Tam Sinh Tam Thế Bỉ Ngạn Hoa Yêu FULL
-
7: Quan Tâm
"Thất."
Ngay sau tiếng gọi của Lãnh Thần Phong, Long Thất nhanh như chớp lao tới kiếm kề ngay cổ Lạc Nhi: "Ngươi là ai?"
Lạc Nhi nghẹn ngào nói: "Ta...!Ta tên Lạc Nhi!"
Lãnh Thần Phong tiến lại, mặt lạnh hỏi: "Ta không hỏi tên ngươi, ta hỏi ngươi là do ai phái tới."
"Hả?"
Long Thất lay nhẹ thanh kiếm, Lạc Nhi lập tức bay lên thoát khỏi lưỡi kiếm, những cánh hoa bỉ ngạn là vũ khí của Lạc Nhi, chúng đột nhiên xuất hiện thật nhiều, bắn ngay vào người Long Thất, hắn bị tấn công bất ngờ không kịp trở tay ngã lùi về phía sau.
Lãnh Thần Phong ngay lập tức đỡ lấy hắn, hướng Lạc Nhi tra hỏi: "Ngươi biết võ công?"
"Ta...!Ta có biết...!Biết một chút, nhưng ta không có hại người, chàng đừng hiểu lầm!"
Lãnh Thần Phong thầm nghĩ, lai lịch của nàng ta bất ổn, không biết là người của ai phái tới, cách nói chuyện thì thật thật giả giả không biết nên tin hay không, bất quá...
Trông nàng ấy thật thú vị, nếu người ta đã có lòng tặng nàng cho ta, mang theo bên mình cũng không có gì đáng ngại.
Hắn cười nhếch mép, "Ngươi nói thích ta."
Lạc Nhi hí hửng đáp: "Ừm, ta thích chàng, thích chàng, rất thích chàng, chàng có ơn với ta, ta phải trả ơn cho chàng?"
Ơn tình này thì cũng không lớn lắm, đơn giản là lúc ở dưới hoàng tuyền âm u, quanh năm không có mưa, hầu hết các đóa bỉ ngạn sống không quá 5000 năm, nhưng...
Giọt lệ đau thương đó của chàng lại có thể nuôi sống sống Lạc Nhi, cô đương nhiên phải trả ơn cho hắn.
Lãnh Thần Phong nhướng mày: "Ta có ơn với cô!"
"Ừm."
"Khi nào?"
"Lâu rồi!"
"Nói vậy thì cô biết ta lâu rồi."
"Ừm."
Lãnh Thần Phong càng tò mò hơn, rõ ràng đây là lần đầu hắn gặp Lạc Nhi, vậy mà nàng ta lại nói biết ta lâu rồi, ta còn có ơn với cô ta, nực cười.
"Được! Nếu cô đã nói vậy, ta cho cô cơ hội để trả ơn, ta nhận cô làm nô tỳ của ta, cùng ta hồi cung đi hay không đi!"
Lạc Nhi im lặng nhìn hắn, Lãnh Thần Phong lặp lại: "Sao không nói? Có đi không?"
"Hồi cung? Là cung nào."
Lạc Nhi còn đang tưởng hắn nói chính là Ma cung.
Lãnh Thần Phong phì cười, nha đầu này, ngốc thật hay giả đây, "Hoàng cung của ta, đồng ý hay không?"
"Tất nhiên rồi!"
Lạc Nhi vừa nói vừa tiến tới dang hai tay ra ôm lấy hắn, cả đám đông há hốc mồm trước tiểu cô nương này, Long Thất cũng không dám tin vào mắt mình, thường ngày hoàng thượng không gần nữ sắc, ngay cả đệ nhất mỹ nữ kinh thành này cũng không làm ngài ấy liếc mắt tới, mặc dù hậu cung người có vô số phi tần nhưng hắn biết chắc người chưa từng chạm qua họ, thu nạp họ chẳng qua là để củng cố quyền lực với đám đại thần kia mà thôi, không ngờ hôm nay nữ nhân này lại dám to gan ôm hoàng thượng, khó tin hơn là nàng ta còn giữ được cái mạng đó.
Lạc Nhi thủ thỉ với Lãnh Thần Phong:
"Ta sẽ trả ơn cho chàng, ta sẽ báp đáp chàng." Lãnh Thần Phong ngay lập bức đẩy nàng ra: "Đừng tùy ý động vào người ta, ta không thích!"
"Ồ..."
"Thất! Ngươi nhường ngựa cho nàng ấy!"
Long Thất cũng kính trả lời: "Vâng!"
"Hồi cung." Lãnh Thần Phong dứt lời, lên ngựa rồi phi đi.
Cuối cùng Lạc Nhi cũng thành công, coi như bước đầu nàng đã qua cửa, từ bây giờ nàng sẽ lên kế hoạch quyến rũ Lãnh Thần Phong, `Chàng đợi đó! ´
Hoàng cung.
Lạc Nhi ngồi trên ngựa được Long Thất dắt đi vào hoàng cung, phía trước là Lãnh Thần Phong uy nghiêm.
Họ dừng chân trước tẩm cung của Lãnh Thần Phong, thuộc hạ dắt ngựa của họ đi, Lạc Nhi thích thú nhìn xung quanh, nơi này trông trang nghiêm, uy phong chẳng thua kém gì Ma tộc của Âu Dương Liệt, nhưng có lẽ trông nó không âm u như ma cung.
Lãnh Thần Phong hướng Lạc Nhi hỏi: "Thấy thế nào?"
"Cũng được!"
Lãnh Thần Phong ngạc nhiên, cũng được sao, hoàng cung của hắn trang nghiêm đến như vậy, mà nàng chỉ nói là được sao, xem ra lại lịch của nàng ngày càng bí ẩn.
Lãnh Thần Phong ngày càng tò mò về Lạc Nhi: "Tiểu vệ tử!"
Lãnh Thần Phong vừa gọi, ngay lập tức tiểu vệ tử chạy ra nghe lệnh: "Có nô tài!"
"Đưa nàng ấy đi thay y phục cung nữ!"
"Vâng!"
"Từ nay, nàng ấy sẽ là nô tỳ tùy thân của ta, bất cứ ai cũng không có quyền ra lệnh cho nàng ấy, rõ chưa?"
"Vâng! Mời cô nương đi theo ta..."
Nói rồi tiểu vệ tử dẫn Lạc Nhi đi thay y phục, chỉ dạy nàng một số cung quy, phép tắc, cách hầu hạ bệ hạ, cách đi đứng, ăn, mặc...
Thấp thoáng đã được ba ngày, mấy hôm nay Lãnh Thần Phong bận bịu phê duyệt tấu chương, không có thời gian để tâm đến nàng hại nàng bị đám cung nữ ở cung các phi tần khác bắt nạt, hắn để tiểu vệ tử theo dõi động tĩnh của nàng nhưng, chẳng có gì khác thường.
Lạc Nhi lén lút đứng bên ngoài Thần cung của Lãnh Thần Phong ngắm hắn, mấy hôm nay hắn không ngó ngàng gì đến nàng làm nàng rất cô đơn, nên mỗi canh giờ đều đến nhìn hắn một lần, đang mải mê nhìn bên trong thì một cung nữ bắt gặp Lạc Nhi.
Cô ta làm oai, mắng nàng ấy:
"Nha đầu kia, ngươi làm gì đó? Dám nhìn trộm hoàng thượng, to gan!"
Dơ tay lên đánh ngay vào mặt Lạc Nhi một cái rõ rệt, Lạc Nhi tức giận la lớn:
"Ngươi đánh ta!"
"Sao nào? Ngươi tưởng ta không dám!"
"Ngươi..."
Chưa nói hết câu thì tiếng Trương quý tần Trương Mễ Đào vang lên, "Anh nhi, chuyện gì vậy?"
Anh nhi thấy chủ nhân lập tức hành lễ: "Nương nương!"
Trương quý tần nhướng mày nhìn Lạc Nhi: "Cung nữ kia to gan, gặp bổn cung mà không hành lễ."
Lạc Nhi không ngần ngại nói: "Ngay cả hoàng thượng, vương thượng ta đều chưa hành lễ, sao phải hành lễ với ngươi!"
Trương quý tần tức giận: "Hỗn láo! Anh nhi, vả miệng cho ta!"
Anh nhi tiến tới định vả miệng Lạc Nhi thì bất ngờ tiếng Lãnh Thần Phong vang lên: "Dừng tay!"
Cả hai chủ tớ bọn họ giật mình quỳ xuống hành lễ: "Thần thiếp/ nô tỳ tham kiến hoàng thượng!"
"Đứng lên đi."
"Tạ hoàng thượng!"
Hắn liếc nhìn qua Lạc Nhi, mấy hôm không gặp, nàng gầy đi thì phải, "Đã xảy ra chuyện gì?"
Anh nhi nhanh nhảu đáp lời Lãnh Thần Phong: "Thưa bệ hạ, nàng ta chỉ là một cung nữ nhỏ nhoi mà dám nhìn trộm người, hơn nữa gặp quý tần nương nương mà không hành lễ, tội càng thêm tội.
Mong hoàn thượng suy xét."
Lãnh Thần Phong ngạc nhiên nhìn Lạc Nhi, nhếch miệng cười: "Ngươi nhìn trộm ta à."
Lạc Nhi ngại ngùng gật đầu, không dám nhìn hắn.
Lãnh Thần Phong có hơi để ý tới mặt Lạc Nhi đỏ đỏ, hắn ra lệnh: "Nhìn ta, Lạc Nhi."
Lạc Nhi lắc đầu nhẹ, vẫn không chịu ngẩng đầu lên, hắn bực bội đưa tay nâng cằm Lạc Nhi lên thì thấy rõ năm dấu tay in trên mặt nàng, không hiểu sao hắn lại thấy tức giận lại rất đau lòng, mỗi lần đối diện với nàng, không hiểu sao hắn cảm thấy rất quen thuộc, rất gần gũi, cảm giác này thật lạ!
"Là ai đánh ngươi!"
Lạc Nhi vẫn như cũ không nói gì, nhưng tay thì lại chỉ thẳng vào Anh nhi làm nàng ta luống cuống.
"Lạc Nhi là nô tỳ tùy thân của trẫm, ngươi dám đánh nàng ấy."
"Bệ hạ! Là do nô tỳ thấy nàng ấy phạm thượng bên mới hảo hảo dạy dỗ nàng ấy, mong hoàng thượng tha tội."
"Ngươi nghĩ mình có tư cách."
Anh nhi nghe Lãnh Thần Phong nói thì run cầm cập, lắp bắp: "Hoàng...!Hoàng thượng!"
"Trương quý tần đúng không?"
"V...!Vâng"
"Trương quý tần, ta nghĩ ngươi nên giáo huấn lại nô tỳ của mình, đừng để chuyện này lặp lại, ta sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu, giờ ta mệt rồi, ngươi về đi!"
Lãnh Thần Phong không trị tội Anh nhi thì thôi lại gián tiếp phất lờ Trương quý tần, để nàng ta tự xử lí, như vậy còn độc hơn là hắn ra tay, hoàng thượng, người quá cao minh rồi.
Dứt lời Lãnh Thần Phong nắm tay Lạc Nhi đi vào tẩm cung, để lại Trương quý tần tức giận đầy người, và nơi phát tiết của nàng ta bây giờ chính là Anh Nhi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook