0o0——–0o0

Nói khó nghe một chút, Cal chẳng qua chỉ dùng tiền của và thời cơ mua cuộc sống tự do cho hắn và Jack mà thôi.

————–



Năm 1919 đối với toàn dân Mĩ mà nói không phải là một năm tốt đẹp gì, tuy rằng lúc trước cũng từng trải qua hai lần nguy cơ về  tài chính, nhưng chưa từng có lần nào kinh tế suy yếu làm người ta tuyệt vọng như lần này. Cal có lẽ là người duy nhất toàn thân trở ra trong trận tai ương ngập đầu này, cũng không phải vì hắn tài năng gì, có thể tránh thoát trận kiếp nạn này, Cal chỉ có thể cảm tạ lực “Tiên tri”.

Trên thực tế, một năm về trước lúc các nhà quản lý trong công ty bách hóa của Cal phàn nàn, hắn mới nhớ tới trận “Kinh tế suy tàn” mà đã bị hắn ném ra khỏi trí nhớ. Bang Tennessee dưới sự khống chế âm thầm của Cal, hết thảy đều phát triển theo hướng tốt lành sung túc, các ngành các nghề đều bừng bừng hoạt động, nhưng điều này không thể ngăn cản ý tưởng sửa chữa nhà cửa của Cal — từ khi bọn họ đến sống ở Tennessee, mười mấy năm qua nhà đều mang bộ dáng già cỗi cũ xưa, chỉ có bức tranh treo trên vách tường nhờ Jack mới được thường xuyên đổi mới.

“Jack, chúng ta trang hoàng nhà cửa lại được không?” Cal ngồi trên sô pha đọc báo thuận miệng đề nghị, Jack lập tức đồng ý với ý tưởng của hắn.

“Quá tốt, chúng ta quả thật nên sửa sang nhà cửa lại một lần. Sau khi cha và chú Lovejoy tới California hưởng thụ cuộc sống gì mà ‘Ánh nắng, mỹ nữ, bãi biển’, phòng của họ vẫn luôn duy trì hình dạng cũ kỹ; Jeffrey cũng nên có phòng sách độc lập và khu hoạt động riêng, nó tựa hồ rất thích đàn violon.” Jack đối với toàn bộ tình huống trong nhà rõ như lòng bàn tay, so với Cal cả ngày đều phải ra ngoài công tác, xã giao, Jack càng giống như là chủ nhân ngôi nhà này hơn.

“Hôm nay anh không có công việc, một hồi chúng ta ra ngoài mua sắm, thế nào?”

“Em thay quần áo, lập tức đi liền, vào buổi tối em tính ra ngoài vẽ tranh, đúng rồi, thức ăn cho Harry cũng nên mua thêm, nó quá lớn tuổi, không thể ăn thức ăn dành cho chó được nữa, chúng thật sự rất cứng với nó.” Jack tùy tay từ trong túi quần lấy ra một cuốn sổ nhỏ ghi chuyện này lại.

Cal nhún nhún vai tỏ vẻ tùy ý, quy luật sinh lão bệnh tử không có sinh vật có thể đào thoát. Harry đã mười hai tuổi, nếu không phải tài sản của gia tộc Hockley nhiều có thể cấp cho nó trị liệu và sự chăm sóc tốt nhất, chỉ sợ nó đã qua đời từ lâu — đương nhiên, cho dù cho Harry chăm sóc tốt nhất, sinh mệnh của Harry cũng sắp lụi tàn.

“Tâm tình của Jeffrey gần đây có tốt không? Từ sau khi Harry không thích nhúc nhích nữa, nó mỗi ngày liền đều lo lắng.” Cal đột nhiên nhớ tới vấn đề của đứa con, hắn bất đác dĩ thở dài.

Jack chỉ vào trên lầu nói: “Chẳng lẽ anh không nghe được khúc nhạc Jeffrey hiện đang diễn tấu sao?”

Cal lại một lần nữa thở dài, hắn quả thật một chút cũng chưa nghĩ đến đứa con trai từ nhỏ “Gặp lợi vong nghĩa” lại vì Harry không thể sống lâu mà mỗi ngày đều thương cảm như vậy. Cal ôm lấy bả vai Jack, đem đầu đặt trên trán y thấp giọng hỏi: “Chúng ta nên làm gì đây?”

“Nếu anh có thể cùng Jeffrey chải lông cho Harry, nó sẽ rất vui. À, đúng rồi, Cal, em chưa nói với anh, ngày hôm qua thành tích thi cuối kỳ của Jeffrey đã có, toàn bộ đều là A, nhưng mà…” Jack nói tới đây tạm dừng một hồi, ánh mắt mang theo ý trách cứ cao thấp đảo quanh Cal ,“Anh ngày hôm qua ra ngoài xã giao, suốt đêm không về nhà. Jeffrey đến nửa đêm vẫn ở phòng khách chờ anh, cuối cùng em khuyên nó trở về phòng ngủ. Hiện tại diễn tấu ai oán như thế, cũng có cống hiến của anh trong đó.”

“… Anh đi tìm con.” Cal quyết định thật nhanh đi lên lầu, thanh âm diễn tấu của Jeffrey tức liền ngưng lại. Jack không tham dự vào cuộc trò chuyện hiếm có của Cal và Jeffrey, tuy rằng con trai ngoài miệng không nói, nhưng ở chung lâu Jack rất rõ, so với y rất ít đề tài để nói chuyện, Cal vẫn là một người cha vĩ đại trong lòng Jeffrey.

Hai giờ sau Cal mới từ trên lầu đi xuống, hốc mắt hắn có chút đỏ lên. Jack khó hiểu nhìn Cal, hắn lại nhoẻn miệng cười ôm lấy bờ vai của y, in vô số chiếc hôn khẽ lên hai má y. Jack giãy khỏi cái ôm của Cal, khó hiểu hỏi: “Cal, làm sao vậy?”

“Không có, không có chuyện gì. Jack, chỉ là anh muốn nói với em, cám ơn em, còn có, anh yêu em.”

“… Anh lại phát điên gì thế? Sau khi anh  nói chuyện với con trai cuối cùng rút ra loại kết luận này ư.” Vẻ mặt Jack mơ hồ, y nhìn về phía Cal trong ánh bao phủ hoài nghi: “Anh có phải đã làm gì đó không phải…, hử?”

“Không có, Jeffrey luôn miệng khuyên anh nên dành thời gian cho em nhiều hơn, đừng để em cứ phải chờ anh tan sở đến tận nửa đêm vẫn chưa ngủ. Nhóc cưng, con trai bất bình thay em, anh cảm thấy rất vui mừng. Hơn nữa,  tự đáy lòng anh cảm thấy có lỗi với em.” Cal kéo tay Jack nhấc áo khoác lên đi ra ngoài cửa, ở Tennessee ‘tự mình lái xe’ đối với quý tộc mà nói đã không phải chuyện gì dọa người, mà là một loại cảm giác mới lạ.

“Em vẽ khuya như vậy vì buổi tối im lặng hơn, linh cảm dạt dào.” Jack ngồi cạnh Cal giải thích, y đột nhiên quay đầu nhìn thoáng căn nhà đang càng ngày càng xa dần: “Jeffrey không vì tối hôm đó em khuyên nó đi ngủ sớm một chút nên cố ý nói vậy chứ? Thằng bé xấu xa này, buổi tối mấy ngày trước nó đã chạy tới nghe lén.”

“Nó nói cho anh biết, ngày đó nửa đêm nó không ngủ chỉ vì rất hưng phấn ngủ không được, cuối học kỳ này nó không có ôn tập cứ thế đi thj, vậy mà thành tích còn có thể toàn A, khiến nó mừng rỡ. Con nít mà, cho nên ngủ không được. Căn bản không phải vì chờ anh, còn có, Jeffrey, thật sự so với trong tưởng tượng của chúng ta còn thành thục hơn — tuy rằng nó cũng vì Harry sắp ly thế mà cảm thấy khổ sở, nhưng nó thương cảm hoàn toàn là vì nó thích con gái của Rose, mà công chúa nhỏ có vẻ khinh thường nó.”

Đề tài này quả nhiên hấp dẫn người ta hơn cái trước, Jack lập tức quay sang nhìn Cal: “Anh nói, Jeffrey thích Anne?”

“Đúng vậy, Anne và Rose tiểu thư tính cách mười phần tương tự, tràn ngập tinh thần mạo hiểm, hơn nữa lại tài hoa. Nhưng vô cùng đáng tiếc, trong mắt Anne, Jeffrey là một cậu ấm con buôn.” Cal nói tới đây thở dài: “Cùng với cách nhìn của mẹ cô bé lúc trước nhìn anh không sai biệt lắm. Jeffrey cảm thấy rất buồn.”

“Jeffrey có thể viết thơ ca, vẽ vời cũng không tệ, nó còn là một tay đàn violon xuất sắc — nếu nó về sau tính toán trở thành một nghệ sĩ, như vậy nó hoàn toàn có khả năng thành công. Hơn nữa điều quan trọng nhất, Jeffrey là một cậu bé thành thục nhất so với các bạn cùng tuổi, Anne vì sao không thích nó.” Jack có chút oán giận nói, tuy rằng y và Rose tiểu thư là bạn tốt, nhưng con trai vĩnh viễn tốt nhất.

“Suy nghĩ của Anne anh có thể đoán được một ít. Xuất thân gia đình quý tộc — lạc hậu bảo thủ; có đầu óc buôn bán — con buôn máu lạnh; đàn vẽ viết thơ — gầy yếu mẫn cảm. Cô gái nhỏ đại khái cũng không thích loại hình này, mấy cô bé đều thích những nhân vật anh hùng thoạt nhìn oai phong lẫm liệt. Nếu trưởng thành sẽ rất khó nói, tính cách thiếu nữ luôn theo đuổi cảm giác an bình, vui vẻ, có lẽ về sau Anne sẽ cảm thấy Jeffrey không tệ.” Cal nói xong tươi cười nơi khóe miệng lại lộ ra mùi vị âm hiểm: “Bất quá, sau này lớn lên Jeffrey có còn thích loại con gái như Anne hay không thì rất khó nói.”

Jack trực tiếp đem mặt chuyển qua bên cạnh thưởng thức phong cảnh dọc đường, y biết, sau khi nghe Cal bắt đầu phân tích mọi chuyện, nhà bọn họ sẽ không chịu ủy khuất. Jeffrey không phải cậu bé thành thật đến mức bị người ta khi dễ, ngay từ đầu nó đã là một hạt giống tốt.

Ô tô rất nhanh đã đậu trước cửa hệ thống bách hóa nhà mình, Cal kéo Jack đến hàng nội thất gia dụng ở tầng trệt. Tuy rằng thân là ông chủ, Cal hoàn toàn có tư cách hưởng thụ sự phục vụ tận cửa, nhưng cùng người mình yêu đi dạo là một chuyện tốt, hắn đã lâu không có cùng Jack hưởng thụ cuộc sống đôi vợ chồng già nhàn nhã.

Thẩm mỹ của Cal vẫn tràn ngập tư tưởng của quý tộc xã hội thượng lưu, nhưng Jack không giống hắn. Y thích những vật dụng nguyên thủy như gỗ, đương nhiên quan trọng nhất là phải rộng rãi thoải mái — Cal hoài nghi tiêu chuẩn lựa chọn vật gia dụng của Jack vì có một lần hắn đã đặt Jack trên sôpha khá chật, khụ khụ, đương nhiên, ngày hôm sau lúc rời giường thân thể Jack có chút đau nhức.

“Cal, bộ sô pha này không tồi.” Jack quay đầu lại nhìn Cal, hắn không chút do dự gật đầu tỏ vẻ đồng ý, gu thẩm mỹ của Jack luôn xuất chúng, hắn căn bản không cần nhọc lòng nhiều như vậy.

“Thưa ngài, ánh mắt của ngài thật tốt. Cái này vật liệu gỗ là nhập khẩu từ Nga, tuy rằng năm nay các quốc gia sản xuất gỗ đều gặp khó khăn, nhưng vật liệu gỗ tốt như vậy là rất khó tìm, sô pha đều là dùng khối gỗ lâu năm điêu khắc mà thành, nó thuộc về cùng một gốc cây.” Nhân viên tiêu thụ ca ngợi, lỗ tai Cal lại bắt được câu nói chứa đựng tin tức quan trọng.

Quá trình mua sắm kế tiếp đương nhiên rất vui vẻ, nhưng trong lòng Cal lại bịt kín một tầng bóng ma, hắn đột nhiên ý thức được cuộc sống mấy năm nay quá mức vui sướng thỏa mãn, hắn hoàn toàn quên những chuyện nên chuẩn bị. Hiện tại đã là năm 1928! Khủng hoảng kinh tế đang trước mắt hắn!

So với các nông sản tùy thời có thể đóng gói bảo quản, Cal càng thêm lo lắng xưởng sắt thép Pittsburgh. Một trận chiến sau khi chấm dứt, tất nhiên còn có thể có thế chiến thứ hai — đây là kết cấu lịch sử của thế giới, không phải dựa vào sức của  một người mà có thể thay đổi. Cal cho tới nay đã biết chiến tranh là một chuyện tốt, dưới góc độ nào đó mà nói, chiến tranh có thể duy trì kinh tế quốc gia — muốn chiến tranh nhất định phải chuẩn bị nhu yếu phẩm quân đội, đến lúc đó cho dù là do quốc gia ra tiền mua vật tư cũng tốt, xem như một loại phương pháp chuẩn bị.

Một trận chiến sau khi kết thúc, xuất phát từ chính trị mà suy tính, Đức tuy rằng là quốc gia thua trận triệt để, nhưng nền công nghiệp trụ cột của nó không bị tàn phá nghiêm trọng, thứ mất đi chẳng qua là tiền tài và chút ít lãnh thổ. Cũng có nghĩa, lúc trước ngài Henry vẫn luôn tận sức đem sắt thép bán ra ngoài nhưng không thành công, một trận chiến chấm dứt lại giúp ngài Henry hoàn thành giấc mộng.

Trong xưởng sắt thép hiện tại vị khách lớn nhất là chính phủ Đức đặt hàng để trùng kiến phương tiện công cộng —đơn đặt hàng Cal cảm thấy có tính bảo hiểm nhất, vì khoảng cách đến kỳ khủng hoảng (năm 1933) còn hơn năm năm thời gian — trùng hợp có thể giúp Cal tránh thoát khỏi cuộc khủng hoảng kinh tế. Nhưng sau đó thì sao? Cal cần một sự cam đoan, tối thiểu, cũng có thể là cân bằng thu chi.

Cal tự ngẫm sau lại đột nhiên nở nụ cười, có lẽ hắn nên liên hệ với ngài Benson — anh ta là con trai trưởng của ngài Astor đã quá thế, hiện tại kế thừa ngành địa ốc. Có cái gì có thể thu nhiều lợi nhuận hơn kiến thiết nhà cửa chứ, đồng thời có thể đẩy mạnh tiêu thụ sắt thép.

Suy nghĩ này của Cal cũng không quá phận, nhà của các hộ gia đình ở bang Tennessee phần lớn là do chính họ xây dựng lúc trước, từ sau chiến tranh nam bắc không có căn nhà mới nào được kiến thiết cả. Nói toàn bộ đều lâu năm thiếu tu sửa, không nên ở lại cũng không đủ. Cal thấy hắn cần làm một việc, cấu kết với quan trên — liên hệ Bang trưởng vừa nhậm chức, xác định nhà ở của cư dân trong bang không an toàn.

Sắp tới trong lúc lâm vào tình trạng khẩn cấp khủng hoảng lớn mà kiến thiết xây dựng kỳ thật cũng không phải một biện pháp tốt, nhưng nếu có thể được chính phủ đảm bảo, hơn nữa ký kết giấy tờ cho vay trả góp dần với người mua thì không làm người ta sợ hãi đến vậy nữa. Cal đối với sản nghiệp xây dựng của hắn ngược lại không chút lo lắng, vì hắn ngay từ đầu dùng là hình thức kinh doanh  khí mêtan,  bởi vậy phân bón trên đồng ruộng, thịt bò và bò sữa, thức ăn gia súc, thậm chí là lấy khí mêtan bán kiếm tiền là không cần lo về chi phí. Về phần kinh doanh bách hóa và các xí nghiệp đầu tư khác, hắn càng thêm không lo lắng.

Cal mua số lượng cổ phiếu lớn đều vì tương lai của công ty, căn bản sẽ không bao giờ có nguy cơ đóng cửa — cho dù thời điểm kinh tế suy yếu tới mức làm người ta tan nát cõi lòng, Cal cũng có thể khoanh tay không nhìn tới, về sau cũng sẽ tăng trở lại. Cal nhìn tài khoản trong ngân hàng của mình, không chút do dự đem toàn bộ tiền trong ngân hàng đổi thành vàng.

Không quá vài ngày, công ty bách hóa của Cal phát ra thông tri, vì bên trong công ty có sự điều chỉnh, tạm dừng việc thanh toán bằng thẻ tín dụng. Lucas nhìn người ngồi trong văn phòng sắc mặt nghiêm túc Cal,  cảm thấy khó hiểu với quyết định này, hắn gõ lên mặt bàn nói: “Cal, thanh toán bằng thẻ tín dụng và trả tiền từng phân kỳ giúp lượng tiêu thụ trên diện rộng của chúng ta tăng lên, vì sao đột nhiên lại tạm dừng?”

Cal lung lay tư liệu trong tay,  đưa chúng  cho Lucas và Abner, hai người sau khi nhìn vào tư liệu nét mặt đồng dạng nghiêm túc. Cal tựa vào ghế: “Quốc nội và Nga vào năm trước vì mối kinh doanh gỗ mà nảy sinh tranh chấp, năm nay lại bắt đầu hạ điều lệnh đè thấp giá thu mua của nông sản. Cách mạng công nghiệp lần thứ hai cơ bản đã hoàn thành, chúng ta nơi này tốt hơn một chút, bởi vì nhân khẩu vốn ít ỏi, ngay từ đầu tuyển công nhân dựa theo kỹ thuật sau đó mới tới số lượng. Nhưng các bang khác lại không tốt như vậy, những công nhân không hề thiếu kỹ thuật đã bắt đầu thất nghiệp.”

“Chúng ta có thể làm gì?” Abner có chút gian nan nói, một thanh gươm bén tựa hồ đã treo ở trên đỉnh đầu, bọn họ lại không có biện pháp ngăn cản phát sinh.

“Co rút lại công ty đầu tư, còn có đem chi phiếu ngân hàng mà công ty mỗi ngày buôn bán thu vào đổi thành vàng dự trữ. Chú ý an toàn của chính mình. Tôi có chút lo lắng khi mọi người đến đường cùng sẽ mất đi sự thông suốt mà dùng phương thức quá khích để biểu đạt sự bất mãn của họ đối với ‘kẻ có tiền’. Đúng rồi, lúc trước công ty không phải còn có rất nhiều sản phẩm đóng hộp tồn kho sau trận chiến sao? Đều chuẩn bị ban phát đi, chúng ta tùy thời đưa tặng cho những người gặp khó khăn.” Cal thấp giọng nói: “Các cậu nếu còn tiền, đều đổi thành vàng tự lưu trữ, không biết đến lúc đó có bao nhiêu ngân hàng vì phá sản mà đi nhảy lầu tự sát.”

“Nhà cao tầng ở Tennessee không nhiều lắm, xem ra ngay cả ô tô tôi cũng nên bỏ, bằng không lỡ bọn họ lựa chọn đâm xe tự sát, tôi sẽ phải cung cấp phí mai táng.” Abner trong khổ tìm vui tự giễu vài câu, sau đó nhìn Cal đột nhiên hỏi: “Tập đoàn tài chính Morgan lúc này sẽ không ra tay cứu trợ sao?”

Khóe miệng Cal xuất hiện ý cười châm chọc: “Không có chuyện lớn thì lấy gì tiếp tục phát triển chứ, chỉ cần vô số ngân hàng đều đóng cửa, tập đoàn Morgan sẽ được nâng cao một bước. Huống chi, Abner, cậu quên ban đầu ngài John • Morgan là vì sao mà tinh thần chấn động chết ư?”

“Được rồi, chúng ta không nói những điều gai góc nữa. Tôi hoài nghi lúc này tập đoàn Morgan dù muốn cứu trợ cũng làm không được, tôi nghe được tin tức từ Anh, tình trạng kinh tế của họ cũng không xong, có lẽ lúc này khủng hoảng kinh tế là tính chất toàn cầu. Chờ đợi đi, những ông bạn.”

Cal nói xong trở lại văn phòng, hắn suy ngẫm một hồi vẫn đem chuyện này nói cho Jack, tuy rằng y không để ý mình có bao nhiêu tài sản, nhưng trơ mắt nhìn đôla của bạn đời mình biến thành giấy thải, thì không phải chuyện Cal có thể làm được. Jack chỉ sửng sốt chốc lát, liền đem toàn bộ tài sản của y giao cho Cal xử lý, y ném một câu khiến hắn không biết nên khóc hay cười – “Dù sao nếu mất trắng, cả nhà chúng ta từ hôm nay trở đi lại cắn bánh mỳ mà sống thôi.”

Cho dù là là cắn vàng khối, cũng không thể để Jack cắn bánh mì vừa cứng lại khó ăn mà lúc trước y thường ăn. Cal bất đắc dĩ lắc lắc đầu, áp lực trong lòng lại giảm xuống không ít.

Mọi chuyện quả nhiên phát triển tuần hoàn theo lịch sử, Cal chưa từng gặp qua số lượng người thất nghiệp khổng lồ như thế, bọn họ dựng những túp lều thấp bé ở ngã tư đường làm nơi ở, cũng có người vì duy trì cuộc sống mà mở hàng rong lưu động bán hoa quả. Ngày càng nhiều những đứa nhỏ chỉ có thể chân trần chạy loạn trên ngã tư đường, hơn nữa bắt đầu thất học, Cal nắm lấy bả vai Jeffrey bức bách nó nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Thấy được không, Jeffrey? Tất cả hiện tại cha có được, tương lai đều thuộc về con. Nếu con không thể chống đỡ trách nhiệm gia tộc, như vậy cha và ba ba của con tương lai sẽ gia nhập vào những người này, con thì có lẽ sẽ không, vì nếu con không trụ được, nhất định tự sát trả nợ.”

Sắc mặt Jeffrey tái nhợt, môi cũng có chút run rẩy, nhưng sau khi trầm mặc hồi lâu liền dùng sức gật đầu: “Cha, con có thể.”

“Con ngoan, cha kiêu ngạo vì con.” Cal vỗ vỗ bả vai Jeffrey, buông đứa con ra. Hắn xoay người ôm lấy Jack, dùng mũi cọ xát cổ y, Jack nhột nhạt né tránh. Cal đột nhiên nói: “Cưng à, em không vẽ một bức họa sao? Về khủng hoảng kinh tế, sau đó đem bức họa này bán đi đổi thành lương thực.”

“Em nghĩ, chuyện này không có vấn đề.” Jack nghiêm túc gật gật đầu, sau đó lập tức tiến vào phòng vẽ tranh.

Cal một mình ngồi trong phòng khách, hắn vài lần cầm lấy điện thoại lại buông, cuối cùng bấm dãy số văn phòng, Lucas và Abner đều đang đợi Cal chỉ thị. Giọng Cal khô sáp từ trong microphone truyền ra: “Ngày mai trên đường đăng ký tên, sau đó dựa theo tên bắt đầu phát thực phẩm.”

Thời gian mấy năm này đối với bất kì ai cũng đều khó có thể chống đỡ, may mà như Cal nói vậy, hoàn cảnh ở Tennessee so với New York thì tốt hơn nhiều— cho dù là nhân khẩu thất nghiệp cũng ít hơn vô số lần. Nếu sữa đã bán không được, Cal trực tiếp mệnh lệnh công nhân đem sữa cô lại thành sữa đặc, sau đó đưa cho nạn dân.

Nhìn trên mặt báo lúc Roosevelt được tuyển thành tân tổng thống, Cal lần đầu cảm thấy bản thân may mắn, dù lúc trước có chính phủ bang ủng hộ, những chuyện hắn có thể làm cũng thật sự quá ít. Cal dù sao cũng phải giữ vững một công ty khổng lồ, hắn không có khả năng làm một nhà từ thiện thuần túy  – đương nhiên, ngay từ đầu Cal cũng không tính như vậy, kinh tế khủng hoảng đã vì Cal đem danh vọng của hắn và Jack đẩy lên phía đỉnh núi, những chỉ trích và nhục mạ phải nhận lúc trước triệt để biến mất vô tung. Nói khó nghe một chút, Cal chẳng qua chỉ dùng tiền của và thời cơ mua cuộc sống tự do cho hắn và Jack mà thôi.

Trong từng bang có vài người làm đầu lĩnh của gia tộc hoặc là công ty, tập đoàn tài chính nào đó, thời điểm Cal nhận được điện thoại tổng thống, không chút do dự đem kế hoạch hắn đã thiết kế tốt trình bày ra: “Ở bang Tennessee toàn bộ trường học, cầu, đê, hệ thống cống thoát nước cùng bưu cục và cơ quan hành chính đều đang chờ tu sửa, nếu ngài có thể đem những công trình đó tặng cho tôi, như vậy tôi có thể cam đoan lượng cư dân thất nghiệp trên diện rộng trong bang sẽ giảm xuống.”

Ngoại trừ đáp ứng ra thì còn câu trả lời thuyết phục nào nữa chứ, trong bang Tennessee trước mắt chỉ có gia tộc Hockley là lớn, trừ bỏ hắn cũng không có người nào khác có năng lực gánh vác, hơn nữa ngay cả trưởng bang cũng ủng hộ gia tộc Hockley — quên nói, Rose tiểu thư đã giữ lấy chức vị trưởng bang.

Nghe được câu trả lời thuyết phục, Cal vừa lòng nở nụ cười, toàn bộ sản nghiệp của hắn có thể được chính phủ cho phát huy công dụng. Không bao lâu, Cal không chút khách khí ngay trong thời kỳ kinh tế suy yếu mở một công ty mới  — công ty chuyển phát nhanh liên hợp Mĩ — nó sẽ đem vật phẩm nhanh chóng đưa đến nơi có nhu cầu, trước mắt dưới loại tình huống này vừa lúc có thể tiếp tục cống hiến, chiêu mộ càng nhiều chức vị lái xe.

Cal nhìn cục trưởng mới được chọn đột nhiên mỉm cười, hắn đặt tờ báo trên đầu gối Jack chỉ vào ảnh chụp nói: “Thấy không? Tập đoàn tài chính Morgan cuối cùng đã thành công hợp tác với tổng thống, bắt đầu từ ngày mai sẽ do ngân hàng mở màn một lần nữa bắt đầu kinh doanh.”

“Bởi vì cục trưởng mới nhậm chức là một người Do Thái?”

“Không, vì giáo lý của Đạo Do Thái.” Cal nhắm mắt lại tựa vào Jack, hắn mệt muốn chết.

“Cal, trở về phòng nghỉ ngơi đi.”

“Trở về phòng anh sẽ không muốn nghỉ ngơi.”

“Hơn ba ngày không ngủ được còn không muốn nghỉ ngơi, Cal • Hockley, anh nghĩ anh ba mươi tuổi sao?”

“Nếu anh còn là ba mươi tuổi, thì ngay tại phòng khách anh đã làm em. Hiện tại anh chỉ có thể trở về phòng làm vậy, ai bảo con trai đã bắt đầu biết yêu đương.” Cal nói xong tựa vào vai Jack chìm vào giấc ngủ, Jack vài lần vươn tay muốn đẩy cái đầu đang đè lên vai mình ra, cuối cùng chỉ là giơ tay vuốt ve hai má Cal buông tiếng thở dài. 

===

HẾT CHÍNH VĂN

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương