Tám Gậy Tre Đánh Người
-
Chương 25
Không chỉ Quách Hiểu Bạch mà mấy bạn cùng phòng, mấy thành viên trong nhóm đều gửi ảnh chụp lên nhóm.
Quách Hiểu Bạch: [Cảm ơn cậu tặng mọi người quà tốt nghiệp.]
Tôi:???
Tôi nhìn thấy một tấm thiệp được thiết kế tinh xảo đính kèm trong quà của họ, trên đó in dòng chữ: [Tiền bạc là phù du, bạn bè mới quý giá.]
Tấm thiệp của Quách Hiểu Bạch khác với những người khác. Chữ in trên đó là: [Bạn thân nhất của tôi lại không hiểu lòng tôi, bé thấy đau khổ.]
Tôi:!!!
Ai làm?
Tên chó nào? Phá! Của!
Mọi người mua quà tới nhà thăm tôi, của ít lòng nhiều, chủ yếu là bày tỏ cảm ơn.
Từ cửa chính vào tới sân vườn, mọi người kinh ngạc không nói nên lời.
Nhìn thấy tôi, vừa ngượng ngùng vừa căng thẳng, xì xồ xì xào như đám chim cút—
“Nhà cậu làm người ta nhìn mà sôi máu…”
“Đây là nhà cậu hay cung điện…”
“Đây là ga ra hay showroom trưng bày siêu xe…”
“Trời ơi, người làm mặc trang phục hầu gái Lolita…”
“Hồ bơi trong vườn còn lớn hơn cả sân bóng rổ…”
Chỗ ở bình thường bị mấy cậu ấy làm cho tôi thấy ngại.
Mọi người để quà xuống: “Ờ.. Tây Tây, chúng ta… chụp ảnh chung được không?”
Tôi: “…đương nhiên đương nhiên được.”
Tôi được coi như minh tinh hay linh vật, chụp ảnh luân phiên với từng người.
Mọi người: “Ờ ờ…có thể tự sướng ở nhà cậu không?”
Tôi: “Cứ tự nhiên tự nhiên.”
Hành lang dài có mái che.
Cầu thang xoắn ốc.
Sân vườn phong cách Châu Âu.
Y như khách du lịch điên cuồng chụp ảnh.
Quách Hiểu Bạch vỗ vỗ vai tôi, “Tớ nói này cưng, nhà của cậu xa hoa như vậy, hàng ngày cậu lại ở trong ổ chó ở ký túc xá, rốt cuộc là cậu có mưu đồ gì hả?”
Tôi: “Mưu đồ cậu.”
Quách Hiểu Bạch ôm ngực lại, dáng vẻ như bị tôi trêu ghẹo: “…Clgt.”
Quách Hiểu Bạch: “Mặc dù, nhưng mà, không được. Mặc dù tớ rất mê tiền nhưng tớ thích đàn ông hơn.”
Đủ rồi.
Diễn sâu quá.
Tôi thở dài: “Con gái nhà giàu cũng là nửa đường mà có, tới bây giờ mình vẫn không thích ứng được với thân phận này.”
Tôi: “Từ nhỏ mình đã quen với cuộc sống khắc khổ, nghèo khó với mẹ nên không có tiền mình lại có cảm giác an toàn.”
Quách Hiểu Bạch: “Tớ nghĩ không phải cậu bị làm sao đâu.”
Tôi: “Sao?”
Quách Hiểu Bạch: “Chỉ là cậu quen với cuộc sống nghèo khổ, chưa từng trải qua thú vui tiêu tiền. khi đã trải nghiệm, cậu sẽ biết tiền là thứ mang lại cảm giác an toàn nhất.”
Tôi: “Ngoại trừ những thứ cần thiết, mình thực sự không có nhu cầu gì để tiêu tiền.”
Quách Hiểu Bạch: “Cậu không muốn mỗi ngày ra đường bằng Bentley, đeo túi Hermes, đắp mặt nạ Lady’s, tham gia những buổi tiệc của người nổi tiếng sao?”
Tôi lúng túng: “Cái đó… mỗi người một sở thích khác nhau.”
Quách Hiểu Bạch: “Vậy sở thích của cậu là gì?”
Tôi: “Làm ổ ở nhà.”
Quách Hiểu Bạch: “Đổi cái khác.”
Tôi: “Ở nhà chờ chết?”
Cậu ấy bỏ cuộc.
Quách Hiểu Bạch: “Cậu chửi tớ đi.”
Tôi: “Tại sao?”
Quách Hiểu Bạch: “Là bạn thân nhất của cậu, khi cậu phải chịu áp lực nặng nề, khổ sở nhất, tớ không những không biết cách an ủi cậu mà còn nghi ngờ cậu, làm cậu buồn lo. Cậu không nghĩ tớ đáng bị chửi sao?”
Tôi: “…Nghe cậu nói vậy thì hình như cũng có chút.”
Quách Hiểu Bạch bị tôi làm tức sắp chết. “Chửi tớ! Lấy hết sức mà chửi! Lấy giá trị 200 tỉ của cậu ra mà nói năng kiêu ngạo vào!”
Tôi: “Kiêu ngạo ra sao?”
Quách Hiểu Bạch đưa ví dụ: “Nếu không phải ở nhà tôi ăn bào ngư, vi cá đến ngán ở nhà thì thèm vào mấy cái đùi gà rẻ tiền của cậu?”
Tôi: “…Ờ ờ.”
Quách Hiểu Bạch tiếp tục: “Xài mặt nạ hàng khuyến mãi đó là vì nể mặt cậu. Bà đây ở nhà lấy trứng cá muối La Prairie để ngâm chân!”
Tôi: “…”
Quách Hiểu Bạch dùng sức quá, thở hổn hển dạy tôi: “Nói mau đi.”
Tôi nổi giận. Móc điện thoại ra.
Mở tài khoản ngân hàng.
Mở số dư tài khoản hơn 100 triệu trong thẻ của tôi.
Tôi tự mình kiếm được số tiền đó.
Ngoài ra còn có ít tiền tiêu vặt mà Giản Vệ Đông cao hứng gửi cho tôi.
Tôi cho Quách Hiểu Bạch xem.
Tôi: “Gọi ba ba đi.”
Quách Hiểu Bạch: “Mẹeeeee—”
Giữa trưa.
Tôi mời mọi người đi ăn.
Chọn chỗ mà Giản Vệ Đông thường tiếp khách.
Kết quả mọi người vừa ăn vừa khóc.
Quách Hiểu Bạch: “Ăn xong bữa này thì làm sao chúng ta có thể nuốt thức ăn như cho heo ăn ở căn tin nữa?”
Cơm ở căn tin rất ngon.
Sao lại là thức ăn cho heo?
Chân gà chiên với thịt heo thái nhỏ xào ăn với cơm rất ngon.
A.
Lại được trở về quẹt thẻ cơm rồi.
Còn hơn 100 tệ trong thẻ.
Chỉ cần nghĩ vậy là thấy vui.
Ăn xong.
Mọi người hiếm khi thoải mái thư giãn nên đề nghị đi dạo phố trước, rồi đi hát karaoke.
Tôi nhờ Giản Vệ Đông sắp xếp giùm.
Kết quả ông già ấy đặt trước hết mấy quầy hàng ở trung tâm thương mại.
Chỗ nào chúng tôi ghé qua thì sẽ “đóng cửa tiếp đãi”, phục vụ theo tiêu chuẩn phục vụ như ngôi sao.
Quan trọng nhất là mua không cần trả tiền.
Nhưng mà bạn tôi cũng lúng túng sợ hãi như tôi.
Thấy quản lý cửa hàng thì luống cuống tay chân, hai bên thi nhau gập đầu chào.
Quách Hiểu Bạch không thoải mái lắm, cô ấy bắt tôi mua cái này cái kia, còn kêu tôi phải làm giống như trong phim—
“Cái này, cái này, không.”
“Phần còn lại, lấy hết.”
Tôi nghĩ, chỉ có một nơi thích hợp làm điều đó.
Tôi dẫn cô ấy tới quầy bánh giò cháo quẩy.
“Rau thơm, đậu, không lấy.”
“Còn lại lấy hết, gói cho tôi!”
Tôi nuốt nước miếng.
Mùi thơm quá.
Gần tối, một người bạn cùng phòng nói vé buổi diễn của ca sĩ Alex đã bán sạch, cô ấy muốn mua của mấy người phe vé cũng không được.
Quách Hiểu Bạch nói: “Chị gái cậu không phải chị đại trong làng giải trí sao? Chị ấy có thể giúp em gái tìm cách không?”
Thực tế thì tôi với Lâm Vi Lương cũng không thân thiết quá mức.
Hơn nữa, chuyện làm phiền chị ấy thế này tôi cũng ngại.
Nhưng bây giờ cưỡi hổ khó xuống.
Tôi cắn răng gọi cho Lâm Vi Lương.
Chị ấy nghe rồi nói thẳng: “Muốn kiếm vé tốt không thể được.”
Tôi hơi sượng sùng: “À, không sao không sao, em chỉ hỏi giùm bạn bè thôi, không có được chẳng sao…”
Lâm Vi Lương: “Nếu muốn nghe cậu ta hát…”
Lâm Vi Lương: “Chị bảo Alex đến câu lạc bộ, em gọi mấy bạn đến cùng nhau karaoke đi.”
Tôi:…
Mọi người: …
Tôi, tôi, tôi, tôi, tôi quên mất.
Alex.
Anh ta cũng là một nghệ sĩ dưới trướng Lâm Vi Lương.
Đêm này.
Mọi người trải nghiệm cảm giác vui vẻ của người có tiền trong truyền thuyết.
Cảm giác “bạn không thể tưởng tượng niềm vui của người giàu.”
Cục đá đè nặng trong lòng tôi cứ thế buông xuống.
Đêm nay, buông thả chưa từng có.
Uống rượu, ca hát, nhảy nhót với đám bạn xung quanh Alex, vui quên lối về.
Tôi là một người sống hết sức kiềm nén.
Dù có chuyện gì xảy ra, nhất là những điều tốt đẹp, những việc đáng để hạnh phúc, tôi cũng không dám quá vui mừng, tôi sợ cuộc đời nhìn thấy sẽ đập vào đầu chó tôi một đấm.
Khi còn nhỏ, tôi xem một bộ phim hài, tôi cười đến chảy nước mắt, ngay sau đó kết quả thi có, điểm tệ không thể nói.
Cuộc thi viết văn tôi đạt giải nhất toàn thành phố, vui vẻ reo hò phấn khích, về nhà thì thấy mẹ nằm gục trên bàn học, người lạnh toát.
Đêm nay vui như vậy.
Tôi mơ hồ lo lắng.
Quả nhiên nhận được điện thoại.
Giản Vệ Đông nôn nóng lo lắng nói: “Liên hệ được với bà cô nhỏ của tôi rồi, có chuyện lớn!”
Quách Hiểu Bạch: [Cảm ơn cậu tặng mọi người quà tốt nghiệp.]
Tôi:???
Tôi nhìn thấy một tấm thiệp được thiết kế tinh xảo đính kèm trong quà của họ, trên đó in dòng chữ: [Tiền bạc là phù du, bạn bè mới quý giá.]
Tấm thiệp của Quách Hiểu Bạch khác với những người khác. Chữ in trên đó là: [Bạn thân nhất của tôi lại không hiểu lòng tôi, bé thấy đau khổ.]
Tôi:!!!
Ai làm?
Tên chó nào? Phá! Của!
Mọi người mua quà tới nhà thăm tôi, của ít lòng nhiều, chủ yếu là bày tỏ cảm ơn.
Từ cửa chính vào tới sân vườn, mọi người kinh ngạc không nói nên lời.
Nhìn thấy tôi, vừa ngượng ngùng vừa căng thẳng, xì xồ xì xào như đám chim cút—
“Nhà cậu làm người ta nhìn mà sôi máu…”
“Đây là nhà cậu hay cung điện…”
“Đây là ga ra hay showroom trưng bày siêu xe…”
“Trời ơi, người làm mặc trang phục hầu gái Lolita…”
“Hồ bơi trong vườn còn lớn hơn cả sân bóng rổ…”
Chỗ ở bình thường bị mấy cậu ấy làm cho tôi thấy ngại.
Mọi người để quà xuống: “Ờ.. Tây Tây, chúng ta… chụp ảnh chung được không?”
Tôi: “…đương nhiên đương nhiên được.”
Tôi được coi như minh tinh hay linh vật, chụp ảnh luân phiên với từng người.
Mọi người: “Ờ ờ…có thể tự sướng ở nhà cậu không?”
Tôi: “Cứ tự nhiên tự nhiên.”
Hành lang dài có mái che.
Cầu thang xoắn ốc.
Sân vườn phong cách Châu Âu.
Y như khách du lịch điên cuồng chụp ảnh.
Quách Hiểu Bạch vỗ vỗ vai tôi, “Tớ nói này cưng, nhà của cậu xa hoa như vậy, hàng ngày cậu lại ở trong ổ chó ở ký túc xá, rốt cuộc là cậu có mưu đồ gì hả?”
Tôi: “Mưu đồ cậu.”
Quách Hiểu Bạch ôm ngực lại, dáng vẻ như bị tôi trêu ghẹo: “…Clgt.”
Quách Hiểu Bạch: “Mặc dù, nhưng mà, không được. Mặc dù tớ rất mê tiền nhưng tớ thích đàn ông hơn.”
Đủ rồi.
Diễn sâu quá.
Tôi thở dài: “Con gái nhà giàu cũng là nửa đường mà có, tới bây giờ mình vẫn không thích ứng được với thân phận này.”
Tôi: “Từ nhỏ mình đã quen với cuộc sống khắc khổ, nghèo khó với mẹ nên không có tiền mình lại có cảm giác an toàn.”
Quách Hiểu Bạch: “Tớ nghĩ không phải cậu bị làm sao đâu.”
Tôi: “Sao?”
Quách Hiểu Bạch: “Chỉ là cậu quen với cuộc sống nghèo khổ, chưa từng trải qua thú vui tiêu tiền. khi đã trải nghiệm, cậu sẽ biết tiền là thứ mang lại cảm giác an toàn nhất.”
Tôi: “Ngoại trừ những thứ cần thiết, mình thực sự không có nhu cầu gì để tiêu tiền.”
Quách Hiểu Bạch: “Cậu không muốn mỗi ngày ra đường bằng Bentley, đeo túi Hermes, đắp mặt nạ Lady’s, tham gia những buổi tiệc của người nổi tiếng sao?”
Tôi lúng túng: “Cái đó… mỗi người một sở thích khác nhau.”
Quách Hiểu Bạch: “Vậy sở thích của cậu là gì?”
Tôi: “Làm ổ ở nhà.”
Quách Hiểu Bạch: “Đổi cái khác.”
Tôi: “Ở nhà chờ chết?”
Cậu ấy bỏ cuộc.
Quách Hiểu Bạch: “Cậu chửi tớ đi.”
Tôi: “Tại sao?”
Quách Hiểu Bạch: “Là bạn thân nhất của cậu, khi cậu phải chịu áp lực nặng nề, khổ sở nhất, tớ không những không biết cách an ủi cậu mà còn nghi ngờ cậu, làm cậu buồn lo. Cậu không nghĩ tớ đáng bị chửi sao?”
Tôi: “…Nghe cậu nói vậy thì hình như cũng có chút.”
Quách Hiểu Bạch bị tôi làm tức sắp chết. “Chửi tớ! Lấy hết sức mà chửi! Lấy giá trị 200 tỉ của cậu ra mà nói năng kiêu ngạo vào!”
Tôi: “Kiêu ngạo ra sao?”
Quách Hiểu Bạch đưa ví dụ: “Nếu không phải ở nhà tôi ăn bào ngư, vi cá đến ngán ở nhà thì thèm vào mấy cái đùi gà rẻ tiền của cậu?”
Tôi: “…Ờ ờ.”
Quách Hiểu Bạch tiếp tục: “Xài mặt nạ hàng khuyến mãi đó là vì nể mặt cậu. Bà đây ở nhà lấy trứng cá muối La Prairie để ngâm chân!”
Tôi: “…”
Quách Hiểu Bạch dùng sức quá, thở hổn hển dạy tôi: “Nói mau đi.”
Tôi nổi giận. Móc điện thoại ra.
Mở tài khoản ngân hàng.
Mở số dư tài khoản hơn 100 triệu trong thẻ của tôi.
Tôi tự mình kiếm được số tiền đó.
Ngoài ra còn có ít tiền tiêu vặt mà Giản Vệ Đông cao hứng gửi cho tôi.
Tôi cho Quách Hiểu Bạch xem.
Tôi: “Gọi ba ba đi.”
Quách Hiểu Bạch: “Mẹeeeee—”
Giữa trưa.
Tôi mời mọi người đi ăn.
Chọn chỗ mà Giản Vệ Đông thường tiếp khách.
Kết quả mọi người vừa ăn vừa khóc.
Quách Hiểu Bạch: “Ăn xong bữa này thì làm sao chúng ta có thể nuốt thức ăn như cho heo ăn ở căn tin nữa?”
Cơm ở căn tin rất ngon.
Sao lại là thức ăn cho heo?
Chân gà chiên với thịt heo thái nhỏ xào ăn với cơm rất ngon.
A.
Lại được trở về quẹt thẻ cơm rồi.
Còn hơn 100 tệ trong thẻ.
Chỉ cần nghĩ vậy là thấy vui.
Ăn xong.
Mọi người hiếm khi thoải mái thư giãn nên đề nghị đi dạo phố trước, rồi đi hát karaoke.
Tôi nhờ Giản Vệ Đông sắp xếp giùm.
Kết quả ông già ấy đặt trước hết mấy quầy hàng ở trung tâm thương mại.
Chỗ nào chúng tôi ghé qua thì sẽ “đóng cửa tiếp đãi”, phục vụ theo tiêu chuẩn phục vụ như ngôi sao.
Quan trọng nhất là mua không cần trả tiền.
Nhưng mà bạn tôi cũng lúng túng sợ hãi như tôi.
Thấy quản lý cửa hàng thì luống cuống tay chân, hai bên thi nhau gập đầu chào.
Quách Hiểu Bạch không thoải mái lắm, cô ấy bắt tôi mua cái này cái kia, còn kêu tôi phải làm giống như trong phim—
“Cái này, cái này, không.”
“Phần còn lại, lấy hết.”
Tôi nghĩ, chỉ có một nơi thích hợp làm điều đó.
Tôi dẫn cô ấy tới quầy bánh giò cháo quẩy.
“Rau thơm, đậu, không lấy.”
“Còn lại lấy hết, gói cho tôi!”
Tôi nuốt nước miếng.
Mùi thơm quá.
Gần tối, một người bạn cùng phòng nói vé buổi diễn của ca sĩ Alex đã bán sạch, cô ấy muốn mua của mấy người phe vé cũng không được.
Quách Hiểu Bạch nói: “Chị gái cậu không phải chị đại trong làng giải trí sao? Chị ấy có thể giúp em gái tìm cách không?”
Thực tế thì tôi với Lâm Vi Lương cũng không thân thiết quá mức.
Hơn nữa, chuyện làm phiền chị ấy thế này tôi cũng ngại.
Nhưng bây giờ cưỡi hổ khó xuống.
Tôi cắn răng gọi cho Lâm Vi Lương.
Chị ấy nghe rồi nói thẳng: “Muốn kiếm vé tốt không thể được.”
Tôi hơi sượng sùng: “À, không sao không sao, em chỉ hỏi giùm bạn bè thôi, không có được chẳng sao…”
Lâm Vi Lương: “Nếu muốn nghe cậu ta hát…”
Lâm Vi Lương: “Chị bảo Alex đến câu lạc bộ, em gọi mấy bạn đến cùng nhau karaoke đi.”
Tôi:…
Mọi người: …
Tôi, tôi, tôi, tôi, tôi quên mất.
Alex.
Anh ta cũng là một nghệ sĩ dưới trướng Lâm Vi Lương.
Đêm này.
Mọi người trải nghiệm cảm giác vui vẻ của người có tiền trong truyền thuyết.
Cảm giác “bạn không thể tưởng tượng niềm vui của người giàu.”
Cục đá đè nặng trong lòng tôi cứ thế buông xuống.
Đêm nay, buông thả chưa từng có.
Uống rượu, ca hát, nhảy nhót với đám bạn xung quanh Alex, vui quên lối về.
Tôi là một người sống hết sức kiềm nén.
Dù có chuyện gì xảy ra, nhất là những điều tốt đẹp, những việc đáng để hạnh phúc, tôi cũng không dám quá vui mừng, tôi sợ cuộc đời nhìn thấy sẽ đập vào đầu chó tôi một đấm.
Khi còn nhỏ, tôi xem một bộ phim hài, tôi cười đến chảy nước mắt, ngay sau đó kết quả thi có, điểm tệ không thể nói.
Cuộc thi viết văn tôi đạt giải nhất toàn thành phố, vui vẻ reo hò phấn khích, về nhà thì thấy mẹ nằm gục trên bàn học, người lạnh toát.
Đêm nay vui như vậy.
Tôi mơ hồ lo lắng.
Quả nhiên nhận được điện thoại.
Giản Vệ Đông nôn nóng lo lắng nói: “Liên hệ được với bà cô nhỏ của tôi rồi, có chuyện lớn!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook