nàng, sau đó cúi đầu bận bịu việc khác không để ý đến nàng nữa.

Một quyển sách thật dầy đập vào ngực nàng, nàng cảm thấy có chút quen mắt, lật mặt bìa nhìn một cái, chính là quyển Hoắc Đồ ngữ biện nghĩa mà mấy ngày nay nàng nghiên cứu đến quên minh đây mà. Nàng tiện tay lật mấy trang, nhìn thấy những chữ chú giải nhỏ của Quý Minh Phong, tất cả đều là những chỗ nàng vướng mắc. Càng lật về sau nàng càng giật mình, không khỏi mở miệng: "Thế tử ca ca ngươi..."

Quý Minh Phong lạnh lùng cắt đứt lời nàng: "Muốn học chữ Hoắc Đồ thì phải học cho chăm chỉ, lúc thì đi nghe oanh hót lúc thì đi thêu thùa, lúc nào mới có thể học được?"

Thành Ngọc ngẩn người: "Nhưng ta chỉ là học chơi thôi, không có như vậy..."

Quý thế tử nhìn nàng, khuôn mặt toát lên vẻ nghiêm nghị: "Đã học thì học cho tốt, không có cái gì là học chơi."

Thành Ngọc cố gắng hiểu hàm ý trong lời của Quý thế tử, hồi lâu, vẫn có chút nghi hoặc: "Vậy ý Thế tử ca ca là, bây giờ ta không thể trở về đúng không?"

Quý thế tử xoa mi tâm: "Đúng là câu hỏi hay, ngươi nói xem?"

Thành Ngọc trầm mặc chốc lát, lại hỏi: "Vậy ngày mai...Có cần đến thật sớm không?"

Quý thế tử không đổi sắc nhìn nàng: "Để học tốt cần làm như thế nào, ta nghĩ hẳn là không cần ta phải dạy ngươi, văn kê khởi vũ (2), huyền lương thứ cổ(3), tạc bích thâu quang (4), bắt đom đóm để đọc sách, ngươi chắc hẳn cũng đã nghe qua."

Thành Ngọc sững sờ ngẩng đầu: "Văn kê khởi vũ thì không cần nói, giờ Mẹo gà đã gáy, cho dù lúc đó ta tới nam thư phòng đọc sách thì Thế tử ca ca cũng nhất định không có ở đây a." Đầu óc nàng mơ hồ, "Cũng không phải học quán, một mình ta dậy sớm chạy tới nơi này đọc sách, quá đần đi."

Quý thể tử lấy một cuốn sách khác, cúi đầu lật vài tờ: "Ngươi làm sao biết ta nhất định không có ở đây?"

"Bởi vì nam thư phòng chỉ là nơi lúc ngươi rảnh rỗi mới đến, nào có người rảnh rỗi nào giờ Mẹo gà gáy đã bắt đầu tiêu phí thời gian."

Quý thế tử nhàn nhạt: "Có lẽ ta chính là người rảnh rỗi như vậy. Chi bằng chúng ta thử xem một chút?"

Thành Ngọc cạn lời, Quý thế tử chính là muốn cùng nàng so tài, so tài với Quý thế tử nàng chắc chắn không thắng được, nàng lập tức bỏ cuộc: "Vậy ta còn chưa thử..." Nàng suy nghĩ một hồi, đành nhắm mắt, "Nhưng ta cảm thấy Thế tử ca ca công sự ngập đầu, vẫn nên nghỉ ngơi thật nhiều, chúng ta quả thực không cần thiết văn kê khởi vũ, cho nên..."

Quý thế tử khép cuốn sách đang cầm trên tay, đưa cho nàng: "Đọc thuộc cuốn sách này, rồi hãy tới nói điều kiện với ta."

Thành Ngọc cúi đầu nhìn một cái, trên cuốn sách mà Quý thế tử lựa chọn riêng cho nàng có in mấy chữ lớn -------《Hoắc Đồ bộ lịch sử ngàn năm》

Là sách sử. Nhìn cái tên sách thì chính là một cuốn sách ghi lại lịch sử trong suốt một ngàn năm của Hoắc Đồ bộ.

Thành Ngọc dùng ngón cái và ngón trỏ ước lượng độ dài cuốn sách, chừng ba tấc, nàng cảm thấy độ dày này quả là xứng đáng khoảng thời gian một ngàn năm, đồng thời nàng cũng cảm thấy thật lòng bái phục kỹ thuật đóng sách của Lệ Xuyên.

Thành Ngọc nhìn ngón trỏ và ngón cái của mình ngẩn ra, Quý thế tử nhìn nàng: "Thế nào?"

Nàng rầu rĩ: "Cái độ dầy này...Lại còn đều là chữ cổ ngữ Hoắc Đồ...Ta cảm thấy nửa khắc cũng không xem được bao nhiêu..."

Quý thế tử gật đầu một cái: "Cho nên ngươi phải cố gắng."

"..."

Một ngày này, Thành Ngọc bị bắt ở nam thư phòng đến tận lúc đốt đèn, Quý thế tử mới cho phép nàng rời đi.

Từ đó, Thành Ngọc phải trải qua cuộc sống đáng sợ, mỗi ngày khi sao mai xuất hiện phía trời đông, nàng phải tới nam thư phòng ở Cự Sương viện báo danh đọc sách.

Những người quen biết Thành Ngọc đều biết, Hồng Ngọc quận chúa tuy những cái khác không dám chắc chắc, nhưng nàng đúng là vô cùng thông minh, một tuổi có thể nói, hai tuổi biết chữ, ba tuổi, lúc Tĩnh An vương gia dạy nàng văn chương, nàng có thể nghe qua liền thuộc lòng. Tuy trước đó lớn lên ở Thập Hoa Lầu, không được đến trường lớp, chỉ là đi theo Chu Cẩn đọc sách, nhưng lúc nàng tám chín tuổi đã đọc hết một lượt sách ở Thiên Tàng Thư trong Thập Hoa Lầu. Đọc hết của Thập Hoa Lầu, lại vào Thất Nguyên Viễn các trong cung – Hoàng gia tàng thư nơi các triều đại hoàng đế lưu trữ sách để mượn. Người ngoài đọc sách thường ngâm từng chữ một, còn nàng thì lướt nhanh như gió một lần mười hàng thậm chí một lần một trang, nàng vẫn có thể nhìn qua là nhớ.

Có câu nói, Hồng Ngọc quận chúa trong việc đọc sách này, rất có thiên phú, thông tuệ vô cùng, cho nên, Quý Minh Phong ép nàng đọc, nàng không hề sợ. Nhưng nàng lớn như vậy, lại là thiếu nữ tuổi ăn tuổi ngủ, ngủ muộn thì dậy muộn mà ngủ sớm cũng vẫn là dậy muộn, chưa bao giờ rời giường trước giờ Thìn, cơ bản không biết sao mai có hình dáng như nào, lần này Quý thế tử muốn nàng làm bạn cùng sao mai đi nam thư phòng báo danh, nàng sợ chỉ có cái này.

Thanh Linh đốc thúc nàng dậy sớm được bốn năm ngày, trong bốn năm ngày này nàng bị Thanh Linh nhắc nhở, lúc tới nam thư phòng đều thấy Quý Minh Phong đã yên vị bên cửa sổ xem sách. Nàng quả thực bội phục hắn.

Bởi vì ngày nào cũng không được ngủ đủ, nên Thành Ngọc động một chút là ngủ gật trên bàn sách, kỳ lạ là Quý thế tử một mực bắt nàng đến thư phòng giờ này, nhưng đối với việc nàng ngủ gật lại không hề quan tâm, nàng có nằm trên bàn sách ngủ nửa ngày, Quý thế tử cũng không nói gì, có lúc nàng tỉnh ngủ lau nước miếng từ trên bàn ngồi dậy, Quý thế tử đang châm trà còn tiện tay rót cho nàng một ly trà nóng.

Nàng không hiểu nổi Quý thế tử, có một lần quả thực nhịn không được, trong lúc Quý thế tử đang rót trà liền hỏi một câu: "Ngươi không nhìn thấy ta vừa mới ngủ gật sao Thế tử ca ca?"

Quý thế tử nhìn nàng một cái: "Ngươi muốn nói cái gì?"

Nàng lấy dũng khí thẳng thắn nói: "Thật ra thì sáng sớm nào ta cũng ngủ gật trên bàn, ngươi cũng nhìn thấy chứ?"

Quý thế tử nói: "Cho nên?"

"Cho nên," nàng cân nhắc một chút, "Ta cảm thấy, nếu ngươi có thể nhịn được ta ngủ gật, thì việc ta giờ Mẹo mới tới đọc sách chắc hẳn cũng không có vấn đề gì, thêm nữa, ngày nào ta cũng tới sớm đọc sách như vậy, mỗi ngày đều ngủ không ngon, ngươi nhìn dáng vẻ ta như vậy, chẳng lẽ đối với quyết định trước kia không có chút hối hận hay áy náy nào sao?"

Quý thế tử cười một tiếng: "Ngươi nhìn ta giống như đang hối hận hay áy náy sao?"

"...Không quá giống."

Quý thế tử gật đầu một cái: "Biết thì tốt." Lại nhìn nàng một cái, "Ngớ người cái gì, ngươi có thể trở về chỗ tiếp tục học được rồi."

Thành Ngọc kỳ kèo mè nheo nửa ngày đành trở về chỗ đọc sách, đem quyển sách đã cũ kỹ 《Hoắc Đồ bộ lịch sử ngàn năm》mở ra, chưa từ bỏ ý định lại vùng vẫy một câu: "Vậy ta có thể lùi một hoặc nửa canh giờ tới thư phòng được chứ?" Nàng thở dài, "Dậy sớm như vậy quá vất vả a!"

Quý thế tử rũ mắt uống trà, không chút dao động trả lời nàng: "Không phải đã nói với ngươi, đem quyển sách trong tay đọc thuộc lòng rồi mới tới nói điều kiện với ta sao?"

Quý thế tử chỉ ra một phương hướng, khiến Thành Ngọc như thấy được tia sáng ban mai thoát ly khổ hải.

Ngày hôm sau, nàng không chỉ văn kê khởi vũ, mà còn huyền lương thứ cổ, không chỉ cặm cụi trong thư phòng, mà còn mang sách về phòng cặm cụi, cũng may vương phủ đèn đuốc luôn đầy đủ, không cần nàng tạc bích thâu quang.

Thanh Linh thấy nàng như vậy, buồn cười chỉ điểm cho nàng: "Tiểu ngốc tử, Thế tử thật ra cũng không phải muốn ngươi học, hắn chỉ mượn cớ bắt ngươi dậy sớm tới thư phòng thôi, bắt ngươi đọc thuộc quyển cổ thư Hoắc Đồ bộ kia cũng chỉ là câu nói đùa, ngươi mới học chữ viết Hoắc Đồ, hắn biết quyển sách kia dày như vậy ngươi thì lại thông minh, không tới mấy tháng cũng đọc xong, ngươi ngược lại lại tưởng thật."

Thành Ngọc dưới sự chỉ điểm có hàm ý sâu xa này có chút mờ mịt, cắn đầu bút nhìn Thanh Linh: "Tại sao hắn muốn ta tới thư phòng thật sớm? Ta tới sớm với tới muộn có gì khác nhau?"

Thanh Linh đang hâm rượu trước bàn bán nguyệt nghe vậy liền cười một tiếng, đem chiếc chén lá sen phỉ thúy đẩy tới trước mặt Thành Ngọc, dưới ánh nến ấm áp, chỉ thấy phỉ thúy tinh xảo, chén ngọc trơn bóng, Thành Ngọc phát hiện đây là cái chén rượu Thanh Linh thường hay ngắm nghía.

Thanh Linh mím môi: "Thật ra ta có rất nhiều đồ uống rượu, nhưng cái ngươi thường thấy lại chỉ có cái này, ngươi nói là vì sao?" Không chờ Thành Ngọc trả lời, nàng đã cầm chén rượu lên, giơ tay ra bên ngoài cửa sổ, khiến chén ngọc nằm trọn vẹn dưới ánh trăng.

Nàng nhìn chiếc chén phỉ thủy tắm mình dưới ánh trăng lấp lánh càng thêm thanh bích đáng yêu: "Bởi vì ta thích cái chén này nhất, cảm thấy nó ngàn loại tinh xảo, vạn loại đáng yêu, dưới ánh đèn là một loại, dưới ánh trăng lại là một loại, mà dưới ánh mặt trời lại là một loại khác, nhìn nó ta liền cảm thấy vui vẻ, hận không thể ngày đêm ngắm nhìn," nàng lộ một nụ cười nhìn về phía Thành Ngọc, "Quận chúa thông minh, ta nói như vậy, Quận chưa còn chưa hiểu sao?"

Thành Ngọc ngu ngơ một lúc: "Ngươi nói Thế tử ca ca là bởi vì thật sự thích ta, muốn nhìn thấy ta, cho nên mới bắt ta thật sớm phải tới nam thư phòng báo danh?"

Thanh Linh cười nói: "Quận chúa quả nhiên thông minh."

Thành Ngọc gục xuống bàn suy nghĩ: "Ta một lòng muốn giao hảo với hắn, nói như vậy, chúng ta coi như...đã giao hảo đi? Là bằng hữu?" Nàng suy nghĩ một hồi, lại lắc đầu, "Không đúng, nếu như là bằng hữu, nên như ta cùng tiểu Lý vậy, ta có thể mời hắn uống trà dạo phố xem kịch ăn bánh, nói chuyện trên trời dưới đất nắm tay vui đùa... Chúng ta đều là ngang hàng, nhưng ta cùng Thế tử ca ca...Đều là hắn nói cái gì chính là cái đó, ta không được có ý kiến phản bác, ta cũng không dám hẹn hắn uống trà dạo phố xem kịch ăn bánh, chứ đừng nói tới việc nói chuyện trên trời dưới đất cười nói vui vẻ..."

Thanh Linh chống cằm nhìn nàng: "Vậy ngày mai ngươi thử hẹn hắn một chút xem sao, uống trà dạo phố xem kịch ăn bánh, cứ hẹn từng cái một, ngươi đối với tiểu Lý như thế nào thì đối với hắn như thế đó," giọng điệu tràn đầy khích lệ, "Nếu ngươi muốn cùng hắn đùa giỡn, ngày mai cũng thử luôn đi."

Thành Ngọc suy nghĩ một chút, hơi lo lắng: "Vậy hắn sẽ không đánh ta chứ? Trước kia, có một lần ta hẹn hắn nói chuyện phiếm, hắn cấm ta không được nói chuyện, bộ dáng kia thật giống như nếu ta nói thêm câu nào thì hắn sẽ đánh ta vậy."

Thanh Linh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn quẫn bách một đoàn không khỏi tức cười, cùng nàng đảm bảo: "Trước kia là trước kia, nhưng ngày mai hắn sẽ không như vậy." Lại thần bí bổ sung một câu, "Sau này hắn cũng không như vậy." Nhìn nàng vẫn biểu tình như cũ, lại bồi thêm một câu, "có muốn cùng ta đánh cược một lần không." Liếc nhìn mặt bàn, "Đánh cược bằng chính chiếc chén lá sen phỉ thúy này đi."

Thành Ngọc khép sách lại, hai chữ đánh cược này, nàng đã quá quen thuộc rồi.

Vậy thì đánh cược thôi.

Chú thích:

(1): một trong những hình thức làm thơ thời xưa, gồm hai hay nhiều người, mỗi người làm một câu rồi ghép thành bài thơ

(2): Nghe tiếng gà gáy thì thức dậy luyện võ.

(3): Điển tích thứ cổ (đâm đùi)

Trong thời Chiến Quốc của lịch sử Trung Hoa, có một nhà quân sự là Tô Tần (380-284BC). Mặc dù gia cảnh rất nghèo khó, ông đã có khát vọng thành công từ khi rất trẻ. Ông học từ sáng sớm tới đêm khuya và nhiều khi cảm thấy rất mệt mỏi sau nhiều giờ học liên tiếp. Ông phát hiện ra mình có thể giữ tỉnh táo bằng cách dùng dùi đục đâm vào đùi. Sự đau đớn sẽ giúp ông tỉnh táo và tiếp tục học. Sau bao nhiêu cố gắng, Tô Tần đã nổi tiếng khắp nơi vì hiểu biết uyên bác của mình. Ông được phong tể tướng ở 6 quốc gia: Tề, Chu, Yên, Hàn, Triệu, Ngụy và nước Tần quê hương của ông.

Điển tích huyền lương (treo tóc):

Một câu chuyện khác dẫn chúng ta tới triều đại nhà Hán. Đó là chuyện về một chàng trai trẻ tên là Tôn Tĩnh, người rất chăm chỉ. Ông ở nhà và có sở thích là đọc sách. Bởi vì ít khi ra ngoài nên khi ra chợ mọi người gọi ông là “ông đóng cửa”. Tôn Tĩnh học đến tận nửa đêm và thỉnh thoảng ngủ gật. Để giữ tỉnh táo, ông buộc dây thừng lên mái nhà và cột tóc của mình vào. Khi nào ngủ gật trên bàn học, sợ dây sẽ kéo tóc của ông. Sự đau đớn sẽ giúp ông tỉnh lại và tiếp tục học. Sau nhiều năm học hành chăm chỉ, ông cuối cùng trở thành một học giả uyên bác và nổi tiếng.

(4): Đục tường trộm ánh sáng

Thời Tây Hán, con một người nông dân tên Khuông Hoành, từ nhỏ đã muốn đi học, nhưng vì nhà quá nghèo không tiền đến trường. Sau đó, ông học chữ với người bà con mới có thể đọc sách.

Khuông Hoành mua không nổi sách học, chỉ có thể mượn sách để đọc. Thời đó sách rất quý, người có sách không dễ dàng gì cho người khác mượn. Vào ngày mùa, Khuông Hoành làm công cho nhà giàu, không cần tiền công chỉ cần người ta cho mượn sách đọc.

Vài năm sau, Khuông Hoành đã lớn trở thành lao động chính trong gia đình. Cả ngày ông làm việc ngoài đồng, chỉ có giờ nghỉ trưa mới có thời gian đọc sách, cho nên một quyển sách mất mười bữa nửa tháng mới xem xong. Khuông Hoành rất lo lắng, thầm nghĩ: ban ngày thì làm ruộng, không có thời gian đọc sách, mình có thể tranh thủ buổi tối để đọc sách. Nhưng nhà Khuông Hoành rất nghèo, không có tiền mua dầu đốt, phải làm sao đây?

Một đêm nọ, Khuông Hoành nằm trên giường đọc thuộc lòng quyển sách đã đọc ban ngày, đọc tới đọc lui, bỗng nhiên nhìn thấy tia sáng lọt qua bức vách phía đông, ông vùng dậy chạy đến đó xem, à! Thì ra ánh đèn nhà hàng xóm lọt qua kẽ vách. Thế là Khuông Hoành nghĩ ra một cách: ông lấy con dao nhỏ, khoét cho kẽ vách rộng ra một chút, ánh sáng lọt qua cũng nhiều hơn, ông tận dụng ánh đèn đó đọc sách.

Khuông Hoành chăm chỉ học hành như vậy, sau này trở thành người học vấn uyên bác.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương