Tam Sinh Tam Thế Bộ Sinh Liên
-
Chương 24: Thế tử ca ca, ngươi thật đáng yêu!
Đã biết là, cái việc học kiếm, vốn chỉ là một mảnh tư tâm một chút mánh khóe của Thành Ngọc. Nàng làm vậy cũng chỉ vì có thể ở bên cạnh Thế tử, dậy sớm một chút đi theo Thanh Linh thành thành thật thật học mấy ngày cũng không vấn đề, được vài ngày có thể lấy lý do bản thân quả thực không có căn cốt để đem việc này hủy bỏ cũng không sao.
Nhưng ngày hôm sau lúc mang theo tiểu kiếm đi tìm Thanh Linh, Thanh Linh đang ngồi bên cạnh một cái hồ nhỏ trong viện cho hạc ăn nhìn thấy nàng thì có chút kinh ngạc: "Quận chúa đây là, thực sự muốn tìm ta học kiếm sao?"
Thành Ngọc đầu óc mơ hồ: "Ta tới sớm sao? Vậy ta sẽ đợi Thanh Linh tỷ cho hạc ăn xong nhé."
Lúc nàng nâng kiếm muốn đi, Thanh Linh gọi nàng lại: "Quận chúa có biết có một ảnh vệ giỏi về thăm dò tin tức làm hộ vệ ngươi, có lợi gì không?"
Không chờ Thành Ngọc trả lời, đã tự lẩm bẩm nói: "Trong sân Thế tử có hai thư phòng, một cái phía nam, một cái phía bắc, bắc thư phòng là nơi nghị sự, tận sâu trong Cự Sương viện, luôn được canh phòng nghiêm ngặt, người ngoài khó có thể đến gần; mà nam thư phòng, có thể nói là nơi lưu trữ sách của hầu hết vương phủ, phía trước là hồ Lâm Yên, phía sau dựa vào Tùng Đào tiểu các, bởi vì cũng không có văn thư gì quan trọng, nên coi giữ không nghiêm ngặt bằng bắc thư phòng. Những lúc rảnh rỗi, Thế tử rất thích tới chỗ này giết thời gian."
Thanh Linh dừng lại một chút, một đôi mắt cười hướng Thành Ngọc: "Hôm nay, Thế tử lại đang rảnh rỗi." Lại nói, "Thật ra thì mấy ngày gần đây, Thế tử đều rảnh rỗi, có thể coi như là đang trong giai đoạn rảnh rỗi."
Thành Ngọc sửng sốt một lúc lâu, mở to hai mắt: "Di?"
Thanh Linh ném một con cá nhỏ cho cô hạc đang giương cánh bên cạnh, buồn cười nói: "Di cái gì mà di, chẳng lẽ Quận chúa thực sự muốn cùng ta học kiếm?" Nàng xoay người nhìn về phía Thành Ngọc, ánh mắt đặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng lưu chuyển một hồi, mỉm cười nói, "Ta chỉ hỏi một vấn đề, lúc này Quận chúa là muốn cùng ta học kiếm, hay vẫn muốn đi tìm thế tử?"
Thành Ngọc ngượng ngùng: "Thanh Linh tỷ, ngươi nhìn ra rồi."
Thanh Linh cười mỉm.
Thành Ngọc cầm thanh kiếm vẽ vòng tròn trên đất: "Ta muốn tìm Thế tử ca ca chơi a, nhưng hắn chính là một cục băng, cứ cho là ngươi nói cho ta biết hắn bây giờ đang ở thư phòng, nếu ta không có lý do đi tìm hắn, hắn nhất định sẽ lại đuổi ta ra, hắn nhất định sẽ còn chất vấn tại sao ta không chăm chỉ luyện kiếm cùng ngươi," nàng thở dài, "Hắn a, hắn rất khó thân."
Đại khái là lời nói cùng dáng vẻ của nàng quá ngây thơ khiến Thanh Linh có cảm tình, Thanh Linh mím môi, ngón tay gõ nhẹ trán nàng một cái: "tiểu ngốc tử, khó thân, là bởi vì ngươi thiếu một chút mưu kế."
Thế nhân có thật nhiều từ ngữ, muốn miêu tả về việc gặp gỡ được người trời sinh hợp tính cách mình, thì có "Vừa gặp mà như đã quen từ lâu", hoặc là "Vỗ tay cùng một nhịp".
Thành Ngọc cảm thấy mình cùng Thanh Linh chính là trời sinh một cặp. Thành Ngọc là con một của Tĩnh An vương phủ, không có ca ca tỷ tỷ cũng không có đệ đệ muội muội, nhưng nàng từ nhỏ luôn muốn có một tỷ tỷ.
Tỷ tỷ trong tưởng tượng của nàng rất thông minh xinh đẹp, dưới có thể cai quản vương phủ, trên có thể áp chế Chu Cẩn, đối với nàng cưng yêu chiều chuộng, sẽ cho nàng rất nhiều tiền, không bao giờ cấm đoán nàng, nàng có tâm sự cũng có thể nói cho tỷ tỷ nghe, tỷ tỷ sẽ giúp nàng quyết định.
Thanh Linh mặc dù không thể cho nàng nhiều tiền tiêu xài, nhưng nàng thông minh nhiều ý tưởng, hiểu tâm sự của nàng, còn nguyện giúp nàng nghĩ kế sách, vì vậy mà từ lúc bắt đầu nàng không coi Thanh Linh là hộ vệ, mà coi nàng như tỷ tỷ của mình.
Bởi vì ở trong Lệ Xuyên vương phủ, trừ ý muốn giao hảo cùng Quý Minh Phong, thật ra thì nàng cũng không có tâm tư nguyện vọng gì khác, vì vậy Thanh Linh giúp nàng ra chủ ý về cơ bản là đều xoay quanh vấn đề duy nhất ------"Làm thế nào hạ gục Quý thế tử."
Mà bởi vì Thanh Linh vốn là ảnh vệ của Quý Minh Phong, đối với Thế tử quá hiểu tâm tư, càng nguy hiểm hơn là nàng còn rất giỏi dò la tin tức, cho nên nếu muốn bán đứng Quý Minh Phong, thật ra bán quá dễ dàng.
Thành Ngọc có cảm nhận vô cùng rõ ràng là từ khi Thanh Linh tới bên người mình, chuyện nàng muốn hạ gục Quý Minh Phong đúng là như hổ thêm cánh.
Ví dụ như Thanh Linh chỉ cho nàng một chút mưu kế đi thư phòng dây dưa cùng Quý Minh Phong, liền hết sức hữu dụng.
"Cái cớ học kiếm này xử lý thế nào? Rất đơn giản, lúc ngươi đi thư phòng nhìn thấy Thế tử, liền đẩy lên đầu ta, nói ta dạy ngươi một hai chiêu thức liền thấy ngươi thực sự không có căn cốt, không muốn tiếp tục dạy nữa. Một khi không có căn cốt, ngươi liền nản lòng, nhưng ở Xuân Hồi viện rảnh rỗi rất nhàm chán, muốn tìm hắn mượn mấy cuốn sách giết thời gian.”
"Hai ba cuốn sách, Thế tử sẽ đi lấy cho ngươi mượn, nhưng lúc này vẫn chưa thích hợp để ngươi nói muốn ở tại thư phòng đọc. Ngươi cứ mang sách về, hai giờ sau lại mang trả, nói đã đọc xong, muốn mượn thêm mấy cuốn nữa. Lần này mang sách về, nửa giờ sau liền mang trả, nói lần này sách không hợp ý, ngươi xem vài trang, không có hứng thú, muốn đổi cuốn khác."
"Thế tử sẽ cho phép ngươi tự đi đổi sách, đổi xong ngươi giả vờ lật vài tờ, nói không biết có phải thật sự thú vị không, nếu mang về xem, cuối cùng lại không thú vị, lại phải mất công đi một đoạn đường tìm hắn trả, đi tới đi lui thật phiền phức, không bằng ở luôn đây xem một lúc."
Thành Ngọc dựa theo biện pháp này, lý do này, quả nhiên được một chỗ trong nam thư phòng của Quý Minh Phong.
Ngày thứ hai nàng tới nam thư phòng, chọn một quyển sách xong giả bộ tự nhiên tìm một chỗ ngồi xuống đọc chăm chú một lúc, Thế tử cũng không có đuổi nàng đi. Thế tử chẳng qua chỉ nhìn nàng một cái, lại lần rơi xuống cuốn sách đang cầm trên tay.
Thanh Linh có dặn dò nàng, Thế tử dù không đuổi nàng, thì nàng cũng không thể vênh váo đắc ý, mấy ngày không được chủ động cùng thế tử bắt chuyện, nhất định phải giả bộ thật lòng đọc sách, như vậy mới có thể ở trong thư phòng lâu dài được. Ở càng lâu, thời cơ tự nhiên sẽ tới. Nửa đường cũng đừng nghĩ đến chuyện giở trò mưu mẹo hay khôn lỏi gì, bởi vì những thứ đó với Thế tử sẽ không hữu hiệu, có thể được Thế tử coi trọng một chút, chỉ có duy nhất hai chữ "kiên nhẫn" mà thôi. Mà thời cơ là sao, lúc nào Thế tử nguyện ý chủ động hỏi chuyện nàng, chính là thời cơ. Đó là kết quả của việc nàng kiên nhẫn.
Thành Ngọc rất đồng tình với nhận xét này của Thanh Linh, nàng là một người có nghị lực, vì vậy cho dù Quý Minh Phong không nói một lời, mà nàng cũng không mở miệng đến mức nam thư phòng cả ngày sẽ không có một tiếng động, nàng vẫn có thể kiềm nén được ham muốn nói chuyện của mình.
Hai ngày đầu đúng là rất khó khăn, nhưng sang ngày thứ ba, nàng phát hiện trong thư phòng này, có nhiều cuốn sách dùng thứ chữ viết mà nàng không hiểu, khiến nàng cảm thấy rất mới lạ, một lòng muốn đọc hiểu cuốn sách này, bất tri bất giác đem giả bộ đọc biến thành đọc thật, không để ý tới nàng đã đến thư phòng này được sáu, bảy ngày.
Sang ngày thứ bảy, khi Thành Ngọc đã hoàn toàn quên mất dự tính ban đầu của mình, chỉ một lòng vùi đầu vào học hành khổ cực, cái thời cơ mà Thanh Linh nói đến, đột niên im lặng hạ xuống đỉnh đầu nàng.
Giờ Thân sơ khắc, Tần Tố Mi cô nương nhẹ nhàng đi tới nam thư phòng, mang đến cho Thế tử một chén nước đường bách hợp hạt sen.
Hai ngày trước Thành Ngọc mới hiểu rõ chữ viết ngày hôm nay nàng đọc và tìm hiểu chính là cổ văn của bộ tộc Hoắc Đồ, mấy ngày này vì tiện tra cứu tài liệu, quá nửa thời gian nàng chôn mình giữa các kệ sách cao ngất, ngồi trên bệ cao để nghiên cứu sách. Nếu có người ngoài tiến vào thư phòng, thì căn bản sẽ không nhìn thấy nàng. Cho nên khi Tần cô nương tiến vào đúng là không có nhìn thấy nàng.
Tần cô nương ở bên cạnh vừa múc nước đường vừa cùng Thế tử nói đôi câu thân thiết: "Vừa mới biết mấy ngày nay ngươi đều ở nam thư phòng đọc sách, hai tên đầy tới khô khan hầu hạ bên người ngươi, đoán chừng không để ý được ngày xuân ngươi thích uống nước đường. Biết ngươi trong lúc đọc sách không thích có người quấy rầy, cứ coi như ta khiến ngươi phiền toái, suy nghĩ một chút vẫn muốn đưa tới cho ngươi một chén, hạt sen là ta tự hái, bách hợp cũng tự trồng, còn lại là nhờ Quý Văn phân phó phòng bếp làm cho ngươi, cũng không biết phòng bếp hầm ra cái khẩu vị gì, ngươi nếm thử một chút xem."
Quý Minh Phong nếm thử một miếng. Tần cô nương nhẹ giọng hỏi hắn: "Thế nào?"
Quý Minh Phong trả lời: "Vừa vặn."
"Thật sự?" Trong giọng nói của Tần cô nương ngầm chứa sự vui vẻ, "Vậy tầm này ngày mai ta lại hầm một chén đưa tới." Nhưng lại khẽ hô một tiếng, "Ai nha, thiếu chút nữa đã quên mất ngày mai ta phải bồi Vương phi đi Báo Ân tự dâng hương, chỉ đành ngày sau nữa hầm cho ngươi vậy."
Quý Minh Phong nói: "Tùy ngươi rảnh rỗi."
Tần cô nương cười nói: "Ngày sau nữa vẫn là hạt sen bách hợp?"
Âm thanh Tần cô nương chậm rãi bay trong trong tai Thành Ngọc, Thành Ngọc chỉ cảm thấy thanh âm kia hết sức nhu uyển, như gió xuân, khiến người ta nghe thấy mà vui vẻ.
Từ lúc Thành Ngọc bước vào trong phủ, tuy cũng thấy Tần Tố Mi vài lần, nhưng cũng chưa từng ở gần nàng nghe nàng nói. Lúc này chân thật nghe nàng mở miệng, nàng rốt cuộc hiểu rõ vì sao ngay cả Quý thế tử lời nói ngàn vàng cũng nguyện ý cùng nàng nói thêm vài câu.
Tần cô nương quả thực có giọng nói rất dễ nghe. Giọng nói nàng trong trẻo tựa như âm thanh các loại nhạc cụ.
Trong lòng Thành Ngọc thầm cảm thán.
Nàng một bên khen ngợi, một bên đứng trên đỉnh thang, cố với lấy cuốn 《Hoắc Đồ cổ ngữ thi tập》 ở chỗ cao nhất của kệ sách. Không ngờ trượt tay một cái, cuốn sách lớn như vậy “ba” một tiếng rơi trên mặt đất.
Tần cô nương khẽ hô một tiếng: "Ai?"
Thành Ngọc đang bước xuống thang nhặt lấy cuốn sách, nghe được giọng nói này đang muốn trả lời, lại nghe thấy âm thanh không chút dao động của Quý Minh Phong: "Chắc là một con chuột."
Con chuột? Nàng sơ ý một chút đạp hụt bậc thang cuối cùng, cả người cũng ngã xuống, may mắn khoảng cách không cao, té xuống cũng không đau lắm.
Nàng xoa đầu ngồi dậy, có chút giận dữ, trong lòng không thể tin được: Con chuột? Ta? Con chuột?
Ngay vào lúc nào, âm thanh Quý Minh Phong từ sau lưng nàng truyền tới: "Nói ngươi là con chuột, ngươi thật sự lăn lộn để chứng mình sao?
Thành Ngọc quay đầu, Quý Minh Phong vòng qua kệ sách đầu tiên đi tới, một tay nhặt lấy tập cổ thi rơi trên mặt đất, một tay đưa ra, nắm lấy cánh tay nàng nhẹ nhàng kéo một cái, đem nàng từ dưới đất lôi dậy.
Thành Ngọc đối với việc Quý Minh Phong nói nàng là con chuột vô cùng tức giận, nhưng lại không dám thể hiện quá mức, đành chỉ cái thang sau lưng nhỏ giọng cãi lại: "Làm cái gì nói ta là con chuột, ta đâu phải cố ý gây ra tiếng động, mới vừa rồi ta từ trên thang té xuống, vẫn còn đau đó."
Quý thế tử từ phía trên quan sát nàng một cái: "Cả ngày ở trong thư các sột sột soạt soạt lật tới lật lui, đó chính là con chuột." Lại nói, "Nếu thật sự té đau thì để Thanh Linh mang ngươi trở về, tìm một đại phu nhìn qua một chút."
Nàng dĩ nhiên không muốn Thanh Linh mang nàng trở về, lập tức nói: "Nga thật ra thì cũng không có đau như vậy." Bĩu môi xoa xoa cổ tay, lúc này mới chú ý tới Tần Tố Mi cũng đang đứng bên kệ sách.
Thần sắc Tần cô nương ẩn chứa khiếp sợ, nhưng khi ánh mắt các nàng giao nhau liền đè nén phần khiếp sợ này xuống, khóe miệng cong cong hướng nàng cười một cách lễ độ, âm thanh có chút ôn hòa: "Không biết Quận chúa cũng ở chỗ này, Tố Mi có phần thất lễ."
Thành Ngọc xoa xoa lỗ mũi: "Tần cô nương không có thất lễ, ngược lại là ta lấy sách không có lưu ý, quấy rầy hai người tâm sự, không cần để ý đến ta, các ngươi cứ nói chuyện tiếp đi, ta còn một quyển sách nữa muốn lấy."
Quý Minh Phong hỏi nàng: "Còn muốn lấy quyển nào?"
Thành Ngọc nói: "《Hoắc Đồ ngữ biện nghĩa》," có chút nghi ngờ, "Nhưng Tần cô nương không phải còn có lời muốn nói cùng Thế tử ca ca sao?"
Quý Minh Phong đưa mắt nhìn Tần Tố Mi, Tần cô nương cũng nhìn Thế tử một cái, khuôn mặt tái nhợt, nhưng trong nháy mắt lập tức khôi phục lại thần sắc ban đầu, hiện ra một nụ cười ôn nhu hướng Thành Ngọc: "Thật ra thì ta cũng không có chuyện gì, vốn định đi rồi, bởi vì nghe thấy tiếng động, mới dừng lại một lúc." Nhún người cúi chào Thành Ngọc, "Như vậy Tố Mi không quấy rầy Thế tử cùng Quận chúa đọc sách nữa, xin cáo lui trước." Lúc xoay người trên mặt vẫn mang một nụ cười ôn uyển, nhưng chú ý quan sát, sẽ phát hiện nụ cười kia có phần cứng ngắc.
Bất quá lúc đó Thành Ngọc cũng không chút ý tới thần sắc Tần cô nương, lúc Tần Tố Mi đóng cửa lại, Quý thế tử phi thân từ trên kệ sách rút lấy một cuốn sách thật dày, lúc đáp xuống đất liền tiện tay ném cho nàng, Thành Ngọc cúi đầu nhìn một cái, bìa sách hiện ra năm chữ lớn "Hoắc Đồ ngữ biện nghĩa".
Nàng cảm tạ Quý thế tử, cẩn thận phủi lớp bụi trên mặt sách, ôm hai cuốn sách đi theo Quý Minh Phong vòng qua kệ sách đi tới phòng ngoài, ngồi xuống ghế bành thường ngày nàng vẫn ngồi đọc sách, bắt đầu chăm chú lật xem.
Đọc một mạch tới trang hai mươi, Thành Ngọc mới đột nhiên nghĩ tới, nàng tới chỗ này, tựa hồ không phải tới đọc sách. Nàng rốt cuộc nhớ ra mục đích ban đầu, lại chợt nhận ra Thế tử hôm nay có phá lệ nói cùng nàng mấy câu.
Theo lời Thanh Linh, khi Thế tử chủ động mở miệng, chính là lúc nàng có thể sử dụng một chút mưu mẹo để tiếp cận hắn, lúc này dù có mở miệng lôi kéo thân cận, hắn cũng không đến mức đem nàng ném ra khỏi thư phòng.
Ý thức được điểm này, nàng vô thức gập mạnh sách lại "ba" một tiếng, Quý Minh Phong đang ngồi cạnh cửa sổ nghe thấy tiếng động nhìn nàng một cái.
Ngô, không thể đắc ý. Nàng ho khan một tiếng, làm bộ không có chuyện gì nhặt lại cuốn《Hoắc Đồ ngữ biện nghĩa》kia lên che đi nửa gương mặt mình, đợi Thế tử thu hồi ánh mắt, mới ló ra khỏi sách liếc trộm hắn.
Quý thế tử ngồi bên cửa sổ vừa uống nước đường vừa xem sách.
Trước cửa sổ có thanh hòe lục liễu, những cành cây non xanh biếc xà bên ngoài cửa sổ, tựa như một tấm rèm màu xanh ôm lấy cửa sổ. Ánh nắng lười biếng xuyên qua chiếc rèm chiếu vào trong phòng, đem cả gian thư phòng tràn ngập sắc xuân ấm áp.
Ngay cả một cục băng như Quý thế tử ở trong căn phòng tràn ngập sắc xuân này, nhìn qua cũng không lạnh lẽo khó gần như thế, cho nên Thành Ngọc liếc nhìn một cái liền quên mất việc phải che giấu ánh mắt chính mình.
Quý thế tử bị nàng nhìn chằm chằm nửa nén hương, liền ngẩng đầu lên: "Muốn uống sao?"
Thành Ngọc trừng mắt nhìn. Quý thế tử liếc nhìn cái chén trước mặt mình, rồi lại nhìn nàng.
Thành Ngọc lập tức đứng dậy đi tới, không bỏ lỡ thời cơ cùng Quý Minh Phong nói chuyện, rất tự nhiên mở miệng: "Thế tử ca ca mời ta uống nước đường sao?" Cầm lấy muỗng múc hơn nửa chén, "Cảm tạ Thế tử ca ca, vậy ta liền nếm thử một chút!"
Quý thế tử nhìn nàng một loạt động tác trôi chảy, nghe nàng nói một loạt lời nói cũng trôi chảy, trầm mặc một chút: "Trong lời ta nói có ý muốn mời ngươi thưởng thức sao?"
Thành Ngọc ngẩn người. Nhưng múc cũng múc rồi, nàng nhìn chằm chằm cái muỗng trong tay, cười khan một tiếng tìm cho mình một nấc thang bước xuống: "A a múc cũng múc rồi, một chén nước đường thôi mà, Thế tử ca ca không cần quá hẹp hòi." Thuận thế uống hai ngụm, nước đường xuống cổ họng, lập tức cau mày: "Trời ạ, ngọt quá đi!"
Quý Minh Phong nhìn nàng một cái: "Ta cảm thấy vừa vặn."
"Ngọt như vậy, vừa vặn cái gì?" Bảy chữ bật thốt ra, Thành Ngọc mới nhớ tới, mới vừa rồi Tần cô nương nói một chén canh đường này là dựa theo khẩu vị của Thế tử mà làm. Nói cách khác, Quý thể tử chính là yêu thích cái loại ngọt đến phát ngấy này. Chỉ có con nít mới thích loại đồ ăn ngọt quá như này, Quý thế tử lại thích ăn ngọt như vậy.
Thành Ngọc cảm thấy điều này quá mới lạ, giống như vừa phát hiện ra một đại lục mới, bưng chén sứ nghiên cứu một chút, cùng Quý Minh Phong chỉ cách một quyển sách: "Thế tử ca ca lại thích ăn ngọt, thật đúng là đáng yêu!"
Quý Minh Phong: "..."
Thành Ngọc trả lại chén nước đường sau khi chỉ uống hai ngụm: "Ngươi thích khẩu vị đáng yêu như vậy, nhưng ta lại không quá hào hứng với cái khẩu vị của tiểu hài tử này, quá ngọt đi, ta không uống nữa, cảm ơn a."
Nàng nói xong những lời này, nhìn Quý thế tử từ đầu đến giờ chưa nói một lời nào, cảm thấy có thể là bởi vì Quý thế tử, mỗi ngày sẽ có quy định chỉ nói với mình bao nhiêu câu, mới vừa rồi hắn đã cùng nàng nói mấy cây, hạn mức hôm nay xem ra đã hết, vì vậy hắn không muốn để ý đến mình nữa. Nàng cũng không quá thất vọng, tương lai còn dài, nàng liền quay về tiếp tục xem sách.
Không nghĩ tới Quý thế tử lại ngăn nàng lại: "Uống xong rồi."
Phản ứng đầu tiên của Thành Ngọc là, di, hạn mức hôm nay chưa dùng hết sao? Phản ứng thứ hai là: "Ách, uống gì?"
Ngón tay Quý thế tử gõ nhẹ vào thành chén sứ: "Chính là nước đường ngươi múc."
Thành Ngọc nhìn chằm chằm nước đường kia một hồi lâu, lựa chọn cự tuyệt: "Ta không thích ngọt như vậy."
Quý Minh Phong thờ ơ: "Ta biết," hắn ngẩng đầu nhìn nàng, sắc mặt lãnh đạm, nhưng khóe miệng lại cong cong, "Ngươi không thích, mới bảo ngươi uống, không uống hết thì ngày mai đừng tới xem sách nữa."
Thành Ngọc ngẩn người: "Ngươi..." Nàng kịp phản ứng, hai hàng lông mày nhíu lên, hồ nghi nói, "Ta không thích uống, Thế tử ca ca lại nhất định bảo ta phải uống, có phải vì vừa rồi ta có nói ngươi đáng yêu?" Nàng vội vàng giải thích, "Nhưng người rất đáng yêu, thật ra là một lời khen mà, bởi vì ta..."
Quý thế tử cắt đứt lời nàng: "Ngươi còn muốn uống một chén nữa sao?"
Nàng lập tức lắc đầu.
Quý thế tử nhàn nhạt: "Ngươi không muốn uống, cũng có thể không uống, nhưng mà ngày mai không được tới nam thư phòng này nữa."
Thành Ngọc ảo não: "Tại sao có thể như vậy a!"
Quý thế tử không để ý tới nàng.
Thành Ngọc kỳ kèo một hồi, cuối cùng vẫn phải bưng chén canh kia lên, nắm chặt lỗ mũi đem toàn bộ nước canh đổ vào miệng, rồi lập tức vơ lấy một bình trà lớn, cũng đem nước trà đổ vào miệng, sau đó mới trở lại bình thường.
Chung quy vẫn là không phục, tiếp tục nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nhưng ngươi rất đáng yêu, đây đúng là lời khen mà, chúng ta dùng từ đáng yêu này, chẳng lẽ không phải vào thời điểm muốn khen đối phương mới dùng từ này sao, Thế tử ca ca ngươi dùng câu khen này làm khó ta, đúng là quá hẹp hòi."
Quý thế tử lật Nhất Hiệt Thư: "Xem ra ngươi vẫn muốn uống một chén nữa."
Thành Ngọc không nhịn được làm mặt quỷ: "Ngươi đừng có lấy cái này để uy hiếp ta, đã không còn nước đường rồi." Lại lắc đầu thổn thức, "Con người ngươi a, thật sự không nói lý lẽ."
Quý thế tử đặt sách xuống nhìn nàng: "Ta có thể bảo Tố Mi làm một chén khác." Ánh mắt rơi xuống cái chén không trên bàn, "So với cái này còn ngọt hơn, sau đó ta sẽ đưa cho ngươi, để ngươi hết uống."
Thành Ngọc ngẩn người: "Ngươi không thể như vậy!"
"Ta có thể như vậy." Quý thế tử thần sắc dửng dưng, "Bởi vì ta là cái người không nói lý lẽ."
"Ngươi..." Thành Ngọc uể oải cúi thấp đầu.
Quý thế tử hỏi nàng: "Còn muốn tiếp tục tranh luận cùng ta không?"
Nàng uể oải lắc đầu một cái.
Quý thế tử hài lòng gật đầu: "Không còn gì nữa thì quay lại xem sách đi."
Khoảng thời gian cuối cùng trong ngày ở nam thư phòng của hai người hoàn toàn trôi qua trên sách, nhìn một cái đã thấy giờ Dậu hai khắc, xung quanh đã lên đèn.
Trên đường ra khỏi Cự Sương viện, Thành Ngọc nhớ lại biểu hiện buổi chiều hôm nay của mình. Sau đó, nàng hối hận rất lâu.
Từ lúc đó, Quý thế tử không cùng nàng nói bất kỳ lời nào nữa, ngay cả vừa rồi nàng rời thư phòng cùng hắn nói lời tạm biệt, hắn cũng chỉ ừ một tiếng.
Nàng cảm thấy, nàng đại khái đã chọc Quý Minh Phong mất hứng. Hơn nữa nàng rất nhanh đã tìm ra được điểm mấu chốt.
Nàng không nên nói Quý thế tử thích ăn ngọt là đáng yêu.
Quý thế tử là thanh niên tài hoa cao lớn thân dài tám thước, cư xử lại lạnh lùng ác liệt, những thanh niên như hắn, đúng là không thích người khác nói mình đáng yêu.
Ai. Nàng có chút phiền muộn gãi đầu một cái.
Có vẻ Tần cô nương kia rất hiểu Thế tử, mới vừa rồi nàng tuy cảm thấy những lời Tần cô nương nói cùng Thế tử có gì quá đặc biệt, nhưng sau chuyện này nghĩ lại, Tần cô nương nói câu nào câu nấy đều dễ đi vào lòng Thế tử.
Ví dụ như Tần cô nương biết Thế tử đọc sách không thích người khác quấy rầy, lúc đưa nước đường tới thường nói là tuy biết bản thân chọc người phiền toái nhưng vẫn muốn đưa tới cho hắn; hay là, nàng để ý lúc Tần cô nương cùng Thế tử trò chuyện, Tần cô nương nghe thấy Thế tử nói muốn giúp nàng lấy sách, liền cười chúm chím nói mình phải đi trước, không quấy nhiễu hai người đọc sách.
Nàng tuy chưa từng nghe qua Tần cô nương cùng Thế tử nói nhiều lời hơn, nhưng có thể đoán ra được, Tần cô nương không bao giờ cùng Thế tử tranh cãi, cũng không nói những lời khiến thế tử không vui.
Nhưng nàng, nàng quả thật quá buồn rầu.
Ai, hôm nay, hôm nay đã như vậy, không thể làm gì khác hơn là ngày mai không ngừng cố gắng.
Nhưng ngày mai nàng thấyThế tử thì nên nói cái gì đây, đó cũng là vấn đề khó khăn. Nàng cũng không biết hắn rốt cuộc thích nghe cái gì.
Nàng mang một bụng đầy tâm sự rời khỏi Cự Sương viện, trên mặt là một mảnh lo lắng.
Cái vẻ lo lắng này bị Thanh Linh đang ngồi trên cây anh đào ngay ngoài Cự Sương viện vừa uống rượu vừa đợi người nhìn thấy.
Thành Ngọc bảy tỏ hết nỗi buồn của mình với Thanh Linh, buồn thứ nhất là không đoán được ý Thế tử, buồn thứ hai là bản thân không đủ thân thiện, chủ yếu vẫn là buồn do không đoán được ý Thế tử.
Thanh Linh cầm hồ lô rượu trong tay lắc mấy cái: "Theo ta thấy, các ngươi hôm nay rất tốt, tốt không thể tốt hơn được nữa. Ở trước mặt Thế tử, ngươi vốn cái bản tính muốn nói gì thì nói, muốn làm gì với hắn thì làm, quả thực không giống như Tần Tố Mi tận lực lấy lòng," Cười một tiếng, "Thế tử hắn...không nhất định sẽ thích ngươi giống như Tần cô nương cư xử với hắn như vậy."
Lời của Thanh Linh khiến Thành Ngọc có chút hồ đồ, nhưng nàng cũng không suy nghĩ kỹ, thấy bộ dạng Thanh Linh giống như nắm rõ trong lòng bàn tay, liền cảm thấy tự tin hơn một chút, thật cao hứng cùng nàng trở về Xuân Hồi viện
Nhưng ngày hôm sau lúc mang theo tiểu kiếm đi tìm Thanh Linh, Thanh Linh đang ngồi bên cạnh một cái hồ nhỏ trong viện cho hạc ăn nhìn thấy nàng thì có chút kinh ngạc: "Quận chúa đây là, thực sự muốn tìm ta học kiếm sao?"
Thành Ngọc đầu óc mơ hồ: "Ta tới sớm sao? Vậy ta sẽ đợi Thanh Linh tỷ cho hạc ăn xong nhé."
Lúc nàng nâng kiếm muốn đi, Thanh Linh gọi nàng lại: "Quận chúa có biết có một ảnh vệ giỏi về thăm dò tin tức làm hộ vệ ngươi, có lợi gì không?"
Không chờ Thành Ngọc trả lời, đã tự lẩm bẩm nói: "Trong sân Thế tử có hai thư phòng, một cái phía nam, một cái phía bắc, bắc thư phòng là nơi nghị sự, tận sâu trong Cự Sương viện, luôn được canh phòng nghiêm ngặt, người ngoài khó có thể đến gần; mà nam thư phòng, có thể nói là nơi lưu trữ sách của hầu hết vương phủ, phía trước là hồ Lâm Yên, phía sau dựa vào Tùng Đào tiểu các, bởi vì cũng không có văn thư gì quan trọng, nên coi giữ không nghiêm ngặt bằng bắc thư phòng. Những lúc rảnh rỗi, Thế tử rất thích tới chỗ này giết thời gian."
Thanh Linh dừng lại một chút, một đôi mắt cười hướng Thành Ngọc: "Hôm nay, Thế tử lại đang rảnh rỗi." Lại nói, "Thật ra thì mấy ngày gần đây, Thế tử đều rảnh rỗi, có thể coi như là đang trong giai đoạn rảnh rỗi."
Thành Ngọc sửng sốt một lúc lâu, mở to hai mắt: "Di?"
Thanh Linh ném một con cá nhỏ cho cô hạc đang giương cánh bên cạnh, buồn cười nói: "Di cái gì mà di, chẳng lẽ Quận chúa thực sự muốn cùng ta học kiếm?" Nàng xoay người nhìn về phía Thành Ngọc, ánh mắt đặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng lưu chuyển một hồi, mỉm cười nói, "Ta chỉ hỏi một vấn đề, lúc này Quận chúa là muốn cùng ta học kiếm, hay vẫn muốn đi tìm thế tử?"
Thành Ngọc ngượng ngùng: "Thanh Linh tỷ, ngươi nhìn ra rồi."
Thanh Linh cười mỉm.
Thành Ngọc cầm thanh kiếm vẽ vòng tròn trên đất: "Ta muốn tìm Thế tử ca ca chơi a, nhưng hắn chính là một cục băng, cứ cho là ngươi nói cho ta biết hắn bây giờ đang ở thư phòng, nếu ta không có lý do đi tìm hắn, hắn nhất định sẽ lại đuổi ta ra, hắn nhất định sẽ còn chất vấn tại sao ta không chăm chỉ luyện kiếm cùng ngươi," nàng thở dài, "Hắn a, hắn rất khó thân."
Đại khái là lời nói cùng dáng vẻ của nàng quá ngây thơ khiến Thanh Linh có cảm tình, Thanh Linh mím môi, ngón tay gõ nhẹ trán nàng một cái: "tiểu ngốc tử, khó thân, là bởi vì ngươi thiếu một chút mưu kế."
Thế nhân có thật nhiều từ ngữ, muốn miêu tả về việc gặp gỡ được người trời sinh hợp tính cách mình, thì có "Vừa gặp mà như đã quen từ lâu", hoặc là "Vỗ tay cùng một nhịp".
Thành Ngọc cảm thấy mình cùng Thanh Linh chính là trời sinh một cặp. Thành Ngọc là con một của Tĩnh An vương phủ, không có ca ca tỷ tỷ cũng không có đệ đệ muội muội, nhưng nàng từ nhỏ luôn muốn có một tỷ tỷ.
Tỷ tỷ trong tưởng tượng của nàng rất thông minh xinh đẹp, dưới có thể cai quản vương phủ, trên có thể áp chế Chu Cẩn, đối với nàng cưng yêu chiều chuộng, sẽ cho nàng rất nhiều tiền, không bao giờ cấm đoán nàng, nàng có tâm sự cũng có thể nói cho tỷ tỷ nghe, tỷ tỷ sẽ giúp nàng quyết định.
Thanh Linh mặc dù không thể cho nàng nhiều tiền tiêu xài, nhưng nàng thông minh nhiều ý tưởng, hiểu tâm sự của nàng, còn nguyện giúp nàng nghĩ kế sách, vì vậy mà từ lúc bắt đầu nàng không coi Thanh Linh là hộ vệ, mà coi nàng như tỷ tỷ của mình.
Bởi vì ở trong Lệ Xuyên vương phủ, trừ ý muốn giao hảo cùng Quý Minh Phong, thật ra thì nàng cũng không có tâm tư nguyện vọng gì khác, vì vậy Thanh Linh giúp nàng ra chủ ý về cơ bản là đều xoay quanh vấn đề duy nhất ------"Làm thế nào hạ gục Quý thế tử."
Mà bởi vì Thanh Linh vốn là ảnh vệ của Quý Minh Phong, đối với Thế tử quá hiểu tâm tư, càng nguy hiểm hơn là nàng còn rất giỏi dò la tin tức, cho nên nếu muốn bán đứng Quý Minh Phong, thật ra bán quá dễ dàng.
Thành Ngọc có cảm nhận vô cùng rõ ràng là từ khi Thanh Linh tới bên người mình, chuyện nàng muốn hạ gục Quý Minh Phong đúng là như hổ thêm cánh.
Ví dụ như Thanh Linh chỉ cho nàng một chút mưu kế đi thư phòng dây dưa cùng Quý Minh Phong, liền hết sức hữu dụng.
"Cái cớ học kiếm này xử lý thế nào? Rất đơn giản, lúc ngươi đi thư phòng nhìn thấy Thế tử, liền đẩy lên đầu ta, nói ta dạy ngươi một hai chiêu thức liền thấy ngươi thực sự không có căn cốt, không muốn tiếp tục dạy nữa. Một khi không có căn cốt, ngươi liền nản lòng, nhưng ở Xuân Hồi viện rảnh rỗi rất nhàm chán, muốn tìm hắn mượn mấy cuốn sách giết thời gian.”
"Hai ba cuốn sách, Thế tử sẽ đi lấy cho ngươi mượn, nhưng lúc này vẫn chưa thích hợp để ngươi nói muốn ở tại thư phòng đọc. Ngươi cứ mang sách về, hai giờ sau lại mang trả, nói đã đọc xong, muốn mượn thêm mấy cuốn nữa. Lần này mang sách về, nửa giờ sau liền mang trả, nói lần này sách không hợp ý, ngươi xem vài trang, không có hứng thú, muốn đổi cuốn khác."
"Thế tử sẽ cho phép ngươi tự đi đổi sách, đổi xong ngươi giả vờ lật vài tờ, nói không biết có phải thật sự thú vị không, nếu mang về xem, cuối cùng lại không thú vị, lại phải mất công đi một đoạn đường tìm hắn trả, đi tới đi lui thật phiền phức, không bằng ở luôn đây xem một lúc."
Thành Ngọc dựa theo biện pháp này, lý do này, quả nhiên được một chỗ trong nam thư phòng của Quý Minh Phong.
Ngày thứ hai nàng tới nam thư phòng, chọn một quyển sách xong giả bộ tự nhiên tìm một chỗ ngồi xuống đọc chăm chú một lúc, Thế tử cũng không có đuổi nàng đi. Thế tử chẳng qua chỉ nhìn nàng một cái, lại lần rơi xuống cuốn sách đang cầm trên tay.
Thanh Linh có dặn dò nàng, Thế tử dù không đuổi nàng, thì nàng cũng không thể vênh váo đắc ý, mấy ngày không được chủ động cùng thế tử bắt chuyện, nhất định phải giả bộ thật lòng đọc sách, như vậy mới có thể ở trong thư phòng lâu dài được. Ở càng lâu, thời cơ tự nhiên sẽ tới. Nửa đường cũng đừng nghĩ đến chuyện giở trò mưu mẹo hay khôn lỏi gì, bởi vì những thứ đó với Thế tử sẽ không hữu hiệu, có thể được Thế tử coi trọng một chút, chỉ có duy nhất hai chữ "kiên nhẫn" mà thôi. Mà thời cơ là sao, lúc nào Thế tử nguyện ý chủ động hỏi chuyện nàng, chính là thời cơ. Đó là kết quả của việc nàng kiên nhẫn.
Thành Ngọc rất đồng tình với nhận xét này của Thanh Linh, nàng là một người có nghị lực, vì vậy cho dù Quý Minh Phong không nói một lời, mà nàng cũng không mở miệng đến mức nam thư phòng cả ngày sẽ không có một tiếng động, nàng vẫn có thể kiềm nén được ham muốn nói chuyện của mình.
Hai ngày đầu đúng là rất khó khăn, nhưng sang ngày thứ ba, nàng phát hiện trong thư phòng này, có nhiều cuốn sách dùng thứ chữ viết mà nàng không hiểu, khiến nàng cảm thấy rất mới lạ, một lòng muốn đọc hiểu cuốn sách này, bất tri bất giác đem giả bộ đọc biến thành đọc thật, không để ý tới nàng đã đến thư phòng này được sáu, bảy ngày.
Sang ngày thứ bảy, khi Thành Ngọc đã hoàn toàn quên mất dự tính ban đầu của mình, chỉ một lòng vùi đầu vào học hành khổ cực, cái thời cơ mà Thanh Linh nói đến, đột niên im lặng hạ xuống đỉnh đầu nàng.
Giờ Thân sơ khắc, Tần Tố Mi cô nương nhẹ nhàng đi tới nam thư phòng, mang đến cho Thế tử một chén nước đường bách hợp hạt sen.
Hai ngày trước Thành Ngọc mới hiểu rõ chữ viết ngày hôm nay nàng đọc và tìm hiểu chính là cổ văn của bộ tộc Hoắc Đồ, mấy ngày này vì tiện tra cứu tài liệu, quá nửa thời gian nàng chôn mình giữa các kệ sách cao ngất, ngồi trên bệ cao để nghiên cứu sách. Nếu có người ngoài tiến vào thư phòng, thì căn bản sẽ không nhìn thấy nàng. Cho nên khi Tần cô nương tiến vào đúng là không có nhìn thấy nàng.
Tần cô nương ở bên cạnh vừa múc nước đường vừa cùng Thế tử nói đôi câu thân thiết: "Vừa mới biết mấy ngày nay ngươi đều ở nam thư phòng đọc sách, hai tên đầy tới khô khan hầu hạ bên người ngươi, đoán chừng không để ý được ngày xuân ngươi thích uống nước đường. Biết ngươi trong lúc đọc sách không thích có người quấy rầy, cứ coi như ta khiến ngươi phiền toái, suy nghĩ một chút vẫn muốn đưa tới cho ngươi một chén, hạt sen là ta tự hái, bách hợp cũng tự trồng, còn lại là nhờ Quý Văn phân phó phòng bếp làm cho ngươi, cũng không biết phòng bếp hầm ra cái khẩu vị gì, ngươi nếm thử một chút xem."
Quý Minh Phong nếm thử một miếng. Tần cô nương nhẹ giọng hỏi hắn: "Thế nào?"
Quý Minh Phong trả lời: "Vừa vặn."
"Thật sự?" Trong giọng nói của Tần cô nương ngầm chứa sự vui vẻ, "Vậy tầm này ngày mai ta lại hầm một chén đưa tới." Nhưng lại khẽ hô một tiếng, "Ai nha, thiếu chút nữa đã quên mất ngày mai ta phải bồi Vương phi đi Báo Ân tự dâng hương, chỉ đành ngày sau nữa hầm cho ngươi vậy."
Quý Minh Phong nói: "Tùy ngươi rảnh rỗi."
Tần cô nương cười nói: "Ngày sau nữa vẫn là hạt sen bách hợp?"
Âm thanh Tần cô nương chậm rãi bay trong trong tai Thành Ngọc, Thành Ngọc chỉ cảm thấy thanh âm kia hết sức nhu uyển, như gió xuân, khiến người ta nghe thấy mà vui vẻ.
Từ lúc Thành Ngọc bước vào trong phủ, tuy cũng thấy Tần Tố Mi vài lần, nhưng cũng chưa từng ở gần nàng nghe nàng nói. Lúc này chân thật nghe nàng mở miệng, nàng rốt cuộc hiểu rõ vì sao ngay cả Quý thế tử lời nói ngàn vàng cũng nguyện ý cùng nàng nói thêm vài câu.
Tần cô nương quả thực có giọng nói rất dễ nghe. Giọng nói nàng trong trẻo tựa như âm thanh các loại nhạc cụ.
Trong lòng Thành Ngọc thầm cảm thán.
Nàng một bên khen ngợi, một bên đứng trên đỉnh thang, cố với lấy cuốn 《Hoắc Đồ cổ ngữ thi tập》 ở chỗ cao nhất của kệ sách. Không ngờ trượt tay một cái, cuốn sách lớn như vậy “ba” một tiếng rơi trên mặt đất.
Tần cô nương khẽ hô một tiếng: "Ai?"
Thành Ngọc đang bước xuống thang nhặt lấy cuốn sách, nghe được giọng nói này đang muốn trả lời, lại nghe thấy âm thanh không chút dao động của Quý Minh Phong: "Chắc là một con chuột."
Con chuột? Nàng sơ ý một chút đạp hụt bậc thang cuối cùng, cả người cũng ngã xuống, may mắn khoảng cách không cao, té xuống cũng không đau lắm.
Nàng xoa đầu ngồi dậy, có chút giận dữ, trong lòng không thể tin được: Con chuột? Ta? Con chuột?
Ngay vào lúc nào, âm thanh Quý Minh Phong từ sau lưng nàng truyền tới: "Nói ngươi là con chuột, ngươi thật sự lăn lộn để chứng mình sao?
Thành Ngọc quay đầu, Quý Minh Phong vòng qua kệ sách đầu tiên đi tới, một tay nhặt lấy tập cổ thi rơi trên mặt đất, một tay đưa ra, nắm lấy cánh tay nàng nhẹ nhàng kéo một cái, đem nàng từ dưới đất lôi dậy.
Thành Ngọc đối với việc Quý Minh Phong nói nàng là con chuột vô cùng tức giận, nhưng lại không dám thể hiện quá mức, đành chỉ cái thang sau lưng nhỏ giọng cãi lại: "Làm cái gì nói ta là con chuột, ta đâu phải cố ý gây ra tiếng động, mới vừa rồi ta từ trên thang té xuống, vẫn còn đau đó."
Quý thế tử từ phía trên quan sát nàng một cái: "Cả ngày ở trong thư các sột sột soạt soạt lật tới lật lui, đó chính là con chuột." Lại nói, "Nếu thật sự té đau thì để Thanh Linh mang ngươi trở về, tìm một đại phu nhìn qua một chút."
Nàng dĩ nhiên không muốn Thanh Linh mang nàng trở về, lập tức nói: "Nga thật ra thì cũng không có đau như vậy." Bĩu môi xoa xoa cổ tay, lúc này mới chú ý tới Tần Tố Mi cũng đang đứng bên kệ sách.
Thần sắc Tần cô nương ẩn chứa khiếp sợ, nhưng khi ánh mắt các nàng giao nhau liền đè nén phần khiếp sợ này xuống, khóe miệng cong cong hướng nàng cười một cách lễ độ, âm thanh có chút ôn hòa: "Không biết Quận chúa cũng ở chỗ này, Tố Mi có phần thất lễ."
Thành Ngọc xoa xoa lỗ mũi: "Tần cô nương không có thất lễ, ngược lại là ta lấy sách không có lưu ý, quấy rầy hai người tâm sự, không cần để ý đến ta, các ngươi cứ nói chuyện tiếp đi, ta còn một quyển sách nữa muốn lấy."
Quý Minh Phong hỏi nàng: "Còn muốn lấy quyển nào?"
Thành Ngọc nói: "《Hoắc Đồ ngữ biện nghĩa》," có chút nghi ngờ, "Nhưng Tần cô nương không phải còn có lời muốn nói cùng Thế tử ca ca sao?"
Quý Minh Phong đưa mắt nhìn Tần Tố Mi, Tần cô nương cũng nhìn Thế tử một cái, khuôn mặt tái nhợt, nhưng trong nháy mắt lập tức khôi phục lại thần sắc ban đầu, hiện ra một nụ cười ôn nhu hướng Thành Ngọc: "Thật ra thì ta cũng không có chuyện gì, vốn định đi rồi, bởi vì nghe thấy tiếng động, mới dừng lại một lúc." Nhún người cúi chào Thành Ngọc, "Như vậy Tố Mi không quấy rầy Thế tử cùng Quận chúa đọc sách nữa, xin cáo lui trước." Lúc xoay người trên mặt vẫn mang một nụ cười ôn uyển, nhưng chú ý quan sát, sẽ phát hiện nụ cười kia có phần cứng ngắc.
Bất quá lúc đó Thành Ngọc cũng không chút ý tới thần sắc Tần cô nương, lúc Tần Tố Mi đóng cửa lại, Quý thế tử phi thân từ trên kệ sách rút lấy một cuốn sách thật dày, lúc đáp xuống đất liền tiện tay ném cho nàng, Thành Ngọc cúi đầu nhìn một cái, bìa sách hiện ra năm chữ lớn "Hoắc Đồ ngữ biện nghĩa".
Nàng cảm tạ Quý thế tử, cẩn thận phủi lớp bụi trên mặt sách, ôm hai cuốn sách đi theo Quý Minh Phong vòng qua kệ sách đi tới phòng ngoài, ngồi xuống ghế bành thường ngày nàng vẫn ngồi đọc sách, bắt đầu chăm chú lật xem.
Đọc một mạch tới trang hai mươi, Thành Ngọc mới đột nhiên nghĩ tới, nàng tới chỗ này, tựa hồ không phải tới đọc sách. Nàng rốt cuộc nhớ ra mục đích ban đầu, lại chợt nhận ra Thế tử hôm nay có phá lệ nói cùng nàng mấy câu.
Theo lời Thanh Linh, khi Thế tử chủ động mở miệng, chính là lúc nàng có thể sử dụng một chút mưu mẹo để tiếp cận hắn, lúc này dù có mở miệng lôi kéo thân cận, hắn cũng không đến mức đem nàng ném ra khỏi thư phòng.
Ý thức được điểm này, nàng vô thức gập mạnh sách lại "ba" một tiếng, Quý Minh Phong đang ngồi cạnh cửa sổ nghe thấy tiếng động nhìn nàng một cái.
Ngô, không thể đắc ý. Nàng ho khan một tiếng, làm bộ không có chuyện gì nhặt lại cuốn《Hoắc Đồ ngữ biện nghĩa》kia lên che đi nửa gương mặt mình, đợi Thế tử thu hồi ánh mắt, mới ló ra khỏi sách liếc trộm hắn.
Quý thế tử ngồi bên cửa sổ vừa uống nước đường vừa xem sách.
Trước cửa sổ có thanh hòe lục liễu, những cành cây non xanh biếc xà bên ngoài cửa sổ, tựa như một tấm rèm màu xanh ôm lấy cửa sổ. Ánh nắng lười biếng xuyên qua chiếc rèm chiếu vào trong phòng, đem cả gian thư phòng tràn ngập sắc xuân ấm áp.
Ngay cả một cục băng như Quý thế tử ở trong căn phòng tràn ngập sắc xuân này, nhìn qua cũng không lạnh lẽo khó gần như thế, cho nên Thành Ngọc liếc nhìn một cái liền quên mất việc phải che giấu ánh mắt chính mình.
Quý thế tử bị nàng nhìn chằm chằm nửa nén hương, liền ngẩng đầu lên: "Muốn uống sao?"
Thành Ngọc trừng mắt nhìn. Quý thế tử liếc nhìn cái chén trước mặt mình, rồi lại nhìn nàng.
Thành Ngọc lập tức đứng dậy đi tới, không bỏ lỡ thời cơ cùng Quý Minh Phong nói chuyện, rất tự nhiên mở miệng: "Thế tử ca ca mời ta uống nước đường sao?" Cầm lấy muỗng múc hơn nửa chén, "Cảm tạ Thế tử ca ca, vậy ta liền nếm thử một chút!"
Quý thế tử nhìn nàng một loạt động tác trôi chảy, nghe nàng nói một loạt lời nói cũng trôi chảy, trầm mặc một chút: "Trong lời ta nói có ý muốn mời ngươi thưởng thức sao?"
Thành Ngọc ngẩn người. Nhưng múc cũng múc rồi, nàng nhìn chằm chằm cái muỗng trong tay, cười khan một tiếng tìm cho mình một nấc thang bước xuống: "A a múc cũng múc rồi, một chén nước đường thôi mà, Thế tử ca ca không cần quá hẹp hòi." Thuận thế uống hai ngụm, nước đường xuống cổ họng, lập tức cau mày: "Trời ạ, ngọt quá đi!"
Quý Minh Phong nhìn nàng một cái: "Ta cảm thấy vừa vặn."
"Ngọt như vậy, vừa vặn cái gì?" Bảy chữ bật thốt ra, Thành Ngọc mới nhớ tới, mới vừa rồi Tần cô nương nói một chén canh đường này là dựa theo khẩu vị của Thế tử mà làm. Nói cách khác, Quý thể tử chính là yêu thích cái loại ngọt đến phát ngấy này. Chỉ có con nít mới thích loại đồ ăn ngọt quá như này, Quý thế tử lại thích ăn ngọt như vậy.
Thành Ngọc cảm thấy điều này quá mới lạ, giống như vừa phát hiện ra một đại lục mới, bưng chén sứ nghiên cứu một chút, cùng Quý Minh Phong chỉ cách một quyển sách: "Thế tử ca ca lại thích ăn ngọt, thật đúng là đáng yêu!"
Quý Minh Phong: "..."
Thành Ngọc trả lại chén nước đường sau khi chỉ uống hai ngụm: "Ngươi thích khẩu vị đáng yêu như vậy, nhưng ta lại không quá hào hứng với cái khẩu vị của tiểu hài tử này, quá ngọt đi, ta không uống nữa, cảm ơn a."
Nàng nói xong những lời này, nhìn Quý thế tử từ đầu đến giờ chưa nói một lời nào, cảm thấy có thể là bởi vì Quý thế tử, mỗi ngày sẽ có quy định chỉ nói với mình bao nhiêu câu, mới vừa rồi hắn đã cùng nàng nói mấy cây, hạn mức hôm nay xem ra đã hết, vì vậy hắn không muốn để ý đến mình nữa. Nàng cũng không quá thất vọng, tương lai còn dài, nàng liền quay về tiếp tục xem sách.
Không nghĩ tới Quý thế tử lại ngăn nàng lại: "Uống xong rồi."
Phản ứng đầu tiên của Thành Ngọc là, di, hạn mức hôm nay chưa dùng hết sao? Phản ứng thứ hai là: "Ách, uống gì?"
Ngón tay Quý thế tử gõ nhẹ vào thành chén sứ: "Chính là nước đường ngươi múc."
Thành Ngọc nhìn chằm chằm nước đường kia một hồi lâu, lựa chọn cự tuyệt: "Ta không thích ngọt như vậy."
Quý Minh Phong thờ ơ: "Ta biết," hắn ngẩng đầu nhìn nàng, sắc mặt lãnh đạm, nhưng khóe miệng lại cong cong, "Ngươi không thích, mới bảo ngươi uống, không uống hết thì ngày mai đừng tới xem sách nữa."
Thành Ngọc ngẩn người: "Ngươi..." Nàng kịp phản ứng, hai hàng lông mày nhíu lên, hồ nghi nói, "Ta không thích uống, Thế tử ca ca lại nhất định bảo ta phải uống, có phải vì vừa rồi ta có nói ngươi đáng yêu?" Nàng vội vàng giải thích, "Nhưng người rất đáng yêu, thật ra là một lời khen mà, bởi vì ta..."
Quý thế tử cắt đứt lời nàng: "Ngươi còn muốn uống một chén nữa sao?"
Nàng lập tức lắc đầu.
Quý thế tử nhàn nhạt: "Ngươi không muốn uống, cũng có thể không uống, nhưng mà ngày mai không được tới nam thư phòng này nữa."
Thành Ngọc ảo não: "Tại sao có thể như vậy a!"
Quý thế tử không để ý tới nàng.
Thành Ngọc kỳ kèo một hồi, cuối cùng vẫn phải bưng chén canh kia lên, nắm chặt lỗ mũi đem toàn bộ nước canh đổ vào miệng, rồi lập tức vơ lấy một bình trà lớn, cũng đem nước trà đổ vào miệng, sau đó mới trở lại bình thường.
Chung quy vẫn là không phục, tiếp tục nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nhưng ngươi rất đáng yêu, đây đúng là lời khen mà, chúng ta dùng từ đáng yêu này, chẳng lẽ không phải vào thời điểm muốn khen đối phương mới dùng từ này sao, Thế tử ca ca ngươi dùng câu khen này làm khó ta, đúng là quá hẹp hòi."
Quý thế tử lật Nhất Hiệt Thư: "Xem ra ngươi vẫn muốn uống một chén nữa."
Thành Ngọc không nhịn được làm mặt quỷ: "Ngươi đừng có lấy cái này để uy hiếp ta, đã không còn nước đường rồi." Lại lắc đầu thổn thức, "Con người ngươi a, thật sự không nói lý lẽ."
Quý thế tử đặt sách xuống nhìn nàng: "Ta có thể bảo Tố Mi làm một chén khác." Ánh mắt rơi xuống cái chén không trên bàn, "So với cái này còn ngọt hơn, sau đó ta sẽ đưa cho ngươi, để ngươi hết uống."
Thành Ngọc ngẩn người: "Ngươi không thể như vậy!"
"Ta có thể như vậy." Quý thế tử thần sắc dửng dưng, "Bởi vì ta là cái người không nói lý lẽ."
"Ngươi..." Thành Ngọc uể oải cúi thấp đầu.
Quý thế tử hỏi nàng: "Còn muốn tiếp tục tranh luận cùng ta không?"
Nàng uể oải lắc đầu một cái.
Quý thế tử hài lòng gật đầu: "Không còn gì nữa thì quay lại xem sách đi."
Khoảng thời gian cuối cùng trong ngày ở nam thư phòng của hai người hoàn toàn trôi qua trên sách, nhìn một cái đã thấy giờ Dậu hai khắc, xung quanh đã lên đèn.
Trên đường ra khỏi Cự Sương viện, Thành Ngọc nhớ lại biểu hiện buổi chiều hôm nay của mình. Sau đó, nàng hối hận rất lâu.
Từ lúc đó, Quý thế tử không cùng nàng nói bất kỳ lời nào nữa, ngay cả vừa rồi nàng rời thư phòng cùng hắn nói lời tạm biệt, hắn cũng chỉ ừ một tiếng.
Nàng cảm thấy, nàng đại khái đã chọc Quý Minh Phong mất hứng. Hơn nữa nàng rất nhanh đã tìm ra được điểm mấu chốt.
Nàng không nên nói Quý thế tử thích ăn ngọt là đáng yêu.
Quý thế tử là thanh niên tài hoa cao lớn thân dài tám thước, cư xử lại lạnh lùng ác liệt, những thanh niên như hắn, đúng là không thích người khác nói mình đáng yêu.
Ai. Nàng có chút phiền muộn gãi đầu một cái.
Có vẻ Tần cô nương kia rất hiểu Thế tử, mới vừa rồi nàng tuy cảm thấy những lời Tần cô nương nói cùng Thế tử có gì quá đặc biệt, nhưng sau chuyện này nghĩ lại, Tần cô nương nói câu nào câu nấy đều dễ đi vào lòng Thế tử.
Ví dụ như Tần cô nương biết Thế tử đọc sách không thích người khác quấy rầy, lúc đưa nước đường tới thường nói là tuy biết bản thân chọc người phiền toái nhưng vẫn muốn đưa tới cho hắn; hay là, nàng để ý lúc Tần cô nương cùng Thế tử trò chuyện, Tần cô nương nghe thấy Thế tử nói muốn giúp nàng lấy sách, liền cười chúm chím nói mình phải đi trước, không quấy nhiễu hai người đọc sách.
Nàng tuy chưa từng nghe qua Tần cô nương cùng Thế tử nói nhiều lời hơn, nhưng có thể đoán ra được, Tần cô nương không bao giờ cùng Thế tử tranh cãi, cũng không nói những lời khiến thế tử không vui.
Nhưng nàng, nàng quả thật quá buồn rầu.
Ai, hôm nay, hôm nay đã như vậy, không thể làm gì khác hơn là ngày mai không ngừng cố gắng.
Nhưng ngày mai nàng thấyThế tử thì nên nói cái gì đây, đó cũng là vấn đề khó khăn. Nàng cũng không biết hắn rốt cuộc thích nghe cái gì.
Nàng mang một bụng đầy tâm sự rời khỏi Cự Sương viện, trên mặt là một mảnh lo lắng.
Cái vẻ lo lắng này bị Thanh Linh đang ngồi trên cây anh đào ngay ngoài Cự Sương viện vừa uống rượu vừa đợi người nhìn thấy.
Thành Ngọc bảy tỏ hết nỗi buồn của mình với Thanh Linh, buồn thứ nhất là không đoán được ý Thế tử, buồn thứ hai là bản thân không đủ thân thiện, chủ yếu vẫn là buồn do không đoán được ý Thế tử.
Thanh Linh cầm hồ lô rượu trong tay lắc mấy cái: "Theo ta thấy, các ngươi hôm nay rất tốt, tốt không thể tốt hơn được nữa. Ở trước mặt Thế tử, ngươi vốn cái bản tính muốn nói gì thì nói, muốn làm gì với hắn thì làm, quả thực không giống như Tần Tố Mi tận lực lấy lòng," Cười một tiếng, "Thế tử hắn...không nhất định sẽ thích ngươi giống như Tần cô nương cư xử với hắn như vậy."
Lời của Thanh Linh khiến Thành Ngọc có chút hồ đồ, nhưng nàng cũng không suy nghĩ kỹ, thấy bộ dạng Thanh Linh giống như nắm rõ trong lòng bàn tay, liền cảm thấy tự tin hơn một chút, thật cao hứng cùng nàng trở về Xuân Hồi viện
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook