Tà Vương Tuyệt Sủng Cuồng Phi
-
Chương 2: Xuất cốc gặp mỹ nam
Dưới vách đá sâu không thấy đáy, trong một túp lều nhỏ, cửa gỗ khép chặt vừa dầy vừa nặng, bên trong nhà, một lão đầu, thận trọng nhìn ngó xung quanh, vừa chỉnh sửa gì đó trong cuốn sách.
Tim đập thình thịch.
Ngay sau đó tự nói với mình, chớ sợ chớ sợ, muốn đánh chết những con cọp kia, tìm được quyển bí tịch kia, tối thiểu phải nửa tháng mới có thể trở về, hôm nay mới mười ngày, còn năm ngày!
Ngoài cửa, một cô gái, mím chặt đôi môi đỏ mọng, đao trong tay còn nhỏ vài giọt máu, tay còn lại, cầm một quyển sách dính vết máu.
Đôi mắt đẹp sắc bén lẳng lặng nhìn lão đầu, cực kì lạnh nhạt nói, "Ngươi nhìn lén đồ của ta!"
"Không phải, cái đó, Vô Ưu, ta. . . . . ." Lão đầu vội vàng giải thích.
Vô Ưu lạnh lùng nhìn hắn một cái, đao trong tay đột nhiên bổ về phía hắn, từng chiêu độc ác, khiến cho lão đầu cực kì nhếch nhác.
"Vô Ưu, ta chính là sư phụ của ngươi, a, ta còn cứu ngươi, ta. . . . . ."
Mặc dù nhếch nhác, nhưng vẫn cố gắng né tránh.
"Lần trước ta đã nói qua, nếu như ngươi dám nhìn lén đồ của ta, ta sẽ không khách khí!" Vô Ưu cực kì lạnh nhạt nói, nhưng mà khí thế áp bức đó, lại làm cho người ta nghe thấy đều phải run rẩy.
"Không, không, Vô Ưu, chúng ta thương lượng là được, không phải ngươi muốn học võ công sao, ta dạy, ta dạy!"
"Khinh công!"
"Khinh công thì khinh công, ngươi mau dừng tay!"
Vô Ưu nghe vậy, thu đao.
Đứng ở trong phòng, lạnh lùng nhìn lão đầu, "Bắt đầu từ hôm nay!"
"Vô Ưu, ta đói. . . . . ." Lão đầu ủy khuất nói.
Vô Ưu hừ lạnh, "Nhiều ngày như vậy, ta không có ở đây, ngươi cũng không có đói chết, chịu đựng đi!"
"Nhưng mà, ngươi không nấu cơm cho ta ăn, ta không có hơi sức dạy ngươi khinh công, nếu như ngươi không học được khinh công, ngươi sẽ không thể ra khỏi vách núi này. . . . . ."
Đột nhiên một luồng gió ùa tới, quẹt qua lỗ mũi của lão đầu.
Lão đầu nuốt một ngụm nước bọt, mới đó, trước mặt đã không thấy bóng dáng của Vô Ưu.
Phù phù thở ra mấy hơi.
Thật là, hắn mới là sư phụ, hắn mới là sư phụ mà!
Tại sao mỗi lần đều bị nàng khi dễ đến thảm như vậy, thảm như vậy!
Bên ngoài túp lều nhỏ.
Vô Ưu ngẩng đầu nhìn trời.
Tám năm rồi, tám năm rồi.
Nàng ở nơi đáy vực này tám năm, năm năm trước, nàng không thể nhúc nhích được, không thể nói được, ngày ngày dựa vào dược vật, độc dược để duy trì sinh mạng.
Hai năm trước, nàng rốt cuộc có thể xuống đất đi bộ, một năm trước, nàng bắt đầu luyện tập võ công.
Ca ca, ca ca. . . . . .
Trong đáy lòng nỉ non hai chữ này, đôi mắt đen, trong nháy mắt lệ đã trào ra.
Ca ca, huynh nhất định phải còn sống, nhất định phải còn sống, chờ Vô Ưu tới tìm huynh.
Một chén cơm, một đĩa thịt xào, để lên bàn, Vô Ưu khẽ hô, "Ăn cơm!"
Lão đầu vội vàng từ trong nhà chạy đến, bưng chén lên ăn cơm, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt còn dính máu của Vô Ưu.
Dung mạo như vậy, một khi vào đời, sẽ khiến cho nhiều nơi gió tanh mưa máu không?
Năm đó hắn cho rằng nàng chắc chắn sẽ chết, nhưng không ngờ, nàng lại có thể sống lại, còn nói cho hắn nghe nhiều chuyện trong thiên hạ, thật đáng sợ.
Không ra chiêu thì thôi, vừa ra chiêu, liền tàn nhẫn muốn mạng người khác.
Thấy lão đầu nuốt xong một miếng cơm cuối cùng, Vô Ưu mới nhàn nhạt mở miệng, "Ăn no chưa?"
"No rồi, nhưng mà, ta muốn uống miếng nước. . . . . ."
Phanh một tiếng, cái bàn bể làm đôi.
Lão đầu nuốt một ngụm nước bọt, ngây ngốc cười một tiếng, "Ha ha, đột nhiên ta lại không muốn uống nước rồi, đi, chúng ta đi luyện khinh công!"
Hai năm sau.
Vô Ưu mười lăm tuổi.
Ngẩng đầu nhìn vách đá thật cao trước mặt, Vô Ưu rốt cuộc nở một nụ cười.
Vào phòng, dọn dẹp quần áo.
"Thật sự muốn đi?" Lão đầu hỏi.
"Ừm!" Vô Ưu gật đầu.
"Mang ta đi chung đi, đáy núi này nhiều dã thú, ngươi đi rồi, không ai nấu cơm cho ta, ta sẽ chết đói, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ thật biết điều, sẽ không gây phiền toái cho ngươi!"
Lão đầu đã hiều tuổi, người như vậy, giả bộ vô tội mà không biết xấu hổ, thật đúng là Tiền Vô Cổ Nhân Hậu Vô Lai Giả(xưa chưa từng có ai thực hiện, sau này cũng không ai làm được), nếu không phải trong lòng Vô Ưu lo lắng, thật đúng là muốn vỗ tay khen ngợi hắn.
Mấy năm này theo trí nhớ kiếp trước chế tạo vũ khí, bom, mũi tên, nõ còn viết phương pháp thành sách, gói kỹ.
Buộc bọc quần áo, buồn rầu vác lên trên lưng, mới nhàn nhạt nói, "Bản thân ngươi chính là một mớ phiền toái!"
Dứt lời, người đã sớm bay ra khỏi phòng, bám ở trên vách núi cheo leo, nhảy mấy cái, sớm đã không thấy bóng dáng.
Lão đầu nhìn, há to miệng.
Này, này, nha đầu chết tiệt, dùng thời gian hai năm, luyện thành trình độ hắn mấy chục năm mới có được.
Tên lường gạt, tên lường gạt.
Lừa hắn y thuật, lừa hắn độc thuật, lừa hắn võ công, khinh công, nội công, thì ra là đã sớm tính toán vứt bỏ hắn.
Nha đầu chết tiệt kia, ngươi không chạy thoát được đâu, Hừ!
Trấn nhỏ, tiếng nói cười vô cùng vui vẻ, đám đông bắt đầu ồn ào.
Vô Ưu chân trần, khuôn mặt dơ bẩn, xiêm áo rách nát, vác một bọc quần áo cũ trên lưng đứng ở cửa trấn nhỏ, hai mắt yên tĩnh không gợn sóng, đôi môi nhấp nhẹ, trầm tư một lát liền tiến lên ngăn một nam tử lại, "Xin hỏi, muốn đến kinh thành phải đi đường nào?"
Nam tử nhìn Vô Ưu, cau mày, tay chỉ về một hướng.
Vô Ưu nhìn theo phương hướng hắn đang chỉ, "Cám ơn!"
Phi thân rời đi, nhanh như tia chớp, biến mất trong nháy mắt.
Nam tử nhìn, vuốt vuốt hai mắt của mình, mới vừa rồi là hắn nhìn lầm sao, hay là hắn bị rối loạn thần kinh, gặp quỷ?
Trong núi. dien dan le quy don
Một hồ nước lơn.
Một nam tử, bỏ xiêm áo ra, ném xuống bên bờ, nhảy vào trong hồ, chìm xuống đáy.
Vô Ưu cũng không biết mình đã đi bao lâu, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, bụng cũng đã đói.
Lông mày nhíu lại, rút ra thứ vũ khí duy nhất bên hông, môt cây chủy thủ, tĩnh tâm lắng nghe, nhanh chóng ra tay, phóng chủy thủ ra, chỉ nghe mấy tiếng kêu thảm thiết, Vô Ưu nhanh chóng chạy tới, chủy thủ đâm trúng một con gà rừng.
Bụng đói đang kháng nghị.
Ở bên hồ mang gà rừng đi vặt lông rồi rửa sạch sẽ, tìm nhánh cây khô đốt lửa nướng thịt gà, ngồi trên tảng đá ở giữa bãi cỏ, vừa nướng gà, tâm lại bay đến tận kinh thành, rất nóng lòng.
Gà nướng tốt lắm, Vô Ưu ăn, miệng chỉ cảm thấy vô vị tẻ nhạt.
Hít một hơi thật sâu, trong lòng vô cùng nóng nảy, Vô Ưu gở bọc quần áo xuống, cởi xiêm áo, thân thể ** nhảy vào trong hồ.
Cả người chìm ở trong nước, dùng nước lạnh lấp đầy trái tim đang dao động.
Nước hồ khẽ chuyển động, Vô Ưu từ trong nước ngẩng đầu lên.
Cơ hồ trong nháy mắt, cách đó không xa, Mạc Cẩn Hàn cũng từ trong nước chui ra.
Cũng liếc mắt liền nhìn thấy cách đó không xa, những sợi tóc đen nhánh lơ lửng ở trên mặt nước, khuôn mặt khéo léo tinh sảo, lông mày dài nhỏ, mũi nhỏ nhưng cao đẹp, đôi môi hồng đáng yêu, đôi mắt to đen bóng thâm thúy, một mỹ nhân khuynh thành, xinh đẹp tuyệt trần.
Đôi môi Vô Ưu nhấp nhẹ, giơ tay lên, vận dụng nội lực, hút xiêm y trên bờ vào trong tay, nhanh chóng phi thân, mặc bộ xiêm y vào, nắm chặt bọc quần áo nhanh chóng rời đi.
"Uy. . . . . ."
Mạc Cẩn Hàn thấp giọng kêu, nhưng đối diện đã không còn thấy bóng dáng của Vô Ưu, vội vàng lên bờ, cầm lấy xiêm áo, tìm hương đuổi theo.
Ánh chiều tà tháng sáu kéo bóng Vô Ưu trên đất thật dài, đi chân trần trên con đường nóng bỏng, Vô Ưu giơ tay lên lau mồ hôi, ngẩng đầu che kín ánh nắng trời chiều.
Khóe miệng từ từ hiện lên một nụ cười.
Cách kinh thành chỉ còn vài bước.
Sau lưng, xe ngựa hoa lệ lộp cộp đến gần, Vô Ưu nhường đường, xe ngựa lại dừng lại ở trước mặt nàng.
Mạc Cẩn Hàn vén rèm che trên xe ngựa lên, "Gặp lại tức là có duyên, cô nương muốn đi nơi nào, không bằng tại hạ bồi cô nương một đoạn đường?"
Hết chương 2.
Tim đập thình thịch.
Ngay sau đó tự nói với mình, chớ sợ chớ sợ, muốn đánh chết những con cọp kia, tìm được quyển bí tịch kia, tối thiểu phải nửa tháng mới có thể trở về, hôm nay mới mười ngày, còn năm ngày!
Ngoài cửa, một cô gái, mím chặt đôi môi đỏ mọng, đao trong tay còn nhỏ vài giọt máu, tay còn lại, cầm một quyển sách dính vết máu.
Đôi mắt đẹp sắc bén lẳng lặng nhìn lão đầu, cực kì lạnh nhạt nói, "Ngươi nhìn lén đồ của ta!"
"Không phải, cái đó, Vô Ưu, ta. . . . . ." Lão đầu vội vàng giải thích.
Vô Ưu lạnh lùng nhìn hắn một cái, đao trong tay đột nhiên bổ về phía hắn, từng chiêu độc ác, khiến cho lão đầu cực kì nhếch nhác.
"Vô Ưu, ta chính là sư phụ của ngươi, a, ta còn cứu ngươi, ta. . . . . ."
Mặc dù nhếch nhác, nhưng vẫn cố gắng né tránh.
"Lần trước ta đã nói qua, nếu như ngươi dám nhìn lén đồ của ta, ta sẽ không khách khí!" Vô Ưu cực kì lạnh nhạt nói, nhưng mà khí thế áp bức đó, lại làm cho người ta nghe thấy đều phải run rẩy.
"Không, không, Vô Ưu, chúng ta thương lượng là được, không phải ngươi muốn học võ công sao, ta dạy, ta dạy!"
"Khinh công!"
"Khinh công thì khinh công, ngươi mau dừng tay!"
Vô Ưu nghe vậy, thu đao.
Đứng ở trong phòng, lạnh lùng nhìn lão đầu, "Bắt đầu từ hôm nay!"
"Vô Ưu, ta đói. . . . . ." Lão đầu ủy khuất nói.
Vô Ưu hừ lạnh, "Nhiều ngày như vậy, ta không có ở đây, ngươi cũng không có đói chết, chịu đựng đi!"
"Nhưng mà, ngươi không nấu cơm cho ta ăn, ta không có hơi sức dạy ngươi khinh công, nếu như ngươi không học được khinh công, ngươi sẽ không thể ra khỏi vách núi này. . . . . ."
Đột nhiên một luồng gió ùa tới, quẹt qua lỗ mũi của lão đầu.
Lão đầu nuốt một ngụm nước bọt, mới đó, trước mặt đã không thấy bóng dáng của Vô Ưu.
Phù phù thở ra mấy hơi.
Thật là, hắn mới là sư phụ, hắn mới là sư phụ mà!
Tại sao mỗi lần đều bị nàng khi dễ đến thảm như vậy, thảm như vậy!
Bên ngoài túp lều nhỏ.
Vô Ưu ngẩng đầu nhìn trời.
Tám năm rồi, tám năm rồi.
Nàng ở nơi đáy vực này tám năm, năm năm trước, nàng không thể nhúc nhích được, không thể nói được, ngày ngày dựa vào dược vật, độc dược để duy trì sinh mạng.
Hai năm trước, nàng rốt cuộc có thể xuống đất đi bộ, một năm trước, nàng bắt đầu luyện tập võ công.
Ca ca, ca ca. . . . . .
Trong đáy lòng nỉ non hai chữ này, đôi mắt đen, trong nháy mắt lệ đã trào ra.
Ca ca, huynh nhất định phải còn sống, nhất định phải còn sống, chờ Vô Ưu tới tìm huynh.
Một chén cơm, một đĩa thịt xào, để lên bàn, Vô Ưu khẽ hô, "Ăn cơm!"
Lão đầu vội vàng từ trong nhà chạy đến, bưng chén lên ăn cơm, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt còn dính máu của Vô Ưu.
Dung mạo như vậy, một khi vào đời, sẽ khiến cho nhiều nơi gió tanh mưa máu không?
Năm đó hắn cho rằng nàng chắc chắn sẽ chết, nhưng không ngờ, nàng lại có thể sống lại, còn nói cho hắn nghe nhiều chuyện trong thiên hạ, thật đáng sợ.
Không ra chiêu thì thôi, vừa ra chiêu, liền tàn nhẫn muốn mạng người khác.
Thấy lão đầu nuốt xong một miếng cơm cuối cùng, Vô Ưu mới nhàn nhạt mở miệng, "Ăn no chưa?"
"No rồi, nhưng mà, ta muốn uống miếng nước. . . . . ."
Phanh một tiếng, cái bàn bể làm đôi.
Lão đầu nuốt một ngụm nước bọt, ngây ngốc cười một tiếng, "Ha ha, đột nhiên ta lại không muốn uống nước rồi, đi, chúng ta đi luyện khinh công!"
Hai năm sau.
Vô Ưu mười lăm tuổi.
Ngẩng đầu nhìn vách đá thật cao trước mặt, Vô Ưu rốt cuộc nở một nụ cười.
Vào phòng, dọn dẹp quần áo.
"Thật sự muốn đi?" Lão đầu hỏi.
"Ừm!" Vô Ưu gật đầu.
"Mang ta đi chung đi, đáy núi này nhiều dã thú, ngươi đi rồi, không ai nấu cơm cho ta, ta sẽ chết đói, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ thật biết điều, sẽ không gây phiền toái cho ngươi!"
Lão đầu đã hiều tuổi, người như vậy, giả bộ vô tội mà không biết xấu hổ, thật đúng là Tiền Vô Cổ Nhân Hậu Vô Lai Giả(xưa chưa từng có ai thực hiện, sau này cũng không ai làm được), nếu không phải trong lòng Vô Ưu lo lắng, thật đúng là muốn vỗ tay khen ngợi hắn.
Mấy năm này theo trí nhớ kiếp trước chế tạo vũ khí, bom, mũi tên, nõ còn viết phương pháp thành sách, gói kỹ.
Buộc bọc quần áo, buồn rầu vác lên trên lưng, mới nhàn nhạt nói, "Bản thân ngươi chính là một mớ phiền toái!"
Dứt lời, người đã sớm bay ra khỏi phòng, bám ở trên vách núi cheo leo, nhảy mấy cái, sớm đã không thấy bóng dáng.
Lão đầu nhìn, há to miệng.
Này, này, nha đầu chết tiệt, dùng thời gian hai năm, luyện thành trình độ hắn mấy chục năm mới có được.
Tên lường gạt, tên lường gạt.
Lừa hắn y thuật, lừa hắn độc thuật, lừa hắn võ công, khinh công, nội công, thì ra là đã sớm tính toán vứt bỏ hắn.
Nha đầu chết tiệt kia, ngươi không chạy thoát được đâu, Hừ!
Trấn nhỏ, tiếng nói cười vô cùng vui vẻ, đám đông bắt đầu ồn ào.
Vô Ưu chân trần, khuôn mặt dơ bẩn, xiêm áo rách nát, vác một bọc quần áo cũ trên lưng đứng ở cửa trấn nhỏ, hai mắt yên tĩnh không gợn sóng, đôi môi nhấp nhẹ, trầm tư một lát liền tiến lên ngăn một nam tử lại, "Xin hỏi, muốn đến kinh thành phải đi đường nào?"
Nam tử nhìn Vô Ưu, cau mày, tay chỉ về một hướng.
Vô Ưu nhìn theo phương hướng hắn đang chỉ, "Cám ơn!"
Phi thân rời đi, nhanh như tia chớp, biến mất trong nháy mắt.
Nam tử nhìn, vuốt vuốt hai mắt của mình, mới vừa rồi là hắn nhìn lầm sao, hay là hắn bị rối loạn thần kinh, gặp quỷ?
Trong núi. dien dan le quy don
Một hồ nước lơn.
Một nam tử, bỏ xiêm áo ra, ném xuống bên bờ, nhảy vào trong hồ, chìm xuống đáy.
Vô Ưu cũng không biết mình đã đi bao lâu, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, bụng cũng đã đói.
Lông mày nhíu lại, rút ra thứ vũ khí duy nhất bên hông, môt cây chủy thủ, tĩnh tâm lắng nghe, nhanh chóng ra tay, phóng chủy thủ ra, chỉ nghe mấy tiếng kêu thảm thiết, Vô Ưu nhanh chóng chạy tới, chủy thủ đâm trúng một con gà rừng.
Bụng đói đang kháng nghị.
Ở bên hồ mang gà rừng đi vặt lông rồi rửa sạch sẽ, tìm nhánh cây khô đốt lửa nướng thịt gà, ngồi trên tảng đá ở giữa bãi cỏ, vừa nướng gà, tâm lại bay đến tận kinh thành, rất nóng lòng.
Gà nướng tốt lắm, Vô Ưu ăn, miệng chỉ cảm thấy vô vị tẻ nhạt.
Hít một hơi thật sâu, trong lòng vô cùng nóng nảy, Vô Ưu gở bọc quần áo xuống, cởi xiêm áo, thân thể ** nhảy vào trong hồ.
Cả người chìm ở trong nước, dùng nước lạnh lấp đầy trái tim đang dao động.
Nước hồ khẽ chuyển động, Vô Ưu từ trong nước ngẩng đầu lên.
Cơ hồ trong nháy mắt, cách đó không xa, Mạc Cẩn Hàn cũng từ trong nước chui ra.
Cũng liếc mắt liền nhìn thấy cách đó không xa, những sợi tóc đen nhánh lơ lửng ở trên mặt nước, khuôn mặt khéo léo tinh sảo, lông mày dài nhỏ, mũi nhỏ nhưng cao đẹp, đôi môi hồng đáng yêu, đôi mắt to đen bóng thâm thúy, một mỹ nhân khuynh thành, xinh đẹp tuyệt trần.
Đôi môi Vô Ưu nhấp nhẹ, giơ tay lên, vận dụng nội lực, hút xiêm y trên bờ vào trong tay, nhanh chóng phi thân, mặc bộ xiêm y vào, nắm chặt bọc quần áo nhanh chóng rời đi.
"Uy. . . . . ."
Mạc Cẩn Hàn thấp giọng kêu, nhưng đối diện đã không còn thấy bóng dáng của Vô Ưu, vội vàng lên bờ, cầm lấy xiêm áo, tìm hương đuổi theo.
Ánh chiều tà tháng sáu kéo bóng Vô Ưu trên đất thật dài, đi chân trần trên con đường nóng bỏng, Vô Ưu giơ tay lên lau mồ hôi, ngẩng đầu che kín ánh nắng trời chiều.
Khóe miệng từ từ hiện lên một nụ cười.
Cách kinh thành chỉ còn vài bước.
Sau lưng, xe ngựa hoa lệ lộp cộp đến gần, Vô Ưu nhường đường, xe ngựa lại dừng lại ở trước mặt nàng.
Mạc Cẩn Hàn vén rèm che trên xe ngựa lên, "Gặp lại tức là có duyên, cô nương muốn đi nơi nào, không bằng tại hạ bồi cô nương một đoạn đường?"
Hết chương 2.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook