Tam Khí Công Tử
-
Chương 21
Cuốn 1: Nhất thế mộc sinh hoa
Chương 21:
Editor: Miklinh
Yên Chi thấy vậy liền giúp hạ bậc thang: "Như vậy là được rồi, sau này đừng nên hồ ngôn loạn ngữ."
Lý Thư vội vàng gật đầu nói vâng, mà Yên Chi một khi đã lên tiếng, Lý Ngôn Tông sẽ không làm to chuyện. Quả nhiên, Lý Ngôn Tông không tiếp tục truy cứu, chỉ sai Lý Thư ra bên ngoài.
Thẩm Uyển nhìn tình cảnh này, sắc mặt hơi vi diệu. Thực ra nàng cũng không có cảm giác gì nhiều, chỉ là cảm thấy quy củ của Lý phủ nghiêm khắc, nàng sau này làm hộ vệ chắc sẽ vất vả. Nàng là người giang hồ, phiêu đãng đã quen, nếu bắt nàng phải giữ quy củ, thà rằng để nàng vung kiếm làm việc khác.
Thẩm Uyển thầm thở dài, bạc đã nhận, sao có thể từ chối đây, chỉ còn cách kiên trì vậy. Nàng nhìn Diệp Dung Chi, lấy túi tiền từ trong ống tay áo đưa ra: "Diệp công tử, đây là chi phí nhiều ngày ở đây của ta, đoạn thời gian này thật sự là làm phiền hai người rồi"
Yên Chi với Lý Ngôn Tông sửng sốt, không thể tưởng được là cô nương này sòng phẳng như thế, nhưng tiền này sao người ta dám thu? (Không biết có hiểu sai không nhưng tui thấy cái này bình thường mà nhỉ:v)
Khuôn mặt Diệp Dung Chi cũng tràn đầy sự kinh ngạc cộng thêm vài phần khó hiểu: "Thì ra đây là lí do cô nương muốn kiếm tiền?" Hắn không khỏi bật cười: "Dù sao cũng không tốn bao nhiêu, cô nương không cần để trong lòng"
Thẩm Uyển thấy hắn không cần, vội la lên: "Công tử không thể không nhận, đây là một mảnh tâm ý của ta. Ta không phải muốn đưa tiền cho xong chuyện, chẳng qua không muốn tạo thêm phiền toái cho ngài. Hai vị đã cứu tính mạng của ta, ngày sau nếu cần ta giúp, ta dù phải vượt lửa qua sông cũng không chối từ"
Yên Chi: "..." Mới có mấy ngày không gặp, sao tình tiết đã phát triển thành màn báo ân vượt lửa qua sông rồi?
Yên Chi lẳng lặng, bàng quan. Vụ này ác liệt hệt như lúc nàng đưa túi tiền cho Diệp Dung Chi. Nàng vốn dự tính để hai người họ có qua có lại, tiếp xúc nhiều một chút, nhưng mà bây giờ mọi chuyện gần như đã thoát ly hoàn toàn, thấy thế nào cũng không thành một đôi, chỉ thấy giống chủ nợ và người mắc nợ. Yên Chi nàng bắt đầu thấy đau sọ não.
"Đây là tâm ý của Thẩm cô nương, Diệp huynh hãy nhận đi thôi" Lý Ngôn Tông nhận lấy túi tiền trong tay Thẩm Uyển, đưa cho Diệp Dung Chi.
Theo suy nghĩ của hắn, đã là đệ tử trước đây của sư phụ, hiện nay túng quẫn như thế, trong lòng sư phụ sẽ không vui vẻ. Hắn suy nghĩ một chút lại mở miệng: "Huynh đài làm quản sự ở đâu? Nếu quen biết, ta có thể sai Lý Thư đến cửa nói một tiếng, ngày sau sẽ được nâng đỡ"
Yên Chi thật sự không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế. Hôm nay hình như nàng gặp quỷ rồi. Nàng biết Lý Ngôn Tông có ý tốt, nhưng loại chuyện thế này sao lại nói trắng ra như thế? Nhưng ngẫm lại đúng là không thể trách hắn, hắn từ trước tới giờ đều như vậy, dù sao thân phận cao, người cầu hắn được một câu nói như vậy đương nhiên là vui vẻ. Chẳng qua nàng không biết trong lòng Diệp Dung Chi nghĩ thế nào, dù sao việc này cũng có lợi với hắn.
Diệp Dung Chi mỉm cười nhận lấy túi tiền, đặt lên bàn, nói bâng quơ: "Chẳng qua chỉ là một tiểu hộ mà thôi, việc nhỏ như thế không nhọc phiền Lý công tử"
Lý Ngôn Tông nghe vậy nhìn thoáng qua Yên Chi hỏi ý kiến. Yên Chi thấy biểu hiện của Diệp Dung Chi liền biết hắn không so đo tính toán, cũng không muốn Lý Ngôn Tông hỗ trợ, nói trắng như vậy ít nhiều tổn hại tự tôn. Nàng lắc lắc đầu với Lý Ngôn Tông, rồi đứng dậy nói với Diệp Dung Chi: "Canh giờ hôm nay không còn sớm, cũng nên cáo từ rồi, sau này nếu có thời gian, chúng ta sẽ lại tụ họp". Hôm nay nhiều người, thật sự không tiện, hơn nữa nói nhiều được ít, còn ở lại chẳng biết sẽ lại có thêm chuyện gì. Nếu thêm vài lời nữa Diệp Dung Chi thật sự phải chịu tội, nếu là một người có lòng tự trọng cao, sẽ càng nghĩ nhiều.
Diệp Dung Chi cười nói: "Phu tử khách khí, phải là A Dung đến bái phỏng phu tử mới phải"
Lý Ngôn Tông đứng dậy cáo từ với Diệp Dung Chi, Diệp Dung Chi mỉm cười đáp lễ. Hắn đi sau, tiễn đoàn người ra khỏi viện, nhìn họ đi thật xa mới chậm rãi quay về. Hắn đi đến chiếc sạp dưới tàng cây, nằm dựa lưng, vẻ mặt nhàn nhạt.
Thập Nhất ở bên ngoài đợi hồi lâu, thấy nhóm Yên Chi đi hết mới bước vào viện, vái chào Diệp Dung Chi. Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt Diệp Dung Chi, trong lòng sợ hãi. Bà nội hắn, ai chọc đến ma tinh này thế? Còn đúng hôm hắn vào cửa, hôm nay đúng là vận xấu cực điểm.
Thấy Diệp Dung Chi nhìn về phía hắn, Thập Nhất vội thu liễm vẻ mặt, cúi đầu, cung kính nói: "Chủ ý ngài thay công tử suy nghĩ thật diệu, công tử không những đắc nhân tâm lại không đắc tội huynh đệ. Công tử cực kì cao hứng nên bày tiệc bái tạ tiên sinh, mời tiên sinh đến dự"
Diệp Dung Chi sắc mặt xa cách, hắn cúi đầu nhìn sạp, tay đẩy nhẹ một cái, chiếc sạp từ từ dựng thẳng. Hắn đột nhiên hỏi: "Nếu ngươi gặp lại cố nhân luôn tâm tâm niệm niệm, lại phát hiện nàng cư xử không tốt như xưa, đối đãi ngươi như người ngoài, ngươi sẽ thế nào?"
Thập Nhất đang cúi đầu, sửng sốt chớp chớp mắt. Không phải ma tinh này muốn tâm sự với hắn đấy chứ? Hắn hơi thụ sủng nhược kinh, cẩn thẩn suy nghĩ mới ngẩng đầu, nói: "Người này tâm khó đoán, đã thay đổi thì cũng chỉ đành quên đi"
Diệp Dung Chi nghe vậy khẽ cười, "Quên đi?" Vốn hắn vẫn còn bình thường, không biết nghĩ gì đột nhiên trầm xuống: "Nàng đối đãi người khác thật tốt, nghĩ gì đều là vì người khác, chỉ có mình ta là ngoại lệ. Nếu thế, sao có thể để nàng hài lòng? Nào có chuyện một mình ta khó chịu, bọn họ lại an yên vui vẻ?"
Thập Nhất nghe xong liền biết vị này chả tâm sự gì, chẳng qua là nhàm chán, muốn trêu hắn tí thôi. Kì thực trong lòng vị này đã có chủ ý rồi. Thập Nhất không khỏi thương hại người hắn (DDC) nhắc đến. Ma tinh này thích nhất là giày vò người, hắn một đao trực tiếp lấy mạng đã là may, khổ nỗi hắn lại thích tra tấn hủy diệt cái mà họ thích nhất, mài cho người ta sống không bằng chết mới thôi.
Nhóm của Yên Chi quay về khách điếm, Lý Thư đặt thêm một phòng cho Thẩm Uyển, giúp nàng xếp hành lý. Yên Chi thấy Thẩm Uyển đã an bày xong mới nói với Lý Ngôn Tông: "Ngươi theo ta, ta có chuyện muốn nói với ngươi"
Đoạn đường này, sắc mặt Yên Chi không tốt, cũng không nói gì. Lý Ngôn Tông không hiểu gì, chỉ vội bước theo.
Yên Chi vào phòng, đứng bên cửa sổ một hồi lâu vẫn không nói lời gì.
Lý Ngôn Tông thấy vậy, tự mình suy đoán, hơn phân nửa có lẽ là vì chuyện của Diệp Dung Chi. Người nghèo túng sợ nhất là gì? Sợ nhất đương nhiên là bị người coi thường. Lời nói của Lý Thư hôm này đính xác là không thỏa đáng, hắn suy nghĩ một chút rồi nói: "Sư phụ bị Lý Thư chọc giận rồi? Hay là đồ nhi đuổi hắn về phủ, thay người hầu hạ?"
Yên Chi quay đầu lại, dọc đường đi nàng đã suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cảm thấy phải khuyên Lý Ngôn Tông bỏ tật xấu mà hắn không nhận ra. Thói tự cao tự đại này nếu đem lên quan trường không biết sẽ đắc tội bao nhiêu người, rồi bị hãm hại đến thi cốt vô tồn mất. "Ngươi thật sự không biết tại sao ta lại gọi riêng ngươi mà không phải gọi Lý Thư? Chẳng lẽ người thật sự nghĩ rằng ta hơn dỗi vì lời nói của Lý Thư?"
Lý Ngôn Tông hơi nghi hoặc, cũng hơi hoảng loạn. Trước nay hắn làm việc đều cố gặng đạt tới sự hoàn mỹ, sư phụ đều tán thưởng. Hôm nay nàng nói những lời này hẳn là chính hắn đã làm sư phụ không hài lòng: "Đồ nhi ngu dốt, mong sư phụ chỉ rõ, đồ nhi nhất định sẽ sửa"
Yên Chi thấy hắn ăn nói khép nép, trong lòng trộm đổ mồ hôi. Tên này lịch kiếp xong sẽ quay lại địa vị Long tử, mình hẳn là đã đắc tội. Nhưng đâm lao thì phải theo lao, nàng suy nghĩ một chút rồi nói: "Ngươi có biết tràng diễn của ngươi hôm nay, nếu là ở quan trường sẽ đắc tội bao nhiêu người không?"
Lý Ngôn Tông nghe vậy không cho là đúng, chỉ là một quản sự nho nhỏ mà muốn hắn cố sức ứng đối? Hắn nguyện ý giúp đỡ hắn (DDC) đã là cho hắn (DDC) thiên đại thể diện. Chẳng lẽ hắn còn phải lấy lòng Diệp Dung Chi hay sao?
Trong lòng hắn mặc dù nghĩ như vậy, nhưng vẫn cung kính trả lời: "Sư phụ không cần lo lắng, trên quan trường ta sẽ dùng cách nói khác."
Yên Chi thấy hắn như thế, liền biết trong lòng hắn vẫn không phục, sắc mặt nàng lạnh lùng: "Có phải ngươi cảm thấy hắn chẳng qua chỉ là một quản sự nho nhỏ, mà ngươi là đích trưởng tử của Lý phủ, thân phận của hắn không chỉ kém ngươi một bậc, ngươi liền không cần thiết để mắt đến hắn?"
Lý Ngôn Tông im lặng, bộ dáng rõ ràng là cảm thấy mình không sai chút nào.
Yên Chi không khỏi tăng thêm ngữ khí, "Ngươi cũng biết, quan trường thay đổi trong nháy mắt, kẻ thấp hơn ngươi hôm nay đôi khi lại là kẻ đứng trên ngươi nay mai, nếu đắc tội, sau này sẽ biết mùi đau khổ"
Lý Ngôn Tông nhìn Yên Chi, kiên định nói: "Nếu ở trong quan trường, Ngôn Tông tất nhiên sẽ cẩn trọng từ lời nói đến việc làm, nhưng đối với một kẻ vừa nhìn đã biết sẽ không làm nên chuyện gì mà phải nhọc lòng đối đãi thật uổng phí khí lực, chẳng lẽ sư phụ còn muốn con phải lễ tiết với cả hạ nhân nô bộc?"
Yên Chi thở dài, tính tình này của hắn là thuở nhỏ dưỡng thành, không thể trong ngày một ngày hai mà sửa chữa. Chỉ sợ đến khi ăn đau rồi hiểu chuyện cũng đã muộn.
Lý Ngôn Tông gặp Yên Chi thở dài, trong lòng có chút ủy khuất lại có chút không cam lòng, không khỏi ảo não nói: "Sư phụ, có phải vì hôm nay Ngôn Tông nói thẳng quá, tổn thương lòng tự trọng của đệ tử người làm người giận? Sư phụ coi trọng hắn như vậy sao? Chẳng lẽ Ngôn Tông còn không bằng một quản sự?"
Câu chuyện này cuối cùng lại đi vào ngõ cụt, ông nói gà bà nói vịt. Nếu Yên Chi bộc phát tính tình ở bãi tha ma, sớm đã đánh hắn kêu cha gọi mẹ, còn phải nhiều lời vậy sao?
Nàng và Diệp Dung Chi nhiều năm không gặp, cảm tình đã sớm tiêu tán. Đối với hắn, nàng cùng lắm là áy náy và thương hại, thương tiếc hắn niên thiếu cơ khổ, không hơn.
Nhưng Lý Ngôn Tông thì khác. Bề ngoài nàng là bùa hộ mệnh giúp Lý Ngôn Tông tránh kiếp nhưng kỳ thực Lý Ngôn Tông mới là người nàng nhờ cậy sau này. Nàng sớm biết Phán quan và Diêm Vương không dễ gì đưa chuyện tốt cho người, chuyện độ kiếp hơn phân nửa là cạm bẫy nhưng dụ hoặc của nó quá lớn, Yên Chi liều mình nhảy xuống. Nếu bọn họ e ngại Long Vương, thì nàng chỉ có thể dựa vào Long tử, coi như có địa phương chiếu ứng.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Lý Thư: "Nhân vật của ta hình như không tốt lắm!"
Đan Thanh Thủ: "Nếu vậy ngươi và Thập Nhất thay đổi, hắn là kẻ dễ chết..."
Lý Thư: "Tốt, rất tốt, này nhân vật rất tốt!"
Thập nhất: "..."
Editor: Sr các nàng vì tội lười ra chương nhá, lên cơn lười là nó vậy đấy =))
Đừng giận nữ chính à nha, tính tình vô tâm vô phế rồi dần đổi ấy mà
Buff máu cho nhau nào:v
Chương 21:
Editor: Miklinh
Yên Chi thấy vậy liền giúp hạ bậc thang: "Như vậy là được rồi, sau này đừng nên hồ ngôn loạn ngữ."
Lý Thư vội vàng gật đầu nói vâng, mà Yên Chi một khi đã lên tiếng, Lý Ngôn Tông sẽ không làm to chuyện. Quả nhiên, Lý Ngôn Tông không tiếp tục truy cứu, chỉ sai Lý Thư ra bên ngoài.
Thẩm Uyển nhìn tình cảnh này, sắc mặt hơi vi diệu. Thực ra nàng cũng không có cảm giác gì nhiều, chỉ là cảm thấy quy củ của Lý phủ nghiêm khắc, nàng sau này làm hộ vệ chắc sẽ vất vả. Nàng là người giang hồ, phiêu đãng đã quen, nếu bắt nàng phải giữ quy củ, thà rằng để nàng vung kiếm làm việc khác.
Thẩm Uyển thầm thở dài, bạc đã nhận, sao có thể từ chối đây, chỉ còn cách kiên trì vậy. Nàng nhìn Diệp Dung Chi, lấy túi tiền từ trong ống tay áo đưa ra: "Diệp công tử, đây là chi phí nhiều ngày ở đây của ta, đoạn thời gian này thật sự là làm phiền hai người rồi"
Yên Chi với Lý Ngôn Tông sửng sốt, không thể tưởng được là cô nương này sòng phẳng như thế, nhưng tiền này sao người ta dám thu? (Không biết có hiểu sai không nhưng tui thấy cái này bình thường mà nhỉ:v)
Khuôn mặt Diệp Dung Chi cũng tràn đầy sự kinh ngạc cộng thêm vài phần khó hiểu: "Thì ra đây là lí do cô nương muốn kiếm tiền?" Hắn không khỏi bật cười: "Dù sao cũng không tốn bao nhiêu, cô nương không cần để trong lòng"
Thẩm Uyển thấy hắn không cần, vội la lên: "Công tử không thể không nhận, đây là một mảnh tâm ý của ta. Ta không phải muốn đưa tiền cho xong chuyện, chẳng qua không muốn tạo thêm phiền toái cho ngài. Hai vị đã cứu tính mạng của ta, ngày sau nếu cần ta giúp, ta dù phải vượt lửa qua sông cũng không chối từ"
Yên Chi: "..." Mới có mấy ngày không gặp, sao tình tiết đã phát triển thành màn báo ân vượt lửa qua sông rồi?
Yên Chi lẳng lặng, bàng quan. Vụ này ác liệt hệt như lúc nàng đưa túi tiền cho Diệp Dung Chi. Nàng vốn dự tính để hai người họ có qua có lại, tiếp xúc nhiều một chút, nhưng mà bây giờ mọi chuyện gần như đã thoát ly hoàn toàn, thấy thế nào cũng không thành một đôi, chỉ thấy giống chủ nợ và người mắc nợ. Yên Chi nàng bắt đầu thấy đau sọ não.
"Đây là tâm ý của Thẩm cô nương, Diệp huynh hãy nhận đi thôi" Lý Ngôn Tông nhận lấy túi tiền trong tay Thẩm Uyển, đưa cho Diệp Dung Chi.
Theo suy nghĩ của hắn, đã là đệ tử trước đây của sư phụ, hiện nay túng quẫn như thế, trong lòng sư phụ sẽ không vui vẻ. Hắn suy nghĩ một chút lại mở miệng: "Huynh đài làm quản sự ở đâu? Nếu quen biết, ta có thể sai Lý Thư đến cửa nói một tiếng, ngày sau sẽ được nâng đỡ"
Yên Chi thật sự không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế. Hôm nay hình như nàng gặp quỷ rồi. Nàng biết Lý Ngôn Tông có ý tốt, nhưng loại chuyện thế này sao lại nói trắng ra như thế? Nhưng ngẫm lại đúng là không thể trách hắn, hắn từ trước tới giờ đều như vậy, dù sao thân phận cao, người cầu hắn được một câu nói như vậy đương nhiên là vui vẻ. Chẳng qua nàng không biết trong lòng Diệp Dung Chi nghĩ thế nào, dù sao việc này cũng có lợi với hắn.
Diệp Dung Chi mỉm cười nhận lấy túi tiền, đặt lên bàn, nói bâng quơ: "Chẳng qua chỉ là một tiểu hộ mà thôi, việc nhỏ như thế không nhọc phiền Lý công tử"
Lý Ngôn Tông nghe vậy nhìn thoáng qua Yên Chi hỏi ý kiến. Yên Chi thấy biểu hiện của Diệp Dung Chi liền biết hắn không so đo tính toán, cũng không muốn Lý Ngôn Tông hỗ trợ, nói trắng như vậy ít nhiều tổn hại tự tôn. Nàng lắc lắc đầu với Lý Ngôn Tông, rồi đứng dậy nói với Diệp Dung Chi: "Canh giờ hôm nay không còn sớm, cũng nên cáo từ rồi, sau này nếu có thời gian, chúng ta sẽ lại tụ họp". Hôm nay nhiều người, thật sự không tiện, hơn nữa nói nhiều được ít, còn ở lại chẳng biết sẽ lại có thêm chuyện gì. Nếu thêm vài lời nữa Diệp Dung Chi thật sự phải chịu tội, nếu là một người có lòng tự trọng cao, sẽ càng nghĩ nhiều.
Diệp Dung Chi cười nói: "Phu tử khách khí, phải là A Dung đến bái phỏng phu tử mới phải"
Lý Ngôn Tông đứng dậy cáo từ với Diệp Dung Chi, Diệp Dung Chi mỉm cười đáp lễ. Hắn đi sau, tiễn đoàn người ra khỏi viện, nhìn họ đi thật xa mới chậm rãi quay về. Hắn đi đến chiếc sạp dưới tàng cây, nằm dựa lưng, vẻ mặt nhàn nhạt.
Thập Nhất ở bên ngoài đợi hồi lâu, thấy nhóm Yên Chi đi hết mới bước vào viện, vái chào Diệp Dung Chi. Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt Diệp Dung Chi, trong lòng sợ hãi. Bà nội hắn, ai chọc đến ma tinh này thế? Còn đúng hôm hắn vào cửa, hôm nay đúng là vận xấu cực điểm.
Thấy Diệp Dung Chi nhìn về phía hắn, Thập Nhất vội thu liễm vẻ mặt, cúi đầu, cung kính nói: "Chủ ý ngài thay công tử suy nghĩ thật diệu, công tử không những đắc nhân tâm lại không đắc tội huynh đệ. Công tử cực kì cao hứng nên bày tiệc bái tạ tiên sinh, mời tiên sinh đến dự"
Diệp Dung Chi sắc mặt xa cách, hắn cúi đầu nhìn sạp, tay đẩy nhẹ một cái, chiếc sạp từ từ dựng thẳng. Hắn đột nhiên hỏi: "Nếu ngươi gặp lại cố nhân luôn tâm tâm niệm niệm, lại phát hiện nàng cư xử không tốt như xưa, đối đãi ngươi như người ngoài, ngươi sẽ thế nào?"
Thập Nhất đang cúi đầu, sửng sốt chớp chớp mắt. Không phải ma tinh này muốn tâm sự với hắn đấy chứ? Hắn hơi thụ sủng nhược kinh, cẩn thẩn suy nghĩ mới ngẩng đầu, nói: "Người này tâm khó đoán, đã thay đổi thì cũng chỉ đành quên đi"
Diệp Dung Chi nghe vậy khẽ cười, "Quên đi?" Vốn hắn vẫn còn bình thường, không biết nghĩ gì đột nhiên trầm xuống: "Nàng đối đãi người khác thật tốt, nghĩ gì đều là vì người khác, chỉ có mình ta là ngoại lệ. Nếu thế, sao có thể để nàng hài lòng? Nào có chuyện một mình ta khó chịu, bọn họ lại an yên vui vẻ?"
Thập Nhất nghe xong liền biết vị này chả tâm sự gì, chẳng qua là nhàm chán, muốn trêu hắn tí thôi. Kì thực trong lòng vị này đã có chủ ý rồi. Thập Nhất không khỏi thương hại người hắn (DDC) nhắc đến. Ma tinh này thích nhất là giày vò người, hắn một đao trực tiếp lấy mạng đã là may, khổ nỗi hắn lại thích tra tấn hủy diệt cái mà họ thích nhất, mài cho người ta sống không bằng chết mới thôi.
Nhóm của Yên Chi quay về khách điếm, Lý Thư đặt thêm một phòng cho Thẩm Uyển, giúp nàng xếp hành lý. Yên Chi thấy Thẩm Uyển đã an bày xong mới nói với Lý Ngôn Tông: "Ngươi theo ta, ta có chuyện muốn nói với ngươi"
Đoạn đường này, sắc mặt Yên Chi không tốt, cũng không nói gì. Lý Ngôn Tông không hiểu gì, chỉ vội bước theo.
Yên Chi vào phòng, đứng bên cửa sổ một hồi lâu vẫn không nói lời gì.
Lý Ngôn Tông thấy vậy, tự mình suy đoán, hơn phân nửa có lẽ là vì chuyện của Diệp Dung Chi. Người nghèo túng sợ nhất là gì? Sợ nhất đương nhiên là bị người coi thường. Lời nói của Lý Thư hôm này đính xác là không thỏa đáng, hắn suy nghĩ một chút rồi nói: "Sư phụ bị Lý Thư chọc giận rồi? Hay là đồ nhi đuổi hắn về phủ, thay người hầu hạ?"
Yên Chi quay đầu lại, dọc đường đi nàng đã suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cảm thấy phải khuyên Lý Ngôn Tông bỏ tật xấu mà hắn không nhận ra. Thói tự cao tự đại này nếu đem lên quan trường không biết sẽ đắc tội bao nhiêu người, rồi bị hãm hại đến thi cốt vô tồn mất. "Ngươi thật sự không biết tại sao ta lại gọi riêng ngươi mà không phải gọi Lý Thư? Chẳng lẽ người thật sự nghĩ rằng ta hơn dỗi vì lời nói của Lý Thư?"
Lý Ngôn Tông hơi nghi hoặc, cũng hơi hoảng loạn. Trước nay hắn làm việc đều cố gặng đạt tới sự hoàn mỹ, sư phụ đều tán thưởng. Hôm nay nàng nói những lời này hẳn là chính hắn đã làm sư phụ không hài lòng: "Đồ nhi ngu dốt, mong sư phụ chỉ rõ, đồ nhi nhất định sẽ sửa"
Yên Chi thấy hắn ăn nói khép nép, trong lòng trộm đổ mồ hôi. Tên này lịch kiếp xong sẽ quay lại địa vị Long tử, mình hẳn là đã đắc tội. Nhưng đâm lao thì phải theo lao, nàng suy nghĩ một chút rồi nói: "Ngươi có biết tràng diễn của ngươi hôm nay, nếu là ở quan trường sẽ đắc tội bao nhiêu người không?"
Lý Ngôn Tông nghe vậy không cho là đúng, chỉ là một quản sự nho nhỏ mà muốn hắn cố sức ứng đối? Hắn nguyện ý giúp đỡ hắn (DDC) đã là cho hắn (DDC) thiên đại thể diện. Chẳng lẽ hắn còn phải lấy lòng Diệp Dung Chi hay sao?
Trong lòng hắn mặc dù nghĩ như vậy, nhưng vẫn cung kính trả lời: "Sư phụ không cần lo lắng, trên quan trường ta sẽ dùng cách nói khác."
Yên Chi thấy hắn như thế, liền biết trong lòng hắn vẫn không phục, sắc mặt nàng lạnh lùng: "Có phải ngươi cảm thấy hắn chẳng qua chỉ là một quản sự nho nhỏ, mà ngươi là đích trưởng tử của Lý phủ, thân phận của hắn không chỉ kém ngươi một bậc, ngươi liền không cần thiết để mắt đến hắn?"
Lý Ngôn Tông im lặng, bộ dáng rõ ràng là cảm thấy mình không sai chút nào.
Yên Chi không khỏi tăng thêm ngữ khí, "Ngươi cũng biết, quan trường thay đổi trong nháy mắt, kẻ thấp hơn ngươi hôm nay đôi khi lại là kẻ đứng trên ngươi nay mai, nếu đắc tội, sau này sẽ biết mùi đau khổ"
Lý Ngôn Tông nhìn Yên Chi, kiên định nói: "Nếu ở trong quan trường, Ngôn Tông tất nhiên sẽ cẩn trọng từ lời nói đến việc làm, nhưng đối với một kẻ vừa nhìn đã biết sẽ không làm nên chuyện gì mà phải nhọc lòng đối đãi thật uổng phí khí lực, chẳng lẽ sư phụ còn muốn con phải lễ tiết với cả hạ nhân nô bộc?"
Yên Chi thở dài, tính tình này của hắn là thuở nhỏ dưỡng thành, không thể trong ngày một ngày hai mà sửa chữa. Chỉ sợ đến khi ăn đau rồi hiểu chuyện cũng đã muộn.
Lý Ngôn Tông gặp Yên Chi thở dài, trong lòng có chút ủy khuất lại có chút không cam lòng, không khỏi ảo não nói: "Sư phụ, có phải vì hôm nay Ngôn Tông nói thẳng quá, tổn thương lòng tự trọng của đệ tử người làm người giận? Sư phụ coi trọng hắn như vậy sao? Chẳng lẽ Ngôn Tông còn không bằng một quản sự?"
Câu chuyện này cuối cùng lại đi vào ngõ cụt, ông nói gà bà nói vịt. Nếu Yên Chi bộc phát tính tình ở bãi tha ma, sớm đã đánh hắn kêu cha gọi mẹ, còn phải nhiều lời vậy sao?
Nàng và Diệp Dung Chi nhiều năm không gặp, cảm tình đã sớm tiêu tán. Đối với hắn, nàng cùng lắm là áy náy và thương hại, thương tiếc hắn niên thiếu cơ khổ, không hơn.
Nhưng Lý Ngôn Tông thì khác. Bề ngoài nàng là bùa hộ mệnh giúp Lý Ngôn Tông tránh kiếp nhưng kỳ thực Lý Ngôn Tông mới là người nàng nhờ cậy sau này. Nàng sớm biết Phán quan và Diêm Vương không dễ gì đưa chuyện tốt cho người, chuyện độ kiếp hơn phân nửa là cạm bẫy nhưng dụ hoặc của nó quá lớn, Yên Chi liều mình nhảy xuống. Nếu bọn họ e ngại Long Vương, thì nàng chỉ có thể dựa vào Long tử, coi như có địa phương chiếu ứng.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Lý Thư: "Nhân vật của ta hình như không tốt lắm!"
Đan Thanh Thủ: "Nếu vậy ngươi và Thập Nhất thay đổi, hắn là kẻ dễ chết..."
Lý Thư: "Tốt, rất tốt, này nhân vật rất tốt!"
Thập nhất: "..."
Editor: Sr các nàng vì tội lười ra chương nhá, lên cơn lười là nó vậy đấy =))
Đừng giận nữ chính à nha, tính tình vô tâm vô phế rồi dần đổi ấy mà
Buff máu cho nhau nào:v
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook