‘Anh Lý của tôi’ bị xuất huyết não, được đưa vào ICU và đang hấp hối.

Giản Vệ Đông đưa tôi tới bệnh viện. Một nhóm người vệ sĩ, luật sư, cổ đông, người nhà.

Tôi đột nhiên nhớ lúc đám tang mẹ tôi cũng đông người thế này.

[Tại sao cô ấy lại mất thế này.]

[Thậm chí còn không lập được di chúc.]

[Người thừa kế còn nhỏ thế này.]

[Ai sẽ tiếp quản tài sản và khoản nợ công ty.]

[Ai sẽ dọn dẹp đống hỗn độn lớn như vậy.]



Lải nhảm làu bàu.

Ríu ra ríu ran.

Có người đã mất mẹ.

Có người chỉ nghĩ đến tiền.

Nhóm người vây quanh ICU của ông cụ vẻ mặt nghiêm trang, nhỏ giọng bàn bạc.

Giản Vệ Đông và tôi thay quần áo chuyên dụng, vào ICU.

‘Anh Lý của tôi’ nằm trên giường, Lý Tranh Vanh, bên cạnh là hai người con trai tuấn tú của ông, Lý Khôn và Lý Hành, cuối giường là người vợ xinh đẹp của ông, Dịch Hưng Lan.

Lý Khôn mặc cả cây trắng, sắc mặt tái nhợt, Lý Hành mặc nguyên bộ đen, mặt đen như đáy nồi. Cứ vậy, một đen một trắng đứng bên giường của một ông cụ đang hồi nguy kịch.

Tôi có một câu muốn nói—

Thôi quên đi, tốt nhất là không nên nói.

Tôi không biết một nhà 4 người đã tranh cãi gì trước khi tôi với Giản Vệ Đông vào, khung cảnh im lìm nhưng mùi khói thuốc súng bay mù mịt.

Giản Vệ Đông: “Sao lại thế này?”

Dịch Hưng Lan: “Ông chơi xe đạp thăng bằng rồi ngã sấp mặt.”

Không khí nghiêm trang như vậy…không được cười, tôi không được cười.

Dịch Hưng Lan: “Lượng máu chảy ra không nhiều nhưng vị trí rất nguy hiểm. Dự đoán điều trị bảo tồn không tốt, các chuyên gia đề nghị phẫu thuật. Đội ngũ chuyên gia phẫu thuật não đang chờ bên ngoài. Ông ấy vẫn minh mẫn, cương quyết từ chối phẫu thuật, càng nói càng không nghe… anh khuyên ông ấy đi.”

Giản Vệ Đông bước tới chỗ ông cụ, “Tôi đây.”

‘Anh Lý của tôi’ môi rung rung, nói phập phù qua mặt nạ dưỡng khí: “Tôi sợ… tôi lên bàn mổ rồi không xuống được…”

Nước mắt tôi trào ra ngay lập tức.

Xin lỗi.

Mọi người ở đây đều chịu đựng không khóc.

Chỉ có tôi.

Phá hủy không khí.

Tôi quay mặt đi, lén lau nước mắt.

Sau khi lau khô rồi quay qua thì bắt gặp ánh mắt của Lý Hành.

Đôi mắt anh đầy vẻ bi thương.

À.

Rất xin lỗi.

Anh Hành!

Tôi không cố ý khiến anh khóc!

Giản Vệ Đông dụ dỗ ông cụ: “Ông xuất huyết không nhiều, không nghiêm trọng, ông còn nhớ lão Chu không? Mấy năm trước ông ấy mổ xuất huyết não, năm nay ông ấy còn leo lên đỉnh Everest! Hiện giờ kỹ thuật phẫu thuật này rất tốt, làm sớm thì tốt sớm…”

‘Anh Lý của tôi’ dường như còn tâm nguyện chưa hoàn thành.

Ông đưa bàn tay già nua nắm góc áo Lý Khôn đang đứng bên cạnh, Lý Khôn vội cúi xuống nắm tay ông, ‘anh Lý’ nắm tay anh ta, tay kia run rẩy chỉ vào tôi, “Tây Tây…tới…”

Tôi nhanh chóng lăn qua.

Đưa móng chó vói qua nắm lấy tay ông, ui, tay ông lạnh quá.

Ông cụ nắm tay tôi đặt vào tay Lý Khôn: “Kết…hôn…”

Tôi, Lý Khôn, kết hôn???

‘Anh Lý’ thấy vẻ kinh ngạc của tôi, cuối cùng ánh mắt đang rã rời mới tập trung lại nhìn gương mặt người bên cạnh, dán chặt mắt nhìn sững sờ một lúc mới buông tay Lý Khôn ra: “Sai rồi…”

Khoảnh khắc đó, vẻ mặt Lý Khôn… rất đau đớn.

Lý Khôn đau thương tránh qua một bên, Lý Hành chủ động đi tới bên giường ông cụ.

Anh cho tôi một ánh mắt để tôi tự hiểu.

Tôi hiểu ngay: chiến hữu à chiến hữu, anh em huynh đệ, bạn thân hiểu anh.

Lý Hành: “Ba đừng lo lắng, đồng ý phẫu thuật đi.”

Anh gỡ tay tôi trong tay ông cụ, bao bọc trong lòng bàn tay mình.

Lý Hành: “Con và Tây Tây sẽ rất tốt.”

Ông cụ vẫn không yên tâm nhìn tôi: “Tây Tây…”

Bị nhiễm không khí cảm động, tôi ôm cánh tay Lý Hành nói: “Con chắc chắn sẽ lấy anh ấy, ba.”

Lý Hành: “…”

Ba tôi: “…”

Ông cụ rất vui vẻ yên tâm, cuối cùng cũng được đưa lên bàn mổ.

Rủi ro khi phẫu thuật rất cao, người già gần 90 tuổi, thể lực kém, thậm chí thuốc mê cũng không chịu nổi.

Mọi người chờ bên ngoài phòng phẫu thuật.

Lý Hành nói riêng với tôi: “Vừa rồi cảm ơn em.”

Tôi: “Nên vậy mà.”

Lý Hành: “Anh hy vọng ông sẽ không sao.”

Tôi: “Ông sẽ không sao đâu, đừng lo lắng quá.”

Lý Hành: “Nếu ông ấy không sao, em sẽ ‘có sao’.”

Tôi: …

Nhóm chuyên gia đúng là chuyên gia, ca mổ nhanh chóng kết thúc.

Bác sĩ cho biết ca mổ thành công nhưng không có nghĩa là đã qua cơn nguy kịch, tình trạng bệnh nhân trong thời gian hồi phục rất quan trọng, không được để bị kích động, phải chú ý giữ tinh thần vui vẻ.

OK.

Tôi ‘có sao’.

Trên đường đến trường, tôi bị một chiếc Roll Royce chặn đường.

Cửa sổ hạ xuống, anh chàng đẹp trai mù mắt Lý Hành của tôi ngồi ở ghế sau.

Tôi: “Chào… anh đi ngang qua?”

Lý Hành: “Đưa vợ chưa cưới của tôi đi học.”

Tôi nhìn trái nhìn phải: “Ai?”

Lý Hành: “Không phải em đã hứa với ba anh là sẽ lấy anh sao?”

Tôi: “…”

Xin lỗi.

Tôi có tội.

Lúc đó tình hình nguy cấp.

Tôi thực sự nghĩ là ‘anh Lý của tôi’ sẽ ‘treo máy’.

Nên mới ăn nói ngông cuồng.

Tôi đang ở trên Roll Royce.

Lý Hành đưa một ly Orchil Latte.

Lý Hành: “Trà sữa yêu thích của em.”

Tôi: “…cảm ơn.”

Trong lòng dựng hết cả lông lên.

Lý Hành: “Hòa thuận lại với nhóm chị em rồi?”

Tôi: “Quà… là anh tặng?!”

Lý Hành: “Trong tương lai, nếu em gặp phải những chuyện khó khăn, rắc rối không muốn giải quyết, em có thể giao cho chồng chưa cưới của mình.”

Tôi, tôi, tôi, tôi, tôi suýt phun trà sữa lên mặt anh.

Tôi nuốt xuống.

Tôi: “Anh Hành.”

Lý Hành: “Ừ?”

Tôi: “Đóng giả tình nhân thì không sao. Nhưng cưới nhau thì…”

Lý Hành: “Nói về môn đăng hộ đối thì chỉ có thực lực của nhà họ Lý mới bằng nhà họ Giản, mạnh kết với mạnh, trời đất tạo thành.”

Tôi: “Thì đúng, nhưng mà…”

Lý Hành: “Khả năng của anh trong sự nghiệp là điều rõ như ban ngày không cần bàn cãi. Với anh, em không cần lo lắng bất kỳ vấn đề gì trong cuộc sống.”

Tôi: “Cũng hấp dẫn, nhưng—”

Lý Hành: “Anh có ngoại hình, cơ thể khỏe mạnh, không có thói quen xấu, giữ mình trong sạch.”

Lý Hành: “Không có lịch sử tình trường.”

Tôi lau nước miếng.

Tôi thèm muốn cơ thể của anh.

Khuôn mặt, dáng người của anh phù hợp thẩm mỹ của tôi.

Hơn nữa.

Không có lịch sử tình trường.

Một nụ hoa đang hé.

Gấp rút chờ tôi tới hái!

Chà! Đạp! Tôi! Đi!

Tôi: “Hôn nhân mà có tiếng không có miếng thì rất thảm.”

Lý Hành: “Nếu em muốn thì có thể có tiếng mà cũng có cả miếng.”

Mắt tôi sáng lên: Này! Có thể! Có!

Tôi: “Nhưng mà… anh không yêu tôi, thậm chí còn không thích tôi.”

Lý Hành: “Ai nói vậy?”

Tôi chợt nhớ Lưu Gia Linh trong Vô gian đạo nói: [Chỉ cần người đàn ông tốt, tôi có thể làm bất cứ điều gì.]

Con trai ngoan.

Anh thật sự là người con hiếu thảo.

Để làm ông cụ vui lòng, anh nói cả những điều trái lương tâm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương